Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt
Quyển 2 - Chương 140: Trận chiến Hà Sáo
Tịch Mịch Kiếm Khách
16/03/2013
Vu Phu La đưa tay ngăn cản Tự thứ vương. Hắn đưa mắt nhìn Từ Cổ rồi cao giọng nói: “ Từ Cổ tiên sinh, điều Tự thứ vương nói có đúng không?”
Từ Cổ cười nhạt, hắn trả lời: “ Đương nhiên”.
Vu Phu La trầm giọng hỏi: “ Vì sao tiên sinh nói bản Thiền vu động binh là tự rước lấy diệt vong?”.
Từ Cổ nói: “ Đại Đan Vu truyền lệnh Tự thứ vương, Tả anh vương thống lĩnh một vạn thiết kỵ tây chinh Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ. Tự tay Đại Thiền vu lại thống lĩnh ba vạn quân đi nam chinh Tần Hồ. Tiên Linh, Thiêu Đương, Lặc Tả các bộ tộc rợ Khương. Chẳng lẽ Đại đan vu muốn các bộ tộc Khương, Hồ đó liên kết với Đại Hán chống lại người Hung Nô ư?”
“Lực, Đan, Thiêu, Khương, Hồ các bộ tộc chẳng phải sẽ liên quân với đại Hán sao?”
“ Vậy thì có sao?” Hùng tâm bốc lên Vu Phu La bừng bừng nói: “ Dũng sĩ Đại Hung Nô kiêu dũng thiện chiến, tất cả đều có thể lấy một địch mười”.
Từ Cổ nói: “ Hùng tâm của Đại Thiền vu làm cho lòng người phấn chấn. Nhưng bên cạnh hùng tâm còn phải có thực lực thực sự. Bây giờ Đại Hung Nô có hơn hai mươi vạn người, hơn năm vạn quân, có thực lực mạnh nhất trong các bộ tộc Khương, Hồ nhưng không chiếm ưu thế rõ ràng. Các bộ tộc du mục Đồ các Hồ, Nguyệt thị Hồ ở tây bắc Hà Sáo cũng có hơn năm vạn người, hơn hai vạn quân. Tần Hồ và các tộc Khương khác đã đời đời định cư ở nam Hà Sáo cũng có hơn mười vạn người, hai vạn quân. Quân Đại Hán bảo vệ ở đây cũng có không dưới tám vạn quân tinh nhuệ. Đại Đan Vu chỉ dựa vào năm vạn thiết kỵ, vậy không tự rước lấy diệt vong là gì?”
Tả anh vương nói: “ Đồ các Hồ, Nguyệt thị Hồ, Tần Hồ đều nghe lệnh của Đại Hán Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán. Tiên Linh, Thiêu Đương, Lặc Tả các bộ tộc rợ Khương đều nghe theo hiệu lệnh của Đại Hán Hộ Khương trung lang tướng Đổng Trác. Tất cả các bộ tộc nầy đều là chó săn của người Hán. Nếu như người Hung Nô không phát binh trước, làm chủ tình hình, đánh bại các bộ tộc này thì mấy bộ tộc này sẽ liên kết cùng quân Hán. Chúng sẽ đồng thời phát động tấn công quân Hung Nô chúng ta từ ba hướng tây, nam và đông. Đến lúc đó người Hung Nô sẽ lâm vào hiểm cảnh”.
Vu Phu La vuốt cằm, gật đầu. Hắn quay đầu nhìn Từ Cổ ra vẻ muốn nghe lời giải thích của Từ Cổ như thế nào.
“ Tả anh vương nói sai rồi” Từ Cổ nói: “ Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ, Tần hồ cùng Tiên Linh, Thiêu Đương, Lặc Tả các tộc Khương tuy đều là chư hầu của Đại Hán. Nhưng lòng trung thành của các bộ tộc này với Đại Hán cũng giống như của Hung Nô. Đại Hung Nô thay vì xuất binh chinh phạt, bức họ trung thành với Đại Hán. Cách tốt nhất là gửi hòa ước làm cho chúng án binh bất động. Sau đó Đại Thiền Vu tập hợp tất cả binh lực của Đại Hung Nô, hợp binh cùng Tự thứ vương tấn công Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán, chỉ cần đánh bại Trương Hoán là có thể hạ thấp uy danh của Đại Hán. Các bộ tộc Khương, Hồ khiếp sợ uy danh của Đại Hung Nô tất sẽ thi nhau tới đầu phục. Đó chính là không chiến mà khuất phục được địch nhân”.
“ Không chiến mà khuất phục?” Mắt Vu Phu La lộ vẻ ranh ma, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn rồi hắn nói tiếp: “ Cuối cùng dưới trướng bản Đan vu đã có nhân tài. Ngươi tuy là người Hán nhưng lại giúp Đại Hung Nô chống lại Đại Hán. Bản Thiền vu được tiên sinh giúp sức đó chính là ân điển của Lang thần. Tiên sinh, xin nhận của bản Đan vu một lạy”.
“ Đại Thiền vu?”
Đám quý tộc Hung Nô biến sắc, nhưng Vu Phu La đã rời khỏi chỗ ngồi. Hắn chắp tay cúi rạp mình xuống.
…
Tấn Dương, đại sảnh của Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán.
" Tướng quân!"
Tiếng bước chân vang lên, thân hình cao lớn của Tả tư mã đi vào.
Đang trầm tư xem bản đồ quân sự trên bàn, Trương Hoán bừng tỉnh, hắn vội hỏi: “ Sao rồi?”
Tả tư mã trầm giọng nói: “ Vẫn chưa biết được Vu Phu La đã soán đoạt được ngôi vị Thiền vu hay chưa. Nhưng thám mã cấp báo quân kỵ binh Hung Nô ở các quận Ngũ Nguyên, Vân Trung, Định Tương, Sóc Phương đang tiến về Tây Hà Thiền vu đình. Xem ra thông tin trong bức mật thư đó là đúng. Người Hung Nô đang chuẩn bị hành động quân sự quy mô lớn”.
Trương Hoán đằng đằng sát khí nói: “ Nếu Hung Nô đang chuẩn bị xuất binh, việc Vu Phu La có giành được ngôi vị Đại Đan Vu đã không còn quan trọng nữa. Người Hung Nô dám phản bội Đại Hán, đừng trách bản tướng quân vô tình. Truyền lệnh quan quân nhu chuẩn bị lương thảo và các phương tiện tác chiến nặng. Các cánh quân tập trung về Tấn Dương”.
" Tuân lệnh."
“ Còn nữa” Trương Hoán nói tiếp: “ Nếu đại quân Hung Nô xuôi xuống phía nam. Thượng quận nằm trên đường tiến quân của chúng. Hãy truyền lệnh cho Tần hồ Đại tướng quân Quách Thái vào đóng ở Thượng quận. Truyền tin cấp báo tám trăm dặm cho Hộ Khương trung lang tướng Đổng Trác, yêu cầu Đổng Trác tướng quân lệnh cho các bộ lạc rợ Khương, Tiên Linh, Thiêu Đương, Lặc Tả tập trung tinh binh tử thủ thành trì, không để cho quân Hung Nô chiếm được lợi thế. Truyền lệnh hai bộ tộc Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ nhanh chóng tập trung tinh kỵ, chuẩn bị giáp công quân Hung Nô từ hướng đông”.
" Tuân lệnh."
Tả tư mã dạ ran rồi lĩnh mệnh đi ra.
Đưa mắt nhìn Tả tư mã đang rời đi, mắt Trương Hoán hiện lên vẻ đắc ý. Người Hung Nô cuối cùng sẽ trở thành lịch sử. Nhưng ai là người âm thầm tương trợ Đại Hán, đem tin tức Hung Nô dấy binh tới Tấn Dương, người đó là ai? Chẳng lẽ trong nội bộ Hung Nô có kẻ phản bội?
Tây Hà, Thiền vu đình, bản doanh của Tự thứ vương Đạt Đán ( Mã Dược )
Mã Dược, Giả Hủ ngồi đối diện nhau, tay Giả Hủ cầm một chén rượu sữa ngựa rồi hắn cau mày đặt chén rượu sang bên cạnh. Hắn đã tới Hung Nô Thiền vu đình khá lâu nhưng vẫn không chịu được mùi của rượu sữa ngựa. Quả thật rượu của người Hung Nô còn kém xa ngự tửu trong cung đình Đại Hán.
“ Chúa công, Cú Đột mang tin tức tạo phản của quân Hung Nô truyền vào Tấn Dương đã được mười ngày. Theo tính toán Trương Hoán sẽ xuất binh trong vòng một, hai ngày tới. Căn cứ vào lương thảo tích trữ ở Tấn Dương cùng với tính cách của Trương Hoán. Hủ cho rằng lần này Trương Hoán sẽ thống lĩnh khoảng hai, ba vạn quân”.
“ Hai vạn quân Hán tinh nhuệ đánh với năm vạn khinh kỵ binh của Hung Nô. So sánh về binh lực thì đúng là một đánh hai” Mắt Mã Dược chợt lóe sáng, hắn trầm giọng hỏi: “ Văn Hòa, theo ngươi quân Hung Nô có mấy phần thắng?”
“ Trương Hoán là lão thần của Đại Hán, tinh thông binh pháp, trải qua trăm trận, rất giỏi điều binh khiển tướng. Vu Phu La chỉ là đứa trẻ vô tri, sao có thể là đối thủ của hắn được? Nếu quân hai bên dàn trận, đường đường chánh chánh đối địch, quân Hung Nô tất sẽ thất bại” Giả Hủ nói tiếp: “ Thật buồn cười Vu Phu La không biết tự lượng sức mình. Hắn lại còn muốn thụ địch tứ phía, tuyên chiến cùng Đồ các Đồ, Nguyệt thi Hồ, Tần Hồ, rợ Khương. Chẳng lẽ hắn không biết hiện tại nam Hung Nô không còn hùng mạnh như thời kỳ Thiền vu Mạo Đốn thống trị Đại Hung Nô ư?”
Mắt Mã Dược lộ vẻ tán thưởng, trần giọng nói: “ Không ngờ Văn Hoà cũng cho là như vậy.”
“ Vì vậy Chúa công vẫn cần phải trợ giúp Hung Nô một tay” . Giả Hủ mỉm cười nói: “ Trương Hoán phải thất bại, Trương Hoán không thất bại, Chúa công không có cơ hội tiến binh vào Hà Sáo. Hung Nô phải thắng nhưng với một cái giá rất đắt. Thực lực Hung Nô bị tiêu hao càng nhiều, sau này Chủ công vào Hà Sáo càng gặp ít trở ngại”.
Mã Dược khẽ nhếch mép cười gian xảo, xen lẫn sự tà ác. Hắn nói: “ Hiểu ta cũng chỉ có … Văn Hoà mà thôi….”.
Giả Hủ nói tiếp: “ Khi chủ công xuất binh cũng phải lựa chọn thời cơ tốt nhất. Không nên xuất binh quá sớm, tránh cho Hung Nô vẫn bảo toàn được nhiều binh lực. Cũng không được muộn quá nếu không thì Hung Nô sẽ thất bại”.
Mã Dược hỏi: “ Bọn Bùi Nguyên Thiệu đã lên đường chưa?”
Giả Hủ đáp: “ Chúa công yên tâm. Tam vị tướng quân Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa, Chu Thương đã thống lĩnh ba ngàn khinh kỵ binh , bí mật xuất phát từ Trữ huyện tới bắc tường thành, ngày đêm tiến quân tới Hà Sáo. Trong vòng mười ngày nhất định sẽ tới Hà Sáo. Đại quân Hung Nô dù không phải là đối thủ của hai vạn quân Hán của Trương Hoán nhưng vẫn có thể cầm cự được mười ngày, hoặc nửa tháng nữa”.
“ Hay!” Mã Dược kích động nói: “ Vậy đã gửi mật thư về Lạc Dương chưa?”
Giả Hủ nói: “ Mật thư đã gửi đi, chỉ chờ khi Trương Hoán thất bại, gửi tin cấp báo về Lạc Dương, cùng lúc đó mật thư của chủ công cũng về tới Lạc Dương, chủ động xin triều đình đi chinh phạt Hung Nô. Sau đó chúa công dẫn kỳ binh chiếm lấy Tây Hà Sáo một cách hợp tình hợp lý, ha, ha”.
Trung Bình năm thứ ba ( năm 186 sau công nguyên ), hạ tuần tháng bảy, Vu Phu La dùng Tả anh vương làm tiên phong dẫn một vạn quân khinh kỵ từ Định Tương tiến về phía nam, bản thân Vu Phu La dẫn bốn vạn quân khinh kỵ vượt qua sông Hà Thủy đông tiến. Đại Hán Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán thống lĩnh hai vạn đại quân tiến lên phía bắc nghênh chiến. Đại quân hai bên giằng co nhau ở bình nguyên Hà Sáo.
Đại doanh của quân Hung Nô, đại trướng của Tự thứ vương.
Mã Dược đưa mắt nhìn Cú Đột. Hắn trầm giọng hỏi: “ Cú Đột, sao vẫn chưa có tin tức gì à?”
Cú Đột lắc đầu nói: “ Vẫn chưa có tin tức gì”.
“ Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì không hay rồi?” Giả Hủ nhíu mày, hắn nói với Mã Dược: “ Chúa công, có khi gặp phải người Tiên Ti ở dọc đường. Vì để đảm bảo bí mật, không để cho thám mã của Trương Hoán phát hiện ra, ba nghìn quân phải đi vòng ra phía bắc của Trường thành, trên đường đi phải đi qua địa bàn của Bộ Độ Căn. Rất có thể bọn họ đã bất ngờ bị chặn lại”.
“ Ta mặc kệ xảy ra chuyện gì trên đường đi. Sự thật là ba nghìn quân đã không tới đúng như kỳ hạn” Mã Dược trầm giọng nói: “ Sáng sớm mai đại quân Hung Nô sẽ quyết chiến cùng đại quân của Trương Hoán. Nếu như ba nghìn quân không tới trước khi quân Hung Nô thất bại thì chúng ta sẽ bị thất bại. Hy vọng lấy được vùng Tây Hà Sáo đã tan biến”.
“ Vu Phu La và Trương Hoán đều có lý do để tốc chiến tốc thắng. Ngày mai hai bên ở vào thế bắt buộc phải quyết chiến” Mắt Giả Hủ đảo qua đảo lại, hắn trầm giọng nói: “ Nhưng Hủ có một kế có thể trì hoãn sự thất bại của quân Hung Nô. Chỉ cần ba cánh quân của Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa, Chu Thương đến kịp vào giữa trưa thì chúng ta vẫn còn cơ hội”.
“ Thật ư?” Mã Dược chấn động, hắn vội hỏi: “ Kế sách gì?”
Đại doanh của Hán quân, soái trướng của Trương Hoán.
Trương Hoán trầm giọng hỏi: “ Đồ Đáp, Nãi Chân Nhĩ Đoá đã xuất binh chưa?”
Tả tư mã lắc đầu nói: “ Tướng quân, các bộ tộc Đồ các hồ, Nguyệt thị Hồ, Tần Hồ đều án binh bất động?”
“ Lũ người Hồ!” Trương Hóan nghiến răng nói: “ Đợi ta tiêu diệt xong quân Hung Nô. Ta nhất định sẽ cho chúng biết tay”.
Tả tư mã trầm giọng nói: “ Tướng quân nói đúng lắm. hãy để cho bọn người Hồ man di này vĩnh viễn ghi nhớ thiên uy của Đại Hán chúng ta. Không thể tha cho sự bội phản của chúng”.
“ Ừ” Trương Hoán trầm giọng nói: “ Việc bản tướng quân giao đã hoàn thành chưa?”
Tả tư mã nói: “ Tướng quân yên tâm. Mọi việc đã sắp dặt ổn thỏa”.
Đại doanh của Hung Nô, đại trướng của Thiền Vu
Bốn cây đuốc cháy dừng rực, soi sáng khắp đại trướng, trong đại trướng sáng rõ như ban ngày. Đại Thiền vu Vu Phu La đang ngồi cùng Tự thứ vương Đạt Đán, Tả anh vương Tri Nha Sư, tả Đại tướng quân, hữu Đại tướng quân, tả Đại đô úy, hữu Đại đô úy, tả Đại đương hộ, hữu Đại đương hộ, tả Tu đô hầu, hữu Tu đô hầu, phân chia làm hai bên tả hữu.
Vu Phu La vung vẩy cái roi ngựa. Hắn đột nhiên hỏi: “ Sau khi đại quân chúng ta rời Đan Vu Đình, Đồ các đồ, Nguyệt thị Hồ có động tĩnh gì không?”
Tả cốc lễ vương đứng dậy nói: “ Bẩm Đại Thiền Vu, thám mã phi báo, mười ngày trước Đồ các đồ, Nguyệt thị hồ đã tiếp nhận yêu cầu lời yêu cầu trợ giúp của Đại Hán Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán. Nhưng Đại vương Đồ Đáp của Đồ các đồ, Nữ vương của Nguyệt thị hồ vẫn án binh bất động, không có ý muốn khởi binh trợ giúp”.
“ Thật vậy không?”
Vu Phu La không kiềm chế được sự cao hứng, mắt hắn thoáng hiện sự phấn khích. Hắn đã đoán đúng. Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ đã chọn lựa cách an binh bất động.
“ Như vậy khắp vùng nam Hà Sáo chỉ còn bộ tộc Tần Hồ đúng không?”
Tả cốc lễ vương nói: “ Đại vương Tần hồ Quách Thái đã triệu tập tinh binh của bộ tộc, tiến vào Thượng quận, chuẩn bị phòng thủ Thượng quận. Hắn không có ý định tiến quân lên phía bắc”.
“ Ừ! ?”
Vu Phu La càng nghe càng sợ. Phản ứng của các bộ tộc Khương, Hồ quả thực giống như Từ Cổ đã đoán trước được. Nếu không phải chính Tự thứ vương đã nói cho hắn biết mối thâm thù của Từ Cổ với Đại Hán thì hắn sẽ nghi ngờ Từ Cổ là gian tế của đại Hán cử tới nằm vùng. Con người thực sự có khả năng dự đoán như thần ư?”
Vu Phu La lấy một cây lệnh tiễn rồi lạnh lùng nói: “ Hữu cốc lễ vương”.
Hữu cốc lễ vương bước ra, tay phải đưa ngang ngực, dõng dạc nói: “ Có thần!”.
“ Bản Thiền Vu truyền lệnh cho ngươi quay về Thiền vu đình. Hữu anh vương sẽ cấp cho ngươi năm ngàn binh mã. Ngươi thống lĩnh binh mã xuôi xuống phía nam, quấy nhiễu Thượng quận, không được để cho quân Tần Hồ có cơ hội đi lên phía bắc”.
“ Tuân lệnh!”.
Hữu cốc lễ vương tiến lên tiếp nhận lệnh tiễn, lĩnh mệnh đi ra.
Vu Phu La đưa mắt nhìn Từ Cổ. Hắn hỏi Từ Cổ: “ Tiên sinh có kế sách gì giúp cho bản Thiền Vu thắng được trận quyết chiến ngày mai không?”
“ Nếu xét về việc dụng binh. Tâm chiến là thượng sách, binh chiến là hạ sách” Từ Cổ lạnh nhạt nói: “ Hán quân binh ít. Chúng ta binh nhiều, đều là kỵ binh, có thể chỉ cần phô trương thanh thế, uy hiếp quân Hán làm cho quân Hán chưa lâm trận đã khiếp nhược, lúc đó phá quân Hán sẽ dễ như trở bàn tay”.
“Thật sao?” Vu Phu La vui mừng hỏi: “ Thị uy như thế nào?”
“ Rất đơn giản” Từ Cổ tự tin đáp: “ Ngày mai khi lâm trận, đại Thiền vu chia kỵ binh tả quân Hung Nô thành hai mươi kỵ đội, mỗi đội một ngàn người thay nhau đánh vào trận thế của quân Hán, như nước sông Hà Thủy, triền miên không dứt để là tiêu tan ý chí của quân Hán, làm ta rã lòng quân. Đợi khi ý chí của quân Hán tiêu tan, lòng quân của chúng tan nát, Đại Thiền vu sẽ xuất toàn lực quân Hung Nô tấn công, chắc chắn sẽ đại phá quân Hán”.
“ Hay!” Vu Phu La phấn khích nói: “ Diệu kế, cứ làm theo ý tiên sinh. Truyền lệnh mời các tả hữu Thiên kỵ trường tới đại trướng nghị sự”.
Ngày hôm sau.
" Ô ô ô"
" Đông đông đông "
Tiếng trống trận vang lên liên hồi khắp nơi, âm thanh của kèn lệnh làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt. Từ trong đại doanh của quân Hán, một đội tinh kỳ phấp phới như nước triều lên đi ra, một đội binh sĩ Hán quân, binh giáp chỉnh tề tiến ra khỏi trại, bên cạnh màu ngăm đen của áo giáp còn có màu hồng của chiến bào như muốn phủ màu lên thảo nguyên xanh tươi.
Năm ngàn tên trọng giáp bộ binh, tay cầm khiên đồng chậm dãi đi tới. Năm ngàn tấm khiên đồng nặng nề được dựng nối lại với nhau tạo thành một bức tường đồng chắc chắn. Trong mắt mỗi tên trọng giáp bộ binh đều toát ra vẻ tự tin, một sự kiên định.
Năm ngàn tên trường thương binh, tay cầm trường thương đặc chế dài đến ba trượng để khống chế kỵ binh đứng nghiêm ngay sau thế trận của năm ngàn tên trọng giáp bộ binh. Năm ngàn mũi trường thương giơ thẳng lên trời. Phía sau quân trường thương là năm ngàn quân cung thủ. Ánh mắt của quân cung thủ lạnh lùng, toát ra vẻ lãnh đạm, bọn chúng đã trải qua quá nhiều cuộc chiến, lấy đi sinh mạng của quá nhiều địch nhân, cuộc chiến này thì cũng như thế mà thôi.
Phía sau trận của quân cung thủ là trung quân của Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán.
Dưới cây đại kỳ bay phần phật trong gió, Trương Hoán mặc khôi giáp,khoác hồng bào, bên trái có Hữu tư mã hộ vệ, giục ngựa chậm dãi tiến lên. Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào khôi giáp của Trương Hoán, tua rua trên mũ trụ bị gió thổi tung lên
Chiến trường. Đây sẽ là một chiến trường đích thực.
Trương Hoán hít một hơi thật sâu, cặp mắt lờ đờ của hắn đột nhiên trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Có nhiều người sống dựa vào chiến trận. Hắn chỉ thấy cuộc sống có ý nghĩa khi được chinh chiến và giết chóc không ngừng. Xa rời chiến trận hắn sẽ trở thành một người không còn sự sống, Trương Hoán chính là con người như vậy.
Sau cùng là năm ngàn thiết kỵ của quân Hán, một mảng giáp sắt ngăm đen cùng với hồng bào cùng những thanh đao sắc bén. Đây là lực lượng kỵ binh tinh nhuệ, được huấn luyện và trang bị đầy đủ của quân Hán. Năm ngàn kỵ binh chia làm hai đội tả, hữu bảo vệ hai cánh của quân Hán, phòng ngừa quân Hung Nô bất ngờ tập kích vào hai cánh của quân Hán.
Hai vạn quân hợp thành một khối cuồn cuộn tiến về phía trước.
Trước trận tiền của quân Hán mấy dặm, kỵ binh Hung Nô cuồn cuồn tiến lên, tiếng vó ngựa rồn dập làm dung chuyển mặt đất. Khắp nơi là một màu xám, sắc màu của kỵ binh Hung Nô.
Hiệu lệnh nổi lên, Trương Hoán thản nhiên giơ tay phải lên.
“ Tướng quân có lệnh lập trận”.
" Tướng quân có lệnh, lập trận".
" Tướng quân có lệnh, lập trận".
Cùng với hiệu lệnh phát ra, hơn mười tên quân kỵ truyền lệnh theo sát bên cạnh Trương Hoán lập tức tản đi khắp nơi mang theo hiệu lệnh của Trương Hoán. Quân Hán đang hùng dũng tiến liên đột nhiên dừng lại. Năm ngàn tên quân trọng giáp bộ binh nhanh chóng tản ra hai bên cánh. Theo sát năm ngàn tên trọng giáp bộ binh là năm ngàn tên trường thương binh đang bước tới cùng với trọng giáp bộ binh lập thành một trận thế để chống lại quân kỵ binh du mục.
“ Ầm ..”
Năm ngàn tên trọng giáp bộ binh và năm ngàn tên bộ binh cầm trường thương, khiên đồng, trường thương nặng nề cầm tay đứng thành từng hàng trên đồng cỏ, liên tục phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Năm ngàn tên cung thủ cũng bắt đầu lập trận. Một số cung thủ đã tháo trường cung ở trên lưng xuống, túi tên trên vai cũng được tháo xuống, đeo trên đùi phải để thuận tiện rút tên khi lâm trận.
Xa xa phía trận của quân Hung Nô, Vu Phu La giơ tay phải lên, kỵ binh Hung Nô đang mãnh liệt tiến lên lập tức chạy chậm lại, triển khai ra hai cánh. Chiến mã xếp thành từng đội chỉnh tề, đao đã rút ra khỏi vỏ.
Sát khí tràn ngập trước trận tiền của hai bên.
Trong sự chờ đợi đến ngột ngạt. Một tên thiên kỵ trường Hung Nô đột nhiên phi ngựa lên trước trận, thanh đao trong tay hắn chỉ lên trước, hắn ngửa mặt lên trời gào lên: “ Ngao ..”.
" Ngao ~~"
Âm thanh rời non lấp biển dội lại, một ngàn kỵ binh Hung Nô từ từ cưỡi ngựa tiến lên trước. Một ngàn kỵ binh lập tức lập trận. Hơn một ngàn thanh đao trong tay hung hăng chỉ về phía trước rồi một ngàn kỵ binh Hung Nô giục ngựa phóng như điên tiến về phía trận của Hán quân. Một ngàn kỵ binh Hung Nô theo sau tên thiên phu trưởng đang lao vào nơi tử địa.
“ Ừm ..”
Trương Hoán cau mày, quân Hung Nô sao chỉ phái ra một ngàn kỵ binh xông tới, chúng định làm gì đây? Chẳng lẽ chúng muốn tự sát. Một ngàn kỵ binh không thể chịu nổi hai đợt bắn tên của quân trường cung Hán quân, Chúng sao có thể xông tới trận của quân Hán được? Quân Hung Nô đang giở trò gì đây?
Từ Cổ cười nhạt, hắn trả lời: “ Đương nhiên”.
Vu Phu La trầm giọng hỏi: “ Vì sao tiên sinh nói bản Thiền vu động binh là tự rước lấy diệt vong?”.
Từ Cổ nói: “ Đại Đan Vu truyền lệnh Tự thứ vương, Tả anh vương thống lĩnh một vạn thiết kỵ tây chinh Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ. Tự tay Đại Thiền vu lại thống lĩnh ba vạn quân đi nam chinh Tần Hồ. Tiên Linh, Thiêu Đương, Lặc Tả các bộ tộc rợ Khương. Chẳng lẽ Đại đan vu muốn các bộ tộc Khương, Hồ đó liên kết với Đại Hán chống lại người Hung Nô ư?”
“Lực, Đan, Thiêu, Khương, Hồ các bộ tộc chẳng phải sẽ liên quân với đại Hán sao?”
“ Vậy thì có sao?” Hùng tâm bốc lên Vu Phu La bừng bừng nói: “ Dũng sĩ Đại Hung Nô kiêu dũng thiện chiến, tất cả đều có thể lấy một địch mười”.
Từ Cổ nói: “ Hùng tâm của Đại Thiền vu làm cho lòng người phấn chấn. Nhưng bên cạnh hùng tâm còn phải có thực lực thực sự. Bây giờ Đại Hung Nô có hơn hai mươi vạn người, hơn năm vạn quân, có thực lực mạnh nhất trong các bộ tộc Khương, Hồ nhưng không chiếm ưu thế rõ ràng. Các bộ tộc du mục Đồ các Hồ, Nguyệt thị Hồ ở tây bắc Hà Sáo cũng có hơn năm vạn người, hơn hai vạn quân. Tần Hồ và các tộc Khương khác đã đời đời định cư ở nam Hà Sáo cũng có hơn mười vạn người, hai vạn quân. Quân Đại Hán bảo vệ ở đây cũng có không dưới tám vạn quân tinh nhuệ. Đại Đan Vu chỉ dựa vào năm vạn thiết kỵ, vậy không tự rước lấy diệt vong là gì?”
Tả anh vương nói: “ Đồ các Hồ, Nguyệt thị Hồ, Tần Hồ đều nghe lệnh của Đại Hán Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán. Tiên Linh, Thiêu Đương, Lặc Tả các bộ tộc rợ Khương đều nghe theo hiệu lệnh của Đại Hán Hộ Khương trung lang tướng Đổng Trác. Tất cả các bộ tộc nầy đều là chó săn của người Hán. Nếu như người Hung Nô không phát binh trước, làm chủ tình hình, đánh bại các bộ tộc này thì mấy bộ tộc này sẽ liên kết cùng quân Hán. Chúng sẽ đồng thời phát động tấn công quân Hung Nô chúng ta từ ba hướng tây, nam và đông. Đến lúc đó người Hung Nô sẽ lâm vào hiểm cảnh”.
Vu Phu La vuốt cằm, gật đầu. Hắn quay đầu nhìn Từ Cổ ra vẻ muốn nghe lời giải thích của Từ Cổ như thế nào.
“ Tả anh vương nói sai rồi” Từ Cổ nói: “ Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ, Tần hồ cùng Tiên Linh, Thiêu Đương, Lặc Tả các tộc Khương tuy đều là chư hầu của Đại Hán. Nhưng lòng trung thành của các bộ tộc này với Đại Hán cũng giống như của Hung Nô. Đại Hung Nô thay vì xuất binh chinh phạt, bức họ trung thành với Đại Hán. Cách tốt nhất là gửi hòa ước làm cho chúng án binh bất động. Sau đó Đại Thiền Vu tập hợp tất cả binh lực của Đại Hung Nô, hợp binh cùng Tự thứ vương tấn công Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán, chỉ cần đánh bại Trương Hoán là có thể hạ thấp uy danh của Đại Hán. Các bộ tộc Khương, Hồ khiếp sợ uy danh của Đại Hung Nô tất sẽ thi nhau tới đầu phục. Đó chính là không chiến mà khuất phục được địch nhân”.
“ Không chiến mà khuất phục?” Mắt Vu Phu La lộ vẻ ranh ma, hắn ngửa mặt lên trời cười lớn rồi hắn nói tiếp: “ Cuối cùng dưới trướng bản Đan vu đã có nhân tài. Ngươi tuy là người Hán nhưng lại giúp Đại Hung Nô chống lại Đại Hán. Bản Thiền vu được tiên sinh giúp sức đó chính là ân điển của Lang thần. Tiên sinh, xin nhận của bản Đan vu một lạy”.
“ Đại Thiền vu?”
Đám quý tộc Hung Nô biến sắc, nhưng Vu Phu La đã rời khỏi chỗ ngồi. Hắn chắp tay cúi rạp mình xuống.
…
Tấn Dương, đại sảnh của Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán.
" Tướng quân!"
Tiếng bước chân vang lên, thân hình cao lớn của Tả tư mã đi vào.
Đang trầm tư xem bản đồ quân sự trên bàn, Trương Hoán bừng tỉnh, hắn vội hỏi: “ Sao rồi?”
Tả tư mã trầm giọng nói: “ Vẫn chưa biết được Vu Phu La đã soán đoạt được ngôi vị Thiền vu hay chưa. Nhưng thám mã cấp báo quân kỵ binh Hung Nô ở các quận Ngũ Nguyên, Vân Trung, Định Tương, Sóc Phương đang tiến về Tây Hà Thiền vu đình. Xem ra thông tin trong bức mật thư đó là đúng. Người Hung Nô đang chuẩn bị hành động quân sự quy mô lớn”.
Trương Hoán đằng đằng sát khí nói: “ Nếu Hung Nô đang chuẩn bị xuất binh, việc Vu Phu La có giành được ngôi vị Đại Đan Vu đã không còn quan trọng nữa. Người Hung Nô dám phản bội Đại Hán, đừng trách bản tướng quân vô tình. Truyền lệnh quan quân nhu chuẩn bị lương thảo và các phương tiện tác chiến nặng. Các cánh quân tập trung về Tấn Dương”.
" Tuân lệnh."
“ Còn nữa” Trương Hoán nói tiếp: “ Nếu đại quân Hung Nô xuôi xuống phía nam. Thượng quận nằm trên đường tiến quân của chúng. Hãy truyền lệnh cho Tần hồ Đại tướng quân Quách Thái vào đóng ở Thượng quận. Truyền tin cấp báo tám trăm dặm cho Hộ Khương trung lang tướng Đổng Trác, yêu cầu Đổng Trác tướng quân lệnh cho các bộ lạc rợ Khương, Tiên Linh, Thiêu Đương, Lặc Tả tập trung tinh binh tử thủ thành trì, không để cho quân Hung Nô chiếm được lợi thế. Truyền lệnh hai bộ tộc Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ nhanh chóng tập trung tinh kỵ, chuẩn bị giáp công quân Hung Nô từ hướng đông”.
