Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 32: Người Đồng Ý Cúi Xuống Dưới Chân Em Để Buộc Lại Dây Giày
T Miu's K
20/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Vừa rồi Vũ Khải Nguyên biết cả đám bận việc, liền đến tìm Khiết Như, hòng giải thích rõ mọi chuyện.
Khiết Như trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, đóng laptop, rời khỏi giường.
Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, toàn thân truyền đến loạt cảm giác ớn lạnh.
Thừa dịp này, ôm chầm lấy bảo bối.
Tiêu Khiết Như giật mình, theo quán tính cựa quậy, hai tay đánh lưng anh liên tục.
- Vũ Khải Nguyên, thả tôi ra, anh vô sỉ!
Vũ Khải Nguyên diện vô biểu tình, cúi đầu, hôn tóc tiểu thiên hạ, hai tay cố định ôm lấy hông Khiết Như, bảo bối càng cựa quậy, anh lại càng xiết chặt, vừa vặn cảm nhận rõ da thịt mềm mại va chạm với hạ thân đang nóng rực của anh.
Bá đạo, cười một tiếng.
- Khiết Như, nếu em còn cựa quậy, anh không biết anh sẽ làm gì em đâu nhé.
Tiêu Khiết Như dừng lại, đánh lưng anh.
- Thả tôi ra!
Không thỏa thuận, lại thủ thỉ bên tai tiểu bảo bối.
- Người của em thơm còn mềm mại như vậy, anh sao có thể buông em chứ?
Tiêu Khiết Như xấu hổ, hận không thể giết chết nam nhân này, khó chịu, nói:
- Vũ Khải Nguyên, câu nói này rốt cuộc anh đã nói với bao nhiêu cô gái rồi? Tôi thật sự xem thường anh, anh chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
- Không sai, từ lúc em rời khỏi anh đến giờ, anh đều sống rất đau khổ. Cho nên Khiết Như, những thiệt thòi mà anh chịu, em có thể nào để anh ôm em một chút không?
- Vũ Khải Nguyên, anh là người xấu, anh là người không có trách nhiệm, anh mau thả tôi ra.
Vũ Khải Nguyên không khỏi hạ lông mày, dứt khoát buông Tiêu Khiết Như ra, nghiêng đầu, khóa chặt môi nó lại.
***
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, vừa vặn để bảo bối xoay mặt lại với anh, môi mỏng không ngừng khuấy đảo bên trong khoang miệng nhỏ xinh đẹp, liếm mút, nuốt lấy hô hấp tiểu thiên hạ.
Không biết kéo dài bao lâu, chỉ biết vừa rồi Vũ Khải Nguyên đã liên tục bày ra vẻ mặt háo sắc này, chạm đến môi nó liền không muốn rời khỏi.
Toàn thân Tiêu Khiết Như mềm nhũn, ở trong lòng Vũ Khải Nguyên, không khỏi ủy khuất.
Liên tục bị đem ra cợt nhả như vậy, rốt cuộc bọn họ xem nó là cái gì?
Cảm thấy thỏa mãn, dừng lại, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
- Ưm...
Khiết Như thở hổn hển, Vũ Khải Nguyên nhìn thấy không giấu được chua xót, nâng cằm bảo bối lên.
Nó nhìn anh, mắt đỏ hoe.
- Khiết Như, sao còn không biết cách thở? Hạo Thy Nhật không dạy em hay sao?
Nó cắn răng.
- Vô sỉ.
Vũ Khải Nguyên cười cười, ngậm lấy môi bảo bối.
Xong, nhanh chóng rời khỏi, vô tội nhìn Khiết Như.
- Em còn chửi anh một câu, anh liền hôn em một lần, em có muốn thử không?
Tiêu Khiết Như tức giận, đấm vào ngực Khải Nguyên.
- Thả tôi ra, anh là người xấu.
- Còn nói anh là người xấu, có phải em hiểu lầm anh gì không?
- Anh còn không tự biết, anh có con bên ngoài, anh còn nói như mình vô tội sao?
Vũ Khải Nguyên không khỏi hạ lông mày.
- Em là đang ghen sao?
Tiêu Khiết Như phủ định:
- Ai thèm ghen với anh, tôi thấy xem thường anh thì đúng hơn.
Vũ Khải Nguyên bấm bụng, gật đầu:
- Được, anh không ngại nói với em, anh chưa từng xảy ra quan hệ ở bên ngoài, càng không phải loại người tùy tiện. Nụ hôn lúc nãy, kỳ thật cũng là nụ hôn đầu. Nếu như nói trách nhiệm, có phải em nên chịu trách nhiệm với anh không?
Nghe đến đây, Tiêu Khiết Như giãy nãy.
- Thả tôi ra, tôi ghét anh.
Vũ Khải Nguyên cố định ôm bảo bối, áp sát môi Khiết Như, nhoẻn miệng cười một tiếng.
- Cô bé, còn không mau ngoan ngoãn chịu trách nhiệm với anh, em như vậy còn dám nói chính nghĩa, có phải quá khoa trương rồi không?
Nó liếc anh, tay nhỏ bịt miệng Khải Nguyên lại.
- Cầm thú!
Vũ Khải Nguyên thu tay về, cầm lấy tay nhỏ non nõn, đặt lên một nụ hôn, mắt có ý cười.
- Khiết Như, anh yêu em.
Vừa rồi Vũ Khải Nguyên biết cả đám bận việc, liền đến tìm Khiết Như, hòng giải thích rõ mọi chuyện.
Khiết Như trong phòng nghe được tiếng gõ cửa, đóng laptop, rời khỏi giường.
Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, toàn thân truyền đến loạt cảm giác ớn lạnh.
Thừa dịp này, ôm chầm lấy bảo bối.
Tiêu Khiết Như giật mình, theo quán tính cựa quậy, hai tay đánh lưng anh liên tục.
- Vũ Khải Nguyên, thả tôi ra, anh vô sỉ!
Vũ Khải Nguyên diện vô biểu tình, cúi đầu, hôn tóc tiểu thiên hạ, hai tay cố định ôm lấy hông Khiết Như, bảo bối càng cựa quậy, anh lại càng xiết chặt, vừa vặn cảm nhận rõ da thịt mềm mại va chạm với hạ thân đang nóng rực của anh.
Bá đạo, cười một tiếng.
- Khiết Như, nếu em còn cựa quậy, anh không biết anh sẽ làm gì em đâu nhé.
Tiêu Khiết Như dừng lại, đánh lưng anh.
- Thả tôi ra!
Không thỏa thuận, lại thủ thỉ bên tai tiểu bảo bối.
- Người của em thơm còn mềm mại như vậy, anh sao có thể buông em chứ?
Tiêu Khiết Như xấu hổ, hận không thể giết chết nam nhân này, khó chịu, nói:
- Vũ Khải Nguyên, câu nói này rốt cuộc anh đã nói với bao nhiêu cô gái rồi? Tôi thật sự xem thường anh, anh chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.
- Không sai, từ lúc em rời khỏi anh đến giờ, anh đều sống rất đau khổ. Cho nên Khiết Như, những thiệt thòi mà anh chịu, em có thể nào để anh ôm em một chút không?
- Vũ Khải Nguyên, anh là người xấu, anh là người không có trách nhiệm, anh mau thả tôi ra.
Vũ Khải Nguyên không khỏi hạ lông mày, dứt khoát buông Tiêu Khiết Như ra, nghiêng đầu, khóa chặt môi nó lại.
***
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, vừa vặn để bảo bối xoay mặt lại với anh, môi mỏng không ngừng khuấy đảo bên trong khoang miệng nhỏ xinh đẹp, liếm mút, nuốt lấy hô hấp tiểu thiên hạ.
Không biết kéo dài bao lâu, chỉ biết vừa rồi Vũ Khải Nguyên đã liên tục bày ra vẻ mặt háo sắc này, chạm đến môi nó liền không muốn rời khỏi.
Toàn thân Tiêu Khiết Như mềm nhũn, ở trong lòng Vũ Khải Nguyên, không khỏi ủy khuất.
Liên tục bị đem ra cợt nhả như vậy, rốt cuộc bọn họ xem nó là cái gì?
Cảm thấy thỏa mãn, dừng lại, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
- Ưm...
Khiết Như thở hổn hển, Vũ Khải Nguyên nhìn thấy không giấu được chua xót, nâng cằm bảo bối lên.
Nó nhìn anh, mắt đỏ hoe.
- Khiết Như, sao còn không biết cách thở? Hạo Thy Nhật không dạy em hay sao?
Nó cắn răng.
- Vô sỉ.
Vũ Khải Nguyên cười cười, ngậm lấy môi bảo bối.
Xong, nhanh chóng rời khỏi, vô tội nhìn Khiết Như.
- Em còn chửi anh một câu, anh liền hôn em một lần, em có muốn thử không?
Tiêu Khiết Như tức giận, đấm vào ngực Khải Nguyên.
- Thả tôi ra, anh là người xấu.
- Còn nói anh là người xấu, có phải em hiểu lầm anh gì không?
- Anh còn không tự biết, anh có con bên ngoài, anh còn nói như mình vô tội sao?
Vũ Khải Nguyên không khỏi hạ lông mày.
- Em là đang ghen sao?
Tiêu Khiết Như phủ định:
- Ai thèm ghen với anh, tôi thấy xem thường anh thì đúng hơn.
Vũ Khải Nguyên bấm bụng, gật đầu:
- Được, anh không ngại nói với em, anh chưa từng xảy ra quan hệ ở bên ngoài, càng không phải loại người tùy tiện. Nụ hôn lúc nãy, kỳ thật cũng là nụ hôn đầu. Nếu như nói trách nhiệm, có phải em nên chịu trách nhiệm với anh không?
Nghe đến đây, Tiêu Khiết Như giãy nãy.
- Thả tôi ra, tôi ghét anh.
Vũ Khải Nguyên cố định ôm bảo bối, áp sát môi Khiết Như, nhoẻn miệng cười một tiếng.
- Cô bé, còn không mau ngoan ngoãn chịu trách nhiệm với anh, em như vậy còn dám nói chính nghĩa, có phải quá khoa trương rồi không?
Nó liếc anh, tay nhỏ bịt miệng Khải Nguyên lại.
- Cầm thú!
Vũ Khải Nguyên thu tay về, cầm lấy tay nhỏ non nõn, đặt lên một nụ hôn, mắt có ý cười.
- Khiết Như, anh yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.