Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 89: Ngoại Truyện 7: Anh Sẽ Ở Bên Em
T Miu's K
07/06/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
10 tuổi, có một lần Khiết Như bị bạn học trêu chọc là không có ba mẹ, lúc đó bảo bối nhỏ đã vô cùng buồn bã, suốt ngày luôn nhốt mình trong phòng, đến khi Tiêu Nhiên từ tập đoàn về nhà, bác Nam liền đem chuyện này nói lại cho anh nghe.
Cửa không khóa, Tiêu Nhiên từ bên ngoài bước vào, Khiết Như trên giường phản ứng nhanh nhẹn kéo chăn trùm lên người, căn bản không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng nó đang khóc.
Mặc dù điều kiện sống ở đây rất tốt, Tiêu Nhiên ngược lại càng chu đáo vô cùng, nhưng mà anh là anh trai, vĩnh viễn không thể biến cho Khiết Như một gia đình hoàn chỉnh.
Sau khi rời khỏi Việt Nam, anh từng hứa nếu như Khiết Như có ngày muốn tìm lại gia đình, anh nhất định sẽ không ngăn cản nó!
Tiêu Nhiên khép cửa lại, đi qua giường, ngồi xuống.
Tinh tế, mở miệng:
- Khiết Như, bác Nam vừa nãy đã nói mọi chuyện với anh rồi, em đừng gặm nhấm nó một mình, không phải chúng ta giống nhau sao?
Tiêu Nhiên từ nhỏ cũng không có ba mẹ, người bên cạnh nuôi dạy anh là ông, với anh, những gì mà nó vừa trải qua anh đều đã từng trải.
Tóm lại, có thể nói là người trong cuộc hiểu rõ người trong cuộc cần gì!
Khiết Như nín khóc, chủ động tung chăn ra, ngồi dậy, vòng tay ôm chặt cổ Tiêu Nhiên.
Nũng nịu, gọi:
- Anh hai!
Tiêu Nhiên theo phản xạ ôm lấy thân thể bé nhỏ của bảo bối, khóe môi lộ ra một nụ cười ấm áp.
Âm thanh êm dịu truyền thẳng đến tai nhỏ.
- Bảo bối ngốc, không phải anh Tiêu Nhiên từng nói, bản thân anh giống như một viên kẹo, khi Khiết Như buồn, liền ở bên anh sẽ thấy thoải mái không phải sao? Sau này, đừng giấu trong lòng nữa, anh Tiêu Nhiên mãi mãi luôn ở bên cạnh em, cùng em vượt qua mọi thứ!
Tiêu Khiết Như nghe thấy mấy lời của Tiêu Nhiên, buồn bã cũng không còn, theo quán tính mỉm cười, tay nhỏ càng xiết chặt cổ anh.
- Anh Tiêu Nhiên, Khiết Như không buồn nữa, bởi vì Khiết Như biết, nếu như em buồn, anh hai cũng sẽ buồn, chỉ có khi em vui vẻ, anh hai mới không lo lắng cho em, anh hai nói có phải không?
- Không sai, bởi vì Khiết Như là sinh mạng của anh, tất thảy những chuyện có liên quan đến em, anh đều sẽ để ý.
Tiêu Nhiên không suy nghĩ, đáp.
Lời lẽ ngọt ngào vừa vặn làm cho bảo bối nhỏ mềm nhũn.
Không khỏi xấu hổ, nói:
- Anh hai đúng là quá ngọt ngào, nhưng mà Khiết Như rất thích nghe!
Tiêu Nhiên từ lúc mang Khiết Như trở về liền biết nói ngọt ngào, phần lớn đều thay đổi tích cực, mặc dù tất thảy đều rất tốt, chỉ là cá nhân Nhậm Đại Nghiên nghe thấy lại không quen!
Từ bên ngoài đẩy cửa đi vào trong, ganh tỵ nói:
- Hai anh em của anh đúng là làm người ta ganh tỵ mà, em sắp không chịu được rồi đấy!
Lập tức, Tiêu Nhiên “...” mấy lời này không thích hợp để người ngoài nghe cũng để Nhậm Đại Nghiên nghe được, vô cùng xấu hổ!
Tiêu Khiết Như “...” vô tội nhìn Đại Nghiên, xem như không có chuyện gì!
10 tuổi, có một lần Khiết Như bị bạn học trêu chọc là không có ba mẹ, lúc đó bảo bối nhỏ đã vô cùng buồn bã, suốt ngày luôn nhốt mình trong phòng, đến khi Tiêu Nhiên từ tập đoàn về nhà, bác Nam liền đem chuyện này nói lại cho anh nghe.
Cửa không khóa, Tiêu Nhiên từ bên ngoài bước vào, Khiết Như trên giường phản ứng nhanh nhẹn kéo chăn trùm lên người, căn bản không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng nó đang khóc.
Mặc dù điều kiện sống ở đây rất tốt, Tiêu Nhiên ngược lại càng chu đáo vô cùng, nhưng mà anh là anh trai, vĩnh viễn không thể biến cho Khiết Như một gia đình hoàn chỉnh.
Sau khi rời khỏi Việt Nam, anh từng hứa nếu như Khiết Như có ngày muốn tìm lại gia đình, anh nhất định sẽ không ngăn cản nó!
Tiêu Nhiên khép cửa lại, đi qua giường, ngồi xuống.
Tinh tế, mở miệng:
- Khiết Như, bác Nam vừa nãy đã nói mọi chuyện với anh rồi, em đừng gặm nhấm nó một mình, không phải chúng ta giống nhau sao?
Tiêu Nhiên từ nhỏ cũng không có ba mẹ, người bên cạnh nuôi dạy anh là ông, với anh, những gì mà nó vừa trải qua anh đều đã từng trải.
Tóm lại, có thể nói là người trong cuộc hiểu rõ người trong cuộc cần gì!
Khiết Như nín khóc, chủ động tung chăn ra, ngồi dậy, vòng tay ôm chặt cổ Tiêu Nhiên.
Nũng nịu, gọi:
- Anh hai!
Tiêu Nhiên theo phản xạ ôm lấy thân thể bé nhỏ của bảo bối, khóe môi lộ ra một nụ cười ấm áp.
Âm thanh êm dịu truyền thẳng đến tai nhỏ.
- Bảo bối ngốc, không phải anh Tiêu Nhiên từng nói, bản thân anh giống như một viên kẹo, khi Khiết Như buồn, liền ở bên anh sẽ thấy thoải mái không phải sao? Sau này, đừng giấu trong lòng nữa, anh Tiêu Nhiên mãi mãi luôn ở bên cạnh em, cùng em vượt qua mọi thứ!
Tiêu Khiết Như nghe thấy mấy lời của Tiêu Nhiên, buồn bã cũng không còn, theo quán tính mỉm cười, tay nhỏ càng xiết chặt cổ anh.
- Anh Tiêu Nhiên, Khiết Như không buồn nữa, bởi vì Khiết Như biết, nếu như em buồn, anh hai cũng sẽ buồn, chỉ có khi em vui vẻ, anh hai mới không lo lắng cho em, anh hai nói có phải không?
- Không sai, bởi vì Khiết Như là sinh mạng của anh, tất thảy những chuyện có liên quan đến em, anh đều sẽ để ý.
Tiêu Nhiên không suy nghĩ, đáp.
Lời lẽ ngọt ngào vừa vặn làm cho bảo bối nhỏ mềm nhũn.
Không khỏi xấu hổ, nói:
- Anh hai đúng là quá ngọt ngào, nhưng mà Khiết Như rất thích nghe!
Tiêu Nhiên từ lúc mang Khiết Như trở về liền biết nói ngọt ngào, phần lớn đều thay đổi tích cực, mặc dù tất thảy đều rất tốt, chỉ là cá nhân Nhậm Đại Nghiên nghe thấy lại không quen!
Từ bên ngoài đẩy cửa đi vào trong, ganh tỵ nói:
- Hai anh em của anh đúng là làm người ta ganh tỵ mà, em sắp không chịu được rồi đấy!
Lập tức, Tiêu Nhiên “...” mấy lời này không thích hợp để người ngoài nghe cũng để Nhậm Đại Nghiên nghe được, vô cùng xấu hổ!
Tiêu Khiết Như “...” vô tội nhìn Đại Nghiên, xem như không có chuyện gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.