Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Quyển 2 - Chương 110: Phải chết

Tịch Mịch Kiếm Khách

16/03/2013

“Thủ lĩnh, là của người Ô Hoàn!”

Một tên tùy tùng nhặt từ trên cỏ lên một chuỗi vòng xương thú, nói với Kha Bỉ Năng: “Chỉ có loại Ô Hoàn bỉ ổi mới có thể mang vòng xương thú này.”

Một tên tùy tùng khác dò xét kĩ càng dấu chân ngựa trên bờ sông, lại đi tới cạnh xe ngựa, lấy ngón tay quệt nhẹ qua vết máu trên bánh xe, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, lãnh đạm nói: “Thủ lĩnh, mùi máu tươi vẫn chưa tan hết, thời gian bộ lạc Khứ Cân gặp họa diệt tộc hẳn là chưa vượt quá hai ngày. Kẻ địch ước chừng bốn ngàn kỵ binh.”

“Hai ngày, bốn ngàn kỵ binh!”

Ánh mắt Kha Bỉ Năng bình tĩnh lạnh lùng, trầm giọng nói: “Bộ lạc Khứ Cân dê bò vô số, người Ô Hoàn thế nào cũng đi không nhanh, thời gian hai ngày hẳn là đi không tới trăm dặm! Nói cách khác, bọn họ bây giờ có lẽ vẫn còn ở phía Bắc trường thành, ừm, để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ ~~”

“Thủ lĩnh là muốn đoạt lại đàn bà và dê bò của bộ lạc Khứ Cân?”

“Trong tộc chúng ta chỉ có không quá năm trăm dũng sĩ, trừ khi cầu viện tộc Thác Bạt.”

“Bộ lạc Thác Bạt cách đây hơn năm trăm dặm, chờ Thác Bạt Khiến Phần dẫn dũng sĩ trong tộc chạy tới, người Ô Hoàn đã sớm trở lại trường thành phía Nam, chúng ta nếu vượt qua trường thành cướp đoạt, sẽ phải đối mặt với quan quân đế quốc Đại Hán.”

Trong con mắt thản nhiên của Kha Bỉ Năng thoáng qua một tia giảo hoạt, hướng tùy tùng của hắn ngoắc tay nói: “Các ngươi lại cả đây”.

Bóng đêm tối đen như mực, gió mạnh gào rít, mây đen giăng đầy trời, ánh trăng ảm đạm, thê lương chiếu rọi khắp thảo nguyên.

Trăng đang sáng vằng vặc, đúng là thời điểm tốt để giết người.

"Hô ~ "

Tấm rèm trướng nặng nề bằng da trâu bị nhấc lên. Điển Vi, hai vai vác thiết kích, khom lưng chui ra ngoài. Hắn trợn tròn mắt, từ mắt hắn phát ra tia sáng của dã thú. Nhìn xung quanh, đảo mắt qua các gương mặt của đám người Ô Hoàn, buồn bực “Hừ” một cái rồi tránh ra một bên cửa trướng nói: “Chúa công cho mời các vị vào.”

Hơn mười vị thủ lĩnh Ô Hoàn vội tránh ánh mắt Điển Vi, tránh ua bên cạnh Điển Vi tiến vào đại trướng da trâu của Mã Dược.

Mười mấy cây đuốc cháy rừng rực, đại trướng làm bằng da trâu sáng như ban ngày. Mã Dược mặc áo giáp, đầu đội mũ trụ, thanh kim đao đặt dưới đệm, ngồi trên giường da hổ, đôi mắt đen nhìn không chớp về phía các thủ lĩnh Ô Hoàn, mắt thoáng tia thâm trầm rồi mất ngay.

Chu Thương, Quản Hợi hai người cầm kiếm đứng nghiêm bên cạnh Mã Dược. Cả hai vẫn mặc bộ chiến giáp, gương mặt lãnh đạm.

Đợi mười mấy thủ lĩnh của bộ lạc Ô Hoàn khom người đi hết vào trướng. Điển Vi cũng chui người vào theo, hắn tiện tay bỏ tấm rèm da trâu xuống. Như ngăn cách bóng đêm ở ngoài trướng, trong trướng sáng sủa nhưng lại rất yên tĩnh, một sự yên tĩnh quỷ dị.

"Chi chi ~~ "

Cây đuốc cháy phát ra âm thanh lách tách, không khí tràn ngập sự nghiêm trọng khiến mọi người nghẹt thở.

"Tham kiến tướng quân ~ "

Hơn mười thủ lĩnh của bộ lạc Ô hoàn đứng trước mặt Mã Dược. Sắc mặt cung kính, tay phải ôm trước ngực, khom lưng cúi chào, theo nghi lễ tôn kính nhất của vùng thảo nguyên.

Mã Dược khoát tay nói: “Chư vị đầu lĩnh, mời ngồi”.

"Cám ơn Tướng quân ~ "

Hơn mười đầu lĩnh khom người tạ ơn, rối rít ngồi xếp bằng xuống thảm.

Ánh mắt Mã Dược lạnh lùng nhìn qua hơn mười thủ lĩnh đang ngồi trên thảm. Hắn nói: “Hôm nay, ta dặc biệt mời các vị thủ lĩnh tới đây là muốn mọi người hết lòng giúp đỡ, tất nhiên nói cho cùng thì cũng là việc nhỏ thôi.”

Đám thủ lĩnh bộ lạc Ô Hoàn rối rít ngẩng cao đầu nói: “Nguyện tuân theo sự phân phó của tướng quân”.

“Là thế này……” Mã Dược khẽ nhếch miệng cười nhạt, nói: “Bổn tướng, muốn mượn một vật trên người của chư vị để dùng một chút”.

“Chỉ cần tướng quân muốn, bọn tiểu nhân nguyện tuân theo”.

“Rất tốt” Nụ cười của Mã Dược vẫn lạnh như băng. Hắn nói tiếp: “Bổn tướng muốn mượn đầu của chư vị để dùng có việc”.

"A?"

“Hả!”

“Cái gì?”

Hơn mười thủ lĩnh Ô Hoàn nhìn nhau sợ hãi. Hai người trẻ tuổi không chịu nhị được, đứng dậy rút đao ra. Những người còn lại vẫn đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ quả thực không dám tin vào tai mình. Bọn họ đã tuyên thệ thuần phục. Sao Mã Dược vẫn muốn lấy tính mạng của họ?

Mã Dược dụng tâm thật hiểm ác. Nếu suy nghĩ đơn giản như đám thủ lĩnh Ô Hoàn thì Mã Dược đã không phải là Mã Dược. Những người này sẽ không còn là thủ lĩnh của bộ lạc Ô Hoàn nữa.

Nên biết rằng để người Ô Hoàn trở thành đám thuộc hạ trung thành của Mã Dược, thở thành tầng thứ ba của kim tự tháp, trở thành toán tiên phong để Mã Dược chinh phục Hà sáo thì phải tiến hành hợp nhất các bộ lạc Ô Hoàn ở trong quận, Thượng Cốc, Ngư Dương, Hữu Bắc Bình, Liêu Tây, Liêu Đông và các nơi khác.

Sau khi thống nhất người Ô Hoàn thì sẽ chia thành năm đội, tiền, hậu, tả, hữu, trung. Mã Dược sẽ bổ nhiệm Bùi Nguyên Thiệu, Quản Hợi và các đại tướng thân tín nắm giữ năm đội này. Như vậy việc thống nhất sẽ ảnh hưởng lớn tới quyền lợi của các thủ lĩnh Ô Hoàn. Tất nhiên họ sẽ hết sức phản đối thậm chí phản bội.

Cho nên đám thủ lĩnh Ô Hoàn này phải chết.

“Tại sao?” Tên thủ lĩnh bộ tộc Hắc lang không nhịn được hỏi hắn: “Bộ tộc Hắc Lang chúng ta đã tuyên thệ thuần phục. Tướng quân tại sao vẫn muốn giết chúng ta?”

Ánh mắt Mã Dược hiện lên vẻ độc ác và sát khí. Hắn hỏi lại: “Ngươi không cam lòng, đúng không?”

Thủ lĩnh Hắc Lang giận dữ nói: “Ngươi đã làm nhục toàn thể bộ lạc Ô Hoàn chúng ta. Đây là sự báng bổ với Lang thần. Ngươi sẽ là kẻ thù của cả thảo nguyên”.

“Nói xong chưa?” Mắt Mã Dược hiện lên vẻ vô cùng độc ác: “Nói xong rồi thì chuẩn bị lên đường thôi”.

Tên trẻ tuổi, thủ lĩnh bộ lạc Kim Điêu lạnh lùng nói: “Ta đã nói người Hán các ngươi đều là lũ tiểu nhân không biết giữ lời, các ngươi vẫn còn không tin. Hiện tại như vậy, các ngươi còn ở đó nhảm nhí với hắn làm gì. Giết hắn đi, sau đó chúng ta dẫn toàn bộ bộ tộc giết sạch người Hán. Chúng ta có thể chạy tới Liêu Tây đầu hàng Khâu Lực Cư đại nhân”.

"Giết!"

Thủ lĩnh Dã Mã hét lên một tiếng. Hắn vung đao xông thẳng vào Mã Dược.

"Hừ!"

"Ừ!"

Hai tiếng lạnh như băng phát ra. Quản Hợi, Chu Thương cả hai tiến lên trước. Đứng chắn trước người Mã Dược. Chu Thương tay cầm đao, Quản Hợi, cánh tay cuốn ngọn dây xích, trong tay cầm một quả lưu tinh chùy to tướng đầy mũi nhọn.

Thủ lĩnh Ngân Hồ sợ hãi quay người định bỏ chạy.

“Hả!?”

Sát khí lạnh lẽo như nước lũ tràn tới làm tóc gáy của thủ lĩnh Ngân Hồ dựng đứng lên, hắn sợ hãi ngẩng đầu chr thấy trước mặt là đại hán vừa vén rèm đang như hung thần canh giữ cửa trướng, hai thanh đại thiết kích nằm gọn trong tay hắn, nước thép đem xì của hai cây kích khiến kẻ khác thấy nghẹt thở.

“Đã tới đây rồi, còn muốn sống sót rời khỏi đây sao?” Mã Dược lui lại, lạnh lùng nói: “Giết”.

"Chết!"

Điển Vi, Quản Hợi, Chu Thương đồng loạt quát lên, mắt hiện sát khí, cùng lúc đó tấm rèm da trâu đang buông xuống đóng t cửa đại trướng bị vén lên, hơn trăm tên Hán quân mặc trọng giáp gào thét tiến vào trong trướng. Trường thương sắc bén giương lên, ánh đuốc phản chiếu xuống mũi thương toát ra ánh sáng ghê rợn, chết chóc.

Mưu sát, từ đầu đến cuối là mưu sát!

Trước khi đi cướp Kim Liên Xuyên, Mã Dược và Giả Hủ đã thiết kê hoàn hảo vụ mưu sát này!

“Cái gì? Thủ lĩnh muốn xâm nhập trường thành, tập kích đại doanh của người Ô Hoàn?”

Khả Bỉ vừa rứt lời, hơn mười tên tùy tùng biến sắc.

Khả Bỉ trầm giọng nói: “Các dấu hiệu cho thấy người của bộ lạc Khứ Cân đã gặp bất trắc, nên Na Lâu Lai mới có gan thừa dịp tới tập kích Kim Liên Xuyên. Na Lâu Lai tập trrung hết trai tráng đến đây tất ở nhà phòng ngự lỏng lẻo. Nếu chúng ta có thêỷ nhân cơ hội này tấn công bản doanh của Na Lâu Lai, chẳng những có thể dương danh thảo nguyên mà còn có thể mượn tiếng báo thù cho bộ lạc Khứ Cân ở Kim Liên Xuyên để thu phục các người Khứ Cân còn phân tán ở Kim Liên Xuyên. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Sao lại không làm chứ?”

Kha Bỉ Năng dù còn trẻ tuổi nhưng đã bộc lộ nét kiêu hùng của một người có hùng tài đại lược, dường như việc làm thủ lĩnh một bộ lạc nhỏ không thể thỏa mãn dã tâm của hắn, tầm mắt hắn hướng tới cả thảo nguyên bao la, mà bộ lạc Khứ Cân và Kim Liên Xuyên chỉ là bước đầu tiên để hắn thực hiện dã tâm đó.

Một tên hầu cận khuyên nhủ: “Thủ lĩnh tôn kính. Bên trong Trường thành có Hán quân tinh nhuệ đóng giữ. Hơn nữa nghe nói Thứ sử U châu Lưu Ngu cùng thái thú Bắc Bình Công Tôn Toản đều là người lợi hại. Bộ tộc chúng ta chỉ có năm trăm dũng sĩ”.

“Quân Hán tinh nhuệ chỉ là lũ cừu non” Kha Bỉ hung hăng nói: “ Các dũng sĩ của chúng ta chính là lang sói trên thảo nguyên, ngươi đã thấy sói ăn thịt cừu chưa?”

"Cáp ~~ "

"Ô ngao ~~ "

Trong tiếng động hỗn độn, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. mấy trăm thích khách kỵ binh Tiên Ti nhảy lên ngựa phóng đi, trong chốc lát chúng biến mất vào bóng đêm mịt mù.

"Hô ~ "

Mã Dược thở phào nhẹ nhõm, cơn đau đớn khủng khiếp, nóng rực từ vai phải phát ra. Một mũi tên, đuôi gắn lông chim như nanh sói cắm vào vai phải hắn, mũi tên đón gió rung lên nhè nhẹ. Bùi Nguyên Thiệu, gã sói hoang này đúng là nhẫn tâm. Hắn bắn một mũi tên xuyên thủng cả áo giáp ở vai Mã Dược.

Nhưng cũng may là mũi tên ba cạnh này sẽ không mắc lại trong cơ thể khiến Mã Dược phải chịu đau đớn mổ sẻ để lấy nó ra

"Hí luật luật ~~ "

"Giá ~ "

"Cáp ~ "

Dưới bầu trời đêm tiếng ngựa hí, tiếng người quát hỗn loạn ồn ào như thác lũ kéo tới, mấy ngàn thiết kỵ sau khi nghe tiếng chém giết vội cùng nhua kéo đến cứu viện, vô số cây đuốc chiếu cả vùng thảo nguyên sáng như ban ngày.

“Thích khách. Có thích khách, Bọn Tiên Ti đáng chết tập kích đại doanh của tướng quân” Một tiếng hét lớn xé tan màn đêm: “Tướng quân bị trọng thương. Hơn mười vị thủ lĩnh vì bảo vệ tướng quân đã tử thương”.

“Vì tướng quân và các thủ lĩnh đã vong mạng. Hãy đuổi theo, giết sạch bọn người Tiên Ti hèn hạ”.

“Đuổi theo giết hết lũ cẩu tặc Tiên Ti này đi”.

Trong khung cảnh hỗn loạn đó, không biết kẻ nào đã hô hào ầm ĩ. Đám người Ô Hoàn không hiểu rõ chân tướng sự việc cũng nhất thời gào lên hưởng ứng.

Trong lúc nhất thời kích động, tướng sĩ Hán quân cũng không biết rõ sự thật cũng gào thét hưởng ứng không dứt, người Tiên Ti đáng chết đánh lén đại doanh, hơn nữa bắn tướng quân bị thương, thật sự khôngthể tha cho bọn chúng!

Tướng sĩ ba quân phẫn nộ, nhất là người Ô Hoàn, nghe tin các thủ lĩnh bị giết lại càng phẫn nộ. Thấy tình thế trước mắt sắp mất đi sự khống chế, Mã Dược đôi mắt lạnh băng thoáng tia độc ác, cánh tay phải lặng lẽ giơ cao, Điển Vi đang đứng nghiêm sau lưng Mã Dược bèn lấy tù và ra thổi.

Trong chốc lát âm thanh hiệu lệnh vang động khắp nơi.

Nghe hiệu lệnh, binh sĩ Hán quân lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu lập trận theo đội ngũ của mình. Dưới bầu trời đêm u ám, hai ngàn tướng sĩ Hán quân nhanh chóng tụ tập thành thế trận nghiêm chỉnh. Đám người Ô Hoàn vẫn còn lộn xộn như trước, tụ tập một chỗ gào thét loạn bậy, đầy kích động.

Mã Dược nhảy lên ngựa, hắn không cẩn thận động chạm bên vai bị trúng tên, hắn cau mày nhăn nhó.

"Hí hí, hí ~~ "

Chiến mã hí lên, âm thang vang dộng khắp nơi. Mã Dược giục ngựa tiến đến trước trận tiền của quân thiết kỵ Ô Hoàn.

“Các dũng sĩ Ô Hoàn”.

Dưới bầu trời đêm vang lên giọng nói của Mã Dược, làm xáo trộn sự yên tĩnh của đám người Ô Hoàn. Người Ô Hoàn đã di cư vào trong trường thành và hỗn cư cùng người Hán trên trăm năm. Mặc dù không nhiều người Ô Hoàn có thể nói tiếng Hán lưu loát nhưng rát nhiều người có thể nghe và hiểu tiếng Hán.

Chốc lát đám người Ô Hoàn đang kích động bị giọng nói của Mã Dược gây chú ý. Tất cả đều nhìn thẳng vào người Mã Dược, dưới ánh đuốc dọi sáng, tất cả người Ô Hoàn đều nhìn thấy đầu vai trái của Mã Dược vẫ đang cắm mũi tên



“Mới vừa rồi, lũ cẩu tặc Tiên Ti hèn hạ đã tập kích đại doanh của ta. Các thủ lĩnh bộ lạc vì bảo vệ ta đã anh dũng tử nạn”.

Vẻ đau thương hiện lên trong mắt các dũng sĩ Ô Hoàn. Trên thảo nguyên này, cái chết của thủ lĩnh đồng nghĩa với sự suy sụp của bộ lạc, nó càng ý nghĩa hơn khi tai kiếp của bộ lạc mới chỉ bắt đầu.

“Mặc dù thủ lĩnh của các người tử trận. Nhưng bọn họ vì bảo vệ ta mà chết. Các ngươi không nên bi thương, dù thủ lĩnh của các ngươi đã chết nhưng bổn tướng vẫn còn sống. Bổn tướng thề có đất trời, lấy danh nghĩa Thiên Lang thần mà thề, sẽ nhận người Ô Hoàn làm thuộc hạ trung thành nhất của ta, ngay cả khi thần linh từ bỏ ta, ta cũng không vứt bỏ các ngươi.

Tất cả gnười Ô Hoàn đều lộ vẻ nghiêm trang, Thiên Lang thần trên trời không thể coi thường, lời thể này cũng giống như thần thánh cũng không thể coi thường. Người trên thảo nguyên rất ít tôn trongLang thần, ít khi lập thệ, một khi đã nói lời thề mà vị phạm người trên thảo nguyên mà biết thì sẽ trở thành kẻ thù của toàn thảo nguyên.

“Ta sẽ tuân thủ ước định cùng với các thủ lĩnh. Lần hành động này, nô lệ và gia súc thu được sẽ chia đôi, chia đều cho tất cả mọi người. Chỉ cần là dũng dĩ tham gia hành động lần này đều nhận được phần của mình”.

Tất cả người Ô Hoàn mở to hai mắt nhìn hắn. Bọn chúng quả thực không dám tin vào hai tai mình nữa.

Hộ Ô Hoàn Giáo úy Đại Hán trước kia không cướp lấy đàn bà và gia súc của họ là mau lắm rồi, nhưng vị Hộ Ô Hoàn giáo úy này chẳng những không cướp của họ mà còn đem chia một nửa số đàn bà và gia súc cướp được cho họ nữa. điều này liệu có thật không?

Ánh mắt Mã Dược lạnh lùng. Hắn đã đoán trước được sự do dự của người Ô Hoàn.

“Lần này chẳng qua chúng ta chỉ chinh phục một bộ lạc nhỏ cho nên các dũng sĩ sẽ không được phân chia nhiều nô lệ và gia súc, nhưng trong tương lai khi chúng ta chinh phục được càng nhiều bộ lạc Tiên Ti hơn, các ngươi có thể có hàng nghìn gia súc và hàng trăm nô lệ, các ngươi có muốn không?”

“Có!”.

Các dũng sĩ Ô Hoàn rối rít đáp lại.

Con người ta sinh ra ai cũng có bản tính tham lam. Con người sinh ra trên thảo nguyên, không ai có thể cự tuyệt sức hấp dẫn của nữ nhân, nô lệ và gia súc. Không ai muốn từ khi sinh ra đã là nô lệ cũng giống như không ai muốn từ khi sinh ra đã là thái giám.

“Rất tốt” Mã Dược lạnh lùng nói: “Vậy các ngươi hãy vung đao lên, giương cung tên, theo bổn tướng và các tướng sĩ dũng mãnh Đại Hán đi thực hiện ước mơ của các ngươi”.

"Ngao ~~ "

Ban đầu hai, ba dũng sĩ Ô Hoàn gào lên, sau đó càng có nhiều dũng sĩ Ô Hoàn tham gia cùng, loan đao trong tay chúng vung lên cao. Thấy đám dũng sĩ Ô Hoàn cuồng nhiệt đáp lại, mắt Mã Dược thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng. Mưu kế giết các thủ lĩnh Ô Hoàn của Độc sĩ Giả Hủ đã làm cho mọi chuyện trở nên cực kỳ đơn giản. Sau khi giết chết các thủ lĩnh, rồi lại ban thưởng cho người Ô Hoàn, Mã Dược dễ dàng có được sự thuần phụccủa các dũng sĩ Ô Hoàn.

Kế huyện, đại sảnh của U châu Sử bộ.

Lưu Ngu sắc mặt vui vẻ nói với Lưu Bị: “Huyền Đức, xin mời ngồi!”.

Lưu Bị khiêm nhường nói: “Bị là người không có quan tước gì, thực không dám ngồi”.

Lưu Ngu nói: “Huyền Đức tuy là không quan tước gì nhưng là dòng dõi hoàng tộc, lại đã từng theo Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung, nhị vị tướng quân chinh phạt quân Khăn Vàng. Là công thần của Đại Hán, sao còn giữ lễ nghi như vậy? Hãy ngồi đi”.

Lưu Bị lại từ chối nói: “Bị thực không dám”.

Diêm Nhu cười hạt nói: “Huyền Đức công, không cần khách khí, xin mời ngồi”.

Tiên Vu Phụ không vui nói: “Mời ngồi ngài không ngồi, cứ từ chối là ý gì?”

Quan Vũ mắt phương chợt khép lại. Đôi mắt hiện hàn quang, cũng khuyên nhủ: “Đại ca, đã thế anh không cần khách khí nữa, cứ ngồi đi.”

Lưu bị quay sang chỗ Diêm Nhu, Tiên Vu Phụ chắp tay, toát mồ hôi nói: “Vậy bị đành bêu xấu.”

Lưu Ngu cười ha hả, nâng chung rượu nói: “Nào Huyền Đức. Chúng ta cạn chung này”.

Lưu Bị cũng giơ chung lên, ngửa cổ uống một hơi cạn.

Đang lúc yến ẩm, chợt thấy thái thú Thượng Cốc Khiên Chiêu vội vã tiến vào đại sảnh, tiếng bước chân dồn dập làm mọi người chú ý, Lưu Bị cũng vội nhìn vào người mới đến, chỉ có Quan Vũ mắt phượng vẫn nhắm hờ, thân vẫn thẳng băng đứng sau Lưu Bị. Có thái độ như núi đổ trước mặt cũng không biến sắc.

Lưu Ngu thấy Khiên Chiêu. Hắn ngạc nhiên hỏi: “Khiên Chiêu, sao chỉ mình ngươi đến, Mã Dược đâu?”

Năm ngày trước, Na Lâu lai, Phổ Phu Lô hai đạo quân phản loạn Ô Hoàn rút đi. Kế huyện không đánh mà giải vây, Lưu Ngu viết thư cho thái thú nghiễm Dương, Thượng Côc, Đại Quận cùng Hộ Ô Hoàn giáo úy MãDược cùng đến Kế Huyền bàn kế phá bọn phản loạn Trương Thuần, Trương Cử, thái thú và đô úy Nghiễm Dương đến sớm nhất, chỉ có thái thú Thượng Cốc và Hộ Ô Hoàn giáo úy Mã Dược là chưa tới.

Khiên Chiêu chắp tay hướng Lưu Ngu nói: “Đại nhân, Mã Dược tự mình dẫn hai nhìn kỵ mã bản bộ và hai ngàn thiết kỵ Ô Hoàn, rời sơn khấu A Lạp đi tập kích Kim Liên Xuyên”.

“Cái gì?” Lưu Ngu nghe vậy thất thanh hỏi lại. Hắn lo lắng nói: “Trương Thuần, Trương Cử làm loạn. Đang lúc cấp bách như thế, Mã Dược dẫn quân tập kích Kim Liên Xuyên làm gì? Nếu chọc giận đại vương Tiên Ti Khôi Đầu, hắn sẽ dẫn quân báo thù. Tên Mã Dược này thật không biết phân biệt tốt xấu gì cả”.

“A!” Tiên Vu Phụ thất kinh, mắt hiện lên sự phấn khích, hắn hưng phấn nói: “Mã Dược tướng quân chỉ có bốn ngàn kỵ binh. Dám tập kích Kim Liên Xuyên ư?”

Diêm Nhu chau mày hỏi: “Khiên Chiêu đại nhân, Mã Dược vốn chỉ có hai ngàn quân kỵ mã, sao bây giờ lại có thêm hai ngàn thiết kỵ Ô Hoàn theo hắn?”

Câu hỏi đó đã nhắc nhở Lưu Ngu, hắn vội hỏi: “Không sai, tất cả các quận người Ô Hoàn đều làm phản. Chỉ còn có Ô Duyên bộ dưới trướng của Công Tôn Toản. Mã Dược là Hộ Ô Hoàn giáo úy chỉ là cái chức hữu danh vô thực. Tại sao kỵ binh Ô Hoàn lại theo hắn?”

Khiên Chiêu hít một hơi rồi trả lời: “ Chư vị đại nhân không biết chứ năm ngày trước bảy ngàn kỵ binh của Sở bộ Ô Hoàn đang ở Âm Phong Hạp Cốc đi tập kích quân của Khứ Cân Ngốc Luật. Quân hai bên hỗn chiến ác liệt. Khứ Cân Ngốc Luật chết tại trận, quân hai bên đánh nhau bất phân thắng bại. Lúc đó Mã Dược thống lĩnh hai ngàn tinh kỵ binh xuất trận. Bắt làm tù binh gần năm ngàn quân Tiên Ti và Ô Hoàn. Ba ngàn tù binh Tiên Ti bị Mã Dược thảm sát hết. Hai ngàn tù binh Ô Hoàn lại được Mã Dược thu nhận”.

“Cái gì?” Tề Chu nghe vậy hít một hời hỏi lại: “Ba ngàn tù binh Tiên Ti bị giết hết. Mã Dược đúng là một tên đồ tể”.

“Mã Dược vốn dĩ là một tên đồ tể” Lưu Bị không để mất thời cơ nói xen vào: “Chư vị đại nhân, con người Mã Dược tại hạ cũng biết một ít. Khi hắn thống lĩnh tám trăm lưu khấu tiến vào Dĩnh Xuyên, tại hạ đã giao chiến cùng hắn. Người này máu lạnh, giết người không ghê tay, lại biết dùng thủ đoạn để lung lạc lòng người”.

Lưu Ngu cau mày lại. Ấn tượng ban đầu của hắn với Mã Dược không có gì. Hắn nghe Lưu Bị nói giọng khiêu khích như thế, hắn không nhịn được hỏi: “Huyền Đức nói thế là có ý gì?”

Lưu Bị lạnh lùng nói: “Đại nhân, Mã Dược là loại lang sói, dã tâm lớn. Nếu hắn ngồi ở ngôi cao sẽ là cái họa trong lòng của Đại Hán, không bằng hãy sớm diệt trừ hắn đi”.

Lưu Ngu gật đầu. Hắn trầm tư suy nghĩ.

"Hưu ~~ "

Một mũi tên sắc bén như nanh sói rít lên bay tới.

"Phốc ~ "

Một tia máu bắn lên, mũi tên sắc bén xuyên qua cổ họng tên thám mã Hán quân. Thân thể tên thám mã Hán quân trên lưng ngựa run lên ngã nhào từ trên ngựa xuống đất. Chiến mã mất chủ hí lên mọt tiếng bi thương rồi điên cuồng chạy trong bóng đêm mù mịt.

“Tiểu nhân đuổi theo mang con ngựa trở lại”.

Một tên hầu cận muốn đuổi theo. Kha Bỉ giơ cánh tay phải ngăn lại nói: “Không cần, chẳng cần một con ngựa làm gì, hiện chúng ta đang xâm nhập vào đất của người Hán, lúc nào cũng có thể gặp quân Hán, đừng có đuổi theo, tránh làm lộ hành tung mà hỏng đại sự.”

"Dạ, thủ lĩnh."

Tên hầu cận dừng lại, thân thể thấp lùn của hắn lui lại núp vào trong bụi cỏ, một cơn gió mạnh thổi qua làm các bụi cỏ cao quá đầu người đổ dạp xuống để lộ ra một toán kỵ binh lớn khoảng chừng bốn, năm trăm quân. Cầm đầu là một người vóc dáng cao lớn, dung mạo khôi vĩ hiển nhiên đó chính là Kha Bỉ.

"Cách đát đát ~~ "

Tiếng vó ngựa dồn dập từ phía xa đưa lại, phá tan màn đêm u ám. Một kỵmã đang cỡi ngựa phóng như bay tới.

“Lọc cọc.”

“Lọc cọc.”

Tên kỵ mã phóng như bay tới cùng với âm thanh quỷ dị đáp lại. Kha Bỉ nghiêm mặt lại. hai tên hầu cận tâm phúc từ trong bụi cỏ tiến ra, chúng trầm giọng hỏi: “Ngột Lực Đột, thế nào?”

Tên Ngột Lực nhảy từ lưng ngựa xuống. Hắn nói: “Thủ lĩnh, không xong rồi”.

“Sao?’

“Người Ô Hoàn đã di chuyển. Không để lại dấu vết gì”.

“Cái gì?” Kha Bỉ thất thanh. Hắn vội hỏi: “Người Ô Hoàn nhập quan đã hai trăm năm, chưa từng di cư. Không thể nào, tuyệt không thể nào. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Ngột Lực Đột”.

“Dạ ,thủ lĩnh”.

Ngột Lực Đột vội trả lời ròi hô mấy tên lính hầu đi theo rồi nhảy lên gựa gào thét phóng đi. Thoáng chốc đã khuất sau màn đêm.

Trữ huyện, giáo úy bộ người Ô Hoàn.

"Dát chi ~ dát chi ~ "

Tiếng quát chói tai vang lên, câu treo nặng nề hạ xuống, rồi có tiếng bước chân nặng nề bước trên cầu treo. Một bóng người cao lướn chạy qua cầu treo, trên một tháp canh trước cổng một cây đuốc đang cháy đùng đùng. Dưới ánh lửa đỏ tên quân Hán đứng canh nhìn rõ người vào, đôi mắt hiện rõ tia sùng kính.

Cao Thuận thân mặc trọng giáp, đầu đội mũ trụ. Cả người hắn mặc giáp nặng đến bốn, năm mươi cân. Hắn đứng nghiêm dưới bầu trời đêm, gió thổi mạnh gào rít, làm áo choàng của hắn bay phần phật .

"Ô ô ~~ "

Cao Thuận ngẩng đầu nhìn bầu trời ảm đạm. Hắn nói với mấy tên quân hiệu lệnh bên cạnh: “Nổi hiệu lệnh. Toàn quân tạp hợp”.

"Dạ. Tướng quân!"

Mấy tên thổi kèo hiệu trả lời. Chúng giương cao sừng trâu, thổi hiệu lệnh, âm thanh sừng trâu nhanh chóng vang lên xé tan màn đêm tịch mịch. Quân doanh đang yên tĩnh bỗng thoáng chôc náo động cả lên. Tiếng chửi rủa, quát nạt, tiếng giáp trụ, thanh âm của binh khí rút ra khỏi vỏ nghe soàn soạt đan vào nhau tạo nên mọt mớ âm thanh hỗn độn. Ánh đuốc chiếu dọi như ban ngày. Có nhiều bóng người đi lại.

Trong thời gian uống cạn chung trà. Ở cửa bắc Trữ huyện đã tụ tập một toán quân Hán. Dưới ánh đuốc đỏ rực, lộ ra vẻ ngăm đen của trọng giáp, hàng loạt trường thương đâm thẳng lên trời cao, lưỡi mâu sắc bén phản xạ ánh đuốc phát ra ánh sáng chói mắt, khắp thành đã tràn ngập không khí chết chóc.

Tiếng bước chân vang lên, Quách Đồ, Liêu Hóa xuất hiện trước mặt Cao Thuận.

Cao Thuận chắp tay hướng Quách Đồ, Liêu Hóa. Hắn cất cao gọng nói: “Quách đại nhân, Liêu tướng quân. Xin mời quay lại”.

Mặt Quách Đồ lạnh lùng. Hắn gật đầu, vuốt cằm, thở phào một cái rồi nói: “Cao Thuận, đi sớm, về sớm”.

Cao Thuận nghiêm túc gật đầu, hắn trầm giọng nói: "Mạt tướng cáo từ."

Nói xong, không đợi Quách Đồ, Liêu Hóa trả lời, hắn xoay người bước đi. Trong bầu trời đêm u ám chợt vang lên tiếng quát lạnh lùng của Cao Thuận: “Toàn quân nghe lệnh, đi tới”.

"Sát sát sát ~~ "

Trận thế nghiêm chỉnh của hơn ngàn Hán quân bỗng di chuyển đi về hướng tây nam. Trong chốc lát mảnh tối đen của thiết giáp biến mất trong màn đêm.

“Ồ” Liêu Hóa thở dài, chìa cách tay phải ra, tức giận nói: “Cao Thuận, hắn đúng là không có lúc nào nghỉ ngơi. Vừa giúp đám tân binh huấn luyện. Giờ lại dẫn chúng đi đánh sơn tặc. Chúng thật là xui xẻo”.

Quách Đồ nở một nụ cười nhạt. Hắn trả lời: “Đó chính là phúc phận của bọn hắn”.

“Nói thế cũng đúng” Liêu Hóa cảm khái nói: “Các huynh đệ nếu không gặp gỡ Chủ công, chỉ e đã trở thành bộ xương khô hết rồi”.

Quách Đồ cau mày, mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo.

Liêu Hóa lại nói: “Đám tân binh ngày mai lúc hừng đông không biết còn bao nhiêu người sống sót trở về?”

Quách Đồ nói: “Chẳng qua cũng chỉ là một đám sơn tặc thôi. Cao Thuận có thể xử lý chúng dễ như trở bàn tay, đây coi như là cơ hội rèn luyện binh lính, không thể có nhiều tổn thất được”.

Liêu Hóa đạo nói: "Chỉ mong như thế”.

Quách Đồ hỏi: “Liêu Hóa tướng quân, đã phái thám mã đi chưa?”

Liêu hóa đạo nói: "Yên tâm đi, Quách Đồ đại nhân. Mạt tướng đã phái đi hơn trăm kỵ mã thám báo, , trong phương viên hai trăm dặm quanh Trữ huyện, dù có bất kỳ động tĩnh nào, tuyệt đối không thể gạt được thám mã của ta."

Quách Đồ nói: “ Hôm nay chủ công dẫn quân ra ngoài. Cao Thuận lại vừa dẫn quân đi phá sơn tặc. Trong thành chỉ còn năm trăm tinh binh. Binh ít, không thể bất cẩn được. Trữ huyện chính là căn cứ của chủ công. Nếu xảy ra chuyện gì. Hậu quả là không thể tưởng tượng nổi”.

Liêu Hóa nói: “Quách Đồ đại nhân cứ yên tâm, chỉ cần còn Liêu Hóa ta thì sẽ không có chuyện gì xảy ra”.



“Ừ” Quách Đồ thầm thở phào.

“Đầu lĩnh”.

Bóng đêm u ám. Hơn mười kỵ binh phi nhi gió cuốn hướng tới bụi ỏ cao Kha Bỉ đang ẩn thân. Thanh âm hô hoán phá vỡ màn đêm tịch mịch.

“Dạ đúng là Ngột Lực Đột” Khả Bỉ đứng thẳng người lên trong bụi cỏ: “Ngột Lực Đột trở về!”.

"Hí, hí, hí"

Tiếng ngựa hí lên dồn dập, hơn mười chiến mã đột nhiên xuất hiện, hai chân trước chiến mã dựng lên cao rồi dừng lại. Ngột Lực nhảy xuống ngựa. Hắn lau mồ hôi trán rồi nói với Kha Bỉ: “Thủ lĩnh, bọn tiểu nhân bắt được một người Hán”.

Ánh mắt Kha Bỉ lạnh lẽo, hắn trầm giọng nói: “ Dẫn tới”.

Tiếng nói vừa rứt hai tên dũng sĩ Tiên Ti đã sốc nách một gã người Hán đi tới. Tới trước mặt Kha Bỉ cả hai ném mạnh tên người Hán xuống đất, tên người Hán sợ quá run lên cầm cập, miệng liên tục lảm nhảm: “Xin tha mạng, tha mạng”.

Kha Bỉ rút thanh đao ra, kề lên cổ người Hán nọ. Hắn lãnh đạm nói: “Ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó, nghe rõ không?”

Người Hán nọ quỳ lạy sát đất, miệng liên thanh nói: “Nghe rõ, nghe rõ”.

“Được, giờ ta hỏi ngươi, người Ô Hoàn đã di chuyển đi đâu rồi?”

“Trữ huyện, đi tới Trữ huyện”.

“Cái gì?”

Mắt Kha Bỉ long lên, người Hán nọ cuống quít nói: “Đi tới Trữ huyện”.

“Trữ huyện?” Ánh mắt Kha Bỉ lạnh lẽo. Hắn trầm giọng nói: “Đại Hán hộ Ô Hoàn giáo úy bộ, tường thành bằng đất nung đúng không?”

Chương 111: Gà chó cũng không tha

Mắt Kha Bỉ Năng phát ra tia hung bạo. Hắn lạnh lùng nói: “Công hạ Trữ huyện, chó gà cũng không tha”.

“Công kích Trữ huyện?” Ngột Lực Đột nghe vậy, hắn ngạc nhiên nói: “Đầu lĩnh, chúng ta chỉ có năm trăm người”.

“Năm trăm dũng sĩ đúng là hơi ít” Ánh mắt Kha Bỉ Năng lóe lên một tia sắc lạnh. Hắn trầm giọng nói: “Nhưng dùng để công hạ một tòa thành không, tường thành bằng đất thì cũng không có vấn đề gì”.

Ngột Lực Đột nói: “Đầu lĩnh, Trữ huyện là đại bản doanh của Hộ Ô Hoàn giáo úy bộ, phòng ngự chắc chắn sẽ nghiêm ngặt”.

Kha Bỉ Năng nói: “Hừ, Hán quân phòng thủ Trữ huyện sẽ không có nhiều hơn một ngàn người. Nổi hiệu lệnh tấn công Trữ huyện”.

Thân hình Ngột Lực Đột Đột đột nhiên đứng thẳng lên. Hắn lạnh lùng nói: “Tuân mệnh đầu lĩnh”.

Dưới bầu trời đêm vang lên âm thanh hiệu lệnh, các dũng sĩ Tiên Ti đang ẩn náu ở các bụi cỏ cùng chiến mã đột nhiên xuất hiện như ma quỷ nhanh chóng tập hợp bên dưới một lá cờ có hình đầu sói đang tung bay trước gió. Kha Bỉ Năng gò ngựa đứng nghiêm dưới là cờ đó. Đôi mắt hắn sang rực như sao.

Tối nay hắn sẽ đánh một trận làm cho người Hán khiếp sợ. Hắn muốn làm cho người Hán phải luôn ghi nhớ uy danh Kha Bỉ Năng của hắn.

Trận đánh tối nay sẽ đem uy danh Kha Bỉ Năng của hắn truyền đi khắp thảo nguyên rộng lớn.

“Hỡi các dũng sĩ Tiên Ti. Chúng ta là hậu duệ của Lang thần, trong tay các ngươi có cung tên và loan đao, các ngươi có thể dùng máu và cái chết để cho người Hán biết ai mới thực là lang sói của thảo nguyên” Kha Bỉ Năng thắng ngựa, hắn xoay người, mắt hướng về Trữ huyện, thanh đao trong tay hắn hung hăng chỉ về phía trước.

Thanh âm vang lên hừng hực: “Giết”.

"Giết ~~ "

"Giết ~~ "

"Giết ~~ "

Dưới bầu trời đêm u ám, năm trăm dũng sĩ người Tiên Ti gào lên hưởng ứng. Tất cả cuồn cuộn đi theo Kha Bỉ Năng hướng về Trữ huyện.

Một mũi tên sắc bén không một tiếng dộng bay tới. mũi tên dễ dàng xuyên thủng tấm áo giáp của Phổ Phu Lô, ghim sâu vào ngực trái của hắn.

“Ái”.

Một cơn đau kịch liệt kéo tới trong khoảng khắc lan khắp người Phổ Phu Lô. Hắn mệt mỏi ngẩng cao đầu, thân hình thon gầy trên lưng ngựa của hắn lắc lư muốn té xuống

"Giết ~~ "

"Oa nha nha ~~ "

"Ngao a ~~ "

"Đinh ~ đem ~ khanh ~ "

Tiếng sát phạt đinh tai nhức óc, còn có tiếng kim loại va chạm vang dội, còn có những mũi tên rít gió giữa trời đêm, mớ âm thanh kích động này van lên không ngớt, người Tiên Ti và người Ô Hoàn đang quấn lấy nhau mà chém. giết. Người Ô Hoàn đông hơn nhưng đi đường xa mệt mỏi, người Tiên Ti ít hơn nhưng lại được nghỉ ngơi, nên hai bên đang đánh ngang tay.

Hai canh giờ trước. Đại nhân quân Ô Hoàn Phổ Phu Lô thống lĩnh một vạn năm ngàn quân thiết kỵ Ô Hoàn cấp tốc quay lại ứng cứu bản doanh, nhưng phát hiện bản doanh đã bị quân Tiên Ti tàn sát không ai sống sót. Năm ngàn dũng sĩ phòng vệ lão Doanh cũng bị giết hết. Lòng Phổ Phu Lô như lửa đốt. Hắn thống lĩnh đại quân đuổi theo dấu vết của người Tiên Ti lưu lại.

“Đại nhân!”

Bộ tướng Hô Xích thất kinh, hắn tiến đến cầm cương ngựa của Phổ Phu Lô. Hắn phát hiện sắc mặt Phổ Phu Lô tái nhợt, hai tay khó nhọc ôm lấy cổ chiến mã gắng sức không để ngã ngựa. Trong ánh đuốc sáng trực Hô Xích nhìn thấy một đầu mũi tên thò ra sau lưng Phổ Phu Lô. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ đầu mũi tên nhỏ xuống.

Hô Xích lặng người. Dựa vào kinh nghiệm chinh chiến trên sa trường nhiều năm hắn biết Phổ Phu Lô đã trúng một mũi tên trí mạng, bây giờ kêu vu y tới cũng vô dụng bởi vì vết thương trúng tên này không thể chữa trị. Hơn nữa hắn kinh hãi quay đầu lại thấy lửa cháy ngút trời, quân hai bên dang kịch chiến ác liệt, các dũng sĩ Ô Hoàn đang từng người một ngã xuống.

Đám người Tiên Ti đáng chết!

Hai mắt Hô Xích trở nên đỏ ngầu, sát khí lóe lên.

“Hô . Hô Xích”

Hô Xích đang muốn chạy đi thì bên tai hắn vang lên tiếng gọi khẽ. Hắn từ từ quay đầu lại thì thấy Phổ Phu Lô trên mình ngựa đang nghiêng đầu xuống. Gương mặt hắn hiện lên các nếp nhăn, tràn dầy vẻ bi thương. Nỗi bi thưong không phải là do sự đau đớn của vết thương gây ra. So với nỗi đau của vết thương thì sự bi thương mà người Tiên Ti gây cho Phổ Phu Lô còn lớn hơn nhiều.

Phổ Phu Lô chỉ có một người con duy nhất đã mất sớm còn đứa cháu mới bảy tuổi lọt vào tay người Tiên Ti chắc là dữ nhiều lành ít, sợ rằng đánh xong trận này thì sự cường thịnh của người Ô Hoàn không còn nữa. Có lẽ khó mà ngóc đầu lên nổi.

“Đại nhân!” Ánh mắt Hô Xích như bốc lửa. Hắn nói: “Cho phép mạt tướng thống lĩnh một ngàn tinh kỵ đột phá trung quân của bọn Tiên Ti. Mạt tướng thề chém được thủ cấp của Khuất Đột mang về”.

“Không” Phổ Phu Lô nặng nhọc lắc đầu, thở dốc.

“Cái gì? Rút lui?” Hô Xích không tin nhìn Phổ Phu Lô: “Tại sao?”

Phổ Phu Lô hít một hơi thật sâu, sắc mặt hắn đỏ lên, các vết nhăn cũng theo đó nổi lên. Hắn ngồi thẳng lên trên lưng ngựa.

Hắn trầm giọng nói:” Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả các dũng sĩ Ô Hoàn đều táng mạng ở đây phải không? Lập tức nổi hiệu lệnh, toàn quân rút lui”.

Mắt Hô Xích thoáng hiện lên tia sát khí rừng rực rồi chợt tan biến. Hắn cúi đầu, thở nhẹ ra nói: “Tuân mệnh đại nhân”.

"Xuy hiệu ~ xuy hiệu ~~" Hô Xích thúc ngựa phi thật nhanh, dưới trời đêm tiếng hắn thê lương vang vọng giữa chiến trường: “Rút lui, toàn quân rút lui.”

"Ô ~~ "

"Ô ô ~~ "

"Ô ô ô ~~ "

Hiệu lệnh của tù và sừng trâu nổi lên. Quân Ô Hoàn đang cố sức chém giết người Tiên Ti nghe hiệu lệnh lập tức rút chạy.

Trong chốc lát, chiến trường vừa mới xảy ra quyết chiến đã không còn bóng người Ô Hoàn nào, người Tiên Ti cũng không đuổi theo, chỉ tụ tập thành đội ngũ chỉnh tề từ từ rút đi.

Bầu trời u ám, vài đốm lửa còn sót lại cháy leo lét, chiến trường trống trải, binh khí cùng thi thể nằm rải rác. Gió giật từng cơn làm lá cờ rách nát bay xa dần, mùi máu tươi nồng nặc theo gió bay đi khắp thảo nguyên.

Hai con chiến mã vô chủ ngửng đầu hí thê thiết rồi chạy vào trong bóng đêm để lại tiếng vó ngựa xa dần.

Người Ô Hoàn rút lui khoảng hai mươi dặm, đóng lại ở một thung lũng.

Phổ Phu Lỗ thu thập tàn binh, điểm lại quân số. Một vạn năm ngàn thiết kỵ chỉ còn lại hơn bảy ngàn người. Số còn lại hoặc đã chết trận hoặc bỏ chạy tản mát.

Tản mát, điều này càng làm cho tâm trạng của hắn thêm đau thương. Hôm nay bản doanh bị quân Tiên Ti tàn phá. Phụ nữ, trẻ em và gia súc đã bị quân Tiên Ti cướp đi. Mùa đông sắp đến. làm thế nào để vượt qua đây?

"A a ~~ a a ~~ "

Mây con quạ bay ngang trời phát ra những âm thanh thê lương . Bỏ ngoài tai những âm thanh đó Phổ Phu Lô đang khổ não suy nghĩ, người Ô Hoàn ở Đại quận nên đi đâu bây giờ?

"Hô xích!"

"Đại nhân, có mạt tướng."

"Lập tức gọi các đầu lĩnh tới đây.”

"Tuân lệnh. Đại nhân."

Hô Xích lĩnh mệnh rời đi. Lát sau ba tên đầu mục phụng lệnh đi tới, toàn thân chúng nhuốm đầy máu, ánh mắt bi thương cực độ, đây là các đầu lĩnh còn sống sót sau trận đánh, dẫn người của mình đào tẩu.

“Đại nhân”.

Ba tên đầu mục đi tới trước mặt Phổ Phu lỗ, chúng thấy ngực trái Phổ Phu Lỗ cắm một mũi tên. Chúng cũng như Hô Xích đã chinh chiến nhiều năm nên biết lão đại của chúng không xong rồi. Sắc mặt chúng đều lộ vẻ bi thương.

“Khụ, khụ”.

Phổ Phu Lỗ cong người ho khụ khụ, một dòng máu xuất hiện ở khóe miệng hắn. Sắc mặt hắn càng lúc càng đỏ. Hắn thản nhiên ngẩng đầu nhìn Hô Xích và ba tên đầu mục rồi nói: “Thời gian của ta không còn nhiều lắm. Mọi người đã tới thì ta sẽ nói ý định của ta”.

“Các ngươi đã thấy tình cảnh của bộ lạc, ta không cần nói thêm nữa. tương lai chúng ta nên đi đâu?”

Hô Xích hung hăng đấm tay xuống mặt cỏ. Hắn trầm giọng nói: “Liều mạng, quay lại , quyết tử chiến cùng tên hỗn đản Khuất Đột. Tiểu nhân muốn liều mạng. dù chết cũng phải chết trên chiến trường. Dũng sĩ Ô Hoàn chỉ có chết trận. Tuyệt không làm kẻ hèn nhát bỏ chạy”.

“Câm miệng” Phổ Phu Lỗ tức giận quát Hô Xích Địa. Hắn nặng nè nói: “Khuất Đột mặc dù ít quân nhưng chúng đều là quân lang sói. Quân ta ít ỏi khó có thể thắng được, bảy ngàn kỵ binh đi cũng chịu chết hết. Dũng sĩ tộc Ô Hoàn dĩ nhiên không sợ chết và máu chảy nhưng không thể chết vô ích. Đây là huyết hải thâm thù, nhất định một ngày nào đó phải báo, nhưng không phải hôm nay”.

Một tên đầu mục nói: “Đại nhân, người xem chúng ta có nên chạy tới Liêu tây đầu hàng Khâu Lực Cư đại nhân, hoặc Tô Phó Duyên đại nhân”.

Hô Xích Dịa phản đối: “Khâu Lực cư và Tô Phó Duyên bị xua đuổi như chó hoang, thân mình còn khó giữ. Đi đầu hàng hắn không đảm bảo gì tốt đẹp cả..

Thái thú Hữu bắc Bình Công Tôn Toản cũng không phải nơi có thể nương tựa được. Thủ Lĩnh Nghiêm Cương, Công Tôn Việt đều là hạng người không thể đi theo. Ngay cả người Tiên Ti cũng e ngại uy danh của hắn”.

Phổ Phu Lô thở dốc rồi nói: “Hô Xích nói đúng. Trương Thuần, Trương Cử không phải là người làm nên đại nghiệp, sớm muộn chúng cũng bị đại quân triều đình tiêu diệt. Khâu Lực Cư, Tô Phó Duyên đi theo chúng cũng không có kết cục tốt. Đáng tiếc khi hiểu rõ đạo lý này thì quá muộn. Nếu không phải vậy thì bộ lạc chúng ta sẽ không có kết cục của ngày hôm nay.

Hiện tại bộ tộc Ô Hoàn tình cảnh của tộc Ô Hoàn không giống như mấy trăm năm trước. Phản bội Đại Hán, người Ô Hoàn chỉ có đường chết.

Mấy tên đầu mục sốt ruột nói: “Đại nhân, người nói đi, chúng ta nên làm gì bây giờ. Chúng tiểu nhân sẽ nghe theo người”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook