Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Quyển 2 - Chương 252: Hai lần vượt sông Hoài.

Tịch Mịch Kiếm Khách

16/03/2013

Tào Tháo thở dài nói: "Quả thật không hổ là Độc sĩ Giả Hủ. Một chiêu này rất ngoạn mục, rất khí phách. Một nhân tài như thế sao lại đi theo Mã đồ phu. Rất đáng tiếc. Nếu người này có thể cùng Phụng Hiếu phò tá bản Thừa tướng thì còn lo gì thiên hạ đại loạn, không chấn hưng được Hán thất đây?

Tuân Du nói: "Giả Hủ rất trung thành và tận tâm với Mã đồ phu. Chúa công muốn chiêu mộ hắn cũng chỉ phí công vô ích".

Tào Tháo nói: "Bản Thừa tướng đương nhiên biết, ta chỉ cảm thấy nuối tiếc thôi".

Trình Dục nói: "Đúng vậy, sau khi đại quân Tây Lương rút lui tình hình không còn đáng lo nhưng chúa công lại gây ra một vấn đề vô cùng khó khăn, lúc này có thể nói là tiến thoái lưỡng nan. Tiến thì gặp Hàm Cốc hùng quan cản đường, trong khi đó vì đã lấy lại thành Lạc Dương, các lộ chư hầu chỉ muốn luận công ban thưởng còn không sẽ không có lòng dạ tiến quân vào Quan Trung. Nếu lui, bất kỳ lúc này đại quân Tây Lương cũng có thể ngóc đầu quay trở lại. Thành Lạc Dương đã trở thành một tòa thành trống rỗng, rất khó phòng thủ. Một khi thành Lạc Dương lại rơi vào tay giặc, chỉ e lòng người trong thiên hạ sẽ lạnh giá, cực kỳ bất lợi cho danh tiếng của chúa công".

Táo Tháo đưa mắt nhìn vẻ dò hỏi Quách Gia, hắn hỏi: "Phụng Hiếu có diệu kế gì không?"

Quách Gia nói: "Gia có hai kế sách tuỳ chúa công lựa chọn".

Tào Tháo nói: "Xin rửa tai lắng nghe".

Quách Gia nói: "Thứ nhất có thể tuyên cáo thiên hạ từ bỏ Đông đô Lạc Dương, chuyển Thiên tử và triều đình tới Hứa Xương sau đó cử tinh binh mãnh tướng trấn thủ Hổ Lao quan để cự lại quân Lương Châu. Sau đó hưng quân Từ, Dương, xuất toàn lực quyết chiến với đại quân của Mã đồ phu, chỉ cần Mã đồ phu chết, đại quân Tây Lương như rắn mất đầu đương nhiên sẽ sụp đổ. Rất có thể chuyện đại quân Tây Lương hoàn toàn tan rã lại xảy ra một lần nữa như sau khi Đổng Trác chết.

Tào Tháo suy nghĩ một lát rồi hắn lắc đầu nói: "Rất khó! Chưa nói tới chuyện Mã đồ phu xảo trá như hồ ly, tám ngàn quân thiết kỵ Tây Lương dưới trướng lại như lang sói, chúng tiến thoái nhanh như gió, tung hoành ngàn dặm, trong khi đó liên quân cũng chỉ vì chủ của mình, bằng mặt không bằng lòng, thắng bại cũng chưa biết rõ. Nếu như bản Thừa tướng đứng ra yêu cầu đại quân tiến công, các lộ chư hầu Từ, Dương nhất định sẽ có nghi ngờ, chuyện đã không làm được ngược lại còn làm họ cẩn thận đề phòng bản Thừa tướng".

Quách Gia nói: "Kế thứ hai là chỉ còn cách tấn công Hàm Cốc quan. Hàm Cốc quan không bị hạ, rất khó lấy Quan Trung. Quan Trung không loạn, căn cơ của Mã đồ phu sẽ vững như bàn thạch. Căn cơ của Mã đồ phu không bị huỷ, thiết kỵ Tây Lương bất kỳ lúc nào cũng quay lại tấn công. Các lộ chư hầu khác như Viên Thuật, Đào Khiêm, Viên Thiệu, Tôn Kiên người trên núi cao, người ở sông xa nhưng trong khi đó lãnh địa của chúa công trực tiếp đối mặt với sự uy hiếp của thiết kỵ Tây Lương, lúc đó tình cảnh sẽ cực kỳ bất lợi".

Tuân Du gật đầu nói: "Cái này giống như ở trên đầu chúa công treo lơ lửng một thanh kiếm sắc bén. Sau này cho dù chúa công muốn làm chuyện gì cũng phải đề phòng thanh kiếm này đột nhiên bổ xuống. Ở vào một vị trí bất lợi như vậy là hoàn toàn không tốt".

Tào Tháo suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu như bản Thừa tướng từ bỏ Lạc Dương sau đó ra lệnh cho Đại tướng trấn thủ Hổ Lao quan thì sao? Liệu có thể nhốt đại quân Tây Lương của Mã đồ phu ở phía tây không?"

Quách Gia lắc đầu nói: "Chẳng lẽ chúa công đã quên Cẩm Phàm Tặc? Có Cẩm Phàm Tặc của Cam Ninh hỗ trợ có thể nói vùng sông nước Hoàng Hà với Mã đồ phu lại là con đường bằng phẳng. Đại quân Tây Lương có thể mượn đường thuỷ đi vòng qua Hổ Lao quan, trực tiếp đổ bộ lên bình nguyên Dĩnh Xuyên. Liệu chúa công có thể ngăn cản thiết kỵ Tây Lương không ngừng tập kích không?"

"Đúng vậy" Tuân Du bùi ngùi thở dài nói: "Để chống đỡ thiết kỵ Tây Lương chúng ta cũng không thể xây dựng một trường thành ở bờ nam sông Hoàng Hà".

Quách Gia gật đầu nói: "Nếu như có thể đánh chiếm Hàm Cốc quan, tình hình sẽ hoàn toàn đổi khác. Cho dù có Cẩm Phàm Tặc của Cam Ninh hỗ trợ. Nếu thiết kỵ Tây Lương của Mã đồ phu từ Quan Trung tiến theo sông Vị về hướng đông sau đó mới vào sông Hoàng Hà đổ bộ lên Dĩnh Xuyên. Khi đó đường xá xa xôi, tốn kém nhiều sức lực, quân lương, cũng mất đi ưu thế tập kích bất ngờ của kỵ binh".

Tào Tháo cau mày nói: "Nhưng vấn đề là đã lấy lại được Lạc Dương, các lộ chư hầu nhất định sẽ chỉ muốn nghênh đón Thiên tử quay về Lạc Dương, nhất định bọn họ sẽ không muốn dẫn quân tiến đánh Hàm Cốc quan. Chuyện này chúng ta phải làm thế nào?"

Quách Gia nói: "Liên quân trung lộ có ba mươi vạn đại quân, có tới tất cả mười ba lộ chư hầu các châu, quận. Thực chất ngoài Viên Thuật, Đào Khiêm, Tôn Kiên các lộ chư hầu khác đều là người tầm thường, không thèm đếm xỉa, không nói cũng không sao. Trong khi đó Tôn Kiên là thủ hạ trung thành của Viên Thuật, như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Đào Khiêm chính là một chính nhân quân tử. Việc thành bại hay không chỉ ở một người".

Hai mắt Tào Tháo sáng rực, hắn vui mừng hỏi: "Viên Công Lộ?"

"Đúng vậy" Quách Gia mỉm cười nói: "Thật ra Viên Thuật người này chỉ thích công lớn, quyền cao. Chúa công hãy dâng tấu lên Thiên Tử đề nghị phong Viên Thuật làm Đại Tư Mã, cùng với Viên Thiệu nắm quyền binh mã trong thiên hạ. Tuy Viên Thuật là con trai thứ của Viên gia nhưng lại là con vợ cả. Bởi vì lâu nay thanh danh và chức quan chỉ tập trung vào mình Viên Thiệu nên ông ta sớm đã có lòng oán hận, chắc chắn ông ta sẽ nhân cơ hội chứng minh tài năng của mình. Đánh chiếm Hàm Cốc quan, thu phục Quan Trung chính là mục đích lớn lao nhất của Viên Thuật, chúa công nghĩ sao?"

Tào Tháo cười tươi nói: "Diệu kế, cứ làm theo kế của Phụng Hiếu đi".

Dương Châu.

Đại tướng Lôi Bạc, thủ hạ của Viên Thuật đã tập hợp hai vạn đại quân chuẩn bị một trận tử chiến với Mã Dược ở thành Thọ Xuân thì đại quân của Mã Dược lại đột nhiên vượt bờ bắc sông Hoài, tấn công vào đất Từ Châu. Lúc đó Lôi Bạc cùng các quận thủ Dương Châu mới thở phào nhẹ nhõm cho rằng cơn nguy hiểm đã qua thì đột nhiên đại quân của Mã Dược lại quay xuống phía nam. Dưới sự trợ giúp của thuỷ quân của Cam Ninh, quân Tây lương một lần nữa lại vượt sông Hoài đánh vào Dương Châu.

Dương Châu bị tấn công bất ngờ,, không kịp trở tay. Các thành trì trên đường tấn công của quân Tây Lương liên tiếp bị đánh chiếm. Đại quân của Mã Dược đánh thẳng tới trọng trấn Hoài Nam.

Sau một đêm quyết chiến.

Điển Vi hộ tống Mã Dược đứng nghiêm trên lâu thành, phía sau cả toà thành trong biển lửa. Kỵ binh Tây Lương phân chí thành từng đội điên cuồng đuổi giết đám gia nô, tư binh của các gia tộc quyền thế trong thành ( thời Hán mạt tuy thế lực của sĩ tộc, quý tộc rộng lớn nhưng số lương thực ra không nhiều lắm. Những thế gia đạt tiêu chuẩn là quý tộc thực ra ở mỗi châu cũng chỉ có khoảng chừng mười mấy gia tộc, không phải huyện thành nhỏ bé nào cũng có sĩ tộc, quý tộc. Vào thời kỳ này đông nhất là ácc gia tộc quyền thế, các gia tộc này dù không có người làm quan trong triều thế nhưng lại rất có thế lực ở địa phương mìnhd sinh sống, của cải nhiều. Bình thường một gia tộc có thể nuôi mấy chục, thậm chí mấy trăm tư binh ( Khi Tôn Quyền làm chủ Giang Đông thì ở đó có bốn đại gia tộc, lúc hưng thịnh nhất trong nhà có tới cả ngàn môn khách, tư binh ), sau đó chúng giống như châu chấu tràn qua khắp thành, đánh cướp sạch sẽ của cải của các phú hào, gia tộc quyền thế trong thành.

"Tham kiến chúa công!".

Từ phía sau đột nhiên vang lên giọng nói hùng hồn của Cam Ninh, Mã Dược chậm rãi quay đầu thì thấy Cam Ninh mặc một bộ trang phục mỏng, trên người loang lổ nước. Tay hắn cầm Cửu Hoàn đại đao sắc bén, đứng ngạo nghễ trước cửa lâu thành, có một dòng máu đỏ chậm rãi nhỏ từ Cửu Hoàn đại đao xuống. Ánh nắng gắt chiếu dọi vào đại đao càng làm tăng thêm vẻ lạnh lẽo, thê lương.

Cam Ninh ôm quyền, nghiêm nghị nói: "Chúa công, các huynh đệ chặn trên sông bắt được một gia đình. Xem như là một gia đình nhà quan".

"Hả?" Mã Dược rùng mình, rồi hắn lập tức cười vui vẻ pha lẫn vẻ lạnh lùng, hắn trầm giọng nói: "Dẫn tới!".

Cam Ninh tiến ra trước lâu thành, hắn vung tay lên, lạnh lùng nói: "Chúa công có lệnh, dẫn tới!".

Ngay lập tức bên dưới lâu thành vang lên tiếng quát tháo như sấm của thuỷ quân Cẩm Phàm, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên. Một đôi vợ chồng trung niên, ba hán tử trẻ tuổi, còn có bảy nữ tử trẻ tuổi bị dẫ giải lên lâu thành. Vừa nhìn thấy ánh mắt Mã Dược sáng lên, hắn không khỏi thầm nghĩ nếu như tuyển chọn người đẹp cả nhà người này đều có thể được xưng tụng là tuấn nam, mỹ nữ.

Hơn nữa dáng vẻ bảy nữ tử đều như hoa như ngọc. Dù nữ nhi nhỏ nhất cũng chỉ khoảng mười tuổi nhưng dáng người yểu điệu, lớn lên nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân.

Mã Dược khẽ gật đầu, hắn đưa mắt nhìn ra hiệu cho Cam Ninh.

Cam Ninh hiểu ý, hắn quay người nhìn xuống cửa lâu, lạnh lùng nói: "Dẫn tới!".

Lập tức thuỷ quân Cẩm Phàm ầm ầm trả lời rồi hai tên lính dẫn lên lâu thành một tên vô lại.

Đây là một chiêu thường thấy của Mã đồ phu. Mỗi khi tới một vùng đất nào, hắn không ngần ngại sử dụng bọn vô lại, lưu manh của địa phương đó. Bọn này bình thường thì không có tác dụng gì, cũng không có sở trường gì để sử dụng nhưng bọn chúng lại có một mặt rất hay đó là bọn chúng hiểu biết rất rõ về văn nhân, sĩ tử ở địa phương. Bọn chúng là một loại rắn độc điển hình.

Nhờ bọn rắn độc này giúp đỡ, Mã đồ phu thường biết rõ ràng chân tướng ự việc hắn muốn biết.

Cam Ninh trừng mắt, trong mắt hắn hiện sát khí nhìn tên vô lại nọ nói: "Bản tướng quân hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó. Nếu ngươi nói dối chỉ nửa câu, sẽ chém chết không tha".

Tên vô lại bị hù doạ run lẩy bẩy, hắn quỳ rạp xuống trước mặt Cam Ninh dập đầu như giả tỏi, luôn miệng nói: "Tướng quân cần biết điều gì cứ hỏi. Tiểu nhân tuỵêt không dám nói sai".

Cam Ninh chỉ tay vào trung niên hán tử hỏi: "Người kia là ai?"

Tên vô lại nói không ngừng nghỉ: "Người này họ Chân tên Dật. Dạ . Ba nam tử kia là ba con trai của Chân Dật tên lần lượt là: Chân Dự, Chân Nghiêm, Chân Nghiêu. nữ nhân tóc dài đứng bên cạnh là phu nhân của ông ta. Còn năm nữ tử tóc dài là nữ nhi của Chân Dật, tên là: Chân Khương, Chân Thoát, Chân Đạo, Chân Vinh, người nhỏ nhất là Chân Lạc…... Năm tỷ muội này nổi danh là mỹ nhân. Hì, hì, hì".

Chân Dật không khỏi thở dài ai oán, ánh mắt hiện lên vẻ nguội lạnh khi thấy thân phận mình đã bại lộ, không còn cơ hội chạy trốn.

"Thì ra là Chân đại nhân" Mã Dược cười nhạt rồi hắn vờ vĩnh ôm quyền nói: "Bản tướng quân xưa nay kính trọng sĩ tộc. Người đâu, còn không mau cởi trói cho nhà Chân đại nhân".

"Tuân lệnh".

Lập tức có binh lính tiến lên cởi dây trói cho Chân Dật.

"Bất tất phải như thế" Chân Dật uốn mình tránh tên lính, ông ta lãnh đạm nói: "Xưa nay kính trọng sĩ tộc sao? Hừ, hừ. Đại danh của túc hạ là Mã đồ phu, khắp thiên hạ này còn ai là không biết. Hôm nay một nhà Chân mỗ rơi vào tay ngươi, muốn giết, muốn lóc thịt lột da cứ tự nhiên mà làm. Tất phải làm bộ vờ vĩnh, mang cái bản mặt ghê tởm đó làm gì?"

"Càn rỡ!" Điển Vi giận dữ , hắn hung tợn rút đôi thiết kích kề trên cổ Chân Dật, quát: "Dám vô lễ với chúa công của ta. Ngươi chán sống phải không?"

"Ta không sợ chết" Chân Dật rất ngang ngạnh ngửa đầu, mỉm cười nói: "Sao dám lấy cái chết ra doạ ta?"

"Điển Vi, không được vô lễ".



"Hừ!".

Mã Dược hừ một tiếng, Điển Vi đành phải thu kích lui lại.

Mã Dược cười to nói: "Chân đại nhân có phản ứng này, xem ra đã nghe nói về những hành động của bản tướng quân ở tất cả các quận, các huyện của Dương Châu, phải không?"

Chân Dật lãnh đạm nói: "Như sấm bên tai!".

"Ha, ha. Vậy thì tốt" Mã Dược ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng rồi hắn cao giọng nói: "Ngày nay Hán thất suy vong, quần hùng thiên hạ quật khởi. Tuy Mã mỗ bất tài, cũng muốn hùng bá một phương thời Tiền Tần ( Thời kỳ trước khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất ). Tuy nhiên muốn dựng thành nghiệp bá, chỉ dựa vào hơn mười vạn thiết kỵ Tây Lương là không đủ còn cần phải có sự tương trợ to lớn của sĩ tộc có học vấn trong thiên hạ. Thế nhưng vì bản tướng quân được mệnh danh là đồ phu nên bị sĩ tử thiên hạ e ngại. Bản tướng quân đành phải kiên nhẫn ngồi chở ở Quan Trung nhưng sĩ tử thiên tử vẫn không sẵn sằng góp sức".

Chân Dật cười nhạt nói: "Túc hạ nên nhìn lại mình là tự biết".

Mã Dược không để ý đến điều đó, hắn mỉm cười nói: "Vì vậy bản tướng quân bất đắc dĩ phải dùng hạ sách này. Xuất binh để đoạt lấy".

Lời nói này của Mã Dược thực sự không phải nói bừa, Lần này tiến quân ra vùng Từ, Dương, nguyên nhân chủ yếu của Mã Dược đương nhiên là tập kích hậu phương của liên quân Quan Đông, khiến cho lộ quân trung đường tan rã lui binh, mục đích cũng không kém phần quan trọng là nhân tiện cướp bóc quân lương cùng văn nhân sĩ tử các huyện ở Từ, Dương. Quan Trung, Lương Châu là nơi xa xôi, dân cư thưa thớt, so với Trung Nguyên thì thua sút hơn rất nhiều. Nhưng vấn đền nghiêm trọng nhất không phải là thua kém.

Vấn đề nghiêm trọng nhất đối với vùng Quan Trung, Lương Châu chính là nhân tài.

Tây bắc xa xôi, nhân tài có thể sử dụng cực ít, trong khi đó vùng Trung Nguyên rộng lớn, nhân tài nhiều vô kể. Nếu như Mã Dược không có cách gì thay đổi cục diện này, tương lai hắn lấy cái gì để chống lại nhân tài của cả vùng Trung Nguyên? Chỉ dựa vào Giả Hủ, Thư Thụ sao? Hai người này một ngày nào đó cũng già và chết. Dựa vào tám trăm đồ đệ Quản Trữ đang chỉ dạy sao? Trong số những người đó liệu có thể nổi lên mấy nhân tài để sử dụng không?

"Đoạt lấy sao?" Chân Dật cười nhạt vẻ khinh thường nói: "Cứ coi như ngươi có thể cướp đoạt hết sĩ tử trong khắp thiên hạ. Liệu có người nào bán mạng cho người có biệt danh đồ phu như ngươi không?"

"Cái này thì vẫn chưa biết được" Mã Dược đột nhiên nhếch miệng cười vẻ tà ác. Hắn tiến lên hai bước đứng trước, con gái trưởng Chân Khương của Chân Dật. Hắn đưa tay nâng cằm Chân Khương lên, rồi ung dung nói: "Nếu như bản tướng quân không hoa mắt thì vị tiểu thư Chân Khương này vẫn chưa hứa hôn phải không?"

"Ngươi?" Chân Dật tái mặt, hắn vội la lên: "Mã đồ phu, ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì ư? Không làm gì hết" Sắc mặt Mã Dược đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng, hắn quay người nhìn Điển Vi nói: "Điển Vi!".

Điển Vi hùng dũng tiến lên một bước hắn nghiêm nghị nói: "Chúa công có gì phân phó?"

Mã Dược chỉ tay vào Chân Khương, nhìn Điển Vi nói: "Bản tướng quân cho phép ngươi lấy Chân Khương tiểu thư làm vợ. Tối nay thành hôn".

Chân Khương nhìn dáng vẻ như hung thần ác sát của Điển Vi, hắn khoác một cái áo hơi mỏng, vạt áo ngực trễ xuống để lộ ra một nhúm lông ngực vừa thô vừa đen, giống hệt dáng vẻ một dã thú. Nghĩ tới việc sau này sẽ ngủ chung một giường cả đời với ác hán này, Chân Khương không khỏi buồn rầu. Nàng chỉ cảm thấy trước mắt tối xầm lại rồi ngất xỉu ngã nhào vào lòng muội muội mình.

Điển Vi toét miệng cười vẻ dâm đãng rồi nói: "Đa tạ chúa công".

"Càn rỡ!" Chân Dật vội vàng quát to: "Đồ phu, Khương nhi là nữ nhi của lão phu. Ngươi muốn làm gì, Ngươi sao có thể làm chủ thay lão phu chứ?"

"Bản tướng quân không muốn gì" Mã Dược cười nhạt, hắn nói tiếp: "Thế nhưng tính mạng cả nhà lớn, bé của Chân đại nhân nằm trong tay bản tướng quân. Chẳng lẽ bản tướng quân không thể làm chủ cho nữ nhi của ngài sao?"

Sắc mặt Chân Dật vô cùng sầu thảm khi ông ta nghe Mã Dược nói vậy.

Mã Dược nhìn thoáng qua vẻ buồn rầu của Chân Dật, trong mắt thoáng hiện lên sự tiếc nuối. Trước mắt hắn lại hiện lên bóng hình quen thuộc của Quách Đồ. Trên thực tế kế sách đánh cướp quân lương sĩ tử Từ, Dương mang về Quan Trung là di kế để lại của Quách Đồ. Điều đáng tiếc là Quách Đồ chưa được thấy kế sách của mình thành công thì đã sớm tạ thế.

Sở dĩ Quách Đồ hiến kế này là có mục đích phá bỏ một cách không ngại ngần tầng lớp sĩ tộc Trung Nguyên. Có thể đoạt được thì đoạt, không đoạt được thì giết. Tóm lại hắn muốn một lần cưỡng bức toàn bộ giới sĩ tộc Trung Nguyên, dù không thể chém giết hết cũng làm tổn thương nặng nề nguyên khí, sau đó bắt cướp người của giai cấp sĩ tộc tới Quan Trung rồi lại tiến hành chỉnh đốn lại một lần, bồi dưỡng lại hoàn toàn mới. Giai cấp sĩ tộc nhập Quan Trung sẽ cùng Mã Dược thống trị tập đoàn quân sự Tây Lương. Chỉ dựa vào sự trợ giúp của giai cấp sĩ tộc Mã Dược mới có thể chống lại thực lực của giới quân phiệt Trung Nguyên.

Từ Kinh Châu tới Dương Châu, Mã Dược tấn công đánh chiếm thành trì, đại quân tiễu trừ gia nô, tư binh của sĩ tộc, quý tộc địa phương.

Lương thảo, của cải bị cướp gần như hết. Cách xử trí sĩ tộc, quý tộc hoàn toàn khác so với thời tám trăm lưu khấu trước kia, lần này Mã Dược cướp người, không giết.

Trên đường tiến đánh, Mã Dược đã bắt giữ ít nhất hơn một trăm gia đình sĩ tử như gia đình Chân Dật. Thuỷ quân Cẩm Phàm của Cam Ninh đã dùng hai chiếc lâu thuyền mới có thể sắp xếp hết toàn bộ thành viên của các gia đình sĩ tộc này. Trong khí thế bừng bừng, Mã đồ phu chuẩn bị chuyên chở tất cả những người này cùng lương thảo, của cải cướp được quay về Quan Trung.

Sau đó hắn dùng đám sĩ tộc này làm nòng cốt bồi dưỡng ra một thế hệ sĩ tộc mới.

Nếu bồi dưỡng sĩ tộc mới thì phải tiến hành chỉnh đốn một lần với những sĩ tộc bị bắt đi này. Trong đó kết hôn là một phương pháp trực tiếp nhanh nhất cũng hiệu quả nhất.

Ví dụ như Chân Dật, chỉ cần lấy năm nữ nhi của ông ta gả cho Đại tướng thân tín dưới trướng của Mã Dược, hay dứt khoát gả cho bản thân Mã Dược, đó chính là làm cho tiền đồ của Chân gia gắn liền mật thiết với sự hưng thịnh của tập đoàn Mã Dược. Cứ coi như Chân Dật không muốn làm quan dưới trướng Mã Dược nhưng thế hệ con cháu của ông ta thì sao? Chúng sinh trưởng ở Quan Trung, là thế hệ đệ tử sinh ra và lớn lên ở Quan Trung. Việc chúng có căm thù Mã Dược đến tận xương tuỷ như Chân Dật hay không thì thật sự rất khó biết.

Chân Dật buồn thảm nói: "Mã Dược, đồ phu, cho dù ngươi dùng tới thủ đoạn kinh thiên động địa gì chăng nữa lão phu cũng tuyệt đối không nối giáo cho giặc".

"Khi tới Quan Trung, Chân đại nhân sẽ có thời gian để ra quýêt định sáng suốt. Bản tướng quân tuyệt đối không muốn ép buộc ngài" Mã Dược nói xong hắn đột nhiên quay người nhìn Giang Hạ thuỷ quân Trần Hổ đang đứng nghiêm ở đằng sau nói: "Trần Hổ, trừ Chân Khương tiểu thư, hãy đưa tất cả người nhà của Chân đại nhân lên thuyền lớn. Ngươi hãy để ý cẩn thận nếu có gì sai sót bản tướng quân sẽ hỏi tội ngươi".

Trần Hổ lạnh lùng nói: "Xin chúa công yên tâm".

"Báo…" Trần Hổ vừa mới áp giải cả nhà Chân Dật đi, bất chợt có một tên tiểu giáo chạy nhanh lên lâu thành, hắn hốt hoảng nói: "Chúa công, không hay rồi. Lý Mông tướng quân đã bị bắt".

"Hả?" Mã Dược thoáng rùng mình khi nghe báo, hắn vội vàng quay người nhìn chằm chằm vào tên tiểu giáo đưa tin, trầm giọng nói: "Ngươi nói cái gì? Hãy nói lại lần nữa".

Tên tiểu giáo thở hổn hển rồi nói: "Lý Mông tướng quân phụng mệnh chúa công dẫn các huynh đệ càn quét được hơn mười xe trâu, đang định chở về thành thì chợt có phám mã phi báo ở phía trước có một trang viện rất lớn, trang viện đó cực kỳ giàu có, lương thực tồn trữ rất nhiều".

Mã Dược lãnh đạm nói: "Sau đó thì sao?"

Tên tiểu giáo thở dốc nói: "Sau đó Lý Mông liền phân chia một nửa hộ tống số lương thảo cướp được, tướng quân chỉ huy năm trăm kỵ binh đánh vào trang viên đó, không ngờ trong trang lại có năm, sáu trăm tráng đinh, hơn nữa còn bày trận nghiêm chỉnh như một đội quân chính quy. Lý Mông tướng quân dẫn các huynh đệ tấn công nhưng không ngờ trúng phải gian kế. Lý Mông tướng quân và các huynh đệ đều bị bắt, chỉ có tiểu nhân liều chết đánh phá vây chạy về báo tin cho chúa công".

"Năm trăm thiết kỵ Tây lương không đối phó được với năm, sáu trăm tráng đinh. Ai là người đã tạo nên nhóm tráng đinh này?" Mã Dược nghiêm nghị hỏi: "Đã dò hỏi xung quanh xem trang chủ đó tên họ là gì chưa?"

Tên tiểu giáo nói: "Đã hỏi. Trang chủ họ Lỗ tên Túc, tự là Tử Kính, năm nay khoảng hai mươi tuổi".

"Lỗ Túc?" Mã Dược cau mày nói: "Năm nay mới khoảng hai mươi mà đã khó chơi như vậy, chẳng phải sau này sẽ càng thêm lợi hại sao? Xem ra hoàn toàn không giống như người vô danh, bản tướng quân sẽ tự mình đi gặp hắn".

Hiện tại thủ hạ dưới tay Mã đồ phu rất thiếu nhân tài. Chỉ cần gặp người có bản lĩnh, không cần biết là người hữu dụng hay không thể dùng hắn cứ bắt trước rồi mới nói. Cho dù không thể đưa tới Quan Trung, hắn cũng sẽ giết chết người đó, tránh để cho người khác sử dụng, để lại mối hoạ mai sau. Có một câu nói rất hay: Nhân từ với kẻ thù của mình chính là tàn nhẫn với bản thân mình.

Lạc Dương

Sau khi đại quân Tây Lương nhanh chóng rút quân một mạch về Hàm Cốc quan, mười ba lộ liên quân Quan Đông tiến theo sau, thuận tiện lấy lại Lạc Dương. Tin tức truyền ra, các lộ chư hầu khác cũng vui mừng coi như đó là chiến công của mình. Một khi đã khôi phục lại kinh đô Lạc Dương, các lộ chư hầu không ngừng dâng sớ xin Thiên Tử chuyển về Lạc Dương.

Thế nhưng ngay trong lúc đó trong lòng liên quân Quan Đông đang lưu truyền một số lời đồn đại.

Đêm khuya

Tôn Kiên đang định đi ngủ thì mưu sĩ tâm phúc Từ Thứ vén màn trướng bước vào.

Sau khi thi lễ, Từ Thứ khẽ nói: "Chúa công, có nghe thấy một số tin đồn không?"

Tôn Kiên hỏi: "Tin đồn gì vậy?"



Từ Thứ nói: "Trong quân có tin đồn, liên quân nam lộ của Lưu Biểu, Trần Kỷ, Hứa Cống, Lý Thôi đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Mã đồ phu đã sớm chỉ huy ba vạn quân thiết kỵ từ Vũ Quan tiến vào Kinh Tương, sau đó hắn đã xuôi giòng Trường Giang tiến đánh Dương Châu. Bây giờ các quận Dương Châu thuộc lãnh địa của Viên Thuật tướng quân đã bị ba vạn quân thiết kỵ của Mã đồ phu san bằng".

Sau khi liên quân nam lộ đại bại, ba người Lưu Biểu, Hứa Cống, Trần Kỷ sợ người trong thiên hạ chê cười nên mới miễn cưỡng thu thập mấy ngàn tàn quân lùi về lập đại bản doanh ở bắc thành Tương Dương, hư trương thanh thế. Hơn nữa bản thân Tào Tháo cũng phong toả tin tức này, giấu giếm nên người trong thiên hạ vẫn chưa biết liên quân nam lộ đã thất bại.

Tôn Kiên cau mày nói: "Hứa Cống, Trần Kỷ hai đạo quân đó một khi thất bại chẳng lẽ không có tin tức gì báo tới hay sao? Cái loại lời đồn đại hoang đường này không nên để tâm tới".

Từ Thứ lắc đầu nói: "Thế nhưng không có lửa làm sao có khói, những lời đồn này không hẳn là giả".

"Hả?" Tôn Kiên biến sắc nói: "Tiên sinh cũng tin như vậy".

Từ Thứ nói: "Cuối năm ngoái Đại tướng quân Viên Thiệu cùng Thừa tướng Tào Tháo đồng thời rời khỏi Dĩnh Xuyên, giao lại liên quân trung lộ cho Phiêu Kỵ tướng quân Viên Thuật chỉ huy. Sau đó cuối tháng ba năm nay Tào Tháo mới bí mật quay lại Dĩnh Xuyên, trong khi đó Đại tướng quân Viên Thiệu vẫn không có tin tức. Theo chúa công thì Đại tướng quân Viên Thiệu và Thừa tướng Tào Tháo đã đi đâu?"

Tôn Kiên nói: "Đi đâu?"

Từ Thứ nói: "Theo như Thứ biết, Đại tướng quân Viên Thiệu đã bí mật quay về Ký Châu, Thừa tướng Tào Tháo cũng chỉ huy hai vạn tinh binh bí mật tới Uyển Thành".

"Sao, Viên Thiệu quay về Ký Châu, Tào Tháo tới Uyển Thành" Tôn Kiên ngạc nhiên hỏi: "Vì sao lại vậy?"

Từ Thứ nói: "Đại tướng quân bí mật quay lại Ký Châu chắc chắn chuẩn bị uy hiếp đại bản doanh Hà Sáo của Mã đồ phu theo đường phía bắc. Thừa tướng Tào Tháo dẫn quân tới Uyển Thành rất có thể là do dự đoán Mã đồ phu sẽ chỉ huy đại quân xuôi nam, chuẩn bị tập kích ở Nam Dương. Thế nhưng do phán đoán sai Mã đồ phu lại dẫn quân tiến vào vùng Kinh Tương từ Vũ Quan nên Tào Thừa tướng đã phục kích vô ích".

Tôn Kiên hoảng hốt nói: "Nếu như Mã đồ phu thật sự thống lĩnh ba vạn thiết kỵ từ Vũ Quan xuôi xuống Kinh Tương, chỉ e là liên quân nam lộ đã thật sự thất bại thế nhưng tại sao Hứa Cống, Trần Kỷ không truyền tới bất kỳ tin tức gì?"

"Điều này cũng là lo lắng của tại hạ" Từ Thứ trầm giọng nói: "Xem ra có người không muốn cho Viên Thuật tướng quân và người trong thiên hạ biết liên quân nam lộ đã thất bại cùng với tin tức Mã đồ phu và ba vạn thiết kỵ của hắn đang tàn sát bừa bãi Dương Châu".

"Ai?" Tôn Kiên lạnh lùng nói: "Ai lại có dụng tâm ác độc thế?"

Từ Thứ lãnh đạm hỏi ngược lại: "Còn có thể là ai đây?"

"Tiên sinh nói là" Tôn Kiên sợ hãi hỏi lại: "Tào Thừa tướng sao? Tại sao Thừa tướng phải làm như vậy? Công Lộ tướng quân cùng ông ấy xưa nay không oán, không thù. Bản tướng quân cũng chưa bao giờ đắc tội với ông ta".

Từ Thứ nghiêm nghị nói: "Nhưng Viên Thuật tướng quân là chư hầu đứng đầu trong thiên hạ. ngoại trừ Mã đồ phu, tướng quân là người có lãnh địa rộng nhất, dân cư đông nhất.

Lương thực nhiều nhất, binh mã nhiều nhất trong số các chư hầu. Tào Thừa tướng giấu giếm chân tướng sự việc không nói thật với Viên Thuật tướng quân, có thể nói là một hòn đá hạ hai con chim. Ông ta vừa có thể làm suy yếu thực lực của tướng quân Viên Thuật vừa có thể mượn lực liên quân đánh bại đại quân Tây Lương".

"Đã hiểu" Tôn Kiên nghiêm nghị nói: "Nguyên Trực, liệu có cần phải chuyển những lời này tới Công Lộ tướng quân không?"

"Vấn đề là cần phải xem chí hướng của tướng quân là gì?" Từ Thứ dừng lại một lát rồi hắn nói tiếp: "Nếu như chúa công nguyện ý cả đời này làm sai nha dưới trướng Viên Thuật thì có thể nói những lời này với ông ta. Nếu chúa công muốn bản thân mình dựng nên nghiệp bá, trở thành trọng thần chống đỡ Hán thất thì không nên đem những lời này chuyển cho Viên Thuật".

"Vậy ý của Nguyên Trực là" Tôn Kiên nghiêm giọng hỏi: "Cứ để mặc đại quân của Mã đồ phu tàn sát dân chúng Dương Châu sao?"

"Đúng vậy" Từ Thứ âm trầm nói: "Sự hùng mạnh của Viên Thuật có thể nói là mối hoạ của tướng quân. Nếu như chúng ta có thể dùng dao mổ trâu của Mã đồ phu làm suy yếu thực lưch của Viên Thuật, tại sao chúng ta lại không làm? Hơn nữa Mã đồ phu tàn sát, cướp phá bừa bãi vùng Giang Bắc cũng có chỗ tốt của nó. Nó có thể khiến cho giới sĩ tộc Giang Bắc nhìn về Giang Đông. Một khi đã vậy nhân tài sẽ tụ tập dưới trướng của chúa công".

Tôn Kiên nói: "Vạn nhất Mã đồ phu vượt Trường Giang tập kích Ngô Quận thì chúng ta phải làm gì?"

"Chúa công không cần phải lo lắng" Từ Thứ vuố râu mỉm cười nói: "Lúc này sắp sang tháng năm. Cả vùng Giang Đông sẽ chuyển sang thời tiết mưa dầm trong năm. Đại quân Tây Lương xưa nay ở Tây bắc, quen thộc với thời tiết khô nóng, rất khó thích nghi với thời tiết ẩm ướt, nóng bức của Giang Đông. Nếu như Mã đồ phu sáng suốt, hắn sẽ không tuỳ tiện vượt qua Trường Giang tiến quân vào Giang Đông".

Tôn Kiên gật đầu nói: "Ừ, Nguyên Trực nói rất có lý".

"Hơn nữa" Từ Thứ hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Lúc này thế cục đã từ từ rõ ràng. Có thể đoán ra một số điều trong chiến lược toàn cục của Mã đồ phu và Độc sĩ Giả Hủ".

"Hả?" Tôn Kiên vui vẻ hỏi: "Nguyên Trực đã nhìn ra điều gì?"

Từ Thứ nói: "Binh mã Tây Lương cùng Man binh dưới trướng Mã đồ phu tuy có hơn hai mươi vạn nhưng thực sự chỉ có mấy vạn binh mã tinh nhuệ, dầy dạn chiến chinh, không đủ để có thể quyết chiến ở mặt chính diện. Hơn nữa lương thảo thiếu hụt, rất khó có thể tạo ra cục diện giằng co cùng với liên quân vì vậy chiến lược trọng tâm của hắn chính là dùng kỳ binh tập kích hậu phương khiến cho liên quân tan rã và lui binh".

Tôn Kiên gật đầu nói: "Thì ra là như thế".

Từ Thứ lại nói: "Lúc này đại quân yểm trọ của Mã đồ phu vẫn đang quyết chiến ở Dương Châu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra tiếp theo, Mã đồ phu vẫn tiếp tục tiến quân lên phía bắc xâm phạm Từ Châu, thậm chí đánh tới Dự Châu, Duyện Châu và cả Thanh Châu. Hơn nữa đại quân Tây Lương vừa rút ra khỏi Lạc Dương. Liên quân sau khi chiếm lại được Lạc Dương cũng sẽ không còn ý chí tiến quân nữa, trong khi đó lại có mâu thuẫn nội bộ. Chắc chắn là liên quân sẽ giải tán và lui binh".

"Đây có phải chính là nguyên nhân Tào Tháo phong toả, ém nhẹm tin tức không?" Tôn Kiên nói: "Nếu như ngay lúc này liên quân giải tán, lui binh, nhất định đại quân Tây Lương lại ngóc đầu dậy. Chỉ dựa vào nguyên binh lực của Tào Tháo nhất định không đủ để trấn giữ Lạc Dương. Một khi Lạc Dương lại bị thất thủ. Lãnh địa Duyện Châu của Tào Tháo sẽ đơn độc đối đầu với sự uy hiếp của đại quân Tây Lương. Từ nay về sau vô luận hắn muốn làm gì cũng đều đứng ngồi không yên".

"Không sai" Từ Thứ tầm giọng nói: "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, rất có thể Tào Tháo sẽ sang thuyết phục Viên Thuật xuất chinh, dẫn liên quân tấn công Hàm Cốc quan. Một khi có thể đánh hạ Hàm Cốc quan, quân Tào mới có thể dựa vào hùng quan hiểm yếu này kiềm chế hơn mười vạn đại quân thiết kỵ Tây Lương phía tây Hàm Cốc. Như thế Tào Tháo mới có thể kê cao gối ngủ".

Tôn Kiên nói: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Vẫn ủng hộ Tào Tháo hay phá hỏng âm mưu của ông ta?"

Từ Thứ nói: "Dựa vào cục diện trước mắt liên quân rất khó có thể giải quyết mối uy hiếp Mã đồ phu chỉ trong một trận. Bởi vậy việc Tào Tháo trấn giữ Duyện Châu làm quân tiên phong ngăn cản quân đoàn thiết kỵ Tây Lương đối với các lộ chư hầu Quan Đông mà nói chỉ có lợi chứ không có hại. Thế nhưng nhìn xa trông rộng mà nói, Tào Tháo là người hùng tài đảm lược, tài năng của ông ta hơn xa, gấp trăm lần huynh đệ Viên thị. Đào Khiêm, Lữ Bố càng không thể so sánh với ông ta được. Chỉ một thời gian nữa thôi người này rất có thể là một mối đại hoạ trong lòng chúa công. Vậy chúng ta hãy thừa dịp hắn còn chưa đủ lông cánh hãy ra tay diệt trừ. Đây cũng không phải là một lựa chọn tồi".

Tôn Kiên trầm từ hồi lâu rồi hắn hỏi Từ Thứ: "Mối đại hoạ Tào Tháo có thể vượt qua Mã đồ phu hay không?"

Từ Thứ lắc đầu nói: "Không thể".

Tôn Kiên nghiến răng nói: "Vậy hãy giữ lại ông ta".

Đại trướng của Lữ Bố.

Trần Cung chắp tai nhìn Lữ Bố nói: "Tướng quân, lúc này đã lấy lại Lạc Dương. Cuộc chiến thảo phạt nghịch tặc của hai mươi ba lộ liên quân đã thắng lợi. Liên quân cũng không cần thiết phải duy trì sự tồn tại của mình. Ngày mai Tào Thừa tướng thiết yến các lộ chư hầu, tướng quân hãy lấy lý do cần quay lại lãnh địa của mình không người trông coi mà cố gắng chào từ biệt. Tướng quân hãy nhớ kỹ".

Lữ Bố không hiểu liền nói: "Công Thái nói vậy sai rồi. Tuy đã thu phục được Lạc Dương những Mã nghịch tặc vẫn chưa bị trừ bỏ, cuộc chiến thảo phạt này còn lâu mới thắng lợi".

Trần Cung thở dài, hắn vốn định phá mưu kế của Tào Tháo ( Từ Thứ đoán ra được, Trần Cung đương nhiên có thể đoan ra được ) nhưng một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn. Hắn nghĩ tới ngày trước Tào Tháo đã từng là chủ nhân của mình. Có thể Tào Tháo bất nhân nhưng bản thân mình không thể bất nghĩa nên hắn gạt bỏ ý định đó. Trần Cung bùi ngùi nói: "Một khi đã vậy tướng quân hãy coi như tại hạ vẫn chưa nói gì".

Dưới chân núi có một thôn nhỏ gọi là Lỗ thôn, ở đó có trang viên của Lỗ Túc. Lỗ gia tuy không có người làm quân nhưng đã mấy đời buôn bán, gia sản rất nhiều. Trong vòng chu vi mấy trăm dặm đều là sản nghiệp của Lỗ gia. Những gia đình nông dân trong thôn cũng chính là tá điền của Lỗ Gia.

"Ừ".

Mã Dược gật đầu, hắn đưa mắt nhìn thì thấy mặt bắc của Lỗ thôn dựa vào núi, mặt đông là ruộng nước mênh mông. Bây giờ đang là mùa xuân, các khu ruộng nước này đều ngập trong nước. Bờ ruộng rất hẹp, vô cùng lầy lội, rất khó đi. Địa thế như vậy cực kỳ bất lợi cho hành động của kỵ binh. cũng khó trách Lý Mông đã chịu thiệt hại nặng nề ở đây.

Mã Dược hỏi: "Bình thường Lỗ Túc này thích làm những điều gì?"

Tên du côn nói: "Lỗ Túc này thân cao tám thước, dáng người cực kỳ anh tuấn, thích cưỡi ngựa, bắn cung, múa kiếm. Tính tình người này cũng rất hào phóng, bởi vì gia cảng giầu có nên Lỗ Túc sai người đặt mua áo giáp, khí giới đầy đủ trang bị cho tráng đinh của tá điền. Vào thời nông nhàn thì nhóm trận, huấn luyện bên canh ruộng, giống hệt như một đội quan quân. Vào mùa thu thì có thể mời bằng hữu lên vùng Thượng Nam Sơn săn bắn. Vào mùa mưa thì mời bằng hữu tới trang viện cùng đọc binh pháp. Tất cả những thiếu niên nhà quan đều thích gặp gỡ kết giao với hắn".

"Ừ" Mã Dược lại hỏi: "Có những ai kết giao với Lỗ Túc?"

"Rất nhiều nhưng bằng hữu thân thiết với Lỗ Túc hình như chỉ có hai người" Tên du côn nói: "Trong hai người đó có một người gọi là Tôn lang, không biết tên thực là gì, chỉ biết hắn có sức khoẻ, sử dụng một cây thiết thương nặng đến nỗi cả trăm tráng niên cũng không thể khiêng được, người này cũng là một hảo hán nổi danh. Một người nữa họ Chu, chỉ là một gã Tiểu bạch kiểm, không có bản lĩnh gì nhưng đánh cổ cầm rất hay".

"Tôn lang? Họ Chu?"

Mã Dược lắc đầu, hắn thầm nghĩ mặc kệ có bản lãnh hay không có bản lãnh, cứ bắt lại rồi tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook