Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 2 - Chương 262: Mi Hoàn
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
Tháng sáu, Hán Hiến đế Kiến An năm thứ năm , Thanh Châu Thứ sử Khổng Dung dẫn đại tướng, thái sử suất lĩnh tám ngàn binh tiến vào cảng Tây Hà, Đồng Nguyệt. Phương Duyệt, Mã Đằng suất lĩnh năm vạn đại quân tiến vào Dã Ngưu Độ, đối đầu với Thái sử ở Cách Hà. Không lâu sau, Trương Tể, Vương Khuông, Trương Dương, Khổng Dung, bốn đường mười hai vạn đại quân cũng lần lượt tiến vào. Đại chiến bùng nổ.
…………
Dã Ngưu Độ.
Trong đại doanh Lương Châu, Phương Duyệt đang cùng Mã Đằng, Pháp Chính nghị sự, thì chợt có tiểu giáo lao vào, quỳ xuống đất bẩm: “Tướng quân, Kế huyện cấp báo.”
“Kế huyện?” Phương Duyệt vội nói: “Nói.”
Tiểu giáo nói: “U Châu Thứ sử Công Tôn đại nhân đưa cấp báo tới, Hắc Sơn quân đại đầu lĩnh Trương Yến suất lĩnh 30 vạn đại quân xuất kích quy mô, ba mươi sáu thành liền của Ký Châu, chém đầu hơn mười vạn, đang tiến đến Cự Lộc! Viên Thiệu lo lắng bị Hắc Sơn quân chặn đường lui, hoảng hốt từ U Châu rút quân, vòng vây huyện Kế đã bất chiến mà giải.”
“Hảo!” Phương Duyệt vỗ tay nói: “Viên Thiệu này đúng là “trộm gà bất thành còn mất nắm gạo”, ha ha!”
Pháp Chính nói: “Tướng quân, chỉ sợ trong đó có trá (âm mưu)!”
“Có âm mưu?” Phương Duyệt nhíu mày nói: “Có thể là trá gì?”
Pháp Chính nói: “Tướng quân không cảm thấy quá trùng hợp sao?”
Phương Duyệt nói: “Nguyện lắng nghe.”
Pháp Chính nói: “Liên quân Bắc lộ canh giữ ở Tư Thị đã nửa năm không tiến công, giờ đây quân của Viên Thiệu tiến công U Châu thất lợi, hoảng sợ rút về Ký Châu. Liên quân Bắc Lộ ngược lại còn gõ trống khua chiên bắt đầu tiến công, không phải rất khác thường sao? Thứ nhất, Viên Thiệu bủa vây Kế Huyện đã không phải lần đầu. Lần trước Kế Huyện báo nguy, vì sao không thấy Hắc Sơn quân cứu giúp. Thứ hai, dưới trướng Viên Thiệu có Điền Phong, Tuân Kham và những người khác đều là đa trí chi sĩ, tướng quân không thể không đề phòng!”
Phương Duyệt nói: “Viên Thiệu dùng đủ trăm phương ngàn kế, ý đồ gì đây?”
Pháp Chính nói:“Vẫn là câu nói đó, liên quân Bắc Lộ tập kích Dã Ngưu Độ là hư. Viên Thiệu đích thân dẫn tinh binh Ký Châu đánh lén Vân Trung mới là thực!!”
Phương Duyệt dần dần chau mày, trầm ngâm hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nếu sự tình đúng như Pháp Chính đoán, vậy quân của Viên Thiệu làm sao qua nổi mắt của quân ta, xuyên qua Nhạn môn để băng qua ngũ nguyên mấy trăm dặm cánh đồng hoang vu đi đến Vân Trung? Chẳng lẽ quân của Viên Thiệu có cánh bay qua được sao?”
Pháp Chính điềm nhiên nói: “Cái này… tại hạ cũng không biết.”
Dù sao Pháp Chính vẫn còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, tuy phát hiện có âm mưu, nhưng không suy đoán được toàn bộ kế hoạch của Điền Phong.
Mã Đằng nói: “Phương Duyệt tướng quân, mạt tướng có một đề nghị.”
Phương Duyệt nói: “Thọ Thành tướng quân thỉnh nói.”
Mã Đằng nói: “Doanh trại Hà Sáo là căn bản của Bá Tề, một khi thất thủ thì hậu quả khôn lường! Vì thế, để đề phòng, Đằng nguyện chia một nửa quân ra canh giữ Vân Trung, đề phòng bất trắc! Ý tướng quân như thế nào?”
Phương Duyệt nghĩ một hồi, nói: “Địa thế Ngũ Nguyên rộng khoáng, lợi công bất lợi thủ. Nếu Viên Thiệu thật sự đích thân dẫn kị binh Ký Châu tấn công với tốc độ sét đánh thì hai vạn năm nghìn binh mã e là rất khó thủ. Theo ngu kiến của bổn tướng, Thọ Thành tướng quân dẫn ba vạn bắc binh của bổn bộ, mạt tướng điều động thêm một vạn binh Hà Sáo để cùng trấn giữ Vân Trung, vậy thì yên tâm rồi.” T
“Không thể, tuyệt đối không thể.” Mã Đằng lắc đầu nói, “Nếu làm vậy, Dã Ngưu Độ chỉ còn một vạn binh mã, làm sao chống lại mười hai vạn đại quân của liên quân bắc lộ?”
Phương Duyệt nói: “Dã Ngưu Độ địa thế hiểm trở, liên quân Bắc Lộ tuy có mười hai vạn quân, nhưng đã bị địa hình hạn chế, mỗi lần vượt sông tác chiến chỉ có thể đi vào hai, ba nghìn người, căn bản không thể phát huy ưu thế người đông thế mạnh. Dù chỉ có năm nghìn nhân mã, mạt tướng cũng có lòng tin có thể bảo vệ Dã Ngưu Độ, một vạn binh mã lại càng dư dật.”
Mã Đằng còn định nói thêm nhưng đã bị Phương Duyệt chặn lại: “Quyết định vậy đi, Thọ Thành tướng quân không cần nhiều lời.”
Mưu kế không công hiệu, Mã Dược tự biết mình không thể bắt sống hoặc giết chết Chu Du, liền lập tức tức dẫn đại quân rời khỏi Thư Huyện, vượt sông dứt khoát thoát khỏi Lôi Bạc và năm vạn truy binh của Trần Lan, sau đó đi nhanh về hướng Đông ven biển, cùng thủy quân thủy lục đi về hướng Bắc.
Tháng sáu, đại quân qua Quảng Lăng biển Tây, tiến vào Cù Huyền gần Hiệu trướng.
Vì khí trời nóng bức, Mã Dược ra lệnh đại quân đóng quân cạnh biển, vừa ra lệnh sĩ tốt vây bãi biển lại trong vòng hai trăm bước, rồi lệnh Điển Vi suất hai trăm giáp sĩ bảo vệ bốn phía, nghiêm cấm người không liên can tới gần. Vây lại để làm gì ư? Đứa ngốc cũng biết, Đại, Tiểu Kiều đang ở bên trong.
Trong tiếng đàn du dương, sóng biển dập dìu dưới ánh trăng, Tiểu Kiều thân khoác một tấm lụa mỏng ngồi ngay ngắn trên bờ cát, trên đầu gối đặt một cổ cầm, thanh âm réo rắt như nước chảy phát ra từ ngón tay thon dài ngọc ngà của nàng. Ngoài mười bước, Mã Dược đang ngồi ở nệm gấm say đắm trong tiếng đàn của nàng. Từ khi tới thời loạn, ngày nào cũng liều lĩnh, không lúc nào là không chém giết tắm máu, chưa bao giờ có một khắc thư thả như bây giờ, sự thanh tĩnh khi rời xa giết chóc thật khiến người lưu luyến khôn nguôi. “Tướng quân.”
Một thanh âm nồng nàn vang lên bên tai.
Mã Dược điềm nhiên quay đầu, đón nhận đôi mắt sáng ngời như hắc bảo thạch của Đại Kiều. Ánh trăng nhàn nhạt hắt lên mặt Đại Kiều, khiến ngũ quan tinh xảo của nàng trở nên mông lung ma mị. Một luồng gió biển thổi qua, váy lụa mỏng manh của Đại Kiều tung bay trong gió, càng tôn trọn đường nét đầy đặn mềm mại.
Ánh mắt của Mã Dược bất giác rơi vào phần mông ngọc ngà, đầy đặn của Đại Kiều, ngụm rượu mạnh vừa mới xuống cuống họng bắt đầu phát huy tác dụng, từ dưới bụng có một ngọn lửa vô danh cháy bùng lên. Nghênh đón ánh mắt nóng bỏng của Mã Dược, đôi mắt đẹp của Đại Kiều in hằn vẻ khác lạ, sau đó nhẹ nhàng rủ đầu xuống.
Ánh trăng như lụa, mỹ nhân như ngọc.
Mã Dược ngửa cổ tu hết chung rượu mạnh vào miệng, rồi vươn cánh tay vượn kéo thân thể mềm mại, đẫy đà của Đại Kiều vào lòng. Đại Kiều kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại như bông sớm đã ngã vào lòng Mã Dược, mặc ma chưởng của hắn mơn trớn trên thân thể đầy đặn gợi cảm của nàng.
Trong giây chốc, Đại Kiều cảm thấy mình bị Mã Dược nhẹ nhàng đặt trên một bãi cát mịn. Gió mát lùa qua, xiêm y trên người nàng bay theo gió. Dưới bầu trời đêm, đôi mắt đen đáy của Mã Dược tựa như hai ngọn đuốc sáng, chúng đương chằm chằm vào thân thể Đại Kiều với những tia nóng bỏng. Bất thình lình, trong lòng Đại Kiều bỗng trỗi dậy sự ngượng ngùng, không kìm được nhắm mắt lại.
“Ha.”
Đôi tay của Mã Dược chu du trên người Đại Kiều, trong yết hầu phát ra tiếng rền không giống loài người, đôi mắt dường như có hai đốm lửa đang cháy rừng rực! Bỗng nhiên, Mã Dược lật ngược thân thể Đại Kiều để nàng nằm sấp trên cát, đôi tay nóng bỏng mơn trớn tấm lưng trơn mịn của Đại Kiều, rồi tới phần eo thon thả, cuối cùng dừng lại trên cặp mông ngạo nghễ vểnh lên như hai ngọn núi, tùy ý xoa nắn.
“Ah ah.” Đại Kiều khẽ rên rỉ. Trong luồng sáng mông lung, nàng cảm thấy có hai ngón tay nóng bỏng đang luồn “qua rãnh” và nhè nhẹ đưa vào “nhụy hoa” non mềm của nàng. Chỉ một thoáng, Đại Kiều như bị điện giật, thần hồn say đắm. Không giống với muội muội Tiểu Kiều, trong lòng Đại Kiều vẫn chưa đóng lạc ấn của Tôn Sách.
Vì thế, Đại Kiều không kháng cự Mã Dược.
“Ah ah ah~”
Dưới ánh trăng, những ngón tay ngọc ngà của Tiểu Kiều quắc mở liên tục, nhẹ nhàng lướt qua dây cung, dưới bầu trời đêm lập tức vang lên một âm thanh dễ nghe, tựa như nỗi uất ức vì tưởng niệm Chu lang, lại như tiếng rên rỉ vô vàn lẳng lơ.
Tuyệt phẩm! Quả nhiên là tuyệt phẩm!
Mã Dược hít sâu một hơi, thoáng cái đã lột sạch áo bào trên người, rồi đè mạnh Đại Kiều xuống. Đại Kiều rên nũng nịu một tiếng, cơ hồ suýt soát đứt hơi vì cú đè của Mã Dược. Theo bản năng, Đại Kiều không còn cách nào khác phải nâng cặp mông lên. Mông của Mã Dược thuận thế lao xuống, sau đó hai người không chịu được cùng rên lên. Dưới ánh trăng tinh khôi, rất nhanh đã vang lên những tà âm khiến người nghe huyết mạch sôi sục.
Phía ngoài mười bước xa, gương mặt Tiểu Kiều đã ửng hồng, tiếng đàn dần dần loạn cả lên.
……………
Mi gia là thế gia ở Cù Huyện, đời đời kinh doanh khẩn thực (khai hoang trồng trọt), có nuôi gia nô, thực khách mấy nghìn người, là môn phiệt có thế lực cực kỳ cường đại ở Từ Châu. Gia chủ Mi Trúc bị Từ Châu thứ sử Đào Khiêm tiến cử làm Tòng Sự, rất được Đào Khiêm tín nhiệm, đệ đệ của lão là Mi Phương sở hữu dũng lực, cũng đang là Cù Huyện Úy.
Thư phòng, Mi Trúc mặt đượm vẻ lo lắng, đang tản bộ qua lại trong nhà.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Mi Phương bước vào đại sảnh, hướng sang Mi Trúc nói: “Huynh trưởng, tình hình không ổn.”
Mi Trúc nói: “Là chuyện gì?”
Mi Phương nói: “Tuy đại quân của Mã đồ phu còn đang ở ngoài năm mươi dặm, nhưng thám mã và xích hầu của Tây Lương đã trải khắp bên ngoài Cù Huyện, ngay cả tín sử mà tiểu đệ phái đến Bành thành để cầu hòa cũng bị đuổi về! Giờ chỉ còn cách phái quân đội hộ tống tín sử đi Bành thành, nếu không e rằng con ruồi cũng không lọt ra nổi.”
Mi Trúc nói: “Xem ra chỉ đành như thế.”
……………
“Grừ…”
Mã Dược gừ trong yết hầu hai tiếng, hai tay ôm chặt cặp mông vểnh của Tiểu Kiều thọc mạnh hai cái, cơ toàn thân mới dần dần nới lỏng xuống. Khi cúi đầu nhìn Tiểu Kiều, lúc này mặt nàng ửng hồng, đương dùng một ánh mắt phức tạp đăm đăm nhìn Mã Dược. Hắn không kìm được đưa hai ngón tay ra véo má nàng.
Tiểu Kiều khẽ khép mắt, gương mặt đã không còn vương lệ.
“Tướng quân, để thiếp cọ người cho ngài.”
Âm thanh nồng nàn nũng nịu từ phía sau truyền đến, Mã Dược quay đầu lại thì thấy Đại Kiều tay đang bưng một tấm khăn trắng quỵ ở sau lưng, cặp mông đầy đặn càng thêm quyến rũ dưới ánh trăng, trong đôi mắt to ma mị hấp háy tình ý, nhiều hơn là cung kính, đúng vậy, đích thật là cung kính, sự cung kính của nữ nô đối với chủ nhân!
“Ừhm.”
Mã Dược khẽ ngẩng đầu, vươn người đứng dậy, đồng thời giang rộng hai tay. Đại Kiều thướt tha đi lên trước, ân cần chà thân thể cho Mã Dược. Khóe miệng hắn thầm nở một nụ cười tà ác, thừa lúc Đại Kiều cọ người, bàn tay tội lỗi của hắn lại bò lên cặp mông tuyết mê người của Đại Kiều.
“Chủ công!”
Chính vào lúc ve vãn, ngoài mành đột nhiên truyền đến giọng nói của Điển Vi.
“Ừ?” Mã Dược rút “ma trảo” lại, đẩy thân thể mềm mại của Đại Kiều ra mà không chút thương tiếc, rồi xoay người khoác khinh bào bước ra khỏi mành, hỏi: “Điển Vi, chuyện gì?”
Điển Vi khum tay vái chào, trầm giọng nói: “Lý Mông tướng quân có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Lý Mông?” Mã Dược chỉnh chu lại khinh bào, lạnh nhạt nói, “Gọi y tới.”
Điển Vi lĩnh mệnh đi ra, chẳng mấy chốc đã dẫn Lý Mông tới trước mặt Mã Dược. Y khum tay vái chào Mã Dược, cất giọng nói: “Mạt tướng tham kiến chủ công.”
Mã Dược nói: “Lý Mông, có gì việc quan trọng?”
Lý Mông nói: “Chủ công, mạt tướng bắt được hai tên du côn của địa phương, và dò hỏi được một tin tức quan trọng, đặc biệt đến bẩm báo.”
Mã Dược nói: “Tin tức gì?”
Lý Mông nói: “Chủ công. Cù Huyện này có cự phú chi gia!”
“Hửm, cự phú chi gia?”
“Phải ạ, cự phú chi gia!” Lý Mông hít một hơi thật sâu, mắt lộ vẻ tham lam, to giọng nói: “Nhà này họ Mi, là gia tộc nổi tiếng của Từ Châu! Nghe hai tên du côn nói, Mi gia tư sản hơn tỷ đồng, chỉ riêng gia nô, thực khách cũng gần vạn người, lương thực trong kho càng chất chồng như núi, đủ cho mười vạn người ăn trong mấy chục năm. “
“Vậy sao?” Mắt Mã Dược thoáng chốc sáng rỡ, liên tục chà tay nói: “Không ngờ Cù Huyện lại có nhà cự phú như thế, nghe đâu Từ Châu thịnh vượng, quả đúng danh bất hư truyền!”
“Chủ công.” Sự tham lam trong mắt Lý Mông càng lộ rõ hơn, to giọng nói.“Miếng thịt mỡ đã đưa đến tận miệng tuyệt đối không thể bỏ lỡ, có nên khởi binh thâu đêm chiếm Cù Huyện? Mạt tướng đoán, nếu có thể cướp hết lương thực nhà Mi thì cũng đủ cung cấp cho hơn mười vạn đại quân dưới trướng chủ công trong vòng mười năm, vậy thì chúng ta có thể về Lương Châu rồi, ha ha.”
“Đừng vội.” Mã Dược xua tay, trầm giọng nói.“Gia nghiệp Mi gia lớn nhuờng này, chẳng lẽ còn sợ nó chạy mất sao?”
Lý Mông ngạc nhiên nói: “Chủ công. Đêm dài lắm mộng!”
Mã Dược trầm giọng nói: “Vừa nãy ngươi cũng đã nói rồi. Mi gia này tuy là cự phú, nhưng phải nuôi gia nô, thực khách gần vạn người, đây lực lượng là không thể xem thường!! Hơn nữa, trên đất Từ không ít người tài dị sĩ, ai biết có xuất hiện thêm một Chu Du thứ hai nữa không? Bổn tướng quân không muốn bị chơi thêm một vố tại Cù Huyện này.”
Mã Dược suy ngẫm giây chốc, rồi nói với Lý Mông: “Trên thuyền của Cam Ninh không phải đã bắt giữ tám trăm tù binh Quảng Lăng sao? Đi, áp tám trăm tù binh ấy đến, bổn tướng quân tự có diệu dụng.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Lý Mông lĩnh mệnh đi khỏi.
…………
Ải Hàm Cốc.
Cuối cùng, trận dịch đáng sợ đã bắt đầu lan ra.
Trước tiên là một vài thương binh cảm thấy không khỏe, lúc đầu họ không nghĩ là chuyện gì lớn lao, tưởng ăn bậy nên uống đại vài thang thuốc. Ai ngờ ngày hôm sau, vài trăm thương binh đều cảm thấy không khỏe, bắt đầu tiêu chảy ói mửa. Rồi loại bệnh kỳ quái này đã lây lan qua các binh sĩ khỏe mạnh khác một cách nhanh chóng.
Ba ngày sau đó, ôn dịch tiếp tục khuếch tán, số tướng sĩ bị bệnh nhanh chóng tăng đến hơn nghìn người.
Đến ngày thứ bảy, tướng sĩ lần lượt chết đi. Đại tướng thân tín của thừa tướng Tào Tháo, tộc đệ Hạ Hầu Uyên, thân thể vốn đã cực kỳ suy dược bởi vết thương cũ tái phát, cuối cùng không vượt qua, trở thành người đầu tiên chết vì ôn dịch. Đặc biệt có một việc khiến quân Quan Đông vô cùng hoảng loạn, Đại Tư Mã Viên Thuật của họ cũng nhiễm bệnh nằm liệt giường.
Thừa tướng Tào Tháo lúc này mới phát giác sự tình không ổn, cuống quít triệu tập các lộ chư hầu thương nghị đối sách. “Còn có cái gì để thương nghị nữa! Rút binh, lập tức rút binh, rời khỏi nơi quỷ quái này!”
Đại trướng của Tào Tháo đang vang vọng tiếng gào thét của Lữ Bố.
Trước đây Lữ Bố vẫn luôn nghe theo lời đề nghị của Trần Cung, nhường nhịn kiềm chế, dù xảy ra chuyện gì cũng không lên tiếng, nhưng lần này Lữ Bố thật sự nhịn không được nữa! Liên tục xảy ra ác chiến tại ải Hàm Cốc, những thuộc hạ cũ ở Tịnh Châu đã chết gần hết, bây giờ ngay cả Trần Cung, Tống Hiến cũng đang nguy kịch.
“Không thể, tuyệt đối không thể rút binh!” Đào khiêm cũng mất đi tác phong quân tử mọi khi, đỏ mặt tía tai đứng phắt dậy, “Liên quân một khi lui binh, thì ôn dịch cũng theo đó mang về đất mình. Nếu làm vậy, trận ôn dịch rất có thể sẽ cuốn đi cả Hoa Hạ, tạo thành một tai kiếp chưa từng có!!”
Vì thiên hạ thương sinh, vì lê dân bách tính, khiêm khiêm quân tử Đào Khiêm cuối cùng cũng điên tiết.
Lữ Bố giận dữ nói: “Không triệt binh, chẳng lẽ ở đây chờ chết sao?”
Đào Khiêm đáp: “Trận ôn dịch này tuy dữ dội, nhưng vẫn chưa đến lúc không khống chế được, số lượng tướng sĩ mất đi vẫn chưa nhiều, Khiêm cho rằng việc cấp bách hiện giờ là lập tức phái người đi khắp thiên hạ tìm danh y. Nếu thật sự có người trị khỏi trận ôn dịch này, thì sẽ là điều may mắn cho tam quân tướng sĩ và thương sinh thiên hạ.”
“Muốn chết thì các người tự chết, bổn tướng quân sẽ không phụng bồi!” Lữ Bố hét lớn một tiếng, xoay người toan đi. Thuộc cấp của Đào Khiêm, Tào Báo động mình định ngăn cản. Lữ Bố trừng mắt, nghiêm nghị quát. “Ai dám ngăn cản!?”
Tào Báo phát run, không dám động đậy.
“Lữ Bố, ngươi muốn tạo phản sao?” Tào Tháo đột nhiên bước ra, quát. “Nay Tháo có một lời, chư công cần phải theo lời Đào công, lấy thiên hạ thương sinh làm trọng, nếu còn ai nói triệt binh thì xem như đồng đảng với Mã Nghịch, tội chết!”
“Keng keng!”
Trong tiếng cọ xát của sắt thép, đại tướng Hạ Hầu Đôn dưới trướng Tào Tháo và Tàng Phách cùng rút kiếm chặn Lữ Bố lại. Lữ Bố đanh mặt, tuy không sợ Hạ Hầu Đôn, Tàng Phách liên thủ, nhưng bộ hạ của mình chỉ còn mấy trăm Tịnh Châu tinh nhuệ, thế thì làm sao đỡ nổi mấy vạn đại quân của Tào Tháo?
Nghĩ tới đây, Lữ Bố liền xìu xuống, chỉ đành ngượng ngùng quay trở về.
Quân tình ở Lương Châu cũng không tốt hơn quân Quan Đông là bao. Dù Giả Hủ đã sai người rắc phấn Thạch Ác trong quân doanh, rồi nghiêm cấm tướng sĩ tam quân ăn sống uống lã, nhưng những biện pháp dự phòng này cũng không ngăn được ôn dịch lây lan. Một cách nhanh chóng, trong ải Hàm Cốc đã xuất hiện binh lính bị nhiễm bệnh.
Giả Hủ phải bí mật xử quyết mười mấy tên sĩ tốt bị nhiễm bệnh đầu tiên, nhưng càng ngày càng nhiều sĩ tốt nhiễm bệnh, phút chốc đã không thể kiểm soát, đến cuối có hơn nghìn người bị nhiễm ôn dịch. Giả Hủ chỉ đành từ bỏ đối sách xử quyết, đổi thành cách ly những tướng sĩ bị bệnh ra. Nhưng dù vậy cũng không thể khống chế sự lây lan của ôn dịch.
“Khụ khụ khụ…”
Giả Hủ đang cúi xuống xem địa đồ thì chợt ho dữ dội, thân thể gầy mòn gần như co lại thành một đống. Cao Thuận, Hứa Chử, Hồ Xích Nhi, Vương Phương Chư bên cạnh đều kinh hãi, sợ Giả Hủ không thở nổi mà mất đi, như vậy quân Lương Châu đại loạn mất.
“Quân sư.” Mắt Hứa Chử lộ vẻ ân cần, nhắc nhở bằng chất giọng ồm ồm. “Ngài cần phải giữ gìn sức khỏe.”
“Không sao, chẳng qua bị nhiễm phong hàn thôi.” Giả Hủ xua tay, đôi mắt thảng qua một tia lo lắng không dễ phát giác, hỏi Cao Thuận: “Cao Thuận tướng quân, quân Quan Đông còn tiếp tục tấn công không?”
Cao Thuận khum tay nói: “Hồi quân sư, quân Quan Đông đã ba ngày rồi không tấn công.”
“Ừhm.” Giả Hủ gật gù, lại oằn eo ho dữ dội, rồi mới thều thào nói: “Chư vị tướng quân xin cứ tự nhiên, bổn quân sư có chút mệt, đi nghỉ ngơi giây chốc.”
Cao Thuận chư tướng khum tay vái, nối đuôi nhau rời khỏi.
Đợi chư tướng rời đi, Giả Hủ mới nói với đệ đệ mình: “Nhị đệ.”
Giả Minh đi lên một bước, khum tay nói: “Huynh trưởng.”
Vẻ lo lắng trong mắt Giả Hủ lộ rõ cả, nói với Giả Minh rằng: “Ai, huynh đã khinh thường lực sát thương của trận ôn dịch này! Tuy quân ta đã đề phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn không miễn được sự lây lan của nó! Xem ra trận ôn dịch này dù làm tan rã ba mươi vạn đại quân Quan Đông thì quân ta cũng phải mất đi hơn phân nửa quân giữ ải!! Vi huynh tám chín phần không thể thoát khỏi kiếp nạn này.”
“Huynh trưởng.” Giả Minh thấy mũi mình cay xè, khó nói nên lời.
Giả Hủ cười một cách u sầu, nói tiếp: “Cũng may thiếu tướng quân suất lĩnh hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ đã rời khỏi ải Hàm Cốc, cũng được coi “trong cái rủi có cái may”! Nếu ngay cả thiếu tướng quân cùng hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ đều chôn thân tại ải Hàm Cốc này thì dù huynh có chết cũng khó có thể nhắm mắt.”
“Không đâu.” Giả Minh lắc đầu lia lịa, nghẹn ngào nói. “Huynh trưởng, người sẽ không sao đâu.”
“Nhị đệ không cần đau lòng, thử hỏi trên đời ai có thể trường sinh bất tử?” Giả Hủ mặt mày đỏ ửng, cao giọng nói: “Hơn nữa, bây giờ huynh vẫn chưa chết mà, đệ khóc cái gì?”
Giả Minh vội gạt nước mắt, cố tươi tỉnh nói: “Phải, tiểu đệ hồ đồ mất rồi.”
Giả Hủ hít vào một hơi, trầm giọng nói: “Nhị đệ, giờ một việc cực kỳ quan trọng cần phải giao cho đệ.”
Giả Minh nói: “Huynh trưởng cứ phân phó.”
“Vi huynh đã sửa xong một phong thư, nhị đệ phải lặn lội ngày đêm đi đến Trường An đem thư cho Trình đại phu nhân.” Giả Hủ chợt khựng lại, thở dốc nói: “Giờ đây, cũng chỉ có đại phu nhân có thể cứu huynh và tướng sĩ nhiễm bệnh.”
Dứt lời, Giả Hủ trịnh trọng đưa một phong thư cho Giả Minh.
…………..
Quân đại doanh.
Quách Gia nhễ nhại mồ hôi, khi bừng tỉnh thì thấy trong trướng sáng bừng. Tào Tháo ngồi trước giường, đang chống tay lên trán thiêm thiếp ngủ. Sau lưng Tào Tháo là Hạ Hầu, Lý Điển, Tào Nhân, Tào Hồng chư tướng cùng với Tuân Du, Trình Dục, trên mặt mọi người hiện vẻ lo lắng.
Tào Hồng tinh mắt, là người đầu tiên thấy Quách Gia tỉnh dậy, lập tức vui vẻ nói: “Chủ công, Quách Gia tiên sinh đã tỉnh, ngài ấy tỉnh!”
Tào Tháo giật mình thức tỉnh, vội cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Quách Gia đã tỉnh, vả lại còn gượng người ngồi dậy, đương chắp tay vái chào lão. Tào Tháo vui mừng khôn xiết, vội đi lên đỡ hai tay Quách Gia, đôi mắt hổ ứa ra hai giọt lệ, nghẹn ngào nói: “Phụng Hiếu, Phụng Hiếu! Ngươi đã tỉnh rồi sao!” Tào Tháo vui mừng thật sự, nếu Quách Gia cũng qua đời như Hạ Hầu Uyên thì lão mất đi hai “cánh tay” cùng một lúc. Cũng may Quách Gia số lớn, hôn mê bảy ngày không một giọt nước vẫn có thể tỉnh lại một cách kỳ diệu!
“Chủ công.” Quách Gia thều thào yếu ớt. “Đa tạ chủ công lo lắng.”
“Phụng Hiếu mau nằm xuống.” Tào Tháo đỡ Quách Gia nằm lại xuống, ân cần hỏi han.
“Có cảm thấy không khỏe không?”
“Chủ công, tại hạ đã không sao rồi!” Quách Gia nhìn sang Tào Tháo cười khổ. “Chỉ cảm thấy hơi đói thôi.”
“Tử Liêm.” Tào Tháo quay đầu nói với Tào Hồng: “Mang chút thức ăn cho quân sư.”
“Vâng ạ.”
Tào Hồng đáp trả một tiếng, hân hoan rời khỏi.
“Chủ công.” Quách Gia nhìn Tào Tháo nói. “Trong quân ôn dịch đang lây lan phải không?”
Tào Tháo ngạc nhiên nói: “Mấy ngày nay Phụng Hiếu vẫn hôn mê bất tỉnh, làm sao biết trong quân đang có ôn dịch?”
“Lúc Gia còn nhỏ, ở quê thường có ôn dịch hoành hành, Gia cũng không may bị lây bệnh suýt chết. May mà có thần y đi ngang qua, phân phát thuốc cứu tánh mạng của hương thân phụ lão, tính mạng Gia cũng được bảo toàn, nên mới biết chuyện này.” Quách Gia khựng lại, rồi hân hoan nói.“Nếu không phải lúc nhỏ từng trải qua kiếp nạn này thì Gia chỉ sợ không thể tiếp tục thay chủ công bày mưu tính kế.”
Tào Tháo thắc mắc: “Ý là sao?”
Quách Gia nói: “Chủ công có lẽ không biết, nếu người bệnh có thể vượt qua đại nạn không chết thì sẽ sản sinh ra chất kháng sinh với ôn dịch, khi bị nhiễm một lần nữa thì cơ hội sống sót sẽ rất cao, nên Gia mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nếu không đã chết từ lâu rồi.”
“Thì ra là thế.” Tào Tháo chợt hiểu, hỏi tiếp. “Phụng Hiếu vừa nói, trên đời thực sự có thần y trị được bệnh này?”
“Có.” Quách Gia nói: “Vị thần y này họ Hoa tên Đà, đương ở Nhữ Nam.”
…………
Trời vừa hừng sáng, trên dưới Mi phủ tất bật bận rộn.
Trong tiếng leng keng của hoàn bội (chuông đeo ngay thắt lưng), theo sau là một hàng nha hoàn bộc phụ, một cô thiếu nữ da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu xuất hiện trước mặt Mi Trúc, Mi Phương. Thiếu nữ sửa vạt áo rồi hành lễ với hai huynh đệ: “Hoàn nhi xin ra mắt hai vị huynh trưởng.”
Mi Trúc khẽ gật đầu, nhìn thiếu nữ nói: “Tiểu muội, gần đây Cù Huyện không...được thái bình cho lắm, vi huynh quyết định đưa muội và hai vị tẩu tẩu đến Biệt phủ ở Bành thành lánh tạm một thời gian, muội mau đi thu dọn rồi lập tức khởi hành.”
“Tiểu muội tuân mệnh.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng thi lễ, xoay người rời khỏi.
Mi Trúc xoay người phóng ánh mắt sang một tráng hán dáng người cường tráng, tuổi chừng bốn mươi, trầm giọng nói: “Mi Hổ, lập tức chọn trong thực khách năm trăm tên tinh tráng dũng sĩ, cho họ ăn một bữa no nê, mang theo nỏ, khoác áo giáp, hộ tống hai vị phu nhân và tiểu thư đến Bành thành.”
Dứt lời, Mi Trúc đưa một phong thư cho Mi Hổ, trịnh trọng nói: “Đây là phong thư do chính tay ta viết, ngươi phải tùy thân mang theo, sau khi đến Bành thành lập tức chuyển giao cho Khuê đại nhân!”
Tráng hán dõng dạc đáp: “Tiểu nhân tuân mệnh.”
Đưa mắt nhìn Mi Hổ rời đi, Mi Trúc lại nhìn Mi Phương nói: “Nhị đệ phải điều động huyện tốt ở Cù Huyện, chia ra rời thành để dụ phản quân.”
Mi Phương cất giọng nói: “Tiểu đệ sẽ để ý.”
………..
Mã Dược suất lĩnh Điển Vi và mười mấy tinh binh Lương Châu giả trang thành dân chúng ở vùng phụ cận, len lén leo lên một sườn núi vô danh, ngóng nhìn địa hình của Cù Huyện. Trong ánh nắng ban mai mỏng manh, thị trấn Cù Huyện tựa như một con rùa khổng lồ, lặng lẽ nằm trên vùng thảo nguyên bằng phẳng. Ngoài thành bờ ruộng dọc ngang, ruộng tốt vạn khoảnh, trong thành đình đài lầu các, mưa bụi mông lung.
Mã Dược đương chăm chú quan sát thì chợt phát hiện Cù Huyện có bốn cánh cửa đang mở rộng, từng đội từng đội huyện tốt không ra hàng ngũ đi ra từ trong thành. Đầu tiên, họ đi quanh Cù Huyện vài vòng, rồi chia nhau nghênh ngang đi về hướng tây, nam, bắc. Rất nhiều thám mã Lương Châu ở ngoại thành lập tức bám đuôi theo họ.
“Điệu hổ ly sơn?”
Khóe miệng của Mã Dược dần dần nhếch thành nụ cười nhạt.
Chỉ trong chốc lát, cửa phía Tây của Cù Huyện lại mở ra lần nữa. Một đội quân năm, sáu trăm người vây quanh ba cỗ xe ngựa huỳnh huỵch chạy ra. Mã Dược chợt hiểu, không nghi ngờ gì nữa, đoàn người và ngựa này nhất định là gia binh của Mi phủ. Người ngồi trong xe ngựa rốt cuộc là ai? Vì sao phải phái năm, sáu trăm quân đến hộ tống?
…………
Dã Ngưu Độ.
Trong đại doanh Lương Châu, Phương Duyệt đang cùng Mã Đằng, Pháp Chính nghị sự, thì chợt có tiểu giáo lao vào, quỳ xuống đất bẩm: “Tướng quân, Kế huyện cấp báo.”
“Kế huyện?” Phương Duyệt vội nói: “Nói.”
Tiểu giáo nói: “U Châu Thứ sử Công Tôn đại nhân đưa cấp báo tới, Hắc Sơn quân đại đầu lĩnh Trương Yến suất lĩnh 30 vạn đại quân xuất kích quy mô, ba mươi sáu thành liền của Ký Châu, chém đầu hơn mười vạn, đang tiến đến Cự Lộc! Viên Thiệu lo lắng bị Hắc Sơn quân chặn đường lui, hoảng hốt từ U Châu rút quân, vòng vây huyện Kế đã bất chiến mà giải.”
“Hảo!” Phương Duyệt vỗ tay nói: “Viên Thiệu này đúng là “trộm gà bất thành còn mất nắm gạo”, ha ha!”
Pháp Chính nói: “Tướng quân, chỉ sợ trong đó có trá (âm mưu)!”
“Có âm mưu?” Phương Duyệt nhíu mày nói: “Có thể là trá gì?”
Pháp Chính nói: “Tướng quân không cảm thấy quá trùng hợp sao?”
Phương Duyệt nói: “Nguyện lắng nghe.”
Pháp Chính nói: “Liên quân Bắc lộ canh giữ ở Tư Thị đã nửa năm không tiến công, giờ đây quân của Viên Thiệu tiến công U Châu thất lợi, hoảng sợ rút về Ký Châu. Liên quân Bắc Lộ ngược lại còn gõ trống khua chiên bắt đầu tiến công, không phải rất khác thường sao? Thứ nhất, Viên Thiệu bủa vây Kế Huyện đã không phải lần đầu. Lần trước Kế Huyện báo nguy, vì sao không thấy Hắc Sơn quân cứu giúp. Thứ hai, dưới trướng Viên Thiệu có Điền Phong, Tuân Kham và những người khác đều là đa trí chi sĩ, tướng quân không thể không đề phòng!”
Phương Duyệt nói: “Viên Thiệu dùng đủ trăm phương ngàn kế, ý đồ gì đây?”
Pháp Chính nói:“Vẫn là câu nói đó, liên quân Bắc Lộ tập kích Dã Ngưu Độ là hư. Viên Thiệu đích thân dẫn tinh binh Ký Châu đánh lén Vân Trung mới là thực!!”
Phương Duyệt dần dần chau mày, trầm ngâm hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nếu sự tình đúng như Pháp Chính đoán, vậy quân của Viên Thiệu làm sao qua nổi mắt của quân ta, xuyên qua Nhạn môn để băng qua ngũ nguyên mấy trăm dặm cánh đồng hoang vu đi đến Vân Trung? Chẳng lẽ quân của Viên Thiệu có cánh bay qua được sao?”
Pháp Chính điềm nhiên nói: “Cái này… tại hạ cũng không biết.”
Dù sao Pháp Chính vẫn còn trẻ, còn thiếu kinh nghiệm, tuy phát hiện có âm mưu, nhưng không suy đoán được toàn bộ kế hoạch của Điền Phong.
Mã Đằng nói: “Phương Duyệt tướng quân, mạt tướng có một đề nghị.”
Phương Duyệt nói: “Thọ Thành tướng quân thỉnh nói.”
Mã Đằng nói: “Doanh trại Hà Sáo là căn bản của Bá Tề, một khi thất thủ thì hậu quả khôn lường! Vì thế, để đề phòng, Đằng nguyện chia một nửa quân ra canh giữ Vân Trung, đề phòng bất trắc! Ý tướng quân như thế nào?”
Phương Duyệt nghĩ một hồi, nói: “Địa thế Ngũ Nguyên rộng khoáng, lợi công bất lợi thủ. Nếu Viên Thiệu thật sự đích thân dẫn kị binh Ký Châu tấn công với tốc độ sét đánh thì hai vạn năm nghìn binh mã e là rất khó thủ. Theo ngu kiến của bổn tướng, Thọ Thành tướng quân dẫn ba vạn bắc binh của bổn bộ, mạt tướng điều động thêm một vạn binh Hà Sáo để cùng trấn giữ Vân Trung, vậy thì yên tâm rồi.” T
“Không thể, tuyệt đối không thể.” Mã Đằng lắc đầu nói, “Nếu làm vậy, Dã Ngưu Độ chỉ còn một vạn binh mã, làm sao chống lại mười hai vạn đại quân của liên quân bắc lộ?”
Phương Duyệt nói: “Dã Ngưu Độ địa thế hiểm trở, liên quân Bắc Lộ tuy có mười hai vạn quân, nhưng đã bị địa hình hạn chế, mỗi lần vượt sông tác chiến chỉ có thể đi vào hai, ba nghìn người, căn bản không thể phát huy ưu thế người đông thế mạnh. Dù chỉ có năm nghìn nhân mã, mạt tướng cũng có lòng tin có thể bảo vệ Dã Ngưu Độ, một vạn binh mã lại càng dư dật.”
Mã Đằng còn định nói thêm nhưng đã bị Phương Duyệt chặn lại: “Quyết định vậy đi, Thọ Thành tướng quân không cần nhiều lời.”
Mưu kế không công hiệu, Mã Dược tự biết mình không thể bắt sống hoặc giết chết Chu Du, liền lập tức tức dẫn đại quân rời khỏi Thư Huyện, vượt sông dứt khoát thoát khỏi Lôi Bạc và năm vạn truy binh của Trần Lan, sau đó đi nhanh về hướng Đông ven biển, cùng thủy quân thủy lục đi về hướng Bắc.
Tháng sáu, đại quân qua Quảng Lăng biển Tây, tiến vào Cù Huyền gần Hiệu trướng.
Vì khí trời nóng bức, Mã Dược ra lệnh đại quân đóng quân cạnh biển, vừa ra lệnh sĩ tốt vây bãi biển lại trong vòng hai trăm bước, rồi lệnh Điển Vi suất hai trăm giáp sĩ bảo vệ bốn phía, nghiêm cấm người không liên can tới gần. Vây lại để làm gì ư? Đứa ngốc cũng biết, Đại, Tiểu Kiều đang ở bên trong.
Trong tiếng đàn du dương, sóng biển dập dìu dưới ánh trăng, Tiểu Kiều thân khoác một tấm lụa mỏng ngồi ngay ngắn trên bờ cát, trên đầu gối đặt một cổ cầm, thanh âm réo rắt như nước chảy phát ra từ ngón tay thon dài ngọc ngà của nàng. Ngoài mười bước, Mã Dược đang ngồi ở nệm gấm say đắm trong tiếng đàn của nàng. Từ khi tới thời loạn, ngày nào cũng liều lĩnh, không lúc nào là không chém giết tắm máu, chưa bao giờ có một khắc thư thả như bây giờ, sự thanh tĩnh khi rời xa giết chóc thật khiến người lưu luyến khôn nguôi. “Tướng quân.”
Một thanh âm nồng nàn vang lên bên tai.
Mã Dược điềm nhiên quay đầu, đón nhận đôi mắt sáng ngời như hắc bảo thạch của Đại Kiều. Ánh trăng nhàn nhạt hắt lên mặt Đại Kiều, khiến ngũ quan tinh xảo của nàng trở nên mông lung ma mị. Một luồng gió biển thổi qua, váy lụa mỏng manh của Đại Kiều tung bay trong gió, càng tôn trọn đường nét đầy đặn mềm mại.
Ánh mắt của Mã Dược bất giác rơi vào phần mông ngọc ngà, đầy đặn của Đại Kiều, ngụm rượu mạnh vừa mới xuống cuống họng bắt đầu phát huy tác dụng, từ dưới bụng có một ngọn lửa vô danh cháy bùng lên. Nghênh đón ánh mắt nóng bỏng của Mã Dược, đôi mắt đẹp của Đại Kiều in hằn vẻ khác lạ, sau đó nhẹ nhàng rủ đầu xuống.
Ánh trăng như lụa, mỹ nhân như ngọc.
Mã Dược ngửa cổ tu hết chung rượu mạnh vào miệng, rồi vươn cánh tay vượn kéo thân thể mềm mại, đẫy đà của Đại Kiều vào lòng. Đại Kiều kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại như bông sớm đã ngã vào lòng Mã Dược, mặc ma chưởng của hắn mơn trớn trên thân thể đầy đặn gợi cảm của nàng.
Trong giây chốc, Đại Kiều cảm thấy mình bị Mã Dược nhẹ nhàng đặt trên một bãi cát mịn. Gió mát lùa qua, xiêm y trên người nàng bay theo gió. Dưới bầu trời đêm, đôi mắt đen đáy của Mã Dược tựa như hai ngọn đuốc sáng, chúng đương chằm chằm vào thân thể Đại Kiều với những tia nóng bỏng. Bất thình lình, trong lòng Đại Kiều bỗng trỗi dậy sự ngượng ngùng, không kìm được nhắm mắt lại.
“Ha.”
Đôi tay của Mã Dược chu du trên người Đại Kiều, trong yết hầu phát ra tiếng rền không giống loài người, đôi mắt dường như có hai đốm lửa đang cháy rừng rực! Bỗng nhiên, Mã Dược lật ngược thân thể Đại Kiều để nàng nằm sấp trên cát, đôi tay nóng bỏng mơn trớn tấm lưng trơn mịn của Đại Kiều, rồi tới phần eo thon thả, cuối cùng dừng lại trên cặp mông ngạo nghễ vểnh lên như hai ngọn núi, tùy ý xoa nắn.
“Ah ah.” Đại Kiều khẽ rên rỉ. Trong luồng sáng mông lung, nàng cảm thấy có hai ngón tay nóng bỏng đang luồn “qua rãnh” và nhè nhẹ đưa vào “nhụy hoa” non mềm của nàng. Chỉ một thoáng, Đại Kiều như bị điện giật, thần hồn say đắm. Không giống với muội muội Tiểu Kiều, trong lòng Đại Kiều vẫn chưa đóng lạc ấn của Tôn Sách.
Vì thế, Đại Kiều không kháng cự Mã Dược.
“Ah ah ah~”
Dưới ánh trăng, những ngón tay ngọc ngà của Tiểu Kiều quắc mở liên tục, nhẹ nhàng lướt qua dây cung, dưới bầu trời đêm lập tức vang lên một âm thanh dễ nghe, tựa như nỗi uất ức vì tưởng niệm Chu lang, lại như tiếng rên rỉ vô vàn lẳng lơ.
Tuyệt phẩm! Quả nhiên là tuyệt phẩm!
Mã Dược hít sâu một hơi, thoáng cái đã lột sạch áo bào trên người, rồi đè mạnh Đại Kiều xuống. Đại Kiều rên nũng nịu một tiếng, cơ hồ suýt soát đứt hơi vì cú đè của Mã Dược. Theo bản năng, Đại Kiều không còn cách nào khác phải nâng cặp mông lên. Mông của Mã Dược thuận thế lao xuống, sau đó hai người không chịu được cùng rên lên. Dưới ánh trăng tinh khôi, rất nhanh đã vang lên những tà âm khiến người nghe huyết mạch sôi sục.
Phía ngoài mười bước xa, gương mặt Tiểu Kiều đã ửng hồng, tiếng đàn dần dần loạn cả lên.
……………
Mi gia là thế gia ở Cù Huyện, đời đời kinh doanh khẩn thực (khai hoang trồng trọt), có nuôi gia nô, thực khách mấy nghìn người, là môn phiệt có thế lực cực kỳ cường đại ở Từ Châu. Gia chủ Mi Trúc bị Từ Châu thứ sử Đào Khiêm tiến cử làm Tòng Sự, rất được Đào Khiêm tín nhiệm, đệ đệ của lão là Mi Phương sở hữu dũng lực, cũng đang là Cù Huyện Úy.
Thư phòng, Mi Trúc mặt đượm vẻ lo lắng, đang tản bộ qua lại trong nhà.
Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Mi Phương bước vào đại sảnh, hướng sang Mi Trúc nói: “Huynh trưởng, tình hình không ổn.”
Mi Trúc nói: “Là chuyện gì?”
Mi Phương nói: “Tuy đại quân của Mã đồ phu còn đang ở ngoài năm mươi dặm, nhưng thám mã và xích hầu của Tây Lương đã trải khắp bên ngoài Cù Huyện, ngay cả tín sử mà tiểu đệ phái đến Bành thành để cầu hòa cũng bị đuổi về! Giờ chỉ còn cách phái quân đội hộ tống tín sử đi Bành thành, nếu không e rằng con ruồi cũng không lọt ra nổi.”
Mi Trúc nói: “Xem ra chỉ đành như thế.”
……………
“Grừ…”
Mã Dược gừ trong yết hầu hai tiếng, hai tay ôm chặt cặp mông vểnh của Tiểu Kiều thọc mạnh hai cái, cơ toàn thân mới dần dần nới lỏng xuống. Khi cúi đầu nhìn Tiểu Kiều, lúc này mặt nàng ửng hồng, đương dùng một ánh mắt phức tạp đăm đăm nhìn Mã Dược. Hắn không kìm được đưa hai ngón tay ra véo má nàng.
Tiểu Kiều khẽ khép mắt, gương mặt đã không còn vương lệ.
“Tướng quân, để thiếp cọ người cho ngài.”
Âm thanh nồng nàn nũng nịu từ phía sau truyền đến, Mã Dược quay đầu lại thì thấy Đại Kiều tay đang bưng một tấm khăn trắng quỵ ở sau lưng, cặp mông đầy đặn càng thêm quyến rũ dưới ánh trăng, trong đôi mắt to ma mị hấp háy tình ý, nhiều hơn là cung kính, đúng vậy, đích thật là cung kính, sự cung kính của nữ nô đối với chủ nhân!
“Ừhm.”
Mã Dược khẽ ngẩng đầu, vươn người đứng dậy, đồng thời giang rộng hai tay. Đại Kiều thướt tha đi lên trước, ân cần chà thân thể cho Mã Dược. Khóe miệng hắn thầm nở một nụ cười tà ác, thừa lúc Đại Kiều cọ người, bàn tay tội lỗi của hắn lại bò lên cặp mông tuyết mê người của Đại Kiều.
“Chủ công!”
Chính vào lúc ve vãn, ngoài mành đột nhiên truyền đến giọng nói của Điển Vi.
“Ừ?” Mã Dược rút “ma trảo” lại, đẩy thân thể mềm mại của Đại Kiều ra mà không chút thương tiếc, rồi xoay người khoác khinh bào bước ra khỏi mành, hỏi: “Điển Vi, chuyện gì?”
Điển Vi khum tay vái chào, trầm giọng nói: “Lý Mông tướng quân có chuyện quan trọng bẩm báo.”
“Lý Mông?” Mã Dược chỉnh chu lại khinh bào, lạnh nhạt nói, “Gọi y tới.”
Điển Vi lĩnh mệnh đi ra, chẳng mấy chốc đã dẫn Lý Mông tới trước mặt Mã Dược. Y khum tay vái chào Mã Dược, cất giọng nói: “Mạt tướng tham kiến chủ công.”
Mã Dược nói: “Lý Mông, có gì việc quan trọng?”
Lý Mông nói: “Chủ công, mạt tướng bắt được hai tên du côn của địa phương, và dò hỏi được một tin tức quan trọng, đặc biệt đến bẩm báo.”
Mã Dược nói: “Tin tức gì?”
Lý Mông nói: “Chủ công. Cù Huyện này có cự phú chi gia!”
“Hửm, cự phú chi gia?”
“Phải ạ, cự phú chi gia!” Lý Mông hít một hơi thật sâu, mắt lộ vẻ tham lam, to giọng nói: “Nhà này họ Mi, là gia tộc nổi tiếng của Từ Châu! Nghe hai tên du côn nói, Mi gia tư sản hơn tỷ đồng, chỉ riêng gia nô, thực khách cũng gần vạn người, lương thực trong kho càng chất chồng như núi, đủ cho mười vạn người ăn trong mấy chục năm. “
“Vậy sao?” Mắt Mã Dược thoáng chốc sáng rỡ, liên tục chà tay nói: “Không ngờ Cù Huyện lại có nhà cự phú như thế, nghe đâu Từ Châu thịnh vượng, quả đúng danh bất hư truyền!”
“Chủ công.” Sự tham lam trong mắt Lý Mông càng lộ rõ hơn, to giọng nói.“Miếng thịt mỡ đã đưa đến tận miệng tuyệt đối không thể bỏ lỡ, có nên khởi binh thâu đêm chiếm Cù Huyện? Mạt tướng đoán, nếu có thể cướp hết lương thực nhà Mi thì cũng đủ cung cấp cho hơn mười vạn đại quân dưới trướng chủ công trong vòng mười năm, vậy thì chúng ta có thể về Lương Châu rồi, ha ha.”
“Đừng vội.” Mã Dược xua tay, trầm giọng nói.“Gia nghiệp Mi gia lớn nhuờng này, chẳng lẽ còn sợ nó chạy mất sao?”
Lý Mông ngạc nhiên nói: “Chủ công. Đêm dài lắm mộng!”
Mã Dược trầm giọng nói: “Vừa nãy ngươi cũng đã nói rồi. Mi gia này tuy là cự phú, nhưng phải nuôi gia nô, thực khách gần vạn người, đây lực lượng là không thể xem thường!! Hơn nữa, trên đất Từ không ít người tài dị sĩ, ai biết có xuất hiện thêm một Chu Du thứ hai nữa không? Bổn tướng quân không muốn bị chơi thêm một vố tại Cù Huyện này.”
Mã Dược suy ngẫm giây chốc, rồi nói với Lý Mông: “Trên thuyền của Cam Ninh không phải đã bắt giữ tám trăm tù binh Quảng Lăng sao? Đi, áp tám trăm tù binh ấy đến, bổn tướng quân tự có diệu dụng.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Lý Mông lĩnh mệnh đi khỏi.
…………
Ải Hàm Cốc.
Cuối cùng, trận dịch đáng sợ đã bắt đầu lan ra.
Trước tiên là một vài thương binh cảm thấy không khỏe, lúc đầu họ không nghĩ là chuyện gì lớn lao, tưởng ăn bậy nên uống đại vài thang thuốc. Ai ngờ ngày hôm sau, vài trăm thương binh đều cảm thấy không khỏe, bắt đầu tiêu chảy ói mửa. Rồi loại bệnh kỳ quái này đã lây lan qua các binh sĩ khỏe mạnh khác một cách nhanh chóng.
Ba ngày sau đó, ôn dịch tiếp tục khuếch tán, số tướng sĩ bị bệnh nhanh chóng tăng đến hơn nghìn người.
Đến ngày thứ bảy, tướng sĩ lần lượt chết đi. Đại tướng thân tín của thừa tướng Tào Tháo, tộc đệ Hạ Hầu Uyên, thân thể vốn đã cực kỳ suy dược bởi vết thương cũ tái phát, cuối cùng không vượt qua, trở thành người đầu tiên chết vì ôn dịch. Đặc biệt có một việc khiến quân Quan Đông vô cùng hoảng loạn, Đại Tư Mã Viên Thuật của họ cũng nhiễm bệnh nằm liệt giường.
Thừa tướng Tào Tháo lúc này mới phát giác sự tình không ổn, cuống quít triệu tập các lộ chư hầu thương nghị đối sách. “Còn có cái gì để thương nghị nữa! Rút binh, lập tức rút binh, rời khỏi nơi quỷ quái này!”
Đại trướng của Tào Tháo đang vang vọng tiếng gào thét của Lữ Bố.
Trước đây Lữ Bố vẫn luôn nghe theo lời đề nghị của Trần Cung, nhường nhịn kiềm chế, dù xảy ra chuyện gì cũng không lên tiếng, nhưng lần này Lữ Bố thật sự nhịn không được nữa! Liên tục xảy ra ác chiến tại ải Hàm Cốc, những thuộc hạ cũ ở Tịnh Châu đã chết gần hết, bây giờ ngay cả Trần Cung, Tống Hiến cũng đang nguy kịch.
“Không thể, tuyệt đối không thể rút binh!” Đào khiêm cũng mất đi tác phong quân tử mọi khi, đỏ mặt tía tai đứng phắt dậy, “Liên quân một khi lui binh, thì ôn dịch cũng theo đó mang về đất mình. Nếu làm vậy, trận ôn dịch rất có thể sẽ cuốn đi cả Hoa Hạ, tạo thành một tai kiếp chưa từng có!!”
Vì thiên hạ thương sinh, vì lê dân bách tính, khiêm khiêm quân tử Đào Khiêm cuối cùng cũng điên tiết.
Lữ Bố giận dữ nói: “Không triệt binh, chẳng lẽ ở đây chờ chết sao?”
Đào Khiêm đáp: “Trận ôn dịch này tuy dữ dội, nhưng vẫn chưa đến lúc không khống chế được, số lượng tướng sĩ mất đi vẫn chưa nhiều, Khiêm cho rằng việc cấp bách hiện giờ là lập tức phái người đi khắp thiên hạ tìm danh y. Nếu thật sự có người trị khỏi trận ôn dịch này, thì sẽ là điều may mắn cho tam quân tướng sĩ và thương sinh thiên hạ.”
“Muốn chết thì các người tự chết, bổn tướng quân sẽ không phụng bồi!” Lữ Bố hét lớn một tiếng, xoay người toan đi. Thuộc cấp của Đào Khiêm, Tào Báo động mình định ngăn cản. Lữ Bố trừng mắt, nghiêm nghị quát. “Ai dám ngăn cản!?”
Tào Báo phát run, không dám động đậy.
“Lữ Bố, ngươi muốn tạo phản sao?” Tào Tháo đột nhiên bước ra, quát. “Nay Tháo có một lời, chư công cần phải theo lời Đào công, lấy thiên hạ thương sinh làm trọng, nếu còn ai nói triệt binh thì xem như đồng đảng với Mã Nghịch, tội chết!”
“Keng keng!”
Trong tiếng cọ xát của sắt thép, đại tướng Hạ Hầu Đôn dưới trướng Tào Tháo và Tàng Phách cùng rút kiếm chặn Lữ Bố lại. Lữ Bố đanh mặt, tuy không sợ Hạ Hầu Đôn, Tàng Phách liên thủ, nhưng bộ hạ của mình chỉ còn mấy trăm Tịnh Châu tinh nhuệ, thế thì làm sao đỡ nổi mấy vạn đại quân của Tào Tháo?
Nghĩ tới đây, Lữ Bố liền xìu xuống, chỉ đành ngượng ngùng quay trở về.
Quân tình ở Lương Châu cũng không tốt hơn quân Quan Đông là bao. Dù Giả Hủ đã sai người rắc phấn Thạch Ác trong quân doanh, rồi nghiêm cấm tướng sĩ tam quân ăn sống uống lã, nhưng những biện pháp dự phòng này cũng không ngăn được ôn dịch lây lan. Một cách nhanh chóng, trong ải Hàm Cốc đã xuất hiện binh lính bị nhiễm bệnh.
Giả Hủ phải bí mật xử quyết mười mấy tên sĩ tốt bị nhiễm bệnh đầu tiên, nhưng càng ngày càng nhiều sĩ tốt nhiễm bệnh, phút chốc đã không thể kiểm soát, đến cuối có hơn nghìn người bị nhiễm ôn dịch. Giả Hủ chỉ đành từ bỏ đối sách xử quyết, đổi thành cách ly những tướng sĩ bị bệnh ra. Nhưng dù vậy cũng không thể khống chế sự lây lan của ôn dịch.
“Khụ khụ khụ…”
Giả Hủ đang cúi xuống xem địa đồ thì chợt ho dữ dội, thân thể gầy mòn gần như co lại thành một đống. Cao Thuận, Hứa Chử, Hồ Xích Nhi, Vương Phương Chư bên cạnh đều kinh hãi, sợ Giả Hủ không thở nổi mà mất đi, như vậy quân Lương Châu đại loạn mất.
“Quân sư.” Mắt Hứa Chử lộ vẻ ân cần, nhắc nhở bằng chất giọng ồm ồm. “Ngài cần phải giữ gìn sức khỏe.”
“Không sao, chẳng qua bị nhiễm phong hàn thôi.” Giả Hủ xua tay, đôi mắt thảng qua một tia lo lắng không dễ phát giác, hỏi Cao Thuận: “Cao Thuận tướng quân, quân Quan Đông còn tiếp tục tấn công không?”
Cao Thuận khum tay nói: “Hồi quân sư, quân Quan Đông đã ba ngày rồi không tấn công.”
“Ừhm.” Giả Hủ gật gù, lại oằn eo ho dữ dội, rồi mới thều thào nói: “Chư vị tướng quân xin cứ tự nhiên, bổn quân sư có chút mệt, đi nghỉ ngơi giây chốc.”
Cao Thuận chư tướng khum tay vái, nối đuôi nhau rời khỏi.
Đợi chư tướng rời đi, Giả Hủ mới nói với đệ đệ mình: “Nhị đệ.”
Giả Minh đi lên một bước, khum tay nói: “Huynh trưởng.”
Vẻ lo lắng trong mắt Giả Hủ lộ rõ cả, nói với Giả Minh rằng: “Ai, huynh đã khinh thường lực sát thương của trận ôn dịch này! Tuy quân ta đã đề phòng nghiêm ngặt nhưng vẫn không miễn được sự lây lan của nó! Xem ra trận ôn dịch này dù làm tan rã ba mươi vạn đại quân Quan Đông thì quân ta cũng phải mất đi hơn phân nửa quân giữ ải!! Vi huynh tám chín phần không thể thoát khỏi kiếp nạn này.”
“Huynh trưởng.” Giả Minh thấy mũi mình cay xè, khó nói nên lời.
Giả Hủ cười một cách u sầu, nói tiếp: “Cũng may thiếu tướng quân suất lĩnh hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ đã rời khỏi ải Hàm Cốc, cũng được coi “trong cái rủi có cái may”! Nếu ngay cả thiếu tướng quân cùng hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ đều chôn thân tại ải Hàm Cốc này thì dù huynh có chết cũng khó có thể nhắm mắt.”
“Không đâu.” Giả Minh lắc đầu lia lịa, nghẹn ngào nói. “Huynh trưởng, người sẽ không sao đâu.”
“Nhị đệ không cần đau lòng, thử hỏi trên đời ai có thể trường sinh bất tử?” Giả Hủ mặt mày đỏ ửng, cao giọng nói: “Hơn nữa, bây giờ huynh vẫn chưa chết mà, đệ khóc cái gì?”
Giả Minh vội gạt nước mắt, cố tươi tỉnh nói: “Phải, tiểu đệ hồ đồ mất rồi.”
Giả Hủ hít vào một hơi, trầm giọng nói: “Nhị đệ, giờ một việc cực kỳ quan trọng cần phải giao cho đệ.”
Giả Minh nói: “Huynh trưởng cứ phân phó.”
“Vi huynh đã sửa xong một phong thư, nhị đệ phải lặn lội ngày đêm đi đến Trường An đem thư cho Trình đại phu nhân.” Giả Hủ chợt khựng lại, thở dốc nói: “Giờ đây, cũng chỉ có đại phu nhân có thể cứu huynh và tướng sĩ nhiễm bệnh.”
Dứt lời, Giả Hủ trịnh trọng đưa một phong thư cho Giả Minh.
…………..
Quân đại doanh.
Quách Gia nhễ nhại mồ hôi, khi bừng tỉnh thì thấy trong trướng sáng bừng. Tào Tháo ngồi trước giường, đang chống tay lên trán thiêm thiếp ngủ. Sau lưng Tào Tháo là Hạ Hầu, Lý Điển, Tào Nhân, Tào Hồng chư tướng cùng với Tuân Du, Trình Dục, trên mặt mọi người hiện vẻ lo lắng.
Tào Hồng tinh mắt, là người đầu tiên thấy Quách Gia tỉnh dậy, lập tức vui vẻ nói: “Chủ công, Quách Gia tiên sinh đã tỉnh, ngài ấy tỉnh!”
Tào Tháo giật mình thức tỉnh, vội cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy Quách Gia đã tỉnh, vả lại còn gượng người ngồi dậy, đương chắp tay vái chào lão. Tào Tháo vui mừng khôn xiết, vội đi lên đỡ hai tay Quách Gia, đôi mắt hổ ứa ra hai giọt lệ, nghẹn ngào nói: “Phụng Hiếu, Phụng Hiếu! Ngươi đã tỉnh rồi sao!” Tào Tháo vui mừng thật sự, nếu Quách Gia cũng qua đời như Hạ Hầu Uyên thì lão mất đi hai “cánh tay” cùng một lúc. Cũng may Quách Gia số lớn, hôn mê bảy ngày không một giọt nước vẫn có thể tỉnh lại một cách kỳ diệu!
“Chủ công.” Quách Gia thều thào yếu ớt. “Đa tạ chủ công lo lắng.”
“Phụng Hiếu mau nằm xuống.” Tào Tháo đỡ Quách Gia nằm lại xuống, ân cần hỏi han.
“Có cảm thấy không khỏe không?”
“Chủ công, tại hạ đã không sao rồi!” Quách Gia nhìn sang Tào Tháo cười khổ. “Chỉ cảm thấy hơi đói thôi.”
“Tử Liêm.” Tào Tháo quay đầu nói với Tào Hồng: “Mang chút thức ăn cho quân sư.”
“Vâng ạ.”
Tào Hồng đáp trả một tiếng, hân hoan rời khỏi.
“Chủ công.” Quách Gia nhìn Tào Tháo nói. “Trong quân ôn dịch đang lây lan phải không?”
Tào Tháo ngạc nhiên nói: “Mấy ngày nay Phụng Hiếu vẫn hôn mê bất tỉnh, làm sao biết trong quân đang có ôn dịch?”
“Lúc Gia còn nhỏ, ở quê thường có ôn dịch hoành hành, Gia cũng không may bị lây bệnh suýt chết. May mà có thần y đi ngang qua, phân phát thuốc cứu tánh mạng của hương thân phụ lão, tính mạng Gia cũng được bảo toàn, nên mới biết chuyện này.” Quách Gia khựng lại, rồi hân hoan nói.“Nếu không phải lúc nhỏ từng trải qua kiếp nạn này thì Gia chỉ sợ không thể tiếp tục thay chủ công bày mưu tính kế.”
Tào Tháo thắc mắc: “Ý là sao?”
Quách Gia nói: “Chủ công có lẽ không biết, nếu người bệnh có thể vượt qua đại nạn không chết thì sẽ sản sinh ra chất kháng sinh với ôn dịch, khi bị nhiễm một lần nữa thì cơ hội sống sót sẽ rất cao, nên Gia mới có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nếu không đã chết từ lâu rồi.”
“Thì ra là thế.” Tào Tháo chợt hiểu, hỏi tiếp. “Phụng Hiếu vừa nói, trên đời thực sự có thần y trị được bệnh này?”
“Có.” Quách Gia nói: “Vị thần y này họ Hoa tên Đà, đương ở Nhữ Nam.”
…………
Trời vừa hừng sáng, trên dưới Mi phủ tất bật bận rộn.
Trong tiếng leng keng của hoàn bội (chuông đeo ngay thắt lưng), theo sau là một hàng nha hoàn bộc phụ, một cô thiếu nữ da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu xuất hiện trước mặt Mi Trúc, Mi Phương. Thiếu nữ sửa vạt áo rồi hành lễ với hai huynh đệ: “Hoàn nhi xin ra mắt hai vị huynh trưởng.”
Mi Trúc khẽ gật đầu, nhìn thiếu nữ nói: “Tiểu muội, gần đây Cù Huyện không...được thái bình cho lắm, vi huynh quyết định đưa muội và hai vị tẩu tẩu đến Biệt phủ ở Bành thành lánh tạm một thời gian, muội mau đi thu dọn rồi lập tức khởi hành.”
“Tiểu muội tuân mệnh.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng thi lễ, xoay người rời khỏi.
Mi Trúc xoay người phóng ánh mắt sang một tráng hán dáng người cường tráng, tuổi chừng bốn mươi, trầm giọng nói: “Mi Hổ, lập tức chọn trong thực khách năm trăm tên tinh tráng dũng sĩ, cho họ ăn một bữa no nê, mang theo nỏ, khoác áo giáp, hộ tống hai vị phu nhân và tiểu thư đến Bành thành.”
Dứt lời, Mi Trúc đưa một phong thư cho Mi Hổ, trịnh trọng nói: “Đây là phong thư do chính tay ta viết, ngươi phải tùy thân mang theo, sau khi đến Bành thành lập tức chuyển giao cho Khuê đại nhân!”
Tráng hán dõng dạc đáp: “Tiểu nhân tuân mệnh.”
Đưa mắt nhìn Mi Hổ rời đi, Mi Trúc lại nhìn Mi Phương nói: “Nhị đệ phải điều động huyện tốt ở Cù Huyện, chia ra rời thành để dụ phản quân.”
Mi Phương cất giọng nói: “Tiểu đệ sẽ để ý.”
………..
Mã Dược suất lĩnh Điển Vi và mười mấy tinh binh Lương Châu giả trang thành dân chúng ở vùng phụ cận, len lén leo lên một sườn núi vô danh, ngóng nhìn địa hình của Cù Huyện. Trong ánh nắng ban mai mỏng manh, thị trấn Cù Huyện tựa như một con rùa khổng lồ, lặng lẽ nằm trên vùng thảo nguyên bằng phẳng. Ngoài thành bờ ruộng dọc ngang, ruộng tốt vạn khoảnh, trong thành đình đài lầu các, mưa bụi mông lung.
Mã Dược đương chăm chú quan sát thì chợt phát hiện Cù Huyện có bốn cánh cửa đang mở rộng, từng đội từng đội huyện tốt không ra hàng ngũ đi ra từ trong thành. Đầu tiên, họ đi quanh Cù Huyện vài vòng, rồi chia nhau nghênh ngang đi về hướng tây, nam, bắc. Rất nhiều thám mã Lương Châu ở ngoại thành lập tức bám đuôi theo họ.
“Điệu hổ ly sơn?”
Khóe miệng của Mã Dược dần dần nhếch thành nụ cười nhạt.
Chỉ trong chốc lát, cửa phía Tây của Cù Huyện lại mở ra lần nữa. Một đội quân năm, sáu trăm người vây quanh ba cỗ xe ngựa huỳnh huỵch chạy ra. Mã Dược chợt hiểu, không nghi ngờ gì nữa, đoàn người và ngựa này nhất định là gia binh của Mi phủ. Người ngồi trong xe ngựa rốt cuộc là ai? Vì sao phải phái năm, sáu trăm quân đến hộ tống?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.