Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 2 - Chương 94: Mã Dược đấu Tào Tháo
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
Thanh âm nặng nề, quỷ dị đột nhiên vang lên, gần trong gang tấc.
Tào Tháo cả kinh quay đầu lại chỉ thấy dưới ánh trăng u lạnh, hàng chục bóng đen khổng lồ đang tiến tới gần, rõ ràng nhìn thấy vó ngựa nặng nề nện xuống mặt đất nhưng không có âm thanh phát ra khó trách được tiến lại gần sát cạnh mà không bị phát hiện.
"Bảo vệ chủ công!"
Trình Dục phản ứng rất nhanh, rút bảo kiếm ra đứng bảo hộ trước mặt Tào Tháo. Hơn trăm tinh binh còn lại cũng chạy tới vây quanh ba người Tào Tháo, Trình Dục, Trần Cung. Bên người Tào Tháo không còn một viên đại tướng nào cả, trước đó Lý Điển đã dẫn ba trăm tinh binh gia nhập cuộc hỗn chiến.
“Công Thai, mau đi bẩm báo Nguyên Nhượng tướng quân tới cứu chủ công”.
Trần Cung lên tiếng thúc giục
Cách đó hơn mười bước, hơn một chục bóng đen khổng lồ đứng bất động như hòa vào bóng tối.
"Hí hí ~~ "
Âm thanh nặng nề vang lên, một tên trọng giáp thiết kỵ cũng cỡi ngựa từ trong bóng tối đi lên phía trước, ánh trăng chiếu dọi xuống bộ áo giáp bằng đồng xanh làm phát ra ánh sáng như băng làm cho người khác hít thở cũng khó khăn, chiếc mặt nạ quỷ che kín khuôn mặt chỉ để lọ hai lỗ thủng đen ngòm, sát cơ từ người hắn tỏa ra.
“Mã Dược”.
Tào Tháo hít một hơi lạnh khí, con mắt hắn co rút lại, hắn lạnh lùng rít lên.
"Tào Tháo!"
Bóng đen khổng lồ như một ngọn núi, âm thanh lạnh lùng tràn ngập sát khí, thanh cương đao nặng nề đã giơ lên cao, thanh đao sắc bén đón nhận ánh trăng phát ra hàn quang trước hai mắt âm lạnh của Tào Tháo.
Gần như cùng một lúc hai tuyệt đại kiêu hùng tương lai cuả thời loạn thế dựa vào bản năng nhận thấy sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ đối phương! Anh hùng gặp anh hùng, kết bạn với nhau, kiêu hùng gặp kiêu hùng không chết không thôi.
“Chết đi”.
Mã Dược cúi thấp đầu gào lên một tiếng, hắn giục ngựa xông lên. Hơn mười trọng giáp thiết kỵ liền giơ cao Trảm Mã đao sắc bén khởi phát thế tấn công. Tiếng võ ngựa nặng nề bọc vải nện xuống đất phát ra âm thanh “Phác, phác” giống như thanh âm của tử khí làm cho người khác không rét mà run.
Bọn chúng cả người mặc giáp đồng như quái thú. Liệu sức mạnh của con người có thể ngăn cản không?
“Đúng là đi mòn gót giầy không gặp thế mà lại tự đâm đầu vào lưới“ Tào Tháo không chút sợ hãi. Mắt hắn hiện lên một tia vui mừng. Hắn ngửa mặt lên trời cười như điên nói: “Mã Dược! Thiên đường có lối ngươi không đi. Địa ngục không cửa ngươi lại vào. Hôm nay ở ngọn núi vô danh này chính là nơi chôn thây của ngươi. Giết”.
Muốn đánh một trận đập tan đối thủ, Mã Dược không ngần ngại hy sinh tinh hoa của tám trăm lưu khấu để diệt trừ Tào Tháo, sao phải diệt trừ Tào Tháo? Sức mạnh của tặc khấu Dĩnh Xuyên đã thay đổi rất lớn chỉ trong một thời gian ngắn và đã làm cho Tào Tháo khiếp sợ, Tào Tháo sớm đã coi Mã Dược là địch nhân lớn nhất trong đời hắn, hắn đã phát thệ phải nhanh chóng diệt trừ Mã Dược.
Chỉ cần có thể giết chết Mã Dược, thì cho dù sáu ngàn quân tử trận cũng đáng.
"Giết!"
Mã Dược hét lớn, giục ngựa xông lên, thanh cương đao trong tay hắn hạ xuống, cả người hắn và thiết kỵ mang theo quán tính thật lớn hung hăng xông vào trận của quân Tào. Hai tên lính bộ binh Tào quân cố gắng ngăn cản đã bị chấn bay, thanh cương đao lạnh như băng của Mã Dược chém vào một tên Tào quân khác không kịp né tránh, máu huyết bắn tung lên, đầu tên Tào quân rơi xuống đất.
"Hí hí ~~ "
Thanh âm nặng nề của chiến mã vang lên đan thành một khối. Hơn mười trọng giáp thiết kỵ cũng gào lên, giống như hơn mười thanh đại chùy bổ vào thế trận nghiêm mật của quân Tào, thanh âm của vũ khí va vào nhau nổi lên, thân hình mặc giáp nhẹ của quân Tào không có cách nào ngăn cản các trọng giáp thiết kỵ xông tới, giống như một cánh đồng tràn ngập cỏ dại bị xới tung lên.
Đám thân binh của Tào Tháo không có cách nào ngăn cản trọng giáp thiết kỵ xông tới nhưng bọn chúng dù chết cũng không lui bước. một lần nữa chúng lại kết thành thế trận vững chắc ngăn cản trọng giáp thiết kỵ. Trọng giáp thiết kỵ có thể chém đầu chúng, có thể lấy đi tánh mạng của chúng nhưng không có cách nào hủy đi ý chí liều chết của chúng. Trách nhiệm của chúng là hộ vệ, bảo vệ tính mạng của Tào Tháo, vì vậy khi mà tất cả bọn chúng chưa bị giết hết thì không địch nhân nào có thể tiến gần tới Tào Tháo.
"Oanh!"
Một trọng giáp thiết kỵ cuối cùng cũng ngã ngựa. Thân hình nặng nề, khổng lồ của tên thiết kỵ từ trên lưng ngựa giáng mạnh xuống đất. Trong tiếng ầm ầm nổi lên, hai tên bộ binh Hán quân không kịp né tránh đã bị đè nát vụn.
"Oanh oanh ~~ "
Lại hai tiếng động vang lên. Mã Dược không cần quay đầu lại cũng biết đó là hai trọng giáp thiết kỵ ngã ngựa. Tim hắn như rỉ máu, bọn họ đều là những trọng giáp kỵ binh quý giá nhưng chỉ cần có thể giết chết Tào Tháo cho dù phải trả giá đắt thì cũng đáng giá. Tào Tháo! Mã Dược hít thật sâu một luồng khí lạnh, ánh mắt hắn thản nhiên nhìn đám quân sĩ của Tào Tháo, một lần nữa ánh mắt của hắn gặp ánh mắt của Tào Tháo, lúc này ánh mắt của Tào Tháo cũng âm hiểm, lạnh lẽo như hắn.
“Chết đi! Tránh ra!”
Mã Dược hét lớn một tiếng, thanh cương đao vung lên chém một tên Hán quân đứng chặn trước mặt Tào Tháo thành hai mảnh, cuối cùng thì hắn cũng đánh bay hai tên Hán quân cuối cùng đứng bảo vệ trước mặt Tào Tháo. Hiện tại không còn một tên Hán quân nào đứng giữa Tào Tháo và Mã Dược, hai người cuối cùng cũng mặt đối mặt nhau trên chiến trường.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tào Tháo thân mặc giáp trụ, ánh mắt lạnh lẽo, tay cầm bảo kiếm ngồi trên lưng ngựa. Thần sắc của Tào Tháo vẫn bình thường không chút hoảng sợ, cũng không nóng lòng tấn công, hắn tựa như con độc xà lặng lẽ chờ đợi con mồi tấn công trước, chờ cho con mồi sơ hở để đánh ra một chiêu trí mạng.
“Hí hí”
Mã Dược cưỡi ngựa nặng nề tiến lên hai bước.
"Chết!"
Mã Dược hét lớn giục ngựa như triều cuốn xông tới chỗ Tào Tháo, ánh mắt Tào Tháo ngưng lại hắn cũng giục ngựa xông lên, nghênh đón Mã Dược, thoáng chốc hai kỵ mã đối dầu nhau, ánh sáng chói mắt phát ra, thanh cương đao nặng nề của Mã Dược cùng bảo kiếm sắc bén của Tào Tháo cùng vạch một đường trên không trung rồi chạm vào nhau.
"Đinh ~~ "
Một tiếng “Phập” vang lên. Mã Dược chỉ cảm thấy tay hắn rung nhẹ. Sau đó vai phải lạnh đi. Tay trái theo bản năng sờ lên vai phải. Hắn đưa tay ra nhìn vào thì thấy bàn tay hắn dính đầy máu. Hắn nhìn lại thì thanh cương đao nặng nề của hắn đã bị chặt đứt một nửa, chỉ còn lại một đoạn.
Con mắt Mã Dược co rút lại, bảo kiếm! Bảo kiếm của Tào Tháo lại sắc bén như thế! Có thể chém sắt như chém bùn.
“Hí hí”
Chiến mã phía sau hí lên bi thương, Mã Dược thắng ngựa quay lại thì thấy chiến mã của Tào Tháo hí lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, hất tung Tào Tháo từ trên lưng ngựa xuống. Khi Tào Tháo dứng dậy thì mũ trụ đã lệch hẳn đi. Mặt hắn xây xước, giáp trụ trên người cũng xô lệch, ánh mắt hắn hiện lên sự đau đớn.
Mã Dược nở một nụ cười tàn nhẫn, mất chiến mã Tào Tháo giống như dê sa miệng hổ, hắn sẽ không bỏ trốn được. Tào Tháo, xem hôm nay ai có thể cứu tính mạng của ngươi đây?
"Hây ~ "
Mã Dược lại hét lớn, giục chiến mã xông tới chỗ Tào Tháo, đất dưới chân chiến mã như dung chuyển. Tào Tháo đứng bất động, chiến mã tiến gần đến Tào Tháo, Mã Dược lạnh lùng giơ nửa thanh đao lên nhằm cổ của Tào Tháo bổ xuống.
"Sa ~ "
Thanh đao sắc bén bổ vào không khí phát ra một tiếng
Thân hình quỷ dị của Tào Tháo đột nhiên cúi xụp xuống làm cho một đao của Mã Dược đánh vào không khí.
“Hí, hí, hí”
Chiến mã của Mã Dược ngẩng đầu hí lên bi thương rồi từ từ khịu xuống đất, nặng nề hất Mã Dược xuống đất. Cú ngã rất nặng khiến cho Mã Dược rất lâu sau mới lồm cồm bò dậy. Mũ trụ trên đầu hắn bay đi, dây buộc tóc cũng tung ra, tóc hắn bung ra bù xù, rối bù trông thê lương như quỷ.
“A”
Tào Tháo há có thể để mất cơ hội sao? Hắn điên cuồng hét lên rồi chạy tới, bảo kiếm trong tay như tia chớp đâm một chiêu trí mạng vào ngực Mã Dược. Mã Dược vôi nghiêng người tránh né. Nhưng hắn mặc giáp trụ nặng nề nên hành động chậm chạp, thậm chí không thể tránh được.
"Phập ~ "
Một âm thanh khẽ vang lên, mũi kiếm sắc bén dễ dàng xuyên qua lớp giáp dầy bằng đồng xanh, ghim sâu vào vai phải của Mã Dược. Luồng khí lạnh giống như tơ nhện nhanh chóng lan tỏa ra từ đầu mũi kiếm. Một nửa thân ngời Mã Dược như bị tê liệt, một nửa thanh đao vốn nhẹ bẫng đột nhiên trở nên nặng nề.
“Hắc, hắc”.
Trong mắt Tào Tháo xuất hiện một tia tàn nhẫn, nụ cười đanh ác. Sắc mặt hắn lộ vẻ vô cùng hung hãn. Tay hắn vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Vai phải của Mã Dược trúng kiếm toác ra, máu từ miệng vết thương phun ra có vòi, bắn cả lên mặt Tào Tháo.
Cơn đau đớn dữ dội làm cho Mã Dược hít thở cũng thấy khó khăn.
“Cạch”
“Hả?”
Một âm thanh nhỏ khẽ vang lên. Tay trái Mã Dược như quỷ mị đột nhiên vươn ra chộp vào bàn tay phải cầm kiếm của Tào Tháo. Ánh mắt Tào Tháo lạnh đi, hắn cố sức vùng ra. Tào Tháo tuy có lợi thế cầm kiếm trong tay nhưng Mã Dược lại cậy có sức khỏe. Tay phải cầm kiếm của Tào Tháo bị Mã Dược nắm chặt, các ngón tay hắn bóp mạnh làm cho Tào Tháo phải cau mày vì đau đớn.
“Buông tay ~ "
Tào Tháo hét lớn, tay trái nắm lại vung lên nhắm mặt Mã Dược đánh tới.
Phốc ~ "
Một quyền đầy sức mạnh của Tào Tháo nện vào mặt Mã Dược, lập tức mũi của Mã Dược bị dập đến chảy máu. Nhưng Mã Dược vẫn không từ bỏ. Cách tay phải mềm nhũn của hắn đang rũ xuống bỗng giơ cao lên, dĩ nhiên trong tay hắn cầm một nửa thanh đao sắc bén.
“Buông tay ~ "
Tào Tháo cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn hét lớn, một quyền nữa nện vào mặt Mã Dược. Má trái của Mã Dược trúng một quyền, máu bắn ra tung tóe, nhưng Mã Dược vẫn không có cảm giác đau đớn, mắt hắn phát ra sát khí điên cuồng, hơi thở hắn nặng nề, nửa thanh đao sắc bén vung lên. Tào Tháo thất kinh muốn bỏ kiếm bỏ chạy, nhưng cho dù hắn đã cố hết sức thì cánh tay phải cầm kiếm của hắn vẫn không nhúc nhích.
"Sa ~ "
Hàn quang lóe lên, thanh đao trong tay Mã Dược đã hung hăng chém vào cổ Tào Tháo.
"Hừ!"
Tào Tháo thấy chạy trốn cũng vô vọng, ý niệm liều mạng xẹt qua đầu hắn, mắt hắn hiện lên tia hoảng loạn, tay trái hắn vung ra hiển nhiên hắn muốn bắt lấy thanh đao gãy của Mã Dược.
Máu huyết bay lên, cổ tay của bàn tay trái Tào Tháo vỡ ra, ngón tay cái bị cắt cụt nhưng hắn vẫn bắt được đoản đao của Mã Dược.
“Hí hí..”
Âm thanh trầm nặng đột nhiên vang lên, thậm trí gần trong gang tấc, một tiếng hét lớn phát ra như muốn xé rách bóng đêm: “Chủ công, chủ công, người ở đâu?”
Tào Tháo nghe thế vui mừng nói: “Nguyên Nhương, Nguyên Nhương giúp ta”.
Mã Dược thầm thở dài, biết rằng ước mơ giết Tào Tháo lại một lần nữa tan thành bọt nước. Tào Tháo không hổ là đệ nhất kiêu hùng của thời Tam quốc. Hắn đúng là người mệnh lớn. Nguyên Nhương? Không phải hắn là Hạ Hầu Đôn sao? Trong tam quốc Hạ Hầu Đôn hình như cũng nổi danh là mãnh tướng. Hiện tại hắn dừng nói có thể giết Tào Tháo mà không biết có còn bảo tồn được mạng sống hay không nữa.
Mã Dược quyết định buông đoạn đao ra, hắn nhanh chóng lui lại phía sau. Khi Tào Tháo rút thanh bảo kiếm ra khỏi cơ thể Mã Dược thì cơn đau đớn dữ dội đã làm cho Mã Dược hít thở rất khó khăn, nếu hắn không có ý chí mạnh mẽ thì e rằng hắn đã sớm bỏ mạng rồi.
Tào Tháo không khi nào chịu bỏ qua cơ hội tốt như thế. Hắn cầm kiếm đuổi theo sau lưng Mã Dược, miện hắn không ngừng gọi to: “Nguyên Nhượng, Nguyên Nhượng, mau giúp ta giết Mã Dược”.
“Chủ công, mạt tướng tới rồi”.
Bên tai mã Dược mọt lần nữa lại vang lên tiếng hét lớn. Một bóng đen to lớn quỷ mỵ từ bên này xông tới chỗ hắn.
“Mã Dược, tên thất phu, mau để lại mạng cho ta”.
“Đại đầu lĩnh đừng hoảng sợ, Điển Vi tới đây”
Mã Dược nghĩ thầm phen này chết chắc. Đột nhiên bên tai hắn vang lên tiếng rống như sấm của Điển Vi, nghe thấy âm thanh quen thuộc Mã Dược vui mừng. Nghĩ đến mới rồi bản thân lâm vào hiểm cảnh, hắn không khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
“Keng . choeng..”
Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên liên miên không dứt trong đêm tối. Hạ Hầu Đôn cùng Điển Vi như hai con hổ say mồi dính chặt lấy nhau, khó phân thắng bại. Phía sau hai người, ngày càng nhiều Hán quân và tặc khấu kéo tới gây nên một cuộc hỗn chiến khắp ngọn đồi.
"Giết ~~ "
"Giết ~~ "
"Giết ~~ "
Chính xác lúc này tiếng chém giết từ phía nam đưa đến. Trong bóng tối, một đoàn kỵ binh thế như dời non lấp biển xông ra chém giết. Ở thời khắc quan trọng nhất Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi xuất lĩnh hai toán kỵ binh nhẹ cũng đánh giết tới nơi. Quân Hán của Tào Tháo không còn cách nào đánh tan tặc khấu Dĩnh Xuyên ngược lại còn bị tổn thất nặng nề, thế trận lập tức đại loạn.
Đã chém giết đến đỏ cả mắt, nhưng tinh thần của tặc khấu Dĩnh Xuyên vẫn phấn chấn. Dù có bị rơi đầu chúng vẫn phát động tấn công vào quân Tào. Bị tám trăm lưu khấu và tặc khấu Dĩnh Xuyên hai mặt giáp công, quân Tào không có cách nào tổ chức phản công hiệu quả được, mặc dù quân Tào liều chết kháng cự nhưng khinh kỵ binh nhẹ của lưu khấu như thủy triều nhanh chóng cuốn phăng thế trận của quân Tào.
Binh bại như núi lở, canh bạc của Tào Tháo thất bại hoàn toàn, hắn chẳng những không thể tiêu diệt được hai ngàn tặc khấu Dĩnh Xuyên mà còn tổn thất mất đội cận vệ chi sư tinh nhuệ. Khi bình minh đến, hai đạo quân Hán của Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung nghe tin vội đến tiếp ứng, đám khinh kỵ binh tặc khấu mới ngừng chém giết, sau khi diễu võ dương oai với quân Hán xong chúng liền bỏ chạy về phương bắc.
Tào Tháo thu thập tàn quân, sau khi kiểm điểm lại quân số thì chỉ còn hơn hai ngàn quân, hơn ba ngàn quân đã mất mạng trong trận đánh.
Mã Dược chỉ băng bó qua loa, ngay lập tức cùng Liêu Hóa, Bùi Nguyên Thiệu cùng chư tướng xuống thăm quân tặc khấu Dĩnh Xuyên. Mã Dược nặng nề bước đi, tiếng bước chân của hắn gây ra sự chú ý của những tên tặc khấu ở gần đó. Nhìn thấy Mã Dược đi tới những tên tặc khấu đang ngồi nghỉ trên cỏ hoặc đang ăn lương khô đều vội vàng đứng dậy.
Đám tặc khấu này phần lớn thân thể cường tráng, ánh mắt mạnh mẽ, mặc dù trên người chúng phần lớn mang thương tích nhưng lại làm tăng thêm sát khí.
Chiến tranh luôn luôn là thế, chiến tranh luôn là sự chọn lọc tự nhiên tàn khốc nhất, những kẻ chiến thắng, sống sót cho đến giờ phút cuối cùng luôn là những kẻ tàn nhẫn nhất, những binh lính mạnh mẽ nhất. Đám tặc khấu sống sót này sẽ còn phải trải qua hàng trăm trận đánh nữa. Sau trận đánh máu lửa này chúng sẽ nhanh chóng trưởng thành từ trong cái chết nếu không thì làm gì có những lão binh hay là những kẻ liều mạng thực sự.
Đó cũng chính là nguyên nhân Mã Dược quay lại Trường Xã.
Tinh thần bất khuất của tám trăm lưu khấu dĩ nhiên là quan trọng, nhưng chỉ có ở trên chiến trường ác liệt mới có thể tạo ra một đội quân hổ lang chi sư. Đó mới chính là yếu tố quan trong nhất. Với đạo quân không có đường tiến, đường lui, cũng không có viện binh, hoàn toàn tuyệt vọng. Tám trăm lưu khấu.
Huyết chiến, ác chiến luôn là phương pháp nhanh nhất, hiệu quả nhất trui rèn đám quân ô hợp thành một đội quân hổ lang chi sư.
Tiếng bước chân nặng nề của Mã Dược vang lên, tất cả tặc khấu đều trợn tròn hai mắt, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Mã Dược không chớp mắt.
Mã Dược đứng lại trước mặt một tên tặc khấu, hắn xoay người đối mặt với hắn. Trái tim tên tặc khấu như ngảy dựng lên. Khi ánh mắt thâm trầm của Mã Dược nhìn thẳng vào mặt hắn hắn cảm thấy cả người hắn như đang bị thiêu cháy.
Mã Dược đưa tay lau mồ hôi trên vai tên tặc khấu rồi hắn vỗ vai tên tặc khấu, hắn mỉm cười hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Bẩm đại đầu lĩnh, tiểu nhân gọi là Thiết Đản”.
“Thiết Đản?” Mã Dược gật đầu cất cao giọng nói: “Đúng ngươi đúng là Thiết Đản. Đập quân Hán đến thành nhuyễn đản”.
Mã Dược tiếp tục đi lên trước, tặc khấu tự phát đứng thành hai hàng hai bên để một lối đi ở giữa giống như ngày nay binh lính xếp hàng chờ kiểm duyệt. Ánh mắt của chúng dõi theo từng bước chân của Mã Dược. Dưới ánh trăng u ám, chỉ có cây đuốc đang cháy phát ra tiếng lách tách cùng tiếng bước chân nặng nề của Mã Dược đan vào nhau. Tất cả lộ ra vẻ âm u, trống vắng.
Mã Dược đưa tay trái lên, nắm thành nắm đấm, hắn vung tay khẽ đấm vào ngực các tên tặc khấu đang xếp hàng từng tên một, lần lượt cho tới cuối hàng, sau cùng hắn dừng lại đứng trên một tảng đá lớn. Tất cả tặc khấu tự động chạy đến vây xung quanh hắn, hơn một ngàn người vây thành một vòng tròn xung quanh Mã Dược.
“Khi ta còn là một tên lính Khăn Vàng. Ta đã nghe nói tới uy danh của Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung. Bọn họ là những danh tướng trong số các tướng quân của đế quốc Đại Hán. Quân lính của họ là những binh lính tinh nhuệ nhất đế quốc Đại Hán. Bọn họ chỉ cần mấy ngàn tinh binh là có thể đánh tan tác hơn mười vạn quân man di, có thể đập tan trăm vạn quân hoàng cân. Khi ở Nam Dương, ta đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Chu Tuyển, hơn mười vạn đại quân hoàng cân đã không thể chống đỡ được năm ngàn tinh binh Hán quân, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, ta vĩnh viễn không quên thảm kịch Bạch Long Than đó.
Âm thanh như như nghẹn lại. Thần sắc của tất cả tặc khấu trong khoảnh khắc lộ vẻ bi thương. Mã Dược đã đưa trí nhớ chúng quay lại thời điểm trước kia, trong một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, mấy vạn đại quân hoàng cân bị mấy ngàn quân Hán đánh tơi bời.
“Nhưng chính là……” Mã Dược bất chợt thanh đổi ngữ khí, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng, cao vút: “Nhưng những ngày đó sẽ không bao giờ quay lại. Những danh tướng giỏi nhất thì sao nào? Những binh lính tinh nhuệ nhất là cái gì nào? Bên ngoài Trường Xã thành, mấy vạn tinh binh Đại Hán có thể làm khó dễ chúng ta không, có thể bao vây được chúng ta không?”
Ánh mắt của tất cả tặc khấu Dĩnh Xuyên lại vẻ nóng rực. Đúng vậy bị mấy ngàn quân Hán đuổi giết phải chạy trốn khắp nơi chỉ là chuyện trước kia. Hiện tại bọn chúng không còn sợ quân Hán nữa.
Mã Dược hít một hơi rồi nói tiếp: “Ta còn nghe nói Tào Tháo đúng là thái thú duy nhất của đế quốc Đại Hán có thể cầm quân đánh trận.
Hắn đã từng xuất lĩnh năm ngàn tinh binh đánh cho năm vạn quân Khăn Vàng của Hà Nghi đến độ không còn một ai, nhưng đó là chuyện trước kia. Tối nay sáu ngàn tinh binh của hắn đã bị hai ngàn binh lính Dĩnh Xuyên của chúng ta đánh giết đến tè cả ra quần, bỏ chạy toán loạn”.
Ánh mắt của tặc khấu Dĩnh Xuyên càng thêm nóng rực, tựa như đang có lửa, đang bừng bừng thiêu đốt trong mắt của chúng.
“Trên đời này không bao giờ có cái gọi là tướng quân bách chiến bách thắng, càng không bao giờ có đội quân bách chiến bách thắng. Chỉ cần chúng ta dám liều mạng chúng ta có thể thắng. Hán quân cũng là người, cũng đều do cha mẹ sinh dưỡng, bọn chúng cũng không có nhiều hơn chúng ta một cái đầu, đao của chúng có thể chém rơi đầu chúng ta thì trường thương của chúng ta cũng có thể đâm thủng bụng chúng, mạng của ai cũng như ai, không có tính mạng của ai là quý hơn”.
“Hôm nay lão tử ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết một đạo lý: Muốn sống sót ở thời loạn thế này, các ngươi phải đủ tàn nhẫn, cho dù toàn quân bị tiêu diệt chỉ còn mình các ngươi thì các ngươi cũng phải dám một địch hàng trăm, hàng ngàn địch nhân, dù có chết các ngươi cũng phải chết trên đường tấn công”.
Hơn một ngàn tên tặc khấu Dĩnh Xuyên nhất thời gào lên. Những lời của Mã Dược giống như một ngọn lửa thổi vào đám củi khô thoáng chốc đã thiêu đốt cơn cuồng nhiệt từ tận sâu đáy lòng của chúng. Lần chém giết này làm cho chúng mệt mỏi, uể oải nhưng tinh thần chúng vẫn cuồng nhiệt, nhiệt huyết bị kích động. Chúng chỉ hận không thể ngay lập tức tìm được quân Hán để thỏa sức chém giết một lần nữa.
Mã Dược giơ cao cánh tay phải, âm thanh kêu gào của tặc khấu đột nhiên dừng lại.
“Triều đình Đại Hán coi chúng ta là tặc khấu, miệt thị chúng ta là đội quân ô hợp, không sao bởi vì chúng sẽ phải nhanh chóng giật mình khi phát hiện ra đội quân ô hợp chúng ta đã đánh bại quan quân tinh nhuệ của triều đình. Chính chúng ta đã tấn công và chiếm giữ thiên hạ đệ nhất hùng quan – Hổ Lao quan”.
Đế đô Lạc Dương của đế quốc Đại Hán hiện giống như cá nằm trên thớt hay coi như là đàn bà bị lột sạch y phục, đang chờ các huynh đệ chúng ta, các huynh đệ các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tặc khấu cười vang.
Ánh mắt Mã Dược rất nhanh lại trở nên lạnh lẽo, âm thanh của hắn như băng giá, sắc bén như đao kiếm cắt ngang những tràng cười dâm đãng của đám tặc khấu: “Trong mấy ngày tới thiết kỵ của tám trăm lưu khấu sẽ tràn tới Lạc Dương. Thanh đao sắc bén của chúng ta sẽ nói cho đám quan nhân, hoàng thân quốc thích suốt ngày chỉ biết trốn ở nơi thành cao, ấp lớn ăn chơi hưởng lạc biết tám trăm lưu khấu chúng ta đã tới”.
Trong lúc đó Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương suất lĩnh khinh kỵ binh lưu khấu đã kết thúc nhiệm vụ truy đuổi tàn quân của Tào Tháo đang quay trở lại vào lúc Mã Dược đang nói những câu cuối cùng của bản tuyên ngôn của hắn. Trong âm thanh nặng nề của tiếng vó ngựa, tặc khấu Dĩnh Xuyên cảm thấy mặt đất như run rẩy. Thời khắc này tất cả tặc khấu đều cảm thấy nhiệt huyết trong người đang dâng lên.
Hiện tại bọn chúng đã giống như các kỵ binh tung hoành ngang dọc. Chúng đã chính thức trở thành tám trăm lưu khấu.
Đại doanh của Tào Tháo
Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung song song đi vào trong trướng, cả hai thấy Tào Tháo ngồi một mình bên hương án, tay trái cuốn vải trắng, máu tươi vẫn dỉ ra từ vết thương, sắc mặt Tào Tháo đỏ hồng giống như say rượu.
Trình Dục, Trần Cung đứng ở bên đang khuyên nhủ, Tào Tháo lại làm như không nghe thấy gì. Hăn cầm bình rượu rốc thẳng vào miệng, trong chốc lát bình rượu đã cạn, hắn đặt bình rượu xuống bàn. Tào Tháo mở mắt quát lên: “Rượu. Rượu! Mau mang rượu tới, mang rượu tới”.
Chu Tuyển thấy thế không khỏi thấy buồn bã.
Thủ hạ hơn sáu nhìn tinh binh giờ đây đã chết mất hơn một nửa, ai lại không đau xót!
Hoàng Phủ Tung mặc dù quân công hiển hách ( đức cao vọng trọng ) nhưng ông ta làm người lại vô cùng nghiêm khắc, thấy thế cũng không thấy cảm thông, ông ta cau mày, trầm giọng nói: “Thân là một thái thú, thống lĩnh binh mã, sao có thể hành động lỗ mãng như thế. Ngươi không nhớ lệnh cấm uống rượu trong quân doanh sao?”
“A”
Tào Tháo đặt bình rượu xuống bàn rồi lảo đảo đứng dậy. Hắn tức giận nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Tung rồi lớn tiếng quát: “Nếu không phải các ngươi không dám xuất chiến thì sẽ không cho tặc khấu cơ hội phá vây. Kỵ binh nhẹ của tặc khấu sao có thể phá vây được? Quân ta sao có thể bại trận được? Nếu quân của giành thắng lợi thì sẽ không phải hy sinh vô ích mấy ngàn tinh binh?”
Nét mặt Hoàng Phủ Tung lạnh lẽo, hắn trầm giọng nói: “ Ý ngươi nói lần thất bại này là lỗi của lão phu?”
Tào Tháo lảo đảo đi lên trước. Hắn quay đầu lại, lắc đầu thảm não nói: “Ôi, danh tướng Đại Hán bất quá cũng chỉ như thế, bất quá cũng chỉ như thế, thật là thất vọng, thật là thất vọng”.
Những lời này của Tào Tháo có chút cuồng vọng, gần như là chế nhạo. Sắc mặt Hoàng Phủ Tung đanh lại, tâm trạng bực tức. Nếu không phải vì Tào Tháo mới bại trận, tâm trạng uất ức, ông ta đã trở mặt với hắn. Nhìn xung quanh các bộ tướng của Tào Tháo, thấy thần sắc tức giận của Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng nên sắc mặt của ông ta có chút hòa hoãn.
Chu Tuyển nhanh tay đỡ lấy thân hình lảo đảo muốn ngã của Tào Tháo. Hắn khuyên nhủ: “Mạnh Đức, ngươi say rồi”.
Tào Tháo lắc đầu nói: “Tháo ngày mai sẽ từ quan. Làm quan cùng với những kẻ hèn nhát, tham sống sợ chết như thế là một sự sỉ nhục. Ta thật xấu hổ, rất xấu hổ”.
Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên tiến lên đỡ lấy Tào Tháo, trước khi xuất trướng hai người đột nhiên quay đầu lại trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Tung, cả hai cùng hừ lên một tiếng rồi mới xoay người bước đi, người trẻ tuổi, hung hăng như Tào Hồng thì rút bội kiếm nếu không phải Tào Nhân ôm cản lại thì chỉ sợ Hoàng Phủ Tung đã phải đổ máu trong vòng năm bước.
Sau khi cáo từ đi ra khỏi đại doanh của Tào Tháo, thần sắc của Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung đều nghiêm trọng, nặng nề.
Chu Tuyển nói: “Lão tướng quân, Mạnh Đức rất hận bọn ta”.
Hoàng Phủ Tung nói: “Bổn tướng đã ra nghiêm lệnh các quân doanh không được xuất chiến. Mạnh Đức không tuân lệnh, một mình hành động, mai phục giữa đường, tự chuốc lấy thất bại”.
Chu Tuyển lo lắng nói: “Ta chỉ sợ Mạnh Đức phẫn uất không lấy lại tinh thần thì Đại Hán sẽ mất đi một bậc lương đống”
“Ta còn không biết sao?” Hoàng Phủ Tung thở dài, nghiêm mặt nói: “Lão phu già rồi. Công Vĩ tuy là người nhưng một mình khó có thể cứu vãn được tình hình. Mạnh Đức tuổi trẻ tài cao, cũng xứng là bậc lương đống của triều đình nhưng trẻ tuổi nóng vội dễ làm hỏng chuyện, chưa biết ứng xử. Lần bại trận này, nếu tâm tính biến chuyển sau tất làm nên nghiệp lớn”.
Lạc Dương.
Mặt trời hoàng hôn như máu treo ở chân trời.
Một người cưỡi ngựa như bay trên đường quan đạo, gương mặt kỵ sĩ nhuốm bụi đường, sau lưng hắn cắm một lá tiểu kỳ hình tam giác, bay phần phật trước gió, trên đó có viết một chữ “Cấp”.
"Tránh ra, mau mau tránh ra ~~ "
Thanh âm thê lương từ cửa thành vang lên, người đi đường cuống quýt né tránh. Kỵ sĩ giục ngựa chạy thẳng vào thành, theo con đường rộng rãi chạy thẳng tới phủ của Đại tướng quân Hà Tiến.
Đang lúc, Hà Tiến cùng Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hà Miêu và Trương Ôn đang ngồi đối ẩm đã được ba tuần rượu, bầu không khí rất yên tĩnh thì tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn vang lên. Hà Tiến cau mày, cao giọng hỏi: “Người nào ở ngoài cửa?”
“Đại tướng quân, không ổn, đại sự hỏng rồi” Cánh cửa mở ra, quản gia của Hà phủ chạy vào trong la lên: “Quan ải cấp báo, tám trăm lưu khấu đã công phá Hổ Lao quan. Bây giờ mấy ngàn kỵ binh và khoảng một vạn bộ binh đang đánh giết tới Lạc Dương”.
“Câm mồm” Hà Tiến biến sắc quát: “Tám trăm lưu khấu chỉ có chưa đến nghìn quân, hơn nữa bị đại quân của Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, Viên Thuật bao vây tứ phía ở Dĩnh Xuyên, chúng mọc cánh cũng không thể phá vây được, chúng làm sao có thể công phá Hổ Lao quan, tiến binh tới Lạc Dương được?”
“Cái này…….., cái này…..” Lão quản gia giậm chân nói: “Đại tướng quân, có tin cấp báo đến phủ tước gia”.
Lúc này thì Viên Phùng, Viên Ngỗi đều biến sắc, cả hai trầm giọng nói: “Quản gia, bình tĩnh, thư cấp báo ở đâu? Có thư cấp báo không?”
“A. Có, có ạ.”
Lão quản gia vỗ gáy rồi vội vàng trình một phong thư cho Hà Tiến. Hà Tiến đưa tay tiếp nhận phong thư, hắn vội mở ra đọc. Sắc mặt hắn đại biến, hắn tức giận nói: “Ngu xuẩn, thật ngu xuẩn! Tên thất phu Nhạc Tựu hại chết ta rồi! Ta thề giết….., thề giết…..”.
Viên Phùng, Viên Thuật, Hà Miêu lần lượt đọc thư, tất cả đều biến sắc, cuống quýt.
Tào Tháo cả kinh quay đầu lại chỉ thấy dưới ánh trăng u lạnh, hàng chục bóng đen khổng lồ đang tiến tới gần, rõ ràng nhìn thấy vó ngựa nặng nề nện xuống mặt đất nhưng không có âm thanh phát ra khó trách được tiến lại gần sát cạnh mà không bị phát hiện.
"Bảo vệ chủ công!"
Trình Dục phản ứng rất nhanh, rút bảo kiếm ra đứng bảo hộ trước mặt Tào Tháo. Hơn trăm tinh binh còn lại cũng chạy tới vây quanh ba người Tào Tháo, Trình Dục, Trần Cung. Bên người Tào Tháo không còn một viên đại tướng nào cả, trước đó Lý Điển đã dẫn ba trăm tinh binh gia nhập cuộc hỗn chiến.
“Công Thai, mau đi bẩm báo Nguyên Nhượng tướng quân tới cứu chủ công”.
Trần Cung lên tiếng thúc giục
Cách đó hơn mười bước, hơn một chục bóng đen khổng lồ đứng bất động như hòa vào bóng tối.
"Hí hí ~~ "
Âm thanh nặng nề vang lên, một tên trọng giáp thiết kỵ cũng cỡi ngựa từ trong bóng tối đi lên phía trước, ánh trăng chiếu dọi xuống bộ áo giáp bằng đồng xanh làm phát ra ánh sáng như băng làm cho người khác hít thở cũng khó khăn, chiếc mặt nạ quỷ che kín khuôn mặt chỉ để lọ hai lỗ thủng đen ngòm, sát cơ từ người hắn tỏa ra.
“Mã Dược”.
Tào Tháo hít một hơi lạnh khí, con mắt hắn co rút lại, hắn lạnh lùng rít lên.
"Tào Tháo!"
Bóng đen khổng lồ như một ngọn núi, âm thanh lạnh lùng tràn ngập sát khí, thanh cương đao nặng nề đã giơ lên cao, thanh đao sắc bén đón nhận ánh trăng phát ra hàn quang trước hai mắt âm lạnh của Tào Tháo.
Gần như cùng một lúc hai tuyệt đại kiêu hùng tương lai cuả thời loạn thế dựa vào bản năng nhận thấy sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ đối phương! Anh hùng gặp anh hùng, kết bạn với nhau, kiêu hùng gặp kiêu hùng không chết không thôi.
“Chết đi”.
Mã Dược cúi thấp đầu gào lên một tiếng, hắn giục ngựa xông lên. Hơn mười trọng giáp thiết kỵ liền giơ cao Trảm Mã đao sắc bén khởi phát thế tấn công. Tiếng võ ngựa nặng nề bọc vải nện xuống đất phát ra âm thanh “Phác, phác” giống như thanh âm của tử khí làm cho người khác không rét mà run.
Bọn chúng cả người mặc giáp đồng như quái thú. Liệu sức mạnh của con người có thể ngăn cản không?
“Đúng là đi mòn gót giầy không gặp thế mà lại tự đâm đầu vào lưới“ Tào Tháo không chút sợ hãi. Mắt hắn hiện lên một tia vui mừng. Hắn ngửa mặt lên trời cười như điên nói: “Mã Dược! Thiên đường có lối ngươi không đi. Địa ngục không cửa ngươi lại vào. Hôm nay ở ngọn núi vô danh này chính là nơi chôn thây của ngươi. Giết”.
Muốn đánh một trận đập tan đối thủ, Mã Dược không ngần ngại hy sinh tinh hoa của tám trăm lưu khấu để diệt trừ Tào Tháo, sao phải diệt trừ Tào Tháo? Sức mạnh của tặc khấu Dĩnh Xuyên đã thay đổi rất lớn chỉ trong một thời gian ngắn và đã làm cho Tào Tháo khiếp sợ, Tào Tháo sớm đã coi Mã Dược là địch nhân lớn nhất trong đời hắn, hắn đã phát thệ phải nhanh chóng diệt trừ Mã Dược.
Chỉ cần có thể giết chết Mã Dược, thì cho dù sáu ngàn quân tử trận cũng đáng.
"Giết!"
Mã Dược hét lớn, giục ngựa xông lên, thanh cương đao trong tay hắn hạ xuống, cả người hắn và thiết kỵ mang theo quán tính thật lớn hung hăng xông vào trận của quân Tào. Hai tên lính bộ binh Tào quân cố gắng ngăn cản đã bị chấn bay, thanh cương đao lạnh như băng của Mã Dược chém vào một tên Tào quân khác không kịp né tránh, máu huyết bắn tung lên, đầu tên Tào quân rơi xuống đất.
"Hí hí ~~ "
Thanh âm nặng nề của chiến mã vang lên đan thành một khối. Hơn mười trọng giáp thiết kỵ cũng gào lên, giống như hơn mười thanh đại chùy bổ vào thế trận nghiêm mật của quân Tào, thanh âm của vũ khí va vào nhau nổi lên, thân hình mặc giáp nhẹ của quân Tào không có cách nào ngăn cản các trọng giáp thiết kỵ xông tới, giống như một cánh đồng tràn ngập cỏ dại bị xới tung lên.
Đám thân binh của Tào Tháo không có cách nào ngăn cản trọng giáp thiết kỵ xông tới nhưng bọn chúng dù chết cũng không lui bước. một lần nữa chúng lại kết thành thế trận vững chắc ngăn cản trọng giáp thiết kỵ. Trọng giáp thiết kỵ có thể chém đầu chúng, có thể lấy đi tánh mạng của chúng nhưng không có cách nào hủy đi ý chí liều chết của chúng. Trách nhiệm của chúng là hộ vệ, bảo vệ tính mạng của Tào Tháo, vì vậy khi mà tất cả bọn chúng chưa bị giết hết thì không địch nhân nào có thể tiến gần tới Tào Tháo.
"Oanh!"
Một trọng giáp thiết kỵ cuối cùng cũng ngã ngựa. Thân hình nặng nề, khổng lồ của tên thiết kỵ từ trên lưng ngựa giáng mạnh xuống đất. Trong tiếng ầm ầm nổi lên, hai tên bộ binh Hán quân không kịp né tránh đã bị đè nát vụn.
"Oanh oanh ~~ "
Lại hai tiếng động vang lên. Mã Dược không cần quay đầu lại cũng biết đó là hai trọng giáp thiết kỵ ngã ngựa. Tim hắn như rỉ máu, bọn họ đều là những trọng giáp kỵ binh quý giá nhưng chỉ cần có thể giết chết Tào Tháo cho dù phải trả giá đắt thì cũng đáng giá. Tào Tháo! Mã Dược hít thật sâu một luồng khí lạnh, ánh mắt hắn thản nhiên nhìn đám quân sĩ của Tào Tháo, một lần nữa ánh mắt của hắn gặp ánh mắt của Tào Tháo, lúc này ánh mắt của Tào Tháo cũng âm hiểm, lạnh lẽo như hắn.
“Chết đi! Tránh ra!”
Mã Dược hét lớn một tiếng, thanh cương đao vung lên chém một tên Hán quân đứng chặn trước mặt Tào Tháo thành hai mảnh, cuối cùng thì hắn cũng đánh bay hai tên Hán quân cuối cùng đứng bảo vệ trước mặt Tào Tháo. Hiện tại không còn một tên Hán quân nào đứng giữa Tào Tháo và Mã Dược, hai người cuối cùng cũng mặt đối mặt nhau trên chiến trường.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Tào Tháo thân mặc giáp trụ, ánh mắt lạnh lẽo, tay cầm bảo kiếm ngồi trên lưng ngựa. Thần sắc của Tào Tháo vẫn bình thường không chút hoảng sợ, cũng không nóng lòng tấn công, hắn tựa như con độc xà lặng lẽ chờ đợi con mồi tấn công trước, chờ cho con mồi sơ hở để đánh ra một chiêu trí mạng.
“Hí hí”
Mã Dược cưỡi ngựa nặng nề tiến lên hai bước.
"Chết!"
Mã Dược hét lớn giục ngựa như triều cuốn xông tới chỗ Tào Tháo, ánh mắt Tào Tháo ngưng lại hắn cũng giục ngựa xông lên, nghênh đón Mã Dược, thoáng chốc hai kỵ mã đối dầu nhau, ánh sáng chói mắt phát ra, thanh cương đao nặng nề của Mã Dược cùng bảo kiếm sắc bén của Tào Tháo cùng vạch một đường trên không trung rồi chạm vào nhau.
"Đinh ~~ "
Một tiếng “Phập” vang lên. Mã Dược chỉ cảm thấy tay hắn rung nhẹ. Sau đó vai phải lạnh đi. Tay trái theo bản năng sờ lên vai phải. Hắn đưa tay ra nhìn vào thì thấy bàn tay hắn dính đầy máu. Hắn nhìn lại thì thanh cương đao nặng nề của hắn đã bị chặt đứt một nửa, chỉ còn lại một đoạn.
Con mắt Mã Dược co rút lại, bảo kiếm! Bảo kiếm của Tào Tháo lại sắc bén như thế! Có thể chém sắt như chém bùn.
“Hí hí”
Chiến mã phía sau hí lên bi thương, Mã Dược thắng ngựa quay lại thì thấy chiến mã của Tào Tháo hí lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, hất tung Tào Tháo từ trên lưng ngựa xuống. Khi Tào Tháo dứng dậy thì mũ trụ đã lệch hẳn đi. Mặt hắn xây xước, giáp trụ trên người cũng xô lệch, ánh mắt hắn hiện lên sự đau đớn.
Mã Dược nở một nụ cười tàn nhẫn, mất chiến mã Tào Tháo giống như dê sa miệng hổ, hắn sẽ không bỏ trốn được. Tào Tháo, xem hôm nay ai có thể cứu tính mạng của ngươi đây?
"Hây ~ "
Mã Dược lại hét lớn, giục chiến mã xông tới chỗ Tào Tháo, đất dưới chân chiến mã như dung chuyển. Tào Tháo đứng bất động, chiến mã tiến gần đến Tào Tháo, Mã Dược lạnh lùng giơ nửa thanh đao lên nhằm cổ của Tào Tháo bổ xuống.
"Sa ~ "
Thanh đao sắc bén bổ vào không khí phát ra một tiếng
Thân hình quỷ dị của Tào Tháo đột nhiên cúi xụp xuống làm cho một đao của Mã Dược đánh vào không khí.
“Hí, hí, hí”
Chiến mã của Mã Dược ngẩng đầu hí lên bi thương rồi từ từ khịu xuống đất, nặng nề hất Mã Dược xuống đất. Cú ngã rất nặng khiến cho Mã Dược rất lâu sau mới lồm cồm bò dậy. Mũ trụ trên đầu hắn bay đi, dây buộc tóc cũng tung ra, tóc hắn bung ra bù xù, rối bù trông thê lương như quỷ.
“A”
Tào Tháo há có thể để mất cơ hội sao? Hắn điên cuồng hét lên rồi chạy tới, bảo kiếm trong tay như tia chớp đâm một chiêu trí mạng vào ngực Mã Dược. Mã Dược vôi nghiêng người tránh né. Nhưng hắn mặc giáp trụ nặng nề nên hành động chậm chạp, thậm chí không thể tránh được.
"Phập ~ "
Một âm thanh khẽ vang lên, mũi kiếm sắc bén dễ dàng xuyên qua lớp giáp dầy bằng đồng xanh, ghim sâu vào vai phải của Mã Dược. Luồng khí lạnh giống như tơ nhện nhanh chóng lan tỏa ra từ đầu mũi kiếm. Một nửa thân ngời Mã Dược như bị tê liệt, một nửa thanh đao vốn nhẹ bẫng đột nhiên trở nên nặng nề.
“Hắc, hắc”.
Trong mắt Tào Tháo xuất hiện một tia tàn nhẫn, nụ cười đanh ác. Sắc mặt hắn lộ vẻ vô cùng hung hãn. Tay hắn vẫn nắm chặt chuôi kiếm. Vai phải của Mã Dược trúng kiếm toác ra, máu từ miệng vết thương phun ra có vòi, bắn cả lên mặt Tào Tháo.
Cơn đau đớn dữ dội làm cho Mã Dược hít thở cũng thấy khó khăn.
“Cạch”
“Hả?”
Một âm thanh nhỏ khẽ vang lên. Tay trái Mã Dược như quỷ mị đột nhiên vươn ra chộp vào bàn tay phải cầm kiếm của Tào Tháo. Ánh mắt Tào Tháo lạnh đi, hắn cố sức vùng ra. Tào Tháo tuy có lợi thế cầm kiếm trong tay nhưng Mã Dược lại cậy có sức khỏe. Tay phải cầm kiếm của Tào Tháo bị Mã Dược nắm chặt, các ngón tay hắn bóp mạnh làm cho Tào Tháo phải cau mày vì đau đớn.
“Buông tay ~ "
Tào Tháo hét lớn, tay trái nắm lại vung lên nhắm mặt Mã Dược đánh tới.
Phốc ~ "
Một quyền đầy sức mạnh của Tào Tháo nện vào mặt Mã Dược, lập tức mũi của Mã Dược bị dập đến chảy máu. Nhưng Mã Dược vẫn không từ bỏ. Cách tay phải mềm nhũn của hắn đang rũ xuống bỗng giơ cao lên, dĩ nhiên trong tay hắn cầm một nửa thanh đao sắc bén.
“Buông tay ~ "
Tào Tháo cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn hét lớn, một quyền nữa nện vào mặt Mã Dược. Má trái của Mã Dược trúng một quyền, máu bắn ra tung tóe, nhưng Mã Dược vẫn không có cảm giác đau đớn, mắt hắn phát ra sát khí điên cuồng, hơi thở hắn nặng nề, nửa thanh đao sắc bén vung lên. Tào Tháo thất kinh muốn bỏ kiếm bỏ chạy, nhưng cho dù hắn đã cố hết sức thì cánh tay phải cầm kiếm của hắn vẫn không nhúc nhích.
"Sa ~ "
Hàn quang lóe lên, thanh đao trong tay Mã Dược đã hung hăng chém vào cổ Tào Tháo.
"Hừ!"
Tào Tháo thấy chạy trốn cũng vô vọng, ý niệm liều mạng xẹt qua đầu hắn, mắt hắn hiện lên tia hoảng loạn, tay trái hắn vung ra hiển nhiên hắn muốn bắt lấy thanh đao gãy của Mã Dược.
Máu huyết bay lên, cổ tay của bàn tay trái Tào Tháo vỡ ra, ngón tay cái bị cắt cụt nhưng hắn vẫn bắt được đoản đao của Mã Dược.
“Hí hí..”
Âm thanh trầm nặng đột nhiên vang lên, thậm trí gần trong gang tấc, một tiếng hét lớn phát ra như muốn xé rách bóng đêm: “Chủ công, chủ công, người ở đâu?”
Tào Tháo nghe thế vui mừng nói: “Nguyên Nhương, Nguyên Nhương giúp ta”.
Mã Dược thầm thở dài, biết rằng ước mơ giết Tào Tháo lại một lần nữa tan thành bọt nước. Tào Tháo không hổ là đệ nhất kiêu hùng của thời Tam quốc. Hắn đúng là người mệnh lớn. Nguyên Nhương? Không phải hắn là Hạ Hầu Đôn sao? Trong tam quốc Hạ Hầu Đôn hình như cũng nổi danh là mãnh tướng. Hiện tại hắn dừng nói có thể giết Tào Tháo mà không biết có còn bảo tồn được mạng sống hay không nữa.
Mã Dược quyết định buông đoạn đao ra, hắn nhanh chóng lui lại phía sau. Khi Tào Tháo rút thanh bảo kiếm ra khỏi cơ thể Mã Dược thì cơn đau đớn dữ dội đã làm cho Mã Dược hít thở rất khó khăn, nếu hắn không có ý chí mạnh mẽ thì e rằng hắn đã sớm bỏ mạng rồi.
Tào Tháo không khi nào chịu bỏ qua cơ hội tốt như thế. Hắn cầm kiếm đuổi theo sau lưng Mã Dược, miện hắn không ngừng gọi to: “Nguyên Nhượng, Nguyên Nhượng, mau giúp ta giết Mã Dược”.
“Chủ công, mạt tướng tới rồi”.
Bên tai mã Dược mọt lần nữa lại vang lên tiếng hét lớn. Một bóng đen to lớn quỷ mỵ từ bên này xông tới chỗ hắn.
“Mã Dược, tên thất phu, mau để lại mạng cho ta”.
“Đại đầu lĩnh đừng hoảng sợ, Điển Vi tới đây”
Mã Dược nghĩ thầm phen này chết chắc. Đột nhiên bên tai hắn vang lên tiếng rống như sấm của Điển Vi, nghe thấy âm thanh quen thuộc Mã Dược vui mừng. Nghĩ đến mới rồi bản thân lâm vào hiểm cảnh, hắn không khỏi sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
“Keng . choeng..”
Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên liên miên không dứt trong đêm tối. Hạ Hầu Đôn cùng Điển Vi như hai con hổ say mồi dính chặt lấy nhau, khó phân thắng bại. Phía sau hai người, ngày càng nhiều Hán quân và tặc khấu kéo tới gây nên một cuộc hỗn chiến khắp ngọn đồi.
"Giết ~~ "
"Giết ~~ "
"Giết ~~ "
Chính xác lúc này tiếng chém giết từ phía nam đưa đến. Trong bóng tối, một đoàn kỵ binh thế như dời non lấp biển xông ra chém giết. Ở thời khắc quan trọng nhất Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi xuất lĩnh hai toán kỵ binh nhẹ cũng đánh giết tới nơi. Quân Hán của Tào Tháo không còn cách nào đánh tan tặc khấu Dĩnh Xuyên ngược lại còn bị tổn thất nặng nề, thế trận lập tức đại loạn.
Đã chém giết đến đỏ cả mắt, nhưng tinh thần của tặc khấu Dĩnh Xuyên vẫn phấn chấn. Dù có bị rơi đầu chúng vẫn phát động tấn công vào quân Tào. Bị tám trăm lưu khấu và tặc khấu Dĩnh Xuyên hai mặt giáp công, quân Tào không có cách nào tổ chức phản công hiệu quả được, mặc dù quân Tào liều chết kháng cự nhưng khinh kỵ binh nhẹ của lưu khấu như thủy triều nhanh chóng cuốn phăng thế trận của quân Tào.
Binh bại như núi lở, canh bạc của Tào Tháo thất bại hoàn toàn, hắn chẳng những không thể tiêu diệt được hai ngàn tặc khấu Dĩnh Xuyên mà còn tổn thất mất đội cận vệ chi sư tinh nhuệ. Khi bình minh đến, hai đạo quân Hán của Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung nghe tin vội đến tiếp ứng, đám khinh kỵ binh tặc khấu mới ngừng chém giết, sau khi diễu võ dương oai với quân Hán xong chúng liền bỏ chạy về phương bắc.
Tào Tháo thu thập tàn quân, sau khi kiểm điểm lại quân số thì chỉ còn hơn hai ngàn quân, hơn ba ngàn quân đã mất mạng trong trận đánh.
Mã Dược chỉ băng bó qua loa, ngay lập tức cùng Liêu Hóa, Bùi Nguyên Thiệu cùng chư tướng xuống thăm quân tặc khấu Dĩnh Xuyên. Mã Dược nặng nề bước đi, tiếng bước chân của hắn gây ra sự chú ý của những tên tặc khấu ở gần đó. Nhìn thấy Mã Dược đi tới những tên tặc khấu đang ngồi nghỉ trên cỏ hoặc đang ăn lương khô đều vội vàng đứng dậy.
Đám tặc khấu này phần lớn thân thể cường tráng, ánh mắt mạnh mẽ, mặc dù trên người chúng phần lớn mang thương tích nhưng lại làm tăng thêm sát khí.
Chiến tranh luôn luôn là thế, chiến tranh luôn là sự chọn lọc tự nhiên tàn khốc nhất, những kẻ chiến thắng, sống sót cho đến giờ phút cuối cùng luôn là những kẻ tàn nhẫn nhất, những binh lính mạnh mẽ nhất. Đám tặc khấu sống sót này sẽ còn phải trải qua hàng trăm trận đánh nữa. Sau trận đánh máu lửa này chúng sẽ nhanh chóng trưởng thành từ trong cái chết nếu không thì làm gì có những lão binh hay là những kẻ liều mạng thực sự.
Đó cũng chính là nguyên nhân Mã Dược quay lại Trường Xã.
Tinh thần bất khuất của tám trăm lưu khấu dĩ nhiên là quan trọng, nhưng chỉ có ở trên chiến trường ác liệt mới có thể tạo ra một đội quân hổ lang chi sư. Đó mới chính là yếu tố quan trong nhất. Với đạo quân không có đường tiến, đường lui, cũng không có viện binh, hoàn toàn tuyệt vọng. Tám trăm lưu khấu.
Huyết chiến, ác chiến luôn là phương pháp nhanh nhất, hiệu quả nhất trui rèn đám quân ô hợp thành một đội quân hổ lang chi sư.
Tiếng bước chân nặng nề của Mã Dược vang lên, tất cả tặc khấu đều trợn tròn hai mắt, ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Mã Dược không chớp mắt.
Mã Dược đứng lại trước mặt một tên tặc khấu, hắn xoay người đối mặt với hắn. Trái tim tên tặc khấu như ngảy dựng lên. Khi ánh mắt thâm trầm của Mã Dược nhìn thẳng vào mặt hắn hắn cảm thấy cả người hắn như đang bị thiêu cháy.
Mã Dược đưa tay lau mồ hôi trên vai tên tặc khấu rồi hắn vỗ vai tên tặc khấu, hắn mỉm cười hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Bẩm đại đầu lĩnh, tiểu nhân gọi là Thiết Đản”.
“Thiết Đản?” Mã Dược gật đầu cất cao giọng nói: “Đúng ngươi đúng là Thiết Đản. Đập quân Hán đến thành nhuyễn đản”.
Mã Dược tiếp tục đi lên trước, tặc khấu tự phát đứng thành hai hàng hai bên để một lối đi ở giữa giống như ngày nay binh lính xếp hàng chờ kiểm duyệt. Ánh mắt của chúng dõi theo từng bước chân của Mã Dược. Dưới ánh trăng u ám, chỉ có cây đuốc đang cháy phát ra tiếng lách tách cùng tiếng bước chân nặng nề của Mã Dược đan vào nhau. Tất cả lộ ra vẻ âm u, trống vắng.
Mã Dược đưa tay trái lên, nắm thành nắm đấm, hắn vung tay khẽ đấm vào ngực các tên tặc khấu đang xếp hàng từng tên một, lần lượt cho tới cuối hàng, sau cùng hắn dừng lại đứng trên một tảng đá lớn. Tất cả tặc khấu tự động chạy đến vây xung quanh hắn, hơn một ngàn người vây thành một vòng tròn xung quanh Mã Dược.
“Khi ta còn là một tên lính Khăn Vàng. Ta đã nghe nói tới uy danh của Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung. Bọn họ là những danh tướng trong số các tướng quân của đế quốc Đại Hán. Quân lính của họ là những binh lính tinh nhuệ nhất đế quốc Đại Hán. Bọn họ chỉ cần mấy ngàn tinh binh là có thể đánh tan tác hơn mười vạn quân man di, có thể đập tan trăm vạn quân hoàng cân. Khi ở Nam Dương, ta đã được lĩnh giáo sự lợi hại của Chu Tuyển, hơn mười vạn đại quân hoàng cân đã không thể chống đỡ được năm ngàn tinh binh Hán quân, thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông, ta vĩnh viễn không quên thảm kịch Bạch Long Than đó.
Âm thanh như như nghẹn lại. Thần sắc của tất cả tặc khấu trong khoảnh khắc lộ vẻ bi thương. Mã Dược đã đưa trí nhớ chúng quay lại thời điểm trước kia, trong một hoàn cảnh cực kỳ khó khăn, mấy vạn đại quân hoàng cân bị mấy ngàn quân Hán đánh tơi bời.
“Nhưng chính là……” Mã Dược bất chợt thanh đổi ngữ khí, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng, cao vút: “Nhưng những ngày đó sẽ không bao giờ quay lại. Những danh tướng giỏi nhất thì sao nào? Những binh lính tinh nhuệ nhất là cái gì nào? Bên ngoài Trường Xã thành, mấy vạn tinh binh Đại Hán có thể làm khó dễ chúng ta không, có thể bao vây được chúng ta không?”
Ánh mắt của tất cả tặc khấu Dĩnh Xuyên lại vẻ nóng rực. Đúng vậy bị mấy ngàn quân Hán đuổi giết phải chạy trốn khắp nơi chỉ là chuyện trước kia. Hiện tại bọn chúng không còn sợ quân Hán nữa.
Mã Dược hít một hơi rồi nói tiếp: “Ta còn nghe nói Tào Tháo đúng là thái thú duy nhất của đế quốc Đại Hán có thể cầm quân đánh trận.
Hắn đã từng xuất lĩnh năm ngàn tinh binh đánh cho năm vạn quân Khăn Vàng của Hà Nghi đến độ không còn một ai, nhưng đó là chuyện trước kia. Tối nay sáu ngàn tinh binh của hắn đã bị hai ngàn binh lính Dĩnh Xuyên của chúng ta đánh giết đến tè cả ra quần, bỏ chạy toán loạn”.
Ánh mắt của tặc khấu Dĩnh Xuyên càng thêm nóng rực, tựa như đang có lửa, đang bừng bừng thiêu đốt trong mắt của chúng.
“Trên đời này không bao giờ có cái gọi là tướng quân bách chiến bách thắng, càng không bao giờ có đội quân bách chiến bách thắng. Chỉ cần chúng ta dám liều mạng chúng ta có thể thắng. Hán quân cũng là người, cũng đều do cha mẹ sinh dưỡng, bọn chúng cũng không có nhiều hơn chúng ta một cái đầu, đao của chúng có thể chém rơi đầu chúng ta thì trường thương của chúng ta cũng có thể đâm thủng bụng chúng, mạng của ai cũng như ai, không có tính mạng của ai là quý hơn”.
“Hôm nay lão tử ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết một đạo lý: Muốn sống sót ở thời loạn thế này, các ngươi phải đủ tàn nhẫn, cho dù toàn quân bị tiêu diệt chỉ còn mình các ngươi thì các ngươi cũng phải dám một địch hàng trăm, hàng ngàn địch nhân, dù có chết các ngươi cũng phải chết trên đường tấn công”.
Hơn một ngàn tên tặc khấu Dĩnh Xuyên nhất thời gào lên. Những lời của Mã Dược giống như một ngọn lửa thổi vào đám củi khô thoáng chốc đã thiêu đốt cơn cuồng nhiệt từ tận sâu đáy lòng của chúng. Lần chém giết này làm cho chúng mệt mỏi, uể oải nhưng tinh thần chúng vẫn cuồng nhiệt, nhiệt huyết bị kích động. Chúng chỉ hận không thể ngay lập tức tìm được quân Hán để thỏa sức chém giết một lần nữa.
Mã Dược giơ cao cánh tay phải, âm thanh kêu gào của tặc khấu đột nhiên dừng lại.
“Triều đình Đại Hán coi chúng ta là tặc khấu, miệt thị chúng ta là đội quân ô hợp, không sao bởi vì chúng sẽ phải nhanh chóng giật mình khi phát hiện ra đội quân ô hợp chúng ta đã đánh bại quan quân tinh nhuệ của triều đình. Chính chúng ta đã tấn công và chiếm giữ thiên hạ đệ nhất hùng quan – Hổ Lao quan”.
Đế đô Lạc Dương của đế quốc Đại Hán hiện giống như cá nằm trên thớt hay coi như là đàn bà bị lột sạch y phục, đang chờ các huynh đệ chúng ta, các huynh đệ các ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Tặc khấu cười vang.
Ánh mắt Mã Dược rất nhanh lại trở nên lạnh lẽo, âm thanh của hắn như băng giá, sắc bén như đao kiếm cắt ngang những tràng cười dâm đãng của đám tặc khấu: “Trong mấy ngày tới thiết kỵ của tám trăm lưu khấu sẽ tràn tới Lạc Dương. Thanh đao sắc bén của chúng ta sẽ nói cho đám quan nhân, hoàng thân quốc thích suốt ngày chỉ biết trốn ở nơi thành cao, ấp lớn ăn chơi hưởng lạc biết tám trăm lưu khấu chúng ta đã tới”.
Trong lúc đó Bùi Nguyên Thiệu, Chu Thương suất lĩnh khinh kỵ binh lưu khấu đã kết thúc nhiệm vụ truy đuổi tàn quân của Tào Tháo đang quay trở lại vào lúc Mã Dược đang nói những câu cuối cùng của bản tuyên ngôn của hắn. Trong âm thanh nặng nề của tiếng vó ngựa, tặc khấu Dĩnh Xuyên cảm thấy mặt đất như run rẩy. Thời khắc này tất cả tặc khấu đều cảm thấy nhiệt huyết trong người đang dâng lên.
Hiện tại bọn chúng đã giống như các kỵ binh tung hoành ngang dọc. Chúng đã chính thức trở thành tám trăm lưu khấu.
Đại doanh của Tào Tháo
Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung song song đi vào trong trướng, cả hai thấy Tào Tháo ngồi một mình bên hương án, tay trái cuốn vải trắng, máu tươi vẫn dỉ ra từ vết thương, sắc mặt Tào Tháo đỏ hồng giống như say rượu.
Trình Dục, Trần Cung đứng ở bên đang khuyên nhủ, Tào Tháo lại làm như không nghe thấy gì. Hăn cầm bình rượu rốc thẳng vào miệng, trong chốc lát bình rượu đã cạn, hắn đặt bình rượu xuống bàn. Tào Tháo mở mắt quát lên: “Rượu. Rượu! Mau mang rượu tới, mang rượu tới”.
Chu Tuyển thấy thế không khỏi thấy buồn bã.
Thủ hạ hơn sáu nhìn tinh binh giờ đây đã chết mất hơn một nửa, ai lại không đau xót!
Hoàng Phủ Tung mặc dù quân công hiển hách ( đức cao vọng trọng ) nhưng ông ta làm người lại vô cùng nghiêm khắc, thấy thế cũng không thấy cảm thông, ông ta cau mày, trầm giọng nói: “Thân là một thái thú, thống lĩnh binh mã, sao có thể hành động lỗ mãng như thế. Ngươi không nhớ lệnh cấm uống rượu trong quân doanh sao?”
“A”
Tào Tháo đặt bình rượu xuống bàn rồi lảo đảo đứng dậy. Hắn tức giận nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Tung rồi lớn tiếng quát: “Nếu không phải các ngươi không dám xuất chiến thì sẽ không cho tặc khấu cơ hội phá vây. Kỵ binh nhẹ của tặc khấu sao có thể phá vây được? Quân ta sao có thể bại trận được? Nếu quân của giành thắng lợi thì sẽ không phải hy sinh vô ích mấy ngàn tinh binh?”
Nét mặt Hoàng Phủ Tung lạnh lẽo, hắn trầm giọng nói: “ Ý ngươi nói lần thất bại này là lỗi của lão phu?”
Tào Tháo lảo đảo đi lên trước. Hắn quay đầu lại, lắc đầu thảm não nói: “Ôi, danh tướng Đại Hán bất quá cũng chỉ như thế, bất quá cũng chỉ như thế, thật là thất vọng, thật là thất vọng”.
Những lời này của Tào Tháo có chút cuồng vọng, gần như là chế nhạo. Sắc mặt Hoàng Phủ Tung đanh lại, tâm trạng bực tức. Nếu không phải vì Tào Tháo mới bại trận, tâm trạng uất ức, ông ta đã trở mặt với hắn. Nhìn xung quanh các bộ tướng của Tào Tháo, thấy thần sắc tức giận của Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng nên sắc mặt của ông ta có chút hòa hoãn.
Chu Tuyển nhanh tay đỡ lấy thân hình lảo đảo muốn ngã của Tào Tháo. Hắn khuyên nhủ: “Mạnh Đức, ngươi say rồi”.
Tào Tháo lắc đầu nói: “Tháo ngày mai sẽ từ quan. Làm quan cùng với những kẻ hèn nhát, tham sống sợ chết như thế là một sự sỉ nhục. Ta thật xấu hổ, rất xấu hổ”.
Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên tiến lên đỡ lấy Tào Tháo, trước khi xuất trướng hai người đột nhiên quay đầu lại trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Tung, cả hai cùng hừ lên một tiếng rồi mới xoay người bước đi, người trẻ tuổi, hung hăng như Tào Hồng thì rút bội kiếm nếu không phải Tào Nhân ôm cản lại thì chỉ sợ Hoàng Phủ Tung đã phải đổ máu trong vòng năm bước.
Sau khi cáo từ đi ra khỏi đại doanh của Tào Tháo, thần sắc của Chu Tuyển và Hoàng Phủ Tung đều nghiêm trọng, nặng nề.
Chu Tuyển nói: “Lão tướng quân, Mạnh Đức rất hận bọn ta”.
Hoàng Phủ Tung nói: “Bổn tướng đã ra nghiêm lệnh các quân doanh không được xuất chiến. Mạnh Đức không tuân lệnh, một mình hành động, mai phục giữa đường, tự chuốc lấy thất bại”.
Chu Tuyển lo lắng nói: “Ta chỉ sợ Mạnh Đức phẫn uất không lấy lại tinh thần thì Đại Hán sẽ mất đi một bậc lương đống”
“Ta còn không biết sao?” Hoàng Phủ Tung thở dài, nghiêm mặt nói: “Lão phu già rồi. Công Vĩ tuy là người nhưng một mình khó có thể cứu vãn được tình hình. Mạnh Đức tuổi trẻ tài cao, cũng xứng là bậc lương đống của triều đình nhưng trẻ tuổi nóng vội dễ làm hỏng chuyện, chưa biết ứng xử. Lần bại trận này, nếu tâm tính biến chuyển sau tất làm nên nghiệp lớn”.
Lạc Dương.
Mặt trời hoàng hôn như máu treo ở chân trời.
Một người cưỡi ngựa như bay trên đường quan đạo, gương mặt kỵ sĩ nhuốm bụi đường, sau lưng hắn cắm một lá tiểu kỳ hình tam giác, bay phần phật trước gió, trên đó có viết một chữ “Cấp”.
"Tránh ra, mau mau tránh ra ~~ "
Thanh âm thê lương từ cửa thành vang lên, người đi đường cuống quýt né tránh. Kỵ sĩ giục ngựa chạy thẳng vào thành, theo con đường rộng rãi chạy thẳng tới phủ của Đại tướng quân Hà Tiến.
Đang lúc, Hà Tiến cùng Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hà Miêu và Trương Ôn đang ngồi đối ẩm đã được ba tuần rượu, bầu không khí rất yên tĩnh thì tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn vang lên. Hà Tiến cau mày, cao giọng hỏi: “Người nào ở ngoài cửa?”
“Đại tướng quân, không ổn, đại sự hỏng rồi” Cánh cửa mở ra, quản gia của Hà phủ chạy vào trong la lên: “Quan ải cấp báo, tám trăm lưu khấu đã công phá Hổ Lao quan. Bây giờ mấy ngàn kỵ binh và khoảng một vạn bộ binh đang đánh giết tới Lạc Dương”.
“Câm mồm” Hà Tiến biến sắc quát: “Tám trăm lưu khấu chỉ có chưa đến nghìn quân, hơn nữa bị đại quân của Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, Viên Thuật bao vây tứ phía ở Dĩnh Xuyên, chúng mọc cánh cũng không thể phá vây được, chúng làm sao có thể công phá Hổ Lao quan, tiến binh tới Lạc Dương được?”
“Cái này…….., cái này…..” Lão quản gia giậm chân nói: “Đại tướng quân, có tin cấp báo đến phủ tước gia”.
Lúc này thì Viên Phùng, Viên Ngỗi đều biến sắc, cả hai trầm giọng nói: “Quản gia, bình tĩnh, thư cấp báo ở đâu? Có thư cấp báo không?”
“A. Có, có ạ.”
Lão quản gia vỗ gáy rồi vội vàng trình một phong thư cho Hà Tiến. Hà Tiến đưa tay tiếp nhận phong thư, hắn vội mở ra đọc. Sắc mặt hắn đại biến, hắn tức giận nói: “Ngu xuẩn, thật ngu xuẩn! Tên thất phu Nhạc Tựu hại chết ta rồi! Ta thề giết….., thề giết…..”.
Viên Phùng, Viên Thuật, Hà Miêu lần lượt đọc thư, tất cả đều biến sắc, cuống quýt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.