Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 2 - Chương 227: Quách Đồ dụng kế định Trường An
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
Lão gia đinh tức giận nói: " Cái gì là nhị tướng quân? Đây là phủ quân Thị Trung".
" Phủ Thị Trung thì sao nào?" Tên quan quân nghiêm nghị nói: " Lão tử ta vừa mới ở phủ Tư Không tới đây, người ở phủ Tư Không còn không dám chậm trễ để lão tử phải đợi. Phủ Thị Trung của ngươi là cái quái gì?"
" Bình!".
Tên quân quan kia chưa nói xong hắn đã tung chân đá mạnh vào cánh cửa, cánh cửa mở tung ra, lão gia đinh thân thể gầy yếu bị cánh cửa đụng phải bắn tung ra ngoài, một lúc lâu vẫn không ngồi dậy được. Tên quân quan đá tung cánh cửa xong hắn lạnh lùng vẫy tay nói: " Các huynh đệ, chiếu theo danh sách mang đồ đi".
" Tuân lệnh!".
Hơn một trăm tên lính cầm đuốc ầm ầm trả lời rồi chúng như một đám thổ phỉ, hò hét hỗn loạn tràn vào phủ Thị Trung.
Quan Vũ chắp tay sau lưng đứng ở góc phố phủ Thị Trung với mấy tên thân binh. Một tên thân binh vui vẻ nói: " Nhị tướng quân, Thái lão gia chắc chắn đã bị doạ chết khiếp, lát nữa nhị tướng quân kịp thời ra mặt, oai phong giết Nhị Ngưu. Ha, ha, ha, lão gì đó còn không biết điều dâng nữ nhi cho tướng quân hay sao?”
Lạc Dương. Dinh thự của Thái Ung.
" Phụ thân, phụ thân".
Trong tiếng hò hét hỗn loạn, một âm thanh sợ hãi của nữ nhân đột nhiên vang lên, ngay sau đó một tiếng cười vô cùng dâm đãng của một đám lính càn quấy vang lên, cùng với những lời lẽ rất thô tục. Trong ánh đuốc sáng choang hai tên lính kéo một thiếu nữ từ hậu viện đi ra.
Dáng vẻ thiếu nữ đó cũng bình thường, còn lâu mới được coi là quốc sắc thiên hương thế nhưng nước da trắng bóc, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt toát ra một dáng vẻ đáng yêu, hấp dẫn làm người khác phải thương yêu, tướng mạo bề ngoài của thiếu nữ này hẳn được coi là nội mị theo như sách tướng số, thiếu nữ này thoạt nhìn cũng bình thường nhưng càng nhìn càng động lòng người, nhìn lâu cũng thấy khuynh quốc nghiêng thành, giống như loại rượu tinh khiết, bất giác say lúc nào không biết.
Thiếu nữ này không phải ai khác chính là ái nữ của Thị Trung Thái Ung. Tên gọi Thái Văn Cơ, thiếu nữ này rất giỏi chơi đàn.
Thị Trung Thái Ung đứng trong sân, chỉ tay vào hai tên lính đang kéo nữ nhi của mình, tức giận đến toàn thân run rẩy, một hồi sau vị quan văn này mới bình tĩnh trở lại, ông ta lớn tiếng mắng: " Các ngươi, lũ cầm thú, súc sinh! Dưới bóng Càn Khôn, dưới ban ngày ban mặt ( ý nói mọi người đều biết ) các ngươi dám cưỡng đoạt con gái nhà lành sao?'
" Yên tâm, lão đầu nhi" Một tên lính khẽ tát nhẹ vào mặt Thái Ung, hắn khinh thường nói: " Mấy huynh đệ chỉ mang nữ nhi của ngươi vào quân doanh vui chơi mấy ngày, không lấy đi tính mạng đâu. Qua một thời gian tự nhiên sẽ trở về nhà. Tại sao ngươi hoảng hốt như vậy?'
" Câm mồm!" Tên lính vừa nói xong, trong sân đột nhiên vang lên một tiếng quát như sấm: " Nhị Ngưu, các ngươi đang định làm gì?"
Thái Ung vội quay người nhìn thì thấy trong sân đã xuất hiện một viên võ tướng sắc mặt đỏ như gấc, người này không phải Quan Vũ nhị đệ kết nghĩa của Ti Đãi giáo uý Lưu Bị đại nhân thì còn ai vào đây nữa? Thái Ung như thấy cứu tinh, ông ta vội bước tới cầm tay Quan Vũ, kích động nói: " Quan Vũ tướng quân, tướng quân tới rất đúng lúc. Tướng quân hãy phân xử cho lão phu. Bọn súc sanh này quá ghê tởm".
Sau khi lẳng lặng nghe Thái Ung thuật lại sự việc, ánh mắt Quan Vũ loé lên, sát khí hiện lên trong mắt hắn, hắn lạnh lùng nói: " Ngươi làm xằng bậy như thế thì có khác gì cường đạo không? Người đâu, hãy mang Nhị Ngưu đi chém đầu cho bản tướng quân, những binh lính còn lại tham gia cướp bóc hãy đánh tám mươi trượng theo như quân luật".
" Tuân lệnh".
Ngay lập tức thân binh của Quan Vũ xuất hiện, chúng kéo Nhị Ngưu vừa rồi còn hoành hành cướp bóc cùng binh lính ra ngoài, một lát sau từ bên ngoài vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Lúc này Quan Vũ mới ôm quyền, nhìn Thái Đốn nói: " Thái đại nhân, mạt tướng trị quân không nghiêm, để xảy ra những chuyện như vậy, thật rất hổ thẹn".
" Thôi" Thái Đốn xua tay, bùi ngùi nói: " Chỉ hy vọng sau này tướng quân quản chế thuộc hạ nghiêm hơn".
Quan Vũ liên tiếp vâng dạ, hắn nhân cơ hội liếc nhìn hoa dung thất sắc của Thái Văn Cơ rồi hỏi: " Vị cô nương này …?"
" Hả?" Thái Đốn giật mình nhìn nữ nhi nói: " Tướng quân, đây là Thái Văn Cơ, nữ nhi lão phu. Tạ ơn Quan tướng quân đã cứu mạng".
" Không dám, không dám" Quan Vũ cầm tay Thái Văn Cơ nói: " Có nữ như xinh đẹp thế này thực khiến người khác ngưỡng mộ. Chẳng hay Thái cô nương đã hứa hôn chưa?"
Thái Ung nói: " Tiểu nữ đã hứa hôn với nhi tử của Hà Đông Vệ gia, ít ngày nữa sẽ thành hôn".
" À" Quan Vũ khẽ gật đầu, trong ánh mắt hắn đột nhiên thoáng xuất hiện sự lạnh lùng, hắn ôm quyền nhìn Thái Đốn nói: " Nếu như thế, mạt tướng xin cáo từ".
Thái Ung ôm quyền đáp lễ nói: " Không tiễn".
…
Đông thành Trường An, đại doanh của loạn quân Lương châu.
Quách Dĩ thăng trướng điểm tướng, các chư tướng nối đuôi nhau đi vào đại trướng chia ra đứng hai bên. Đặc sứ Giản Ung của Ti Đãi giáo uý Lưu Bị phái tới đứng hầu ở bên cạnh Quách Dĩ nhìn thấy ánh mắt Quách Dĩ, Giản Ung khẽ gật đầu. Quách Dĩ nghiến răng, hắn đang định tuyên bố với chư tướng về việc quyết định đầu hàng Ti Đãi giáo uý Lưu Bị thì có một tên tiểu giáo bước nhanh vào trướng.
" Tướng quân, quân sư có việc cầu kiến".
" Hả, quân sư?" Quách Dĩ ngạc nhiên, hắn không hiểu lúc này Lý Nho tìm hắn có việc gì quan trọng? Hắn quay đầu nhìn Giản Ung, Giản Ung cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Quách Dĩ trầm ngâm giây lát rồi hắn nhìn tên tiểu giáo nói: " Truyền lệnh để quân sư vào".
Chỉ trong chốc lát có hai người bước nhanh vào đại sảnh.
Người đi trước chính là Lý Nho, người đi sau Lý Nho là một hán tử cao lớn như một cột săt, sắc mặt hán tử này thiện lương, ánh mắt đờ đẫn nhưng người mặc áo giáp dầy cộm, trong tay cầm một cây Lưu Tinh truỳ, phát ra khí lạnh ghê hồn, trông đằng đằng sát khí. Quách Dĩ cảm thấy người này rất quen thuộc, hắn chăm chú suy nghĩ một lát rồi hắn tái mặt, người này không phải là mãnh tướng Hứa Chử đã đại chiến năm mươi hiệp với Lữ Bố trước Hổ Lao quan mới thua sao?
" Mau cản hắn lại" Quách Dĩ quả không hổ là viên tướng dày dạn sa trường, hắn phản ứng cực nhanh, một tay hắn gạt đổ trác an trước mặt, một tay hắn rút kiếm, hắn nhìn hai mươi viên kiện tướng Tây Lương quát to: " Mau ngăn cản hắn. Hắn là mãnh tướng Quan Đông Hứa Chử. Mau".
" Hưu!".
" A”.
Quách Dĩ chưa nói xong, các tướng trong trướng còn chưa kịp phản ứng. Lưu tinh chuỳ trong tay Hứa Chử đã được ném ra, âm thanh xé gió thê lương vang lên, hàn mang loé lên, Lưu tinh chuỳ xuyên thủng lồng ngực Quách Dĩ. Thân hình to lớn của Quách Dĩ bị đẩy lui lại phía sau, Quách Dĩ kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn từ từ cúi đầu nhìn, chỉ thấy lồng ngực của hắn đã bị chọc thủng một lỗ to như cái đấu, máu tươi đỏ thẫm từ đó phun ra như suối kèm theo cả da thịt và cả tạng phủ nát vụn.
" Phịch'.
Thân hình to lớn của Quách Dĩ giật mạnh hai cái rồi nặng nễ ngã xuống đất.
Chư tướng trong trướng vô cùng choáng váng, vô vọng trơ mắt nhìn Quách Dĩ bị giết.
" Ôi" Giản Ung thở ra một hơi dài, hắn mới hồi phục tinh thần, hét lớn: " Thích khách, mau bắt thích khách!".
" Kẻ nào manh động, giết không tha".
Hứa Chử tiến lên hai bước, bàn tay hắn bóp chặt cổ họng Giản Ung. Hắn ra sức bóp mạnh một cái, xương cổ Giản Ung lập tức bị bóp nát. Từ lỗ mũi Giản Ung một tiếng hừ nhẹ khẽ vang lên. Đôi mắt sáng ngời của Giản Ung trở nên u ám, chân tay hắn co quắp dữ dội mấy cái rồi bất động. Hứa Chử buông tay ra, thi thể Giản Ung liền ngã xuống đất giống như một bức tượng gỗ.
" Thích khách!".
Gần như cùng lúc đó, bốn vách lều của của đại trướng cũng bị xe ra, bốn, năm mươi tên lính đã giương cung, lắp tên đang bao vây chặt đại trướng. Mặc dù ở phía xa có rất nhiều binh lính Lương Châu cũng hiểu ở đại trướng trung quân đang xảy ra biến cố nhưng chúng chỉ tụ tập ở đó, không ai dám manh động vì ném chuột sợ vỡ đồ quý.
Lúc này đây có thể nói tất cả là chuẩn bị của Lý Nho.
Không có quân lệnh của Quách Dĩ, với thân phận quân sư của Lý Nho dù rất khó có thể điều động bất kỳ một toán quân Lương Châu nào. Nhưng mang theo bốn, năm mươi lính với danh nghĩa thân binh tới đại trướng nghị sự thì tuyệt đối không có ai ngăn cản vì thế Lý Nho mới có thể làm như lời Quách Đồ nói, dễ dàng giết Quách Dĩ nhưng sau khi giết Quách Dĩ việc khống chế loạn quân lương Châu lại hoàn toàn không dễ dàng như vậy.
Thế nhưng Lý Nho có Quách Đồ hỗ trợ.
Chỉ trong chốc lát ngày càng có nhiều binh lính loạn quân Lương Châu tụ tập bên ngoài đại trướng. Mấy ngàn binh lính Lương Châu bao vây thành ba vòng bên ngoài đại trướng, bên trong có hơn hai mươi tên danh tướng Lương Châu gươm đã tuốt khỏi vỏ, ngoài ra còn có Lý Nho, Hứa Chử còn bốn, năm mươi tên thân binh cũng bị vây bên trong.
Ngay khi cục diện ngày càng căng thẳng, có vẻ không thể khống chế được nữa thì một khoái mã phóng vào bản doanh nhanh như chớp, âm thanh thê lương cơ hồ vang vọng khắp quân doanh: " Địch nhân tập kích! Địch quân tập kích thành".
" Hả?"
" A!'.
" Địch tập vào lúc này?"
" Thật đáng chết!".
Tướng lãnh Lương Châu trong đại trướng nghe vậy tất thảy đều biến sắc.
Địch quân tập kích thành, chủ tướng Quách Dĩ đã chết. Tất cả quan quân từ Giáo uý trở lên tập trung trong đại trướng đang bị bốn, năm mươi tên thân binh của Lý Nho và tên ác ma Hứa Chử kia khống chế. Mất đi chủ tướng Quách Dĩ và các quan quân chủ chốt, kết cục của loạn quân Lương Châu hoàn toàn có thể nghĩ ra.
" Chư vị tướng quân" Lý Nho rốt cuộc không muốn để mất thời cơ: " Quách Dĩ muốn dẫn đại quân đi Quan Đông đầu hàng Lưu Bị nhưng Quan Đông là địa bàn của quân Quan Đông. Đi Quan Đông liệu các huynh đệ có thể giữ được mạng sống của mình không? Quách Dĩ chính là muốn đưa các huynh đệ đi vào tử lộ. Bản quân sư thật không đành lòng nhìn thấy các huynh đệ đi chỗ chết nên đã phải dùng hạ sách giết chết Quách Dĩ".
Có viên võ tướng Lương châu quát hỏi: " Quân sư, ngươi giết Quách tướng quân dù sao cũng là chuyện đã rồi nhưng hiện tại ngươi đưa người bao vây là có ý định gì?"
" Chư vị tướng quân chịu khó một chút!" Lý Nho lãnh đạm nói: " Xin chư vị tướng quân an tâm chờ một chút nghe bản quân sư nói xong đã".
" Đừng nghe lời hắn. Chúng ta có nhiều người, bốn năm mươi người chưa chắc đã vây được chúng ta. Giết hắn".
" Đúng. Mọi người đồng tâm hiệp lực đánh ra ngoài".
Trong đám đó đột nhiên có một võ tướng Lương châu đứng ra hiệu triệu.
Mắt Lý Nho hiện lên sát khí, hắn đưa mắt nhìn Hứa Chử bên cạnh. Hứa Chư hiểu ý, hắn tiến lên hai bước, túm gáy tên võ tướng Lương Châu vừa kêu gào lúc trước kéo sềnh sệch như con chó chết ra ngoài, chỉ nghe “ răng rắc" một tiếng, xương cổ của tên võ tướng đó vỡ vụn. Tên võ tướng Lương Châu cả người xụi lơ giống như bùn nhão.
Đám võ tướng Lương Châu còn lại lập tức rối loạn. Hứa Chử tiến lên một bước, hắn lớn tiếng quát: " Ai dám lộn xộn?"
Đám võ tướng Lương Châu sợ hãi, không dám lên tiếng.
Lúc này Lý Nho mới khẽ ho một tiếng, hắn tiến lên chậm rãi nói: " Hiện tại chúng ta chỉ có một con đường để đi đó là đầu hàng Bình Tây tướng quân Mã Dược. Nếu ai nguyện ý cũng bản quân sư đầu hàng Mã Dược tướng quân xin đứng sang bên trái. Nếu ai không muốn có thể đứng yên tại chỗ. Chờ tới khi mọi chuyện yên ắng bản quân sư nhất định tha cho các ngươi đi, tuyệt đối không làm khó dễ các ngươi".
Lời nói của Lý Nho tuy là như thế nhưng hắn đã biết tính cách của đám tướng lãnh Lương Châu, chúng sớm đã hiểu ra âm thanh làm người ta không rét mà run của hắn. Nếu ai thực sự dám chôn chân đứng tại chỗ, chỉ e sẽ nhận kết cục đầu một nơi, thân một nơi. Ngay lập tức không ai do dự tất cả hơn hai mươi danh tướng Lương Châu đều đứng sang bên trái.
" Báo .." Lý Nho vừa nói xong, lại một khoái mã phóng tới, âm thanh lạnh lùng vang lên: " Địch quân đã đánh vào thành. Chúng đang đánh tới đại doanh".
Đám võ tướng Lương Châu trong đại trướng và loạn quân Lương Châu tụ tập bên ngoài lập tức hỗn loạn. Lý Nho lập tức quát lên: " Mọi người không được hoảng loạn. Bản quân sư đã có ước định với đặc sứ của Bình Tây tướng quân, chỉ cần các huynh đệ bỏ binh khí xuống. Tính mạng của các huynh đệ sẽ được dảm bảo'.
…
Ngoài thành Trường An.
Quách Đồ chỉ tay về phía quân kỳ của quân Lương Châu đang chậm rãi hạ xuống trong thành Trường An, hắn nhìn Cao Thuận bên cạnh nói: " Cao Thuận tướng quân, nếu như không xảy ra biến cố bất ngờ, thành Trường An đã vào tay chúng ta, hơn nữa chúa công còn có hai vạn binh mã tinh nhuệ".
…
Lạc Dương, dinh thự của Lưu Bị.
Trương Phi lo lắng đi vào thư phòng, hắn hỏi Lưu Bị: " Đại ca, nhị ca đâu?"
" Vân Trường đi Hà Đông".
" Hà Đông?" Trương Phi cau mày nói: " Không phải Hà Đông là địa bàn của Lữ Bố sao? Nhị ca tới đó làm gì?"
Lưu Bị cười gượng nói: " Ai biết Vân Trường đi Hà Đông làm gì? Nhưng tam đệ tìm Vân Trường làm gì?"
" Không có chuỵên gì quan trọng" Trương Phi ảo não nói: " Đệ nghĩ ra một chiêu mâu pháp muốn trao đổi cùng nhị ca một chút".
…
Hà Đông, An Ấp.
Vào thời Hán mạt, Hà Đông Vệ gia thực sự cũng không phải là thế gia đại tộc gì, chỉ là một gia tộc tiểu thương bình thường, địa vị có khi còn không bằng nông dân bình thường, căn bản không phải là sĩ tộc. Hơn nữa Hà Đông Vệ gia không có bất kỳ liên quan nào tới Đại tướng quân Vệ Thanh đời Hán Vũ Đế. Vào thời Vũ Đế vì Vệ gia có liên quan tới phản loạn Thái tử nên đã bị diệt tộc.
Hà Đông Vệ gia vốn là hậu nhân Vệ Cao người Đại Quận. Vệ gia chính thức hưng phát vào thời kỳ Tào nguỵ bởi vì khi đó Vệ Ký làm tới quan thượng thư Nguỵ quốc, từ đó Vệ gia mới chính thức bước vào hàng ngũ sĩ tộc. Càng về sau Vệ Quán của Vệ gia còn trở thành Tư Không triều Tấn hiển hách một đời. Thế nhưng hiện nay ngay cả Tào Tháo mới chỉ là Châu Mục, đương nhiên Vệ gia chưa có cơ hội phát tích.
Thế nhưng thứ tử của Vệ gia là Vệ Trữ, tên chữ là Trọng Đạo cũng có chút danh tiếng ở Hà Đông, thậm chí là kinh thành Lạc Dương.
Điều này khong những do bản thân Vệ Trữ nói là bản thân cần học giỏi vì thế hắn đã bái một người làm thầy. Người thầy này không phải ai khác mà chính là Thái Ung. Tuy Vệ gia là tiểu thương nhưng gia cảnh thịnh vượng, giàu có nên Vệ Trữ và Vệ phụ không tiếc tiền, bỏ ra một số tiền lớn để Vệ Trữ bái danh sĩ Thái Ung làm thầy.
Vệ gia mở một tiệm tơ lụa ở thành tây thành An Ấp.
Buổi trưa hôm nay ở quán trà đối diện với cửa hàng tơ lụa của Vệ gia xuất hiện một đại hán mình cao chín thước, sắc mặt đỏ như táo. Vị đại hán này muốn một căn phòng trang nhã trên lầu hai sát đường rồi gọi tiểu nhị mang lên cho một bình trà xanh rồi hỏi thăm tiểu nhị.
" Tiểu nhị, tiệm tơ lụa đối diện bên kia phố làm ăn khá tốt. Ngươi có biết ai là chủ nhân của tiệm đó không?"
" Cái này sao không biết. Đó là do Vệ gia mở".
" Vệ gia?"
" Đúng, Vệ gia danh tiếng lẫy lừng, là gia tộc giàu có".
" Nghe nói Vệ gia có một vị công tử rất có danh tiếng, phải không?'
" Khách quan có phải ngài nói tới nhị công tử Vệ Trữ của Vệ gia không? Hì, hì, lại còn nói nhị công tử Vệ gia đúng là người có học vấn, tướng mạo tuấn tú, công tử lại bái đại danh sĩ Lạc Dương Thái Ung làm thầy. Hơn nữa người thầy đó sẽ nhanh chóng trở thành nhạc phụ. Xem ra Vệ gia đã phát tích, đã trèo cao rồi".
Đại hán lặng lẽ uống trà, không nói gì.
Tiểu nhị lại nói: " Ngài có biết Thái Ung là ai không? Đại quan triều đình đó, có nói ra chắc ngài cũng không biết".
" Được rồi, được rồi" Đại hán không nhịn được xua tay nói: " Ngươi đi làm việc của ngươi thôi".
Ban đêm, bầu trời tối đen.
Một kẻ xấu nhân dịp đêm tối mò vào Vệ gia ở thành đông An Ấp, Vệ lão gia và phu nhân, trưởng công tử, nhị công tử, nha hoàn, người hầu, đầu bếp, người chăn ngựa., hộ viện, cả nhà hơn hai mươi nhân khẩu lớn, bé đều bị giết, không một ai sống sót. Thái Thú Hà Đông Lữ Bố ra lệnh bắt huyện lệnh An Ấp tra xét mấy thàng trời vẫn không có kết quả gì, kết quả trở thành một vụ án bị gác lại.
…
Quận Thái Sơn, Duyện Châu.
Duyện Châu Mục Tào Tháo cùng Quách Gia, Tuân Du, Tuân Úc, Trình Dục, Trần Cung đám mưu sĩ ra phía tây Cự Bình hơn trăm dặm, thâm nhập trong phạm vi thế lực của quân tặc khấu Khăn Vàng để xem xét địa hình, bất chợt có tên tiếu giáo lại báo phía trước có ba ngàn quân tặc khấu đang cướp bóc dọc đường, chúng sẽ nhanh chóng đánh cướp tới chỗ Tào Tháo.
Các bộ tướng Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Tang Bá đều đang lãnh binh ở ngoài, chỉ còn bào đệ của Tào Nhân là tiểu tướng Tào Thuần cùng hai trăm kỵ binh hộ vệ Tào Tháo. Chúng thuộc hạ đang khuyên Tào Tháo tránh đi thì tiểu tướng Tào Thuần giục ngựa tiến ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: " Sự tình cấp bách, chúa công mau đi đi để tiểu tướng đoạn hậu".
Lời còn chưa nói xong phía trước đã nổi lên tiếng chém giết. Tặc binh Khăn Vàng đã xuất hiện khắp núi đồi, đang tràn tới.
Tào Tháo vội giục ngựa chạy đi, Tào Thuần dẫn hai trăm kỵ binh đón đánh. Quân hai bên giáp chiến, Tào Thuần một thương đâm chủ tướng quân Khăn Vàng ngã ngựa. Hai trăm kỵ binh thừa thế xông lên chém giết. Quân Khăn Vàng bại trận, tan vỡ bỏ chạy tứ tán. Tào Thuần dẫn quân đuổi theo hơn trăm dặm, chém đầu mấy trăm tặc binh, giành thắng lợi lớn. Tào Tháo cầm tay Tào Thuần cảm thán nói: " Tử Hoà ( tên chữ của Tào Thuần ) đúng là Phàn Khoái của ta".
…
Tây Hải Vương Đình của bộ lạc Nhật Luật Thôi Diễn đang đắm chìm trong màn đêm yên tĩnh. Trong căn lều mái vòm Vương phi của A Nhật Lặc đang giảng giải cho hai Vương Tử nhỏ tuổi về sự tích anh hùng của tổ tiên người Tiên Ti trèo non lội suối tới thảo nguyên Tây Bộ, Vương Tử lớn tuổi nhất là Tát Mãn thì đang ở bên ngoài lều mái vòm ngồi trên xe ngựa, kéo đàn Mã đầu cầm.
Bốn phía Vương Đình lưa thưa mấy trăm cái lều da trâu lớn và hơn một ngàn cái lều vải.
Hiện tai đang là cuối thu, mùa đông sắp tới, đồng cỏ và nguồn nước ở bờ biển phía tây đã héo rũ và cạn kiệt. Những dân du mục vốn cư trú trên vùng đồng cỏ này sắp rời đi nơi khác, chỉ tới khi mùa xuân tới, thảm cỏ xanh trở lại trên vùng thảo nguyên, bọn họ mới quay lại tụ tập ở Tây Hải Vương Đình.
Khi đó chẳng những thời gian giao phối, sinh sôi nảy nở của dê, cừu trên thảo nguyên mà người Tiên Ti sống truyền đời trên thảo nguyên cũng nắm vững thời gian kết duyên, sinh con đẻ cái truyền đời.
Bên ngoài cái lều mái vòm có mười mấy tên hộ vệ Vương Đình, dáng người cao lớn, trường mâu trong tay, đứng nghiêm trước gió.
Phía xa xa, có nhiều đội tuần du kỵ binh đang đi tuần bốn phía, cảnh giác kiểm tra khắp thảo nguyên mênh mông, sẵn sàng xuất kích nếu địch nhân xuất hiện.
Có vẻ tất cả đều yên tĩnh, an toàn.
Không ai biết được nguy hiểm đang ụp xuống đầu mình.
Khi màn đêm giăng kín bầu trời, thảo nguyên mệnh mông trở nên đen kịt, xoè bàn tay cũng không nhìn thấy năm ngón. Một toán kỵ binh xuất hiện như quỷ mị, nương theo bóng đêm tiến tới, chúng di chuyển lặng lẽ trên thảo nguyên không phát ra một tiếng động.
Một đội kỵ binh Tiên Ti vừa mới đi qua cách đó không xa, tên Bách phu trưởng chỉ huy đội kỵ binh, cầm đuốc trong tay, cưỡi ngựa đi đầu. Mượn ánh đuốc tên Bách phu trưởng quay nhìn bốn phía kiểm tra tình hình. Đột nhiên thân hình to lớn của tên Bách phu trưởng dừng lại, hình như hắn đã phát hiện ra điều gì trong bóng tối.
" Cái … gì vậy?" Tên Bách phu trưởng cảnh giác, hắn chuyển đuốc sang tay trái, tay phải rút loan đao cầm tay, đợi khi quân kỵ binh Tiên Ti phía sau giục ngựa tới gần, hắn mới chỉ ngón tay về màn đêm phía trước, trầm giọng hỏi: " Các ngươi hãy nhìn, phía trước đen sì, là cái quỷ quái gì vậy?
" Hô!".
" Hô!".
" Hô!".
Tên Bách phu trưởng quân Tiên Ti vừa nói xong, mấy trăm ngọn đuốc bất chợt phát sáng ở khoảng tối phía trước, đuốc cháy rừng rực, soi sáng cả một vùng thảo nguyên rộng lớn. Tên Bách phu trưởng và binh lính Tiên Ti phía sau sợ hãi khi nhận ra trên thảo nguyên vốn trống vắng không có gì cả giờ đây đã xuất hiện một toán kỵ binh như ma quỷ.
Đây thực sự là một toán kỵ binh ma quỷ, áo giáp ngăm đen, chiến mã ngăm đen, thậm chí ngay cả binh khí trong tay chúng cũng đen ngòm. Ánh đuốc chiếu dọi mà không phát ra bất kỳ ánh sáng phản quang nào. Nhưng điều đáng sợ nhất là mặt của toán kỵ binh ma quỷ này đó là mặt chúng không phải là người mà là những mặt quỷ vô cùng hung tợn, kinh khủng.
" Quỷ, quỷ".
" Mẹ ơi, chạy mau".
Binh lính Tiên Ti sau lưng tên Bách phu trưởng náo loạn, chúng quay ngựa bỏ chạy. Đám quân Tiên Ti này trên chiến trường có thể vô cùng anh dũng, chết cũng không bao giờ kùi bước nhưng chúng không thể nào giữ được sự bình tĩnh trước một đám ma quỷ hung tợn, khủng bố như vậy. Vào thời cổ đại, sự mê tìn làm con người vô cùng kính sợ ma quỷ, thậm chí còn sợ hãi hơn cả cái chết.
Tên Bách phu trưởng Tiên Ti đang định quát tháo binh lính dưới quyền dừng lại thì một mũi lang nha tiễn to bằng ngón tay cái nhanh như chớp bay tới, xuyên qua cổ họng tên Bách phu trưởng ra đằng sau gáy, một giọt máu tươi nhỏ xuống, lấy đi tính mạng của tên Bách phu trưởng Tiên Ti trẻ tuổi.
Tháng giêng năm Kiến An thứ ba thời Hán Hiến Đế ( năm một trăm linh chín ), , Mã Siêu chỉ huy năm ngàn tinh kỵ đánh thẳng tới, tập kích Vương Đình của bộ lạc Nhật Luật Thôi Diễn, A Nhật Lặc đi săn bên ngoài may mắn thoát nạn thế nhưng Vương phi, Vương Tử và các quý tộc Tiên Ti ở lại Vương Đình đều trở thành vong hồn dưới ngọn giáo của Mã Siêu.
Mã Siêu trước sau hai lần tấn công Vương Đình Tiên Ti, đánh tan rã hoàn toàn quân lính của hai bộ lạc Trí Kiến La và Nhật Luật Thôi Diễn.
Vì né tránh quân tiên phong của Mã Siêu, Tây bộ Tiên Ti lui về phía tây hơn ba ngàn dặm từ đó về sau không dám tiến về phía đông nữa.
Tháng hai Mã Dược dẫn đại quân theo sau hợp quân với Mã Siêu ở phía nam duyên hải Kích Cư, Hưu Đồ Vương vội vàng tập kết hai vạn kỵ binh nghênh chiến, kết quả thảm bại, ba ngàn tàn kỵ trốn vào Tây Vực.
Tháng ba, Mã Dược, mã Siêu dẫn quân đánh Tây Vực, bao vây Đại Uyển.
Tháng năm, Đại Uyển bị phá, hàng loạt dân chúng trong thành bị tàn sát, cướp được sáu con Hãn Huyết Bảo Mã ( ngựa Xích Thố ), các quốc gia Tây Vực đầu hàng.
Tháng sáu Mã đồ phu gửi lời cầu hôn công chúa A Tư Cổ Lệ của Nguyệt Thị Vương không được chấp nhận, hắn liền khởi mười hai vạn Hồ kỵ Tây Vực, dùng Mã Siêu là thống soái, tấn công Vương đô của đại Nguyệt Thị, hạ tuần cùng tháng thành bị phá, tàn sát toàn thành ba ngày, tất cả người, vật đều bị giết.
…
Nam Dương, Uyển Thành.
Mấy ngày nay Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên luôn cảm thấy bất an, hắn liền mang theo mấy tên gia tướng thân tín đi tản bộ trên phố, hắn chợt nghe phía trước chiêng trống vang trời, một cỗ xe tù chậm rãi tiến tới. Tôn Kiên tránh vào bên đường, chăm chú nhìn thì thấy tù phạm trong xe tù tướng mạo anh vĩ, uy nghi, mặc dù ngồi trong xe tù nhưng sắc mặt rất tự nhiên.
Tôn Kiên ngạc nhiên hắn vội hỏi tả hữu: " Đã xảy ra chuỵên gì?'
Gia tướng thân tín không dám chậm trễ hắn vội vàng bước ra gọi nha dịch áp tải xe tù đến trước mặt Tôn Kiên, nha dịch nọ thấy Thái Thú đại nhân vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: " Tiểu nhân Lưu Thăng bái kiến Thái Thú đại nhân".
" Đứng lên đi" Tôn Kiên chỉ tay vào phạm nhân trong xe tù hỏi: " Phạm nhân kia tên gọi là gì?"
" Tiểu nhân không biết".
" Phủ Thị Trung thì sao nào?" Tên quan quân nghiêm nghị nói: " Lão tử ta vừa mới ở phủ Tư Không tới đây, người ở phủ Tư Không còn không dám chậm trễ để lão tử phải đợi. Phủ Thị Trung của ngươi là cái quái gì?"
" Bình!".
Tên quân quan kia chưa nói xong hắn đã tung chân đá mạnh vào cánh cửa, cánh cửa mở tung ra, lão gia đinh thân thể gầy yếu bị cánh cửa đụng phải bắn tung ra ngoài, một lúc lâu vẫn không ngồi dậy được. Tên quân quan đá tung cánh cửa xong hắn lạnh lùng vẫy tay nói: " Các huynh đệ, chiếu theo danh sách mang đồ đi".
" Tuân lệnh!".
Hơn một trăm tên lính cầm đuốc ầm ầm trả lời rồi chúng như một đám thổ phỉ, hò hét hỗn loạn tràn vào phủ Thị Trung.
Quan Vũ chắp tay sau lưng đứng ở góc phố phủ Thị Trung với mấy tên thân binh. Một tên thân binh vui vẻ nói: " Nhị tướng quân, Thái lão gia chắc chắn đã bị doạ chết khiếp, lát nữa nhị tướng quân kịp thời ra mặt, oai phong giết Nhị Ngưu. Ha, ha, ha, lão gì đó còn không biết điều dâng nữ nhi cho tướng quân hay sao?”
Lạc Dương. Dinh thự của Thái Ung.
" Phụ thân, phụ thân".
Trong tiếng hò hét hỗn loạn, một âm thanh sợ hãi của nữ nhân đột nhiên vang lên, ngay sau đó một tiếng cười vô cùng dâm đãng của một đám lính càn quấy vang lên, cùng với những lời lẽ rất thô tục. Trong ánh đuốc sáng choang hai tên lính kéo một thiếu nữ từ hậu viện đi ra.
Dáng vẻ thiếu nữ đó cũng bình thường, còn lâu mới được coi là quốc sắc thiên hương thế nhưng nước da trắng bóc, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt toát ra một dáng vẻ đáng yêu, hấp dẫn làm người khác phải thương yêu, tướng mạo bề ngoài của thiếu nữ này hẳn được coi là nội mị theo như sách tướng số, thiếu nữ này thoạt nhìn cũng bình thường nhưng càng nhìn càng động lòng người, nhìn lâu cũng thấy khuynh quốc nghiêng thành, giống như loại rượu tinh khiết, bất giác say lúc nào không biết.
Thiếu nữ này không phải ai khác chính là ái nữ của Thị Trung Thái Ung. Tên gọi Thái Văn Cơ, thiếu nữ này rất giỏi chơi đàn.
Thị Trung Thái Ung đứng trong sân, chỉ tay vào hai tên lính đang kéo nữ nhi của mình, tức giận đến toàn thân run rẩy, một hồi sau vị quan văn này mới bình tĩnh trở lại, ông ta lớn tiếng mắng: " Các ngươi, lũ cầm thú, súc sinh! Dưới bóng Càn Khôn, dưới ban ngày ban mặt ( ý nói mọi người đều biết ) các ngươi dám cưỡng đoạt con gái nhà lành sao?'
" Yên tâm, lão đầu nhi" Một tên lính khẽ tát nhẹ vào mặt Thái Ung, hắn khinh thường nói: " Mấy huynh đệ chỉ mang nữ nhi của ngươi vào quân doanh vui chơi mấy ngày, không lấy đi tính mạng đâu. Qua một thời gian tự nhiên sẽ trở về nhà. Tại sao ngươi hoảng hốt như vậy?'
" Câm mồm!" Tên lính vừa nói xong, trong sân đột nhiên vang lên một tiếng quát như sấm: " Nhị Ngưu, các ngươi đang định làm gì?"
Thái Ung vội quay người nhìn thì thấy trong sân đã xuất hiện một viên võ tướng sắc mặt đỏ như gấc, người này không phải Quan Vũ nhị đệ kết nghĩa của Ti Đãi giáo uý Lưu Bị đại nhân thì còn ai vào đây nữa? Thái Ung như thấy cứu tinh, ông ta vội bước tới cầm tay Quan Vũ, kích động nói: " Quan Vũ tướng quân, tướng quân tới rất đúng lúc. Tướng quân hãy phân xử cho lão phu. Bọn súc sanh này quá ghê tởm".
Sau khi lẳng lặng nghe Thái Ung thuật lại sự việc, ánh mắt Quan Vũ loé lên, sát khí hiện lên trong mắt hắn, hắn lạnh lùng nói: " Ngươi làm xằng bậy như thế thì có khác gì cường đạo không? Người đâu, hãy mang Nhị Ngưu đi chém đầu cho bản tướng quân, những binh lính còn lại tham gia cướp bóc hãy đánh tám mươi trượng theo như quân luật".
" Tuân lệnh".
Ngay lập tức thân binh của Quan Vũ xuất hiện, chúng kéo Nhị Ngưu vừa rồi còn hoành hành cướp bóc cùng binh lính ra ngoài, một lát sau từ bên ngoài vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Lúc này Quan Vũ mới ôm quyền, nhìn Thái Đốn nói: " Thái đại nhân, mạt tướng trị quân không nghiêm, để xảy ra những chuyện như vậy, thật rất hổ thẹn".
" Thôi" Thái Đốn xua tay, bùi ngùi nói: " Chỉ hy vọng sau này tướng quân quản chế thuộc hạ nghiêm hơn".
Quan Vũ liên tiếp vâng dạ, hắn nhân cơ hội liếc nhìn hoa dung thất sắc của Thái Văn Cơ rồi hỏi: " Vị cô nương này …?"
" Hả?" Thái Đốn giật mình nhìn nữ nhi nói: " Tướng quân, đây là Thái Văn Cơ, nữ nhi lão phu. Tạ ơn Quan tướng quân đã cứu mạng".
" Không dám, không dám" Quan Vũ cầm tay Thái Văn Cơ nói: " Có nữ như xinh đẹp thế này thực khiến người khác ngưỡng mộ. Chẳng hay Thái cô nương đã hứa hôn chưa?"
Thái Ung nói: " Tiểu nữ đã hứa hôn với nhi tử của Hà Đông Vệ gia, ít ngày nữa sẽ thành hôn".
" À" Quan Vũ khẽ gật đầu, trong ánh mắt hắn đột nhiên thoáng xuất hiện sự lạnh lùng, hắn ôm quyền nhìn Thái Đốn nói: " Nếu như thế, mạt tướng xin cáo từ".
Thái Ung ôm quyền đáp lễ nói: " Không tiễn".
…
Đông thành Trường An, đại doanh của loạn quân Lương châu.
Quách Dĩ thăng trướng điểm tướng, các chư tướng nối đuôi nhau đi vào đại trướng chia ra đứng hai bên. Đặc sứ Giản Ung của Ti Đãi giáo uý Lưu Bị phái tới đứng hầu ở bên cạnh Quách Dĩ nhìn thấy ánh mắt Quách Dĩ, Giản Ung khẽ gật đầu. Quách Dĩ nghiến răng, hắn đang định tuyên bố với chư tướng về việc quyết định đầu hàng Ti Đãi giáo uý Lưu Bị thì có một tên tiểu giáo bước nhanh vào trướng.
" Tướng quân, quân sư có việc cầu kiến".
" Hả, quân sư?" Quách Dĩ ngạc nhiên, hắn không hiểu lúc này Lý Nho tìm hắn có việc gì quan trọng? Hắn quay đầu nhìn Giản Ung, Giản Ung cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Quách Dĩ trầm ngâm giây lát rồi hắn nhìn tên tiểu giáo nói: " Truyền lệnh để quân sư vào".
Chỉ trong chốc lát có hai người bước nhanh vào đại sảnh.
Người đi trước chính là Lý Nho, người đi sau Lý Nho là một hán tử cao lớn như một cột săt, sắc mặt hán tử này thiện lương, ánh mắt đờ đẫn nhưng người mặc áo giáp dầy cộm, trong tay cầm một cây Lưu Tinh truỳ, phát ra khí lạnh ghê hồn, trông đằng đằng sát khí. Quách Dĩ cảm thấy người này rất quen thuộc, hắn chăm chú suy nghĩ một lát rồi hắn tái mặt, người này không phải là mãnh tướng Hứa Chử đã đại chiến năm mươi hiệp với Lữ Bố trước Hổ Lao quan mới thua sao?
" Mau cản hắn lại" Quách Dĩ quả không hổ là viên tướng dày dạn sa trường, hắn phản ứng cực nhanh, một tay hắn gạt đổ trác an trước mặt, một tay hắn rút kiếm, hắn nhìn hai mươi viên kiện tướng Tây Lương quát to: " Mau ngăn cản hắn. Hắn là mãnh tướng Quan Đông Hứa Chử. Mau".
" Hưu!".
" A”.
Quách Dĩ chưa nói xong, các tướng trong trướng còn chưa kịp phản ứng. Lưu tinh chuỳ trong tay Hứa Chử đã được ném ra, âm thanh xé gió thê lương vang lên, hàn mang loé lên, Lưu tinh chuỳ xuyên thủng lồng ngực Quách Dĩ. Thân hình to lớn của Quách Dĩ bị đẩy lui lại phía sau, Quách Dĩ kêu lên một tiếng thảm thiết, hắn từ từ cúi đầu nhìn, chỉ thấy lồng ngực của hắn đã bị chọc thủng một lỗ to như cái đấu, máu tươi đỏ thẫm từ đó phun ra như suối kèm theo cả da thịt và cả tạng phủ nát vụn.
" Phịch'.
Thân hình to lớn của Quách Dĩ giật mạnh hai cái rồi nặng nễ ngã xuống đất.
Chư tướng trong trướng vô cùng choáng váng, vô vọng trơ mắt nhìn Quách Dĩ bị giết.
" Ôi" Giản Ung thở ra một hơi dài, hắn mới hồi phục tinh thần, hét lớn: " Thích khách, mau bắt thích khách!".
" Kẻ nào manh động, giết không tha".
Hứa Chử tiến lên hai bước, bàn tay hắn bóp chặt cổ họng Giản Ung. Hắn ra sức bóp mạnh một cái, xương cổ Giản Ung lập tức bị bóp nát. Từ lỗ mũi Giản Ung một tiếng hừ nhẹ khẽ vang lên. Đôi mắt sáng ngời của Giản Ung trở nên u ám, chân tay hắn co quắp dữ dội mấy cái rồi bất động. Hứa Chử buông tay ra, thi thể Giản Ung liền ngã xuống đất giống như một bức tượng gỗ.
" Thích khách!".
Gần như cùng lúc đó, bốn vách lều của của đại trướng cũng bị xe ra, bốn, năm mươi tên lính đã giương cung, lắp tên đang bao vây chặt đại trướng. Mặc dù ở phía xa có rất nhiều binh lính Lương Châu cũng hiểu ở đại trướng trung quân đang xảy ra biến cố nhưng chúng chỉ tụ tập ở đó, không ai dám manh động vì ném chuột sợ vỡ đồ quý.
Lúc này đây có thể nói tất cả là chuẩn bị của Lý Nho.
Không có quân lệnh của Quách Dĩ, với thân phận quân sư của Lý Nho dù rất khó có thể điều động bất kỳ một toán quân Lương Châu nào. Nhưng mang theo bốn, năm mươi lính với danh nghĩa thân binh tới đại trướng nghị sự thì tuyệt đối không có ai ngăn cản vì thế Lý Nho mới có thể làm như lời Quách Đồ nói, dễ dàng giết Quách Dĩ nhưng sau khi giết Quách Dĩ việc khống chế loạn quân lương Châu lại hoàn toàn không dễ dàng như vậy.
Thế nhưng Lý Nho có Quách Đồ hỗ trợ.
Chỉ trong chốc lát ngày càng có nhiều binh lính loạn quân Lương Châu tụ tập bên ngoài đại trướng. Mấy ngàn binh lính Lương Châu bao vây thành ba vòng bên ngoài đại trướng, bên trong có hơn hai mươi tên danh tướng Lương Châu gươm đã tuốt khỏi vỏ, ngoài ra còn có Lý Nho, Hứa Chử còn bốn, năm mươi tên thân binh cũng bị vây bên trong.
Ngay khi cục diện ngày càng căng thẳng, có vẻ không thể khống chế được nữa thì một khoái mã phóng vào bản doanh nhanh như chớp, âm thanh thê lương cơ hồ vang vọng khắp quân doanh: " Địch nhân tập kích! Địch quân tập kích thành".
" Hả?"
" A!'.
" Địch tập vào lúc này?"
" Thật đáng chết!".
Tướng lãnh Lương Châu trong đại trướng nghe vậy tất thảy đều biến sắc.
Địch quân tập kích thành, chủ tướng Quách Dĩ đã chết. Tất cả quan quân từ Giáo uý trở lên tập trung trong đại trướng đang bị bốn, năm mươi tên thân binh của Lý Nho và tên ác ma Hứa Chử kia khống chế. Mất đi chủ tướng Quách Dĩ và các quan quân chủ chốt, kết cục của loạn quân Lương Châu hoàn toàn có thể nghĩ ra.
" Chư vị tướng quân" Lý Nho rốt cuộc không muốn để mất thời cơ: " Quách Dĩ muốn dẫn đại quân đi Quan Đông đầu hàng Lưu Bị nhưng Quan Đông là địa bàn của quân Quan Đông. Đi Quan Đông liệu các huynh đệ có thể giữ được mạng sống của mình không? Quách Dĩ chính là muốn đưa các huynh đệ đi vào tử lộ. Bản quân sư thật không đành lòng nhìn thấy các huynh đệ đi chỗ chết nên đã phải dùng hạ sách giết chết Quách Dĩ".
Có viên võ tướng Lương châu quát hỏi: " Quân sư, ngươi giết Quách tướng quân dù sao cũng là chuyện đã rồi nhưng hiện tại ngươi đưa người bao vây là có ý định gì?"
" Chư vị tướng quân chịu khó một chút!" Lý Nho lãnh đạm nói: " Xin chư vị tướng quân an tâm chờ một chút nghe bản quân sư nói xong đã".
" Đừng nghe lời hắn. Chúng ta có nhiều người, bốn năm mươi người chưa chắc đã vây được chúng ta. Giết hắn".
" Đúng. Mọi người đồng tâm hiệp lực đánh ra ngoài".
Trong đám đó đột nhiên có một võ tướng Lương châu đứng ra hiệu triệu.
Mắt Lý Nho hiện lên sát khí, hắn đưa mắt nhìn Hứa Chử bên cạnh. Hứa Chư hiểu ý, hắn tiến lên hai bước, túm gáy tên võ tướng Lương Châu vừa kêu gào lúc trước kéo sềnh sệch như con chó chết ra ngoài, chỉ nghe “ răng rắc" một tiếng, xương cổ của tên võ tướng đó vỡ vụn. Tên võ tướng Lương Châu cả người xụi lơ giống như bùn nhão.
Đám võ tướng Lương Châu còn lại lập tức rối loạn. Hứa Chử tiến lên một bước, hắn lớn tiếng quát: " Ai dám lộn xộn?"
Đám võ tướng Lương Châu sợ hãi, không dám lên tiếng.
Lúc này Lý Nho mới khẽ ho một tiếng, hắn tiến lên chậm rãi nói: " Hiện tại chúng ta chỉ có một con đường để đi đó là đầu hàng Bình Tây tướng quân Mã Dược. Nếu ai nguyện ý cũng bản quân sư đầu hàng Mã Dược tướng quân xin đứng sang bên trái. Nếu ai không muốn có thể đứng yên tại chỗ. Chờ tới khi mọi chuyện yên ắng bản quân sư nhất định tha cho các ngươi đi, tuyệt đối không làm khó dễ các ngươi".
Lời nói của Lý Nho tuy là như thế nhưng hắn đã biết tính cách của đám tướng lãnh Lương Châu, chúng sớm đã hiểu ra âm thanh làm người ta không rét mà run của hắn. Nếu ai thực sự dám chôn chân đứng tại chỗ, chỉ e sẽ nhận kết cục đầu một nơi, thân một nơi. Ngay lập tức không ai do dự tất cả hơn hai mươi danh tướng Lương Châu đều đứng sang bên trái.
" Báo .." Lý Nho vừa nói xong, lại một khoái mã phóng tới, âm thanh lạnh lùng vang lên: " Địch quân đã đánh vào thành. Chúng đang đánh tới đại doanh".
Đám võ tướng Lương Châu trong đại trướng và loạn quân Lương Châu tụ tập bên ngoài lập tức hỗn loạn. Lý Nho lập tức quát lên: " Mọi người không được hoảng loạn. Bản quân sư đã có ước định với đặc sứ của Bình Tây tướng quân, chỉ cần các huynh đệ bỏ binh khí xuống. Tính mạng của các huynh đệ sẽ được dảm bảo'.
…
Ngoài thành Trường An.
Quách Đồ chỉ tay về phía quân kỳ của quân Lương Châu đang chậm rãi hạ xuống trong thành Trường An, hắn nhìn Cao Thuận bên cạnh nói: " Cao Thuận tướng quân, nếu như không xảy ra biến cố bất ngờ, thành Trường An đã vào tay chúng ta, hơn nữa chúa công còn có hai vạn binh mã tinh nhuệ".
…
Lạc Dương, dinh thự của Lưu Bị.
Trương Phi lo lắng đi vào thư phòng, hắn hỏi Lưu Bị: " Đại ca, nhị ca đâu?"
" Vân Trường đi Hà Đông".
" Hà Đông?" Trương Phi cau mày nói: " Không phải Hà Đông là địa bàn của Lữ Bố sao? Nhị ca tới đó làm gì?"
Lưu Bị cười gượng nói: " Ai biết Vân Trường đi Hà Đông làm gì? Nhưng tam đệ tìm Vân Trường làm gì?"
" Không có chuỵên gì quan trọng" Trương Phi ảo não nói: " Đệ nghĩ ra một chiêu mâu pháp muốn trao đổi cùng nhị ca một chút".
…
Hà Đông, An Ấp.
Vào thời Hán mạt, Hà Đông Vệ gia thực sự cũng không phải là thế gia đại tộc gì, chỉ là một gia tộc tiểu thương bình thường, địa vị có khi còn không bằng nông dân bình thường, căn bản không phải là sĩ tộc. Hơn nữa Hà Đông Vệ gia không có bất kỳ liên quan nào tới Đại tướng quân Vệ Thanh đời Hán Vũ Đế. Vào thời Vũ Đế vì Vệ gia có liên quan tới phản loạn Thái tử nên đã bị diệt tộc.
Hà Đông Vệ gia vốn là hậu nhân Vệ Cao người Đại Quận. Vệ gia chính thức hưng phát vào thời kỳ Tào nguỵ bởi vì khi đó Vệ Ký làm tới quan thượng thư Nguỵ quốc, từ đó Vệ gia mới chính thức bước vào hàng ngũ sĩ tộc. Càng về sau Vệ Quán của Vệ gia còn trở thành Tư Không triều Tấn hiển hách một đời. Thế nhưng hiện nay ngay cả Tào Tháo mới chỉ là Châu Mục, đương nhiên Vệ gia chưa có cơ hội phát tích.
Thế nhưng thứ tử của Vệ gia là Vệ Trữ, tên chữ là Trọng Đạo cũng có chút danh tiếng ở Hà Đông, thậm chí là kinh thành Lạc Dương.
Điều này khong những do bản thân Vệ Trữ nói là bản thân cần học giỏi vì thế hắn đã bái một người làm thầy. Người thầy này không phải ai khác mà chính là Thái Ung. Tuy Vệ gia là tiểu thương nhưng gia cảnh thịnh vượng, giàu có nên Vệ Trữ và Vệ phụ không tiếc tiền, bỏ ra một số tiền lớn để Vệ Trữ bái danh sĩ Thái Ung làm thầy.
Vệ gia mở một tiệm tơ lụa ở thành tây thành An Ấp.
Buổi trưa hôm nay ở quán trà đối diện với cửa hàng tơ lụa của Vệ gia xuất hiện một đại hán mình cao chín thước, sắc mặt đỏ như táo. Vị đại hán này muốn một căn phòng trang nhã trên lầu hai sát đường rồi gọi tiểu nhị mang lên cho một bình trà xanh rồi hỏi thăm tiểu nhị.
" Tiểu nhị, tiệm tơ lụa đối diện bên kia phố làm ăn khá tốt. Ngươi có biết ai là chủ nhân của tiệm đó không?"
" Cái này sao không biết. Đó là do Vệ gia mở".
" Vệ gia?"
" Đúng, Vệ gia danh tiếng lẫy lừng, là gia tộc giàu có".
" Nghe nói Vệ gia có một vị công tử rất có danh tiếng, phải không?'
" Khách quan có phải ngài nói tới nhị công tử Vệ Trữ của Vệ gia không? Hì, hì, lại còn nói nhị công tử Vệ gia đúng là người có học vấn, tướng mạo tuấn tú, công tử lại bái đại danh sĩ Lạc Dương Thái Ung làm thầy. Hơn nữa người thầy đó sẽ nhanh chóng trở thành nhạc phụ. Xem ra Vệ gia đã phát tích, đã trèo cao rồi".
Đại hán lặng lẽ uống trà, không nói gì.
Tiểu nhị lại nói: " Ngài có biết Thái Ung là ai không? Đại quan triều đình đó, có nói ra chắc ngài cũng không biết".
" Được rồi, được rồi" Đại hán không nhịn được xua tay nói: " Ngươi đi làm việc của ngươi thôi".
Ban đêm, bầu trời tối đen.
Một kẻ xấu nhân dịp đêm tối mò vào Vệ gia ở thành đông An Ấp, Vệ lão gia và phu nhân, trưởng công tử, nhị công tử, nha hoàn, người hầu, đầu bếp, người chăn ngựa., hộ viện, cả nhà hơn hai mươi nhân khẩu lớn, bé đều bị giết, không một ai sống sót. Thái Thú Hà Đông Lữ Bố ra lệnh bắt huyện lệnh An Ấp tra xét mấy thàng trời vẫn không có kết quả gì, kết quả trở thành một vụ án bị gác lại.
…
Quận Thái Sơn, Duyện Châu.
Duyện Châu Mục Tào Tháo cùng Quách Gia, Tuân Du, Tuân Úc, Trình Dục, Trần Cung đám mưu sĩ ra phía tây Cự Bình hơn trăm dặm, thâm nhập trong phạm vi thế lực của quân tặc khấu Khăn Vàng để xem xét địa hình, bất chợt có tên tiếu giáo lại báo phía trước có ba ngàn quân tặc khấu đang cướp bóc dọc đường, chúng sẽ nhanh chóng đánh cướp tới chỗ Tào Tháo.
Các bộ tướng Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng, Lý Điển, Tang Bá đều đang lãnh binh ở ngoài, chỉ còn bào đệ của Tào Nhân là tiểu tướng Tào Thuần cùng hai trăm kỵ binh hộ vệ Tào Tháo. Chúng thuộc hạ đang khuyên Tào Tháo tránh đi thì tiểu tướng Tào Thuần giục ngựa tiến ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: " Sự tình cấp bách, chúa công mau đi đi để tiểu tướng đoạn hậu".
Lời còn chưa nói xong phía trước đã nổi lên tiếng chém giết. Tặc binh Khăn Vàng đã xuất hiện khắp núi đồi, đang tràn tới.
Tào Tháo vội giục ngựa chạy đi, Tào Thuần dẫn hai trăm kỵ binh đón đánh. Quân hai bên giáp chiến, Tào Thuần một thương đâm chủ tướng quân Khăn Vàng ngã ngựa. Hai trăm kỵ binh thừa thế xông lên chém giết. Quân Khăn Vàng bại trận, tan vỡ bỏ chạy tứ tán. Tào Thuần dẫn quân đuổi theo hơn trăm dặm, chém đầu mấy trăm tặc binh, giành thắng lợi lớn. Tào Tháo cầm tay Tào Thuần cảm thán nói: " Tử Hoà ( tên chữ của Tào Thuần ) đúng là Phàn Khoái của ta".
…
Tây Hải Vương Đình của bộ lạc Nhật Luật Thôi Diễn đang đắm chìm trong màn đêm yên tĩnh. Trong căn lều mái vòm Vương phi của A Nhật Lặc đang giảng giải cho hai Vương Tử nhỏ tuổi về sự tích anh hùng của tổ tiên người Tiên Ti trèo non lội suối tới thảo nguyên Tây Bộ, Vương Tử lớn tuổi nhất là Tát Mãn thì đang ở bên ngoài lều mái vòm ngồi trên xe ngựa, kéo đàn Mã đầu cầm.
Bốn phía Vương Đình lưa thưa mấy trăm cái lều da trâu lớn và hơn một ngàn cái lều vải.
Hiện tai đang là cuối thu, mùa đông sắp tới, đồng cỏ và nguồn nước ở bờ biển phía tây đã héo rũ và cạn kiệt. Những dân du mục vốn cư trú trên vùng đồng cỏ này sắp rời đi nơi khác, chỉ tới khi mùa xuân tới, thảm cỏ xanh trở lại trên vùng thảo nguyên, bọn họ mới quay lại tụ tập ở Tây Hải Vương Đình.
Khi đó chẳng những thời gian giao phối, sinh sôi nảy nở của dê, cừu trên thảo nguyên mà người Tiên Ti sống truyền đời trên thảo nguyên cũng nắm vững thời gian kết duyên, sinh con đẻ cái truyền đời.
Bên ngoài cái lều mái vòm có mười mấy tên hộ vệ Vương Đình, dáng người cao lớn, trường mâu trong tay, đứng nghiêm trước gió.
Phía xa xa, có nhiều đội tuần du kỵ binh đang đi tuần bốn phía, cảnh giác kiểm tra khắp thảo nguyên mênh mông, sẵn sàng xuất kích nếu địch nhân xuất hiện.
Có vẻ tất cả đều yên tĩnh, an toàn.
Không ai biết được nguy hiểm đang ụp xuống đầu mình.
Khi màn đêm giăng kín bầu trời, thảo nguyên mệnh mông trở nên đen kịt, xoè bàn tay cũng không nhìn thấy năm ngón. Một toán kỵ binh xuất hiện như quỷ mị, nương theo bóng đêm tiến tới, chúng di chuyển lặng lẽ trên thảo nguyên không phát ra một tiếng động.
Một đội kỵ binh Tiên Ti vừa mới đi qua cách đó không xa, tên Bách phu trưởng chỉ huy đội kỵ binh, cầm đuốc trong tay, cưỡi ngựa đi đầu. Mượn ánh đuốc tên Bách phu trưởng quay nhìn bốn phía kiểm tra tình hình. Đột nhiên thân hình to lớn của tên Bách phu trưởng dừng lại, hình như hắn đã phát hiện ra điều gì trong bóng tối.
" Cái … gì vậy?" Tên Bách phu trưởng cảnh giác, hắn chuyển đuốc sang tay trái, tay phải rút loan đao cầm tay, đợi khi quân kỵ binh Tiên Ti phía sau giục ngựa tới gần, hắn mới chỉ ngón tay về màn đêm phía trước, trầm giọng hỏi: " Các ngươi hãy nhìn, phía trước đen sì, là cái quỷ quái gì vậy?
" Hô!".
" Hô!".
" Hô!".
Tên Bách phu trưởng quân Tiên Ti vừa nói xong, mấy trăm ngọn đuốc bất chợt phát sáng ở khoảng tối phía trước, đuốc cháy rừng rực, soi sáng cả một vùng thảo nguyên rộng lớn. Tên Bách phu trưởng và binh lính Tiên Ti phía sau sợ hãi khi nhận ra trên thảo nguyên vốn trống vắng không có gì cả giờ đây đã xuất hiện một toán kỵ binh như ma quỷ.
Đây thực sự là một toán kỵ binh ma quỷ, áo giáp ngăm đen, chiến mã ngăm đen, thậm chí ngay cả binh khí trong tay chúng cũng đen ngòm. Ánh đuốc chiếu dọi mà không phát ra bất kỳ ánh sáng phản quang nào. Nhưng điều đáng sợ nhất là mặt của toán kỵ binh ma quỷ này đó là mặt chúng không phải là người mà là những mặt quỷ vô cùng hung tợn, kinh khủng.
" Quỷ, quỷ".
" Mẹ ơi, chạy mau".
Binh lính Tiên Ti sau lưng tên Bách phu trưởng náo loạn, chúng quay ngựa bỏ chạy. Đám quân Tiên Ti này trên chiến trường có thể vô cùng anh dũng, chết cũng không bao giờ kùi bước nhưng chúng không thể nào giữ được sự bình tĩnh trước một đám ma quỷ hung tợn, khủng bố như vậy. Vào thời cổ đại, sự mê tìn làm con người vô cùng kính sợ ma quỷ, thậm chí còn sợ hãi hơn cả cái chết.
Tên Bách phu trưởng Tiên Ti đang định quát tháo binh lính dưới quyền dừng lại thì một mũi lang nha tiễn to bằng ngón tay cái nhanh như chớp bay tới, xuyên qua cổ họng tên Bách phu trưởng ra đằng sau gáy, một giọt máu tươi nhỏ xuống, lấy đi tính mạng của tên Bách phu trưởng Tiên Ti trẻ tuổi.
Tháng giêng năm Kiến An thứ ba thời Hán Hiến Đế ( năm một trăm linh chín ), , Mã Siêu chỉ huy năm ngàn tinh kỵ đánh thẳng tới, tập kích Vương Đình của bộ lạc Nhật Luật Thôi Diễn, A Nhật Lặc đi săn bên ngoài may mắn thoát nạn thế nhưng Vương phi, Vương Tử và các quý tộc Tiên Ti ở lại Vương Đình đều trở thành vong hồn dưới ngọn giáo của Mã Siêu.
Mã Siêu trước sau hai lần tấn công Vương Đình Tiên Ti, đánh tan rã hoàn toàn quân lính của hai bộ lạc Trí Kiến La và Nhật Luật Thôi Diễn.
Vì né tránh quân tiên phong của Mã Siêu, Tây bộ Tiên Ti lui về phía tây hơn ba ngàn dặm từ đó về sau không dám tiến về phía đông nữa.
Tháng hai Mã Dược dẫn đại quân theo sau hợp quân với Mã Siêu ở phía nam duyên hải Kích Cư, Hưu Đồ Vương vội vàng tập kết hai vạn kỵ binh nghênh chiến, kết quả thảm bại, ba ngàn tàn kỵ trốn vào Tây Vực.
Tháng ba, Mã Dược, mã Siêu dẫn quân đánh Tây Vực, bao vây Đại Uyển.
Tháng năm, Đại Uyển bị phá, hàng loạt dân chúng trong thành bị tàn sát, cướp được sáu con Hãn Huyết Bảo Mã ( ngựa Xích Thố ), các quốc gia Tây Vực đầu hàng.
Tháng sáu Mã đồ phu gửi lời cầu hôn công chúa A Tư Cổ Lệ của Nguyệt Thị Vương không được chấp nhận, hắn liền khởi mười hai vạn Hồ kỵ Tây Vực, dùng Mã Siêu là thống soái, tấn công Vương đô của đại Nguyệt Thị, hạ tuần cùng tháng thành bị phá, tàn sát toàn thành ba ngày, tất cả người, vật đều bị giết.
…
Nam Dương, Uyển Thành.
Mấy ngày nay Thái Thú Nam Dương Tôn Kiên luôn cảm thấy bất an, hắn liền mang theo mấy tên gia tướng thân tín đi tản bộ trên phố, hắn chợt nghe phía trước chiêng trống vang trời, một cỗ xe tù chậm rãi tiến tới. Tôn Kiên tránh vào bên đường, chăm chú nhìn thì thấy tù phạm trong xe tù tướng mạo anh vĩ, uy nghi, mặc dù ngồi trong xe tù nhưng sắc mặt rất tự nhiên.
Tôn Kiên ngạc nhiên hắn vội hỏi tả hữu: " Đã xảy ra chuỵên gì?'
Gia tướng thân tín không dám chậm trễ hắn vội vàng bước ra gọi nha dịch áp tải xe tù đến trước mặt Tôn Kiên, nha dịch nọ thấy Thái Thú đại nhân vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: " Tiểu nhân Lưu Thăng bái kiến Thái Thú đại nhân".
" Đứng lên đi" Tôn Kiên chỉ tay vào phạm nhân trong xe tù hỏi: " Phạm nhân kia tên gọi là gì?"
" Tiểu nhân không biết".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.