Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 46: Lập Luận Tổn Thương Người !
T Miu's K
31/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Khiết Như từ nhỏ đã có bệnh mộng du, mỗi lần phát bệnh đều lang thang ra ngoài, tất thảy những việc nó làm khi đó sau khi tỉnh dậy hầu như đều quên sạch.
Tiêu Nhiên dạo trước thường đề cập với Thy Nhật về vấn đề nghiêm trọng này, từ đó Korean đặc biệt dành thời gian ngủ lại nhằm coi sóc Khiết Như, trong thời điểm đó Khiết Như cũng không hề phát bệnh, vừa nằm xuống đã ngủ đến trời sáng.
Vừa rồi Hạo Thy Nhật đến phòng tìm Duy Thần, cả bọn sau đó trùng hợp cũng xuất hiện, đồng loạt buộc anh giao lại Tiêu Khiết Như.
Duy Thần vì đại cuộc, cũng không muốn làm bảo bối tỉnh giấc, bất đắc dĩ quyết định để cả bọn ở lại, cùng nhau ngủ ở ghế sofa.
Đến sáng Tiêu Khiết Như mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt, cảm giác toàn thân đau ê ẩm.
Ngồi dậy, kéo chăn, lập tức hét to lên một tiếng:
- Không!
Cả đám ở sofa nghe thấy tiếng hét phát ra từ giường ngủ, hết thảy đều mở mắt, đứng dậy, đi qua giường.
Đồng loạt, hô:
- Khiết Như, em sao vậy?
Khiết Như quay đầu nhìn cả bọn, xấu hổ kéo chăn trùm lên người, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.
Tiêu Nhiên quan sát thấy sắc mặt bảo bối nhỏ không tốt, lúc nãy còn vô tình nhìn thấy vết máu bám trên giường, liền ngồi xuống, lo lắng, hỏi:
- Khiết Như, đến rồi phải không?
Tiêu Khiết Như cúi đầu, xấu hổ đáp:
- Dạ!
Cả bọn còn lại trừ Korean và Vũ An “...” cái gì đến? Tiêu Nhiên đang nói cái gì vậy?
Hạo Duy Thần nhíu mày:
- Tiêu Nhiên, cậu đang nói cái gì vậy?
Vũ Thiên Minh cũng tiếp lời:
- Tiêu Nhiên, Khiết Như bị sao vậy? Tại sao con bé lại biểu hiện như vậy chứ? Có phải là có bệnh rồi không?
Vũ Khải Nguyên nhăn mặt.
- Nghiêm trọng như vậy có phải nên đi bác sĩ rồi hay không?
Tân Khánh Huy đồng tình:
- Đúng vậy đó Tiêu Nhiên, để tôi gọi bác sĩ đến.
Vừa lôi điện thoại gọi cho Mặc Chấn, Hạo Thy Nhật liền nhanh chóng chặn lại, bất động thanh sắc, phán:
- Thay vì gọi cho Mặc Chấn đến xem bệnh, em mau xuống nhà gọi Phong Vũ Di đi, tiện thể nhờ cô ta chuẩn bị đồ mới cho Khiết Như, con bé chỉ là đến ngày dâu tây mà thôi.
Phong Vũ An đứng bên cạnh Tân Khánh Huy, tùy tiện vỗ vai Paul vài cái.
- Bạn nhỏ ngốc, chỉ là chút chuyện của con gái, nếu mày còn không biết, sau này làm sao ứng phó đây?
Lập tức, Tân Khánh Huy “...” sao không nói sớm, anh làm sao biết được.
Hạo Duy Thần “...” kỳ thật là bà dì đến sao? Sao anh lại không biết điều này?
Vũ Thiên Minh “...”
Vũ Khải Nguyên “...”
Tiêu Khiết Như “...” cả bọn đều biết bà dì của nó đến, hơn nữa còn làm hỏng giường Duy Thần, xấu hổ chết đi được!
Khiết Như từ nhỏ đã có bệnh mộng du, mỗi lần phát bệnh đều lang thang ra ngoài, tất thảy những việc nó làm khi đó sau khi tỉnh dậy hầu như đều quên sạch.
Tiêu Nhiên dạo trước thường đề cập với Thy Nhật về vấn đề nghiêm trọng này, từ đó Korean đặc biệt dành thời gian ngủ lại nhằm coi sóc Khiết Như, trong thời điểm đó Khiết Như cũng không hề phát bệnh, vừa nằm xuống đã ngủ đến trời sáng.
Vừa rồi Hạo Thy Nhật đến phòng tìm Duy Thần, cả bọn sau đó trùng hợp cũng xuất hiện, đồng loạt buộc anh giao lại Tiêu Khiết Như.
Duy Thần vì đại cuộc, cũng không muốn làm bảo bối tỉnh giấc, bất đắc dĩ quyết định để cả bọn ở lại, cùng nhau ngủ ở ghế sofa.
Đến sáng Tiêu Khiết Như mới hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt, cảm giác toàn thân đau ê ẩm.
Ngồi dậy, kéo chăn, lập tức hét to lên một tiếng:
- Không!
Cả đám ở sofa nghe thấy tiếng hét phát ra từ giường ngủ, hết thảy đều mở mắt, đứng dậy, đi qua giường.
Đồng loạt, hô:
- Khiết Như, em sao vậy?
Khiết Như quay đầu nhìn cả bọn, xấu hổ kéo chăn trùm lên người, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.
Tiêu Nhiên quan sát thấy sắc mặt bảo bối nhỏ không tốt, lúc nãy còn vô tình nhìn thấy vết máu bám trên giường, liền ngồi xuống, lo lắng, hỏi:
- Khiết Như, đến rồi phải không?
Tiêu Khiết Như cúi đầu, xấu hổ đáp:
- Dạ!
Cả bọn còn lại trừ Korean và Vũ An “...” cái gì đến? Tiêu Nhiên đang nói cái gì vậy?
Hạo Duy Thần nhíu mày:
- Tiêu Nhiên, cậu đang nói cái gì vậy?
Vũ Thiên Minh cũng tiếp lời:
- Tiêu Nhiên, Khiết Như bị sao vậy? Tại sao con bé lại biểu hiện như vậy chứ? Có phải là có bệnh rồi không?
Vũ Khải Nguyên nhăn mặt.
- Nghiêm trọng như vậy có phải nên đi bác sĩ rồi hay không?
Tân Khánh Huy đồng tình:
- Đúng vậy đó Tiêu Nhiên, để tôi gọi bác sĩ đến.
Vừa lôi điện thoại gọi cho Mặc Chấn, Hạo Thy Nhật liền nhanh chóng chặn lại, bất động thanh sắc, phán:
- Thay vì gọi cho Mặc Chấn đến xem bệnh, em mau xuống nhà gọi Phong Vũ Di đi, tiện thể nhờ cô ta chuẩn bị đồ mới cho Khiết Như, con bé chỉ là đến ngày dâu tây mà thôi.
Phong Vũ An đứng bên cạnh Tân Khánh Huy, tùy tiện vỗ vai Paul vài cái.
- Bạn nhỏ ngốc, chỉ là chút chuyện của con gái, nếu mày còn không biết, sau này làm sao ứng phó đây?
Lập tức, Tân Khánh Huy “...” sao không nói sớm, anh làm sao biết được.
Hạo Duy Thần “...” kỳ thật là bà dì đến sao? Sao anh lại không biết điều này?
Vũ Thiên Minh “...”
Vũ Khải Nguyên “...”
Tiêu Khiết Như “...” cả bọn đều biết bà dì của nó đến, hơn nữa còn làm hỏng giường Duy Thần, xấu hổ chết đi được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.