Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 44: Anh Sợ..!
T Miu's K
31/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
- Khiết Như, em có trong phòng không? Anh có chuyện muốn tìm em.
Khiết Như ngồi ở sofa đọc truyện tranh, biết được người đến là Vũ An, theo phản xạ quay đầu, nói vọng ra.
- Anh Ken, cửa không khóa, anh mau vào đi.
Phong Vũ An bên ngoài cười một tiếng, lại nhìn vào người gỗ trên tay, đẩy cửa, lúc bước vào thận trọng để ra phía sau lưng.
Khiết Như nhìn anh.
- Anh Ken!
Bộ dạng nam nhân vô cùng thần bí, khép cửa lại.
Phong Vũ An đi đến sofa, ngồi xuống, chiếu cố nhìn bảo bối.
- Khiết Như, em đoán xem, anh Ken hôm nay có gì tặng cho em?
Tiêu Khiết Như thẳng thắn:
- Em không biết, anh Ken làm em hồi hộp quá đấy!
Phong Vũ An phì cười, không kéo dài thời gian, lôi từ phía sau ra một con người gỗ mà trước đó anh cho người thiết kế dành riêng cho Khiết Như, vừa vặn cầm lấy tay bảo bối, đặt vào.
- Khiết Như, là thứ này.
Bảo bối nhỏ nhìn thấy tròn hai mắt.
- Dễ thương quá!
- Đúng vậy, nó dễ thương giống như Khiết Như vậy, anh Ken muốn tặng nó cho em từ lâu rồi, nhưng mãi đến bây giờ mới có cơ hội tặng, em có thích nó không?
Khiết Như không suy nghĩ, nhìn Phong Vũ An, gật đầu:
- Có, em rất thích.
Phong Vũ An cũng gật đầu, vươn tay, xoa đầu tiểu bảo bối một cái.
- Khiết Như thích là tốt rồi, anh Ken cũng rất thích Khiết Như.
Nói xong, thu tay về, cơ mặt Tiêu Khiết Như ngây ngốc.
Còn cho mình nghe nhầm, hỏi:
- Anh Ken, anh vừa rồi mới nói gì đó với em có phải không? Em nghe không được rõ, rốt cuộc anh Ken nói gì vậy?
Phong Vũ An vô ý, không nghĩ Khiết Như sẽ như vậy để trong lòng, lúc nghe nó hỏi, căn bản thấy xấu hổ.
Trước đây với nó anh đều không bày tỏ tình cảm, bây giờ có quá nhiều trở ngại, anh lại thấy mình còn tiếp tục sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng mà... Nếu vì chuyện này Khiết Như từ chối, hoặc là né tránh anh, liệu anh có thể chấp nhận được chuyện này không?
Trầm ngâm một lúc, lại bắt gặp đồng hồ trên tay Tiêu Khiết Như, biết nó vẫn còn trân trọng anh, tâm trạng liền ổn định đôi chút, hào quang phản chiếu trong đôi mắt nam tử.
Nắm lấy tay Khiết Như, nghiêm túc nhìn bảo bối.
- Khiết Như, có điều này anh muốn nói với em rất lâu rồi, thật ra, anh... anh từ sớm đã yêu em.
***
Tập đoàn Liên Vân.
Vũ Khải Nguyên theo Vũ Thiên Minh đến sân thượng, nhìn thấy anh trai ngồi một mình thiểu não, bên cạnh còn có sẵn cả bia, không khỏi hạ lông mày.
Đi đến, kéo ghế, ngồi xuống.
- Sao vậy? Có chuyện gì làm anh không vui sao?
Vũ Thiên Minh không trả lời, lúc anh vươn tay cầm lấy lon bia, Vũ Khải Nguyên phản ứng kịp thời chặn ngay lại.
- Này, ở đây là công ty, anh muốn nhân viên học theo chủ tịch của mình không biết quy tắc hay sao chứ?
Vũ Thiên Minh thu tay về, sắc mặt không mấy tốt.
- Em theo anh làm gì? Có gì muốn nói sao?
- Không, chỉ là đột nhiên muốn cùng anh trò chuyện, nhưng mà hình như tâm trạng anh không tốt, lẽ nào ngay cả em anh cũng không muốn tiết lộ?
Vũ Thiên Minh cười khẩy.
- Tiết lộ thì có tác dụng gì? Không phải cá nhân em rõ nhất rồi sao? Anh lo lắng nhất là chuyện gì, em đâu cần phải hỏi chứ?
Đến đây, Vũ Khải Nguyên trầm mặc.
- Liên quan đến Khiết Như phải không?
- Không sai, con bé muốn tìm lại ba mẹ, Korean cũng đã hứa với con bé rồi, muốn chúng ta phối hợp thật tốt.
Vũ Khải Nguyên hít sâu vài cái, đứng dậy, gương mặt anh nặng nề.
- Nhưng mà... ba con bé năm đó...
Đồng Khởi Minh năm đó sau khi giao con vài năm sau đã bạo bệnh qua đời, đến giờ bọn họ vẫn giấu giếm Khiết Như, điều này Vũ Khải Nguyên không nói Vũ Thiên Minh cũng biết được, nói không khẩn trương lại càng khó tránh khỏi.
Lúc Korean đề nghị anh phối hợp, anh cũng biết Hạo Thy Nhật từ sớm đã có chuẩn bị rồi, chỉ là... không nghĩ lại đi đến bước này!
Đứng dậy, đối mặt Vũ Khải Nguyên.
- Cho nên, dù muốn hay không, chúng ta cũng không nên nói với Khiết Như, người ba mà con bé luôn luôn ao ước gặp lại đã không còn trên đời nữa, con bé nhất định sẽ vô cùng thất vọng, anh không muốn điều đó xảy ra, Khiết Như cần có được hạnh phúc. Vũ Khải Nguyên, ván cược này, chúng ta không thể không cược.
- Khiết Như, em có trong phòng không? Anh có chuyện muốn tìm em.
Khiết Như ngồi ở sofa đọc truyện tranh, biết được người đến là Vũ An, theo phản xạ quay đầu, nói vọng ra.
- Anh Ken, cửa không khóa, anh mau vào đi.
Phong Vũ An bên ngoài cười một tiếng, lại nhìn vào người gỗ trên tay, đẩy cửa, lúc bước vào thận trọng để ra phía sau lưng.
Khiết Như nhìn anh.
- Anh Ken!
Bộ dạng nam nhân vô cùng thần bí, khép cửa lại.
Phong Vũ An đi đến sofa, ngồi xuống, chiếu cố nhìn bảo bối.
- Khiết Như, em đoán xem, anh Ken hôm nay có gì tặng cho em?
Tiêu Khiết Như thẳng thắn:
- Em không biết, anh Ken làm em hồi hộp quá đấy!
Phong Vũ An phì cười, không kéo dài thời gian, lôi từ phía sau ra một con người gỗ mà trước đó anh cho người thiết kế dành riêng cho Khiết Như, vừa vặn cầm lấy tay bảo bối, đặt vào.
- Khiết Như, là thứ này.
Bảo bối nhỏ nhìn thấy tròn hai mắt.
- Dễ thương quá!
- Đúng vậy, nó dễ thương giống như Khiết Như vậy, anh Ken muốn tặng nó cho em từ lâu rồi, nhưng mãi đến bây giờ mới có cơ hội tặng, em có thích nó không?
Khiết Như không suy nghĩ, nhìn Phong Vũ An, gật đầu:
- Có, em rất thích.
Phong Vũ An cũng gật đầu, vươn tay, xoa đầu tiểu bảo bối một cái.
- Khiết Như thích là tốt rồi, anh Ken cũng rất thích Khiết Như.
Nói xong, thu tay về, cơ mặt Tiêu Khiết Như ngây ngốc.
Còn cho mình nghe nhầm, hỏi:
- Anh Ken, anh vừa rồi mới nói gì đó với em có phải không? Em nghe không được rõ, rốt cuộc anh Ken nói gì vậy?
Phong Vũ An vô ý, không nghĩ Khiết Như sẽ như vậy để trong lòng, lúc nghe nó hỏi, căn bản thấy xấu hổ.
Trước đây với nó anh đều không bày tỏ tình cảm, bây giờ có quá nhiều trở ngại, anh lại thấy mình còn tiếp tục sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng mà... Nếu vì chuyện này Khiết Như từ chối, hoặc là né tránh anh, liệu anh có thể chấp nhận được chuyện này không?
Trầm ngâm một lúc, lại bắt gặp đồng hồ trên tay Tiêu Khiết Như, biết nó vẫn còn trân trọng anh, tâm trạng liền ổn định đôi chút, hào quang phản chiếu trong đôi mắt nam tử.
Nắm lấy tay Khiết Như, nghiêm túc nhìn bảo bối.
- Khiết Như, có điều này anh muốn nói với em rất lâu rồi, thật ra, anh... anh từ sớm đã yêu em.
***
Tập đoàn Liên Vân.
Vũ Khải Nguyên theo Vũ Thiên Minh đến sân thượng, nhìn thấy anh trai ngồi một mình thiểu não, bên cạnh còn có sẵn cả bia, không khỏi hạ lông mày.
Đi đến, kéo ghế, ngồi xuống.
- Sao vậy? Có chuyện gì làm anh không vui sao?
Vũ Thiên Minh không trả lời, lúc anh vươn tay cầm lấy lon bia, Vũ Khải Nguyên phản ứng kịp thời chặn ngay lại.
- Này, ở đây là công ty, anh muốn nhân viên học theo chủ tịch của mình không biết quy tắc hay sao chứ?
Vũ Thiên Minh thu tay về, sắc mặt không mấy tốt.
- Em theo anh làm gì? Có gì muốn nói sao?
- Không, chỉ là đột nhiên muốn cùng anh trò chuyện, nhưng mà hình như tâm trạng anh không tốt, lẽ nào ngay cả em anh cũng không muốn tiết lộ?
Vũ Thiên Minh cười khẩy.
- Tiết lộ thì có tác dụng gì? Không phải cá nhân em rõ nhất rồi sao? Anh lo lắng nhất là chuyện gì, em đâu cần phải hỏi chứ?
Đến đây, Vũ Khải Nguyên trầm mặc.
- Liên quan đến Khiết Như phải không?
- Không sai, con bé muốn tìm lại ba mẹ, Korean cũng đã hứa với con bé rồi, muốn chúng ta phối hợp thật tốt.
Vũ Khải Nguyên hít sâu vài cái, đứng dậy, gương mặt anh nặng nề.
- Nhưng mà... ba con bé năm đó...
Đồng Khởi Minh năm đó sau khi giao con vài năm sau đã bạo bệnh qua đời, đến giờ bọn họ vẫn giấu giếm Khiết Như, điều này Vũ Khải Nguyên không nói Vũ Thiên Minh cũng biết được, nói không khẩn trương lại càng khó tránh khỏi.
Lúc Korean đề nghị anh phối hợp, anh cũng biết Hạo Thy Nhật từ sớm đã có chuẩn bị rồi, chỉ là... không nghĩ lại đi đến bước này!
Đứng dậy, đối mặt Vũ Khải Nguyên.
- Cho nên, dù muốn hay không, chúng ta cũng không nên nói với Khiết Như, người ba mà con bé luôn luôn ao ước gặp lại đã không còn trên đời nữa, con bé nhất định sẽ vô cùng thất vọng, anh không muốn điều đó xảy ra, Khiết Như cần có được hạnh phúc. Vũ Khải Nguyên, ván cược này, chúng ta không thể không cược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.