Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)
Chương 21: Xiết Chặt Tôi Một Lúc! Trời Sẽ Sập 2 Sao?
T Miu's K
14/05/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Công viên X.
Từ khi chuyển thẳng đến Bắc Kinh, công việc của cả đám tương đối khá bận rộn, hôm nay lại đúng lễ tình nhân, cả bọn liền cùng nhau nghĩ phép, chạy đến nhà hàng chứng kiến Diên Bảo cầu hôn Phong Vũ Di, Vũ Thiên Minh cùng Hạo Duy Thần không tránh khỏi chua xót, cả hai lang thang một lúc cũng đi đến nơi này.
Lại nhìn đu quay, tâm trạng Hạo Duy Thần nặng nề, hơi thở nam tử không ổn định.
Chốc, Vũ Thiên Minh quay đầu, nhìn tất thảy Hạo Duy Thần.
- Nơi đây, là nơi anh bày tỏ với Khiết Như có đúng không? Hai người, cũng là bắt đầu từ nơi này đúng chứ?
Hạo Duy Thần sửng người, hồi lâu cũng chịu ừ một tiếng.
- Lẽ ra mọi thứ đều đã rất suôn sẻ, tiếc là... anh không đủ dũng khí đi cùng với con bé, chỉ có thể im lặng, nhìn con bé rời xa anh như vậy.
Vũ Thiên Minh vẫn đều đặn quan sát Hạo Duy Thần, phơi bày nụ cười nhạt.
- Nhưng ít ra, trong lòng Khiết Như, anh vẫn có vị trí rất quan trọng. Bởi vì với con bé mà nói, có yêu thì mới có hận không phải sao?
Đến đây, Hạo Duy Thần quay đầu, đồng tử đỏ hoe nhìn Thiên Minh, không khỏi khẩn trương.
- Con bé vẫn còn yêu anh sao?
Vũ Thiên Minh cười cười.
- Hạo Duy Thần, cho dù là như vậy thì đã sao? Khiết Như từng nói thời gian đã thay đổi, cho dù con bé còn yêu anh, với tính cách đó của nó, anh nghĩ con bé có thể quay về với anh sao?
Hạo Duy Thần lắc đầu:
- Cho dù không thể, anh sẽ biến nó thành có thể, bởi vì anh yêu Khiết Như, anh không thể sống mà không có con bé.
Vũ Thiên Minh gật đầu, anh hít sâu vài cái, cuối cùng, xoay người.
- Duy Thần, trước khi anh suy nghĩ muốn mang con bé trở về bên cạnh anh, em cũng đã suy nghĩ điều đó trước anh rồi. Bởi vì em cũng yêu Khiết Như, em không thể sống mà không có con bé, anh nghĩ, con bé lúc đó phải thế nào?
Lúc này, bên ngoài công viên.
- Nè nhanh lên, xuống xe, tôi muốn vào trong chơi đu quay.
Khiết Như biểu tình, vừa rồi không ngừng kéo tay nam nhân ra khỏi xe, diễn cảnh làm người nào đó ngứa mắt.
Tôn Mạn Nam rời khỏi xe, bối rối nhìn Khiết Như, cả người anh rã rời.
- Tiêu tiểu thư, nếu như ông chủ của tôi biết được, tôi nhất định sẽ bị đuổi việc đấy!
Anh kể khổ, Khiết Như bĩu môi, thu tay về.
- Tôi nhìn anh không giống người nhờ lương của ông chủ, hơn nữa anh còn có xe riêng, có đánh chết tôi cũng không tin anh nghèo khó đâu.
Tôn Mạn Nam “...” sao nó có thể nhìn ra?
- Được rồi, tạm thời anh ta chắc sẽ không biết đâu, tôi nhất định sẽ về sớm, tôi đảm bảo anh ta không biết.
Tôn Mạn Nam cười ngây ngốc, có ý đưa tay xoa đầu Khiết Như nhưng lại vội vã thu tay về, cứng giọng:
- Được, tôi đưa em vào trong.
Khiết Như cũng gật đầu, nhanh nhảu đi trước Tôn Mạn Nam, Tôn Mạn Nam đi được vài bước liền nhận được điện thoại, bất đắc dĩ dừng lại, lôi ra xem là ai.
Khiết Như cũng dừng lại, quay đầu nhìn Mạn Nam, lập tức anh ra hiệu bảo nó vào trong trước, Khiết Như cũng không phản ứng gì, vui vẻ chạy vụt đi.
Tôn Mạn Nam cầm điện thoại, đi đến xe, bác Nhậm vừa thấy anh đã hạ cửa xe xuống, anh nhìn ông, nghiêm túc, nói:
- Bác về nhà chờ tôi, khi nào anh ấy về, thông báo với tôi trước 10 phút.
Bác Nhậm hiểu ý, gật đầu, nhanh chóng lái xe đi.
Tôn Mạn Nam thở phào, anh nhấc máy.
- Em nghe anh trai, Khiết Như con bé vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng, anh cứ yên tâm, con bé không bỏ trốn được đâu.
Đối phương giọng nói tựa như băng.
- Thật không? Em dùng gì để cược đây?
Tôn Mạn Nam đen mặt.
- Cái đó... thật sự rất khó a!
Lúc Khiết Như vừa bước vào, Thiên Minh cùng với Duy Thần trùng hợp cũng bước ra, Khiết Như không cẩn thận va vào người Duy Thần, nam nhân theo quán tính giữ chặt bảo bối lại, cảm giác quen thuộc đột nhiên truyền thẳng đến đại não.
Thiên Minh nhận ra Tiêu Khiết Như, không khỏi hạ lông mày.
- Khiết Như? Duy Thần, là Khiết Như.
Hạo Duy Thần nghe thấy liền cúi đầu, vui vẻ xiết chặt eo Khiết Như, tinh tế đặt lên tóc nó một nụ hôn.
- Khiết Như, em bỏ đi đâu vậy? Có biết bọn anh rất nhớ em hay không?
Khiết Như tự mắng mình xúi quẩy, đi một vòng lớn như vậy lại trở vào tay Hạo Duy Thần, liền khẩn trương phản kháng.
- Thả ra, em không quen anh!
Hạo Duy Thần không quan tâm, càng xiết chặt lấy nó.
- Khiết Như, nhưng anh quen em, cho dù em có mất trí nhớ, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em.
Vũ Thiên Minh hít thở ngụm không khí nhỏ bé trước mặt, không nhịn được, vươn tay, kéo nó khỏi tay Hạo Duy Thần, đem bảo bối kéo vào trong ngực anh, ôm chặt.
Khiết Như cảm thấy toàn thân mình chấn động, không khỏi kinh hô:
- Thả em ra, em không quen hai người.
Hạo Duy Thần quay đầu, chua xót cắn chặt răng, trong lúc đó Vũ Thiên Minh cũng đã linh hoạt cúi đầu hôn tóc nó.
Anh mỉm cười:
- Không sao, bọn anh quen em là được rồi. Khiết Như, theo bọn anh về có được không? Bọn anh sẽ đối tốt với em, không để em chịu khổ nữa.
Khiết Như không suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, càng muốn thoát khỏi Vũ Thiên Minh, ngược lại da thịt mềm mại không ngừng động chạm thân thể đại nam tử.
Vũ Thiên Minh hô hấp không tự chủ, thống khổ buông Tiêu Khiết Như ra, Khiết Như đanh mặt không ngừng lùi lại.
- Em không quen hai người, không được đi theo em.
Nó nói, Hạo Duy Thần lắc đầu:
- Nhưng mà Khiết Như, khó khăn lắm anh mới gặp lại em, tại sao em lại muốn tránh mặt anh chứ?
Vũ Thiên Minh tiếp lời:
- Khiết Như, theo bọn anh về có được không?
Cảm thấy khoảng cách đã đủ xa, Khiết Như cũng an tâm dừng lại, không thỏa thuận:
- Em nói rồi, em không quen hai người, em sẽ không theo hai người về đâu.
Nói xong, chạy đi, cả hai sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Hạo Thy Nhật đứng bên ngoài chờ Khiết Như, nhìn thấy bảo bối vội vã chạy ra, liền kéo nó đem vào lòng, ranh ma hôn lên tóc bảo bối.
Khiết Như đoán biết Hạo Thy Nhật, lại không thể thoát khỏi, giãy giụa.
- Thả tôi ra, các người muốn bức chết tôi mới vui sao? Hỗn đản, thả tôi ra.
Hạo Thy Nhật bất động thanh sắc, ghé sát tai Khiết Như.
- Xiết chặt tôi một lúc, trời sẽ sập hay sao? Nào, mau ôm lấy tôi, nếu như em muốn thoát khỏi bọn họ.
Khiết Như ngoan cố, đáp:
- Rốt cuộc anh là ai? Tại sao luôn muốn ép tôi chứ? Không thỏa thuận, mau thả tôi ra.
Hạo Thy Nhật ậm ừ:
- Được, vậy đừng hòng tôi buông em ra, bây giờ tôi sẽ để em biết thế nào là ngoan ngoãn.
Dứt lời, ngậm lấy tay bảo bối, lưỡi dài đảo quanh tai nhỏ không ngừng.
Khiết Như không chịu được, vòng tay ôm lấy hông Thy Nhật, bật ra vài âm thanh dơ bẩn.
- Ưm... Dừng lại... Ưm... Ưm...
Thời điểm đó, Hạo Duy Thần, Vũ Thiên Minh cũng bước ra, chứng kiến, không khỏi đen mặt.
- Hạo Thy Nhật, cháu mau bỏ con bé ra.
Hạo Thy Nhật dừng lại, giương mắt nhìn Duy Thần, nham hiểm cười một tiếng.
- Chú, Khiết Như là của cháu, chú dựa vào cái gì giành con bé với cháu chứ?
Khiết Như nghe như trời đất đang quay cuồng, cổ họng cô gái nhỏ khô khốc.
Hạo Thy Nhật, Hạo Duy Thần?
Bọn họ...
Không thể nào!
Công viên X.
Từ khi chuyển thẳng đến Bắc Kinh, công việc của cả đám tương đối khá bận rộn, hôm nay lại đúng lễ tình nhân, cả bọn liền cùng nhau nghĩ phép, chạy đến nhà hàng chứng kiến Diên Bảo cầu hôn Phong Vũ Di, Vũ Thiên Minh cùng Hạo Duy Thần không tránh khỏi chua xót, cả hai lang thang một lúc cũng đi đến nơi này.
Lại nhìn đu quay, tâm trạng Hạo Duy Thần nặng nề, hơi thở nam tử không ổn định.
Chốc, Vũ Thiên Minh quay đầu, nhìn tất thảy Hạo Duy Thần.
- Nơi đây, là nơi anh bày tỏ với Khiết Như có đúng không? Hai người, cũng là bắt đầu từ nơi này đúng chứ?
Hạo Duy Thần sửng người, hồi lâu cũng chịu ừ một tiếng.
- Lẽ ra mọi thứ đều đã rất suôn sẻ, tiếc là... anh không đủ dũng khí đi cùng với con bé, chỉ có thể im lặng, nhìn con bé rời xa anh như vậy.
Vũ Thiên Minh vẫn đều đặn quan sát Hạo Duy Thần, phơi bày nụ cười nhạt.
- Nhưng ít ra, trong lòng Khiết Như, anh vẫn có vị trí rất quan trọng. Bởi vì với con bé mà nói, có yêu thì mới có hận không phải sao?
Đến đây, Hạo Duy Thần quay đầu, đồng tử đỏ hoe nhìn Thiên Minh, không khỏi khẩn trương.
- Con bé vẫn còn yêu anh sao?
Vũ Thiên Minh cười cười.
- Hạo Duy Thần, cho dù là như vậy thì đã sao? Khiết Như từng nói thời gian đã thay đổi, cho dù con bé còn yêu anh, với tính cách đó của nó, anh nghĩ con bé có thể quay về với anh sao?
Hạo Duy Thần lắc đầu:
- Cho dù không thể, anh sẽ biến nó thành có thể, bởi vì anh yêu Khiết Như, anh không thể sống mà không có con bé.
Vũ Thiên Minh gật đầu, anh hít sâu vài cái, cuối cùng, xoay người.
- Duy Thần, trước khi anh suy nghĩ muốn mang con bé trở về bên cạnh anh, em cũng đã suy nghĩ điều đó trước anh rồi. Bởi vì em cũng yêu Khiết Như, em không thể sống mà không có con bé, anh nghĩ, con bé lúc đó phải thế nào?
Lúc này, bên ngoài công viên.
- Nè nhanh lên, xuống xe, tôi muốn vào trong chơi đu quay.
Khiết Như biểu tình, vừa rồi không ngừng kéo tay nam nhân ra khỏi xe, diễn cảnh làm người nào đó ngứa mắt.
Tôn Mạn Nam rời khỏi xe, bối rối nhìn Khiết Như, cả người anh rã rời.
- Tiêu tiểu thư, nếu như ông chủ của tôi biết được, tôi nhất định sẽ bị đuổi việc đấy!
Anh kể khổ, Khiết Như bĩu môi, thu tay về.
- Tôi nhìn anh không giống người nhờ lương của ông chủ, hơn nữa anh còn có xe riêng, có đánh chết tôi cũng không tin anh nghèo khó đâu.
Tôn Mạn Nam “...” sao nó có thể nhìn ra?
- Được rồi, tạm thời anh ta chắc sẽ không biết đâu, tôi nhất định sẽ về sớm, tôi đảm bảo anh ta không biết.
Tôn Mạn Nam cười ngây ngốc, có ý đưa tay xoa đầu Khiết Như nhưng lại vội vã thu tay về, cứng giọng:
- Được, tôi đưa em vào trong.
Khiết Như cũng gật đầu, nhanh nhảu đi trước Tôn Mạn Nam, Tôn Mạn Nam đi được vài bước liền nhận được điện thoại, bất đắc dĩ dừng lại, lôi ra xem là ai.
Khiết Như cũng dừng lại, quay đầu nhìn Mạn Nam, lập tức anh ra hiệu bảo nó vào trong trước, Khiết Như cũng không phản ứng gì, vui vẻ chạy vụt đi.
Tôn Mạn Nam cầm điện thoại, đi đến xe, bác Nhậm vừa thấy anh đã hạ cửa xe xuống, anh nhìn ông, nghiêm túc, nói:
- Bác về nhà chờ tôi, khi nào anh ấy về, thông báo với tôi trước 10 phút.
Bác Nhậm hiểu ý, gật đầu, nhanh chóng lái xe đi.
Tôn Mạn Nam thở phào, anh nhấc máy.
- Em nghe anh trai, Khiết Như con bé vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng, anh cứ yên tâm, con bé không bỏ trốn được đâu.
Đối phương giọng nói tựa như băng.
- Thật không? Em dùng gì để cược đây?
Tôn Mạn Nam đen mặt.
- Cái đó... thật sự rất khó a!
Lúc Khiết Như vừa bước vào, Thiên Minh cùng với Duy Thần trùng hợp cũng bước ra, Khiết Như không cẩn thận va vào người Duy Thần, nam nhân theo quán tính giữ chặt bảo bối lại, cảm giác quen thuộc đột nhiên truyền thẳng đến đại não.
Thiên Minh nhận ra Tiêu Khiết Như, không khỏi hạ lông mày.
- Khiết Như? Duy Thần, là Khiết Như.
Hạo Duy Thần nghe thấy liền cúi đầu, vui vẻ xiết chặt eo Khiết Như, tinh tế đặt lên tóc nó một nụ hôn.
- Khiết Như, em bỏ đi đâu vậy? Có biết bọn anh rất nhớ em hay không?
Khiết Như tự mắng mình xúi quẩy, đi một vòng lớn như vậy lại trở vào tay Hạo Duy Thần, liền khẩn trương phản kháng.
- Thả ra, em không quen anh!
Hạo Duy Thần không quan tâm, càng xiết chặt lấy nó.
- Khiết Như, nhưng anh quen em, cho dù em có mất trí nhớ, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em.
Vũ Thiên Minh hít thở ngụm không khí nhỏ bé trước mặt, không nhịn được, vươn tay, kéo nó khỏi tay Hạo Duy Thần, đem bảo bối kéo vào trong ngực anh, ôm chặt.
Khiết Như cảm thấy toàn thân mình chấn động, không khỏi kinh hô:
- Thả em ra, em không quen hai người.
Hạo Duy Thần quay đầu, chua xót cắn chặt răng, trong lúc đó Vũ Thiên Minh cũng đã linh hoạt cúi đầu hôn tóc nó.
Anh mỉm cười:
- Không sao, bọn anh quen em là được rồi. Khiết Như, theo bọn anh về có được không? Bọn anh sẽ đối tốt với em, không để em chịu khổ nữa.
Khiết Như không suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, càng muốn thoát khỏi Vũ Thiên Minh, ngược lại da thịt mềm mại không ngừng động chạm thân thể đại nam tử.
Vũ Thiên Minh hô hấp không tự chủ, thống khổ buông Tiêu Khiết Như ra, Khiết Như đanh mặt không ngừng lùi lại.
- Em không quen hai người, không được đi theo em.
Nó nói, Hạo Duy Thần lắc đầu:
- Nhưng mà Khiết Như, khó khăn lắm anh mới gặp lại em, tại sao em lại muốn tránh mặt anh chứ?
Vũ Thiên Minh tiếp lời:
- Khiết Như, theo bọn anh về có được không?
Cảm thấy khoảng cách đã đủ xa, Khiết Như cũng an tâm dừng lại, không thỏa thuận:
- Em nói rồi, em không quen hai người, em sẽ không theo hai người về đâu.
Nói xong, chạy đi, cả hai sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi.
Hạo Thy Nhật đứng bên ngoài chờ Khiết Như, nhìn thấy bảo bối vội vã chạy ra, liền kéo nó đem vào lòng, ranh ma hôn lên tóc bảo bối.
Khiết Như đoán biết Hạo Thy Nhật, lại không thể thoát khỏi, giãy giụa.
- Thả tôi ra, các người muốn bức chết tôi mới vui sao? Hỗn đản, thả tôi ra.
Hạo Thy Nhật bất động thanh sắc, ghé sát tai Khiết Như.
- Xiết chặt tôi một lúc, trời sẽ sập hay sao? Nào, mau ôm lấy tôi, nếu như em muốn thoát khỏi bọn họ.
Khiết Như ngoan cố, đáp:
- Rốt cuộc anh là ai? Tại sao luôn muốn ép tôi chứ? Không thỏa thuận, mau thả tôi ra.
Hạo Thy Nhật ậm ừ:
- Được, vậy đừng hòng tôi buông em ra, bây giờ tôi sẽ để em biết thế nào là ngoan ngoãn.
Dứt lời, ngậm lấy tay bảo bối, lưỡi dài đảo quanh tai nhỏ không ngừng.
Khiết Như không chịu được, vòng tay ôm lấy hông Thy Nhật, bật ra vài âm thanh dơ bẩn.
- Ưm... Dừng lại... Ưm... Ưm...
Thời điểm đó, Hạo Duy Thần, Vũ Thiên Minh cũng bước ra, chứng kiến, không khỏi đen mặt.
- Hạo Thy Nhật, cháu mau bỏ con bé ra.
Hạo Thy Nhật dừng lại, giương mắt nhìn Duy Thần, nham hiểm cười một tiếng.
- Chú, Khiết Như là của cháu, chú dựa vào cái gì giành con bé với cháu chứ?
Khiết Như nghe như trời đất đang quay cuồng, cổ họng cô gái nhỏ khô khốc.
Hạo Thy Nhật, Hạo Duy Thần?
Bọn họ...
Không thể nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.