Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 2: Lọ Lem & Công Chúa!
T Miu's K
23/11/2020
- Sợi dây chuyền này?
Người đó nói xong liền dừng lại đột ngột, hai mắt rơi phải sợi dây chuyền dưới chân, đột nhiên liền nghi vấn rốt cuộc ai lại bất cẩn đến như vậy?
Thời điểm Hạo Duy Thần cúi xuống nhặt sợi dây chuyền lên, từ xa Khiết Như đúng lúc cũng lao về chỗ anh, không ngờ còn chưa chạm đến đã bị anh lấy được.
Hạo Duy Thần cầm lấy sợi dây chuyền trong tay, đứng dậy, nhìn Khiết Như, nhất thời làm nữ nhân ngây ngốc.
Đối diện, Hạo Duy Thần sửng người.
Trong lúc Hạo Duy Thần vẫn còn chưa rõ bản thân anh bị gì, Vũ Khiết Như đứng trực diện chủ động lên tiếng hỏi:
- Sao... sao anh lại nhìn em như vậy chứ?
Lập tức Hạo Duy Thần giật mình, chăm chú nhìn kỹ Khiết Như hơn, không chế ngự tiến lại, theo quán tính Vũ Khiết Như lùi về sau, cả người chạm vào chậu hoa đặt gần đó.
Lúc này Hạo Duy Thần cũng dừng lại.
Vũ Khiết Như đen mặt, nó lắp bắp:
- Nè... anh... muốn làm cái gì vậy?
Hạo Duy Thần phì cười, chính anh vô tội nói:
- Anh không phải là kẻ xấu, cho nên em đứng yên một chút được không?
- Tại sao chứ?
- Bởi vì trên tóc của em có...
- Á... Mau mau lấy nó ra! Mau giúp em!
Hạo Duy Thần còn chưa kịp nói hết, Vũ Khiết Như đã ôm chầm lấy anh, làm đến toàn thân Hạo Duy Thần xơ cứng.
Hạo Duy Thần mất vài giây mới phục hồi lại tinh thần, vươn tay, nhặt lấy chiếc lá ở trên tóc Khiết Như, tùy tiện cười một tiếng.
Anh nói:
- Đồ ngốc, chỉ là chiếc lá thôi, em không cần phải xiết chặt anh như vậy đâu. Hơn nữa đây còn là cái ôm đầu của anh, em có nên chịu trách nhiệm với anh một chút không?
Nghe thấy, Vũ Khiết Như giật mình, xấu hổ đẩy Hạo Duy Thần ra, tay nhỏ chỉ vào sợi dây chuyền trên tay Hạo Duy Thần.
- Trả cho em!
Hạo Duy Thần sửng người, hồi lâu cũng hiểu ý Khiết Như, khụy gối xuống, kéo đem Khiết Như lại gần anh.
- Sợi dây chuyền lúc nãy mà anh nhặt được, nó thật sự là của em sao?
Anh hỏi, nó gật đầu.
- Vậy thì được rồi, giữ nó cho kĩ vào. Lần này có anh, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu có biết không?
Anh dặn, sau đó hỏi nó tiếp:
- Em gái, em đến đây một mình sao?
- Dạ không có!
- Vậy thì...
Cùng lúc này, từ xa, Vũ Thiên Minh bất ngờ liền gọi lớn một tiếng:
- Khiết Như!
***
Một lúc sau, tại nhà hàng.
- Xin mời quý khách, chúc quý khách dùng ngon miệng!
- Cảm ơn!
Anh đáp, phục vụ sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Hạo Duy Thần vui vẻ quay lại nhìn hết thảy hai đứa trẻ trước mặt, theo quán tính mỉm cười, nhưng khi vừa bắt gặp nụ cười đó của anh miệng của Khiết Như liền méo xệch một nửa.
Hạo Duy Thần không giấu được thắc mắc, hỏi:
- Em là em gái Bin sao? Sao anh chưa từng gặp em nhỉ?
Vũ Thiên Minh đối diện thầm trách Hạo Duy Thần lắm lời, mặt mũi cậu đen một khoảng lớn.
Khiết Như không trả lời chỉ gật đầu, sau đó thong thả gắp thức ăn, hành động đáng yêu của Khiết Như càng làm mối nghi vấn trong lòng Hạo Duy Thần trỗi dậy.
Rốt cuộc Vũ Thiên Minh đang che giấu điều gì?
- Nhưng mà...
- Shyz, thức ăn nguội hết rồi kìa!
Bin nhắc nhở.
Nhìn Thiên Minh, Hạo Duy Thần miễn cưỡng ừ một tiếng, cả hai công khai đấu bằng mắt.
“Cái thằng này, con bé rõ ràng không phải em gái của em đúng không?”
“Nếu anh biết rồi thì im lặng giùm em đi, đừng có mà nói lung tung.”
“Được thôi, anh sẽ cố gắng giữ bí mật này giúp em.”
“Không ai nói giúp mà không có điều kiện cả. Nói nhanh, anh thật ra muốn điều gì?”
“Tất nhiên là... anh không nói em biết.”
***
- Á! Có nhện! Anh Bin cứu em với!
“Nhện? Lớn từng mày tuổi lại sợ nhện? Đúng là trên đời này loại người nào cũng có mà. Nhưng mà không sao, dù sao mình cũng vừa mắt với nó, bây giờ Vũ Thiên Minh lại không có ở đây, mình nhất định phải nhân dịp này khiến nó biết khó mà rời khỏi Vũ gia.”
Nghĩ đến Vũ Thiên Minh bây giờ đang học thêm ở trường, ba mẹ lại bận việc công ty, Vũ Khải Nguyên cho rằng đây là cơ hội tốt!
Vừa rồi nghe Khiết Như nhắc đến trong phòng nó có nhện, Vũ Khải Nguyên liền nghĩ đến Jerry xuất hiện ở bên trong, không chần chừ đi vào.
Vũ Khiết Như ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài phát hiện người đến là Khải Nguyên, nó mừng quýnh gọi lớn:
- Anh ơi, có nhện, anh mau bắt nó đi, em rất sợ!
Vũ Khải Nguyên quan sát bắt gặp mặt mũi Vũ Khiết Như trắng bệch, trong lòng không hiểu vì sao có chút không đành lòng, tuy nhiên chỉ vừa nghĩ đến Vũ gia xuất hiện thêm thành viên cậu lại thấy khó chịu cực hạn.
Vũ Khải Nguyên không đoái hoài Khiết Như, hai mắt lần này rơi phải con nhện trắng trên giường, lời lẽ gai góc bật ra từ cổ họng.
- Có lẽ là Jerry chỉ muốn đến đây chào hỏi mày, tại sao mày lại phản ứng như vậy chứ? Suy cho cùng Jerry rất đáng yêu, mày không thấy vậy sao?
- Jerry?
Vũ Khiết Như sửng người, thời điểm này Vũ Khải Nguyên cũng ngẩng lên, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Vũ Khải Nguyên di chuyển hai tay vào túi quần, lạnh lẽo đối mặt Vũ Khiết Như.
- Ranh con, đến giờ mày vẫn còn chưa thông suốt hay sao? Tại sao bổn thiếu gia lại không vừa mắt mày?
Vũ Khiết Như lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh nói:
- Bởi vì Khiết Như con lẽ đã làm anh giận, cho nên anh mới lạnh nhạt, không vui khi nhìn thấy Khiết Như có phải không?
- Tất cả đều không đúng.
- Vậy thì… có phải Khiết Như làm sai chuyện gì không?
- Không phải!
- Vậy là nguyên nhân gì kia chứ?
Khiết Như dần mất hết kiên nhẫn, giọng nói đã không khỏi run rẩy, tuy nhiên Vũ Khải Nguyên từ đầu đến cuối đều chỉ một thái độ.
Ngữ điệu càng không thể hòa nhã.
Vũ Khải Nguyên đi thẳng vào trọng tâm, cứng giọng nói:
- Ranh con, bổn thiếu gia vì sao lại không giống Vũ Thiên Minh đối tốt với mày, chỉ có một nguyên nhân mà thôi, bởi vì mày không phải là em gái của bổn thiếu gia, với Vũ gia càng không có quan hệ. Mày không làm sai gì cả, điều sai duy nhất của mày chính là xuất hiện ở Vũ gia, khiến cho bổn thiếu gia không vừa mắt, mày nghe thấy rồi chứ?
Người đó nói xong liền dừng lại đột ngột, hai mắt rơi phải sợi dây chuyền dưới chân, đột nhiên liền nghi vấn rốt cuộc ai lại bất cẩn đến như vậy?
Thời điểm Hạo Duy Thần cúi xuống nhặt sợi dây chuyền lên, từ xa Khiết Như đúng lúc cũng lao về chỗ anh, không ngờ còn chưa chạm đến đã bị anh lấy được.
Hạo Duy Thần cầm lấy sợi dây chuyền trong tay, đứng dậy, nhìn Khiết Như, nhất thời làm nữ nhân ngây ngốc.
Đối diện, Hạo Duy Thần sửng người.
Trong lúc Hạo Duy Thần vẫn còn chưa rõ bản thân anh bị gì, Vũ Khiết Như đứng trực diện chủ động lên tiếng hỏi:
- Sao... sao anh lại nhìn em như vậy chứ?
Lập tức Hạo Duy Thần giật mình, chăm chú nhìn kỹ Khiết Như hơn, không chế ngự tiến lại, theo quán tính Vũ Khiết Như lùi về sau, cả người chạm vào chậu hoa đặt gần đó.
Lúc này Hạo Duy Thần cũng dừng lại.
Vũ Khiết Như đen mặt, nó lắp bắp:
- Nè... anh... muốn làm cái gì vậy?
Hạo Duy Thần phì cười, chính anh vô tội nói:
- Anh không phải là kẻ xấu, cho nên em đứng yên một chút được không?
- Tại sao chứ?
- Bởi vì trên tóc của em có...
- Á... Mau mau lấy nó ra! Mau giúp em!
Hạo Duy Thần còn chưa kịp nói hết, Vũ Khiết Như đã ôm chầm lấy anh, làm đến toàn thân Hạo Duy Thần xơ cứng.
Hạo Duy Thần mất vài giây mới phục hồi lại tinh thần, vươn tay, nhặt lấy chiếc lá ở trên tóc Khiết Như, tùy tiện cười một tiếng.
Anh nói:
- Đồ ngốc, chỉ là chiếc lá thôi, em không cần phải xiết chặt anh như vậy đâu. Hơn nữa đây còn là cái ôm đầu của anh, em có nên chịu trách nhiệm với anh một chút không?
Nghe thấy, Vũ Khiết Như giật mình, xấu hổ đẩy Hạo Duy Thần ra, tay nhỏ chỉ vào sợi dây chuyền trên tay Hạo Duy Thần.
- Trả cho em!
Hạo Duy Thần sửng người, hồi lâu cũng hiểu ý Khiết Như, khụy gối xuống, kéo đem Khiết Như lại gần anh.
- Sợi dây chuyền lúc nãy mà anh nhặt được, nó thật sự là của em sao?
Anh hỏi, nó gật đầu.
- Vậy thì được rồi, giữ nó cho kĩ vào. Lần này có anh, nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu có biết không?
Anh dặn, sau đó hỏi nó tiếp:
- Em gái, em đến đây một mình sao?
- Dạ không có!
- Vậy thì...
Cùng lúc này, từ xa, Vũ Thiên Minh bất ngờ liền gọi lớn một tiếng:
- Khiết Như!
***
Một lúc sau, tại nhà hàng.
- Xin mời quý khách, chúc quý khách dùng ngon miệng!
- Cảm ơn!
Anh đáp, phục vụ sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Hạo Duy Thần vui vẻ quay lại nhìn hết thảy hai đứa trẻ trước mặt, theo quán tính mỉm cười, nhưng khi vừa bắt gặp nụ cười đó của anh miệng của Khiết Như liền méo xệch một nửa.
Hạo Duy Thần không giấu được thắc mắc, hỏi:
- Em là em gái Bin sao? Sao anh chưa từng gặp em nhỉ?
Vũ Thiên Minh đối diện thầm trách Hạo Duy Thần lắm lời, mặt mũi cậu đen một khoảng lớn.
Khiết Như không trả lời chỉ gật đầu, sau đó thong thả gắp thức ăn, hành động đáng yêu của Khiết Như càng làm mối nghi vấn trong lòng Hạo Duy Thần trỗi dậy.
Rốt cuộc Vũ Thiên Minh đang che giấu điều gì?
- Nhưng mà...
- Shyz, thức ăn nguội hết rồi kìa!
Bin nhắc nhở.
Nhìn Thiên Minh, Hạo Duy Thần miễn cưỡng ừ một tiếng, cả hai công khai đấu bằng mắt.
“Cái thằng này, con bé rõ ràng không phải em gái của em đúng không?”
“Nếu anh biết rồi thì im lặng giùm em đi, đừng có mà nói lung tung.”
“Được thôi, anh sẽ cố gắng giữ bí mật này giúp em.”
“Không ai nói giúp mà không có điều kiện cả. Nói nhanh, anh thật ra muốn điều gì?”
“Tất nhiên là... anh không nói em biết.”
***
- Á! Có nhện! Anh Bin cứu em với!
“Nhện? Lớn từng mày tuổi lại sợ nhện? Đúng là trên đời này loại người nào cũng có mà. Nhưng mà không sao, dù sao mình cũng vừa mắt với nó, bây giờ Vũ Thiên Minh lại không có ở đây, mình nhất định phải nhân dịp này khiến nó biết khó mà rời khỏi Vũ gia.”
Nghĩ đến Vũ Thiên Minh bây giờ đang học thêm ở trường, ba mẹ lại bận việc công ty, Vũ Khải Nguyên cho rằng đây là cơ hội tốt!
Vừa rồi nghe Khiết Như nhắc đến trong phòng nó có nhện, Vũ Khải Nguyên liền nghĩ đến Jerry xuất hiện ở bên trong, không chần chừ đi vào.
Vũ Khiết Như ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài phát hiện người đến là Khải Nguyên, nó mừng quýnh gọi lớn:
- Anh ơi, có nhện, anh mau bắt nó đi, em rất sợ!
Vũ Khải Nguyên quan sát bắt gặp mặt mũi Vũ Khiết Như trắng bệch, trong lòng không hiểu vì sao có chút không đành lòng, tuy nhiên chỉ vừa nghĩ đến Vũ gia xuất hiện thêm thành viên cậu lại thấy khó chịu cực hạn.
Vũ Khải Nguyên không đoái hoài Khiết Như, hai mắt lần này rơi phải con nhện trắng trên giường, lời lẽ gai góc bật ra từ cổ họng.
- Có lẽ là Jerry chỉ muốn đến đây chào hỏi mày, tại sao mày lại phản ứng như vậy chứ? Suy cho cùng Jerry rất đáng yêu, mày không thấy vậy sao?
- Jerry?
Vũ Khiết Như sửng người, thời điểm này Vũ Khải Nguyên cũng ngẩng lên, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Vũ Khải Nguyên di chuyển hai tay vào túi quần, lạnh lẽo đối mặt Vũ Khiết Như.
- Ranh con, đến giờ mày vẫn còn chưa thông suốt hay sao? Tại sao bổn thiếu gia lại không vừa mắt mày?
Vũ Khiết Như lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh nói:
- Bởi vì Khiết Như con lẽ đã làm anh giận, cho nên anh mới lạnh nhạt, không vui khi nhìn thấy Khiết Như có phải không?
- Tất cả đều không đúng.
- Vậy thì… có phải Khiết Như làm sai chuyện gì không?
- Không phải!
- Vậy là nguyên nhân gì kia chứ?
Khiết Như dần mất hết kiên nhẫn, giọng nói đã không khỏi run rẩy, tuy nhiên Vũ Khải Nguyên từ đầu đến cuối đều chỉ một thái độ.
Ngữ điệu càng không thể hòa nhã.
Vũ Khải Nguyên đi thẳng vào trọng tâm, cứng giọng nói:
- Ranh con, bổn thiếu gia vì sao lại không giống Vũ Thiên Minh đối tốt với mày, chỉ có một nguyên nhân mà thôi, bởi vì mày không phải là em gái của bổn thiếu gia, với Vũ gia càng không có quan hệ. Mày không làm sai gì cả, điều sai duy nhất của mày chính là xuất hiện ở Vũ gia, khiến cho bổn thiếu gia không vừa mắt, mày nghe thấy rồi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.