Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Quyển 2 - Chương 128: Mã Dược cung kính chờ ở đây đã lâu rồi

Tịch Mịch Kiếm Khách

16/03/2013

“Bắn tên ~”

Quan Tư Mã lấy hết sức lực rống to, hình bóng của thiết giáp chiến xa đang nhanh chóng gần lại trước mắt hắn. Mặt đất dưới chân đang run rẩy kịch liệt. Trong tai chỉ còn nghe thấy âm thanh vang dội trời đất dường như cả thế giới đã bị nghiền nát. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt quan Tư Mã trở nên trắng bệch ~!

“Sưu sưu sưu ~?”

Lại một đợt mũi tên từ đám cung tiễn thủ bay lên không trung. Những nét mặt sợ hãi của binh sĩ, những tiếng kêu khản đặc vọng bên tai hắn đội cung tiễn thủ cũng không buồn nghe lệnh phải giữ yên đội hình nữa mà vội vàng lui lại đằng sau. Trận hình bắt đầu hỗn loạn, đám cung tiễn thủ đã quen chuyện đi lấy mạng quân địch giờ cũng nếm trải cảm giác của đội quân đang sợ hãi!

“Hừ? Đợt bắn của cung tiễn thủ chẳng lẽ không có hiệu quả! ?”

Diêm Nhu cũng hít một luồng khí lạnh, dấu hiệu của một loại run sợ. Chết một nỗi là không có một biện pháp nào để ngăn chặn đòn đột kích của thiết giáp liên hoàn chiến xa quân địch. Vận mệnh của đại quân Lưu Ngu dường như đã được định! Giờ khắc này, Diêm Nhu muốn cảm nhận cái lạnh để luồng suy nghĩ của mình được sáng suốt. Hắn đã nghĩ tới hết thảy, nhưng không hề nghĩ Mã đồ phu thậm chí có thể đánh vỗ mặt để phá vỡ phòng tuyến đại quân ba vạn người của Lưu Ngu!

Nếu như không phải là Mã đồ phu thì nhất định là đã bị ta hóa kiếp rồi! Kẻ này quả thực không phải là người, hắn là ma quỷ! Cách thức trái khoáy như thiết giáp liên hoàn chiến xa mà hắn nghĩ ra được, chẳng lẽ ông trời lại muốn đại nhân Lưu Ngu phải chịu cảnh bại trận hay sao? Chìm đắm vào nỗi đau xót trong lòng, Diêm Nhu gục đầu bất lực thở dài một tiếng.

Sưu ~

Một tên cung thủ Lưu quân bắn ra mũi tên cuối cùng trong đời vì chiến mã trước mặt lao nhanh tới. Chỉ nghe trong tiếng vang giòn tan, áo giáp da dầy cộm nặng nề đã bị mũi nhọn xuyên thấu. Trong khoảnh khắc một đoạn trường mâu đã nhằm vào ngực tên cung thủ Lưu quân đâm tới. Mũi mâu dưới ánh lửa chiếu rọi trông trắng toát tựa gương mặt của thần chết vậy.

“ Đừng”

Tên cung tiễn thủ Lưu quân vung ra tay kêu một tiếng, vứt cả trường cung xoay người định chạy. Tuy nhiên hắn vẫn chưa kịp chạy bước nào thì cây trường mâu nặng nề cũng đã lạnh lùng đâm tới. Mũi mâu sắc gắn trên xe theo lực quán tính lớn đâm thẳng từ phía sau vào tên cung tiễn thủ Lưu quân mới bắt đầu chạy.

“Ách ~~”

Vật lạ đâm thủng ngực làm ý niệm khác lạ kéo tới, cũng chẳng hề cảm thấy đau đớn, chỉ có cái chết lạnh lẽo khiến tên cung tiễn thủ Lưu quân gào lên thê lương. Sức lực trong người mất đi rất nhanh. Hắn chỉ trơ mắt nhìn mũi mâu đẫm máu từ trước ngực lộ ra, thân thể đã không cách nào giúp được nữa bị đoạn mâu thô thiển xuyên từ phía sau lôi đi. Lưỡi mâu vốn màu trắng giờ tưởng chừng như đã đỏ sẫm, đúng là màu của máu tươi.

Trước khi tên cung tiễn thủ Lưu quân kịp thở hắt ra lần cuối thì cây trường mâu đẫm máu lại liên tục xuyên qua ngực hai tên binh lính. Theo cùng một cách như nhau, thân thể ba người bị xâu chuỗi cạnh nhau. Lưỡi mâu khát máu cuối cùng cũng đâm tới một tên lao binh trong Lưu quân. Sau khi bị trường mâu đâm thì tên lao binh Lưu quân ngã xuống lập tức bị chiến mã lao tới đạp. Khi trận vó ngựa điên cuồng chạy qua người hắn thì chẳng còn phần thân thể nào còn nhận ra được nữa ~~

Tên lao binh Lưu quân thậm chí có thể nghe được âm thanh xương cốt và nội tạng bên trong cơ thể bị dẫm nát!

“ Hống ~”

Một tên vốn là giáo đầu của đám cung tiễn thủ Lưu quân nổi giận gầm lên một tiếng, lao mình sang bên né được thần chết đang tới tránh bị càng xe đâm vào ngực. Lúc thân thể chuẩn bị từ không trung rơi xuống đã va mạnh vào dãy trường mâu xếp thành hàng dài. Nhưng vận may của hắn cũng chỉ có đến đó. Khi hắn vừa mới nhấc người lên thì kinh hoàng thấy trước mắt chợt lóe, một mũi nhọn đã chờ sẵn xuyên thấu qua mắt hắn. Thân hình tên cung tiễn thủ Lưu quân dừng một chút trên không trung rồi dừng một chút rồi theo đà rơi khỏi chiến xa ~

Hơn tám trăm cỗ thiết giáp chiến xa tựa như dòng lũ mạnh mẽ không gì ngăn nổi lạnh lùng tràn tới. Đám năm ngàn tên cung tiễn thủ đứng phía trước chịu đợt công kích vỗ mặt. Thiết giáp chiến xa xông qua thì từng đám cung tiễn thủ ngã lộn nhào hệt như những mảng cỏ dại bị cắt đứt. Nếu không phải bị hàng trường mâu dày đặc trên chiến xa đâm chết thì khi ngã xuống bị chiến mã dẫm nát thành bùn ~

Thiết giáp chiến xa tựa như đang cày xới đất lên. Lưỡi cày sắc bén đi tới đâu cây cỏ ngã xuống tới đó ngổn ngang khắp nơi. Hơn năm ngàn tên cung tiễn thủ chỉ trốn được không đến một phần mười, phần lớn bị trọng thương nằm la liệt trên mặt đất phủ đầy tuyết, định mệnh chờ đợi bọn hắn chỉ có thể có một mà thôi, đó chính là bị chết rét từ từ ~

Trận hình rối loạn của đám cung tiễn thủ rất nhanh lan tới đám quân hậu cần, đám quân này vừa rút lui về phía sau liền gây ra rối loạn trung quân. Trung quân đã loạn thì hậu quân và hữu quân cũng liền loạn theo. Tướng sĩ hậu quân nhìn thấy đội hình đã không còn nghe lệnh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nên đứng nguyên tại chỗ, chưa xoay người bỏ chạy ~

“ Tránh ra ~~ mịa nó mau tránh ra ~?”

Một tên lao binh Lưu quân không muốn bản thân cuối cùng lại bỏ mạng. Hắn liên tục đánh ngã ba tên lính Lưu quân khác và đang chuẩn bị bắt đầu chạy. Khi đang hướng về phía sau thì một lưỡi mâu sắc đã điên cuồng đâm vào hắn. Trong đám máu thịt bay tung tóe, lưỡi mâu bén nhọn đâm từ gáy tên lao binh. Lưỡi mâu đó kết liễu hắn một cách nhanh gọn.

“ Không được… phía trước! Đừng hoảng hốt” Trong đám loạn quân Thái Thú Thượng Cốc? Khiên Chiêu cầm kiếm trong tay ra sức rống to: “ Cố thủ tại chỗ, không được rút lui. Nghiêm trị kẻ tự ý rút lui.” Dù gào thế nào thì căn bản là chẳng ai để ý tới lệnh của Khiên Chiêu.

“ Tất cả giữ nguyên tại chỗ, giết kẻ nào tự ý rút lui.”

Khiên Chiêu quát to một tiếng, vung kiếm giết chết một tên binh lính bỏ chạy. Khi hắn lại vung bội kiếm chuẩn bị chém tiếp một tên lao binh bỏ chạy khác thì kinh ngạc thấy trước mắt hàn quang chợt lóe. Cổ họng thấy mát lạnh, cả người giống như rơi vào hố băng vạn năm. Cái lạnh thấu xương đã hoàn toàn nuốt chửng lấy hắn.

Một mũi tên đã đâm thẳng vào yết hầu Khiên Chiêu. Khi mũi bén nhọn của nó xuyên ra sau gáy thì Khiên Chiêu liều mạng cựa quậy định quay đầu nhìn kẻ giết hắn. Nhưng hắn cũng chẳng đạt được ý nguyện nữa, bóng tối mênh mông đã ùa tới, đầu Khiên Chiêu rơi từ lưng ngựa xuống lập tức bị loạn quân dẫm đạp ở dưới chân.

“ Tên thứ sáu, hắc hắc”

Cú Đột nở nụ cười tàn nhẫn, thân hình hùng tráng đứng nghiêm ngạo nghễ ở phía sau Cao Thuận, ngũ toản thạch Thiết thai cung đã lại uốn cong, một mũi tên đã đặt săn trên dây cung, mũi tên lại một lần nữa bắn vào đám loạn quân. Đám vô dụng cũng dám cản đường ta, thật không biết lượng sức.

Chợt lúc đó một viên võ tướng toàn thân mặc thiết giáp đẹp đẽ rơi vào mắt Cú Đột. Rõ ràng đang ngồi trên lưng ngựa giương cung. Trong ánh lửa lúc tối lúc sáng có vệt sáng lạnh đang chắc chắn lao thẳng về phía Cú Đột. Đến khi kịp nhìn thấy hàn quang lóe lên thì sát khí lạnh lùng đã xé gió lao tới.

“ Không ổn!”



Cú Đột quát to một tiếng, theo bản năng nghiêng người đi. Mũi tên lạnh lùng xé gió cắm vào vai phải của hắn, toàn bộ sức mạnh như lũ ập đến làm thân hình cao lớn của Cú Đột bị bắn văng khỏi chiến xa nặng nề nện xuống mặt đất phủ tuyết giá lạnh. Cú Đột rơi xuống đất lăn hai vòng rồi vội ngẩng lên mới phát hiện một đoạn mũi tên vẫn còn cắm trên vai phải, chòm lông chim ở đuôi mũi tên vẫn còn rung rinh nhè nhẹ.

“ Đáng tiếc!”

Trong loạn quân, Trương Thai không khỏi thở dài hối tiếc lại lấy ra từ bầu tên một mũi tên khác, giương cung hết cỡ nhắm ngay viên tướng có vẻ khắc khổ đầy oai phong đang đứng trên chiến xa. Một cơn gió lạnh buồn bã thổi qua, con mắt đang nheo của Trương Cáp đột nhiên mở ra. Cùng lúc đó tay phải khẽ buông. Mũi tên thoát khỏi dây cung bay vút đi nhằm thẳng kẻ địch đang đứng nghiêm trên chiến xa cách hơn trăm bước.

“Hừ!”

Cao Thuận nở nụ cười nhàn nhạt đầy tự tin giống như làn sóng vô song đang ập tới. Phảng phất như lúc này hắn vẫn đứng yên trên xe. Hàn quang chợt lóe, mũi tên dường như sắp cắm vào yết hầu của hắn. Tựa như mũi tên như cơn gió thoảng qua bên cạnh Cao Thuận như thể chưa từng có mũi tên nào vậy.

Vừa thất thủ sao! Chẳng lẽ tài bắn cung của ta không linh?

Trương Cáp tiếc rẻ vỗ đùi lại thò tay ra sau định rút tên thì thấy trống không. Toàn bộ tên trong bầu đã sớm bắn hết. Hắn đành khoác cung đang muốn giục ngựa xông tới thì nghe thấy từ hai phía có tiếng hô sát phạt như sấm vang lên. Kinh ngạc quay lại chỉ thấy trên thảo nguyên tối mừ mờ đột nhiên hiện lên vô vàn ngọn đuốc. Trong muôn ngàn ánh lửa lấm tấm, vô số kỵ binh Ô Hoàn như nước lũ tràn tới khiến cho Lưu quân vốn đã rối loạn càng nhanh chóng bị tan vỡ.

“Không ổn, trúng mai phục rồi! “ Trương Cáp? thất kinh vung cao ngọn giáo về phía sau quát lớn: “Toàn quân nghe lệnh, lập tức rút lui”

“Rút lui!”

“Rút lui!”

Tương tự Nhan Lương, Văn Sú sau khi thấy quân Lưu Ngu đã bại thì cũng không dám đánh mà vội cho quân rút lui.

Trong tiếng quân lính giục ngựa loạn xạ, các chư tướng Tiên Vu Phụ, Tiên Vu Ngân, Vĩ Thục cùng nhau bảo vệ Lưu Ngu rút lui. Chợt thấy một đám du mục xuyên qua loạn quân phi nhanh đến.

“ Đại nhân” Hô Xích vội giục ngựa đến, khi tới trước mặt Lưu Ngu thì hô lớn: “ Đại nhân, quân ta trúng kế rồi. Mã đồ phu đáng ghét lại phục trong bóng tối cả thảy một vạn quân. Thừa dịp trận hình quân ta đại loạn đột nhiên xông tới. Năm ngàn quân do mạt tướng chỉ huy đã bị tan rã ~”

Không chờ Hô Xích báo lại thì Lưu Ngu đã sớm nhìn thấy mọi thứ tận mắt! Mã đồ phu đáng chết, đánh một trận trên thảo nguyên Bá Thượng rõ ràng là bày mưu lớn. Trước lấy thiết giáp liên hoàn chiến mã đánh chính diện làm loạn trận hình của đại quân ba vạn người. Phía sau là một vạn kỵ binh Ô Hoàn từ hai cánh đồng thời xuất kích thừa dịp chém giết ~

Chỉ là Lưu Ngu không sao nghĩ ra, theo lời thuộc hạ tin cẩn nói thì năm quân của địch làm sao lại có hơn một vạn kỵ binh Ô Hoàn? Chẳng lẽ Mã đồ phu có tà thuật sai khiến nô lệ, có thể nói chúng góp sức?

Lưu Ngu hai mắt trợn tròn, nghĩ đến ngây dại ~

Diêm Nhu hít một hơi thật sâu, cố ghìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng nói với Lưu Ngu: “Đại nhân, giò không thể tiếp tục đánh được thì nên mau chóng rút lui. Đợi thu quân về thành lại quyết tử chiến với Mã đồ phu.”

Lưu Ngu đã sớm không có chủ kiến nên liên tục gật đầu nói: “Vậy cứ theo ý Tử Hòa nói, tập trung quân rút luivề hướng Tiết Nhật.”

Diêm Nhu xoay người sang các tướng Tiên Vu Phụ và Tiên Vu Ngân bên cạnh trầm giọng nói một cách rõ ràng là nhún nhường: “ Do quân địch truy kích, Tiên Vu Phụ tướng quân trước rút về Giang Hòa. Còn lại Tiên Vu Ngân tướng quân có thể dẫn xe ra sức bảo vệ cho đại nhân rút lui hướng Tự Dương. Chư tướng còn lại chỉ huy quân bản bộ vừa đánh vừa lui về phía Tự Dương ~~”

“Tuân mệnh ~~”

Chư tướng đáp ứng một tiếng rồi chia nhau rời đi.

Diêm Nhu có Tiên Vu Ngân bảo vệ chạy một mạch theo đường phía nam một khắc cũng không ngừng. Cho đến khi phía sau không nghe thấy âm thanh sát phạt nữa mới dám dừng lại nghỉ. Trong tiếng binh lính giục ngựa loạn xạ không ngừng có từng đám nhỏ tàn binh từ phía chiến trường thua chạy mà đến đều được Tiên Vu Ngân nhất loạt thu hồi. Khó khăn lắm mới tập hợp nổi ba bốn ngàn tàn binh ~~

“Ài ~~”

Nhìn mấy ngàn tàn binh bên cạnh đều rã rời, nghĩ tới đại quân ba vạn người trước trận đánh Lưu Ngu bất giác thấy lòng đau xót ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng mà ngầm rơi lệ ~

Diêm Nhu trong lòng buồn bã cố khuyên nhủ: ”Đại nhân không cần đau thương, thường có câu nói: thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, cần gì phải quá bi lụy? Thường nghe nói giữ được núi xanh lo gì thiếu củi đốt? Chỉ cần đại nhân không việc gì, các quận phía đông U Châu ta vẫn còn hàng vạn quân có thể dùng được lại bắt đầu cùng Mã đồ phu tranh đấu”.

“Giết a ~”

“Giết a ~”

“Giết a ~”

Tiếng Diêm Nhu vừa dứt thì trong bóng tối đột nhiên âm thanh chém giết nổi lên, ánh lửa nhỏ xíu từ phía tây đang đuổi đến. Dưới ánh đuốc có vẻ linh hoạt một đạo quân như nước lũ đang ầm ầm kéo tới. Dẫn đầu là một viên hổ tướng cao lớn đang hét lớn:



“ Thất phu Lưu Ngu chớ chạy, Liêu Hóa chờ đây đã lâu rồi ~”

Sắc mặt Lưu Ngu lúc này trắng bệch nói lắp bắp: “ Phục … phục binh?”

Tiên Vu Ngân vội vàng nhảy lên ngựa nói với Lưu Ngu: “ Đại nhân và Diêm Nhu tiên mau chóng rút lui về Giang Hòa. Nơi này cứ giao cho mạt tướng phụ trách.”

Lưu Ngu kích động nói uy nghiêm: “ Nếu vậy thì đa tạ Tiên Vu tướng quân. Bản quan nếu được sau này được an toàntrở về Tiết Nhật, việc đầu tiên phải làm là lập đội quân hùng mạnh trả thù trận hôm nay.” Tiên Vu Ngân giận dữ vung cây thương trong tay nói với mấy tên bộ hạ đứng nghiêm trước mặt: “ Các ngươi cùng hai ngàn quân bảo vệ đại nhân và Diêm Nhu tiên sinh mau chóng rút lui về Giang Hòa. Tướng sĩ còn lại theo bản tướng.”

“ Còn định chạy sao?” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên: “ Không dễ dàng như vậy đâu!”

Tiên Vu Ngân vội giục chiến mã dẫn hai ngàn tàn binh nghênh chiến với Liêu Hóa lớn tiếng quát to: “ Tặc khấu đừng vội ngông cuồng, có mỗ tới bồi tiếp ngươi ~”

Hai ngàn tàn binh của Tiên Vu Ngân liều chết chống cự, cuối cùng ghìm chân được Liêu Hóa.

Diêm Nhu có đám tàn quân bảo vệ cắm đầu chạy theo hướng đông nam. Khó khăn lắm mới tới được ngoại vi thảo nguyên Bá Thượng. Phía trước mơ hồ có thể thấy được dãy núi chập chùng. Các tướng sĩ cũng đã mệt mỏi quá rồi. Thực sự là không còn đi được nữa.

Lưu Ngu bất đắc dĩ đành hạ lệnh tạm thời nghỉ ngơi. Lệnh cho thân binh lấy tuyết nấu nước, phá tuyết lấy rơm rạ mái nhà và lúa mạch nấu lót dạ ~

Lưu Ngu vừa mới uống được ngụm nước nóng, bỗng nghe phía tây bắc có tiếng tù và vang lên. Chợt âm thanh hò hét vang trời, một đội quân khí thế dời non lấp biển đã lại xông tới. Dẫn đầu là một viên Đại tướng Tay cầm Lang nha bổng, sắc mặt lạnh lùng, giống như mãnh hổ xuống núi.

“ Thất phu Lưu Ngu chớ chạy, có Hứa Chử đợi đây đã lâu rồi ~”

“Đem”

Cốc nước trong tay Lưu Ngu rơi xuống lớp băng trên nền đất làm nước nóng bắn tung tóe. Nhưng hắn cũng không để ý chỉ ngửa mặt lên trời ta thán một câu: “Trời phụ ta rồi~”

Diêm Nhu cũng là nhịn không được hít sâu một hơi. Bên mình Lưu Ngu chỉ còn đám tàn binh mệt mỏi, hơn nữa lại không có tướng chỉ huy.

Không một dấu hiệu báo trước, làm sao quân địch có thể nhanh chóng kéo đến đông như vậy? Còn địch quân lại như hổ thì ai có thể địch đươc? Đang lúc Diêm Nhu và Lưu Ngu tự nhủ phen này hẳn phải chết, chợt có một toán bại quân từ phía đông đi đến. Dẫn đầu là hai viên hổ tướng, may mắn đó là hai viên mãnh tướng của Thái Thú Bột Hải là Văn Sú và Nhan Lương

Lưu Ngu lập tức nhìn quanh nhất thời nhìn kỹ rồi nói gấp gáp: “ Nhị vị tướng quân cứu với.” Văn Sú cũng Nhan Lương dẫn tàn quân đến lạnh lùng nói: “ Đại nhân không cần phải sợ, có Văn Sú, Nhan Lương ở đây, ngài mau đi về quận thành.

Trời đã tảng sáng, trên tường thành hoàn toàn yên lặng. Có hai cây đuốc cắm chéo trên thành đã bị dập tắt nhưng khói đen vẫn phất phơ tỏa ra không tan được. Có hai tên lính khoác trên người áo da dê dầy cộm. Hai tay bắt chặt lấy nhau quanh một cây thương đang dựa vào cửa ngủ say.

Đi đến chỗ tường thành thấp còn có thể thấy được bên trong thành như đua với nhau nên khắp nơi đều đầy lông thú. Cho dù là vùng đất biên ải nhưng cũng không thiếu các hộ lớn. Nhất là sau khi Lưu Ngu làm Thứ Sử U Châu, sử dụng sức mạnh đi cùng chính sách ôn hòa đối xử rất hòa hợp, dân nghèo vùng biên hưng thịnh lên. Rất nhiều dân vùng biên giới dựa vào đó lấy việc bán thớt ngựa, lá trà và tơ đều thành cự phú.

Trong làn gió buồn thảm, một đám tàn quân gọi mở cửa thành. đám còn lại nằm lăn ra đất Cờ xí và mọi thứ khác đều cũng vứt trên mặt đất. Trên tường thành vẫn chỉ có hai tên gác đêm nhưng có vẻ đang ngủ gật, khắp trong ngoài lâu thành không hề có chút gì cảm thấy bất thường cả.

“ Hô hô ~” Vừa về đến Tiết Nhật , mặc dù đã bại trận thê thảm, nhưng trong lòng Lưu Ngu vẫn tràn ngập cảm giác may mắn khi còn sống sót sau tai kiếp nên Lưu Ngu không cần suy nghĩ nhiều nữa mà nói với Diêm Nhu: “ Tử Hòa có thể từ thảo nguyên Bá Thượng trở về thật đúng là không dễ gì. Nếu như không phải có Tiên Vu Ngân, sau đó là Văn Sú, Nhan Lương cùng binh sĩ đánh liều mạng ngăn cản thì mạng lão già này chỉ sợ cũng đã chỉ sợ đã ở lại thảo nguyên rồi.”

Bây giờ trở về nhớ lại mà trong lòng Lưu Ngu vẫn còn sợ hãi không thôi. Cái này cũng giống như một giấc mơ đáng sợ. Diêm Nhu cũng lau mồ hôi trán, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, nói lanh lảnh: “ Cũng may là Mã đồ phu mới chỉ bố trí hai đạo phục binh. Nếu như còn thêm một đường phục binh nữa thì bọn ta có chết cũng không có chỗ chôn ~”

“ Ha ha ha , Nhu tiên sinh e là cao hứng quá sớm đó!”

Diêm Nhu vừa dứt lời thì trên thành đột nhiên vang lên một âm thanh lanh lảnh của tràng cười lớn. Bờ tường thành vốn trống rỗng trong khoảnh khắc xuất hiện binh lính đứng dày đặc. Một cây đại kỳ từ cửa trên cánh cửa khép chặt dựng lên. Trên mặt huyết sắc đại kỳ đang đón gió tung bay có dòng chữ “ Đại Hán Phục Ba”. .

Dưới lá huyết sắc đại kỳ đang bay phất phơ, một viên võ tướng đang đứng ngạo nghễ. Những tia nắng đầu tiên chiếu lên bộ thiết giáp ngăm đen. Trên miệng hắn là nụ cười lạnh lùng mà đầy kiêu ngạo: “ Đại nhân Lưu Ngu, Diêm Nhu tiên sinh, Mã Dược chờ ở đây đã lâu rồi ~”

“Đông đông đông ~”

“Ô ô ô ~”

Lời Mã Dược vừa dứt, tiếng trống trận kịch liệt cùng với tiếng tù và nổi lên. Cầu treo trên cao bắt đầu hạ xuống, cửa thành đóng chặt ầm ầm mở ra. Hai ngàn quân như gió cuốn từ trong thành dũng mãnh xông ra tầng tầng lớp lớp vây quanh Diêm Nhu, Lưu Ngu cùng với đám bại binh.

“Xin hàng.”

“Xin hàng.”

“Xin hàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook