Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 2 - Chương 238: Thiết kỵ Tây Lương.
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
Hai ngày đầu tiên trôi qua bình an vô sự thế nhưng tới ngày thứ ba thì xảy ra chuyện.
Bình minh ngày thứ ba.
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ còn đang trong thành tuần tra thì bất chợt ở trên lâu thành phía trước đánh trống reo hò, rất nhiều binh lính đang hò hét chạy lên lâu thành. Có người còn quay đầu lại thông báo cho bạn bè của mình cùng lên lâu thành quan sát. Hình như bên ngoài thành đang xảy ra chuyện gì kỳ lạ làm cho những binh lính đó háo hức lên thành xem.
Trình Phổ cau mày, hắn đang định quát bảo đám binh lính ngừng lại thì hắn chợt nhớ ra đám quân này đều là binh lính của Kiều Nhuỵ nên đành thôi. Hắn nhìn Kiều Nhuỵ nói: "Kiều Nhuỵ tướng quân, hình như đã xảy ra chuyện gì đó?"
Kiều Nhuỵ nói: "Đi, chúng ta cùng lên xem".
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ hai người dẫn thân binh đi lên lâu thành để xem rốt cuộc có chuyện gì mà quân coi thành lại hành động như thế.
Bên ngoài cửa bắc, dưới ánh sáng mặt trời đang lên cao có một toán quân mã đang tiến tới gần thành Huỳnh Dương. Lúc này toán quân đó chỉ còn cách hào vây quanh thành khoảng mấy chục bước. Quân sĩ trên lâu thành đã có thể nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của binh lính địch quân. Với khoảng cách gần như vậy binh lính thủ thành đáng ra đã phải sớm bắn tên nhưng không có một tên lính nào bắn tên, tất cả chỉ đứng chỉ trỏ và cười ha hả.
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ đã đánh trận một nửa đời người, cũng được xưng là thân kinh bách chiến, bất kỳ loại hình quân đội nào cũng từng thấy qua nhưng cả hai chưa từng gặp qua loại quân đội như bên ngoài thành này bao giờ
Đó là một đội nữ binh. Tất cả là nữ binh.
Toàn bộ là cờ trắng, áo giáp trắng, chiến mã cũng màu trắng, hơn nữa dáng người nữ nhân thướt tha, da thịt trắng muốt như ngọc. Đứng ở trên cổng thành nhìn xem giống như một mảng tuyết trắng ngay trước mặt mình. Chỉ trong chốc lát toàn bộ đội nữ binh đã tụ tập ngay trước thành Huỳnh Dương, hơn nữa còn đang triển khai thế trận.
Đội nữ binh đó ước chừng có bốn, năm trăm người.
Đứng trước là một viên nữ tướng. Mặt như tranh vẽ, quốc sắc thiên hương. Nàng mặc một bộ áo giáp màu trắng chật căng làm nổi bật thân thể mềm mại của nàng, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo khiến cho những binh sĩ trên lâu thành cuống cuống nuốt nước miếng. Cả đời bọn họ cũng không nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đến vậy.
Đại tướng Kiều Nhuỵ của Viên Thuật cũng là loại quỷ háo sắc, nhìn thấy nữ tướng dưới thành eo nhỏ nhắn, nhũ phong vểnh cao, trong bụng hắn sớm đã như lửa đốt., Trong mắt hắn giống như hai ngọn lửa thiêu đốt. Hắn nhìn nữ tướng dưới thành nói: "Ha, ha, cô nàng này, nhìn dáng vẻ diễu võ giương oai này có phải muốn nếm thể mùi vị thiết thương của bản tướng quân không?'
"Ha ha ha..."
Đám binh lính tụ tập trên lâu thành cười ầm ĩ.
Nữ tướng bên ngoài thành bị chọc giận tái mét mặt. Nàng lập tức giương cung lắp tên, nhằm thẳng cổ họng Kiều Nhuỵ bắn một phát. Kiều Nhuỵ nghiêng người tránh mũi tên rồi hắn cười nói tên thân binh bên cạnh: "Ha, ha. Không ngờ cô nàng này lại có tài năng như vậy. Bản tướng quân thật sự yêu thích loài hoa có gai này. Đủ hương vị. Ha, ha".
Nữ tướng ngoài thành càng giận dữ, tức giận tới mày liễu dựng đứng. Nàng giơ cánh tay ngọc chỉ thẳng vào Kiều Nhuỵ nói to: "Tên cẩu tặc nhát gan kia, có bản lãnh hãy ra khỏi thành đánh với ta. Trốn ở trong thành làm con rùa đen rụt cổ thì có bản lãnh gì?"
"Ha, ha, ha" Kiều Nhuỵ cười to ba tiếng rồi hắn giơ tay quát to: "Mở cửa thành ra, các huynh đệ đội kỵ binh mau theo bản tướng quân ra ngoài thành đoạt nữ nhân".
Trình Phổ vội la lên: "Kiều Nhuỵ tướng quân, chỉ e đây là quỷ kế của địch quân".
"Quỷ kế?" Kiều Nhuỵ phản đối: "Có thể là quỷ kế gì chứ? Trình Phổ tướng quân không cần phải sợ bốn, năm trăm thiếu nữ xinh đẹp đó. Chẳng lẽ đàn ông Giang Đông đều sợ thiếu nữ xinh đẹp sao? Ha, ha, ha".
"Ngươi!".
Trình Phổ bị chọc giận tái xanh mặt.
Kiều Nhuỵ không thèm để ý tới Trình Phổ, hắn nhìn binh lính bên cạnh nói: "Các huynh đệ, mau đi".
Hứa Xương, đại trướng trung quân của Viên Thiệu.
Điền Phong hưng phấn nói: "Kế sách lần này có thể nói tuyệt diệu. Nếu thực hiện theo đúng kế sách này, Mã nghịch tặc tất sẽ bị phá".
"Hả?" Viên Thiệu vui vẻ nói: "Nguyên Hạo có nghĩ kế sách lần này sẽ thực hiện được không?"
"Có thể được" Điền Phong gật đầu nói: "Kế hoạch lần này đã đánh trúng chỗ hiểm của Mã đồ phu. Không hiểu là ai đã nghĩ ra kế hoạch tuyệt diệu này?"
Viên Thiệu nói: "Kế hoạch hành động lần này là từ tay Tào Tháo".
"Tào Tháo?" Điền Phong biến sắc, hắn trầm giọng nói: "Nếu như thế, tất cả kế hoạch này là mưu kế của Quách Gia".
"Quách Gia?" Viên Thiệu trầm giọng hỏi: "Nguyên Hạo nói tới cái gã bạch diện thư sinh đó sao?'
Điền Phong nói: "Chúa công, không thể xem thường người này. Trong tương lai nếu có cơ hội bằng bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt người này. Nếu không có người này giúp sức, có thể nói Tào Tháo như hổ thêm cánh, tương lai hắn có thể là đối thủ lớn nhất uy hiếp tới nghiệp bá của chúa công".
Nguyệt thị nữ Vương Nãi Chân Nhĩ Đoá dẫn năm trăm nữ binh bỏ chạy trối chết. Ở phía sau cách đó không xa Kiều Nhuỵ, đại tướng của Viên Thuật đang chỉ huy đội kỵ binh năm trăm binh mã không ngừng đuổi theo. Lúc trước chính Nãi Chân Nhĩ Đoã đã chỉ huy đội nữ binh chạy tới cửa bắc khiêu chiến, Kiều Nhuỵ thấy sắc nổi lòng tham chỉ huy quân kỵ binh ra khỏi thành.
Nữ doanh binh không chiến mà bại, nhằm phía bắc bỏ chạy.
Trình Phổ vội hỏi Đổng Tập: "Thế nào, Kiều Nhuỵ tướng quân có ngừng truy đuổi không?"
Đổng Tập thở hổn hển nói: "Hồi bẩm tướng quân, Kiều Nhuỵ tướng quân không nghe theo lời khuyên nhủ đã dẫn quân đuổi theo vào khu rừng rậm ở bờ nam sông Hoàng Hà".
"Cái gì?" Kiều Nhuỵ bị sắc làm lú lẫn rồi" Trình Phổ ảo não giậm chân, căm hận nói: "Nhưng người này là đại tướng tâm phúc dưới trướng Viên Thuật. Nếu như người này gặp chuyện không may ở đây, mạt tướng ăn nói sao đây với chúa công? Chúa công sẽ ăn nói thế nào với Viên Thuật. Thôi vẫn đành phải cứu".
Chu Hoàn ở bên cạnh trầm giọng nói: "Tướng quân, nếu đã phải cứu, hãy cứu sớm, không nên chậm trễ".
Trình Phổ trầm ngâm một lát rồi hắn trầm giọng nói: "Chu Hoàn, Lăng Tháo nghe lệnh".
Chu Hoàn, Lăng Tháo bước ra ngoài, lạnh lùng đáp lại: "Có mạt tướng".
Trình Phổ nói: "Chỉ huy năm ngàn binh mã ở lại bảo vệ Huỳnh Dương".
"Tuân lệnh".
"Chu Thái, Tưởng Khâm, Đổng Tập, TRần Vũ".
Chu Thái bốn tướng bước ra, đứng hàng ngang trước mặt Trình Phổ, đồng thanh nói: "Có mạt tướng".
Trình Phổ lạnh lùng nói: "Mang theo binh mã bản bộ theo bản tướng quân đi tiếp ứng Kiều Nhuỵ tướng quân'.
"Tuân lệnh".
Hứa Xương, đại trướng trung quân của Viên Thiệu.
Các lộ chư hầu đã tề tựu đông đủ trong trướng đang ồn ào bàn tán thì bất chợt bên ngoài vang lên một tiếng hét lớn: "Phiêu Kỵ tướng quân đến…".
Tất cả chư hầu đều lặng im.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ngoài trướng, Phiêu Kỵ tướng quân Viên Thuật được hơn mười viên Đại tướng cùng mấy tên quan văn hộ tống ngang nhiên tiến vào trướng. Các chư hầu bình tĩnh nhìn thì thấy trong tay Viên Thuật đang cầm một thanh bảo kiếm cùng với một ấn tín. Đó đương nhiên là Thiên Tử kiếm cùng với ấn tín Đại tướng quân Thiên Tử đã ban cho Viên Thiệu.
"Hả, Đại tướng quân đâu?"
"Tại sao Thừa tướng cũng không tới?"
Các lộ chư hầu không hiểu có chuyện gì, rối rít đặt câu hỏi.
Viên Thuật bước nhanh tới sau án. Hắn trịnh trọng đặt bảo kiếm và ấn tín lên trên án. Hắn đưa mắt nhìn quanh các chư hầu một lượt rồi trầm giọng nói: "Đại tướng quân và thừa tướng cũng mắc bệnh hiểm nghèo, không còn có thể ra sức vì đất nước. Thuật được Đại tướng quân và Thừa tướng tiến cử, sự tín nhiệm của Thiên Tử, tạm thời đảm nhận trách nhiệm Minh chủ. Thuật hy vọng chư công đồng lòng ủng hộ, không vì tư lợi, hãy vì đại nghĩa quốc gia".
Tôn Kiên bỗng nhiên đứng dậy, độc nhãn sáng quắc, đảo quanh đại trướng một vòng, thản nhiên nói: "Nếu ai dám trái lệnh Phiêu Kỵ tướng quân sẽ là kẻ thù của thiên hạ".
Tôn Kiên vừa nói xong, bên ngoài trướng đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân rầm rập.
Trong tiếng leng keng của binh khí va vào nhau, mấy viên võ tướng ngang tàng bước nhanh vào trướng, đi sau mấy viên võ tướng là mấy viên văn sĩ nho nhã. Mọi người vội quay nhìn thì nhận ra đó là bộ tướng và mưu sĩ dưới trướng Viên Thiệu, Tào Tháo. Võ có Cúc Nghĩa, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng. Văn có Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Quách Gia, Tuân Du.
Mấy người Cúc Nghĩa, Quách Gia đứng dưới trướng, nhìn Viên Thuật, ôm quyền, nói: "Mạt tướng ( tại hạ ) phụng mệnh Thừa tướng ( Đại tướng quân ) đến dưới trướng nghe lệnh của Phiêu Kỵ tướng quân".
Viên Thuật vô cùng vui mừng, hắn lớn tiếng nói: "Chư công nghe lệnh. Bắt đầu từ lúc này Cúc Nghĩa, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng sáu vị tướng quân sẽ là Hộ Quân giáo uý. Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Quách Gia, Tuân Du bốn vị tiên sinh theo trong quân làm quân sư".
Gió bắc thổi mạnh, núi hoang vắng vẻ.
Mã Siêu đầu đội mũ trụ trắng, áo giáp trắng, áo bào trắng, tay cầm Ngân Thương, cưỡi một tuấn mã trắng như tuyết. Cả người Mã Siêu trông giống như một núi băng đứng trên đỉnh núi.
"Hô lỗ lỗ..."
Bạch mã lúc lắc đầu, thở phì phì. Giống như nó nghe thấy động tĩnh gì.
Đột nhiên Mã Siêu nghiêng đầu nhìn. Từ trong đôi mắt đôi mắt đên nhánh phát ra hai luồng sáng như ánh sao. Bàn tay hắn nắm chặt Ngân Thương. Trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.
"Giá ~~ "
"Cáp ~~ "
Trong tiếng la hét không ngừng. Một đội kỵ binh đột nhiên từ trong rừng rậm vọt ra, hướng ngọn núi nhỏ nơi Mã Siêu nghỉ chân lao tới.
Kiều Nhuỵ đang giục ngựa truy đuổi thì tên đội trưởng thân binh đột nhiên giục ngựa chạy tới nhìn Kiều Nhuỵ nói: "Tướng quân hãy nhìn phía trước".
"Hả?"
Nghe vậy Kiều Nhuỵ vội ngẩng đầu. Hắn thấy trên một ngọn núi nhỏ ở phía trước cách đó không xa có một viên tiểu tướng khoác áo bào trắng đang đứng trang nghiêm, uy phong lẫm liệt. Mũ trụ trắng, giáp trắng, bạch mã, Ngân Thương. Nhất là trên đỉnh chóp của mũ trụ màu trắng những dải tua rua màu trắng đang tung bay phất phới trước gió. Ba phần phóng khoáng, bảy phần hoang dã. Trong khung cảnh núi hoàn, cây cối xơ xác cùng bầu trời ảm đạm càng làm toát lên phong thái hơn người.
Một viên tiểu tướng vô cùng anh tuấn uy vũ.
Trong lòng Kiều Nhuỵ thầm than một câu. Hắn đột nhiên giơ cao cánh tay phải. Quân kỵ binh theo sau hắn cuống cuồng ghìm cương dừng lại.
Kiều Nhuỵ cầm giáo, giục ngựa tiến lên, khi tới chân ngọn núi nhỏ hắn ngẩng đầu quát hỏi: "Người trên núi là ai?'
Mã Siêu lạnh lùng liếc nhìn Kiều Mạo một cái rồi hắn trầm giọng quát to: "Ta là Tây Lương Mã Siêu".
"Mã Siêu?" Kiều Nhuỵ nghe vậy ngẩn người, nói thầm: "Cái tên này nghe khá quen".
Tên đội trưởng thân binh ở bên cạnh Kiều Mạo khẽ nhắc nhở hắn: "Tướng quân, Mã Siêu chính là em họ của Mã đồ phu".
"Hả?" Kiều Mạo giật mình nói: "Thì ra là phản tặc".
"Kiều Nhuỵ tướng quân…".
Kiều Nhuỵ đang định phóng ngựa lên núi bắt Mã Siêu thì đột nhiên ở phía sau vang lên một tiếng hô dài thê lương vang lên.
"Hả?"
Kiều Mạo cau mày quay đầu lại nhìn. Phía sau bụi bốc lên mù mịt, một toán kỵ binh khác từ trong rừng rậm xông ra. Viên Đại tướng đi đầu chính là Trình Phổ.
"Trình Phổ tướng quân?" Kiều Nhuỵ kinh ngạc hỏi: "Tại sao tướng quân cũng tới đây?"
Trình Phổ vội vàng giục ngựa tới trước mặt Kiều Nhuỵ. Hắn thở hổn hển nói: "Kiều Nhuỵ tướng quân, đừng… đừng đuổi nữa".
Kiều Nhuỵ cười gượng nói: "Hiện tại có muốn đuổi theo cũng không được. Cái lũ đàn bà đó đã chạy mất rồi".
Trình Phổ nói: "Nếu hãy như vậy chúng ta hãy quay về Huỳnh Dương".
"Đã tới còn muốn rời đi sao? Hừ!".
Trình Phổ vừa dứt lời thì bất chợt một âm thanh vô cùng não nề. Trình Phổ cả kinh ngẩng đầu nhìn. Ở trên ngọn núi nhỏ không xa phía trước có một có một bóng trắng, trong lúc hai mắt Trình phổ vẫn chưa nhận ra. Mã Siêu nở một nụ cười lạnh như băng giá. Ngân Thương trong tay hắn chậm rãi giơ lên cao. Mũi thương sắc bén chỉ thẳng lên trời.
"Ngao a..."
"Ngao a..."
"Ngao a..."
Âm thanh reo hò đinh tai nhức óc thoáng chốc vang động khắp núi rừng. Một đội kỵ binh Tây Lương đen kịt giống như kiến bất ngờ từ bốn phía xông ra bao vây Kiều Mạo, Trình Phổ cùng hơn tám trăm kỵ binh dưới trướng vào giữa. Đổng Tập, Trần Vũ vội giục ngựa tiến lên bảo vệ hai bên Trình Phổ. Cả hai cùng hoảng hốt nói: "Tướng quân, không hay rồi. Không xong rồi. Chúng ta đã trúng mai phục".
"Đáng chết!" Trình Phổ nghiến răng nói: "Phá vòng vây. Mau phá vây".
Kiều Nhuỵ cũng vung giáo hét lớn: "Các huynh đệ, rút lui".
Trên quan đạo từ Hứa Xương tới Uyển Thành, Tào Thào và Hạ Hầu Đôn đang chỉ huy mấy trăm binh sĩ truy đuổi. Hạ Hầu Đôn giục ngựa tới trước mặt Tào Tháo hỏi vẻ khó hiểu: "Mạnh Đức, chúng ta đang đi đâu đây?'
Trong đôi mắt ti hí của Tào Tháo thoáng xuất hiên sự âm hiểm, hắn trầm giọng nói: "Uyển Thành".
"Uyển Thành?" Hạ Hầu Đôn không hiểu được liền hỏi: "Đi Uyển Thành làm gì?"
"Phục kích Mã đồ phu?"
"Phục kích Mã đồ phu chỉ dựa vào mấy trăm quân này ư?"
"Nguyên Để không cần lo lắng. Mạn Thành ( tên chữ của Lý Điển ), Văn Tắc ( tên chữ của Vu Cấm ), Tuyên Cao ( tên chữ của Tang Phách ), Tử Hoà ( tên chữ của Tào Thuần ) sẽ nhanh chóng dẫn binh binh bản bộ tới Uyển Thành hội quân với chúng ta".
Hạ Hầu Đôn gãi gãi đầu nói: "Nhưng không phải Mã đồ phu đang ở Hổ Lao quan sao?"
"Ha, ha" Tào Tháo cười âm trầm. Hắn ra vẻ bí mật nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết".
Bến đò Quan Độ.
Ba chiếc thuyền lớn đã chuẩn bị sẵn sàng. Viên Thiệu cùng với Điền Phong và Trương Cáp đứng ở đầu thuyền.
Viên Thiệu nhìn bóng đêm đen kịt, bùi ngùi nói: "Nguyên Hạo, bản tướng quân cùng Mạnh Đức đồng thời ra đi. Lúc này Hứa Xương chỉ còn lại một mình Công Lộ chủ trì đại cục. Liệu liên quân có xảy ra chuyện gì không?'
Điền Phong nói: "Chúa công yên tâm, có một nhân tài như Quách Phụng Hiếu liên quân sẽ không phải chịu thiệt hại gì".
Viên Thiệu gật đầu hắn nhìn Trương Cáp ở bên cạnh nói: "Trướng Cáp tướng quân, có thể khai thuyền".
Trương Cáp quay đầu lại. Hắn khẽ vẫy tay rồi nghiêm trang nói to: "Chúa công có lệnh. Khai thuyền".
"Đương!"
Hai chiến mã song song với nhau. Ngân Thương của Mã Siêu như một tảng băng đánh trúng Khai Sơn búa của Trần Vũ. Trong âm thanh ghê rợn của binh khí va chạm, Trần Vũ bủn rủn cả hai tay, cảm giác không còn chút sức lực nào. Mười đầu ngón tay rã rời buông Khai Sơn búa ra. Khai Sơn búa rơi xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục. Trong đôi mắt Mã Siêu thoáng hiện sự lạnh lùng. Ngần Thương trong tay hắn đâm tới như độc xà.
"Phốc!"
Một tiếng giòn tan vang lên. Máu huyết bắn tung toé. Cổ Trần Vũ đã xuất hiện một lỗ thủng xuyên qua gáy. Máu tươi từ đó đang phun ra như suối.
"Tử Liệt ( tên chữ của Trần Vũ )!".
Hai mắt Đổng Tập trợn tròn như muốn vỡ toác. Hắn ngửa mặt gào lên.
"Cả ngươi cũng nằm xuống cho ta".
Cùng với tiếng quát lạnh như băng giá. Mã Siêu lại đâm ra một thương hướng vào bụng của Đổng Tập.
Đổng Tập vội vung đao ngăn cản thì đã muộn. Đổng Tập lập tức cảm thấy cả người giống như bị rơi xuống một hố băng. Cái lạnh ngấm vào tận xương tuỷ. Hắn chậm rãi cúi đầu một cách khó nhọc thì thấy bụng mình đã bị thủng một lỗ to bằng cái chén. Máu tươi và ruột đang từ cái lỗ đó tuôn ra.
"Ách a ~~ "
Đổng Tập ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng rồi hắn nặng nề lăn xuống chân ngựa.
"Nguyên Đại! ( tên chữ của Đổng Tập ), Tử Liêt!".
Trình Phổ tận mắt thấy Trần Vũ, Đổng Tập lần lượt chết trước mũi thương của Mã Siêu, cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình như bị đánh một nhát nặng nề, hắn suýt chút nữa ngã lăn xuống ngựa. Trần Vũ, Đổng Tập đều là dũng sĩ Giang Đông, không ngờ cả hai không thể đánh lại Ngân Thương của Tây Lương Mã Siêu. Mã Siêu kia có phải là người không? Không, hắn quả thực là ma quỷ.
"Ngươi cũng lên đường đi".
Cùng với giọng nói trong trẻo, Mã Siêu giục ngựa sấn tới gần Trình Phổ.
Trình Phổ sợ vỡ mật. Hắn vội vã giục ngựa quay đầu tháo chạy. Mã Siêu lập tức giục ngựa đuổi theo, Ngân Thương trong tay hắn nhằm lưng Trình Phổ đâm tới sau đó hắn cố sức nâng Ngân Thương lên. Trình Phổ hét lên một tiếng thảm thiết, cả người Trình Phổ bị nhấc khỏi lưng ngựa. Sau một hồi giãy giụa tuyệt vọng trên không trung, Trình Phổ bắn ra xa hơn mười bước rồi nặng nề ngã xuống đất.
Trình Phổ vừa cố gắng đứng dậy thì ngay lập tức đã có kỵ bình Lương Châu đánh tới. Trảm mã đao nhằm cổ Trình Phổ phạt ngang một đường. Đầu Trình Phổ ngay lập tức bay lên cao.
"Đừng…đừng giết ta" Kiều Nhuỵ sợ đến vỡ mật khi nhìn thấy thần uy của Mã Siêu. Hắn vừa nhìn thấy Mã Siêu giục ngựa về phía mình đã vội vàng lăn xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu nói: "Ta đầu hàng, đừng giết ta. Đừng giết ta".
Trong đôi mắt đen nhánh của Mã Siêu hiện ra sát khí, Ngân Thương trong tay hắn từ từ hạ xuống. Mũi Ngân Thương ấn vào cổ họng Kiều Nhuỵ. Một dòng máu lạnh lẽo chảy ra theo mũi Ngân Thương chảy xuống, nhỏ xuống áo giáp trước ngực của Kiều Nhuỵ. Kiều Nhuỵ kêu lên một tiếng hoảng sợ, hai mắt nhắm lại, hắn đã bị hù doạ ngất đi.
"Đồ phế vật vô dụng" Mã Siêu nở một nụ cười khinh thường, lạnh nhạt. Hắn nhìn tên binh sĩ bên cạnh nói: "Cắt lỗ mũi và lỗ tai của hắn sau đó thả cho hắn quay về".
"Tuân lệnh".
Hai tên lính Lương Châu như lang như hổ trả lời rồi tiến tới. Chúng bắt đầu cắt lỗ mũi và tai Kiều Nhuỵ. Đánh thương thay Kiều Nhuỵ đang hôn mê cũng phải tỉnh lại vì đau đớn sau đó lại nhất đi vì quá đau đớn.
Trình Phổ xuất lĩnh Chu Thái, Tưởng Khâm, Trần Vũ, Đổng Tập bốn tướng dẫn binh đi tiếp ứng Kiều Nhuỵ đã qua hai canh giờ mà không có bất kỳ tin tức nào báo về. Lăng Tháo, Chu Hoàn hai người ở lại phòng thủ Huỳnh Dương mơ hồ cảm thấy có chuỵên gì đó không ổn. Cho dù không tiếp ứng được cho Kiều Nhuỵ thì cũng đã phải có tin tức báo về.
Lăng Tháo đang bực bội đi đi lại lại đột nhiên đứng lại. Hắn quay người nhìn Chu Hoàn nói: "Chu Hoàn tướng quân, hay hãy để mạt tướng dẫn năm trăm tinh binh đi tiếp ứng?"
Chu Hoàn còn đang phân vân chưa kịp trả lời thì một tên tiểu giáo ở bên cạnh đột nhiên kêu to: "Nhị vị tướng quân mau nhìn, kỵ binh. Rất nhiều kỵ binh!".
"Hả? Kỵ binh?"
Chu Hoàn, Lăng Tháo vội vàng quay người nhìn, quả nhiên bụi mù bốc lên cao ở hướng tây bắc. Trong đám bụi mù đầy trời đó, kỵ binh Tây Lương đông nghịt giống như một đàn kiến khổng lồ dũng mãnh xống tới. Chu Hoàn, Lăng Tháo và binh lính Giang Đông dưới trướng phần lớn sinh trưởng ở phía nam. Từ trước tới nay chưa từng tới phương bắc, lại càng chưa nhìn thấy nhiều kỵ binh tấn công với khí thế oai hùng như thế.
"Trời ơi, nhiều kỵ binh quá" Lăng Tháo hít một hơi thật dài hắn hoảng hốt nói: "Chỉ e là có tới mấy vạn quân kỵ binh".
Thân hình cường tráng của Chu Hoàn thoáng rung động. Hắn vội vàng quay đầu nhìn tên lính truyền tin đang đứng sững sờ, giận dữ hét lên: "Thổi hiệu lệnh! Thổi hiệu lệnh! Mau thổi hiệu lệnh báo động, tất cả các huynh đệ lên mặt thành, chuẩn bị quyết chiến. Mau!".
"Tuân…lệnh".
Tên lính truyền lệnh thoáng rùng mình rồi hắn quay người định bỏ chạy.
"Đứng lại!" Chu Hoàn hét to một tiếng làm tên lính truyền lệnh đang mất hết hồn vía phải dừng lại. Chu Hoàn lạnh lùng nói: "Còn nữa hãy phái khoái mã chạy tới cấp báo Trung Mưu, Trường Xã, Hứa Xương và đồng thời cấp báo chúa công, mười vạn thiết kỵ của Mã đồ phu đã đánh tới Huỳnh Dương. Huỳnh Dương đã bị bao vậy tứ phía. Quân ta hãy mau tới cứu viện, cứu viện khẩn cấp'.
"Tuân lệnh'.
Lúc này đây tên lính truyền tin cuối cùng cũng từ trạng thái run sợ trấn tĩnh lại. Hắn hét to một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi. Một lát sau hiệu kèn báo động vang lên liên hồi, khắp trong ngoài thành. Binh lính Giang Đông nghe thấy tiếng kèn lập tức từ trong quân doanh chạy ra, hò hét ầm ĩ chạy lên mặt thành.
Trong ánh tà dương thê lương, bình nguyên mênh mông đã hoàn toàn bị bao phủ bởi kỵ binh Tây Lương đông như kiến. Đứng ở lâu thành phía tây bắc Huỳnh Dương quan sát khắp nơi, đầy khắp núi đồi, không khoảng không vô tận đâu đâu cũng chỉ có kỵ mã đang di chuyển dưới gót sắt.
Tâm trạng hoảng sợ lan tràn nhanh chóng như độc dược trong binh sĩ Giang Đông. Đây là kỵ binh Tây Lương trong truyền thuyết. Kỵ binh Tây Lương tung hoành thiên hạ, có thể nghiền nát bất kỳ địch nhân nào.
Trước trận quân Lương Châu, Mã Dược đang giục ngựa phóng tới. Mặt đất dưới chân đang ầm ầm rung chuyển, thành Huỳnh Dương nhỏ bé đã thấp tháng trước mắt. Không cần quay lại Mã Dược cũng biết được sát khí ngút trời khi ba vạn kỵ binh Tây Lương đồng loạt công kích cùng với khí thế vô cùng hoành tráng.
Tuy cách nhau cả ngàn bước, Mã Dược vẫn có thể cảm nhận được những quan binh Giang Đông ở trên mặt thành Huỳnh Dương đang vô cùng hoảng sợ.
Mã Dược đột nhiên giơ cao tay phải và gào to.
Điển Vi đang giục ngựa chạy theo sát Mã Dược nhất thời gào lên. Cây huýêt sắc đại kỳ trong tay hắn đột nhiên hướng thẳng lên trời, lá huyết sắc đại kỳ bung ra, đón gió bay phần phật. Trên mặt lá cờ đỏ như máu có thêu một đầu Thương Lang màu đen, dữ tợn, cao ngạo.
Huyết sắc Thương Lang kỳ! Trước khi bắt đầu xuất chinh chính Mã Dược đã chọn cây đại kỳ này cho kỵ binh Tây Lương.
"Ngao ngao ngao ~~ "
Thấy cây huyết sắc Thương Lang kỳ trong tay Điển Vi đón gió tung bay, binh lính Tây Lương đang giục ngựa chạy như bay ngay đằng sau rối rít giơ cao trảm mã đao, gào lên như sói đến khàn cả giọng. Đám kỵ binh chạy đằng sau sớm đã bị bụi mù bao phủ, không nhìn thấy cây huýêt sắc Thương Lang kỳ đang tung bay nhưng nghe thấy đồng bạn của mình gào lên vì vậy chúng cũng gào lên hưởng ứng.
Gào lên!
Dốc hết sức gào lên!
Thoáng chốc mấy vạn Nga Lang gào lên ầm ầm khắp thảo nguyên.
Ngay lúc này sát khí bị khích động và nhiệt huyết tuôn trào, ba vạn thiết kỵ Tây Lương giống như ba vạn lang sói đang chịu đói khát ( Nga Lang ) mà ở trong toà thành Huỳnh Dương nhỏ bé phía trước, trong tầm bao phủ của bầy sói chính một bầy dê, cừu đang không ngừng run rẩy.
"Ngao ngao ngao...
"Oanh oanh oanh..."
Trong tiếng gào thét không ngừng và tiếng gót sắt đinh tai nhức óc, thiết kỵ Tây Lương mãnh liệt chuyển hướng. Chúng gần như lướt qua chạm vào tường thành Huỳnh Dương thấp bé, nhanh chóng tiến tới cửa đông. Binh sĩ Giang Đông trên mặt thành rốt cuộc có thể tận mắt nhìn thấy sự oai hùng của thiết kỵ Tây Lương ở khoảng cách rất gần.
Trong con mắt của thiết kỵ Tây Lương đang lao nhanh về phía trước, thành Huỳnh Dương nhỏ bé giống như một hòn đảo cô độc, trước khí thế mãnh liệt của thiết kỵ Tây Lương đang không ngừng run rẩy, hoảng sợ.
Mã Dược khẽ quát một tiếng, chân hắn ghìm chặt hông của Hãn Huyết Bảo Mã, sau đó hắn chậm rãi quay người lại.
Ba vạn thiết kỵ Tây Lương đang mãnh liệt chạy xung quanh thành Huỳnh Dương làm thành một vòng tròn bắt đầu chạy chậm lại hướng về cửa tây sau cùng chúng ngừng lại bắt đầu triển khai thế trận sau lưng Mã Dược. Gió bắc thổi mạnh chậm rãi thổi bay lớp bụi mù trên thảo nguyên hoang vắng. Hình dáng dữ tợn của thiết kỵ Tây Lương rốt cuộc cũng hiện ra.
Trên lâu thành Huỳnh Dương.
Rốt cuộc Chu Hoàn cũng bình tĩnh trở lại sau cơn choáng váng ban đầu. Hắn loảng xoảng rút bảo kiếm ra rồi hung hăng chém một nhát vào cự thuẫn bằng đồng của một tên thân binh bên cạnh, lập tức thu hút sự chú ý của những binh lính Giang Đông gần đó. Lúc này Chu Hoàn mới lên tiếng hô hào: "Các huynh đệ không cần phải sợ hãi, chẳng lẽ kỵ binh Tây Lương lợi hại là có thể xông lên mặt thành được sao?"
Lăng Tháo cũng thở ra một hơi dài, hắn giơ cánh tay cường tráng, nghiêm nghị quát: "Đúng, Chu Hoàn tướng quân nói rất đúng, chúng ta kiên quyết thủ thành, sợ gì chúng chứ? Tào Thừa tướng, Viên Đại tướng quân sẽ nhanh chóng chỉ huy hơn mười vạn đại quân đánh tới. Thiết kỵ Tây Lương chỉ như loài trâu bò, chúng sẽ bị liên quân Quan Đông đánh cho không còn một mảnh giáp".
"Hống"
Chu Hoàn giơ cao bảo kiếm, ngửa cổ gào to.
"Hống hống hống"
Binh sĩ Giang Đông trên lâu thành trong trạng thái sợ hãi đã khôi phục lại ý chí chiến đấu, chúng hô to ba lần hưởng ứng.
"Cũng có chút ý chí" Mã Dược nhếch miệng cười nhạt, hắn nhìn Giả Hủ bên cạnh nói: "Quả nhiên Tôn Kiên không hổ là mãnh hổ Giang Đông, binh sĩ Giang Đông của hắn không phải là loại yếu kém'.
Giả Hủ vuốt chòm râu dài, cười âm trầm nói: "Binh lính Giang Đông dù hùng mạnh, Tôn Kiên cũng chỉ là một kẻ vũ phu. Hắn sẽ dễ dàng bị rơi vào bẫy dụ rắn ra khỏi hang. Ha, ha".
"Từ ngày mai trở đi, trong chư hầu thiên hạ sẽ không còn có người là Tôn Kiên, mãnh hổ Giang Đông nữa" Mã Dược gật đầu, cánh tay phải của hắn giơ lên rồi chỉ thẳng về phía trước, hắn thờ ơ nói: "Công thành".
Ở sau lưng Mã Dược, Điển Vi mạnh mẽ phất cây huýêt sắc Thương Lang kỳ. Hắn lớn tiếng hô: "Chúa công có lệnh, bắt đầu công thành'.
"Chúa công có lệnh, bắt đầu công thành".
"Chúa công có lệnh, bắt đầu công thành".
Quân lệnh của Mã Dược nhanh chóng được truyền đạt thẳng tới hậu quân.
Bỗng nhiên trong lúc đó tiếng ken xung trận vang lên dậy đất. Cùng với những hiệu kèn lệnh không ngừng, một đội kỵ binh đen ngòm từ trong thế trận của quân thiết kỵ Tây Lương xông ra.
Lăng Tháo hít một hơi khí lạnh, hắn nhìn Chu Hoàn ở bên cạnh nói: "Chu Hoàn tướng quân, đó có phải là quỷ gì đó không?"
Hai mắt Chu Hoàn nheo lại, sắc mặt hắn vô cùng chăm chú. Hắn nhìn một hồi lâu rồi trầm giọng nói: "Chẳng lẽ đây là trọng giáp thiết kỵ mà Tào Thừa tướng đã từng nhắc tới?"
"Trọng…trọng giáp thiết kỵ?" Lăng Tháo tròn mắt, lắp bắp nói: "Đó là quân mã gì?'
Hàng mi dày của Chu Hoàn nhíu lại, hắn trầm giọng đáp: "Trọng giáp thiết kỵ vô cùng lợi hại, hơn nữa nó có thể phá huỷ tháp pháp thành'.
Trong tiếng kèn lệnh, toán kỵ binh toàn thân ngăm đen tiến ra khỏi trận, lập thành thế trận tấn công cách cửa tây thành Huỳnh Dương một tầm tên.
Trong tiếng gào rít của gió bắc lạnh lẽo, binh lính Giang Đông trên thành Huỳnh Dương vô cùng sợ hãi khi phát hiện toán kỵ binh này còn cao lớn, cường tráng hơn kỵ binh Tây Lương, chiến mã to khoẻ hơn ( dùng chiến mã Tây Vực ). Tất cả kỵ binh và chiến mã đều được bao bọc áo giáp nặng nề. Ngay cả mặt của kỵ sĩ và mặt chiến mã cũng được bảo vệ bởi các mặt nạ quỷ.
{ Về phương thức hành quân, tác chiến của trọng giáp thiết kỵ, xin nói lại lần cuối cùng khi hành quân trọng giáp thiết kỵ không mặc trọng giáp. Việc vũ khí, trang bị của trọng giáp đều do những con ngựa thồ chuyên dụng mang theo. Chỉ trước khi đánh trận trọng giáp thiết kỵ mới được hai lính hầu cận mặc trọng giáp bắt đầu chiến đấu }
Hiệu kèn lệnh đột nhiên dừng lại. Khăp nơi trong ngoài thành đột nhiên im ắng lạ thường.
Chỉ có tiếng gió bắc thổi mạnh và tiếng thở phì phò của chiến mã thi thoảng phát ra càng làm tăng thêm bầu sát khí trướpc trận đánh. Khắp nơi tràn ngập một luồng sát khí lạnh lẽo như băng giá làm người khác hít thở khó khăn.
"Ngao..."
Trong bầu không khí tĩnh mịch làm người khác phải ngộp thở đó vang lên một tiếng gào thét cuồng dại vang động khắp đất trời. đột nhiên một cỗ chiến xa quỷ mị bọc thiết giáp do mười thớt ngựa kéo xuất hiện ở phía sau trận của quân Tây Lương. Hai bên hông chiếc xe thiết giáp có nhô ra bốn cây chuỳ lớn, thô dài, đầu vót nhọn, bọc sắt.
Chiếc xe thiết giáp chạy dọc theo con đường ở giữa mà kỵ binh Tây Lương đã mở ra, cuồn cuộn tiến về phía trước. Cuối cùng nó dừng lại phía trước trận của trọng giáp thiết kỵ một nửa vòng xe.
Một đại hán cao lớn như một cây cột sắt, toàn thân mặc áo giáp ngăm đen từ trên chiếc xe thiết giáp nhay xuống. Khi hai chân người đó chạm xuống đất lập tức mặt đất phát ra một âm thanh trầm nặng nề như của một vật nặng rơi xuống đất. Trong tay đại hán khổng lồ đó có cầm một cây Lưu Tinh truỳ nặng nề. Quấn quanh cánh tay nổi bắp thịt cuồn cuộn của người đó là sợi xích sắt ngăm đen làm những kẻ khác không chịu được phải rét run vì sợ hãi.
"Ông trời ơi" Lăng Tháo hoảng hốt nói: "Đây là người hay quỷ?"
Chu Hoàn cũng biến sắc, hắn khẽ nói: "Người này muốn làm gì đây?"
Trong ánh mắt hoảng sợ, len lén của binh sĩ Giang Đông, đại hán khổng lồ, toàn thân bọc giáp nọ tiến về phía cửa tây thành Huỳnh Dương. Lưu Tinh truỳ trong tay phải đại hán bắt đầu xoay tròn, phát ra âm thanh vù cù. Sau một hồi Lưu Tinh truỳ trong tay đại hán lập tức trông giống như một cái cự thuẫn lớn đang xoay tròn.
"Bắn tên!" Chu Hoàn lạnh lùng hét lớn. "Không được để hắn tới gần. Bắn chết hắn".
"Hưu hưu hưu..."
Mười mấy tên cung thủ Giang Đông đồng loạt giương cung, lắp tên nhằm người đại hán đó bắn tới. Phần lớn những mũi tên đó đều bắn trúng người đại hán như toàn thân bằng sắt đó nhưng đều bị áo giáp dày cộm bắn văng ra ngoài, hoàn toàn không thể ngăn cản đại hán tiến tới trước. Chỉ một thoáng đại hán đó đã tiến tới cây cầu treo đã được rút lên.
"Kiệt kiệt kiệt..."
Viên đại hán như một cây cột sắt đó ngẩng đầu cười một nụ cười quái dị, vô cùng xấu xí, hoàn toàn không giống với nụ cười của con người. Trong sự hoảng sợ, ánh mắt tuyệt vọng, và cái nhìn soi mói của binh sĩ Giang Đông. Lưu Tinh truỳ đang quay tít phát ra âm thanh vù vù đột nhiên bay ra. Tiếng dây xích bung ra kêu loảng xoảng. "Rầm" một tiếng vang lên. Cây Lưu Tinh truỳ hình thành một đường cong trên không trung, quét trúng sợi dây thừng ở góc bên trái của cầu treo.
"Phốc."
Sợi xích sắt của cây Lưu Tình truỳ nặng nề chạm vào sợi dây thừng. Lúc này cây Lưu Tinh truỳ lập tức thay đổi phương hướng di chuyển, bật ngược trở lại quấn xung quanh sợi dây thừng chắc chắn đó.
"Kiệt kiệt kiệt... Hống!"
Đại hán lại nở một nụ cười quái dị. Hắn đột nhiên xoay người, quấn sợi dây xích của Lưu Tình truỳ quanh vai sau đó hắn ngẩng đầu gào lên một tiếng như sấm. Sợi dây thừng ở bên trái cầu treo lập tức bị xiết chặt, phát ra những âm thanh rắc rắc chói tai, hình như nó đã không chịu nổi lực kéo rất mạnh kia, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt tung.
"Ngao ngao ngao..."
Kỵ binh Tây Lương đang đứng nghiêm bên ngoài thành Huỳnh Dương lập tức reo hò như rời non lấp biển, cố gắng cổ vũ cho đại hán đó. Sắc mặt đại hán vô cùng phấn khích. Hắn cố sức bước về phía trước ba bước, sợi dây thừng bị kéo căng ra, không chịu được phát ra một tiếng "phụt' rồi đứt làm đôi. Sau khi sợi dây thừng bên trái bị đứt, ánh mắt đại hán càng điên cuồng hơn. Hắn lại vung Lưu Tinh chuỳ nhằm sợi dây thừng bên phải bắn tới.
"Không hay rồi" Chu Hoàn hét lớn. "Thằng nhãi này muốn kéo đứt dây thừng. Mau ngăn cản hắn".
Tuy nhiên lúc này đã chậm.
Chu Hoàn vừa mới nói xong, chiếc cầu treo đang được treo lên cao ầm ầm hạ xuống, nặng nề nện xuống trụ cầu, bụi bay mù mịt đầy trời. Ba vạn thiết kỵ Tây Lương ngoài thành thấy thế càng gào thét điên cuồng. Âm thanh phát ra nhưng muốn chấn vỡ bầu trời. Trong tiếng gào thét đinh tai nhức óc đó, cỗ xe thiết giáp mười thớt ngựa kéo bắt đầu ầm ầm tiến lên, nhắm hướng cổng thành đang đóng chặt xông tới.
"Dầu lửa, mau dội dầu lửa!".
"Bắn tên, bắn chết bọn chúng".
"Lăn gỗ, ném đá xuống. Ngu ngốc đứng đó làm gì. Mau ném đá, lăn gỗ xuống. Phá huỷ cái xe phá cổng thành đáng chết kia".
Chu Hoàn, Lăng Tháo phẫn nộ gào lên, cuối cùng cũng khích lệ được binh sĩ Giang Đông tiến hành chống cự nhưng tất cả chỉ phí công. Chiếc xe thiết giáp vô cùng chắc chắn, hơn nữa tốc độ của nó quá nhanh. Trước khi gỗ, đá từ trên mặt thành được ném xuống chiếc xe thiết giáp đã ầm ầm vượt qua cầu treo đánh manh vào cổng thành.
Tường thành Huỳnh Dương thấp, độ chắc chắn của tường thành thực ra gần như không hơn gì so với một ổ bảo ( tường đất bao quan một trấn, một ngôi làng có tác dụng bảo vệ ).
"Oanh!"
Một âm thanh lớn vang lên, cánh cổng thành đang đóng chặt bật tung ra, cỗ xe thiết giáp không còn chướng ngại vật ầm ầm tiến vào trong thành. Hất ngã hàng loạt binh lính Giang Đông đang đứng chen chúc ở con đường hành lang trước cổng thành với ý định dùng thân thể bảo vệ cổng thành trước cỗ xe thiết giáp, sau đó chiếc xe thiết giáp vô tình nghiền nát thân thể đám binh lính đó và chạy vào trong thành.
"Ngao nha nha..."
Ánh mắt đại hán như điên cuồng. Lưu Tinh truỳ trong tay hung hăng chỉ thẳng về phía trước. Tám trăm trọng giáp thiết kỵ như gió cuốn ào tới, xông thẳng tới cổng thành Huỳnh Dương đã mở. Ở đăng sau, Mã Dược khẽ vẫy tay, ba vạn thiết kỵ Tây Lương nhanh chóng chia thành hai cánh nam, bắc thành Huỳnh Dương đánh vu hồi, chuẩn bị đánh giết tàn binh Giang Đông bỏ thành chạy trốn.
Bình minh ngày thứ ba.
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ còn đang trong thành tuần tra thì bất chợt ở trên lâu thành phía trước đánh trống reo hò, rất nhiều binh lính đang hò hét chạy lên lâu thành. Có người còn quay đầu lại thông báo cho bạn bè của mình cùng lên lâu thành quan sát. Hình như bên ngoài thành đang xảy ra chuyện gì kỳ lạ làm cho những binh lính đó háo hức lên thành xem.
Trình Phổ cau mày, hắn đang định quát bảo đám binh lính ngừng lại thì hắn chợt nhớ ra đám quân này đều là binh lính của Kiều Nhuỵ nên đành thôi. Hắn nhìn Kiều Nhuỵ nói: "Kiều Nhuỵ tướng quân, hình như đã xảy ra chuyện gì đó?"
Kiều Nhuỵ nói: "Đi, chúng ta cùng lên xem".
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ hai người dẫn thân binh đi lên lâu thành để xem rốt cuộc có chuyện gì mà quân coi thành lại hành động như thế.
Bên ngoài cửa bắc, dưới ánh sáng mặt trời đang lên cao có một toán quân mã đang tiến tới gần thành Huỳnh Dương. Lúc này toán quân đó chỉ còn cách hào vây quanh thành khoảng mấy chục bước. Quân sĩ trên lâu thành đã có thể nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của binh lính địch quân. Với khoảng cách gần như vậy binh lính thủ thành đáng ra đã phải sớm bắn tên nhưng không có một tên lính nào bắn tên, tất cả chỉ đứng chỉ trỏ và cười ha hả.
Trình Phổ, Kiều Nhuỵ đã đánh trận một nửa đời người, cũng được xưng là thân kinh bách chiến, bất kỳ loại hình quân đội nào cũng từng thấy qua nhưng cả hai chưa từng gặp qua loại quân đội như bên ngoài thành này bao giờ
Đó là một đội nữ binh. Tất cả là nữ binh.
Toàn bộ là cờ trắng, áo giáp trắng, chiến mã cũng màu trắng, hơn nữa dáng người nữ nhân thướt tha, da thịt trắng muốt như ngọc. Đứng ở trên cổng thành nhìn xem giống như một mảng tuyết trắng ngay trước mặt mình. Chỉ trong chốc lát toàn bộ đội nữ binh đã tụ tập ngay trước thành Huỳnh Dương, hơn nữa còn đang triển khai thế trận.
Đội nữ binh đó ước chừng có bốn, năm trăm người.
Đứng trước là một viên nữ tướng. Mặt như tranh vẽ, quốc sắc thiên hương. Nàng mặc một bộ áo giáp màu trắng chật căng làm nổi bật thân thể mềm mại của nàng, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo khiến cho những binh sĩ trên lâu thành cuống cuống nuốt nước miếng. Cả đời bọn họ cũng không nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp đến vậy.
Đại tướng Kiều Nhuỵ của Viên Thuật cũng là loại quỷ háo sắc, nhìn thấy nữ tướng dưới thành eo nhỏ nhắn, nhũ phong vểnh cao, trong bụng hắn sớm đã như lửa đốt., Trong mắt hắn giống như hai ngọn lửa thiêu đốt. Hắn nhìn nữ tướng dưới thành nói: "Ha, ha, cô nàng này, nhìn dáng vẻ diễu võ giương oai này có phải muốn nếm thể mùi vị thiết thương của bản tướng quân không?'
"Ha ha ha..."
Đám binh lính tụ tập trên lâu thành cười ầm ĩ.
Nữ tướng bên ngoài thành bị chọc giận tái mét mặt. Nàng lập tức giương cung lắp tên, nhằm thẳng cổ họng Kiều Nhuỵ bắn một phát. Kiều Nhuỵ nghiêng người tránh mũi tên rồi hắn cười nói tên thân binh bên cạnh: "Ha, ha. Không ngờ cô nàng này lại có tài năng như vậy. Bản tướng quân thật sự yêu thích loài hoa có gai này. Đủ hương vị. Ha, ha".
Nữ tướng ngoài thành càng giận dữ, tức giận tới mày liễu dựng đứng. Nàng giơ cánh tay ngọc chỉ thẳng vào Kiều Nhuỵ nói to: "Tên cẩu tặc nhát gan kia, có bản lãnh hãy ra khỏi thành đánh với ta. Trốn ở trong thành làm con rùa đen rụt cổ thì có bản lãnh gì?"
"Ha, ha, ha" Kiều Nhuỵ cười to ba tiếng rồi hắn giơ tay quát to: "Mở cửa thành ra, các huynh đệ đội kỵ binh mau theo bản tướng quân ra ngoài thành đoạt nữ nhân".
Trình Phổ vội la lên: "Kiều Nhuỵ tướng quân, chỉ e đây là quỷ kế của địch quân".
"Quỷ kế?" Kiều Nhuỵ phản đối: "Có thể là quỷ kế gì chứ? Trình Phổ tướng quân không cần phải sợ bốn, năm trăm thiếu nữ xinh đẹp đó. Chẳng lẽ đàn ông Giang Đông đều sợ thiếu nữ xinh đẹp sao? Ha, ha, ha".
"Ngươi!".
Trình Phổ bị chọc giận tái xanh mặt.
Kiều Nhuỵ không thèm để ý tới Trình Phổ, hắn nhìn binh lính bên cạnh nói: "Các huynh đệ, mau đi".
Hứa Xương, đại trướng trung quân của Viên Thiệu.
Điền Phong hưng phấn nói: "Kế sách lần này có thể nói tuyệt diệu. Nếu thực hiện theo đúng kế sách này, Mã nghịch tặc tất sẽ bị phá".
"Hả?" Viên Thiệu vui vẻ nói: "Nguyên Hạo có nghĩ kế sách lần này sẽ thực hiện được không?"
"Có thể được" Điền Phong gật đầu nói: "Kế hoạch lần này đã đánh trúng chỗ hiểm của Mã đồ phu. Không hiểu là ai đã nghĩ ra kế hoạch tuyệt diệu này?"
Viên Thiệu nói: "Kế hoạch hành động lần này là từ tay Tào Tháo".
"Tào Tháo?" Điền Phong biến sắc, hắn trầm giọng nói: "Nếu như thế, tất cả kế hoạch này là mưu kế của Quách Gia".
"Quách Gia?" Viên Thiệu trầm giọng hỏi: "Nguyên Hạo nói tới cái gã bạch diện thư sinh đó sao?'
Điền Phong nói: "Chúa công, không thể xem thường người này. Trong tương lai nếu có cơ hội bằng bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt người này. Nếu không có người này giúp sức, có thể nói Tào Tháo như hổ thêm cánh, tương lai hắn có thể là đối thủ lớn nhất uy hiếp tới nghiệp bá của chúa công".
Nguyệt thị nữ Vương Nãi Chân Nhĩ Đoá dẫn năm trăm nữ binh bỏ chạy trối chết. Ở phía sau cách đó không xa Kiều Nhuỵ, đại tướng của Viên Thuật đang chỉ huy đội kỵ binh năm trăm binh mã không ngừng đuổi theo. Lúc trước chính Nãi Chân Nhĩ Đoã đã chỉ huy đội nữ binh chạy tới cửa bắc khiêu chiến, Kiều Nhuỵ thấy sắc nổi lòng tham chỉ huy quân kỵ binh ra khỏi thành.
Nữ doanh binh không chiến mà bại, nhằm phía bắc bỏ chạy.
Trình Phổ vội hỏi Đổng Tập: "Thế nào, Kiều Nhuỵ tướng quân có ngừng truy đuổi không?"
Đổng Tập thở hổn hển nói: "Hồi bẩm tướng quân, Kiều Nhuỵ tướng quân không nghe theo lời khuyên nhủ đã dẫn quân đuổi theo vào khu rừng rậm ở bờ nam sông Hoàng Hà".
"Cái gì?" Kiều Nhuỵ bị sắc làm lú lẫn rồi" Trình Phổ ảo não giậm chân, căm hận nói: "Nhưng người này là đại tướng tâm phúc dưới trướng Viên Thuật. Nếu như người này gặp chuyện không may ở đây, mạt tướng ăn nói sao đây với chúa công? Chúa công sẽ ăn nói thế nào với Viên Thuật. Thôi vẫn đành phải cứu".
Chu Hoàn ở bên cạnh trầm giọng nói: "Tướng quân, nếu đã phải cứu, hãy cứu sớm, không nên chậm trễ".
Trình Phổ trầm ngâm một lát rồi hắn trầm giọng nói: "Chu Hoàn, Lăng Tháo nghe lệnh".
Chu Hoàn, Lăng Tháo bước ra ngoài, lạnh lùng đáp lại: "Có mạt tướng".
Trình Phổ nói: "Chỉ huy năm ngàn binh mã ở lại bảo vệ Huỳnh Dương".
"Tuân lệnh".
"Chu Thái, Tưởng Khâm, Đổng Tập, TRần Vũ".
Chu Thái bốn tướng bước ra, đứng hàng ngang trước mặt Trình Phổ, đồng thanh nói: "Có mạt tướng".
Trình Phổ lạnh lùng nói: "Mang theo binh mã bản bộ theo bản tướng quân đi tiếp ứng Kiều Nhuỵ tướng quân'.
"Tuân lệnh".
Hứa Xương, đại trướng trung quân của Viên Thiệu.
Các lộ chư hầu đã tề tựu đông đủ trong trướng đang ồn ào bàn tán thì bất chợt bên ngoài vang lên một tiếng hét lớn: "Phiêu Kỵ tướng quân đến…".
Tất cả chư hầu đều lặng im.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên ngoài trướng, Phiêu Kỵ tướng quân Viên Thuật được hơn mười viên Đại tướng cùng mấy tên quan văn hộ tống ngang nhiên tiến vào trướng. Các chư hầu bình tĩnh nhìn thì thấy trong tay Viên Thuật đang cầm một thanh bảo kiếm cùng với một ấn tín. Đó đương nhiên là Thiên Tử kiếm cùng với ấn tín Đại tướng quân Thiên Tử đã ban cho Viên Thiệu.
"Hả, Đại tướng quân đâu?"
"Tại sao Thừa tướng cũng không tới?"
Các lộ chư hầu không hiểu có chuyện gì, rối rít đặt câu hỏi.
Viên Thuật bước nhanh tới sau án. Hắn trịnh trọng đặt bảo kiếm và ấn tín lên trên án. Hắn đưa mắt nhìn quanh các chư hầu một lượt rồi trầm giọng nói: "Đại tướng quân và thừa tướng cũng mắc bệnh hiểm nghèo, không còn có thể ra sức vì đất nước. Thuật được Đại tướng quân và Thừa tướng tiến cử, sự tín nhiệm của Thiên Tử, tạm thời đảm nhận trách nhiệm Minh chủ. Thuật hy vọng chư công đồng lòng ủng hộ, không vì tư lợi, hãy vì đại nghĩa quốc gia".
Tôn Kiên bỗng nhiên đứng dậy, độc nhãn sáng quắc, đảo quanh đại trướng một vòng, thản nhiên nói: "Nếu ai dám trái lệnh Phiêu Kỵ tướng quân sẽ là kẻ thù của thiên hạ".
Tôn Kiên vừa nói xong, bên ngoài trướng đột nhiên lại vang lên tiếng bước chân rầm rập.
Trong tiếng leng keng của binh khí va vào nhau, mấy viên võ tướng ngang tàng bước nhanh vào trướng, đi sau mấy viên võ tướng là mấy viên văn sĩ nho nhã. Mọi người vội quay nhìn thì nhận ra đó là bộ tướng và mưu sĩ dưới trướng Viên Thiệu, Tào Tháo. Võ có Cúc Nghĩa, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng. Văn có Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Quách Gia, Tuân Du.
Mấy người Cúc Nghĩa, Quách Gia đứng dưới trướng, nhìn Viên Thuật, ôm quyền, nói: "Mạt tướng ( tại hạ ) phụng mệnh Thừa tướng ( Đại tướng quân ) đến dưới trướng nghe lệnh của Phiêu Kỵ tướng quân".
Viên Thuật vô cùng vui mừng, hắn lớn tiếng nói: "Chư công nghe lệnh. Bắt đầu từ lúc này Cúc Nghĩa, Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Tào Hồng sáu vị tướng quân sẽ là Hộ Quân giáo uý. Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Quách Gia, Tuân Du bốn vị tiên sinh theo trong quân làm quân sư".
Gió bắc thổi mạnh, núi hoang vắng vẻ.
Mã Siêu đầu đội mũ trụ trắng, áo giáp trắng, áo bào trắng, tay cầm Ngân Thương, cưỡi một tuấn mã trắng như tuyết. Cả người Mã Siêu trông giống như một núi băng đứng trên đỉnh núi.
"Hô lỗ lỗ..."
Bạch mã lúc lắc đầu, thở phì phì. Giống như nó nghe thấy động tĩnh gì.
Đột nhiên Mã Siêu nghiêng đầu nhìn. Từ trong đôi mắt đôi mắt đên nhánh phát ra hai luồng sáng như ánh sao. Bàn tay hắn nắm chặt Ngân Thương. Trên mu bàn tay gân xanh nổi lên.
"Giá ~~ "
"Cáp ~~ "
Trong tiếng la hét không ngừng. Một đội kỵ binh đột nhiên từ trong rừng rậm vọt ra, hướng ngọn núi nhỏ nơi Mã Siêu nghỉ chân lao tới.
Kiều Nhuỵ đang giục ngựa truy đuổi thì tên đội trưởng thân binh đột nhiên giục ngựa chạy tới nhìn Kiều Nhuỵ nói: "Tướng quân hãy nhìn phía trước".
"Hả?"
Nghe vậy Kiều Nhuỵ vội ngẩng đầu. Hắn thấy trên một ngọn núi nhỏ ở phía trước cách đó không xa có một viên tiểu tướng khoác áo bào trắng đang đứng trang nghiêm, uy phong lẫm liệt. Mũ trụ trắng, giáp trắng, bạch mã, Ngân Thương. Nhất là trên đỉnh chóp của mũ trụ màu trắng những dải tua rua màu trắng đang tung bay phất phới trước gió. Ba phần phóng khoáng, bảy phần hoang dã. Trong khung cảnh núi hoàn, cây cối xơ xác cùng bầu trời ảm đạm càng làm toát lên phong thái hơn người.
Một viên tiểu tướng vô cùng anh tuấn uy vũ.
Trong lòng Kiều Nhuỵ thầm than một câu. Hắn đột nhiên giơ cao cánh tay phải. Quân kỵ binh theo sau hắn cuống cuồng ghìm cương dừng lại.
Kiều Nhuỵ cầm giáo, giục ngựa tiến lên, khi tới chân ngọn núi nhỏ hắn ngẩng đầu quát hỏi: "Người trên núi là ai?'
Mã Siêu lạnh lùng liếc nhìn Kiều Mạo một cái rồi hắn trầm giọng quát to: "Ta là Tây Lương Mã Siêu".
"Mã Siêu?" Kiều Nhuỵ nghe vậy ngẩn người, nói thầm: "Cái tên này nghe khá quen".
Tên đội trưởng thân binh ở bên cạnh Kiều Mạo khẽ nhắc nhở hắn: "Tướng quân, Mã Siêu chính là em họ của Mã đồ phu".
"Hả?" Kiều Mạo giật mình nói: "Thì ra là phản tặc".
"Kiều Nhuỵ tướng quân…".
Kiều Nhuỵ đang định phóng ngựa lên núi bắt Mã Siêu thì đột nhiên ở phía sau vang lên một tiếng hô dài thê lương vang lên.
"Hả?"
Kiều Mạo cau mày quay đầu lại nhìn. Phía sau bụi bốc lên mù mịt, một toán kỵ binh khác từ trong rừng rậm xông ra. Viên Đại tướng đi đầu chính là Trình Phổ.
"Trình Phổ tướng quân?" Kiều Nhuỵ kinh ngạc hỏi: "Tại sao tướng quân cũng tới đây?"
Trình Phổ vội vàng giục ngựa tới trước mặt Kiều Nhuỵ. Hắn thở hổn hển nói: "Kiều Nhuỵ tướng quân, đừng… đừng đuổi nữa".
Kiều Nhuỵ cười gượng nói: "Hiện tại có muốn đuổi theo cũng không được. Cái lũ đàn bà đó đã chạy mất rồi".
Trình Phổ nói: "Nếu hãy như vậy chúng ta hãy quay về Huỳnh Dương".
"Đã tới còn muốn rời đi sao? Hừ!".
Trình Phổ vừa dứt lời thì bất chợt một âm thanh vô cùng não nề. Trình Phổ cả kinh ngẩng đầu nhìn. Ở trên ngọn núi nhỏ không xa phía trước có một có một bóng trắng, trong lúc hai mắt Trình phổ vẫn chưa nhận ra. Mã Siêu nở một nụ cười lạnh như băng giá. Ngân Thương trong tay hắn chậm rãi giơ lên cao. Mũi thương sắc bén chỉ thẳng lên trời.
"Ngao a..."
"Ngao a..."
"Ngao a..."
Âm thanh reo hò đinh tai nhức óc thoáng chốc vang động khắp núi rừng. Một đội kỵ binh Tây Lương đen kịt giống như kiến bất ngờ từ bốn phía xông ra bao vây Kiều Mạo, Trình Phổ cùng hơn tám trăm kỵ binh dưới trướng vào giữa. Đổng Tập, Trần Vũ vội giục ngựa tiến lên bảo vệ hai bên Trình Phổ. Cả hai cùng hoảng hốt nói: "Tướng quân, không hay rồi. Không xong rồi. Chúng ta đã trúng mai phục".
"Đáng chết!" Trình Phổ nghiến răng nói: "Phá vòng vây. Mau phá vây".
Kiều Nhuỵ cũng vung giáo hét lớn: "Các huynh đệ, rút lui".
Trên quan đạo từ Hứa Xương tới Uyển Thành, Tào Thào và Hạ Hầu Đôn đang chỉ huy mấy trăm binh sĩ truy đuổi. Hạ Hầu Đôn giục ngựa tới trước mặt Tào Tháo hỏi vẻ khó hiểu: "Mạnh Đức, chúng ta đang đi đâu đây?'
Trong đôi mắt ti hí của Tào Tháo thoáng xuất hiên sự âm hiểm, hắn trầm giọng nói: "Uyển Thành".
"Uyển Thành?" Hạ Hầu Đôn không hiểu được liền hỏi: "Đi Uyển Thành làm gì?"
"Phục kích Mã đồ phu?"
"Phục kích Mã đồ phu chỉ dựa vào mấy trăm quân này ư?"
"Nguyên Để không cần lo lắng. Mạn Thành ( tên chữ của Lý Điển ), Văn Tắc ( tên chữ của Vu Cấm ), Tuyên Cao ( tên chữ của Tang Phách ), Tử Hoà ( tên chữ của Tào Thuần ) sẽ nhanh chóng dẫn binh binh bản bộ tới Uyển Thành hội quân với chúng ta".
Hạ Hầu Đôn gãi gãi đầu nói: "Nhưng không phải Mã đồ phu đang ở Hổ Lao quan sao?"
"Ha, ha" Tào Tháo cười âm trầm. Hắn ra vẻ bí mật nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết".
Bến đò Quan Độ.
Ba chiếc thuyền lớn đã chuẩn bị sẵn sàng. Viên Thiệu cùng với Điền Phong và Trương Cáp đứng ở đầu thuyền.
Viên Thiệu nhìn bóng đêm đen kịt, bùi ngùi nói: "Nguyên Hạo, bản tướng quân cùng Mạnh Đức đồng thời ra đi. Lúc này Hứa Xương chỉ còn lại một mình Công Lộ chủ trì đại cục. Liệu liên quân có xảy ra chuyện gì không?'
Điền Phong nói: "Chúa công yên tâm, có một nhân tài như Quách Phụng Hiếu liên quân sẽ không phải chịu thiệt hại gì".
Viên Thiệu gật đầu hắn nhìn Trương Cáp ở bên cạnh nói: "Trướng Cáp tướng quân, có thể khai thuyền".
Trương Cáp quay đầu lại. Hắn khẽ vẫy tay rồi nghiêm trang nói to: "Chúa công có lệnh. Khai thuyền".
"Đương!"
Hai chiến mã song song với nhau. Ngân Thương của Mã Siêu như một tảng băng đánh trúng Khai Sơn búa của Trần Vũ. Trong âm thanh ghê rợn của binh khí va chạm, Trần Vũ bủn rủn cả hai tay, cảm giác không còn chút sức lực nào. Mười đầu ngón tay rã rời buông Khai Sơn búa ra. Khai Sơn búa rơi xuống đất phát ra một âm thanh trầm đục. Trong đôi mắt Mã Siêu thoáng hiện sự lạnh lùng. Ngần Thương trong tay hắn đâm tới như độc xà.
"Phốc!"
Một tiếng giòn tan vang lên. Máu huyết bắn tung toé. Cổ Trần Vũ đã xuất hiện một lỗ thủng xuyên qua gáy. Máu tươi từ đó đang phun ra như suối.
"Tử Liệt ( tên chữ của Trần Vũ )!".
Hai mắt Đổng Tập trợn tròn như muốn vỡ toác. Hắn ngửa mặt gào lên.
"Cả ngươi cũng nằm xuống cho ta".
Cùng với tiếng quát lạnh như băng giá. Mã Siêu lại đâm ra một thương hướng vào bụng của Đổng Tập.
Đổng Tập vội vung đao ngăn cản thì đã muộn. Đổng Tập lập tức cảm thấy cả người giống như bị rơi xuống một hố băng. Cái lạnh ngấm vào tận xương tuỷ. Hắn chậm rãi cúi đầu một cách khó nhọc thì thấy bụng mình đã bị thủng một lỗ to bằng cái chén. Máu tươi và ruột đang từ cái lỗ đó tuôn ra.
"Ách a ~~ "
Đổng Tập ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng rồi hắn nặng nề lăn xuống chân ngựa.
"Nguyên Đại! ( tên chữ của Đổng Tập ), Tử Liêt!".
Trình Phổ tận mắt thấy Trần Vũ, Đổng Tập lần lượt chết trước mũi thương của Mã Siêu, cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình như bị đánh một nhát nặng nề, hắn suýt chút nữa ngã lăn xuống ngựa. Trần Vũ, Đổng Tập đều là dũng sĩ Giang Đông, không ngờ cả hai không thể đánh lại Ngân Thương của Tây Lương Mã Siêu. Mã Siêu kia có phải là người không? Không, hắn quả thực là ma quỷ.
"Ngươi cũng lên đường đi".
Cùng với giọng nói trong trẻo, Mã Siêu giục ngựa sấn tới gần Trình Phổ.
Trình Phổ sợ vỡ mật. Hắn vội vã giục ngựa quay đầu tháo chạy. Mã Siêu lập tức giục ngựa đuổi theo, Ngân Thương trong tay hắn nhằm lưng Trình Phổ đâm tới sau đó hắn cố sức nâng Ngân Thương lên. Trình Phổ hét lên một tiếng thảm thiết, cả người Trình Phổ bị nhấc khỏi lưng ngựa. Sau một hồi giãy giụa tuyệt vọng trên không trung, Trình Phổ bắn ra xa hơn mười bước rồi nặng nề ngã xuống đất.
Trình Phổ vừa cố gắng đứng dậy thì ngay lập tức đã có kỵ bình Lương Châu đánh tới. Trảm mã đao nhằm cổ Trình Phổ phạt ngang một đường. Đầu Trình Phổ ngay lập tức bay lên cao.
"Đừng…đừng giết ta" Kiều Nhuỵ sợ đến vỡ mật khi nhìn thấy thần uy của Mã Siêu. Hắn vừa nhìn thấy Mã Siêu giục ngựa về phía mình đã vội vàng lăn xuống ngựa, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu nói: "Ta đầu hàng, đừng giết ta. Đừng giết ta".
Trong đôi mắt đen nhánh của Mã Siêu hiện ra sát khí, Ngân Thương trong tay hắn từ từ hạ xuống. Mũi Ngân Thương ấn vào cổ họng Kiều Nhuỵ. Một dòng máu lạnh lẽo chảy ra theo mũi Ngân Thương chảy xuống, nhỏ xuống áo giáp trước ngực của Kiều Nhuỵ. Kiều Nhuỵ kêu lên một tiếng hoảng sợ, hai mắt nhắm lại, hắn đã bị hù doạ ngất đi.
"Đồ phế vật vô dụng" Mã Siêu nở một nụ cười khinh thường, lạnh nhạt. Hắn nhìn tên binh sĩ bên cạnh nói: "Cắt lỗ mũi và lỗ tai của hắn sau đó thả cho hắn quay về".
"Tuân lệnh".
Hai tên lính Lương Châu như lang như hổ trả lời rồi tiến tới. Chúng bắt đầu cắt lỗ mũi và tai Kiều Nhuỵ. Đánh thương thay Kiều Nhuỵ đang hôn mê cũng phải tỉnh lại vì đau đớn sau đó lại nhất đi vì quá đau đớn.
Trình Phổ xuất lĩnh Chu Thái, Tưởng Khâm, Trần Vũ, Đổng Tập bốn tướng dẫn binh đi tiếp ứng Kiều Nhuỵ đã qua hai canh giờ mà không có bất kỳ tin tức nào báo về. Lăng Tháo, Chu Hoàn hai người ở lại phòng thủ Huỳnh Dương mơ hồ cảm thấy có chuỵên gì đó không ổn. Cho dù không tiếp ứng được cho Kiều Nhuỵ thì cũng đã phải có tin tức báo về.
Lăng Tháo đang bực bội đi đi lại lại đột nhiên đứng lại. Hắn quay người nhìn Chu Hoàn nói: "Chu Hoàn tướng quân, hay hãy để mạt tướng dẫn năm trăm tinh binh đi tiếp ứng?"
Chu Hoàn còn đang phân vân chưa kịp trả lời thì một tên tiểu giáo ở bên cạnh đột nhiên kêu to: "Nhị vị tướng quân mau nhìn, kỵ binh. Rất nhiều kỵ binh!".
"Hả? Kỵ binh?"
Chu Hoàn, Lăng Tháo vội vàng quay người nhìn, quả nhiên bụi mù bốc lên cao ở hướng tây bắc. Trong đám bụi mù đầy trời đó, kỵ binh Tây Lương đông nghịt giống như một đàn kiến khổng lồ dũng mãnh xống tới. Chu Hoàn, Lăng Tháo và binh lính Giang Đông dưới trướng phần lớn sinh trưởng ở phía nam. Từ trước tới nay chưa từng tới phương bắc, lại càng chưa nhìn thấy nhiều kỵ binh tấn công với khí thế oai hùng như thế.
"Trời ơi, nhiều kỵ binh quá" Lăng Tháo hít một hơi thật dài hắn hoảng hốt nói: "Chỉ e là có tới mấy vạn quân kỵ binh".
Thân hình cường tráng của Chu Hoàn thoáng rung động. Hắn vội vàng quay đầu nhìn tên lính truyền tin đang đứng sững sờ, giận dữ hét lên: "Thổi hiệu lệnh! Thổi hiệu lệnh! Mau thổi hiệu lệnh báo động, tất cả các huynh đệ lên mặt thành, chuẩn bị quyết chiến. Mau!".
"Tuân…lệnh".
Tên lính truyền lệnh thoáng rùng mình rồi hắn quay người định bỏ chạy.
"Đứng lại!" Chu Hoàn hét to một tiếng làm tên lính truyền lệnh đang mất hết hồn vía phải dừng lại. Chu Hoàn lạnh lùng nói: "Còn nữa hãy phái khoái mã chạy tới cấp báo Trung Mưu, Trường Xã, Hứa Xương và đồng thời cấp báo chúa công, mười vạn thiết kỵ của Mã đồ phu đã đánh tới Huỳnh Dương. Huỳnh Dương đã bị bao vậy tứ phía. Quân ta hãy mau tới cứu viện, cứu viện khẩn cấp'.
"Tuân lệnh'.
Lúc này đây tên lính truyền tin cuối cùng cũng từ trạng thái run sợ trấn tĩnh lại. Hắn hét to một tiếng rồi nhanh chóng chạy đi. Một lát sau hiệu kèn báo động vang lên liên hồi, khắp trong ngoài thành. Binh lính Giang Đông nghe thấy tiếng kèn lập tức từ trong quân doanh chạy ra, hò hét ầm ĩ chạy lên mặt thành.
Trong ánh tà dương thê lương, bình nguyên mênh mông đã hoàn toàn bị bao phủ bởi kỵ binh Tây Lương đông như kiến. Đứng ở lâu thành phía tây bắc Huỳnh Dương quan sát khắp nơi, đầy khắp núi đồi, không khoảng không vô tận đâu đâu cũng chỉ có kỵ mã đang di chuyển dưới gót sắt.
Tâm trạng hoảng sợ lan tràn nhanh chóng như độc dược trong binh sĩ Giang Đông. Đây là kỵ binh Tây Lương trong truyền thuyết. Kỵ binh Tây Lương tung hoành thiên hạ, có thể nghiền nát bất kỳ địch nhân nào.
Trước trận quân Lương Châu, Mã Dược đang giục ngựa phóng tới. Mặt đất dưới chân đang ầm ầm rung chuyển, thành Huỳnh Dương nhỏ bé đã thấp tháng trước mắt. Không cần quay lại Mã Dược cũng biết được sát khí ngút trời khi ba vạn kỵ binh Tây Lương đồng loạt công kích cùng với khí thế vô cùng hoành tráng.
Tuy cách nhau cả ngàn bước, Mã Dược vẫn có thể cảm nhận được những quan binh Giang Đông ở trên mặt thành Huỳnh Dương đang vô cùng hoảng sợ.
Mã Dược đột nhiên giơ cao tay phải và gào to.
Điển Vi đang giục ngựa chạy theo sát Mã Dược nhất thời gào lên. Cây huýêt sắc đại kỳ trong tay hắn đột nhiên hướng thẳng lên trời, lá huyết sắc đại kỳ bung ra, đón gió bay phần phật. Trên mặt lá cờ đỏ như máu có thêu một đầu Thương Lang màu đen, dữ tợn, cao ngạo.
Huyết sắc Thương Lang kỳ! Trước khi bắt đầu xuất chinh chính Mã Dược đã chọn cây đại kỳ này cho kỵ binh Tây Lương.
"Ngao ngao ngao ~~ "
Thấy cây huyết sắc Thương Lang kỳ trong tay Điển Vi đón gió tung bay, binh lính Tây Lương đang giục ngựa chạy như bay ngay đằng sau rối rít giơ cao trảm mã đao, gào lên như sói đến khàn cả giọng. Đám kỵ binh chạy đằng sau sớm đã bị bụi mù bao phủ, không nhìn thấy cây huýêt sắc Thương Lang kỳ đang tung bay nhưng nghe thấy đồng bạn của mình gào lên vì vậy chúng cũng gào lên hưởng ứng.
Gào lên!
Dốc hết sức gào lên!
Thoáng chốc mấy vạn Nga Lang gào lên ầm ầm khắp thảo nguyên.
Ngay lúc này sát khí bị khích động và nhiệt huyết tuôn trào, ba vạn thiết kỵ Tây Lương giống như ba vạn lang sói đang chịu đói khát ( Nga Lang ) mà ở trong toà thành Huỳnh Dương nhỏ bé phía trước, trong tầm bao phủ của bầy sói chính một bầy dê, cừu đang không ngừng run rẩy.
"Ngao ngao ngao...
"Oanh oanh oanh..."
Trong tiếng gào thét không ngừng và tiếng gót sắt đinh tai nhức óc, thiết kỵ Tây Lương mãnh liệt chuyển hướng. Chúng gần như lướt qua chạm vào tường thành Huỳnh Dương thấp bé, nhanh chóng tiến tới cửa đông. Binh sĩ Giang Đông trên mặt thành rốt cuộc có thể tận mắt nhìn thấy sự oai hùng của thiết kỵ Tây Lương ở khoảng cách rất gần.
Trong con mắt của thiết kỵ Tây Lương đang lao nhanh về phía trước, thành Huỳnh Dương nhỏ bé giống như một hòn đảo cô độc, trước khí thế mãnh liệt của thiết kỵ Tây Lương đang không ngừng run rẩy, hoảng sợ.
Mã Dược khẽ quát một tiếng, chân hắn ghìm chặt hông của Hãn Huyết Bảo Mã, sau đó hắn chậm rãi quay người lại.
Ba vạn thiết kỵ Tây Lương đang mãnh liệt chạy xung quanh thành Huỳnh Dương làm thành một vòng tròn bắt đầu chạy chậm lại hướng về cửa tây sau cùng chúng ngừng lại bắt đầu triển khai thế trận sau lưng Mã Dược. Gió bắc thổi mạnh chậm rãi thổi bay lớp bụi mù trên thảo nguyên hoang vắng. Hình dáng dữ tợn của thiết kỵ Tây Lương rốt cuộc cũng hiện ra.
Trên lâu thành Huỳnh Dương.
Rốt cuộc Chu Hoàn cũng bình tĩnh trở lại sau cơn choáng váng ban đầu. Hắn loảng xoảng rút bảo kiếm ra rồi hung hăng chém một nhát vào cự thuẫn bằng đồng của một tên thân binh bên cạnh, lập tức thu hút sự chú ý của những binh lính Giang Đông gần đó. Lúc này Chu Hoàn mới lên tiếng hô hào: "Các huynh đệ không cần phải sợ hãi, chẳng lẽ kỵ binh Tây Lương lợi hại là có thể xông lên mặt thành được sao?"
Lăng Tháo cũng thở ra một hơi dài, hắn giơ cánh tay cường tráng, nghiêm nghị quát: "Đúng, Chu Hoàn tướng quân nói rất đúng, chúng ta kiên quyết thủ thành, sợ gì chúng chứ? Tào Thừa tướng, Viên Đại tướng quân sẽ nhanh chóng chỉ huy hơn mười vạn đại quân đánh tới. Thiết kỵ Tây Lương chỉ như loài trâu bò, chúng sẽ bị liên quân Quan Đông đánh cho không còn một mảnh giáp".
"Hống"
Chu Hoàn giơ cao bảo kiếm, ngửa cổ gào to.
"Hống hống hống"
Binh sĩ Giang Đông trên lâu thành trong trạng thái sợ hãi đã khôi phục lại ý chí chiến đấu, chúng hô to ba lần hưởng ứng.
"Cũng có chút ý chí" Mã Dược nhếch miệng cười nhạt, hắn nhìn Giả Hủ bên cạnh nói: "Quả nhiên Tôn Kiên không hổ là mãnh hổ Giang Đông, binh sĩ Giang Đông của hắn không phải là loại yếu kém'.
Giả Hủ vuốt chòm râu dài, cười âm trầm nói: "Binh lính Giang Đông dù hùng mạnh, Tôn Kiên cũng chỉ là một kẻ vũ phu. Hắn sẽ dễ dàng bị rơi vào bẫy dụ rắn ra khỏi hang. Ha, ha".
"Từ ngày mai trở đi, trong chư hầu thiên hạ sẽ không còn có người là Tôn Kiên, mãnh hổ Giang Đông nữa" Mã Dược gật đầu, cánh tay phải của hắn giơ lên rồi chỉ thẳng về phía trước, hắn thờ ơ nói: "Công thành".
Ở sau lưng Mã Dược, Điển Vi mạnh mẽ phất cây huýêt sắc Thương Lang kỳ. Hắn lớn tiếng hô: "Chúa công có lệnh, bắt đầu công thành'.
"Chúa công có lệnh, bắt đầu công thành".
"Chúa công có lệnh, bắt đầu công thành".
Quân lệnh của Mã Dược nhanh chóng được truyền đạt thẳng tới hậu quân.
Bỗng nhiên trong lúc đó tiếng ken xung trận vang lên dậy đất. Cùng với những hiệu kèn lệnh không ngừng, một đội kỵ binh đen ngòm từ trong thế trận của quân thiết kỵ Tây Lương xông ra.
Lăng Tháo hít một hơi khí lạnh, hắn nhìn Chu Hoàn ở bên cạnh nói: "Chu Hoàn tướng quân, đó có phải là quỷ gì đó không?"
Hai mắt Chu Hoàn nheo lại, sắc mặt hắn vô cùng chăm chú. Hắn nhìn một hồi lâu rồi trầm giọng nói: "Chẳng lẽ đây là trọng giáp thiết kỵ mà Tào Thừa tướng đã từng nhắc tới?"
"Trọng…trọng giáp thiết kỵ?" Lăng Tháo tròn mắt, lắp bắp nói: "Đó là quân mã gì?'
Hàng mi dày của Chu Hoàn nhíu lại, hắn trầm giọng đáp: "Trọng giáp thiết kỵ vô cùng lợi hại, hơn nữa nó có thể phá huỷ tháp pháp thành'.
Trong tiếng kèn lệnh, toán kỵ binh toàn thân ngăm đen tiến ra khỏi trận, lập thành thế trận tấn công cách cửa tây thành Huỳnh Dương một tầm tên.
Trong tiếng gào rít của gió bắc lạnh lẽo, binh lính Giang Đông trên thành Huỳnh Dương vô cùng sợ hãi khi phát hiện toán kỵ binh này còn cao lớn, cường tráng hơn kỵ binh Tây Lương, chiến mã to khoẻ hơn ( dùng chiến mã Tây Vực ). Tất cả kỵ binh và chiến mã đều được bao bọc áo giáp nặng nề. Ngay cả mặt của kỵ sĩ và mặt chiến mã cũng được bảo vệ bởi các mặt nạ quỷ.
{ Về phương thức hành quân, tác chiến của trọng giáp thiết kỵ, xin nói lại lần cuối cùng khi hành quân trọng giáp thiết kỵ không mặc trọng giáp. Việc vũ khí, trang bị của trọng giáp đều do những con ngựa thồ chuyên dụng mang theo. Chỉ trước khi đánh trận trọng giáp thiết kỵ mới được hai lính hầu cận mặc trọng giáp bắt đầu chiến đấu }
Hiệu kèn lệnh đột nhiên dừng lại. Khăp nơi trong ngoài thành đột nhiên im ắng lạ thường.
Chỉ có tiếng gió bắc thổi mạnh và tiếng thở phì phò của chiến mã thi thoảng phát ra càng làm tăng thêm bầu sát khí trướpc trận đánh. Khắp nơi tràn ngập một luồng sát khí lạnh lẽo như băng giá làm người khác hít thở khó khăn.
"Ngao..."
Trong bầu không khí tĩnh mịch làm người khác phải ngộp thở đó vang lên một tiếng gào thét cuồng dại vang động khắp đất trời. đột nhiên một cỗ chiến xa quỷ mị bọc thiết giáp do mười thớt ngựa kéo xuất hiện ở phía sau trận của quân Tây Lương. Hai bên hông chiếc xe thiết giáp có nhô ra bốn cây chuỳ lớn, thô dài, đầu vót nhọn, bọc sắt.
Chiếc xe thiết giáp chạy dọc theo con đường ở giữa mà kỵ binh Tây Lương đã mở ra, cuồn cuộn tiến về phía trước. Cuối cùng nó dừng lại phía trước trận của trọng giáp thiết kỵ một nửa vòng xe.
Một đại hán cao lớn như một cây cột sắt, toàn thân mặc áo giáp ngăm đen từ trên chiếc xe thiết giáp nhay xuống. Khi hai chân người đó chạm xuống đất lập tức mặt đất phát ra một âm thanh trầm nặng nề như của một vật nặng rơi xuống đất. Trong tay đại hán khổng lồ đó có cầm một cây Lưu Tinh truỳ nặng nề. Quấn quanh cánh tay nổi bắp thịt cuồn cuộn của người đó là sợi xích sắt ngăm đen làm những kẻ khác không chịu được phải rét run vì sợ hãi.
"Ông trời ơi" Lăng Tháo hoảng hốt nói: "Đây là người hay quỷ?"
Chu Hoàn cũng biến sắc, hắn khẽ nói: "Người này muốn làm gì đây?"
Trong ánh mắt hoảng sợ, len lén của binh sĩ Giang Đông, đại hán khổng lồ, toàn thân bọc giáp nọ tiến về phía cửa tây thành Huỳnh Dương. Lưu Tinh truỳ trong tay phải đại hán bắt đầu xoay tròn, phát ra âm thanh vù cù. Sau một hồi Lưu Tinh truỳ trong tay đại hán lập tức trông giống như một cái cự thuẫn lớn đang xoay tròn.
"Bắn tên!" Chu Hoàn lạnh lùng hét lớn. "Không được để hắn tới gần. Bắn chết hắn".
"Hưu hưu hưu..."
Mười mấy tên cung thủ Giang Đông đồng loạt giương cung, lắp tên nhằm người đại hán đó bắn tới. Phần lớn những mũi tên đó đều bắn trúng người đại hán như toàn thân bằng sắt đó nhưng đều bị áo giáp dày cộm bắn văng ra ngoài, hoàn toàn không thể ngăn cản đại hán tiến tới trước. Chỉ một thoáng đại hán đó đã tiến tới cây cầu treo đã được rút lên.
"Kiệt kiệt kiệt..."
Viên đại hán như một cây cột sắt đó ngẩng đầu cười một nụ cười quái dị, vô cùng xấu xí, hoàn toàn không giống với nụ cười của con người. Trong sự hoảng sợ, ánh mắt tuyệt vọng, và cái nhìn soi mói của binh sĩ Giang Đông. Lưu Tinh truỳ đang quay tít phát ra âm thanh vù vù đột nhiên bay ra. Tiếng dây xích bung ra kêu loảng xoảng. "Rầm" một tiếng vang lên. Cây Lưu Tinh truỳ hình thành một đường cong trên không trung, quét trúng sợi dây thừng ở góc bên trái của cầu treo.
"Phốc."
Sợi xích sắt của cây Lưu Tình truỳ nặng nề chạm vào sợi dây thừng. Lúc này cây Lưu Tinh truỳ lập tức thay đổi phương hướng di chuyển, bật ngược trở lại quấn xung quanh sợi dây thừng chắc chắn đó.
"Kiệt kiệt kiệt... Hống!"
Đại hán lại nở một nụ cười quái dị. Hắn đột nhiên xoay người, quấn sợi dây xích của Lưu Tình truỳ quanh vai sau đó hắn ngẩng đầu gào lên một tiếng như sấm. Sợi dây thừng ở bên trái cầu treo lập tức bị xiết chặt, phát ra những âm thanh rắc rắc chói tai, hình như nó đã không chịu nổi lực kéo rất mạnh kia, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt tung.
"Ngao ngao ngao..."
Kỵ binh Tây Lương đang đứng nghiêm bên ngoài thành Huỳnh Dương lập tức reo hò như rời non lấp biển, cố gắng cổ vũ cho đại hán đó. Sắc mặt đại hán vô cùng phấn khích. Hắn cố sức bước về phía trước ba bước, sợi dây thừng bị kéo căng ra, không chịu được phát ra một tiếng "phụt' rồi đứt làm đôi. Sau khi sợi dây thừng bên trái bị đứt, ánh mắt đại hán càng điên cuồng hơn. Hắn lại vung Lưu Tinh chuỳ nhằm sợi dây thừng bên phải bắn tới.
"Không hay rồi" Chu Hoàn hét lớn. "Thằng nhãi này muốn kéo đứt dây thừng. Mau ngăn cản hắn".
Tuy nhiên lúc này đã chậm.
Chu Hoàn vừa mới nói xong, chiếc cầu treo đang được treo lên cao ầm ầm hạ xuống, nặng nề nện xuống trụ cầu, bụi bay mù mịt đầy trời. Ba vạn thiết kỵ Tây Lương ngoài thành thấy thế càng gào thét điên cuồng. Âm thanh phát ra nhưng muốn chấn vỡ bầu trời. Trong tiếng gào thét đinh tai nhức óc đó, cỗ xe thiết giáp mười thớt ngựa kéo bắt đầu ầm ầm tiến lên, nhắm hướng cổng thành đang đóng chặt xông tới.
"Dầu lửa, mau dội dầu lửa!".
"Bắn tên, bắn chết bọn chúng".
"Lăn gỗ, ném đá xuống. Ngu ngốc đứng đó làm gì. Mau ném đá, lăn gỗ xuống. Phá huỷ cái xe phá cổng thành đáng chết kia".
Chu Hoàn, Lăng Tháo phẫn nộ gào lên, cuối cùng cũng khích lệ được binh sĩ Giang Đông tiến hành chống cự nhưng tất cả chỉ phí công. Chiếc xe thiết giáp vô cùng chắc chắn, hơn nữa tốc độ của nó quá nhanh. Trước khi gỗ, đá từ trên mặt thành được ném xuống chiếc xe thiết giáp đã ầm ầm vượt qua cầu treo đánh manh vào cổng thành.
Tường thành Huỳnh Dương thấp, độ chắc chắn của tường thành thực ra gần như không hơn gì so với một ổ bảo ( tường đất bao quan một trấn, một ngôi làng có tác dụng bảo vệ ).
"Oanh!"
Một âm thanh lớn vang lên, cánh cổng thành đang đóng chặt bật tung ra, cỗ xe thiết giáp không còn chướng ngại vật ầm ầm tiến vào trong thành. Hất ngã hàng loạt binh lính Giang Đông đang đứng chen chúc ở con đường hành lang trước cổng thành với ý định dùng thân thể bảo vệ cổng thành trước cỗ xe thiết giáp, sau đó chiếc xe thiết giáp vô tình nghiền nát thân thể đám binh lính đó và chạy vào trong thành.
"Ngao nha nha..."
Ánh mắt đại hán như điên cuồng. Lưu Tinh truỳ trong tay hung hăng chỉ thẳng về phía trước. Tám trăm trọng giáp thiết kỵ như gió cuốn ào tới, xông thẳng tới cổng thành Huỳnh Dương đã mở. Ở đăng sau, Mã Dược khẽ vẫy tay, ba vạn thiết kỵ Tây Lương nhanh chóng chia thành hai cánh nam, bắc thành Huỳnh Dương đánh vu hồi, chuẩn bị đánh giết tàn binh Giang Đông bỏ thành chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.