Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Quyển 1 - Chương 7: Đại phá quân Khăn Vàng

Tịch Mịch Kiếm Khách

16/03/2013

Toán tiên phong của Tây Lương Thiết Kỵ hung hãn lao vào binh trận của Quân Khăn Vàng, trường mâu sắc bén dễ dàng đâm xuyên thân thể 2 tên lính Khăn Vàng một lúc, rất nhiều quân Khăn Vàng bị kỵ binh húc bay đi khi rơi xuống thì đã khí tuyệt thân vong.

Đội hình của quân Khăn Vàng lập tức rối loạn, việc bị tấn công bất ngờ đã làm họ hoảng sợ tới mức không biết phải làm gì, lúc này toán Tây lương Thiết Kỵ tiếp sau vung Trảm Mã Đao xông tới, Tây Lương Thiết Kỵ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp tốt, chúng như những lưỡi dao mổ sắc bén cắt đám quân Khăn Vàng đang cực kỳ hỗn loạn thành từng nhóm nhỏ, cuộc đồ sát đẫm máu bắt đầu.

Chu Thương vung đại đao chém 1 tên Tây Lương Thiết Kỵ rớt xuống ngựa, khi hắn chuẩn bị xông vào tên kỵ binh thứ 2 thì theo bản năng mách bảo phía bên phải có sát khí, Chu Thương liền đột nhiên quay đầu lại thì thấy một tên kỵ binh toàn thân giáp trụ đen thui ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí khiến người khác nghẹt thở đang nhằm hướng hắn xông tới, trường đao sáng bóng đang vung cao.

"Sát!"

Chu Thương tất nhiên không hề sợ hãi mà giục ngựa tới vung đao cản lại hai con chiến mã lao vụt qua nhau, hai thanh trường đao không dùng chút kỹ xảo nào chém thẳng vào nhau phát ra một tiếng va chạm đinh tai nhức óc, Chu Thương cảm thấy lồng ngực như bị giáng một cú đánh ngàn cân, chân tay bủn rủn không nắm chắc nổi chuôi đao, trường đao tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Chiến mã theo quán tính tiếp tục đâm thẳng phía trước, đột nhiên tầm mắt Chu Thương bừng sáng, thì ra đã xuyên qua kỵ trận của địch.

"Tặc khấu đừng chạy,nếm tiếp một đao của Hoa Hùng đây!"

Chu Thương ghì cương ngựa quay đầu nhìn lại, thấy Hoa hùng giục ngựa đuổi theo như bay, Chu Thương thất kinh giục ngựa nhằm hướng Uyển Thành chạy thẳng. Chủ tướng đã tháo chạy, quân Khăn Vàng lập tức tan rã, bỏ chạy tứ tán, cũng may là Tây Lương Thiết Kỵ tỏ thái độ dửng dưng chỉ đuổi theo 1 chút rồi thu binh.

Cho nên trên thực tế quân Khăn Vàng bị giết không nhiều lắm, nhưng đội quân do Chu Thương thống lĩnh đã tan rã, xuất quân 5000 người khi chạy về đến Uyến Thành ra mắt Trương Mạn Thành thì chỉ còn 500, đa số là bỏ trốn trên đường rút chạy.

Tại Tây Ngạc, đội quân của Trương Mạn Thành mà Mã Dược chờ đợi vẫn chưa xuất hiện, trong khi việc nhóm của Triệu Hoằng và Lưu Tích hỗn chiến là khó tránh khỏi 5 đội quân với gần 10 vạn người vì lòng tham đã bắt đầu 1 trường chém giết đẫm máu. Liên quân của Triệu Hoằng và Hàn Trung chiếm thế thượng phong một cách tuyệt đối với 7 vạn quân hướng tới 3 vạn quân của liên quân Lưu Tích, Cung Đô và Tôn Hạ liên tiếp mở những đợt tấn công mãnh liệt.

Liên quân của Lưu Tích mặc dù dựa vào doanh trại cố thủ, nhưng doanh trại đơn sơ không thể ngăn được thế công của liên quân Triệu Hoằng, nhiều đoạn hàng rào của doanh trại đã bị phá quân lính 2 bên đã áp sát và hỗn chiến với nhau. Tình thế của liên quân Lưu Tích ngày càng bất lợi.

Đại doanh trung ương, Lưu Tích thần sắc ảo não, bộ dạng hối hận không kịp, Cung Đô và Tôn Hạ mặt mày cau có, hiện cũng đã sinh lòng hối hận, giờ đã thành thế cưỡi hổ khó thể xuống nước được, Triệu Hoằng đang chiếm thế thượng phong 1 cách tuyệt đối sẽ không khi nào hạ thủ lưu tình. Từ trước đến nay Triệu Hoằng và Hàn Trung đều nghĩ cách đểu thâu tóm địa bàn và quân lực của 3 người bọn Lưu Tích , hôm nay chỉ là mượn cớ thôi.

Ngoài đại doanh, Triệu Hoằng chỉ tay về phía quân doanh của Lưu Tích, sắc mặt không nén được sự hưng phấn, hướng về phía Hàn Trung ở bên cạnh nói: “Hàn huynh, hôm nay phá xong bọn giặc Cung Đô, Tôn Hạ, Lưu Tích, sau này trong khu vực Nam Dương chi còn có Trương suất cùng liên quân hai nhà chúng ta thôi, haha…”

Hàn Trung ánh mắt chợt lóe lên, thấp giọng nói: “Từ nay trở đi, sợ rằng Trương suất đối với Triệu huynh cũng phải nể mặt 3 phần”

Triệu Hoằng ngửa mặt lên trời cười dài, mặt đầy đắc ý, nếu hôm nay có thể thôn tính được bọn Lưu Tích 3 người, Triệu Hoằng hắn thật sự có thực lực ngang ngửa Trương Mạn Thành rồi, đến lúc đó chưa biết ai đứng đầu Nam Dương đâu.

Đáng thương cho Triệu Hoằng luôn tự cho mình là anh hùng, nhưng tầm mắt chỉ luôn chỉ nhìn được đến địa bàn Nam Dương mà thôi.



"Ô ô ô..."

Triệu Hoằng cười chưa dứt, thì phía bắc có tiếng tù từ xa truyền tới.

“Âm thanh gì vậy?” Triệu hoằng biến sắc thất thanh hỏi: “Chẳng lẽ là tiếng tù hiệu”

Hàn Trung nghiêng tai lắng nghe một lát, thần sắc đại biến nói: “Không xong rồi, hình như là tù hiệu của quan quân!”

Hai người đều hoảng sợ, từ mắt đối phương thấy được sự sợ hãi, quan quân đột nhiên xuất hiện vào lúc này thật làm cho họ tuyệt vọng, lúc này quân đội của 2 người đang cùng quân đội của Cung Đô 3 người đang quấn lấy nhau một chỗ, muốn rút lui đâu có dễ.

Tiếng tù hiệu vừa dứt, tiếng trống trận đã nổi lên vang lừng, Triệu Hoằng và Hàn Trung hoảng sợ nhìn về phía bắc, chỉ thấy xa phía cuối cánh đồng đột nhiên xuất hiện vô số cờ hiệu, đi đầu là một lá cờ lớn trên có chữ “Chu” rất lớn, dưới lá cờ vũ khí dựng lên như rừng, quân lính đứng đen đặc một khoảng, mặt đằng đằng sát khí tiến đến, quân hai bên chỉ còn cách nhau khoảng 1000 bước.

“Quả là quan quân”

“Lại còn là quân của Chu Tuyển nữa”

“Bọn họ sao lại đến đây vào lúc này”

“Xong rồi, hết thật rồi”

Triệu Hoằng và Hàn Trung cùng bi ai thở dài, trong lòng bấn loạn, phía ngoài quân doanh quân Khăn Vàng đã phát hiện quan quân kéo đến, kinh hoàng muốn lui về phía sau, quân Khăn Vàng tại cửa quân doanh vẫn hỗn chiến không ngừng hoàn toàn không biết tai ách đang đến gần.

Chu Tuyển qua ngựa nhìn lại, thấy quân sỹ đứng nghiêm như rừng, sát khí lạnh lẽo như đóng băng cả đất trời.

Chu Tuyển vung kiếm quá đầu hết to 1 tiếng: “Dừng lại”, tất cả binh sỹ đều dừng chân, mấy nghìn cặp mắt đều tập trung về phía Chu Tuyển, xung quanh không một tiếng động, chỉ nghe tiếng quân sỹ hít thở, tiếng tiếng tinh kỳ phần phật liên hồi trong gió lạnh.

"Hán quân uy vũ!"

Chu Tuyển vung tay lên hô lớn, tiếng hét phá vỡ sự tĩnh lặng cả bầu trời, truyền rõ tới tai từng binh sĩ.

"Hán quân uy vũ!"



Quân Hán cùng vung tay hét lớn, tất cả đều phấn khích, tiếng gầm vang động khắc không gian.

“Đại trượng phu giành dược công danh , chính là lúc này đây”. Chu tuyển xoay ngựa lại, bảo kiếm trong tay chém mạnh vào hư không, thanh âm khiến nhiệt huyết sôi trào, “Sát”

"Sát!"

Quân Hán đồng loạt hô to hưởng ứng, tranh nhau xông lên trước, nhằm hướng quân Khăn Vàng tấn công mạnh mẽ.

Cánh trái của quân Hán, toàn thân giáp đỏ như lửa, tay cầm thanh Cổ Định bảo đao, nặng 63 cân(cân tàu đấy nhá)vung lên tạo thành những vòng sáng bạc, xông thẳng vào trận địa Khăn Vàng, không ai cản nổi, theo sau Tôn kiên là 4 viên hổ tướng, 5 người đi đến đâu là quân Khăn Vàng dạt ra tới đó.

Cánh phải của quan Hán, Lưu Bị trong tay cầm song kiếm Cổ Ngư, trong sôi trào nhiệt huyết vì khích động bởi những lời nói của Chu Tuyển, quay sang Quan Vũ, Trương Phi ở 2 bên quát to: “Nhị đệ, Tam đệ, bọn ta nghe lời hiệu triệu của triều đình, giờ là lúc lập công tạo dựng sự nghiệp đây, sát”

Quan Vũ và Trương Phi giục ngựa theo sau, 500 U, Yến nghĩa quân cũng hò hét xông trận.

Vào thời khắc quan quân xuất hiện, Mã Dược biết quân Khăn Vàng đã xong rồi!

Chu Tuyển không hổ là danh tướng cuối cùng của nhà Hán, không bỏ lỡ cơ hội trời cho, khi quân Khăn Vàng đang nội chiến,lại chờ đến lúc 2 phen đang kịch chiến mới xuất kích.

Chu Tuyển thống lĩnh 5000 bắn quân được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị đầy đủ, lại vừa mới tắm máu quân Khăn Vàng ở Dĩnh Xuyên, dù là sức chiến đấu hay sỹ khí đều tăng cao, thì toán quân Khăn Vàng ở Nam Dương xuất thân nông dân đâu phải đối thủ?

Nếu bình thường bằng vào quân số gấp 10 lần còn có thể tạo ra kỳ tích kiến cắn chết voi, còn hiên tại mấy toán quân Khăn Vàng cũng đang hỗn chiến thì không thể nào bày trận nghênh định, quan quân chỉ tấn công có 1 đợt quân Khăn Vàng đội ngũ đã rối loạn, và nhanh chóng biến thành tháo chạy quy mô lớn.

Trong đám loạn quân, Mã Dược tìm được Trần Cảm và, Trần Nhạc, liền liều mạng dắt 2 anh em họ Trần chạy trốn.

Triều đình nhà Hán đối với quân phiến loạn xử lý tương đối nghiêm khắc, một khi bắt được không cần hỏi han lâp tức chém đầu, nên Mã Dược không có ảo tưởng đầu hàng, chỉ có con đường chạy, dù chết trận cũng không để bị bắt. Mã Dược không sợ chết càng không thiếu dũng khí, nhưng hắn biết rõ, một người không thể nào xoay chuyển được đại cục.

Ở kề bên những binh sỹ Khăn Vàng đang trốn chạy, Mã Dược cảm nhận được sự bi ai của tiểu tốt, trong quân Khăn Vàng không phải không có những dũng sĩ quyết chiến không lùi, nhưng họ nhanh chóng bị dòng thác quan quân nhấn chìm, trước sức tấn công như lang sói của quan quân sự chống cự của họ chỉ như châu chấu đá xe, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Nếu Lưu Tích không ngu ngốc như thế, nếu Tiệu Hoằng không thiển cận như vậy, vận mệnh của quân Khăn Vàng có lẽ không thê thảm thế này, nhưng “nếu như” vẫn luôn là không thực tế. Vận mệnh của quân Khăn Vàng ngay từ đầu đã là thất bại bởi vì nó thiếu hụt thượng tầng kiến trúc

Giống như một người cường tráng nhưng lại không có đầu óc, nhất định không thành việc lớn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook