Chương 2: Sảy thai
Mèo Mù Mắt Đen
15/07/2022
Bối Di nằm bò dưới đất, cơn đau từ bụng liên tục quặn lên ngày càng dữ dội. Dưới váy đột nhiên cảm thấy ươn ướt, cô nhìn xuống đã thấy nước ối chảy ra đỏ hồng một mảng.
“Hức… Trình Mục Dương đồ khốn nạn…”
Cô lấy hết sức để lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho bà Trình, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng tút dài. Bà Trình là mẹ của Trình Mục Dương, tuy là mẹ chồng nhưng bà rất yêu thương cô, Bối Di hi vọng bà sẽ khuyên anh ta trở về bởi vì dù sao cô cũng đang mang thai con của anh ta, mà con của cô thì không thể không có bố.
Bối Di gọi đến cuộc gọi thứ ba thì bà ta mới nghe điện thoại, cô như người chết đuối vớ được cọc, cô gấp gáp nói với hơi thở hổn hển:
“Mẹ ơi… mẹ cứu con với…”
“Chuyện gì thế?”
“Mẹ ơi, Mục Dương anh ấy có người phụ nữ khác rồi, anh ấy muốn bỏ con mà hiện tại con bị vỡ nước ối, con đau lắm, mẹ đến đây đi…” Cô thổn thức, nước mắt lại tuôn rơi.
Trình Tịnh Tịnh nói với cô:
“Bối Di, cô đau hay không thì liên quan gì tới tôi chứ? Mục Dương có người phụ nữ khác thì sao? Một người như cô bây giờ làm sao mà xứng với nó, gọi điện cho tôi làm cái gì!”
Bối Di sững sờ mở to mắt, cơ thể như bị bà ta dội một gáo nước đá giữa mùa đông, cô cất tiếng run rẩy:
“Mẹ, mẹ nói gì ạ…?”
“Tôi nói mà cô không hiểu tiếng người à? Bối Di cô làm ơn buông tha cho Mục Dương đi! Đừng đeo bám nó nữa nhé, còn đứa bé nếu sảy thì do ý ông trời cả rồi, đằng nào Mỹ Kỳ cũng đang mang thai con của Mục Dương, căn bản cô không còn dính líu gì đến nhà họ Trình nữa đâu.”
Cô không ngờ một người mẹ như Trình Tịnh Tịnh lại có thể thốt ra những lời nói độc ác và vô lương tâm đến thế, đứa bé trong bụng cô là một sinh mạng, là cháu của bà ta mà bà ta nói bỏ là bỏ. Bối Di cắn môi đến mức bật máu, cô tắt điện thoại đi rồi gọi xe cấp cứu tới, mọi hy vọng của cô giờ đây đã lụi tàn, chút cố gắng cuối cùng còn sót lại của cô chỉ là vì đứa bé trong bụng mà thôi.
May mà xe cấp cứu đến rất nhanh, Bối Di nhanh chóng được nhân viên y tế đưa lên cáng, lúc này tầm mắt cô đã dần dần mờ đi, Bối Di cắn mạnh vào môi để giữ cho mình được tỉnh táo, vị máu tanh lan toả trong miệng cô.
Bối Di được đưa vào trong phòng cấp cứu, tình trạng của cô vô cùng cấp bách, Bối Di còn bị mất nhiều máu trong khi nhóm máu của cô là nhóm máu hiếm. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nắm chặt lấy ống tay áo của bác sĩ, giọng điệu khẩn cầu van lơn:
“Bác sĩ, xin hãy cứu con tôi…”
Ông ta nhìn cô thương xót, nếu như cứu đứa bé thì cô sẽ bị băng huyết mà chết mà đứa bé này sinh non nên cơ hội sống sót gần như bằng không. Là một bác sĩ ông ta vẫn phải quyết định cứu cô.
Hai tiếng sau.
Bối Di chậm rãi mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là trần nhà màu trắng xoá và mùi thuốc khử trùng gây mũi, cô chớp mắt hai cái, hai mắt đột nhiên mở lớn như nhớ ra điều gì đó. Bối Di bất ngờ bật dậy làm cho giá đỡ bình truyền nước đổ xuống đất, chai nước vỡ tan, nước văng tung toé dưới sàn. Tiếng động lớn đó vô tình thu hút hai cô gái y tá đúng lúc đi ngang qua, bọn họ liền chạy vào phòng xem thì thấy cảnh Bối Di đang giật kim truyền ra khỏi tay mình.
“Con của tôi đâu?! Con của tôi đâu?!”
Cô như phát điên lên mất, con của cô đâu rồi?
Hai cô gái y tá mỗi một bên giữ chặt lấy cô, đồng thời ấn chuông giường bệnh gọi bác sĩ tới.
“Cô bình tĩnh lại đi!”
“Thả tôi ra! Con của tôi đâu? Các người đem nó đi đâu rồi?!”
Bối Di vùng vẫy phản kháng kịch liệt, dưới đáy quần máu đỏ liên tục chảy ra ướt đẫm một mảng, nhưng cô không hề cảm thấy đau, bây giờ cô chỉ muốn gặp con của mình mà thôi!
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới nhìn thấy tình trạng của cô điên loạn như vậy thì không khỏi đau lòng, ông ta tiêm cho cô một liều thuốc an thần để cô bình tĩnh lại, Bối Di dần cảm thấy mi mắt trĩu nặng rồi tối sầm, cô rơi vào giấc ngủ, khoé mắt vẫn đọng lại giọt lệ…
Bối Di mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó cô dắt tay con của mình cùng với Trình Mục Dương đi dạo, nhưng đứa bé bỗng nhiên vùng khỏi tay cô rồi chạy đi mất mặc cho cô đuổi theo cỡ nào đi nữa. Bối Di mệt mỏi quay đầu lại thì Trình Mục Dương cũng biến mất, bầu trời bỗng nhiên tối sầm, cô hoảng sợ gọi tên anh ta đáng tiếc xung quanh chẳng có một ai cả.
Lương Mỹ Kỳ đứng bên cạnh giường bệnh nghe thấy cô vừa khóc vừa gọi tên Trình Mục Dương, cô ta nhếch môi cười khẩy, ánh mắt thâm độc vô cùng.
“Đến bây giờ mà cô vẫn ôm mộng rằng Mục Dương sẽ quay trở về bên cạnh cô à? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Hức… Trình Mục Dương đồ khốn nạn…”
Cô lấy hết sức để lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho bà Trình, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng tút dài. Bà Trình là mẹ của Trình Mục Dương, tuy là mẹ chồng nhưng bà rất yêu thương cô, Bối Di hi vọng bà sẽ khuyên anh ta trở về bởi vì dù sao cô cũng đang mang thai con của anh ta, mà con của cô thì không thể không có bố.
Bối Di gọi đến cuộc gọi thứ ba thì bà ta mới nghe điện thoại, cô như người chết đuối vớ được cọc, cô gấp gáp nói với hơi thở hổn hển:
“Mẹ ơi… mẹ cứu con với…”
“Chuyện gì thế?”
“Mẹ ơi, Mục Dương anh ấy có người phụ nữ khác rồi, anh ấy muốn bỏ con mà hiện tại con bị vỡ nước ối, con đau lắm, mẹ đến đây đi…” Cô thổn thức, nước mắt lại tuôn rơi.
Trình Tịnh Tịnh nói với cô:
“Bối Di, cô đau hay không thì liên quan gì tới tôi chứ? Mục Dương có người phụ nữ khác thì sao? Một người như cô bây giờ làm sao mà xứng với nó, gọi điện cho tôi làm cái gì!”
Bối Di sững sờ mở to mắt, cơ thể như bị bà ta dội một gáo nước đá giữa mùa đông, cô cất tiếng run rẩy:
“Mẹ, mẹ nói gì ạ…?”
“Tôi nói mà cô không hiểu tiếng người à? Bối Di cô làm ơn buông tha cho Mục Dương đi! Đừng đeo bám nó nữa nhé, còn đứa bé nếu sảy thì do ý ông trời cả rồi, đằng nào Mỹ Kỳ cũng đang mang thai con của Mục Dương, căn bản cô không còn dính líu gì đến nhà họ Trình nữa đâu.”
Cô không ngờ một người mẹ như Trình Tịnh Tịnh lại có thể thốt ra những lời nói độc ác và vô lương tâm đến thế, đứa bé trong bụng cô là một sinh mạng, là cháu của bà ta mà bà ta nói bỏ là bỏ. Bối Di cắn môi đến mức bật máu, cô tắt điện thoại đi rồi gọi xe cấp cứu tới, mọi hy vọng của cô giờ đây đã lụi tàn, chút cố gắng cuối cùng còn sót lại của cô chỉ là vì đứa bé trong bụng mà thôi.
May mà xe cấp cứu đến rất nhanh, Bối Di nhanh chóng được nhân viên y tế đưa lên cáng, lúc này tầm mắt cô đã dần dần mờ đi, Bối Di cắn mạnh vào môi để giữ cho mình được tỉnh táo, vị máu tanh lan toả trong miệng cô.
Bối Di được đưa vào trong phòng cấp cứu, tình trạng của cô vô cùng cấp bách, Bối Di còn bị mất nhiều máu trong khi nhóm máu của cô là nhóm máu hiếm. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, cô nắm chặt lấy ống tay áo của bác sĩ, giọng điệu khẩn cầu van lơn:
“Bác sĩ, xin hãy cứu con tôi…”
Ông ta nhìn cô thương xót, nếu như cứu đứa bé thì cô sẽ bị băng huyết mà chết mà đứa bé này sinh non nên cơ hội sống sót gần như bằng không. Là một bác sĩ ông ta vẫn phải quyết định cứu cô.
Hai tiếng sau.
Bối Di chậm rãi mở mắt, đập vào mắt đầu tiên là trần nhà màu trắng xoá và mùi thuốc khử trùng gây mũi, cô chớp mắt hai cái, hai mắt đột nhiên mở lớn như nhớ ra điều gì đó. Bối Di bất ngờ bật dậy làm cho giá đỡ bình truyền nước đổ xuống đất, chai nước vỡ tan, nước văng tung toé dưới sàn. Tiếng động lớn đó vô tình thu hút hai cô gái y tá đúng lúc đi ngang qua, bọn họ liền chạy vào phòng xem thì thấy cảnh Bối Di đang giật kim truyền ra khỏi tay mình.
“Con của tôi đâu?! Con của tôi đâu?!”
Cô như phát điên lên mất, con của cô đâu rồi?
Hai cô gái y tá mỗi một bên giữ chặt lấy cô, đồng thời ấn chuông giường bệnh gọi bác sĩ tới.
“Cô bình tĩnh lại đi!”
“Thả tôi ra! Con của tôi đâu? Các người đem nó đi đâu rồi?!”
Bối Di vùng vẫy phản kháng kịch liệt, dưới đáy quần máu đỏ liên tục chảy ra ướt đẫm một mảng, nhưng cô không hề cảm thấy đau, bây giờ cô chỉ muốn gặp con của mình mà thôi!
Bác sĩ nhanh chóng chạy tới nhìn thấy tình trạng của cô điên loạn như vậy thì không khỏi đau lòng, ông ta tiêm cho cô một liều thuốc an thần để cô bình tĩnh lại, Bối Di dần cảm thấy mi mắt trĩu nặng rồi tối sầm, cô rơi vào giấc ngủ, khoé mắt vẫn đọng lại giọt lệ…
Bối Di mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó cô dắt tay con của mình cùng với Trình Mục Dương đi dạo, nhưng đứa bé bỗng nhiên vùng khỏi tay cô rồi chạy đi mất mặc cho cô đuổi theo cỡ nào đi nữa. Bối Di mệt mỏi quay đầu lại thì Trình Mục Dương cũng biến mất, bầu trời bỗng nhiên tối sầm, cô hoảng sợ gọi tên anh ta đáng tiếc xung quanh chẳng có một ai cả.
Lương Mỹ Kỳ đứng bên cạnh giường bệnh nghe thấy cô vừa khóc vừa gọi tên Trình Mục Dương, cô ta nhếch môi cười khẩy, ánh mắt thâm độc vô cùng.
“Đến bây giờ mà cô vẫn ôm mộng rằng Mục Dương sẽ quay trở về bên cạnh cô à? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.