" Tuân lệnh."
Tả tư mã dạ ran rồi lĩnh mệnh đi ra.
Đưa mắt nhìn Tả tư mã đang rời đi, mắt Trương Hoán hiện lên vẻ đắc ý. Người Hung Nô cuối cùng sẽ trở thành lịch sử. Nhưng ai là người âm thầm tương trợ Đại Hán, đem tin tức Hung Nô dấy binh tới Tấn Dương, người đó là ai? Chẳng lẽ trong nội bộ Hung Nô có kẻ phản bội?
Tây Hà, Thiền vu đình, bản doanh của Tự thứ vương Đạt Đán ( Mã Dược )
Mã Dược, Giả Hủ ngồi đối diện nhau, tay Giả Hủ cầm một chén rượu sữa ngựa rồi hắn cau mày đặt chén rượu sang bên cạnh. Hắn đã tới Hung Nô Thiền vu đình khá lâu nhưng vẫn không chịu được mùi của rượu sữa ngựa. Quả thật rượu của người Hung Nô còn kém xa ngự tửu trong cung đình Đại Hán.
“ Chúa công, Cú Đột mang tin tức tạo phản của quân Hung Nô truyền vào Tấn Dương đã được mười ngày. Theo tính toán Trương Hoán sẽ xuất binh trong vòng một, hai ngày tới. Căn cứ vào lương thảo tích trữ ở Tấn Dương cùng với tính cách của Trương Hoán. Hủ cho rằng lần này Trương Hoán sẽ thống lĩnh khoảng hai, ba vạn quân”.
“ Hai vạn quân Hán tinh nhuệ đánh với năm vạn khinh kỵ binh của Hung Nô. So sánh về binh lực thì đúng là một đánh hai” Mắt Mã Dược chợt lóe sáng, hắn trầm giọng hỏi: “ Văn Hòa, theo ngươi quân Hung Nô có mấy phần thắng?”
“ Trương Hoán là lão thần của Đại Hán, tinh thông binh pháp, trải qua trăm trận, rất giỏi điều binh khiển tướng. Vu Phu La chỉ là đứa trẻ vô tri, sao có thể là đối thủ của hắn được? Nếu quân hai bên dàn trận, đường đường chánh chánh đối địch, quân Hung Nô tất sẽ thất bại” Giả Hủ nói tiếp: “ Thật buồn cười Vu Phu La không biết tự lượng sức mình. Hắn lại còn muốn thụ địch tứ phía, tuyên chiến cùng Đồ các Đồ, Nguyệt thi Hồ, Tần Hồ, rợ Khương. Chẳng lẽ hắn không biết hiện tại nam Hung Nô không còn hùng mạnh như thời kỳ Thiền vu Mạo Đốn thống trị Đại Hung Nô ư?”
Mắt Mã Dược lộ vẻ tán thưởng, trần giọng nói: “ Không ngờ Văn Hoà cũng cho là như vậy.”
“ Vì vậy Chúa công vẫn cần phải trợ giúp Hung Nô một tay” . Giả Hủ mỉm cười nói: “ Trương Hoán phải thất bại, Trương Hoán không thất bại, Chúa công không có cơ hội tiến binh vào Hà Sáo. Hung Nô phải thắng nhưng với một cái giá rất đắt. Thực lực Hung Nô bị tiêu hao càng nhiều, sau này Chủ công vào Hà Sáo càng gặp ít trở ngại”.
Mã Dược khẽ nhếch mép cười gian xảo, xen lẫn sự tà ác. Hắn nói: “ Hiểu ta cũng chỉ có … Văn Hoà mà thôi….”.
Giả Hủ nói tiếp: “ Khi chủ công xuất binh cũng phải lựa chọn thời cơ tốt nhất. Không nên xuất binh quá sớm, tránh cho Hung Nô vẫn bảo toàn được nhiều binh lực. Cũng không được muộn quá nếu không thì Hung Nô sẽ thất bại”.
Mã Dược hỏi: “ Bọn Bùi Nguyên Thiệu đã lên đường chưa?”
Giả Hủ đáp: “ Chúa công yên tâm. Tam vị tướng quân Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa, Chu Thương đã thống lĩnh ba ngàn khinh kỵ binh , bí mật xuất phát từ Trữ huyện tới bắc tường thành, ngày đêm tiến quân tới Hà Sáo. Trong vòng mười ngày nhất định sẽ tới Hà Sáo. Đại quân Hung Nô dù không phải là đối thủ của hai vạn quân Hán của Trương Hoán nhưng vẫn có thể cầm cự được mười ngày, hoặc nửa tháng nữa”.
“ Hay!” Mã Dược kích động nói: “ Vậy đã gửi mật thư về Lạc Dương chưa?”
Giả Hủ nói: “ Mật thư đã gửi đi, chỉ chờ khi Trương Hoán thất bại, gửi tin cấp báo về Lạc Dương, cùng lúc đó mật thư của chủ công cũng về tới Lạc Dương, chủ động xin triều đình đi chinh phạt Hung Nô. Sau đó chúa công dẫn kỳ binh chiếm lấy Tây Hà Sáo một cách hợp tình hợp lý, ha, ha”.
Trung Bình năm thứ ba ( năm 186 sau công nguyên ), hạ tuần tháng bảy, Vu Phu La dùng Tả anh vương làm tiên phong dẫn một vạn quân khinh kỵ từ Định Tương tiến về phía nam, bản thân Vu Phu La dẫn bốn vạn quân khinh kỵ vượt qua sông Hà Thủy đông tiến. Đại Hán Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán thống lĩnh hai vạn đại quân tiến lên phía bắc nghênh chiến. Đại quân hai bên giằng co nhau ở bình nguyên Hà Sáo.
Đại doanh của quân Hung Nô, đại trướng của Tự thứ vương.
Mã Dược đưa mắt nhìn Cú Đột. Hắn trầm giọng hỏi: “ Cú Đột, sao vẫn chưa có tin tức gì à?”
Cú Đột lắc đầu nói: “ Vẫn chưa có tin tức gì”.
“ Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì không hay rồi?” Giả Hủ nhíu mày, hắn nói với Mã Dược: “ Chúa công, có khi gặp phải người Tiên Ti ở dọc đường. Vì để đảm bảo bí mật, không để cho thám mã của Trương Hoán phát hiện ra, ba nghìn quân phải đi vòng ra phía bắc của Trường thành, trên đường đi phải đi qua địa bàn của Bộ Độ Căn. Rất có thể bọn họ đã bất ngờ bị chặn lại”.
“ Ta mặc kệ xảy ra chuyện gì trên đường đi. Sự thật là ba nghìn quân đã không tới đúng như kỳ hạn” Mã Dược trầm giọng nói: “ Sáng sớm mai đại quân Hung Nô sẽ quyết chiến cùng đại quân của Trương Hoán. Nếu như ba nghìn quân không tới trước khi quân Hung Nô thất bại thì chúng ta sẽ bị thất bại. Hy vọng lấy được vùng Tây Hà Sáo đã tan biến”.
“ Vu Phu La và Trương Hoán đều có lý do để tốc chiến tốc thắng. Ngày mai hai bên ở vào thế bắt buộc phải quyết chiến” Mắt Giả Hủ đảo qua đảo lại, hắn trầm giọng nói: “ Nhưng Hủ có một kế có thể trì hoãn sự thất bại của quân Hung Nô. Chỉ cần ba cánh quân của Bùi Nguyên Thiệu, Liêu Hóa, Chu Thương đến kịp vào giữa trưa thì chúng ta vẫn còn cơ hội”.
“ Thật ư?” Mã Dược chấn động, hắn vội hỏi: “ Kế sách gì?”
Đại doanh của Hán quân, soái trướng của Trương Hoán.
Trương Hoán trầm giọng hỏi: “ Đồ Đáp, Nãi Chân Nhĩ Đoá đã xuất binh chưa?”
Tả tư mã lắc đầu nói: “ Tướng quân, các bộ tộc Đồ các hồ, Nguyệt thị Hồ, Tần Hồ đều án binh bất động?”
“ Lũ người Hồ!” Trương Hóan nghiến răng nói: “ Đợi ta tiêu diệt xong quân Hung Nô. Ta nhất định sẽ cho chúng biết tay”.
Tả tư mã trầm giọng nói: “ Tướng quân nói đúng lắm. hãy để cho bọn người Hồ man di này vĩnh viễn ghi nhớ thiên uy của Đại Hán chúng ta. Không thể tha cho sự bội phản của chúng”.
“ Ừ” Trương Hoán trầm giọng nói: “ Việc bản tướng quân giao đã hoàn thành chưa?”
Tả tư mã nói: “ Tướng quân yên tâm. Mọi việc đã sắp dặt ổn thỏa”.
Đại doanh của Hung Nô, đại trướng của Thiền Vu
Bốn cây đuốc cháy dừng rực, soi sáng khắp đại trướng, trong đại trướng sáng rõ như ban ngày. Đại Thiền vu Vu Phu La đang ngồi cùng Tự thứ vương Đạt Đán, Tả anh vương Tri Nha Sư, tả Đại tướng quân, hữu Đại tướng quân, tả Đại đô úy, hữu Đại đô úy, tả Đại đương hộ, hữu Đại đương hộ, tả Tu đô hầu, hữu Tu đô hầu, phân chia làm hai bên tả hữu.
Vu Phu La vung vẩy cái roi ngựa. Hắn đột nhiên hỏi: “ Sau khi đại quân chúng ta rời Đan Vu Đình, Đồ các đồ, Nguyệt thị Hồ có động tĩnh gì không?”
Tả cốc lễ vương đứng dậy nói: “ Bẩm Đại Thiền Vu, thám mã phi báo, mười ngày trước Đồ các đồ, Nguyệt thị hồ đã tiếp nhận yêu cầu lời yêu cầu trợ giúp của Đại Hán Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán. Nhưng Đại vương Đồ Đáp của Đồ các đồ, Nữ vương của Nguyệt thị hồ vẫn án binh bất động, không có ý muốn khởi binh trợ giúp”.
“ Thật vậy không?”
Vu Phu La không kiềm chế được sự cao hứng, mắt hắn thoáng hiện sự phấn khích. Hắn đã đoán đúng. Đồ các hồ, Nguyệt thị hồ đã chọn lựa cách an binh bất động.
“ Như vậy khắp vùng nam Hà Sáo chỉ còn bộ tộc Tần Hồ đúng không?”
Tả cốc lễ vương nói: “ Đại vương Tần hồ Quách Thái đã triệu tập tinh binh của bộ tộc, tiến vào Thượng quận, chuẩn bị phòng thủ Thượng quận. Hắn không có ý định tiến quân lên phía bắc”.
“ Ừ! ?”
Vu Phu La càng nghe càng sợ. Phản ứng của các bộ tộc Khương, Hồ quả thực giống như Từ Cổ đã đoán trước được. Nếu không phải chính Tự thứ vương đã nói cho hắn biết mối thâm thù của Từ Cổ với Đại Hán thì hắn sẽ nghi ngờ Từ Cổ là gian tế của đại Hán cử tới nằm vùng. Con người thực sự có khả năng dự đoán như thần ư?”
Vu Phu La lấy một cây lệnh tiễn rồi lạnh lùng nói: “ Hữu cốc lễ vương”.
Hữu cốc lễ vương bước ra, tay phải đưa ngang ngực, dõng dạc nói: “ Có thần!”.
“ Bản Thiền Vu truyền lệnh cho ngươi quay về Thiền vu đình. Hữu anh vương sẽ cấp cho ngươi năm ngàn binh mã. Ngươi thống lĩnh binh mã xuôi xuống phía nam, quấy nhiễu Thượng quận, không được để cho quân Tần Hồ có cơ hội đi lên phía bắc”.
“ Tuân lệnh!”.
Hữu cốc lễ vương tiến lên tiếp nhận lệnh tiễn, lĩnh mệnh đi ra.
Vu Phu La đưa mắt nhìn Từ Cổ. Hắn hỏi Từ Cổ: “ Tiên sinh có kế sách gì giúp cho bản Thiền Vu thắng được trận quyết chiến ngày mai không?”
“ Nếu xét về việc dụng binh. Tâm chiến là thượng sách, binh chiến là hạ sách” Từ Cổ lạnh nhạt nói: “ Hán quân binh ít. Chúng ta binh nhiều, đều là kỵ binh, có thể chỉ cần phô trương thanh thế, uy hiếp quân Hán làm cho quân Hán chưa lâm trận đã khiếp nhược, lúc đó phá quân Hán sẽ dễ như trở bàn tay”.
“Thật sao?” Vu Phu La vui mừng hỏi: “ Thị uy như thế nào?”
“ Rất đơn giản” Từ Cổ tự tin đáp: “ Ngày mai khi lâm trận, đại Thiền vu chia kỵ binh tả quân Hung Nô thành hai mươi kỵ đội, mỗi đội một ngàn người thay nhau đánh vào trận thế của quân Hán, như nước sông Hà Thủy, triền miên không dứt để là tiêu tan ý chí của quân Hán, làm ta rã lòng quân. Đợi khi ý chí của quân Hán tiêu tan, lòng quân của chúng tan nát, Đại Thiền vu sẽ xuất toàn lực quân Hung Nô tấn công, chắc chắn sẽ đại phá quân Hán”.
“ Hay!” Vu Phu La phấn khích nói: “ Diệu kế, cứ làm theo ý tiên sinh. Truyền lệnh mời các tả hữu Thiên kỵ trường tới đại trướng nghị sự”.
Ngày hôm sau.
" Ô ô ô"
" Đông đông đông "
Tiếng trống trận vang lên liên hồi khắp nơi, âm thanh của kèn lệnh làm cho người khác cảm thấy ngột ngạt. Từ trong đại doanh của quân Hán, một đội tinh kỳ phấp phới như nước triều lên đi ra, một đội binh sĩ Hán quân, binh giáp chỉnh tề tiến ra khỏi trại, bên cạnh màu ngăm đen của áo giáp còn có màu hồng của chiến bào như muốn phủ màu lên thảo nguyên xanh tươi.
Năm ngàn tên trọng giáp bộ binh, tay cầm khiên đồng chậm dãi đi tới. Năm ngàn tấm khiên đồng nặng nề được dựng nối lại với nhau tạo thành một bức tường đồng chắc chắn. Trong mắt mỗi tên trọng giáp bộ binh đều toát ra vẻ tự tin, một sự kiên định.
Năm ngàn tên trường thương binh, tay cầm trường thương đặc chế dài đến ba trượng để khống chế kỵ binh đứng nghiêm ngay sau thế trận của năm ngàn tên trọng giáp bộ binh. Năm ngàn mũi trường thương giơ thẳng lên trời. Phía sau quân trường thương là năm ngàn quân cung thủ. Ánh mắt của quân cung thủ lạnh lùng, toát ra vẻ lãnh đạm, bọn chúng đã trải qua quá nhiều cuộc chiến, lấy đi sinh mạng của quá nhiều địch nhân, cuộc chiến này thì cũng như thế mà thôi.
Phía sau trận của quân cung thủ là trung quân của Hung Nô trung lang tướng Trương Hoán.
Dưới cây đại kỳ bay phần phật trong gió, Trương Hoán mặc khôi giáp,khoác hồng bào, bên trái có Hữu tư mã hộ vệ, giục ngựa chậm dãi tiến lên. Ánh nắng buổi sáng sớm chiếu vào khôi giáp của Trương Hoán, tua rua trên mũ trụ bị gió thổi tung lên
Chiến trường. Đây sẽ là một chiến trường đích thực.
Trương Hoán hít một hơi thật sâu, cặp mắt lờ đờ của hắn đột nhiên trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Có nhiều người sống dựa vào chiến trận. Hắn chỉ thấy cuộc sống có ý nghĩa khi được chinh chiến và giết chóc không ngừng. Xa rời chiến trận hắn sẽ trở thành một người không còn sự sống, Trương Hoán chính là con người như vậy.
Sau cùng là năm ngàn thiết kỵ của quân Hán, một mảng giáp sắt ngăm đen cùng với hồng bào cùng những thanh đao sắc bén. Đây là lực lượng kỵ binh tinh nhuệ, được huấn luyện và trang bị đầy đủ của quân Hán. Năm ngàn kỵ binh chia làm hai đội tả, hữu bảo vệ hai cánh của quân Hán, phòng ngừa quân Hung Nô bất ngờ tập kích vào hai cánh của quân Hán.
Hai vạn quân hợp thành một khối cuồn cuộn tiến về phía trước.
Trước trận tiền của quân Hán mấy dặm, kỵ binh Hung Nô cuồn cuồn tiến lên, tiếng vó ngựa rồn dập làm dung chuyển mặt đất. Khắp nơi là một màu xám, sắc màu của kỵ binh Hung Nô.
Hiệu lệnh nổi lên, Trương Hoán thản nhiên giơ tay phải lên.
“ Tướng quân có lệnh lập trận”.
" Tướng quân có lệnh, lập trận".
" Tướng quân có lệnh, lập trận".
Cùng với hiệu lệnh phát ra, hơn mười tên quân kỵ truyền lệnh theo sát bên cạnh Trương Hoán lập tức tản đi khắp nơi mang theo hiệu lệnh của Trương Hoán. Quân Hán đang hùng dũng tiến liên đột nhiên dừng lại. Năm ngàn tên quân trọng giáp bộ binh nhanh chóng tản ra hai bên cánh. Theo sát năm ngàn tên trọng giáp bộ binh là năm ngàn tên trường thương binh đang bước tới cùng với trọng giáp bộ binh lập thành một trận thế để chống lại quân kỵ binh du mục.
“ Ầm ..”
Năm ngàn tên trọng giáp bộ binh và năm ngàn tên bộ binh cầm trường thương, khiên đồng, trường thương nặng nề cầm tay đứng thành từng hàng trên đồng cỏ, liên tục phát ra âm thanh đinh tai nhức óc. Năm ngàn tên cung thủ cũng bắt đầu lập trận. Một số cung thủ đã tháo trường cung ở trên lưng xuống, túi tên trên vai cũng được tháo xuống, đeo trên đùi phải để thuận tiện rút tên khi lâm trận.
Xa xa phía trận của quân Hung Nô, Vu Phu La giơ tay phải lên, kỵ binh Hung Nô đang mãnh liệt tiến lên lập tức chạy chậm lại, triển khai ra hai cánh. Chiến mã xếp thành từng đội chỉnh tề, đao đã rút ra khỏi vỏ.
Sát khí tràn ngập trước trận tiền của hai bên.
Trong sự chờ đợi đến ngột ngạt. Một tên thiên kỵ trường Hung Nô đột nhiên phi ngựa lên trước trận, thanh đao trong tay hắn chỉ lên trước, hắn ngửa mặt lên trời gào lên: “ Ngao ..”.
" Ngao ~~"
Âm thanh rời non lấp biển dội lại, một ngàn kỵ binh Hung Nô từ từ cưỡi ngựa tiến lên trước. Một ngàn kỵ binh lập tức lập trận. Hơn một ngàn thanh đao trong tay hung hăng chỉ về phía trước rồi một ngàn kỵ binh Hung Nô giục ngựa phóng như điên tiến về phía trận của Hán quân. Một ngàn kỵ binh Hung Nô theo sau tên thiên phu trưởng đang lao vào nơi tử địa.
“ Ừm ..”
Trương Hoán cau mày, quân Hung Nô sao chỉ phái ra một ngàn kỵ binh xông tới, chúng định làm gì đây? Chẳng lẽ chúng muốn tự sát. Một ngàn kỵ binh không thể chịu nổi hai đợt bắn tên của quân trường cung Hán quân, Chúng sao có thể xông tới trận của quân Hán được? Quân Hung Nô đang giở trò gì đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.