Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 2 - Chương 254: Lỗ Túc, rốt cuộc ngươi cũng tới.
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
Đêm khuya, Lỗ thôn.
Chu Du nhìn Lỗ Túc nói: "Tử Kính huynh, Lỗ thôn không thể phòng thủ nữa rồi, hãy mau chóng đưa người trong thôn lên núi Hu Di tạm lánh".
Lỗ Túc thất thanh hỏi: "Ý Công Cẩn muốn nói là bỏ thôn ư?"
"Đúng, bỏ thôn" Chu Du nói: "Mã đồ phu hai lần bị làm nhục. Một lần là do khinh địch, một lần là cố ý thăm dò thực lực trong thôn. Hiện tại thực hư trong thôn đã bị Mã đồ phu tra ra hết. Sáng sớm ngày mai thuỷ quân đóng trong đại trại thuỷ quân ở hồ Hồng Trạch sẽ tới tiếp viện, khi đó thì Lỗ thôn sẽ không còn bất kỳ ưu thế nào nữa".
Lỗ Túc bất đắc dĩ nói: "Xem ra là phải từ bỏ thôn rồi".
Chu Du ôm quyền nói: "Tử Kính huynh, gia thúc ( Chu Thượng ) vẫn đang chờ ở ngoài thôn. Du cũng nên cáo từ".
Lỗ Túc mỉm cười đáp lễ rồi nói vẻ trêu chọc Chu Du: "Công Cẩn vội vã bỏ đi Thư huyện vậy sao?"
Chu Du mỉm cười nói: "Đã làm cho Tử Kính chê cười".
Lỗ Túc cũng cười nói: "Túc thường nghe thấy ở Thư huyện có một đôi thiếu nữ sinh đôi, năm nay tuổi vừa mười sau, dung mạo như hoa như ngọc, có thể nói là tuyệt sắc mỹ nhân trong nhân gian. Trong thiên hạ cũng chỉ có trang tuấn kiệt như Công Cẩn và Bá Phù mới xứng đôi tần tấn. Ha, ha ngày sau thành hôn Túc nhất định sẽ tới tận cửa đòi chén rượu chúc mừng".
"Vậy Du cũng cung kính nghênh tiếp đại giá Tử Kính huynh" Nói xong Chu Du ôm quyền nói: "Cáo từ".
Lỗ Túc nói: "Không tiễn".
Sau khi hai người chia tay, Lỗ Túc đi vào trong thôn sắp xếp cho người trong thôn lên núi Hu Di lánh nạn. Trong khi đó Chu Du cũng cùng thúc là Chu Thượng cưỡi ngựa theo sơn đạo Hu Di chạy qua bắc thôn tới Thư huyện.
Đại trướng trung quân đại doanh của Mã Dược.
Hai cây đuốc tẩm mỡ dê cháy hừng hực soi sáng đại trướng như ban ngày. Lý Mông, Lý Túc cúi đầu đứng trang nghiêm trong trướng. Không khí trong đại trướng có vẻ nặng nề. Cam Ninh đã hoàn toàn khôi phục thể lực nhưng sắc mặt hắn vẫn còn hơi tái. Một lớp vải bố dầy quấn quanh ngực, hình như máu vẫn thấm qua lớp vải bố.
Ánh mắt sáng quắc của Mã Dược liếc nhìn qua chư tướng một lượt rồi hắn lớn tiếng nói: "Cả đám ủ rũ cúi đầu làm gì? Hư, tất cả ngẩng đầu lên cho Lão Tử".
Mấy người Lý Mông nghe vậy đều ngẩng đầu lên.
"Mới chịu thiệt hại một chút mà đã ủ rũ vậy sao?" Mã Dược nói to: "Làm gì có chuyện đánh giặc mà không chết người chứ? Hơn nữa hơn một trăm huynh đệ chết cũng không vô ích, ít ra chúng ta cũng thăm dò được thực lực thật sự của Lỗ thôn. Chờ tới khi hừng đông, thuỷ quân Giang Hạ của Trương Báo tới đây, Lỗ thôn nhất định bị phá".
"Chúa công, lần này bắt được Lỗ Túc, nhất định pahỉ giao cho mạt tướng xử lý".
Mã Dược vừa nói xong, Cam Ninh đã lập tức lên tiếng.
Từ khi Cẩm Phàm tặc bắt đầu tung hoành sông nước Trường Giang tới nay, Cam Ninh chưa bao giờ gánh chịu thất bại như này. Chỉ một gã Lỗ Túc nhỏ bé đã làm hắn thất bại nặng nề, sao Cam Ninh có thể cam chịu đây?
"Lỗ Túc không thể chạy thoát" Mã Dược lớn tiếng nói: "Thế nhưng muốn bắt được Lỗ Túc, chúng ta có chuyện nhất định phải làm".
"Chúa công cứ phân phó".
Mã Dược vừa nói xong, Lý Mông, Cam Ninh đã đồng thời bước ra khỏi hàng.
Mã Dược đột nhiên đứng dậy, hắn hung hăng phất áo bào, đôi mắt đen nhánh của hắn chăm chú nhìn ra khoảng không tối đen, u ám bên ngoài trướng, hắn nghiêm giọng nói: "Bản tướng quân đoán rằng, tối nay Lỗ Túc sẽ bỏ Lỗ thôn. Phía tây và nam Lỗ thôn bị sông ngăn cản. Phía đông có ruộng nước ngăn cản quân ta tấn công thì nó cũng ngăn cản con đường chạy trốn của người trong Lỗ thôn. Người dân Lỗ thôn chỉ có một đường có thể đi".
Nghe nói vậy, hai mắt Lý Túc sáng ngời, hắn vội vàng nói: "Núi Hi Di phía bắc thôn".
"Không sai" Mã Dược trầm giọng nói: "Nhất định Lỗ Túc sẽ chuyển toàn bộ người dân trong thôn lên núi Hu Di tạm lánh quân ta. Chỉ cần quân ta có thể chặn đứng và cướp đoạt người dân Lỗ thôn trước khi họ tới núi Hu Di, khi đó chuyện Lỗ Túc sẽ giải quyết xong".
"Thì ra là như thế".
"Cam Ninh, Lý Mông nghe lệnh".
"Có mạt tướng".
Cam Ninh, Lý Mông đồng thời tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
Mã Dược hung hăng gõ tay xuống án, hắn lạnh lùng nói: "Chỉ huy một ngàn tinh kỵ vòng qua khu ruộng nước phía đông tiến tới chân núi Hu Di sau đó bỏ ngựa đi bộ. Bản tướng quân đã tìm người rất thông thạo đường núi dẫn đường cho các ngươi. Các ngươi phải nhanh chóng chiếm lấy con đường chủ yếu tiến lên núi, cắt đứt con đường trốn lên núi của người dân trong thôn".
"Tuân lệnh".
Ở sâu trong núi Hu Di.
Lỗ Túc trong bộ quân trang đang chỉ huy năm trăm gia binh dựng các khúc gỗ lớn, tảng đá hai bên sơn đạo thì hắn chợt thấy tòng đệ Lỗ Chính đang hấp tấp chạy đến, Lỗ Chính khoát tay hét to từ đằng xa: "Huynh trưởng, không hay rồi, đã xảy ra chuyện".
Lỗ Túc vội vàng tiến tới đón rồi hỏi: "Nhị đệ, đã xảy ra chuyện gì?"
Lỗ Chính nói: "Mã đồ phu phái một toán tinh binh chặn ngang đường núi. Hơn một nửa người dân trong thôn chưa kịp chạy vào núi đã bị chặn lại phải quay lại".
"Quân Tây Lương tới nhanh như vậy sao?" Lỗ Túc thất kinh, hắn vội la lên: "Vậy tám trăm gia binh của đệ đâu?'
Lỗ Chính xấu hổi nói: "Tiểu đệ vô dụng, tám trăm gia binh đã bị quân Tây Lương đánh tan".
Trên thực tế, không chỉ có tám trăm gia binh đã bị đánh tan mà cả Lỗ Chính cũng bị Cam Ninh bắt sống. Nếu như không phải cần Lỗ Chính tới báo tin cho Lỗ Túc thì cái đầu của Lỗ Chính e rằng cũng đã rơi xuống.
"Ai" Lỗ Túc giậm chân, thở dài nói: "Những người dân chưa kịp vào trong núi đã bị làm hại chưa".
"Vẫn chưa" Lỗ Chính nói nhỏ: "Những thôn dân chưa kịp trốn vào trong núi đều bị áp giải quay về thôn. Mã đồ phu tuyên bố nếu như đại ca không quay về thôn thương lượng cùng hắn, hắn sẽ huyết tẩy cả thôn, chó gà cũng không lưu".
Lỗ Túc nghe vậy lập tức cau mày, căm hận nói: "Mã đồ phu này!"
Những thôn dân chưa kịp chạy trốn vào núi Hu Di đã được tập trung tất cả vào một chỗ. Đối mặt với thiết kỵ Tây Lương đông nghịt xung quanh cùng với Trảm mã đao sáng loáng, sắc mặt của phần lớn những thôn dân này sám như tro, gương mặt vô cùng sợ hãi. Dưới tán một cây hoè cổ thụ, Mã Dược đang ngồi trên một tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng đang chăm chú nhìn những người này giống như là hắn đang nhìn một đám người chết rồi.
Lý Túc ngẩng đầu nhìn núi Hu Di, hắn chỉ thấy khắp núi non vô cùng tĩnh mịch không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn vội vàng khômg lưng hỏi Mã Dược: "Chúa công, Lỗ Túc thật sự sẽ tới sao?'
Mã Dược thờ ơ nói: "Chính nhân quân tử thì không thể làm khác được. Nếu như Lỗ Túc cũng là chính nhân quân tử như Thư Thụ, hắn không thể trơ mắt nhìn người trong thôn của hắn bị giết".
Sắc mặt Lý Túc hiện ra vẻ khó hiểu, hắn khẻ hỏi: "Nếu như Lỗ Túc thật sự không tới, chúa công có thật sự sẽ giết người người già và trẻ nhỏ này không?"
Mã Dược đột nhiên ngẩng đầu, hắn lạnh lùng nhìn Mã Dược một cái rồi hỏi ngược lại: "Ngươi nói thử xem nào?"
Lý Túc thoáng rùng mình, hắn nói khẽ: "Túc ngu đần, xin chúa công thứ tội".
Mã Dược ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhìn thấy trời đã chính ngọ, hắn nhìn Điển Vi nói: "Điển Vi, tới lúc rồi. Hãy tiễn đám thôn dân này lên đường thôi".
"Tuân lệnh" Điển Vi gầm lên một tiếng, hắn phất tay, lạnh lùng nói: "Dẫn tới".
Điển Vi vừa ra lệnh một tiếng, hai trăm tên tinh binh Tây Lương như lang như hổ đã áp giải một trăm tráng hán trong thôn ra trước cây cổ thụ, xếp một hàng ngang trước mặt Mã đồ phu. Thoáng chốc những thanh Trảm mã đao sắc bén đã giơ lên cao, chỉ chờ cánh tay phải của Điển Vi đang giơ cao hạ xuống, một trăm cái đầu người sẽ rơi lông lốc trên mặt đất.
Lỗ Túc, Lỗ Chính cùng mười tên thân binh đang ẩn nấp ở một bụi cỏ rậm rạp. từ vị trí này có thể thấy rõ khu đất trống trước thôn, nhất cử nhất động của thiết kỵ Tây Lương đều lọt vào tầm mắt. "Huynh trưởng, Mã đồ phu muốn giết người" Lỗ Chính nóng nảy nói: "Đó là những gia binh bị bắt".
Giọng nói trong trẻo của Lỗ Túc vang lên: "Vi huynh biết".
"Huynh trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Lỗ Túc lại biến sắc. Một hồi lâu sau hắn mới chán nản thở dài, có vẻ hắn đã hạ quyết tâm. Lỗ Túc nhìn Lỗ Chính nói: "Nhị đệ, từ nay đệ chính là tộc trưởng của Lỗ gia. Đệ hãy chỉ huy gia binh bảo vệ cửa ải lên núi, bảo vệ thật tốt những thôn dân. Vi huynh chưa cho phép đệ tuyệt đối không được phép tự tiện xuống núi".
Lỗ Chính vội vàng nói: "Huynh trưởng định đi sao?"
Lỗ Túc hít một hơi thật sau, hắn trầm giọng nói: "Vi huynh đi gặp Mã đồ phu, cầu xin hắn buông tha cho người trong thôn".
"Huynh trưởng, huynh điên rồi" Lỗ Chính vội vàng nói: "Mã đồ phu coi mạng người như cỏ rác, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho người trong thôn. Huynh đi cũng chỉ chịu chết vô ích mà thôi".
"Không" Lỗ Túc lắc đầu, hắn nghiêm giọng nói: "Nếu như Mã đồ phu thực sự giết người như tên hắn thì đầu của tất cả người trong thôn đã sớm rơi xuống từ lâu".
Lỗ Chính nôn nóng nói: "Vậy là để bức huynh ra ngoài rồi".
Lỗ Túc buồn rầu nói: "Vi huynh là tộc trưởng Lỗ gia, huynh sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ với tính mạng của người trong tộc sao? Nhị đệ không cần phải nói nhiều".
Điển Vi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu. Trong mắt Điển Vi sát khí bốc lên ngùn ngụt, hắn đang định hạ cánh tay phải xuống thì ở trong rừng cây cách đó không xa vang lên một âm thanh trầm thấp, đầy nghị lực: "Xin hạ đao, lưu người".
"Hả?"
Điển Vi vội vàng quay người nhìn thì thấy một bóng người mạnh mẽ bước ra khỏi rừng cây.
Sắc mặt Lý Túc hơi tái, ánh mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi, hắn quay đầu nhìn Mã Dược.
Mã Dược đứng dậy, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả nói: "Lỗ Túc, ngươi rốt cuộc cũng đã tới".
Chu Du nhìn Lỗ Túc nói: "Tử Kính huynh, Lỗ thôn không thể phòng thủ nữa rồi, hãy mau chóng đưa người trong thôn lên núi Hu Di tạm lánh".
Lỗ Túc thất thanh hỏi: "Ý Công Cẩn muốn nói là bỏ thôn ư?"
"Đúng, bỏ thôn" Chu Du nói: "Mã đồ phu hai lần bị làm nhục. Một lần là do khinh địch, một lần là cố ý thăm dò thực lực trong thôn. Hiện tại thực hư trong thôn đã bị Mã đồ phu tra ra hết. Sáng sớm ngày mai thuỷ quân đóng trong đại trại thuỷ quân ở hồ Hồng Trạch sẽ tới tiếp viện, khi đó thì Lỗ thôn sẽ không còn bất kỳ ưu thế nào nữa".
Lỗ Túc bất đắc dĩ nói: "Xem ra là phải từ bỏ thôn rồi".
Chu Du ôm quyền nói: "Tử Kính huynh, gia thúc ( Chu Thượng ) vẫn đang chờ ở ngoài thôn. Du cũng nên cáo từ".
Lỗ Túc mỉm cười đáp lễ rồi nói vẻ trêu chọc Chu Du: "Công Cẩn vội vã bỏ đi Thư huyện vậy sao?"
Chu Du mỉm cười nói: "Đã làm cho Tử Kính chê cười".
Lỗ Túc cũng cười nói: "Túc thường nghe thấy ở Thư huyện có một đôi thiếu nữ sinh đôi, năm nay tuổi vừa mười sau, dung mạo như hoa như ngọc, có thể nói là tuyệt sắc mỹ nhân trong nhân gian. Trong thiên hạ cũng chỉ có trang tuấn kiệt như Công Cẩn và Bá Phù mới xứng đôi tần tấn. Ha, ha ngày sau thành hôn Túc nhất định sẽ tới tận cửa đòi chén rượu chúc mừng".
"Vậy Du cũng cung kính nghênh tiếp đại giá Tử Kính huynh" Nói xong Chu Du ôm quyền nói: "Cáo từ".
Lỗ Túc nói: "Không tiễn".
Sau khi hai người chia tay, Lỗ Túc đi vào trong thôn sắp xếp cho người trong thôn lên núi Hu Di lánh nạn. Trong khi đó Chu Du cũng cùng thúc là Chu Thượng cưỡi ngựa theo sơn đạo Hu Di chạy qua bắc thôn tới Thư huyện.
Đại trướng trung quân đại doanh của Mã Dược.
Hai cây đuốc tẩm mỡ dê cháy hừng hực soi sáng đại trướng như ban ngày. Lý Mông, Lý Túc cúi đầu đứng trang nghiêm trong trướng. Không khí trong đại trướng có vẻ nặng nề. Cam Ninh đã hoàn toàn khôi phục thể lực nhưng sắc mặt hắn vẫn còn hơi tái. Một lớp vải bố dầy quấn quanh ngực, hình như máu vẫn thấm qua lớp vải bố.
Ánh mắt sáng quắc của Mã Dược liếc nhìn qua chư tướng một lượt rồi hắn lớn tiếng nói: "Cả đám ủ rũ cúi đầu làm gì? Hư, tất cả ngẩng đầu lên cho Lão Tử".
Mấy người Lý Mông nghe vậy đều ngẩng đầu lên.
"Mới chịu thiệt hại một chút mà đã ủ rũ vậy sao?" Mã Dược nói to: "Làm gì có chuyện đánh giặc mà không chết người chứ? Hơn nữa hơn một trăm huynh đệ chết cũng không vô ích, ít ra chúng ta cũng thăm dò được thực lực thật sự của Lỗ thôn. Chờ tới khi hừng đông, thuỷ quân Giang Hạ của Trương Báo tới đây, Lỗ thôn nhất định bị phá".
"Chúa công, lần này bắt được Lỗ Túc, nhất định pahỉ giao cho mạt tướng xử lý".
Mã Dược vừa nói xong, Cam Ninh đã lập tức lên tiếng.
Từ khi Cẩm Phàm tặc bắt đầu tung hoành sông nước Trường Giang tới nay, Cam Ninh chưa bao giờ gánh chịu thất bại như này. Chỉ một gã Lỗ Túc nhỏ bé đã làm hắn thất bại nặng nề, sao Cam Ninh có thể cam chịu đây?
"Lỗ Túc không thể chạy thoát" Mã Dược lớn tiếng nói: "Thế nhưng muốn bắt được Lỗ Túc, chúng ta có chuyện nhất định phải làm".
"Chúa công cứ phân phó".
Mã Dược vừa nói xong, Lý Mông, Cam Ninh đã đồng thời bước ra khỏi hàng.
Mã Dược đột nhiên đứng dậy, hắn hung hăng phất áo bào, đôi mắt đen nhánh của hắn chăm chú nhìn ra khoảng không tối đen, u ám bên ngoài trướng, hắn nghiêm giọng nói: "Bản tướng quân đoán rằng, tối nay Lỗ Túc sẽ bỏ Lỗ thôn. Phía tây và nam Lỗ thôn bị sông ngăn cản. Phía đông có ruộng nước ngăn cản quân ta tấn công thì nó cũng ngăn cản con đường chạy trốn của người trong Lỗ thôn. Người dân Lỗ thôn chỉ có một đường có thể đi".
Nghe nói vậy, hai mắt Lý Túc sáng ngời, hắn vội vàng nói: "Núi Hi Di phía bắc thôn".
"Không sai" Mã Dược trầm giọng nói: "Nhất định Lỗ Túc sẽ chuyển toàn bộ người dân trong thôn lên núi Hu Di tạm lánh quân ta. Chỉ cần quân ta có thể chặn đứng và cướp đoạt người dân Lỗ thôn trước khi họ tới núi Hu Di, khi đó chuyện Lỗ Túc sẽ giải quyết xong".
"Thì ra là như thế".
"Cam Ninh, Lý Mông nghe lệnh".
"Có mạt tướng".
Cam Ninh, Lý Mông đồng thời tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
Mã Dược hung hăng gõ tay xuống án, hắn lạnh lùng nói: "Chỉ huy một ngàn tinh kỵ vòng qua khu ruộng nước phía đông tiến tới chân núi Hu Di sau đó bỏ ngựa đi bộ. Bản tướng quân đã tìm người rất thông thạo đường núi dẫn đường cho các ngươi. Các ngươi phải nhanh chóng chiếm lấy con đường chủ yếu tiến lên núi, cắt đứt con đường trốn lên núi của người dân trong thôn".
"Tuân lệnh".
Ở sâu trong núi Hu Di.
Lỗ Túc trong bộ quân trang đang chỉ huy năm trăm gia binh dựng các khúc gỗ lớn, tảng đá hai bên sơn đạo thì hắn chợt thấy tòng đệ Lỗ Chính đang hấp tấp chạy đến, Lỗ Chính khoát tay hét to từ đằng xa: "Huynh trưởng, không hay rồi, đã xảy ra chuyện".
Lỗ Túc vội vàng tiến tới đón rồi hỏi: "Nhị đệ, đã xảy ra chuyện gì?"
Lỗ Chính nói: "Mã đồ phu phái một toán tinh binh chặn ngang đường núi. Hơn một nửa người dân trong thôn chưa kịp chạy vào núi đã bị chặn lại phải quay lại".
"Quân Tây Lương tới nhanh như vậy sao?" Lỗ Túc thất kinh, hắn vội la lên: "Vậy tám trăm gia binh của đệ đâu?'
Lỗ Chính xấu hổi nói: "Tiểu đệ vô dụng, tám trăm gia binh đã bị quân Tây Lương đánh tan".
Trên thực tế, không chỉ có tám trăm gia binh đã bị đánh tan mà cả Lỗ Chính cũng bị Cam Ninh bắt sống. Nếu như không phải cần Lỗ Chính tới báo tin cho Lỗ Túc thì cái đầu của Lỗ Chính e rằng cũng đã rơi xuống.
"Ai" Lỗ Túc giậm chân, thở dài nói: "Những người dân chưa kịp vào trong núi đã bị làm hại chưa".
"Vẫn chưa" Lỗ Chính nói nhỏ: "Những thôn dân chưa kịp trốn vào trong núi đều bị áp giải quay về thôn. Mã đồ phu tuyên bố nếu như đại ca không quay về thôn thương lượng cùng hắn, hắn sẽ huyết tẩy cả thôn, chó gà cũng không lưu".
Lỗ Túc nghe vậy lập tức cau mày, căm hận nói: "Mã đồ phu này!"
Những thôn dân chưa kịp chạy trốn vào núi Hu Di đã được tập trung tất cả vào một chỗ. Đối mặt với thiết kỵ Tây Lương đông nghịt xung quanh cùng với Trảm mã đao sáng loáng, sắc mặt của phần lớn những thôn dân này sám như tro, gương mặt vô cùng sợ hãi. Dưới tán một cây hoè cổ thụ, Mã Dược đang ngồi trên một tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng đang chăm chú nhìn những người này giống như là hắn đang nhìn một đám người chết rồi.
Lý Túc ngẩng đầu nhìn núi Hu Di, hắn chỉ thấy khắp núi non vô cùng tĩnh mịch không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn vội vàng khômg lưng hỏi Mã Dược: "Chúa công, Lỗ Túc thật sự sẽ tới sao?'
Mã Dược thờ ơ nói: "Chính nhân quân tử thì không thể làm khác được. Nếu như Lỗ Túc cũng là chính nhân quân tử như Thư Thụ, hắn không thể trơ mắt nhìn người trong thôn của hắn bị giết".
Sắc mặt Lý Túc hiện ra vẻ khó hiểu, hắn khẻ hỏi: "Nếu như Lỗ Túc thật sự không tới, chúa công có thật sự sẽ giết người người già và trẻ nhỏ này không?"
Mã Dược đột nhiên ngẩng đầu, hắn lạnh lùng nhìn Mã Dược một cái rồi hỏi ngược lại: "Ngươi nói thử xem nào?"
Lý Túc thoáng rùng mình, hắn nói khẽ: "Túc ngu đần, xin chúa công thứ tội".
Mã Dược ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhìn thấy trời đã chính ngọ, hắn nhìn Điển Vi nói: "Điển Vi, tới lúc rồi. Hãy tiễn đám thôn dân này lên đường thôi".
"Tuân lệnh" Điển Vi gầm lên một tiếng, hắn phất tay, lạnh lùng nói: "Dẫn tới".
Điển Vi vừa ra lệnh một tiếng, hai trăm tên tinh binh Tây Lương như lang như hổ đã áp giải một trăm tráng hán trong thôn ra trước cây cổ thụ, xếp một hàng ngang trước mặt Mã đồ phu. Thoáng chốc những thanh Trảm mã đao sắc bén đã giơ lên cao, chỉ chờ cánh tay phải của Điển Vi đang giơ cao hạ xuống, một trăm cái đầu người sẽ rơi lông lốc trên mặt đất.
Lỗ Túc, Lỗ Chính cùng mười tên thân binh đang ẩn nấp ở một bụi cỏ rậm rạp. từ vị trí này có thể thấy rõ khu đất trống trước thôn, nhất cử nhất động của thiết kỵ Tây Lương đều lọt vào tầm mắt. "Huynh trưởng, Mã đồ phu muốn giết người" Lỗ Chính nóng nảy nói: "Đó là những gia binh bị bắt".
Giọng nói trong trẻo của Lỗ Túc vang lên: "Vi huynh biết".
"Huynh trưởng, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Lỗ Túc lại biến sắc. Một hồi lâu sau hắn mới chán nản thở dài, có vẻ hắn đã hạ quyết tâm. Lỗ Túc nhìn Lỗ Chính nói: "Nhị đệ, từ nay đệ chính là tộc trưởng của Lỗ gia. Đệ hãy chỉ huy gia binh bảo vệ cửa ải lên núi, bảo vệ thật tốt những thôn dân. Vi huynh chưa cho phép đệ tuyệt đối không được phép tự tiện xuống núi".
Lỗ Chính vội vàng nói: "Huynh trưởng định đi sao?"
Lỗ Túc hít một hơi thật sau, hắn trầm giọng nói: "Vi huynh đi gặp Mã đồ phu, cầu xin hắn buông tha cho người trong thôn".
"Huynh trưởng, huynh điên rồi" Lỗ Chính vội vàng nói: "Mã đồ phu coi mạng người như cỏ rác, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho người trong thôn. Huynh đi cũng chỉ chịu chết vô ích mà thôi".
"Không" Lỗ Túc lắc đầu, hắn nghiêm giọng nói: "Nếu như Mã đồ phu thực sự giết người như tên hắn thì đầu của tất cả người trong thôn đã sớm rơi xuống từ lâu".
Lỗ Chính nôn nóng nói: "Vậy là để bức huynh ra ngoài rồi".
Lỗ Túc buồn rầu nói: "Vi huynh là tộc trưởng Lỗ gia, huynh sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ với tính mạng của người trong tộc sao? Nhị đệ không cần phải nói nhiều".
Điển Vi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Mã Dược nhẹ nhàng gật đầu. Trong mắt Điển Vi sát khí bốc lên ngùn ngụt, hắn đang định hạ cánh tay phải xuống thì ở trong rừng cây cách đó không xa vang lên một âm thanh trầm thấp, đầy nghị lực: "Xin hạ đao, lưu người".
"Hả?"
Điển Vi vội vàng quay người nhìn thì thấy một bóng người mạnh mẽ bước ra khỏi rừng cây.
Sắc mặt Lý Túc hơi tái, ánh mắt thoáng hiện lên sự sợ hãi, hắn quay đầu nhìn Mã Dược.
Mã Dược đứng dậy, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả nói: "Lỗ Túc, ngươi rốt cuộc cũng đã tới".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.