Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Quyển 2 - Chương 277: Khóc cái gì? Bổn tướng quân còn chưa chết!

Tịch Mịch Kiếm Khách

16/03/2013

“Chủ công, đại sự không ổn!” Kim Thượng hoang mang nói: “Không bằng dời đô sang Lư Giang để lẩn tránh quân tiên phong?”

“Đúng đúng đúng, phải dời đô sang Lư Giang.” Các Tượng cũng phụ họa nói, “Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên đánh hạ Thọ Xuân, sau khi có được của cải trong thành tất sẽ thối lui. Đợi ba đường liên quân thối lui, chủ công phản hồi Thọ Xuân cũng chưa muộn. Làm vậy, chủ công chẳng qua chỉ tổn thất một ít của cải mà thôi.”

“Bệ hạ!” Đại tướng Trương Huân đi ra tấu: “Tuyệt đối không được dời đô!”

“Nếu không dời đô thì làm thế nào chống đỡ sự xâm chiếm của ba đường quân địch?”

Viên Thuật cũng muốn dời đô, dù sao Ngự Uyển hoàng gia cũng vừa mới bắt đầu khởi công ở Thọ Xuân, lúc này dời đô chẳng phải tốn công vô ích sao? Nhưng nếu không dời đô, Viên Thuật lại lo lắng mình sẽ bị ba đường quân địch Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên vây hãm chết trong thành Thọ Xuân, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Trương Huân nói: “Tôn Kiên dù làm phản, nhưng vẫn chưa đủ để làm dao động căn cơ của quân ta! Trong thành Thọ Xuân có tinh binh mười vạn, trong kho của hai quận Hoài Nam, Lư Giang tồn trữ lương thảo đủ để cung cấp cho mười vạn đại quân trong hai năm! Cho dù không được bốn quận Giang Đông và quận Nam Dương ủng hộ thì nhiêu đó cũng đủ để kích bại Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên ba đường địch.”

“Lời Trương Huân tướng quân nói cực đúng!” Đại tướng Lôi Bạc phụ họa nói,“Ba đường liên quân thoạt nhìn hung hăng, nhưng thực chất không hề đáng sợ.”

Trần Lan nói: “Tào Tháo tuy có Duyện, Dự nhị Châu, nhưng trong cuộc chiến thảo phạt Mã đồ phu đã bị tổn thất thảm trọng. Vả lại Duyện, Dự nhị Châu thuộc Trung Nguyên, chịu đựng chiến loạn đã lâu, dân chúng nghèo khổ, lương thảo thiếu thốn, quân đội nhiều nhất chỉ ba đến năm vạn người, chưa nói còn phải giữa lại một binh lực tương đương để phòng bị Mã đồ phu, nhiều nhất chỉ có thể phái hai vạn binh mã tiến đánh Thọ Xuân.”

Lôi Bạc nói: “Lữ Bố càng không đáng để ý tới, Hạ Phái quốc vừa nhỏ binh lại yếu, có thể phái ra năm nghìn binh mã thì đã là cực hạn rồi.”

Trần Lan nói: “Nghịch tặc Tôn Kiên cũng bị tổn thất thảm trọng trong cuộc chiến phạt Mã. Trình Phổ, Hàn Đương, Chu Hoàn, Trần Vũ, Đổng Tập, Lăng Thao, những đại tướng dưới trướng đều chết trong tay Mã Siêu. Sau khi hồi Ngô quận lại chiêu mộ hai vạn quân đội, nhưng cũng như Tào quân, đều là những tân binh chưa được huấn luyện đầy đủ, không đáng lo lắng.”

Trương Huân chốt hạ: “Nói cách khác, quân Tào Tháo, quân Lữ Bố, quân Tôn Kiên, ba đường phản quân cộng lại bất quá chỉ ba, bốn vạn người, luận binh lực còn chưa bằng một nửa Thành quân ta. Hơn nữa, Thành quân ta đều là những tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn ba đường quân địch chỉ là những tân binh huấn luyện chưa đủ. Thắng bại không hỏi cũng biết.”

“Trương Huân, Lôi Bạc, Trần Lan! Bọn ngươi đều là một bọn võ phu, làm gì biết đến chuyện quân sự? “Binh giả. Nguy đạo dã.” (Kẻ hành binh đều quỷ quyệt). Cho dù Thành quân ta chiếm ưu thế về binh lực, nhưng há có thể dễ dàng giành thắng lợi? Trận chiến này nếu bại, tinh nhuệ Thành quốc sẽ mất hết, bệ hạ dựa vào cái gì để nhất thống thiên hạ?” Kim Thượng nói đến đây khựng lại, quay sang Viên Thuật nói, “Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách là bảo tồn thực lực. Ba đường phản quân chia ra đột kích, hẳn mang lòng mưu tính. Nếu có thể nhường Thọ Xuân ra, trận này không cần chiến thì họ ắt sẽ triệt lui.”

Viên Thuật do dự chần chừ mãi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ Ngự Uyển hoàng gia trong thành Thọ Xuân, bèn rút kiếm chém xuống một góc bàn, nhìn chúng thần xung quanh, đanh giọng quát: “Trẫm thề cùng bách tính Thọ Xuân tồn vong, tuyệt không dễ dàng buông tay! Nếu còn kẻ buông lời dời đô, thì sẽ như cái bàn này!”

Viên Thuật nói nói đến đây dừng lại, lớn tiếng nói, “Trương Huân nghe lệnh!”

“Có thần.”

“Suất quân ba vạn, ra hạ Thái, binh tiến Nhữ Nam, đón đánh Tào Tháo!”

“Thần tuân chỉ.”

“Lôi Bạc.”

“Có thần.”

“Suất quân hai vạn. Đóng quân ở Lịch Dương, đón đánh Tôn Kiên.”

“Vi thần tuân chỉ.”

“Trần Lan.”

“Có thần.”

“Lĩnh quân hai vạn, đến Âm Lăng, Đông Thành, đón đánh Lữ Bố!”

“Vi thần tuân chỉ.”

“Trương Huân.”

“Có thần.”

“Suất quân một vạn, chia làm ba đường tiếp ứng nhau, phụ trách tiếp ứng ba đường quân mã, không được sai sót.”

“Vi thần tuân chỉ.”

“Các Nhuy.”

“Có thần.”

“Làm tướng quân Khinh Xa, điều bạt lương thù quân lữ để tiếp tế ba đường đại quân.”

“Thần tuân chỉ.”

Viên Thuật hít sâu một hơi, nhìn quanh chúng thần vang giọng nói: “Hy vọng chư vị ái khanh có thể bỏ g ân oán cá nhân xuống. Mọi thứ lấy quốc sự làm trọng, đồng tâm hiệp lực, chung tay khiến quân địch thối lui! Đợi tam quân chiến thắng trở về, tự mình trẫm sẽ dẫn bách tính Thọ Xuân nghênh đón ngoài thành, thay tam quân tướng sĩ đón gió tẩy trần!”

……

Nhữ Nam.

Khi Tào Tháo dẫn hai vạn đại quân vừa đi qua Dĩnh Thủy, liền có thám mã hồi báo. Đại tướng Trương Huân của Viên Thuật lãnh binh ba vạn đã tiến vào đóng quân ở Nhữ Âm. Tào Tháo nghe vậy sắc mặt đại biến, vội cho đại quân đóng trại tại chỗ, lại triệu tập những tâm phúc mưu sĩ như Quách Gia, Tuân Du, Trình Dục và những đại tướng như Quan Vũ, Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Khiết cùng thương nghị đối sách.

Đại doanh Trung quân.

Trong đôi mắt hẹp dài của Tào Tháo thảng qua một sắc lạnh âm u, rồi nhìn quanh mọi người nói: “Chư vị, mật thám hồi báo, Thành quân đã chia ra làm ba đường để đón đánh quân ta, quân Lữ Bố và quân Tôn Kiên! Chủ tướng của chi Thành quân Bắc thượng Nhữ Nam là đại tướng số một dưới trướng Viên Thuật – Trương Huân, trong tay có ba vạn tinh binh Dương Châu, thực lực không thể khinh thường!”

Quách Gia bỗng nói: “Nếu Viên Thuật dùng mười vạn đại quân tử thủ ở Thọ Xuân, thì cũng không làm gì được lão. Quân ta chỉ đành quyết định trường kỳ vây thành. Nhưng nếu Viên Thuật chủ động xuất kích thì đó là chuyện hoàn toàn khác! Ha ha, không ngờ rằng Viên Thuật dám chủ động xuất kích. Thế nhưng cũng bởi như thế, cuộc chiến phạt Viên càng kết thúc sớm hơn.”

Tuân Du mỉm cười nói: “Trương Huân tuy được xưng tụng là một tướng già sa trường, nhưng tiếc rằng rành chuyện chính sự không rành cưỡi ngựa, đánh phá hắn là chuyện không khó! Lôi Bạc, Trần Lan càng là hạng bình thường, hai quân Lữ Bố, Tôn Kiên tuy binh lực thua kém, nhưng có những quỷ mưu như Trần Cung, Từ Thứ quỷ mưu trợ giúp, chiến thắng có lẽ không phải chuyện khó.”

Tào Tháo hân hoan nói: “Công Đạt có phải đã có lương sách phá địch?”

Tuân Du nói: “Hiện mùa đông vừa qua, mùa mưa chưa đến, vạn vật đương ở trạng khái hanh khô, nên rất dễ xảy ra nạn cháy rừng. Nếu dùng kế “hỏa công”, tất sẽ bị Trương Huân nhìn thấu, quân ta sẽ dùng phương pháp trái ngược, thi triền kế “thủy yểm”, Trương Huân tất sẽ không phát hiện mà trúng kế quân ta!”

“Kế “thủy yểm”?” Thần sắc Tào Tháo khẽ chuyển, trầm giọng nói, “Dĩnh Thủy?”

Đôi mắt đan phượng hẹp dài của Quan Vũ bỗng mở choàng, trầm giọng hỏi: “Nếu dùng kế “thủy yểm” để phá địch thì ắt cần chọn lựa một địa hình có lợi, rồi phải nghĩ cách dụ Thành quân vào bẫy?”

“Việc này cũng không khó.” Trình Dục nói tiếp, “Ngoài “Đoạn Hồn cốc” có một bãi đất trũng, địa thế còn thấp hơn so với Dĩnh Thủy, hơn nữa lại gần Dĩnh Thủy, chỉ cần đào một lỗ hổng thì sẽ có thể dẫn nước trong Dĩnh Thủy làm ngập bãi đất trũng! Về phần dụ Thành quân vào bẫy, quân ta liên tiếp bại mười trận để dụ Thành quân vào “Đoạn Hồn cốc”.”

“Liên tiếp bại mười trận dụ địch?” Quan Vũ không tán đồng, nói, “Trình Dục tiên sinh có phải nghĩ đơn giản quá rồi không? Từ sau chiến loạn “khăn vàng”, Trương Huân đã đi theo Viên Thuật, mười năm năm nay Đông chinh Tây thảo, có thể nói là tướng già sa trường! Nếu quân ta giả vờ bại một, hai lần, Trương Huân có lẽ sẽ không sinh nghi, nhưng nếu giả vờ bại đến mười lần thì Trương Huân nhất định sẽ sinh nghi.”

“Ha ha.” Quách Gia bật cười sảng khoái, nói: “Quan Vũ tướng quân có chỗ không biết. Trọng đức nói liên tiếp bại mười trận dụ địch, chính là muốn Trương Huân sinh nghi. Trương Huân nếu không sinh nghi thì Thành quân làm sao có thể trúng kế. Nhưng một khi Trương Huân sinh nghi thì tám chín phần sẽ trúng kế.”

Dứt lời, Quách Gia và Tuân Du cùng nhìn nhau cười. Trên mặt hai người đều lộ vẻ tiếc nuối.

Quan Vũ nghe xong đầu óc mụ mẫm, khó hiểu nói: “Chính vì muốn cho Trương Huân sinh nghi? Đây là đạo lý gì đây?”

Tuân Du mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: “Quan Vũ tướng quân, tại hạ hỏi người, nếu như đổi lại người là Trương Huân, khi gặp quân ta liên tiếp bị bại mười trận, thì sẽ có cảm tưởng gì?”

Quan Vũ không cần nghĩ ngợi đã đáp: “Tất nhiên là kế dụ địch, phía trước hẳn có mai phục!”

“Rất tốt!” Tuân Du vui vẻ điểm đầu, tay chỉ địa đồ hướng sang Quan Vũ nói. “Tướng quân thỉnh xem, từ Nhữ Âm đến Bình Dư, có địa hình ở nơi nào thích hợp bố trí phục binh?”

Quan Vũ quan sát một hồi, đáp: “Hai nơi, sườn Yến Vĩ và Đoạn Hồn cốc, nhưng địa thế của sườn Yến Vĩ quá hiểm trở, đại quân khó lòng triển khai. Thật ra nó bất lợi với việc bố trí mai phục.”

Tuân Du nói: “Vậy chỉ còn lại Đoạn Hồn cốc.”



Trình Dục nói tiếp: “Nếu tướng quân là Trương Huân, hiểu rõ ý đồ của quân ta thì sẽ ứng phó như thế nào?”

Quan Vũ nói: “Tương kế tựu kế hỏa thiêu Đoạn Hồn cốc, đốt phục binh của quân ta thành tro tàn!”

“Đúng vậy.” Quách Gia nói, “Nếu Trương Huân hỏa thiêu Đoạn Hồn cốc, một khi bùng cháy thì hỏa thế sẽ rất khó khống chế, cuối cùng Thành quân sẽ bị vây hãm trong đó. Để miễn nguy cơ đó, Trương Huân chỉ có thể đem quân đội sang bãi đất trùng ở ngoài cốc, đồng thời dọn dẹp đồng cỏ trên bãi đất trũng.”

Qua một phen giải thích của Tuân Du, Trình Dục, Quách Gia ba người, một kế hoạch tác chiến liền được vẽ ra một cách hoàn mỹ. Quan Vũ nghe xong liền giật mình, thất thanh nói: “Thì ra là thế! Kế này đan xen lẫn nhau, từng bước gắn khít nhau, quả là tinh diệu, hơn nữa trong kế có kế, khó lòng phòng bị, Trương Huân dù có giỏi hơn nữa cũng khó thoát kiếp nạn này.”

……

Hà Sáo, Bình Tây tướng quân phủ.

Thư Thụ, Giả Hủ, Phương Duyệt, Quản Ninh bốn người nối đuôi nhau đi vào đại sảnh, khum tay hướng sang Mã Dược chắp vái, nói: “Tham kiến chủ công.”

“Các ngươi đều đến rồi sao?” Mã Dược từ sau án đứng dậy, ngưỡng tay nói. “Nhập tịch cả đi.”

Đợi Mã Dược ngồi xuống xong, Giả Hủ bốn người mới lần lượt ngồi xuống.

Mã Dược quay đầu sang Điển Vi đứng trang nghiêm đằng sau, nói: “Điển Vi, dẫn công tử Chinh đến đại sảnh.”

“Mạt tướng tuân mệnh.”

Điển Vi đáp một tiếng, lĩnh mệnh rời khỏi. Giả Hủ bốn người không biết Mã đồ phu định làm gì nên đều không dám lên tiếng. Chẳng mấy chốc, Điển Vi đã dẫn Mã Chinh vào đại sảnh. Mã Chinh hướng sang Mã Dược cung kính hành đại lễ trước, sướng rằng: “Hài nhi khấu kiến phụ thân đại nhân.”

“Ưhm.” Mã Dược khẽ điểm đầu, ngưỡng tay nói: “Dậy đi!”

Mã Chinh đứng dậy, lại hướng Quản Ninh vái chào một cái thật dài, cung kính nói: “Tham kiến tiên sinh.”

Quản Ninh vuốt râu mỉm cười nói: “Miễn lễ miễn lễ.”

Mã Chinh lại quay sang Thư Thụ, Phương Duyệt, Giả Hủ vái chào, ba người cuống quít đáp lễ. Lúc bấy giờ Mã Chinh mới đi đến trước án Mã Dược, hai tay khép lại đặt trước bụng đứng ngay ngắn. Thấy bộ dạng này của Mã Chinh, trong mắt Mã Dược kìm không được thảng qua một tia lo lắng, quay đầu lạnh lùng quét mắt nhìn Quản Ninh một cái.

Quản Ninh thì nói cười vui vẻ, bộ dạng cực kỳ đắc ý.

Mã Dược đằng hắng một tiếng, nói: “Hôm nay bổn tướng quân cố tình thỉnh mọi người đến là có một chuyện muốn nhờ.”

Giả Hủ bốn người vội đứng dậy khum tay nói: “Chủ công thỉnh nói.”

Mã Dược lướt mắt qua Mã Chinh, nói: “Chinh nhi là trưởng tử của bổn tướng quân, tương lai sẽ phải kế thừa cơ nghiệp của bổn tướng quân. Thân là quân chủ thì phải tiếp nhận ý kiến nhiều phía chứ không nên chỉ giới hạn ở một phía. Học thuyết Nho gia bác đại tinh thâm, đương nhiên phải học, nhưng học thuyết Pháp gia cũng có ưu thế không thể thay thế, cũng không thể không học, còn có Binh gia, thuật đánh trận. Thân là quân chủ, cũng nên học biết một hai, không biết chư vị nghĩ thế nào?”

Thư Thụ, Giả Hủ ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ chủ công là đang thay công tử Chinh tìm lão sư.

Sắc mặt Quản Ninh liền tối sầm. Mã Dược làm vậy đồng nghĩa với việc làm trái với ước định ban đầu, còn có vẻ làm suy yếu lực ảnh hưởng của học thuyết Nho gia tại khu vực Mã Dược quả trị! Đạo lý rất đơn giản, Mã Chinh thân là chủ quân tương lai, khuynh hướng hiền ác của mỗi mình cậu sẽ quyết định trực tiếp đến lực ảnh hưởng của các phái học dưới ách thống trị.

Nếu Mã Chinh chỉ có một lão sư là Quản Ninh thì học thuyết Nho gia sẽ trở thành tư tưởng chủ đạo. Nhưng nếu Mã Dược cùng lúc an bài cho Mã Chinh lão sư Pháp gia, Binh gia và thuật đánh trận thì sẽ rất khó nói tương lai phái học thuyết nào sẽ trở thành tư tưởng chủ đạo! Nếu Mã Chinh giỏi pháp luật thì Pháp gia sẽ trở thành chủ đạo. Nếu Mã Chinh giỏi binh pháp thì Binh gia sẽ trở thành chủ đạo. Nếu Mã Chinh giỏi thuật đánh trận, thì sau khi lớn lên, Mã Chinh sẽ hiếu chiến như Mã đồ phu!

Nghĩ tới đây, Quản Ninh lại không kiềm được, đứng dậy nói: “Chủ công nói sai rồi ạ.”

“Àh?” Mã Dược cố nén sự không hài lòng trong lòng, trầm giọng hỏi, “Ấu An cớ chi nói vậy?”

Quản Ninh nói: “Định ra hình pháp, giữ gìn pháp luật, đã có Thái Thú, Huyện Lệnh các quận, huyện. Nghiên cứu binh pháp, bày mưu tính kế là phần việc của mưu sĩ . Về phần tinh thông thuật đánh trận, ra trận giết địch lại là bổn phận của tướng quân, chỉ có Nho học mới là học thuyết trị thế. Công tử Chinh thân là chủ công không thể không học.”

Mã Dược im lặng. Hắn tuy rất muốn phản bác Quản Ninh, nhưng những lời này thật sự không nên do hắn nói.

Quản Ninh thấy Mã Dược không nói gì, tưởng rằng hắn đã bị mình thuyết phục, liền nói tiếp: “Công tử Chinh thân là chủ quân, liên quan đến sự an nguy của bách tính trong lãnh địa ta, thì há có thể mọi chuyện đều phải tự thân tự lực đi làm? Ninh cho rằng, công tử Chinh không cần động đến Pháp gia, Binh gia và thuật đánh trận, chỉ cần nghiên cứu Nho học là được.”

Lời Quản Ninh vừa dứt, Thư Thụ lại không kiềm được, đứng dậy cãi lại: “Ấu An nói chủ quân liên quan đến sự an nguy của bách tính trong khu vực thống trị, không thể mọi chuyện đều tự thần tự lực, tại hạ hoàn toàn chấp nhận. Nhưng Ấu An nói chỉ có Nho học mới là học thuyết trị thế, công tử Chinh thân là chủ quân không thể không học thì tại hạ không dám tán đồng.”

Thấy Thư Thụ đứng dậy phản bác, Mã Dược không kiềm được khẽ thở phào một cái. Chỉ cần có người tranh cãi cùng Quản Ninh, thì người chủ quân này có thể điều đình ở giữa, cuối cùng thực hiện mục đích của mình một cách thành công, đồng thời bịt miệng Quản Ninh lại. Vào lúc này, Mã Dược đặc biệt hoài niệm cảm giác tiêu diêu tự tại lúc còn là thời kỳ “tám trăm lưu khấu”.

Khi đó, tuy binh chưa tới tám trăm, tướng chưa tới ba người, nhưng Mã đồ phu nghĩ gì thì làm nấy, không ai có thể can thiệp hành động của hắn. Nhưng là giờ đây, lãnh địa là đúng là khuếch trương ra thật, bách tính và quân đội cũng đông đúc và hỗn tạp hơn, nhưng cơ hội hành động của mình lại hạn hẹp đi, thậm chí đôi lúc chỗ nào cũng bị người ta ngăn cản, thật sự khổ không thể tả.

Cái này, thật ra là thuật khống chế thuộc hạ.

Mã đồ phu tuy không thích, nhưng bắt buộc phải biết môn học này.

Thấy Thư Thụ phản bác, Quản Ninh liền phản kích lại: “Không biết Tắc Chú có cao kiến gì, tại hạ rửa tai lắng nghe.”

Thư Thụ nói: “Tiền Tần xưa kia lấy thương ương (nghề nông, trồng trọt) biến thành pháp, dùng pháp trị quốc, uy át lục quốc nên cuối cùng thống nhất lục quốc Quan Đông, cuối cùng tạo thành Tần đế quốc hùng mạnh, đủ thấy pháp luật thế thuật có thể cường quốc, thế thì tại sao chỉ nói Nho học mới có thể trị thế? Tiền Hán Vũ Đế tuy trục xuất bách gia, độc tôn học thuật Nho gia, thật ra thống trị quốc gia vẫn phải tiếp tục sử dụng pháp luật của Pháp gia, những điều này đều là sự thực chứ?”

Quản Ninh nói: “Tần đế quốc tuy hùng mạnh, nhưng chỉ kéo dài hai đời đã vong. Vũ Đế độc tôn học thuật Nho gia thì Hán thất lại kéo dài hơn bốn trăm mấy năm. Điều này không phải đã nói rõ cả rồi sao! Tắc Chú nói thời Vũ Đế vẫn tiếp tục sử dụng pháp luật trị quốc, đây là sự thật, nên tại hạ cũng không phản đối thần tử của chủ công đị học tập pháp luật. Chẳng phải tại hạ đã nói rồi sao, học tập pháp luật chẳng qua là chức trách của các Quận Thủ, Huyện Lệnh, chủ công cần chi phải tự thân tự lực?”

Thư Thụ nói: “Nếu đã muốn dùng pháp trị quốc, thì thân là chủ quân dù có học sơ sơ cũng đâu phải là việc xấu?”

“Chủ quân tinh lực có hạn, há có thể mọi cái đều học?” Quản Ninh liền phản bác lại: “Theo lý luận của Tắc Chú, dân chúng có tiều phu, ngư phu, thương gia, nông dân, chủ quân có cần phải học tập thuật đánh cá, đốn củi, canh tác, kinh thương không? Huyện Sử Đình Trưởng cần phải học thuật phán xét để giải quyết những tranh cãi của dân chúng, vậy chẳng lẽ chủ quân cũng phải học thuật phán xét sao?”

Thư Thụ cả giận nói: “Quản Ninh, ngươi nói vậy chẳng khác nào là cưỡng từ đoạt lý.”

Quản Ninh mắng trả lại: “Tại hạ chỉ là luận sự.”

“Thôi được rồi, đừng cãi nữa.” Mã Dược thừa dịp xen vào một câu, ngăn cuộc tranh cãi của hai người, nói, “Tranh chấp giữa Nho học và Pháp học đã kéo dài mấy trăm năm, cuối cùng phái học nào trội hơn thì rất khó đưa ra phán xét chính xác. Ý của bổn tướng quân là chia thời gian học tập của Chinh Nhi thành bốn phần. Mỗi tháng ba mươi ngày, với mười lăm ngày học tập Nho học, năm ngày học tập Pháp học, năm ngày học tập Binh học, năm ngày học tập thuật đánh trận. Mười năm sau khi Chinh Nhi trưởng thành, bổn tướng quân và bốn vị lão sư mỗi người sẽ ra một đề thi, xem Chinh Nhi sử dụng học thuyết của nhà nào giải quyết vấn đề nhiều nhất. Học thuyết được dùng nhiều nhất sẽ là học thuyết trị thế, chư vị thấy sao?”

Thư Thụ, Giả Hủ và Phương Duyệt cùng đồng thanh nói: “Chủ công minh giám.”

Duy chỉ có Quản Ninh im lặng không nói. Mã Dược không khỏi lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Ấu An thiếu lòng tin đối với Nho học?”

“Đương nhiên không phải.” Quản Ninh lớn tiếng nói, “Hảo, vậy cứ làm theo lời chủ công, mười năm sau lại định ưu, khuyết.”

Ngay tức khắc, Mã Dược nhếch mép cười giảo hoạt. Việc mười năm sau ra đề mục khảo hạch chẳng qua là màn che. Mục đích thực sự của Mã Dược chính là Mã Chinh có thể tiếp thu ưu điểm của các học thuyết trong quá trình trưởng thành. Nhất là Binh học và thuật đánh trận, đó là điều Mã đồ phu coi trọng nhất, không thể huấn luyện Mã Chinh thành tiểu sói con chỉ biết kêu om sòm. Mã đồ phu quả thực ăn không ngon, ngủ không yên.

“Giờ đây cách cách cuối tháng còn năm ngày, vừa đúng lúc bắt đầu học thuật đánh trận .” Mã Dược dứt lời, mục quang hướng sang Phương Duyệt, cất giọng nói, “Nguyên Thưởng , công tử Chinh giao cho ngươi nhé.”

Phương Duyệt lớn tiếng nói: “Thỉnh chủ công yên tâm. Mạt tướng nhất định làm hết sức.”

…..

Nhữ Nam.

Hai bên quan đạo, Thành quân đang đánh úp tới. Tào quân binh bại như núi lở, đương tháo chạy về hướng Bình Dư . Trên một ngọn núi nhỏ ở một bên quan đạo, dưới sự bảo hộ của mấy chục Thành quân, Trương Huân vác kiếm đứng nghiêm, Thành quân càng đánh càng thắng, trong lòng Trương Huân không khỏi có phần đắc ý.

“Tướng quân!” Có Thành quân thiên tướng nhắc nhở, “Tào quân dù bại, nhưng tình hình lại thập phần khả nghi.”

“À?” Trương Huân hỏi. “Có gì khả nghi?”

Thiên tướng nói: “Tào quân tuy là tân binh, nhưng với khả năng dụng binh của Tào Tháo, đáng lẻ không nên dễ bại như vậy, mạt tướng cho rằng trong đó ắt hẳn có âm mưu.”

“Ha ha.” Trương Huân mỉm cười nói, “Không sai, đây rõ ràng là kế dụ địch của Tào Tháo!”

“Kế dụ địch?” Thiên tướng biến sắc, vội la lên, “Vậy, sao tướng quân còn không nhanh chóng kêu đại quân đình chỉ truy kích!”

“Không cần làm vậy!” Trương Huân lạnh lùng nói, “Tào Tháo vờ bại dụ địch, hẳn là muốn dùng kế phục binh để đánh bại quân ta. Quân ta vừa vặn có thể tương kế tựu kế, đánh bại Tào quân, sau đó dẫn quân sang hướng Đông, yểm trợ Lôi Bạc tướng quân tiêu diệt Lữ Bố quân. Khi đó phía Bắc Thọ Xuân đã không còn mối uy hiếp, chỉ còn Tôn Kiên ở phía Nam thì sẽ không còn là mối lo nữa.”



“Tương kế tựu kế?” Thiên tướng nghiêm nghị nói.

Bàn tay Trương Huân được vung lên, cất giọng nói: “Lấy địa đồ đến.”

Sớm có thân binh đã lấy địa đồ ra, trải đều trên mặt đất, Trương Huân lấy roi ngựa chỉ vào địa đồ, nói với chúng tướng lĩnh Thành quân tướng rằng: “Chư vị tướng quân thỉnh xem, đây đại lộ duy nhất đi từ Nhữ Âm đến Bình Dư, dọc đường có rất nhiều sơn thôn núi cốc, địa thế phức tạp đa dạng, nhưng chỉ có hai khu vực có lợi cho việc mai phục.”

Có phó tướng trầm giọng nói: “Sườn núi Yến Vĩ, Đoạn Hồn cốc!?”

“Đúng, chính là sườn núi Yến Vĩ và Đoạn Hồn cốc!” Trương Huân trầm giọng nói, “Nhưng địa thế của sườn núi Yến Vĩ vô cùng hiểm trở, phụ cận rất khó mai phục đại quân. Vì vậy, bổn tướng quân chắc mẩm Tào quân sẽ bố trí mai phục ở Đoạn Hồn cốc! Truyền lệnh tiền quân, nhập cốc một nửa phải lập tức dừng lại, trưng ra bộ dạng tiến thoái lưỡng nan để dụ khị Tào quân. Cùng lúc đó, hai cánh quân trái, phải nhanh chóng vòng sang núi sau ở hai bên Đoạn Hồn cốc, phóng hỏa đốt núi rừng! Thấy núi sau bốc hỏa, Tào quân trong rừng sẽ hoang mang, tiền quân có thể thừa cơ rút về theo đường cũ!”

Chư tướng thất thanh la lên: “Tướng quân muốn phóng hỏa đốt núi rừng?”

“Đúng vậy, phóng hỏa đốt núi rừng!” Trương Huân nhếch mép nở một nụ cười dữ tợn, hung tàn nói: “Hiện tiết trời khô hanh nóng bức, một vùng núi rừng sâu thẳm của Đoạn Hồn cốc một khi bốc lửa sẽ rất khó dập tắt. Nếu Tào quân bố trí mai phục ở Đoạn Hồn cốc, bổn tướng quân sẽ đốt chúng thành tro tàn bằng một mồi lửa.”

Có tướng lĩnh lo lắng hỏi: “Nếu phóng hỏa đốt núi chẳng phải ngay cả quân ta cũng bị vây hãm trong đó sao? Có câu nước lửa vô tình, dù Tào quân có tan thành mây khói thì quân ta phải làm thế nào mới thoát khỏi nạn lửa?”

Trương Huân mỉm cười, tay chỉ địa đồ nói: “Chư vị tướng quân thỉnh xem, nơi đây có một bãi đất trũng, địa hình tương đối thấp. Tuy bụi cỏ rậm rạp, nhưng đại hỏa nếu muốn đốt đến vùng đất trũng cũng cần mất một khoảng thời gian. Chỉ cần quân ta có thể diệt sạch cỏ dại trước cơn lửa lớn thì có thể thoát khỏi nạn lửa.”

Chư tướng thán phục nói: “Tướng quân anh minh, Tào quân nhất định sẽ bại.”

……

Hà Sáo.

Phương Duyệt mang theo mấy chục kỵ thân hầu cận hộ tống Mã Chinh tới vùng đại thảo nguyện cách thành Mỹ Tắc tám mươi dặm về hướng Đông. Tuân theo sự phân công của Mã Dược, Phương Duyệt bắt đầu thực hiện chức trách của sư phụ, tiết đầu tiên của Mã Chinh chính là dạy về sát sanh luyện can đảm! “Sát sanh” trong đây đương nhiên không phải bắt Mã Chinh thật sự đi giết người, chỉ là giết vài ba con tiểu động trên thảo nguyên.

“Công tử.” Phương Duyệt đưa tiểu cung cho Mã Chinh, ngón tay chỉ về thảo nguyên phía trước nói, thấy con dê ở bụi cỏ phía trước không?”

Mã Chinh nói: “Dạ thấy”

Phương Duyệt nói: “Hảo, giờ con hãy giết nó đi.”

“Tại sao phải giết nó?” Mã Chinh khó hiểu nói, “Trời sinh vạn vật đều có linh hồn, dê đều có linh hồn như loài người, loài người không nên tùy tiện sát sinh.”

“Hả?” Mục quang Phương Duyệt thoáng lạnh, trầm giọng nói, “Nếu như nó là kẻ địch của con thì sao? Nếu con không giết nó thì chỉ còn cách chờ hắn giết mình. Con tình nguyện để mình chết, hay để nó chết con sống?”

“Cái này…”

Mã Chinh nghe vậy liền nghẹn lời.

Phương Duyệt dùng giọng điệu không cho phép suy nghĩ ra lệnh: “Giết”

Mã Chinh hít vào một hơi, hai tay run rẩy giơ tiểu cung lên. Phương Duyệt bèn dúi một mũi tiễn vào tay Mã Chinh.

Không ngờ trong lúc đó, họ gặp phục kích. Không ngừng đào thoát, trải qua một phen chém giết ngắn ngủi mà kịch liệt, hơn hai mươi Tiên Ti chỉ còn mười người. Mã Chinh bị Vũ Văn Bá bắt giữ, Phương Hổ mở ra một con đường máu đến tìm Phương Duyệt báo tin.

Vũ Văn Bá định một đao kết thúc cuộc đời Mã Chinh, nhưng “trường mệnh khóa” trên cổ Mã Chinh đã cứu cậu!

Bởi vì Vũ Văn Bá tinh thông Hán văn, nên dòng chữ “Bình Tây tướng quân Mã” trên “trường mệnh khóa” khiến Vũ Văn Bá như nhặt được chí bảo, lập tức buông tha cho Mã Chinh. Người hiểu rõ Đại Hán như hắn dĩ nhiên biết Bình Tây tướng quân Mã chính là Mã đồ phu mà hàng nghìn hàng vạn người Tiên Ti muốn ăn tươi nuốt sống.

Trên cổ tiểu hài tử này đeo “trường mệnh khóa” của Mã đồ phu , hiển nhiên cùng Mã đồ phu có quan hệ thập phần mật thiết! Sau khi nhận thức đến điểm này, Vũ Văn Bá mừng như điên dại.

“Tiểu vương gia.” Vũ Văn Bá đang nghĩ ngợi thì chợt có hầu cận giục ngựa đuổi theo, la lớn, “Đằng sau có người đuổi theo!”

“Hả?”

Trong lòng Vũ Văn Bá chùng xuống, lập tức quay đầu, quả gặp hơn ba mươi người cưỡi ngựa đang phóng tới. Hơn nữa, đội kỵ binh này phóng tới cực nhanh, chẳng mấy chốc đã phóng tới trăm bước gần. Đại tướng đầu tiên, tay cầm trượng bát thiết thương, đã đuổi tới năm mươi bước gần!

Thảo nguyên Hà Sáo.

Mã Dược, Điển Vi đương suất lĩnh tám trăm kị binh phóng nhanh sang Bắc. Khoái mã hồi báo, chính tại Hà Than ba mươi dặm phía trước, Phương Duyệt đã bắt giữ được mười mấy nô lệ Tiên Ti cưỡi ngựa. Mã Chinh đang nằm trong tay nô lệ Tiên Ti, ít nhất cho tới bây giờ vẫn còn bình yên vô sự. Giờ khắc này, Mã Dược thật hận mình không thể chắp cánh bay đến Hà Than ở ba mươi dặm phái trước.

Rốt cục, cũng đã thấp thoáng thấy Hà Than.

Ba mươi mấy kỵ binh của Phương Duyệt cài tiễn kéo cung, vây quanh mười mấy nô lệ Tiên Ti kỵ ở chính giữa. Nô lệ Tiên Ti hai tay đều giơ đao lên. Song phương đều giương cung bạt kiếm. Kịch chiến đang sắp bùng nổ. Mã Chinh chín tuổi bị đặt ngang trên yên ngựa của tên nô lệ Tiên Ti. Khi thấy Mã Chinh bình yên vô sự, Mã Dược mới thở phào một cái thật dài.

Giục ngựa đi tới trước mặt Vũ Văn Bá, trên mặt Mã Dược đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng của Mã đồ phu, trong con ngươi lạnh như băng không mang bất kỳ một sắc thái tình cảm gì, ánh mắt nhìn mười mấy tên nô lệ Tiên Ti của Vũ Văn Bá như nhìn mười cái xác. Ánh mắt kia âm lãnh khiến người ngộp thở.

“Lá gan ngươi cũng thật lớn, dám bắt cóc con của bổn tướng quân!” Ánh mắt Mã Dược lia Vũ Văn Bá, lạnh lùng như đao. quát bằng giọng Tiên Ti bập bẹ, “Nếu giờ đây thả hài tử, bổn tướng quân còn còn có thể cho ngươ chết một cách dứt khoát! Bằng không ~~ hừ hừ, Bổn tướng quân sẽ khiến ngươi chết cực kỳ thảm thiết, thủ đoạn của bổn tướng quân tin rằng người Tiên Ti các ngươi đã không lạ lẫm gì.”

Mười mấy Tiên Ti kỵ sau lưng Vũ Văn Bá đã bắt đầu run rẩy, ánh mắt nhìn Mã Dược ngập tràn sự sợ hãi! Thủ đoạn mà Mã đồ phu đối phó với người Tiên Ti có thể nói là đa dạng cùng cực, điểm thiên đăng, lột da người nhét cỏ khô, nấu người làm dầu đèn, những cái này đã là tốt rồi, thảm nhất chính là “nhân vu”, chặt hết tay chân của người Tiên Ti, sau đó cất vào bình từ từ chờ chết.

Người Tiên Ti không sợ chết, nhưng lại cực kỳ sợ những thủ đoạn giết người tàn nhẫn này.

“Ngươi đừng hù dọa Tiểu vương!” Vũ Văn Bá cũng không khỏi kinh hãi, khàn giọng quát, “Tiểu nhi của ngươi vẫn còn nằm trong tay Tiểu vương trong tay, ngươi dám làm gì?”

“Tiểu vương? Xem ra ngươi là quý tộc của bộ lạc Tiên Ti!” Mã Dược lạnh lùng nói, “Hừ hừ, không sai, tiểu hài tử trong tay ngươi đích thật là con ruột của bổn tướng quân, hơn nữa còn là trưởng tử! Nhưng, bổn tướng quân cũng có thể nói cho ngươi biết, đấy chẳng qua là một nhi tử trong nhiều nhi tử của bổn tướng quân. Nếu ngươi muốn dùng tánh mạng của nó để áp chế bổn tướng quân, vậy thì ngươi sai rồi!”

Vũ Văn Bá cười hung tợn: “Dùng mạng của Tiểu vương để đổi một mạng con của ngươi, đáng lắm!”

“Vậy ngươi có thể giết nó ngay lập tức!” Mã Dược lạnh lùng nói, “Nhưng, ngươi chỉ có một cơ hội. Nếu ngươi giết đi nhi tử của bổn tướng quân thì ngươi sẽ mất đi cơ hội tự kết liễu. Đã thấy người Ô Hoàn phía sau chưa? Hắn là thần tiễn thủ ngàn dặm mới có một, hắn sẽ bắn thủng vai ngươi giáp trong một thời gian ngắn nhất, khiến ngươi không cách nào nữa giơ kiếm tự vẫn! Hoặc là tự sát, hoặc là rơi vào tay của bổn tướng quân, ngươi chỉ có thể chọn một, không còn khả năng thứ ba!”

“Hắt xì hắt xì ~~”

Trong tiếng căng dây chói tai, cung Thiết Thai trong tay Cú Đột từ từ căng phồng.

Trái tim Vũ Văn Bá như muốn vọt ra, quát hết sức rằng: “Ngươi thật sự không muốn tính mạng của nhi tử mình sao?”

“Dĩ nhiên muốn muốn!” Mã Dược lạnh lùng nói, “Nhưng bổn tướng quân quan tâm thanh danh của chính mình hơn! Ngươi đã từng nghe nói Mã đồ phu bị người uy hiếp qua chưa? Nhi tử chết rồi, bổn tướng quân có thể sinh lại. Nhưng nếu thanh dnah hủy rồi, bổn tướng quân còn dựa vào cái gì để trấn áp tam quân? Dựa vào cái gì để khiến thế nhân biến sắc khi nói đến Mã đồ phu?”

Trong lòng Vũ Văn Bá rất sầu thảm. Người tinh thông Hán văn như hắn tất nhiên hiểu rõ người Hán nặng danh tiết và xem nhẹ sinh tử. Mọi người đều biết đến chuyện người Hán hy sinh tính mạng mình để bảo vệ danh tiết, chứ đừng nói đến nhi tử mình! Xem ra hôm nay cho dù có nhi tử của Mã đồ phu làm con tin thì cũng khó có thể đột xuất vòng vây.

“Lu lu ~~”

Nhân lúc Vũ Văn Bá phân vân do dự, Mã Dược giục ngựa len lén tới gần, lúc này chỉ còn cách Vũ Văn Bá chỉ còn mười bước xa. Đúng vào lúc này, Mã Chinh đột nhiên há mồm hung hăng cắn vào cổ tay Vũ Văn Bá, Vũ Văn Bá kêu thảm một tiếng rồi vung tay lên theo bản năng, hất Mã Chinh ra ngoài.

“Hí!”

Chính vào lúc Mã Chinh bị hất ra ngoài, hàn quang lóe lên, lồng ngực Vũ Văn Bá đã bị một cây tiễn Lang Nha thô bằng ngón tay cái xuyên thủng. Hai mắt Vũ Văn Bá lồi ra, tay chỉ về phía Mã Chinh ở dưới đất, khó khăn nói với mưới mấy Tiên Ti kỵ nói: “Giết ~~ giết ~~ nó ~~~ ách ~~”

“Phụt!”

Vũ Văn Bá mềm nhũn rồi ngã từ lưng ngựa xuống. Mười mấy hầu cận Tiên Ti phía sau như vừa tỉnh mộng, đồng loạt giương cung cài tiễn hướng sang Mã Chinh phóng tới. Mã Dược vội đánh ngựa về phía trước. Khi thấy không kịp, hắn liền bổ nhào về phía trước phóng qua khoảng cách ba trượng, đến trên người Mã Chinh, sau đó giang rộng hai tay ra như diều hâu bảo hộ gà con bảo hộ gắt gao Mã Chinh dưới thân thể mình.

“Phụt phụt phụt~~”

Mười mấy mũi tiễn Lang Nha vút qua, trên lưng Mã đồ phu lập tức bị trúng bảy mũi tiễn. Mã Chinh bị hắn bảo hộ ở phía dưới vẫn bình yên vô sự, nhưng sứ mạng của mười mấy hầu cận Tiên Ti kỵ đó chỉ đến đây. Không đợi đến khi bắn mũi tiễn thứ hai, bọn họ đã bị mấy trăm Tây Lương khinh kỵ loạn tiễn bắn chết.

Chư tướng Phương Duyệt, Cú Đột, Điển Vi hô lên một tiếng, lăn xuống yên ngựa, vừa lăn vừa bò đến chỗ Mã Dược gào khóc. Không ngờ Mã Dược đột nhiên xoay người ngồi dậy, quát mắng: “Khóc cái gì? Bổn tướng quân còn chưa chết!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook