Hôn Thê Thay Thế Của Hạ Tiên Sinh
Chương 27: Người Một Nhà
Nguyễn Nhiễm
02/08/2023
Thu hồi lại suy nghĩ trong lòng, Cố Miên lễ phép mà xa cách chào hỏi Trịnh Dịp Sa.
Ánh sáng trong mắt Trịnh Dịp Sa hơi hơi lạnh đi, lập tức lại mỉm cười, nhìn nhìn bốn phía, như vô ý mà hỏi: "Lúc mới vào cổng có nhìn thấy xe của anh Tuấn Khiêm ở hầm xe, sao bây giờ không thấy anh ấy?"
Hạ Tuấn Tường không tiếng động mà mỉm cười, ánh mắt xuất ra một tia trào phúng, khóe miệng bỗng gợi lên một độ cánh cung, "Chị Sa, mục đích chị tìm anh trai tôi có phải quá rõ ràng rồi không? Đừng quên chị dâu tương lai của tôi còn đứng ở đây nha!"
Tâm tư của Trịnh Dịp Sa đối với Hạ Tuấn Khiêm tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng đều ra vẻ như không biết, mà hiện giờ lại bị cậu ta Hạ Tuấn Tường nói huỵch toẹt ra như vậy, dù Trịnh Dịp Sa lớn mật cũng khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ. Cô ta biết Hạ Tuấn Tường chính là cố ý, sắc mặt không khỏi có hơi hơi chút khó coi.
"Tuấn Tường, lời này là có ý gì? Chúng ta coi như lớn lên cùng nhau, đã lâu không gặp hỏi một chút thì có sao?"
"Vậy coi như tôi nói bậy bạ đi nhỉ?" Hạ Tuấn Tường cười cười nói.
Trong lòng Trịnh Dịp Sa tức đến muốn ói máu, nhưng lại ngại Hạ phu nhân đang ở nên không thể làm gì Hạ Tuấn Tường chỉ có thể cố nuốt cơn tức vào bụng. Tuy Hạ Tuấn Tường không phải con ruột của Hạ phu nhân, nhưng cậu ta chính là được bà nuôi bên người từ tấm bé, chẳng khác thân sinh là bao nhiêu.
Hạ Tuấn Tường vui vẻ nhìn Trịnh Dịp Sa tức giận khó nén trên mặt nhưng vẫn làm bộ một dạng như chẳng có chuyện gì xảy ra, tâm tình cậu ta nháy mắt cũng vì vậy mà tốt lên.
"Chị dâu, công ty có việc gấp nên anh cả mới phải đi xử lý, lát nữa chị cho cậu em chồng này có cơ hội đưa chị về nhá."
Hạ Tuấn Tường mở miệng là "Chị dâu" càng khiến Cố Miên cảm thấy ngại ngùng, hai má có chút nóng lên, mặt khẽ phiếm hồng mà gật gật đầu, khách khí nói: "Vậy, làm phiền anh rồi."
Ý cười trong mắt Hạ phu nhân càng thêm sâu sắc, có một loại cảm giác càng nhìn lại càng vừa mắt, thấy thế nào cũng khiến người ta yêu thích nha, lên tiếng muốn giữ lại, "Tiểu Miên muốn đi thì cũng phải ở lại ăn với ta một bữa cơm chứ?"
Cố Miên lắc đầu uyển chuyển từ chối: "Con còn có chút chuyện liền phải đi, vẫn là lần sau lại đến quấy rầy phu nhân ạ!"
Hạ phu nhân có chút thất vọng nhưng lại không có cưỡng ép, gật gật đầu nói: "Vậy thì lần sau con tới đấy nhé!"
Cố Miên gật đầu đáp ứng, Hạ phu nhân mới hài lòng để cô ra về.
Trịnh Dịp Sa đứng một bên thấy đến rõ ràng, trong lòng liền có chút không thoải mái, cô ta đến Hạ trạch nhiều lần như vậy, cũng chưa từng thấy qua Hạ phu nhân nhiệt tình với người bên ngoài như vậy! Cô ta hoàn toàn chẳng rõ Cố Miên lại có điểm gì đáng giá để người khác phải quý mến?
Xuất thân thì chẳng cao, là con riêng, hiện tại còn là sinh viên, ra trường còn chẳng biết có làm nên trò trống gì hay không, vậy mà chẳng hiểu tại sao Hạ phu nhân lại chọn Cố Miên làm con dâu?
Trước kia Hạ phu nhân ghét bỏ xuất thân của cô ta, cô ta chấp nhận, hiện tại bà lại chọn Cố Miên, cũng lại là một người xuất thân chẳng hơn cô ta bao nhiêu, chỉ là một đứa con ngoài dã thú. Tâm tư cô ta thật sự một chút cũng không phục, không lẽ từ mọi phương diện, cô ta cũng không bằng một con nhóc sinh viên miệng còn hôi sữa sao?
Hạ Tuấn Tường nhìn đồng hồ, "Thời gian cũng chẳng còn sớm lắm, chúng ta đi thôi chị dâu."
"À, vâng." Cố Miên gật đầu. Hai người cùng Hạ phu nhân chào tạm biệt, liền xoay người rời đi. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa, Hạ phu nhân mới thu lại ánh mắt chuyên chú, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, chẳng chút để ý mà nói với dì Trịnh, "Duyên phận từ đôi mắt thật kỳ lạ, có những người không quản ở chung rất lâu cũng chẳng cách nào sinh ra cảm giác thân thiết được, mà lại có vài người chỉ vừa nhìn thấy thôi đã là thích ngay được, như người trong một nhà ấy, bà nói xem có kỳ quái không?"
Trong lòng dì Trịnh căng thẳng, ánh mắt bay nhanh nhanh mà nhìn thoáng qua Hạ phu nhân, có chút chẳng rõ được ý tứ trong lời nói của bà, có phải hay không trong đó còn có ẩn ý khác?
Mà lời này lọt vào tai Trịnh Dịp Sa lại hoàn toàn chính là có ẩn ý, cô ta cảm thấy trong lời nói của Hạ phu nhân chính là người ở chung lâu nhưng chẳng thích chính là cô ta, còn người mà không ở chung nhưng lại vô cùng yêu thích chính là Cố Miên!
Rũ xuống ánh mắt, giấu đi một tia không vui, đôi mắt tinh xảo lóe ra một tia quang mang không cam.
Ai cũng có quyền theo đuổi thứ mình thích, cô ta cũng chẳng ngoại lệ, mặc dù Hạ Tuấn Khiêm đã đính hôn, cô ta nhất định cũng sẽ không từ bỏ, cô ta nhất định vẫn còn cơ hội."
...
Lúc này Cố Miên ngồi trên xe hơi của Hạ Tuấn Tường để quay lại ký túc xá trường, cách lái xe của cậu ta thật giống như có cảm giác người khác nhìn cậu ta vậy, mang theo một chút tùy ý. Cố Miên ngồi ở ghế phó lái, trái tim chốc chốc lại căng thẳng, luôn có một loại cảm giác xe của Hạ Tuấn Tường sẽ đâm vào đuôi xe phía trước.
Cô nghĩ thầm chắc chắn cô sẽ không bao giờ đi xe của tên này lần nữa!
Trong xe đang vang lên điệu nhạc của một bài hát tiếng anh, một tay Hạ Tuấn Tường đặt lên cửa xe, một tay tùy ý mà xoay vô lăng, nói thật thì đây là một cảnh khá đẹp và ý vui đấy, nhưng Cố Miên một chút cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức.
"Vừa rồi cô ả kia nói cái gì cô cũng không cần để trong lòng, cô ta chẳng qua chỉ là người thừa thãi mà thôi."
Hạ Tuấn Tường đột nhiên mở miệng khiến Cố Miên thần kinh căng thẳng nhìn chằm chằm phía trước bỗng chốc sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của cậu ta.
"Vừa rồi cảm ơn anh." Trầm mặc một lát, Cố Miên mới nói, tuy rằng từ đầu tới cuối Trịnh Dịp Sa luôn mang một khuôn mặt tươi cười chào đón cô, nhưng lời trong lời ngoài đều mang một tầng ý tứ khác, cô cảm thấy thật sự chẳng có chút thích ứng nào với loại tình huống này, Hạ Tuấn Tường khi nãy thật sự đã giúp cô giải vây.
Nghe Cố Miên nói vậy, Hạ Tuấn Tường cười nhìn cô một cái, ý vị sâu xa nói: "Nếu muốn cảm ơn thì cô nên cảm ơn anh trai tôi ấy."
Cố Miên ngẩn ra, quay đầu nhìn Hạ Tuấn Tường.
Hạ Tuấn Tường chuyển đề tài, nhướng mày nói: "Sắp là người một nhà, nên tôi giúp cô, khách khí làm gì chứ?"
Cậu ta cũng chẳng có nói cho Cố Miên chuyện cậu ta trở về kịp lúc chính là do Hạ Tuấn Khiêm bảo cậu ta về, đại khái chính là anh trai cậu ta sợ vị hôn thê của mình bị hai mẹ con dì Trịnh bắt nạt, nên mới bảo cậu ta về.
Nói thật thì cậu ta vẫn luôn không tán thành việc Hạ Tuấn Khiêm sẽ kết hôn với người mà anh ấy không thích, nhưng nếu Cố Miên là người anh ấy chọn lựa, vậy thì cô đã trở thành người của nhà họ Hạ, là người một nhà với cậu ta, cho nên không quản thế nào, cậu ta tuyệt đối sẽ không để cho người nhà của mình bị người ngoài đụng đến, mọi người đều biết, ở nhà họ Hạ, bao che khuyết điểm chính là tuyệt đối...
Càng huống hồ, cậu ta chẳng ưa gì Trịnh Dịp Sa kia, ghét từ lúc bé, hễ gặp nhau là lời nói lại mang theo đao kiếm, chẳng bao giờ vừa mắt.
Vậy nên cậu ta sao có thể để hai mẹ con nhà Trịnh gia kia khi dễ chị dâu tương lai của mình, dù cho anh trai không phân phó cậu ta cũng sẽ đi qua làm chỗ dựa cho chị dâu, bởi vì bọn tương lai sẽ là người một nhà...
Ánh sáng trong mắt Trịnh Dịp Sa hơi hơi lạnh đi, lập tức lại mỉm cười, nhìn nhìn bốn phía, như vô ý mà hỏi: "Lúc mới vào cổng có nhìn thấy xe của anh Tuấn Khiêm ở hầm xe, sao bây giờ không thấy anh ấy?"
Hạ Tuấn Tường không tiếng động mà mỉm cười, ánh mắt xuất ra một tia trào phúng, khóe miệng bỗng gợi lên một độ cánh cung, "Chị Sa, mục đích chị tìm anh trai tôi có phải quá rõ ràng rồi không? Đừng quên chị dâu tương lai của tôi còn đứng ở đây nha!"
Tâm tư của Trịnh Dịp Sa đối với Hạ Tuấn Khiêm tất cả mọi người đều rõ ràng, nhưng đều ra vẻ như không biết, mà hiện giờ lại bị cậu ta Hạ Tuấn Tường nói huỵch toẹt ra như vậy, dù Trịnh Dịp Sa lớn mật cũng khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ. Cô ta biết Hạ Tuấn Tường chính là cố ý, sắc mặt không khỏi có hơi hơi chút khó coi.
"Tuấn Tường, lời này là có ý gì? Chúng ta coi như lớn lên cùng nhau, đã lâu không gặp hỏi một chút thì có sao?"
"Vậy coi như tôi nói bậy bạ đi nhỉ?" Hạ Tuấn Tường cười cười nói.
Trong lòng Trịnh Dịp Sa tức đến muốn ói máu, nhưng lại ngại Hạ phu nhân đang ở nên không thể làm gì Hạ Tuấn Tường chỉ có thể cố nuốt cơn tức vào bụng. Tuy Hạ Tuấn Tường không phải con ruột của Hạ phu nhân, nhưng cậu ta chính là được bà nuôi bên người từ tấm bé, chẳng khác thân sinh là bao nhiêu.
Hạ Tuấn Tường vui vẻ nhìn Trịnh Dịp Sa tức giận khó nén trên mặt nhưng vẫn làm bộ một dạng như chẳng có chuyện gì xảy ra, tâm tình cậu ta nháy mắt cũng vì vậy mà tốt lên.
"Chị dâu, công ty có việc gấp nên anh cả mới phải đi xử lý, lát nữa chị cho cậu em chồng này có cơ hội đưa chị về nhá."
Hạ Tuấn Tường mở miệng là "Chị dâu" càng khiến Cố Miên cảm thấy ngại ngùng, hai má có chút nóng lên, mặt khẽ phiếm hồng mà gật gật đầu, khách khí nói: "Vậy, làm phiền anh rồi."
Ý cười trong mắt Hạ phu nhân càng thêm sâu sắc, có một loại cảm giác càng nhìn lại càng vừa mắt, thấy thế nào cũng khiến người ta yêu thích nha, lên tiếng muốn giữ lại, "Tiểu Miên muốn đi thì cũng phải ở lại ăn với ta một bữa cơm chứ?"
Cố Miên lắc đầu uyển chuyển từ chối: "Con còn có chút chuyện liền phải đi, vẫn là lần sau lại đến quấy rầy phu nhân ạ!"
Hạ phu nhân có chút thất vọng nhưng lại không có cưỡng ép, gật gật đầu nói: "Vậy thì lần sau con tới đấy nhé!"
Cố Miên gật đầu đáp ứng, Hạ phu nhân mới hài lòng để cô ra về.
Trịnh Dịp Sa đứng một bên thấy đến rõ ràng, trong lòng liền có chút không thoải mái, cô ta đến Hạ trạch nhiều lần như vậy, cũng chưa từng thấy qua Hạ phu nhân nhiệt tình với người bên ngoài như vậy! Cô ta hoàn toàn chẳng rõ Cố Miên lại có điểm gì đáng giá để người khác phải quý mến?
Xuất thân thì chẳng cao, là con riêng, hiện tại còn là sinh viên, ra trường còn chẳng biết có làm nên trò trống gì hay không, vậy mà chẳng hiểu tại sao Hạ phu nhân lại chọn Cố Miên làm con dâu?
Trước kia Hạ phu nhân ghét bỏ xuất thân của cô ta, cô ta chấp nhận, hiện tại bà lại chọn Cố Miên, cũng lại là một người xuất thân chẳng hơn cô ta bao nhiêu, chỉ là một đứa con ngoài dã thú. Tâm tư cô ta thật sự một chút cũng không phục, không lẽ từ mọi phương diện, cô ta cũng không bằng một con nhóc sinh viên miệng còn hôi sữa sao?
Hạ Tuấn Tường nhìn đồng hồ, "Thời gian cũng chẳng còn sớm lắm, chúng ta đi thôi chị dâu."
"À, vâng." Cố Miên gật đầu. Hai người cùng Hạ phu nhân chào tạm biệt, liền xoay người rời đi. Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa, Hạ phu nhân mới thu lại ánh mắt chuyên chú, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, chẳng chút để ý mà nói với dì Trịnh, "Duyên phận từ đôi mắt thật kỳ lạ, có những người không quản ở chung rất lâu cũng chẳng cách nào sinh ra cảm giác thân thiết được, mà lại có vài người chỉ vừa nhìn thấy thôi đã là thích ngay được, như người trong một nhà ấy, bà nói xem có kỳ quái không?"
Trong lòng dì Trịnh căng thẳng, ánh mắt bay nhanh nhanh mà nhìn thoáng qua Hạ phu nhân, có chút chẳng rõ được ý tứ trong lời nói của bà, có phải hay không trong đó còn có ẩn ý khác?
Mà lời này lọt vào tai Trịnh Dịp Sa lại hoàn toàn chính là có ẩn ý, cô ta cảm thấy trong lời nói của Hạ phu nhân chính là người ở chung lâu nhưng chẳng thích chính là cô ta, còn người mà không ở chung nhưng lại vô cùng yêu thích chính là Cố Miên!
Rũ xuống ánh mắt, giấu đi một tia không vui, đôi mắt tinh xảo lóe ra một tia quang mang không cam.
Ai cũng có quyền theo đuổi thứ mình thích, cô ta cũng chẳng ngoại lệ, mặc dù Hạ Tuấn Khiêm đã đính hôn, cô ta nhất định cũng sẽ không từ bỏ, cô ta nhất định vẫn còn cơ hội."
...
Lúc này Cố Miên ngồi trên xe hơi của Hạ Tuấn Tường để quay lại ký túc xá trường, cách lái xe của cậu ta thật giống như có cảm giác người khác nhìn cậu ta vậy, mang theo một chút tùy ý. Cố Miên ngồi ở ghế phó lái, trái tim chốc chốc lại căng thẳng, luôn có một loại cảm giác xe của Hạ Tuấn Tường sẽ đâm vào đuôi xe phía trước.
Cô nghĩ thầm chắc chắn cô sẽ không bao giờ đi xe của tên này lần nữa!
Trong xe đang vang lên điệu nhạc của một bài hát tiếng anh, một tay Hạ Tuấn Tường đặt lên cửa xe, một tay tùy ý mà xoay vô lăng, nói thật thì đây là một cảnh khá đẹp và ý vui đấy, nhưng Cố Miên một chút cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức.
"Vừa rồi cô ả kia nói cái gì cô cũng không cần để trong lòng, cô ta chẳng qua chỉ là người thừa thãi mà thôi."
Hạ Tuấn Tường đột nhiên mở miệng khiến Cố Miên thần kinh căng thẳng nhìn chằm chằm phía trước bỗng chốc sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của cậu ta.
"Vừa rồi cảm ơn anh." Trầm mặc một lát, Cố Miên mới nói, tuy rằng từ đầu tới cuối Trịnh Dịp Sa luôn mang một khuôn mặt tươi cười chào đón cô, nhưng lời trong lời ngoài đều mang một tầng ý tứ khác, cô cảm thấy thật sự chẳng có chút thích ứng nào với loại tình huống này, Hạ Tuấn Tường khi nãy thật sự đã giúp cô giải vây.
Nghe Cố Miên nói vậy, Hạ Tuấn Tường cười nhìn cô một cái, ý vị sâu xa nói: "Nếu muốn cảm ơn thì cô nên cảm ơn anh trai tôi ấy."
Cố Miên ngẩn ra, quay đầu nhìn Hạ Tuấn Tường.
Hạ Tuấn Tường chuyển đề tài, nhướng mày nói: "Sắp là người một nhà, nên tôi giúp cô, khách khí làm gì chứ?"
Cậu ta cũng chẳng có nói cho Cố Miên chuyện cậu ta trở về kịp lúc chính là do Hạ Tuấn Khiêm bảo cậu ta về, đại khái chính là anh trai cậu ta sợ vị hôn thê của mình bị hai mẹ con dì Trịnh bắt nạt, nên mới bảo cậu ta về.
Nói thật thì cậu ta vẫn luôn không tán thành việc Hạ Tuấn Khiêm sẽ kết hôn với người mà anh ấy không thích, nhưng nếu Cố Miên là người anh ấy chọn lựa, vậy thì cô đã trở thành người của nhà họ Hạ, là người một nhà với cậu ta, cho nên không quản thế nào, cậu ta tuyệt đối sẽ không để cho người nhà của mình bị người ngoài đụng đến, mọi người đều biết, ở nhà họ Hạ, bao che khuyết điểm chính là tuyệt đối...
Càng huống hồ, cậu ta chẳng ưa gì Trịnh Dịp Sa kia, ghét từ lúc bé, hễ gặp nhau là lời nói lại mang theo đao kiếm, chẳng bao giờ vừa mắt.
Vậy nên cậu ta sao có thể để hai mẹ con nhà Trịnh gia kia khi dễ chị dâu tương lai của mình, dù cho anh trai không phân phó cậu ta cũng sẽ đi qua làm chỗ dựa cho chị dâu, bởi vì bọn tương lai sẽ là người một nhà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.