Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 30: Gọi Nhầm Người =_=!
T Miu's K
16/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Một tuần trước Hàn Định Thiên vì cứu cô nên xảy ra tai nạn, Đằng Diệp lại theo anh học kinh doanh, cả hai cũng là chỗ quen biết, về tình về lý càng không thể phớt lờ, suốt quãng thời gian vừa qua luôn ở bên cạnh chăm sóc anh.
Sau khi Hàn Định Thiên rời khỏi bệnh viện, Đằng Diệp cũng theo anh vào công ty, cùng với Doãn Mặc phụ trách mảng thiết kế, tuy cô chỉ học việc, nhưng rất có khả năng, Hàn Định Thiên với cô càng hiện rõ tình ý.
Trong phòng tổng tài, Hàn Định Thiên mặc nhiên ôm lấy toàn thân cô gái nhỏ, không cho Đằng Diệp có cơ hội bỏ trốn.
Mang tiếng anh họ, lại là ông chủ, bây giờ lại dùng hành động ôm ấp này thể hiện, có phần không đúng mực.
Bình thường chứng kiến nhiều nam nhân vây quanh Khiết Như, còn không biết xấu hổ trêu đùa nó, cá nhân cô cũng tự hứa không va vào loại nam nhân như vậy, nhưng mà, bây giờ, cô chính là có lòng thoát khỏi lại vô lực.
Hàn Định Thiên cúi đầu hôn lên tóc Đằng Diệp, lại bá đạo, trêu chọc:
- Bà Hàn tương lai, em không như mọi khi phản kháng anh hay sao?
Đằng Diệp đỏ mặt, đáp:
- Hàn tổng, xin anh tự trọng, buông em ra được không?
Hàn Định Thiên cảm thấy mình vẫn còn vô cùng thiếu thốn, liền xiết chặt Đằng Diệp.
- Không thích, trừ phi...
- Trừ phi mày chịu làm bạn gái anh ấy a!
Vũ Di từ bên ngoài bước vào, tùy ý nói một câu, theo sau còn có Tiêu Khiết Như, nó không khỏi đỏ mặt.
Vừa rồi nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, liền nghĩ đến giây phút xấu hổ bên cạnh Hạo Duy Thần, kỳ thật không thể loại bỏ thời khắc kinh hoàng đó.
Đằng Diệp theo phản xạ đẩy Hàn Định Thiên ra, quay lại, cười khổ sở.
- Vũ Di, Khiết Như, hai người vì sao lại đến đây?
Phong Vũ Di nhún vai.
- Muốn rủ mày đi chơi, không biết người nào đó có phiền không nhỉ?
Ánh mắt bén như một lưỡi gươm, lần lượt đổ dồn về phía Hàn Định Thiên, nam nhân mặt mũi đen kịt bỏ lại sofa ngồi, tùy hứng, đáp:
- Đang trong giờ làm việc, hai đứa khi khác đến cũng được.
Tiêu Khiết Như cười một tiếng.
- Hàn tổng muốn giữ chân bảo bối cũng đâu cần phải phơi bày như vậy, anh không thấy với bọn em là rất phũ phàng sao?
Phong Vũ Di xen vào:
- Còn không phải là ý này, ít ra Diên Bảo cũng không hề như vậy, anh ấy còn biết tôn trọng quyền riêng tư của em, đâu giống như người nào đó kia chứ.
Đằng Diệp “...” không khỏi xấu hổ.
Hàn Định Thiên nghe đầy tai, biểu hiện xấu hổ lại vô cùng rõ ràng, miễn cưỡng nhìn bọn trẻ đối diện.
- Được, mấy đứa đi nhanh về nhanh.
***
Tập đoàn Liên Vân.
Lăng Duyệt đứng trước phòng chủ tịch, đi cùng còn có thêm một người, xét về cách ăn mặc đều vô cùng sang trọng, toát lên vẻ quý phái bẩm sinh.
Anh nhìn bà, song gật đầu, gõ cửa.
Vũ Thiên Minh cùng Vũ Khải Nguyên đang thảo luận công việc, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền lên tiếng.
- Vào đi.
Lời Thiên Minh vừa dứt, cửa mở, Lăng Duyệt bên cạnh cung kính mời đối phương vào trong.
Vũ Thiên Minh, Vũ Khải Nguyên không khỏi bối rối, đứng dậy, đồng loạt gọi một tiếng:
- Mẹ!
Một tuần trước Hàn Định Thiên vì cứu cô nên xảy ra tai nạn, Đằng Diệp lại theo anh học kinh doanh, cả hai cũng là chỗ quen biết, về tình về lý càng không thể phớt lờ, suốt quãng thời gian vừa qua luôn ở bên cạnh chăm sóc anh.
Sau khi Hàn Định Thiên rời khỏi bệnh viện, Đằng Diệp cũng theo anh vào công ty, cùng với Doãn Mặc phụ trách mảng thiết kế, tuy cô chỉ học việc, nhưng rất có khả năng, Hàn Định Thiên với cô càng hiện rõ tình ý.
Trong phòng tổng tài, Hàn Định Thiên mặc nhiên ôm lấy toàn thân cô gái nhỏ, không cho Đằng Diệp có cơ hội bỏ trốn.
Mang tiếng anh họ, lại là ông chủ, bây giờ lại dùng hành động ôm ấp này thể hiện, có phần không đúng mực.
Bình thường chứng kiến nhiều nam nhân vây quanh Khiết Như, còn không biết xấu hổ trêu đùa nó, cá nhân cô cũng tự hứa không va vào loại nam nhân như vậy, nhưng mà, bây giờ, cô chính là có lòng thoát khỏi lại vô lực.
Hàn Định Thiên cúi đầu hôn lên tóc Đằng Diệp, lại bá đạo, trêu chọc:
- Bà Hàn tương lai, em không như mọi khi phản kháng anh hay sao?
Đằng Diệp đỏ mặt, đáp:
- Hàn tổng, xin anh tự trọng, buông em ra được không?
Hàn Định Thiên cảm thấy mình vẫn còn vô cùng thiếu thốn, liền xiết chặt Đằng Diệp.
- Không thích, trừ phi...
- Trừ phi mày chịu làm bạn gái anh ấy a!
Vũ Di từ bên ngoài bước vào, tùy ý nói một câu, theo sau còn có Tiêu Khiết Như, nó không khỏi đỏ mặt.
Vừa rồi nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau, liền nghĩ đến giây phút xấu hổ bên cạnh Hạo Duy Thần, kỳ thật không thể loại bỏ thời khắc kinh hoàng đó.
Đằng Diệp theo phản xạ đẩy Hàn Định Thiên ra, quay lại, cười khổ sở.
- Vũ Di, Khiết Như, hai người vì sao lại đến đây?
Phong Vũ Di nhún vai.
- Muốn rủ mày đi chơi, không biết người nào đó có phiền không nhỉ?
Ánh mắt bén như một lưỡi gươm, lần lượt đổ dồn về phía Hàn Định Thiên, nam nhân mặt mũi đen kịt bỏ lại sofa ngồi, tùy hứng, đáp:
- Đang trong giờ làm việc, hai đứa khi khác đến cũng được.
Tiêu Khiết Như cười một tiếng.
- Hàn tổng muốn giữ chân bảo bối cũng đâu cần phải phơi bày như vậy, anh không thấy với bọn em là rất phũ phàng sao?
Phong Vũ Di xen vào:
- Còn không phải là ý này, ít ra Diên Bảo cũng không hề như vậy, anh ấy còn biết tôn trọng quyền riêng tư của em, đâu giống như người nào đó kia chứ.
Đằng Diệp “...” không khỏi xấu hổ.
Hàn Định Thiên nghe đầy tai, biểu hiện xấu hổ lại vô cùng rõ ràng, miễn cưỡng nhìn bọn trẻ đối diện.
- Được, mấy đứa đi nhanh về nhanh.
***
Tập đoàn Liên Vân.
Lăng Duyệt đứng trước phòng chủ tịch, đi cùng còn có thêm một người, xét về cách ăn mặc đều vô cùng sang trọng, toát lên vẻ quý phái bẩm sinh.
Anh nhìn bà, song gật đầu, gõ cửa.
Vũ Thiên Minh cùng Vũ Khải Nguyên đang thảo luận công việc, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền lên tiếng.
- Vào đi.
Lời Thiên Minh vừa dứt, cửa mở, Lăng Duyệt bên cạnh cung kính mời đối phương vào trong.
Vũ Thiên Minh, Vũ Khải Nguyên không khỏi bối rối, đứng dậy, đồng loạt gọi một tiếng:
- Mẹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.