Hồn Thuật

Chương 232: Ba Tấm Ngọc Bài

Vô Song Linh

09/03/2013

Văn Lục ngẩn người nói:

- Cụ không nói quá chứ? Nếu đã biết bí mật bất tử của bọn chúng ở đoàn khí lưu được bảo tồn ở Không Tử giới kia thì chúng ta chỉ cần tiêu diệt cả bản thể lẫn đoàn khí lưu đó là được rồi. Cháu nghe nói nếu luận về cao thủ thì ở Văn Lang Thiên cường giả như mây cũng không kém cạnh đám Không Tử tộc kia là bao a?

Ức Trai tiền bối lắc đầu thở dài:

- Trên lý thuyết thì quả thật là như vậy, tuy nhiên muốn đồng thời diệt cả bản thể lẫn luồng khí lưu mầm mống kia thì quả thực khó khăn ngàn vạn lần.

- Nhưng mà Không Tử giới cũng cách đây quá xa a. Xem như đám biến thái kia cũng phải một trăm năm mới di chuyển tới nơi. Nói như vậy thì chúng ta chỉ cần đánh cho bản thể của bọn chúng tan tác cũng không đến nỗi nguy kịch như cụ nói.

Ức trai tiền bối nghe Văn Lục nói vậy thì khinh thường liếc hắn một cái:

- Cháu quên mất một thứ gọi là Truyền Tống Trận Pháp sao? Chúng chỉ cần tới gần Văn Lang Thiên rồi bố trí một Truyền Tống Trận Pháp, lại cho các tinh anh ngày đêm bảo vệ. Như thế muốn bao nhiêu quân liền có bây nhiêu. Hơn nữa theo ta dự tính thì thời gian tiến hóa của tộc Không Tử dài hơn gấp vạn vạn lần so với lịch sử mấy ngàn năm của tu thuật Đại Việt. Lực lượng tích trữ trong thời gian dài như vậy bảo bọn chúng yếu kém thì ta có bị thôi miên cũng không cách nào tin được. Cũng may thuật pháp Đại Việt là dựa vào lực lượng thế giới của mình, không dính líu gì tới cái gọi là thiên đạo, quy tắc của một không gian cụ thể. Do vậy dù trong hoàn cảnh nào, trong bất cứ không gian nào chúng ta cũng sẵn sàng chiến đấu được. Có lẽ đây cũng là nguyên nhân tại sao tộc Không Tử lại nhất quyết muốn diệt tu thuật giả Đại Việt như vậy. Bọn chúng lo lắng rằng chỉ cần một vạn năm thôi, tu thuật giả lúc đó sẽ là một đối thủ bọn chúng không cách gì chống đỡ được.

Trầm ngâm một lúc, Ức Trai tiền bối nói:

- Vừa rồi, bọn chúng gửi thông điệp tới Văn Lang Thiên rằng vì tu thuật giả Đại Việt chúng ta mạo phạm một tên trưởng lão của bọn họ. Do vậy Văn Lang Thiên chỉ có hai con đường duy nhất là thuần phục hoặc bị tiêu diệt… Thật buồn cười là cái tên trưởng lão gì đó của bọn chúng mới vào Đại Việt đã tàn sát vô số dân chúng của Văn Lang Thiên để bồi bổ lực lượng. Hiện tại vô sỉ tới đòi chúng ta thuần phục. Quả thực là vô sỉ cực điểm mà. Bất quá Đại Việt ta cũng không phải là nơi không người. Con người Đại Việt cũng không phải sinh ra để cho người khác trèo đầu cưỡi cổ. Muốn đánh thì đánh… ai sợ ai chứ?

Bởi vậy tất cả những lời lẽ giờ trở thành sáo rỗng. Cho nên các cháu phải tăng cường lực lượng lên với tốc độ nhanh nhất. Riêng đối với cháu, ta tin tưởng Hồn Ngọc của Đại Việt sẽ không để cháu thất vọng đâu. Lúc trước sư phục cháu không muốn nói cho cháu chẳng qua là vì sợ cháu dao động lòng tin. Điều này chắc cháu cũng hiểu…

Văn Lục đang buồn bã, đối với lực lượng hùng mạnh quá sức tưởng tượng như vậy, con người ai cũng cảm thấy nhỏ bé bất lực. Tuy nhiên vừa nghe Ức Trai tiền bối nói xong, Văn Lục liền hít sâu một hơi, khuôn mặt đang lo lắng trở nên bình thản:



- Chỉ là hai con cá lớn đấu nhau mà thôi. Nếu ngay cả dũng khí bước tiếp cũng không dám vậy cháu cũng nên về quê đi cày ruộng cho lành.

Ức Trai tiền bối ngẩn người, tiếp đó cười ha hả, vươn cánh tay vỗ vỗ vai Văn Lục:

- Nói hay lắm. Nếu coi địa cầu là vũng nước nhỏ có vài con cá nhỏ đấu tranh thì đây chẳng qua cũng chỉ là hai con cá lớn mà thôi… hay cho một câu cũng chỉ là hai con cá lớn. Nghe cháu nói vậy ta cũng yên tâm trở về Văn Lang Thiên tham gia chiến trường rồi. Mọi việc cháu nên cẩn thận bố trí cho thỏa đáng.

Nói xong tay phải của Ức Trai tiền bối khẽ lật, trong lòng bàn tay liền xuất hiện ba tấm ngọc trong suốt như nước, ẩn ẩn tỏa ra quang vụ. Tung ba tấm ngọc bài cho Văn Lục, Ức Trai tiền bối trịnh trọng nói:

- Giữ lấy chúng! Nhớ kỹ lời ta dặn, hai mươi bảy ngày sau cháu phải bóp vỡ một tấm ngọc. Những tấm sau khi nào trở nên màu đỏ thì phải bóp vỡ tiếp tấm thứ hai. Nên nhớ… phải thực sự nhớ lấy… điều này là cực kỳ quan trọng, cháu hiểu chứ?

Nhìn sắc mặt trịnh trọng của Ức Trai tiền bối, hai tay Văn Lục đang cầm ba tấm ngọc bài cũng có chút run rẩy. Ức Trai tiền bối tu luyện vận mệnh thuật, đáng để cho tiền bối nghiêm túc bậc này thì việc đó quan trọng thế nào khỏi nghĩ cũng biết. Văn Lục trịnh trọng gật đầu cất ba tấm ngọc bài vào trong Mầm Thế Giới. Văn Lục cũng không biết rằng, bắt đầu từ lúc này quãng đường hắn phải đi liền không còn bình tĩnh như những năm nay. Một con đường đầy máu và nước mắt.

…………………………………………

Trên đỉnh núi Hoàng Liên Sơn, Văn Lục âm trầm đám xuống đất. Mặc dù trước mặt Ức Trai tiền bối hắn tỏ ra kiên cường tuy nhiên việc này chẳng khác nào trong lòng chất chứa ngàn vạn cân kim loại. Nhìn mọi người đang hưng phấn, Văn Lục cố làm cho lòng bình tĩnh lại, khuôn mặt cũng trở nên điềm nhiên như mọi khi. Nếu đã không thể tránh, vậy hãy đối mặt. Văn Lục từ lúc là sinh viên đã cực kỳ thấm nhuần câu nói này.

Văn Lục vừa đáp xuống, một bóng dáng màu trắng với tà áo dài tha thướt đã nhẹ nhàng tới ôm lấy cánh tay hắn. Văn Lục không cần nhìn cũng biết là ai, đây hiển nhiên là cô bé cái bang rồi. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Văn Lục chính là bộ dạng lem nhem lếch nhếch của cô nàng cùng đầu tóc rối mù mịt, khuôn mặt nhọ nhọ nhìn không ra đường nét.

Chỉ là ba tháng trước, Văn Lục trở về thăm gia đình, đám tinh anh Đại Việt cũng đi theo trong đó đương nhiên là có cô bé cái bang này. Điều làm Văn Lục bất ngờ là nàng hồn nhiên nhận mình là người trong mộng của hắn, rồi gọi mẹ Văn Lục như hai mẹ con ruột khiến mẹ Văn Lục cười như mở cờ trong bụng. Hiện tại nếu tính ra, đám bạn bằng tuổi Văn Lục cũng đã lập gia đình hết rồi, trong khi đó Văn Lục cứ hờ hững làm bà nóng ruột như có lửa đốt.



Không ngờ Văn Lục về còn kéo theo nhiều cô gái xinh đẹp khiến bà hoa mày tróng mặt, quyết tâm tìm ra một cô cho con trai mình. Nhưng mẹ Văn Lục chưa kịp “hành động” thì cô bé cái bang đã “quấn” lấy bà. Nàng lại không có tính đỏng đảnh của tiểu thư, làm việc gì cũng chu toàn cẩn thận. Đối với một bà mẹ nông thôn như mẹ của Văn Lục thì điều này còn gì tốt hơn nữa, con dâu như vậy ai chẳng mong muốn.

Chỉ duy nhất một điều làm bà không hài lòng chính là bộ dạng lem luốc của cô bé. Bất quá khi nghe nàng thủ thỉ truyện về người mẹ của nàng, bà đã không cầm được nước mắt liên tục vuốt tóc cô bé mà nói “số mẹ con con thật là khổ. Từ giờ con cứ để mẹ chăm sóc, ai bắt nạt con, mẹ sẽ đánh cho hắn răng rớt đầy đất.”

Sau đó lại đúng dịp Thủ Hộ Giả Lê thua cuộc đấu rượu, mẹ của Văn Lục lại tự tay may cho cô bé một bộ áo dài màu trắng thướt tha, lại trải tóc cho nàng cẩn thận khiến nàng trông như một thiên thần, một phụ nữ hiền dịu Á Đông chính thức. Văn Lục lúc đầu nhìn thấy cũng há hốc mồm, đám tinh anh phía sau cũng tưởng muốn chạm cằm xuống đất. Chẳng ai ngờ được cái con bé lem nhem hồi nào lại xinh đẹp như vậy. Lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng thẹn thùng, hai tay nàng vo vo mép áo khiến cho đám háo sắc mắt càng mở trừng trừng.

Bất quá rất nhanh sau đó bọn họ mới biết được một thực tế đó là chỉ khi đối mặt với Văn Lục và người nhà hắn nàng mới có bộ dạng đó. Còn lại nàng đều hung dữ vung chân múa tay khiến cho đám sắc lang dù thèm muốn được nhìn ngắm nàng cũng phải xách dép chạy xa.

Tuy nhiên đối với Văn Lục thì ngoài việc ngạc nhiên ban đầu ra, trong lòng hắn lại mang cảm giác không tốt cho lắm đối với cô bé. Văn Lục vẫn nghĩ trước giờ cô bé yêu tên nào đó, lại không tiếc nguy hiểm mà đoạt đan dược về chữa trị. Nhưng hiện tại lại bỏ tên kia quấn quýt lấy hắn. Người không trung thủy như vậy Văn Lục cực kỳ phản cảm. Mà một khi đã chán ghét thì ngay cả việc điều tra rõ ràng ký ức trong đầu nàng Văn Lục cũng chẳng buồn làm. Trong khi đó lại chẳng ai nói với hắn chuyện nàng mạo hiểm truy cầu đan dược cho người mẹ nàng. Cho nên khuôn mặt Văn Lục đối với cô bé cái bang ngày càng lạnh dần. Hiện tại nhìn thấy nàng không biết xấu hổ túm lấy tay mình như vậy khiến hắn càng phản cảm. Khuôn mặt lạnh lùng không để ý tới nàng khiến cô bé cúi đầu buồn tủi.

Tâm tư của con gái là cực kỳ nhạy bén, cô bé cái bang cũng dần phát hiện ra điều này. Nàng không hiểu tại sao ngày trước Văn Lục còn hay cười nói trêu nàng mà hiện tại lại mang bộ mặt lạnh lùng cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm như vậy. Xét qua xét lại nàng thấy mình thực sự không có lỗi gì, mà mẹ Văn Lục cũng đối với nàng rất tốt cho nên điều này làm nhiều ngày nay nàng suy sụp buồn bã.

Khẽ cắn môi, hai tay cô bé từ từ buông lỏng cánh tay Văn Lục cúi đầu đứng lui ra phía sau. Văn Lục cũng không để ý ánh mắt nhìn lên không trung. Vừa lúc này trên trời đáp xuống ba thân ảnh, người đầu tiên hiển nhiên là sư phụ của Kiệt Hào, cụ già râu tóc bạc trắng như cước, hai tay khẽ vuốt chòm râu dài tới tận rốn. Văn Lục cũng nghe nói qua danh tự tại Lệ Sơn phái của cụ là Lệ Phong, bất quá trưởng môn Lý Bân của Lệ Sơn phái toàn gọi là lão điên khiến cụ tức muốn sôi máu.

Mà người thứ hai lại là nữ trưởng lão của Trung An Môn ở Nghệ An, vị trưởng lão này có danh tự là Trung Hân. Một cái tên Văn Lục cũng chẳng hiểu ra làm sao, sau này hắn mới biết trưởng lão của Trung An môn đều có chữ Trung ở đầu, ghép với tên thành ra “Trung Hân”.

Người thứ ba tới từ U Long môn, một sát thủ đại tông sư cả người đều trong sương mù màu đen, không ai nhìn ra vị trưởng lão này mặt mũi ra sao, nghe mọi người xung quanh bàn tán thì Văn Lục liền biết vi trưởng lão này có cái tên cực kỳ “hán việt”… Thiên Nhất Tam Tam Long. Nghĩa là sát thủ thứ 3113 của U Long môn, xếp hạng chữ “Long”. Ba vị trưởng lão tới từ ba miền, mới xem thì tưởng các trưởng lão cử ba vị trưởng lão đi cùng là một sai lầm. Một người nóng tính, một người nhu hòa, một người lạnh lùng… y như ba thái cực đối lập. Bất quá nghĩ kỹ lại thì đây quả là tổ hợp cực kỳ lợi hại, có thể quan sát mọi tình huống từ mọi góc độ tâm lý của con người.

Nữ trưởng lão Trung Hân vừa đáp xuống đã mỉm cười nói:

- Những gì muốn nói thì Ức Trai tiền bối đã nói trước rồi. Hiện tại… chúng ta xuất phát thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Thuật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook