Hồn Thuật

Chương 24: Bay

Vô Song Linh

09/03/2013

Kết quả là bây giờ ở trên bãi đất hoang phía đông kinh thành, Vân Nhi và Ngọc Thanh ôm bụng cười bò lăn. Còn Văn Lục lúc này đang tối tăm mặt mũi, bên tím bên đỏ. Nhìn thấy Vân Nhi bay bay trên trời hắn hâm mộ lắm. Tận dụng ba hôm rảnh rỗi hắn tính ra ngoài đây tập bay. Nhưng mà có hai “quân sư” chỉ điểm tận tình hắn vẫn sa sầm mặt mũi.

Cũng chẳng hiểu sao làm theo phương pháp tụ khí, mượn lực của "Mầm Thế Giới" của hai người để bay thì “vút” một tiếng hắn đã chới với tận hơn ba mươi mét trên không.

“Bụp” một cái rớt thẳng xuống đất, “sao giăng đầy trời”. Văn Lục ai oán nhìn Vân Nhi và Ngọc Thanh, tưởng hai nàng “xỏ” hắn. Nhưng mà khi thấy hai nàng bay thử thì đúng là phương pháp tụ khí như vừa rồi. Ngồi bệt trên đất, miệng ngậm ngọn cỏ Văn Lục thắc mắc không thôi. Thế nào mà bay chỉ được có một tý là rớt nhỉ? Vân Nhi trêu hắn:

- Văn Lục ca ca… ca ca không dùng được phương pháp mượn lực của "Mầm Thế Giới" này rồi. Hihi! Chắc "Mầm Thế Giới" của ca ca khác người đây mà…

Văn Lục giật mình: “khác người? Ách đúng là khác người hai nàng "Mầm Thế Giới" đơn giản chỉ là một loại thủy hoặc mộc. Còn của mình…Đúng là tà môn.”

Hai nàng thấy hắn ngẩn ngơ tưởng hắn buồn bèn ngồi xuông trước mặt hắn tính an ủi một hồi. Lại thấy hắn quay mặt về hướng khác tiếp tục ngẩn ngơ. Hai nàng lại ra trước mặt hắn ngồi. Văn Lục lại chuyển hướng.

Đến lần thứ ba thì hắn “cú” lên:

- Đừng có ngồi trước mặt thế! Có hai người đẹp thế này ngồi trước mặt bố ai mà nghĩ được gì cho nổi…

Vân Nhi và Ngọc Thanh sửng sốt đưa tay ôm miệng có gắng gượng cười, đôi vai run rẩy.

Văn Lục thì sờ sờ đầu sau đó gãi cằm:

“"Mầm Thế Giới" của mình có đủ cả ngũ hành lẫn hắc ám. Chắc phải nghĩ cho nó một bộ công pháp riêng rồi. Đọc trong truyện có vụ ngũ hành tương sinh tương khắc thì phải. Cứ “bê” đại nó vào đi. Khởi động là mộc sinh hỏa sau đó hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc. Để nó tuần hoàn xem thế nào.

Nghĩ là làm Văn Lục bắt đầu điều động lực lượng của "Mầm Thế Giới" bắt đầu vòng tương sinh của ngũ hành. Bắt đầu khởi động Văn Lục sợ rớt nên chỉ điều động một phần năm của "Mầm Thế Giới" lực lượng mộc, tính bay là là trên mặt đất thôi. Tốc độ bay bằng với Vân Nhi bay bình thường. nhưng mà qua một vòng tương sinh thì “vút” hắn liền biến mất tăm. Văn Lục đang hoảng hốt thì vòng tuần hoàn cũng sang vòng thứ ba … tốc độ lại tăng gấp đôi.

- A! Chết băm!

“Rầm”

Thấy tốc độ có xu hướng càng ngày càng tăng Văn Lục vội vã ngắt lực lượng làm hắn đâm sầm xuống đất, tạo nên cái lỗ hình người. Mãi năm phút sau Vân Nhi và Ngọc Thanh mới tới nơi nhìn thấy hắn nằm úp mặt trong cái lỗ tưởng là bị thương ngất đi. Lôi hắn lên vẫn thấy hắn ngẩn ngơ.

“Oài! Vụ này phiền toái, sau mỗi một vòng tương sinh lực lượng tự động tăng lên gấp đôi. Nếu cứ để cho nó tăng vậy…điều khiển sao nổi. Tự động lớn? Vậy phải tìm cách lấy bớt lực lượng sau mỗi vòng tương sinh ngũ hành ra thì mới ổn định tốc độ được.”

Thế là lại có cảnh Vân Nhi và Ngọc Thanh ôm bụng cười. Chỉ thấy Văn Lục cứ bay khoảng một giây lại “xì” một phát… khói bay mù mịt. Văn Lục vội vàng đáp xuống.



“Mất mặt quá! Có ai lại bay kỳ quái như vậy bao giờ đâu. Người ngoài nhìn thấy lại tưởng ta đầy bụng khí thì… thật mất mặt.”

Văn Lục lại ngồi xuống suy nghĩ. Rút kinh nghiệm lần này hai nàng Vân Nhi và Ngọc Thanh đều ngồi ra phía sau hắn. Vân Nhi vuốt ve cái đầu tiểu A Lôi thì thào.

- Cún con! Ngủ gì mà lâu thế? Không biết mi ngủ dậy có lớn lên tý nào không? Mi phải oai phong hơn Văn Lục ca ca đấy…

Ngọc Thanh thấy Vân Nhi đem Văn Lục so sánh với con cún thì nhịn không được phì cười. Con gái cứ thấy động vật gì đáng yêu là muốn ôm cho bằng được. Kết quả là tiểu A Lôi ngủ cũng không yên.

Văn Lục nhìn thấy cũng thở dài: “Tội nghiệp mày!”

Vừa suy nghĩ vừa thực hành, Văn Lục tìm cách rút bớt lực lượng sinh ra của vòng tương sinh ngũ hành ra để có tốc độ ổn định. Đến gần chiều ngày thứ hai hắn phát hiện ra một điều, "Mầm Thế Giới" của hắn mỗi lần lực lượng tương sinh ngũ hành sinh ra thì lại rút một ít. Lực lượng được "Mầm Thế Giới" rút đi này cực kỳ ít, nếu Văn Lục không để ý liên tục thì cũng không phát hiện ra. Văn Lục bừng tỉnh ngộ:

“Sao không để lực lượng thừa vào "Mầm Thế Giới" nhỉ?”

Khi hắn đưa phần lớn lực lượng vào thì điều kỳ diệu đã xảy ra, "Mầm Thế Giới" của hắn lớn hơn một chút. Chỉ thêm một không gian khoảng một nắm đất thôi nhưng hắn vẫn cảm nhận thấy rõ ràng.

Văn Lục mừng quýnh lên, tâm trạng giống nhà bác học nào đó đang tắm thì trần chuồng chạy trên phố reo hò. Bước đầu hắn tìm ra con đường tu luyện cho "Mầm Thế Giới" của mình, bảo sao hắn không kích động. "Mầm Thế Giới" càng lớn thì lực lượng của hắn cũng tăng theo.

Ngày thứ ba, Văn Lục một mình trốn ra ngoại thành tu luyện. Theo hắn nghĩ là “ai lại để mỹ nữ nhìn cảnh mặt mũi bầm giập bao giờ”.

Từ lúc bắt đầu thực hiện nhiệm vụ, Văn Lục phát hiện ra một điều là hắn tĩnh tâm tu luyện hồn thuật và thể thuật không có một chút tiến triển. Nói cách khác là đang làm nhiệm vụ thì không tu luyện được. Bây giờ bỗng nhiên phát hiện ra mình có thể phát triển "Mầm Thế Giới" của mình làm Văn Lục kích động không thôi.

Cả ngày thứ ba hắn chỉ tập bay lượn, lộn nhào … trên không.

“Rầm” Chỉ thấy trên cánh đồng hoang phía tây một bóng người lóp ngóp bò dậy khỏi cái lỗ. “Không được rồi, chín vòng xoay liên tiếp sinh ra lực lượng lớn nhưng cũng sinh ra quán tính quá lớn.” Văn Lục mặt chỗ xanh chỗ tím bò lên lẩm bẩm. Từ sáng tới chưa hắn chăm chỉ nhào lộn trên không, buổi chiều Văn Lục tập xoay vòng, lượn lách tránh né. Hắn phát hiện ra khi gia tốc bởi các vòng xoay người thì lực lượng cũng được chồng chất tăng lên rất cao. Nhưng mà tám vòng xoay hắn đã ngã tới tối tăm mặt mũi, tới chín vòng thì “bò” lên khỏi lỗ trên mặt đất liên tục.

Trời tối mịt Văn Lục mới mò về kinh thành, trên mặt mang theo tiếu ý. Trong lúc luyện tập hắn phát hiện ra mình có thể không cần bay cũng tạo được vòng tuần hoàn ngũ hành. Có nghĩa là bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tu luyện cho "Mầm Thế Giới" của hắn mà không cần phải ngồi tu. Các "Mầm Thế Giới" đơn khác muốn tu luyện phải ngồi xếp bằng rồi vận thuật pháp tương ứng mới phát triển được.

Ví dụ như "Mầm Thế Giới" thủy muốn tu luyện phải vận thủy thuật để hấp thu thủy khí trong không gian bao la để tạo nên thủy thế giới của mình. Mới đầu sẽ có một vũng nước dần dần là cái hồ, con sông… Còn mấy lão bất tử chắc thủy thế giới của mấy lão khéo khi có “sóng vỗ” rồi cũng nên.

“Ý”



Đang bay Văn Lục bỗng nhiên phát hiện bên dưới một khu đất hoang gần Thủ Lệ trại có một tráng hán vẫn đang luyện thương. Từ sáng Văn Lục ra ngoại thành phía tây luyện, đi qua nơi này đã thấy tráng hán nọ luyện rồi. Bây giờ về vẫn thấy anh ta ở đó hăng say luyện tập.

Để ý kỹ, Văn Lục mới phát hiện ra người nọ mang một linh hồn kỳ lạ. Linh hồn này giống như là một con “giao long”. Văn Lục thấy kỳ lạ bèn tò mò hạ xuống.

- Vị huynh đài đây thật chăm chỉ, mai cả nước chống giặc ngoại xâm rồi ta nghĩ huynh nên về nghỉ ngơi đi thôi.

Người nọ nghe có tiếng người sau lưng thì giật mình quay lại. Thấy một thanh niên mặt mũi bầm tím mặc đồ đen, lưng đeo thanh đại đao tráng hán vội nói:

- Ra mắt tiền bối!

- Ách! Ta còn nhỏ tuổi, cứ gọi ta là Văn Lục tiểu đệ là được rồi!

Văn Lục không biết người này, nhưng tráng hán thì có biết Văn Lục. Hôm Văn Lục “đại triển thần uy” ở chùa Trấn Quốc tráng hán cũng có mặt trong số những người ở triều đình, chẳng qua là Văn Lục không để ý thôi. Trong mắt những người quan khán hôm đó thì Văn Lục đúng là “sâu không lường được” chính vì thế tráng hán mới kính lễ như vậy.

- Vãn bối Linh Lang không giám!

“Linh lang sao? Cái tên nghe quen quen nhỉ? Không biết nghe ở đâu rồi thì phải” Văn Lục cau mày suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra bèn ngẩng lên nói:

- Thế cứ gọi ta là Văn Lục tiên sinh đi! Mai hành quân rồi theo ta ngươi cũng nên giữ sức mà đánh giặc.

Linh lang thở dài chán nản:

- Vãn bối chỉ là con của một cung tần nên không được báo danh tham quân.

Văn Lục nhìn tên này với ánh mắt quái dị. Thấy hắn thở dài tưởng hắn sợ hãi khi tham quân, ai dè hắn lại buồn vì không có tên trong danh sách. Người khác trốn còn không được hắn lại cầu đi đánh giặc. Mấy tên thanh niên ngày xưa thật là … Nhưng Văn Lục cũng phải tán dương lòng quả cảm ấy. Với lực lượng chỉ hơn người thường ấy hắn muốn nắm rõ tình huống trên chiến trường là cực khó. Sống chết không trong tầm tay, biết thế mà vẫn hào hùng tham gia thì quả thật đáng mặt anh hào.

- Huynh đến gặp Thái Úy bảo ông ta đưa cho ngươi một thớt voi, cho ngươi chỉ huy một tiểu đội tham gia đánh giặc. Nếu ông ta hỏi thì bảo Văn Lục ta nói.

Linh Lang vội vàng khom người cảm ơn rối rít. Văn Lục thì thào: “Cưỡi voi ra trận a! Có ý tứ…có ý tứ”.

Văn Lục cũng không biết người mà mình để cử chính là người xông pha trận mạc, chém địch như chém dạ làm quân địch run sợ. Đền voi phục được lập nên cũng chính là để thờ vị anh hùng cưỡi voi đánh địch này.

Sáng hôm sau, toàn quân Đại Việt xuất phát. Hơn mười vạn quân chia làm hai cánh ầm ầm kéo lên phía bắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Thuật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook