Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 2 - Chương 172: Mã Đằng trúng kế
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
“ Truyền lệnh, đốt lửa!”
“ Trường thương binh lập trận cự mã”.
“ Cung thủ chuẩn bị”.
Quân lệnh của Thành Nghi làn lượt được truyền xuống bên dưới. Một đống lửa lớn được đốt lên trên bãi sông, ở khoảng cách mười dặm cũng nhìn thấy. Một ngàn tên trường thương binh tiến vào hợp thành trận thế sau đoàn xe vận lương. Năm trăm tên cung thủ lập trận phía sau trận của quân trường thương. Những cây trường cung đã được tháo xuống.
Cách bãi sông Hà Than vài dặm về bên trái có một khu rừng rậm, Trương Hoành và ba ngàn tinh binh mai phục trong khu rừng rậm này. Vào lúc tiết trời mùa xuân se lạnh, chẳng hứng thú gì khi mai phục ngoài trời. Trương Hoành và ba ngàn binh lính đang trong tình trạng đông cứng thì một tên lính tinh mắt hét ầm lên.
“ Tướng quân, lửa. Đốt lửa rồi!”.
“ Hả!”
Trương Hoành vội ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, quả nhiên thấy mấy đống lửa lớn đã được đốt lên ở bãi sông Hà Than. Hắn vội quay đầu nhìn lại đằng sau nhìn về hướng bắc, xa xa ở đó xuất hiện bạt ngàn đuốc đang cuốn tới. Không nghi ngờ gì nữa đó chắc chắn là phản quân của Mã Đằng. Trương Hoành phấn chấn nghĩ thầm quân sư đúng là thần cơ diệu toán. Mã Đằng quả nhiên đã trúng kế.
“ Các huynh đệ” Trương Hoành rút kiếm giơ cao. Hắn hô to: “ Thời khắc quan trọng đã tới. Hành động thôi. Hãy nghe kỹ lời lão tử đây. Ngựa bịt mõm, móng bịt vải, không được nói chuyện, không được gây ra tiếng động, càng không được đốt đuốc. Chúng ta lén lút tiến theo sau quân của Mã Đằng” ( Trương Hoành xuất thân từ thổ phỉ, lời lẽ mang âm hưởng của thổ phỉ )
" Ha ha ha!"
Ba ngàn quân của Trương Hoành cười ầm ĩ rồi tới tấp ra khỏi rừng. Chúng vừa xoa hai tay đông cứng, vừa cố gắng dậm chân, sau đó mò mẫm theo Trương Hoành đi về hướng bãi sông Hà Than. Cùng lúc đó ở khu rừng rậm bên kia của bãi Hà Than Hầu Tuyển và ba ngàn tinh binh cũng đang mò mẫm đi tới.
Mã Đằng tự cho là mình thông minh nhưng hắn không ngờ đã rơi vào quỷ kế của Lý Nho. Bốn ngàn thiết kỵ tinh nhuệ Tây Lương không có phòng bị đã rơi trận địa phục kích được sắp đặt rất tỉ mỉ của Lý Nho.
“ Các huynh đệ.” Mã Đằng chỉ trường đao về phía trước, hô to: “ Hãy nhìn xem phía trước ở bãi sông Hà Than là đoàn xe vận lương. Trên xe chất đầy lương thảo. Lát nữa chúng ta sẽ được ăn bánh nóng hổi, thịt khô thơm phức. Giết….”.
" Giết giết giết "
Những ngọn đuốc cháy rừng rực. Bốn ngàn tướng sĩ đứng trên bờ sông nhìn theo, quả nhiên thấy một đoàn xe lương. Trên xe phủ vải bố dày. Lương thảo chất đống như ngọn núi nhỏ. Trước tình cảnh đó binh lính Lương châu phấn chấn hẳn lên. Săc mặt, ánh mắt chúng hiện lên sự tham lam, tàn bạo. Tất cả điên cuồng hò hét.
Trên bãi sông Hà Than, đôi mắt của Thành Nghi thoáng co lại. Hắn vừa có cảm giác hoảng sợ vừa có cảm giác mong chờ.
Mã Đằng chính là danh tướng nổi danh Tây Lương, kiêu dũng thiện chiến. Hắn lại được các tướng sĩ Khương Hồ ủng hộ, yêu mến. Khi Thành Nghi còn làm thổ phỉ ở Lương châu đã từng được lĩnh giáo sự lợi hại của Mã Đằng. Mấy ngàn nhân mã thường xuyên bị mấy trăm quân của Mã Đằng đánh giết sợ đến tè cả ra quần. Sơn trại liên tục bị đánh phá, có lần Thành Nghi suýt nữa đã mất mạng.
Thế nhưng trong tình hình hiện tại thì Thành Nghi lại trở thành quan quân, Mã Đằng lại là mã tặc.
Kể từ khi theo đại đầu lĩnh Hàn Toại nương nhờ dưới trướng Đổng Trác. Thành Nghi không còn là thổ phỉ nữa. Các huynh đệ đều là tinh binh, còn có năm trăm cung thủ nữa, tất cả đều mặc áo giáp. Nói về trang bị thì quan quân Lương châu trang bị kém hơn nhiều. Nghĩ đến đây trong lòng Thành Nghi tràn ngập sự mong chờ. Nếu như hôm nay hắn có thể giết chết Mã Đằng ở bãi Hà Than này thì danh hiệu dũng tướng Tây Lương chỉ e sẽ rơi vào tay Thành Nghi hắn.
"Phốc tư ~ "
Thành Nghi rút hai chân ra khỏi bùn. Hắn cố sức nhảy lên một xe lương, giơ cao bội kiếm lên quá đỉnh đầu, hô lớn: “ Các huynh đệ hãy nghe kỹ đây. Kỵ binh Tây Lương không có gì đáng sợ cả. Chiến mã của chúng không xông tới bãi sông này được. Tối nay chỉ cần chúng ta giết chết Mã Đằng, từ nay về sau lão tử ta chính là mãnh tướng số một của Tây Lương, chúng ta là đội quân tịnh nhuệ nhất Lương châu. Giết ..”.
“ Hả? Mã Đằng tướng quân!”
“ Mã Đằng tướng quân?”
“ Mã Đằng đến đây cướp lương?”
Thành Nghi vừa dứt lời. Không ít tướng sĩ người Khương Hồ khẽ thì tháo với nhau. Trong số ba ngàn tinh binh có ít nhất một ngàn binh lính người Khương Hồ. Mà sự yêu mến Mã Đằng của người Khương Hồ có thể nói là căn thâm cố đế. Thậm chí khi Mã Đằng tạo phản, trở thành phản nghịch của Đại Hán thì người Khương Hồ vẫn kính trọng hắn.
Mã Đằng được người Khương Hồ yêu quý như thế hẳn phải có nguyên nhân.
Dân tộc Khương Hồ sùng bái vũ lực. Tổ tiên của Mã Đằng là Phục Ba tướng quân nhà Đại Hán hơn một trăm năm trước đã từng dẫn quân chinh phạt nơi đây. Người Khương Hồ ngang tàng bạo ngược, không hiểu biết lễ nghi vương hóa, trái lại người Khương Hồ luôn ghi nhớ sâu đậm những thiệt hại nặng nề Phục Ba tướng quân gây ra với chúng.
Nghe nói đến cái tên Phục Ba tướng quân thì ngay cả trẻ con người Khương Hồ cũng không dám khóc đêm.
Đương nhiên Mã Đằng cũng thế.
Để có được lòng trung thành như thế của người Khương Hồ, đương nhiên Mã Đằng cũng không dựa vào uy danh của tổ tiên. Mã Đằng đi lính năm hơn hai mươi tuổi. Hắn đã cùng người Khương Hồ trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ. Hắn đã giết hàng vạn người Khương Hồ. Chinh phục hàng ngàn bộ tộc Khương Hồ nhỏ. Nhưng dù như thế Mã Đằng lại càng được người Khương Hồ ủng hộ.
Bởi vì trời tối đen. Hơn nữa hàng ngàn tướng sĩ người Hán ầm ầm trả lời Thành Nghi hoàn toàn không chú ý tới rất nhiều tướng sĩ thuộc hạ người Khương Hồ đã bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Trong tiếng ầm ầm của ngựa hí, người la hét, bốn ngàn thiết kỵ của Mã Đằng cuối cùng cũng tiến tới bãi sông Hà Than.
Mã Đằng nhảy xuống ngựa, trường đao trong tay chỉ thẳng về phía trước. Hắn hô lớn: “Các huynh đệ, xuống ngựa”.
Bốn ngàn tướng sĩ ào ào nhảy xuống ngựa, bỏ lại chiến mã tụ tập trước mặt Mã Đằng. Mã Đằng nói tiếp: “ Ba trăm huynh đệ ở lại trông ngựa. Các huynh đệ còn lại theo bản tướng quân đi đoạt lương thảo”.
“ Đoạt lương thực!”.
“ Đoạt con mẹ nó đi”.
…
“Đoạt”.
Bốn ngàn tướng sĩ gào thét, Trảm mã đao trong tay điên cuồng vung lên. Mã Đằng xoay người trường đao trong tay chỉ về phía trước. Ngoại trừ ba trăm binh lính ở lại trông coi chiến mã. Binh lính Tây lương còn lại giống như thác lũ tràn ngập bãi Hà Than, chạy tới đám quân Thành Nghi sâu trong bãi sông.
Đứng trên xe lương, Thành Nghi hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay hắn vung lên. Hắn ngửa mặt hét to: “ Bắn tên!”.
Năm trăm tên cung thủ vội vàng giương cung lắp tên, hướng lên bầu trời đồng lọat bắn ra. Năm trăm mũi lang nha tiến xé gió gây ra nhưng âm thanh chết chóc bay lên không trung, vẽ lên một đường cong, hướng đỉnh đầu quân Lương châu hung ác rơi xuống.
Âm thanh của những mũi tên sắc bén đâm thủng da thịt cùng với tiếng kêu la, chửi bới của binh lính Lương châu thoáng chốc hòa vào nhau. Hơn một trăm tên lính Lương châu gào lên thảm thiết ngã xuống đầu bãi Hà Than. Mã Đằng cũng bị một mũi tên sượt qua mặt, tý chút nữa bắn trúng mi tâm của hắn.
Phản quân hung hãn không vì thế mà mảy may sợ hãi. Chúng tiếp tục liều chết xông tới bãi Hà Than.
“ Bắn tên!"
“ Bắn tên!"
“ Bắn tên!"
Thanh trường kiếm trong tay Thành Nghi một lần nữa bí mật vung lên. Trong lòng Thành Nghi tràn ngập cảm giác thống khoái khi hắn tàn nhẫn nhìn quân Lương châu trên bãi Hà Than tới tấp trúng tên ngã xuống bùn lầy. Từ trên bờ tới vị trí của của Thành Nghi ở bãi Hà Than chỉ khoảng trên dưới một trăm bước chân. Nếu như là đất bằng phẳng, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là có thể vượt qua. Nhưng hiện tại do bùn lầy ngăn cản, quân Lương châu phải mất rất nhiều thời gian và lượng thương vong nặng nề để vượt qua khoảng cách đó.
“ A!”.
Lại một tên lính Lương châu thét lên đau đớn ngã xuống ngay bên cạnh Mã Đằng. Mã Đằng vội cúi đầu xuống. Một mũi lang nha tiễn lạnh băng đã tàn nhẫn xuyên thủng ngực tên lính Lương châu. Hai tay tên lính ôm ngực, hai mắt vô thần nhìn Mã Đằng, môi hắn mấp máy nhưng không tài nào phát ra tiếng. Chỉ có một dòng máu đen rỉ ra từ khóe miệng hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“ A!”.
Mã Đằng đột nhiên xoay người lại. Hắn lồng lộn gào lên như một con dã thú bị thương. Thân hình cao lớn của Mã Đằng đột nhiên ngồi xuống. Sau một khắc thân thể Mã Đằng giống như một cây cung co lại rồi bật mạnh lên, thanh trường đao trong tay hắn bị ném mạnh về phía trước. Thanh trường đao nặng hàng chục cân thoáng chốc bay vào không khí, phát ra tiếng rít chói tai, như một tia chớp bay về phí trước, hướng về Thành Nghi đang đứng trên xe lương cách đó mấy chục bước chân.
Thành Nghi đang đứng trên xe lương, thanh trường kiếm lại giơ lên cao. Hắn dang muốn tiếp tục ra lệnh thì đạo sát khí lạnh băng từ khoảng không tối đen phía trước lạnh lùng lướt tới, nhanh chóng bao phủ khắp người Thành Nghi. Mắt Thành Nghi đột nhên co rúm lại. Hắn hét lên một tiếng, xoay người nhảy lùi lại, nhảy khỏi xe lương để tránh luồng sát khí đáng sợ đó.
Tuy nhiên thân thể Thành Nghi vừa mới nhảy lên, trường đao của Mã Đăng như tia chớp lao tới.
" Phốc!"
Hàn quang lóe lên. Thanh trường đao sắc bén xuyên qua bụng Thành Nghi. Thành Nghi đang lơ lửng trên cao hét lên một tiếng đau đớn. Hai tay hắn ôm chặt bụng. Ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên đờ đẫn. Sau một khắc thân hình cao lớn của Thành Nghi bị một đao vô cùng mạnh của Mã Đằng hất tung xuống.
" Giết!"
Mã Đằng rống lên một tiếng, rút thanh bội kiếm, phấn khích vung lên phía trước. Mấy trăm tên lính Lương châu gào lên như dã thú, chạy vượt lên trước mã Đằng. Sau khi bị trả giá bởi mấy trăm binh lính thương vong, phản quân của Mã Đằng cũng tiến tới trước xe lương của quân Đổng Trác. Cuộc kịch chiến vô cùng thê thảm chính thức bắt đầu.
“ Trường thương binh lập trận cự mã”.
“ Cung thủ chuẩn bị”.
Quân lệnh của Thành Nghi làn lượt được truyền xuống bên dưới. Một đống lửa lớn được đốt lên trên bãi sông, ở khoảng cách mười dặm cũng nhìn thấy. Một ngàn tên trường thương binh tiến vào hợp thành trận thế sau đoàn xe vận lương. Năm trăm tên cung thủ lập trận phía sau trận của quân trường thương. Những cây trường cung đã được tháo xuống.
Cách bãi sông Hà Than vài dặm về bên trái có một khu rừng rậm, Trương Hoành và ba ngàn tinh binh mai phục trong khu rừng rậm này. Vào lúc tiết trời mùa xuân se lạnh, chẳng hứng thú gì khi mai phục ngoài trời. Trương Hoành và ba ngàn binh lính đang trong tình trạng đông cứng thì một tên lính tinh mắt hét ầm lên.
“ Tướng quân, lửa. Đốt lửa rồi!”.
“ Hả!”
Trương Hoành vội ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, quả nhiên thấy mấy đống lửa lớn đã được đốt lên ở bãi sông Hà Than. Hắn vội quay đầu nhìn lại đằng sau nhìn về hướng bắc, xa xa ở đó xuất hiện bạt ngàn đuốc đang cuốn tới. Không nghi ngờ gì nữa đó chắc chắn là phản quân của Mã Đằng. Trương Hoành phấn chấn nghĩ thầm quân sư đúng là thần cơ diệu toán. Mã Đằng quả nhiên đã trúng kế.
“ Các huynh đệ” Trương Hoành rút kiếm giơ cao. Hắn hô to: “ Thời khắc quan trọng đã tới. Hành động thôi. Hãy nghe kỹ lời lão tử đây. Ngựa bịt mõm, móng bịt vải, không được nói chuyện, không được gây ra tiếng động, càng không được đốt đuốc. Chúng ta lén lút tiến theo sau quân của Mã Đằng” ( Trương Hoành xuất thân từ thổ phỉ, lời lẽ mang âm hưởng của thổ phỉ )
" Ha ha ha!"
Ba ngàn quân của Trương Hoành cười ầm ĩ rồi tới tấp ra khỏi rừng. Chúng vừa xoa hai tay đông cứng, vừa cố gắng dậm chân, sau đó mò mẫm theo Trương Hoành đi về hướng bãi sông Hà Than. Cùng lúc đó ở khu rừng rậm bên kia của bãi Hà Than Hầu Tuyển và ba ngàn tinh binh cũng đang mò mẫm đi tới.
Mã Đằng tự cho là mình thông minh nhưng hắn không ngờ đã rơi vào quỷ kế của Lý Nho. Bốn ngàn thiết kỵ tinh nhuệ Tây Lương không có phòng bị đã rơi trận địa phục kích được sắp đặt rất tỉ mỉ của Lý Nho.
“ Các huynh đệ.” Mã Đằng chỉ trường đao về phía trước, hô to: “ Hãy nhìn xem phía trước ở bãi sông Hà Than là đoàn xe vận lương. Trên xe chất đầy lương thảo. Lát nữa chúng ta sẽ được ăn bánh nóng hổi, thịt khô thơm phức. Giết….”.
" Giết giết giết "
Những ngọn đuốc cháy rừng rực. Bốn ngàn tướng sĩ đứng trên bờ sông nhìn theo, quả nhiên thấy một đoàn xe lương. Trên xe phủ vải bố dày. Lương thảo chất đống như ngọn núi nhỏ. Trước tình cảnh đó binh lính Lương châu phấn chấn hẳn lên. Săc mặt, ánh mắt chúng hiện lên sự tham lam, tàn bạo. Tất cả điên cuồng hò hét.
Trên bãi sông Hà Than, đôi mắt của Thành Nghi thoáng co lại. Hắn vừa có cảm giác hoảng sợ vừa có cảm giác mong chờ.
Mã Đằng chính là danh tướng nổi danh Tây Lương, kiêu dũng thiện chiến. Hắn lại được các tướng sĩ Khương Hồ ủng hộ, yêu mến. Khi Thành Nghi còn làm thổ phỉ ở Lương châu đã từng được lĩnh giáo sự lợi hại của Mã Đằng. Mấy ngàn nhân mã thường xuyên bị mấy trăm quân của Mã Đằng đánh giết sợ đến tè cả ra quần. Sơn trại liên tục bị đánh phá, có lần Thành Nghi suýt nữa đã mất mạng.
Thế nhưng trong tình hình hiện tại thì Thành Nghi lại trở thành quan quân, Mã Đằng lại là mã tặc.
Kể từ khi theo đại đầu lĩnh Hàn Toại nương nhờ dưới trướng Đổng Trác. Thành Nghi không còn là thổ phỉ nữa. Các huynh đệ đều là tinh binh, còn có năm trăm cung thủ nữa, tất cả đều mặc áo giáp. Nói về trang bị thì quan quân Lương châu trang bị kém hơn nhiều. Nghĩ đến đây trong lòng Thành Nghi tràn ngập sự mong chờ. Nếu như hôm nay hắn có thể giết chết Mã Đằng ở bãi Hà Than này thì danh hiệu dũng tướng Tây Lương chỉ e sẽ rơi vào tay Thành Nghi hắn.
"Phốc tư ~ "
Thành Nghi rút hai chân ra khỏi bùn. Hắn cố sức nhảy lên một xe lương, giơ cao bội kiếm lên quá đỉnh đầu, hô lớn: “ Các huynh đệ hãy nghe kỹ đây. Kỵ binh Tây Lương không có gì đáng sợ cả. Chiến mã của chúng không xông tới bãi sông này được. Tối nay chỉ cần chúng ta giết chết Mã Đằng, từ nay về sau lão tử ta chính là mãnh tướng số một của Tây Lương, chúng ta là đội quân tịnh nhuệ nhất Lương châu. Giết ..”.
“ Hả? Mã Đằng tướng quân!”
“ Mã Đằng tướng quân?”
“ Mã Đằng đến đây cướp lương?”
Thành Nghi vừa dứt lời. Không ít tướng sĩ người Khương Hồ khẽ thì tháo với nhau. Trong số ba ngàn tinh binh có ít nhất một ngàn binh lính người Khương Hồ. Mà sự yêu mến Mã Đằng của người Khương Hồ có thể nói là căn thâm cố đế. Thậm chí khi Mã Đằng tạo phản, trở thành phản nghịch của Đại Hán thì người Khương Hồ vẫn kính trọng hắn.
Mã Đằng được người Khương Hồ yêu quý như thế hẳn phải có nguyên nhân.
Dân tộc Khương Hồ sùng bái vũ lực. Tổ tiên của Mã Đằng là Phục Ba tướng quân nhà Đại Hán hơn một trăm năm trước đã từng dẫn quân chinh phạt nơi đây. Người Khương Hồ ngang tàng bạo ngược, không hiểu biết lễ nghi vương hóa, trái lại người Khương Hồ luôn ghi nhớ sâu đậm những thiệt hại nặng nề Phục Ba tướng quân gây ra với chúng.
Nghe nói đến cái tên Phục Ba tướng quân thì ngay cả trẻ con người Khương Hồ cũng không dám khóc đêm.
Đương nhiên Mã Đằng cũng thế.
Để có được lòng trung thành như thế của người Khương Hồ, đương nhiên Mã Đằng cũng không dựa vào uy danh của tổ tiên. Mã Đằng đi lính năm hơn hai mươi tuổi. Hắn đã cùng người Khương Hồ trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ. Hắn đã giết hàng vạn người Khương Hồ. Chinh phục hàng ngàn bộ tộc Khương Hồ nhỏ. Nhưng dù như thế Mã Đằng lại càng được người Khương Hồ ủng hộ.
Bởi vì trời tối đen. Hơn nữa hàng ngàn tướng sĩ người Hán ầm ầm trả lời Thành Nghi hoàn toàn không chú ý tới rất nhiều tướng sĩ thuộc hạ người Khương Hồ đã bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
Trong tiếng ầm ầm của ngựa hí, người la hét, bốn ngàn thiết kỵ của Mã Đằng cuối cùng cũng tiến tới bãi sông Hà Than.
Mã Đằng nhảy xuống ngựa, trường đao trong tay chỉ thẳng về phía trước. Hắn hô lớn: “Các huynh đệ, xuống ngựa”.
Bốn ngàn tướng sĩ ào ào nhảy xuống ngựa, bỏ lại chiến mã tụ tập trước mặt Mã Đằng. Mã Đằng nói tiếp: “ Ba trăm huynh đệ ở lại trông ngựa. Các huynh đệ còn lại theo bản tướng quân đi đoạt lương thảo”.
“ Đoạt lương thực!”.
“ Đoạt con mẹ nó đi”.
…
“Đoạt”.
Bốn ngàn tướng sĩ gào thét, Trảm mã đao trong tay điên cuồng vung lên. Mã Đằng xoay người trường đao trong tay chỉ về phía trước. Ngoại trừ ba trăm binh lính ở lại trông coi chiến mã. Binh lính Tây lương còn lại giống như thác lũ tràn ngập bãi Hà Than, chạy tới đám quân Thành Nghi sâu trong bãi sông.
Đứng trên xe lương, Thành Nghi hét lên một tiếng, trường kiếm trong tay hắn vung lên. Hắn ngửa mặt hét to: “ Bắn tên!”.
Năm trăm tên cung thủ vội vàng giương cung lắp tên, hướng lên bầu trời đồng lọat bắn ra. Năm trăm mũi lang nha tiến xé gió gây ra nhưng âm thanh chết chóc bay lên không trung, vẽ lên một đường cong, hướng đỉnh đầu quân Lương châu hung ác rơi xuống.
Âm thanh của những mũi tên sắc bén đâm thủng da thịt cùng với tiếng kêu la, chửi bới của binh lính Lương châu thoáng chốc hòa vào nhau. Hơn một trăm tên lính Lương châu gào lên thảm thiết ngã xuống đầu bãi Hà Than. Mã Đằng cũng bị một mũi tên sượt qua mặt, tý chút nữa bắn trúng mi tâm của hắn.
Phản quân hung hãn không vì thế mà mảy may sợ hãi. Chúng tiếp tục liều chết xông tới bãi Hà Than.
“ Bắn tên!"
“ Bắn tên!"
“ Bắn tên!"
Thanh trường kiếm trong tay Thành Nghi một lần nữa bí mật vung lên. Trong lòng Thành Nghi tràn ngập cảm giác thống khoái khi hắn tàn nhẫn nhìn quân Lương châu trên bãi Hà Than tới tấp trúng tên ngã xuống bùn lầy. Từ trên bờ tới vị trí của của Thành Nghi ở bãi Hà Than chỉ khoảng trên dưới một trăm bước chân. Nếu như là đất bằng phẳng, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là có thể vượt qua. Nhưng hiện tại do bùn lầy ngăn cản, quân Lương châu phải mất rất nhiều thời gian và lượng thương vong nặng nề để vượt qua khoảng cách đó.
“ A!”.
Lại một tên lính Lương châu thét lên đau đớn ngã xuống ngay bên cạnh Mã Đằng. Mã Đằng vội cúi đầu xuống. Một mũi lang nha tiễn lạnh băng đã tàn nhẫn xuyên thủng ngực tên lính Lương châu. Hai tay tên lính ôm ngực, hai mắt vô thần nhìn Mã Đằng, môi hắn mấp máy nhưng không tài nào phát ra tiếng. Chỉ có một dòng máu đen rỉ ra từ khóe miệng hắn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“ A!”.
Mã Đằng đột nhiên xoay người lại. Hắn lồng lộn gào lên như một con dã thú bị thương. Thân hình cao lớn của Mã Đằng đột nhiên ngồi xuống. Sau một khắc thân thể Mã Đằng giống như một cây cung co lại rồi bật mạnh lên, thanh trường đao trong tay hắn bị ném mạnh về phía trước. Thanh trường đao nặng hàng chục cân thoáng chốc bay vào không khí, phát ra tiếng rít chói tai, như một tia chớp bay về phí trước, hướng về Thành Nghi đang đứng trên xe lương cách đó mấy chục bước chân.
Thành Nghi đang đứng trên xe lương, thanh trường kiếm lại giơ lên cao. Hắn dang muốn tiếp tục ra lệnh thì đạo sát khí lạnh băng từ khoảng không tối đen phía trước lạnh lùng lướt tới, nhanh chóng bao phủ khắp người Thành Nghi. Mắt Thành Nghi đột nhên co rúm lại. Hắn hét lên một tiếng, xoay người nhảy lùi lại, nhảy khỏi xe lương để tránh luồng sát khí đáng sợ đó.
Tuy nhiên thân thể Thành Nghi vừa mới nhảy lên, trường đao của Mã Đăng như tia chớp lao tới.
" Phốc!"
Hàn quang lóe lên. Thanh trường đao sắc bén xuyên qua bụng Thành Nghi. Thành Nghi đang lơ lửng trên cao hét lên một tiếng đau đớn. Hai tay hắn ôm chặt bụng. Ánh mắt hắn nhanh chóng trở nên đờ đẫn. Sau một khắc thân hình cao lớn của Thành Nghi bị một đao vô cùng mạnh của Mã Đằng hất tung xuống.
" Giết!"
Mã Đằng rống lên một tiếng, rút thanh bội kiếm, phấn khích vung lên phía trước. Mấy trăm tên lính Lương châu gào lên như dã thú, chạy vượt lên trước mã Đằng. Sau khi bị trả giá bởi mấy trăm binh lính thương vong, phản quân của Mã Đằng cũng tiến tới trước xe lương của quân Đổng Trác. Cuộc kịch chiến vô cùng thê thảm chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.