Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 49: Quà Của Em Sao? Tính Vào Tôi Là Được Rồi !
T Miu's K
31/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Buổi tối Khiết Như lang thang xuống nhà tìm nước uống, lúc vào bếp trùng hợp nhìn thấy Hạo Thy Nhật, phỏng đoán anh đang nấu canh gà, tò mò đi lại xem, ngửi được bụng dạ liền biểu tình dữ dội.
Trước đây ngoại trừ giải quyết khối việc ở công ty, anh còn thường dành thời gian tự xử lý việc nhà, lâu dần hình thành thói quen tốt, nấu ăn với anh càng là chuyện nhặt nhạnh.
Lại nghĩ Hạo Thy Nhật hôm nay còn tự tay xuống bếp nấu bữa tối, trời chắc chắn sẽ có bão!
Hạo Thy Nhật phía trước tinh tế nhận thức được từ phía sau có người, không nghĩ cũng biết là Khiết Như, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
- Khiết Như, có phải là bị tôi mê hoặc rồi hay không?
Đang yên đang lành bị anh dọa, Tiêu Khiết Như giật mình.
Thẹn quá hóa giận, nói:
- Làm gì có chứ, anh thèm mê hoặc anh, anh xấu xa như vậy tôi không có hứng thú đâu.
Nói xong, xoay người, đi lại tủ lạnh lấy nước lọc.
Hạo Thy Nhật nghe đến bảo bối nói không có hứng thú, không khỏi hạ lông mày.
Anh vì sợ sức khỏe nó không tốt đặc biệt nấu canh gà giúp Khiết Như tẩm bổ, nó không những không biết ơn còn xem anh như người ngoài, được, món nợ này anh nhất định sẽ đòi lại, tuyệt không để nó yên ổn.
Khiết Như uống xong nước, đóng tủ lạnh, có ý rời khỏi liền bị Hạo Thy Nhật chặn lại, mặt mũi nam nhân đen hệt như đít nồi.
- Gây sự xong lại muốn rời khỏi, em có phải là quá vô ưu rồi hay không?
Tiêu Khiết Như không hiểu, tròn xoe mắt.
- Tôi gây sự khi nào chứ? Anh có phải đã ấm đầu rồi không?
Vừa dứt câu Khiết Như chỉ muốn tự tay vả vào mặt vài cái, hôm nay chắc chắn là một ngày tồi tệ với nó rồi, ngay cả uống nước cũng gặp phải ác ma, cho dù nó không bị giết cũng còn nửa cái mạng.
- Còn nói không gây sự, vậy câu em vừa nói, có được tính là gây sự hay không?
Anh đi lại, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bi thiết của Khiết Như, kỳ thực giờ phút này, chỉ muốn trực tiếp ăn sạch sẽ bảo bối, có như vậy anh mới được đảm bảo.
Lại nói:
- Tiêu Khiết Như, em đừng tưởng có Tiêu Nhiên và Hạo Duy Thần chống lưng thì tôi không làm gì được em, nếu như em còn không nghe lời, tôi nhất định sẽ không tha cho em đâu.
Dù sao cũng chỉ là một lời nói, anh ta hà tất phải như vậy? Huống hồ bây giờ nó đang bệnh, anh ta có thể tùy tiện động vào người nó sao, nó không tin anh ta dám ra tay.
Khiết Như bình tĩnh xác định lại mọi việc, vui vẻ đối mặt Hạo Thy Nhật.
- Hạo tổng, tôi còn có việc phải làm, nếu anh muốn tìm người gây sự, e là người đó không phải tôi rồi a.
Thời điểm Khiết Như vừa lướt qua, Hạo Thy Nhật phản ứng kịp thời nắm tay nó kéo lại, dứt khoát mang bảo bối đặt lên bàn, vừa vặn để hông anh ở giữa hai chân Tiêu Khiết Như.
Phần váy tuy không quá ngắn, nhưng mà, nhưng mà cái tư thế quái quỷ này...
- Này, anh làm gì vậy chứ?
Nó hoảng hốt, bởi vì toàn bộ thân thể đều bị anh đóng đinh, chạy cũng chạy không được.
Hạo Thy Nhật hài lòng với loại tư thế này, hai tay ôm lấy eo Khiết Như, đầu nghiêng thấp một chút, không quá lâu sẽ chạm môi bảo bối.
Khiết Như cảm nhận được hơi thở Hạo Thy Nhật, lại quá gần gũi đối mặt anh, nhịp tim đập loạn xạ.
Biết được bảo bối nhỏ hồi hộp, bản thân anh cũng vô cùng khẩn trương, không chờ được, khóa chặt môi nó lại.
- Ưm... Ưm...
Âm thanh tựa hồ mật ngọt, phát ra càng làm anh động tình, ra sức cắn mút kịch liệt hơn.
Cuối cùng, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
Tiêu Khiết Như cảm thấy đầu óc nó trống rỗng, cổ họng xơ cứng lại.
Ăn xong đậu hũ, tâm trạng Hạo Thy Nhật liền vô cùng thoải mái, ban cho Khiết Như một nụ cười rạng rỡ.
- Bảo bối, vì sợ cơ thể em như vậy sẽ không thể chịu được, tôi đặc biệt nấu canh gà bồi bổ cơ thể em, có như vậy, ngày tháng sau này em mới có sức đề kháng tốt, cùng với tôi tăng ca.
Boong, đầu nó như vừa va phải đá, trừng mắt nhìn Thy Nhật.
- Anh...
- Tôi làm sao?
- Anh là đồ bỉ ổi!
Hạo Thy Nhật diện vô biểu tình, đáp:
- Chỉ bỉ ổi với em thôi, bảo bối!
Lời vừa dứt, liền ngậm lấy môi Khiết Như.
Buổi tối Khiết Như lang thang xuống nhà tìm nước uống, lúc vào bếp trùng hợp nhìn thấy Hạo Thy Nhật, phỏng đoán anh đang nấu canh gà, tò mò đi lại xem, ngửi được bụng dạ liền biểu tình dữ dội.
Trước đây ngoại trừ giải quyết khối việc ở công ty, anh còn thường dành thời gian tự xử lý việc nhà, lâu dần hình thành thói quen tốt, nấu ăn với anh càng là chuyện nhặt nhạnh.
Lại nghĩ Hạo Thy Nhật hôm nay còn tự tay xuống bếp nấu bữa tối, trời chắc chắn sẽ có bão!
Hạo Thy Nhật phía trước tinh tế nhận thức được từ phía sau có người, không nghĩ cũng biết là Khiết Như, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
- Khiết Như, có phải là bị tôi mê hoặc rồi hay không?
Đang yên đang lành bị anh dọa, Tiêu Khiết Như giật mình.
Thẹn quá hóa giận, nói:
- Làm gì có chứ, anh thèm mê hoặc anh, anh xấu xa như vậy tôi không có hứng thú đâu.
Nói xong, xoay người, đi lại tủ lạnh lấy nước lọc.
Hạo Thy Nhật nghe đến bảo bối nói không có hứng thú, không khỏi hạ lông mày.
Anh vì sợ sức khỏe nó không tốt đặc biệt nấu canh gà giúp Khiết Như tẩm bổ, nó không những không biết ơn còn xem anh như người ngoài, được, món nợ này anh nhất định sẽ đòi lại, tuyệt không để nó yên ổn.
Khiết Như uống xong nước, đóng tủ lạnh, có ý rời khỏi liền bị Hạo Thy Nhật chặn lại, mặt mũi nam nhân đen hệt như đít nồi.
- Gây sự xong lại muốn rời khỏi, em có phải là quá vô ưu rồi hay không?
Tiêu Khiết Như không hiểu, tròn xoe mắt.
- Tôi gây sự khi nào chứ? Anh có phải đã ấm đầu rồi không?
Vừa dứt câu Khiết Như chỉ muốn tự tay vả vào mặt vài cái, hôm nay chắc chắn là một ngày tồi tệ với nó rồi, ngay cả uống nước cũng gặp phải ác ma, cho dù nó không bị giết cũng còn nửa cái mạng.
- Còn nói không gây sự, vậy câu em vừa nói, có được tính là gây sự hay không?
Anh đi lại, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bi thiết của Khiết Như, kỳ thực giờ phút này, chỉ muốn trực tiếp ăn sạch sẽ bảo bối, có như vậy anh mới được đảm bảo.
Lại nói:
- Tiêu Khiết Như, em đừng tưởng có Tiêu Nhiên và Hạo Duy Thần chống lưng thì tôi không làm gì được em, nếu như em còn không nghe lời, tôi nhất định sẽ không tha cho em đâu.
Dù sao cũng chỉ là một lời nói, anh ta hà tất phải như vậy? Huống hồ bây giờ nó đang bệnh, anh ta có thể tùy tiện động vào người nó sao, nó không tin anh ta dám ra tay.
Khiết Như bình tĩnh xác định lại mọi việc, vui vẻ đối mặt Hạo Thy Nhật.
- Hạo tổng, tôi còn có việc phải làm, nếu anh muốn tìm người gây sự, e là người đó không phải tôi rồi a.
Thời điểm Khiết Như vừa lướt qua, Hạo Thy Nhật phản ứng kịp thời nắm tay nó kéo lại, dứt khoát mang bảo bối đặt lên bàn, vừa vặn để hông anh ở giữa hai chân Tiêu Khiết Như.
Phần váy tuy không quá ngắn, nhưng mà, nhưng mà cái tư thế quái quỷ này...
- Này, anh làm gì vậy chứ?
Nó hoảng hốt, bởi vì toàn bộ thân thể đều bị anh đóng đinh, chạy cũng chạy không được.
Hạo Thy Nhật hài lòng với loại tư thế này, hai tay ôm lấy eo Khiết Như, đầu nghiêng thấp một chút, không quá lâu sẽ chạm môi bảo bối.
Khiết Như cảm nhận được hơi thở Hạo Thy Nhật, lại quá gần gũi đối mặt anh, nhịp tim đập loạn xạ.
Biết được bảo bối nhỏ hồi hộp, bản thân anh cũng vô cùng khẩn trương, không chờ được, khóa chặt môi nó lại.
- Ưm... Ưm...
Âm thanh tựa hồ mật ngọt, phát ra càng làm anh động tình, ra sức cắn mút kịch liệt hơn.
Cuối cùng, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
Tiêu Khiết Như cảm thấy đầu óc nó trống rỗng, cổ họng xơ cứng lại.
Ăn xong đậu hũ, tâm trạng Hạo Thy Nhật liền vô cùng thoải mái, ban cho Khiết Như một nụ cười rạng rỡ.
- Bảo bối, vì sợ cơ thể em như vậy sẽ không thể chịu được, tôi đặc biệt nấu canh gà bồi bổ cơ thể em, có như vậy, ngày tháng sau này em mới có sức đề kháng tốt, cùng với tôi tăng ca.
Boong, đầu nó như vừa va phải đá, trừng mắt nhìn Thy Nhật.
- Anh...
- Tôi làm sao?
- Anh là đồ bỉ ổi!
Hạo Thy Nhật diện vô biểu tình, đáp:
- Chỉ bỉ ổi với em thôi, bảo bối!
Lời vừa dứt, liền ngậm lấy môi Khiết Như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.