Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 70: Chỉ Một Thôi Sao ?
T Miu's K
02/06/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Tiêu Nhiên về đến Pháp liền quay lại làm việc, trong thời gian này Nhậm Đại Nghiên hoàn toàn không hề nhắc đến Khiết Như trước mặt anh, sợ tâm trạng Tiêu Nhiên vì vậy sẽ ảnh hưởng.
Kết thúc buổi họp, khi mọi người đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Nhiên và Đại Nghiên, Nhậm Đại Nghiên cũng không tiện náng lại, nhanh chóng rời khỏi phòng họp ngay sau đó.
Được vài bước, liền dừng lại, hơi ngoảnh đầu lại sau.
- Tiêu Nhiên, đừng suy nghĩ nhiều quá, không khéo sức khỏe sẽ ảnh hưởng!
Dứt lời, rời khỏi, khép cửa lại.
Tiêu Nhiên một mình đối mặt với không gian an tĩnh, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
“Khiết Như, nói anh biết, anh lúc này nên làm gì bây giờ?”
Qua khe cửa nhìn vào bên trong phòng, lại nhìn thấy Tiêu Nhiên không được vui, Nhậm Đại Nghiên trầm mặc.
“Tiêu Nhiên, em thừa biết cho dù em không nói anh cũng sẽ không quên được Khiết Như, vốn dĩ em còn cho rằng khi em từ bỏ lúc đó anh sẽ có được hạnh phúc cho riêng mình, nhưng xem ra, cuộc chạy đua lần này, chúng ta đều thua rồi.”
***
Từ khi bị thương Khiết Như đặc biệt được những người còn lại chăm sóc rất tận tình, cho dù là ăn uống hay sinh hoạt cá nhân đều có người giúp đỡ, sau khi kết thúc công việc ở tập đoàn, Vũ Thiên Minh liền đến tìm Khiết Như.
Khiết Như vẫn chưa ngủ, vừa đặt chân xuống sàn, từ cửa phòng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Khiết Như, ở yên đó!
Đồng Khiết Như dừng lại, quay đầu, đối mặt Vũ Thiên Minh, mặt nhỏ nhăn nhúm lại.
- Anh Bin, sao anh lại ở đây?
Vũ Thiên Minh không khỏi hạ lông mày, khép cửa, đi qua giường.
- Khiết Như, em muốn đi đâu cứ nói với anh là được rồi, đừng đi lại lung tung.
Đồng Khiết Như xấu hổ, chỉ tay vào WC.
Lập tức, Vũ Thiên Minh phì cười, vươn tay xoa đầu nó một cái.
- Được rồi, anh Thiên Minh giúp em!
Lời vừa dứt, liền bế Khiết Như lên, đi thẳng vào WC.
Tiêu Nhiên về đến Pháp liền quay lại làm việc, trong thời gian này Nhậm Đại Nghiên hoàn toàn không hề nhắc đến Khiết Như trước mặt anh, sợ tâm trạng Tiêu Nhiên vì vậy sẽ ảnh hưởng.
Kết thúc buổi họp, khi mọi người đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Nhiên và Đại Nghiên, Nhậm Đại Nghiên cũng không tiện náng lại, nhanh chóng rời khỏi phòng họp ngay sau đó.
Được vài bước, liền dừng lại, hơi ngoảnh đầu lại sau.
- Tiêu Nhiên, đừng suy nghĩ nhiều quá, không khéo sức khỏe sẽ ảnh hưởng!
Dứt lời, rời khỏi, khép cửa lại.
Tiêu Nhiên một mình đối mặt với không gian an tĩnh, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
“Khiết Như, nói anh biết, anh lúc này nên làm gì bây giờ?”
Qua khe cửa nhìn vào bên trong phòng, lại nhìn thấy Tiêu Nhiên không được vui, Nhậm Đại Nghiên trầm mặc.
“Tiêu Nhiên, em thừa biết cho dù em không nói anh cũng sẽ không quên được Khiết Như, vốn dĩ em còn cho rằng khi em từ bỏ lúc đó anh sẽ có được hạnh phúc cho riêng mình, nhưng xem ra, cuộc chạy đua lần này, chúng ta đều thua rồi.”
***
Từ khi bị thương Khiết Như đặc biệt được những người còn lại chăm sóc rất tận tình, cho dù là ăn uống hay sinh hoạt cá nhân đều có người giúp đỡ, sau khi kết thúc công việc ở tập đoàn, Vũ Thiên Minh liền đến tìm Khiết Như.
Khiết Như vẫn chưa ngủ, vừa đặt chân xuống sàn, từ cửa phòng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Khiết Như, ở yên đó!
Đồng Khiết Như dừng lại, quay đầu, đối mặt Vũ Thiên Minh, mặt nhỏ nhăn nhúm lại.
- Anh Bin, sao anh lại ở đây?
Vũ Thiên Minh không khỏi hạ lông mày, khép cửa, đi qua giường.
- Khiết Như, em muốn đi đâu cứ nói với anh là được rồi, đừng đi lại lung tung.
Đồng Khiết Như xấu hổ, chỉ tay vào WC.
Lập tức, Vũ Thiên Minh phì cười, vươn tay xoa đầu nó một cái.
- Được rồi, anh Thiên Minh giúp em!
Lời vừa dứt, liền bế Khiết Như lên, đi thẳng vào WC.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.