Chương 254: Cứu Người
Vô Song Linh
09/03/2013
Những đệ tử tiên môn được chọn vào nhóm sáu mươi người đi tham dự Địa Cầu Đại Hội Giới ai đều là những thiên tài của các môn phái, có ai là người ngu ngốc đâu. Nhìn vào ánh mắt thèm muốn của Vương Thập Lăng, mọi người đều cắn răng căm hận. Quả nhiên chưa đợi Vương Thập Lăng đắc ý, một nhóm người theo một vị thanh niên trẻ tuổi mặc đạo bào màu xanh bước ra. Người thanh niên này cung tay cười cười nói:
- Việc nhỏ con này sao dám để thiếu chủ nhọc công chứ? Dao mổ trâu cũng chẳng cần phải đem giết gà a. Cứ để bần huynh đệ chúng ta xử lý là được rồi.
Ánh mắt Vương Thập Lăng và vị Vương thúc đứng bên cạnh đều híp lại, bên tai người thanh niên áo xanh liền vang lên tiếng truyền âm:
- Dịch Thiên! Thanh Vân Môn các ngươi nhất định chống đối ta.
Trên mặt người thanh niên vẫn không có biểu hiện gì, trong lòng lại không ngừng thầm mắng:
“Nghĩ cầm đầu liền có thể vơ vét mọi thứ về mình sao? Phi… ta khinh! Lão tử đời nào để ngươi thỏa nguyện?”
Vương Thập Lăng tưởng đối phương sẽ e ngại thế lực của mình mà buông tha, ai ngờ người thanh niên mặc đạo bào màu xanh kia không những không nhân nhượng còn cung kính nói:
- Thiếu chủ! Lúc trước Thanh Vân Môn chúng ta anh dũng chiến đấu mất đi tới bốn hảo huynh đệ. Chúng ta chỉ xin thiếu chủ cho phép chúng ta giết con yêu nữ này báo hận cho huynh đệ đã ngã xuống mà thôi. Hoàn toàn không có ý gì khác.
Những đệ tử khác nghe vậy đều cau mày nhìn nhau, mặc dù trong lòng không phục, nhất là những thế lực có một hai người chết lại càng không cam lòng để “viên đan đại bổ” là “yêu nữ” này rơi vào tay kẻ khác, nhưng Thanh Vân Môn nói ra như thế bọn họ cũng không còn cách nào vơ về phía mình. Bất quá không ăn được “cái” chẳng lẽ cũng không được chút “nước canh”?
Nghĩ vậy không chỉ có một người, quả nhiên không đợi Vương Thập Lăng và Thanh Vân Môn “quần ẩu” một vị trung niên râu quai nón rậm rì đứng ra nói lớn:
- Con bà nó, đều là một đám miệng nam mô, bụng một bồ dao găm. Người ngay không nói vòng vo, lão tử nghĩ trong số ai ở đây cũng đều muốn hấp thu nguyên âm của yêu nữ lợi hại này để tăng cấp, lại cứ ngấm ngầm rằng co cái rắm gì. Cho dù ai độc chiếm lão tử cũng không phục, cho nên… chia đều đi, mỗi người “hút” một chút. Ai đồng ý thì giơ tay biểu quyết.
“Roạt”
Chưa đợi tên trung niên nói xong, đám đệ tử với khuôn mặt tái nhợt đứng vòng ngoài đồng loạt nhất chí giơ tay. Nếu Văn Lục có mặt ở đây nhất định sẽ sảng khoái cười ha hả. Nếu đám người tiên môn mà đồng lòng chống địch cũng có khí thế như lúc giơ tay này ắt hẳn Văn Lục cũng không giám coi thường chút nào.
Vương Thập Lăng và đám người Thanh Vân Môn đều căm tức nhìn về tên trung niên có bộ râu quai nón. Bất quá hai bên bọn họ cũng không giám làm gì quá đáng, dù sao thì những quân “tốt” này vẫn còn cần để tranh đoạt ngọc bài và tài nguyên trong gần một năm tới.
Nhưng vấn đề nảy sinh là ai được lên trước hấp thu nguyên âm của “yêu nữ” bây giờ. Cho dù ai lên đầu mọi người cũng không tin tưởng hắn sẽ tuân thủ quy tắc mà không “tham ô” thêm nhiều nguyên âm. Cuối cùng tên Vương thúc vẫn khoanh tay lạnh lùng đứng phía sau Vương Thập Lăng hừ lạnh một tiếng nói:
- Đám người vô liêm sỉ các ngươi còn mặt dày tranh đoạt. Thiếu chủ đã đổ mồ hôi, công sức, lại bỏ trí tuệ dẫn dắt các ngươi khiến các ngươi hùng mạnh. Nay có chút lợi lộc liền muốn vứt bỏ… ta hỏi nhân cách, liêm sỉ của các ngươi để đâu?
Lời lẽ của vị Vương thúc này hùng hồn như vậy khiến cả đám há miệng không nói được lời nào. Dù sao bọn họ vẫn mang trên mình cái áo “danh môn chính phái” cho nên dù không phục vẫn phải khách khí với nhau, không thể động chút là dụng vũ lực như ma môn được. Do vậy cả đám không cam lòng vẫn phải để Vương Thập Lăng làm người đi đầu.
Na Na bị treo lên trên mạng nhện cả nửa ngày, tinh thần suy sụp, lại nghe đám người tiên môn cãi nhau mù trời chỉ vì nguyên nhân đơn giản là “chia chác” nàng khiến nàng uất ức muốn tự bạo kinh mạch trở về cát bụi. Đáng tiếc là mộc lực lượng trong thân thể đã bị tổn hao nghiêm trọng, ngay cả động một ngón tay cũng không cách gì động đậy. Hơn nữa những sợi tơ do bốn trận pháp kia bắn ra cũng khiến toàn thân nàng tê liệt, dấu hiệu bị trúng độc nặng. Tiên môn chính phái không ngờ cũng sử dụng độc đánh lén, tới lúc này Na Na mới thấm thía lời Văn Lục thường xuyên nhắc nhở bọn họ.
“Trước lợi ích, dù là thần tiên hay dân thường đều sẵn sàng vứt bỏ đạo đức, vứt bỏ thiện tâm của mình. Cho nên dù trước mặt ngươi là đức phật toàn năng, các ngươi cũng không thể nào thực sự tin tưởng hắn là người tốt. Không có tâm hại người nhưng vẫn phải có tâm phòng người”.
Nghĩ tới lúc trước mình thấy đám người tiên môn thì không những không trốn đi còn thò mặt ra chào hỏi, Na Na mới cảm giác mình ngây thơ đến mức độ nào. Dùng từ ngốc nghếch là còn nhẹ… Hiện tại Na Na hối hận muốn chết, lệ tràn khóe mi, miệng không ngừng cầu khẩn.
- Hu hu! Na Na biết sai rồi, lão đại mau… mau…. tới cứu Na Na…
Văn Lục thì chưa thấy đâu, chỉ thấy Vương Thập Lăng vác khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ tiên phong đạo cốt tiêu sái bay tới sát bên màng nhện. Nhìn Na Na một hồi, Vương Thập Lăng nở một nụ cười… nụ cười dâm đãng khiến Na Na dù bị bao bọc trong cái kén bằng tơ nhện cũng không khỏi co rút toàn thân một trận. Thật không nghĩ tới sự thật lại tàn khốc đến thế. Na Na hốt hoảng lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi đừng qua đây. Nếu ngươi dám đụng vào ta, lão đại nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu…
Vương Thập Lăng nghe vậy bật cười ha hả:
- Ha ha! Tới giờ phút này rồi mà còn cứng miệng. Mặc kệ lão đại hay lão nhị của ngươi… cho dù là thiên quân, ngọc hoàng đại đế có giáng trần cũng không cứu được ngươi rồi… ha ha…
Nói đoạn Vương Thập Lăng sợ đêm dài lắm mộng, vung tay chộp tới đỉnh đầu Na Na. Na Na co rúm người lại hét lên:
- Không được qua đây, nếu không ta dù tự bạo cũng phải kéo theo ngươi xuống địa ngục.
Vương Thập Lăng cười dữ tợn nói:
- Tự bạo? Ha ha… thật chết cười, yêu nữ ngươi nghĩ mình còn khả năng này sao?
Nói xong cũng chẳng them quan tâm phản ứng của Na Na, tay của Vương Thập Lăng vừa đặt lên đầu nàng đã vận khởi “Hấp Tinh Đại Pháp” hòng chiếm lấy nguyên âm của Na Na. Nếu mà hút được thật nhiều nguyên âm của nàng, Vương Thập Lăng liên tiếp nhảy vài cấp cũng không thành vấn đề, sự mê hoặc trí mạng này dù là đệ tử tiên môn cũng không cách nào chống lại, sử dụng luôn công pháp của ma môn mà tiến hành cướp đoạt.
Nguyên âm trong người Na Na một trận nhộn nhạo, khuôn mặt nàng trở nên tuyệt vọng. Vương Thập Lăng đứng đối diện tràn ngập hưng phấn cùng kích động, hận không thể một lượt hấp thu toàn bộ nguyên âm của Na Na mới thỏa mãn. Vừa lúc này, miệng Vương Thập Lăng quát lớn:
- Ra cho ta…
Na Na nhắm mắt tuyệt vọng, nhìn về phía nam lẩm bẩm một mình. Không biết kiếp sau có được làm đồng đội của lão đại? Chết một cách ngu ngốc như thế này nhất định lão đại sẽ mắng cho không ngóc đầu lên nổi a.
Vương Thập Lăng đứng đối diện đã hấp thu được dòng nguyên âm đầu tiên hưng phất hét lớn:
- Ha ha… của ta… tất cả là của ta…
“Vút”
Một tiếng xé gió lướt ngang đỉnh đầu đám đệ tử tiên môn, người trung niên tên Vương thúc là kẻ đầu tiên phát hiện ra động tính vội vàng quát lên:
- Cẩn thận…
Miệng tên Vương thúc này còn chưa kịp phát ra âm thanh, phía đối diện đã vang lên nổ dữ rội.
“Oanh…”
Vương Thập Lăng đang thưởng thức cảm giác phiêu phiêu như thần tiên du ngoạn trên thiên đình, chợt thấy trước mắt lóe sáng rồi từ bả vai phải trở xuống cổ tay… cái gì cũng không thấy, hoàn toàn thành bụi phấn. Cơn đau còn chưa kịp theo dây thần kinh về não, Vương Thập Lăng ngây người nhìn thanh đao lơ lửng trước mặt, lại nhìn bả vai phải cụt ngủn của mình tức thì gầm lên:
- Tiện nhân… ta giết ngươi….
Tay trái còn lại của Vương Thập Lăng như tia chớp chộp xuống đỉnh đầu Na Na. Một trảo này chụp xuống, Na Na nhất định sẽ tiêu hương ngọc vẫn. Bất quá còn chưa đợi tay của Vương Thập Lăng chạm vào đỉnh đầu Na Na, từ xa sóng âm ập tới như cuồng phong:
- Ngươi dám…
Tiếng quát vang lên còn kinh khủng gấp ngàn lần so với Sư Tử Hống mà Chấp Không sử dụng lúc đối chiến với thánh nữ. Vương Thập Lăng chỉ thấy trong đầu nổ làm cái “bụp” ngũ quan đổ máu tươi tràn ngập khuôn mặt, cả thân mình cũng rớt “ầm” xuống đất tạo thành cái hố hơn ba mét… chết bất đắc kỳ tử.
“Xoát” một tiếng, bốn bóng người thình lình xuất hiện bên cạnh Na Na. Cô bé đang nhắm mắt chờ chết bỗng nhiên thấy nguyên âm của mình không bị rút ra, lại thấy không khí quanh mình nhộn nhạo thì tò mò mở mắt. Đập vào mắt nàng là một bóng lưng với chiếc áo choàng dài cũng mái tóc bay bay xõa phía sau, thanh đao từ từ đáp vào tấm lưng rộng rãi đó. Lệ chảy đầy khuôn mặt ngọc của nàng, Na Na nghẹn ngào nói:
- Văn Lục đại ca…
Nói xong òa lên khóc, nước mắt nước mũi tèm lem làm Văn Lục đang bừng bừng lửa giận nhìn đám đệ tử tiên môn cũng phải dịu dàng quay lại hòa ái vuốt tóc nàng:
- Bé con! Lần sau còn dám lỗ mãng nữa không?
Na Na không dám nói gì, chỉ có dụi bên má hồng hồng vào bàn tay Văn Lục mà khóc thút thít. Hồng Hà đứng bên cạnh Văn Lục đã vung tay, hai luồng hỏa chạy dọc theo hai cánh tay nhu hòa bao lên cái kén đang quấn quanh Na Na, lập tức những sợi tơ nhện như gặp khắc tinh rối rít co lại, bất quá vẫn không cách gì luồng hỏa lực lượng bá đạo của Hồng Hà, tất cả trở thành tro tàn rơi trên mặt đất. Bên cạnh Văn Tốn cũng không khách khí vung chân sút một cái, tên Vương Thập Lăng liền bay ngược trở ra.
Mà lúc này đám đệ tử tinh anh tiên môn cũng phục hồi tinh thần, tên Vương thúc đỏ rực hai con mắt kêu lên:
- Không…. Lăng nhi….
Hắn chạy tới vội vội vàng vàng giơ tay đón lấy Vương Thập Lăng khóc rống lên:
- Không thể nào… Lăng Nhi, con của ta… con không thể chết được.
Lay động mãi, cái tên Vương Thập Lăng chết tới nỗi không thể chết lại, tên trung niên Vương Thúc ngẩng lên không biết rút đâu ra thanh kiếm cổ quái cầm ở tay phải, phẫn nộ nhìn đám người Văn Lục quát:
- Giết… giết sạch đám ác độc vô sỉ này cho ta.
Văn Lục đang an ủi Na Na nghe vậy lạnh lùng quay đầu nói:
- Còn chưa tính sổ bọn chúng, bọn chúng còn đòi đánh đòi giết? Hử… tiên khí?
- Việc nhỏ con này sao dám để thiếu chủ nhọc công chứ? Dao mổ trâu cũng chẳng cần phải đem giết gà a. Cứ để bần huynh đệ chúng ta xử lý là được rồi.
Ánh mắt Vương Thập Lăng và vị Vương thúc đứng bên cạnh đều híp lại, bên tai người thanh niên áo xanh liền vang lên tiếng truyền âm:
- Dịch Thiên! Thanh Vân Môn các ngươi nhất định chống đối ta.
Trên mặt người thanh niên vẫn không có biểu hiện gì, trong lòng lại không ngừng thầm mắng:
“Nghĩ cầm đầu liền có thể vơ vét mọi thứ về mình sao? Phi… ta khinh! Lão tử đời nào để ngươi thỏa nguyện?”
Vương Thập Lăng tưởng đối phương sẽ e ngại thế lực của mình mà buông tha, ai ngờ người thanh niên mặc đạo bào màu xanh kia không những không nhân nhượng còn cung kính nói:
- Thiếu chủ! Lúc trước Thanh Vân Môn chúng ta anh dũng chiến đấu mất đi tới bốn hảo huynh đệ. Chúng ta chỉ xin thiếu chủ cho phép chúng ta giết con yêu nữ này báo hận cho huynh đệ đã ngã xuống mà thôi. Hoàn toàn không có ý gì khác.
Những đệ tử khác nghe vậy đều cau mày nhìn nhau, mặc dù trong lòng không phục, nhất là những thế lực có một hai người chết lại càng không cam lòng để “viên đan đại bổ” là “yêu nữ” này rơi vào tay kẻ khác, nhưng Thanh Vân Môn nói ra như thế bọn họ cũng không còn cách nào vơ về phía mình. Bất quá không ăn được “cái” chẳng lẽ cũng không được chút “nước canh”?
Nghĩ vậy không chỉ có một người, quả nhiên không đợi Vương Thập Lăng và Thanh Vân Môn “quần ẩu” một vị trung niên râu quai nón rậm rì đứng ra nói lớn:
- Con bà nó, đều là một đám miệng nam mô, bụng một bồ dao găm. Người ngay không nói vòng vo, lão tử nghĩ trong số ai ở đây cũng đều muốn hấp thu nguyên âm của yêu nữ lợi hại này để tăng cấp, lại cứ ngấm ngầm rằng co cái rắm gì. Cho dù ai độc chiếm lão tử cũng không phục, cho nên… chia đều đi, mỗi người “hút” một chút. Ai đồng ý thì giơ tay biểu quyết.
“Roạt”
Chưa đợi tên trung niên nói xong, đám đệ tử với khuôn mặt tái nhợt đứng vòng ngoài đồng loạt nhất chí giơ tay. Nếu Văn Lục có mặt ở đây nhất định sẽ sảng khoái cười ha hả. Nếu đám người tiên môn mà đồng lòng chống địch cũng có khí thế như lúc giơ tay này ắt hẳn Văn Lục cũng không giám coi thường chút nào.
Vương Thập Lăng và đám người Thanh Vân Môn đều căm tức nhìn về tên trung niên có bộ râu quai nón. Bất quá hai bên bọn họ cũng không giám làm gì quá đáng, dù sao thì những quân “tốt” này vẫn còn cần để tranh đoạt ngọc bài và tài nguyên trong gần một năm tới.
Nhưng vấn đề nảy sinh là ai được lên trước hấp thu nguyên âm của “yêu nữ” bây giờ. Cho dù ai lên đầu mọi người cũng không tin tưởng hắn sẽ tuân thủ quy tắc mà không “tham ô” thêm nhiều nguyên âm. Cuối cùng tên Vương thúc vẫn khoanh tay lạnh lùng đứng phía sau Vương Thập Lăng hừ lạnh một tiếng nói:
- Đám người vô liêm sỉ các ngươi còn mặt dày tranh đoạt. Thiếu chủ đã đổ mồ hôi, công sức, lại bỏ trí tuệ dẫn dắt các ngươi khiến các ngươi hùng mạnh. Nay có chút lợi lộc liền muốn vứt bỏ… ta hỏi nhân cách, liêm sỉ của các ngươi để đâu?
Lời lẽ của vị Vương thúc này hùng hồn như vậy khiến cả đám há miệng không nói được lời nào. Dù sao bọn họ vẫn mang trên mình cái áo “danh môn chính phái” cho nên dù không phục vẫn phải khách khí với nhau, không thể động chút là dụng vũ lực như ma môn được. Do vậy cả đám không cam lòng vẫn phải để Vương Thập Lăng làm người đi đầu.
Na Na bị treo lên trên mạng nhện cả nửa ngày, tinh thần suy sụp, lại nghe đám người tiên môn cãi nhau mù trời chỉ vì nguyên nhân đơn giản là “chia chác” nàng khiến nàng uất ức muốn tự bạo kinh mạch trở về cát bụi. Đáng tiếc là mộc lực lượng trong thân thể đã bị tổn hao nghiêm trọng, ngay cả động một ngón tay cũng không cách gì động đậy. Hơn nữa những sợi tơ do bốn trận pháp kia bắn ra cũng khiến toàn thân nàng tê liệt, dấu hiệu bị trúng độc nặng. Tiên môn chính phái không ngờ cũng sử dụng độc đánh lén, tới lúc này Na Na mới thấm thía lời Văn Lục thường xuyên nhắc nhở bọn họ.
“Trước lợi ích, dù là thần tiên hay dân thường đều sẵn sàng vứt bỏ đạo đức, vứt bỏ thiện tâm của mình. Cho nên dù trước mặt ngươi là đức phật toàn năng, các ngươi cũng không thể nào thực sự tin tưởng hắn là người tốt. Không có tâm hại người nhưng vẫn phải có tâm phòng người”.
Nghĩ tới lúc trước mình thấy đám người tiên môn thì không những không trốn đi còn thò mặt ra chào hỏi, Na Na mới cảm giác mình ngây thơ đến mức độ nào. Dùng từ ngốc nghếch là còn nhẹ… Hiện tại Na Na hối hận muốn chết, lệ tràn khóe mi, miệng không ngừng cầu khẩn.
- Hu hu! Na Na biết sai rồi, lão đại mau… mau…. tới cứu Na Na…
Văn Lục thì chưa thấy đâu, chỉ thấy Vương Thập Lăng vác khuôn mặt tươi cười, dáng vẻ tiên phong đạo cốt tiêu sái bay tới sát bên màng nhện. Nhìn Na Na một hồi, Vương Thập Lăng nở một nụ cười… nụ cười dâm đãng khiến Na Na dù bị bao bọc trong cái kén bằng tơ nhện cũng không khỏi co rút toàn thân một trận. Thật không nghĩ tới sự thật lại tàn khốc đến thế. Na Na hốt hoảng lắp bắp nói:
- Ngươi… ngươi đừng qua đây. Nếu ngươi dám đụng vào ta, lão đại nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu…
Vương Thập Lăng nghe vậy bật cười ha hả:
- Ha ha! Tới giờ phút này rồi mà còn cứng miệng. Mặc kệ lão đại hay lão nhị của ngươi… cho dù là thiên quân, ngọc hoàng đại đế có giáng trần cũng không cứu được ngươi rồi… ha ha…
Nói đoạn Vương Thập Lăng sợ đêm dài lắm mộng, vung tay chộp tới đỉnh đầu Na Na. Na Na co rúm người lại hét lên:
- Không được qua đây, nếu không ta dù tự bạo cũng phải kéo theo ngươi xuống địa ngục.
Vương Thập Lăng cười dữ tợn nói:
- Tự bạo? Ha ha… thật chết cười, yêu nữ ngươi nghĩ mình còn khả năng này sao?
Nói xong cũng chẳng them quan tâm phản ứng của Na Na, tay của Vương Thập Lăng vừa đặt lên đầu nàng đã vận khởi “Hấp Tinh Đại Pháp” hòng chiếm lấy nguyên âm của Na Na. Nếu mà hút được thật nhiều nguyên âm của nàng, Vương Thập Lăng liên tiếp nhảy vài cấp cũng không thành vấn đề, sự mê hoặc trí mạng này dù là đệ tử tiên môn cũng không cách nào chống lại, sử dụng luôn công pháp của ma môn mà tiến hành cướp đoạt.
Nguyên âm trong người Na Na một trận nhộn nhạo, khuôn mặt nàng trở nên tuyệt vọng. Vương Thập Lăng đứng đối diện tràn ngập hưng phấn cùng kích động, hận không thể một lượt hấp thu toàn bộ nguyên âm của Na Na mới thỏa mãn. Vừa lúc này, miệng Vương Thập Lăng quát lớn:
- Ra cho ta…
Na Na nhắm mắt tuyệt vọng, nhìn về phía nam lẩm bẩm một mình. Không biết kiếp sau có được làm đồng đội của lão đại? Chết một cách ngu ngốc như thế này nhất định lão đại sẽ mắng cho không ngóc đầu lên nổi a.
Vương Thập Lăng đứng đối diện đã hấp thu được dòng nguyên âm đầu tiên hưng phất hét lớn:
- Ha ha… của ta… tất cả là của ta…
“Vút”
Một tiếng xé gió lướt ngang đỉnh đầu đám đệ tử tiên môn, người trung niên tên Vương thúc là kẻ đầu tiên phát hiện ra động tính vội vàng quát lên:
- Cẩn thận…
Miệng tên Vương thúc này còn chưa kịp phát ra âm thanh, phía đối diện đã vang lên nổ dữ rội.
“Oanh…”
Vương Thập Lăng đang thưởng thức cảm giác phiêu phiêu như thần tiên du ngoạn trên thiên đình, chợt thấy trước mắt lóe sáng rồi từ bả vai phải trở xuống cổ tay… cái gì cũng không thấy, hoàn toàn thành bụi phấn. Cơn đau còn chưa kịp theo dây thần kinh về não, Vương Thập Lăng ngây người nhìn thanh đao lơ lửng trước mặt, lại nhìn bả vai phải cụt ngủn của mình tức thì gầm lên:
- Tiện nhân… ta giết ngươi….
Tay trái còn lại của Vương Thập Lăng như tia chớp chộp xuống đỉnh đầu Na Na. Một trảo này chụp xuống, Na Na nhất định sẽ tiêu hương ngọc vẫn. Bất quá còn chưa đợi tay của Vương Thập Lăng chạm vào đỉnh đầu Na Na, từ xa sóng âm ập tới như cuồng phong:
- Ngươi dám…
Tiếng quát vang lên còn kinh khủng gấp ngàn lần so với Sư Tử Hống mà Chấp Không sử dụng lúc đối chiến với thánh nữ. Vương Thập Lăng chỉ thấy trong đầu nổ làm cái “bụp” ngũ quan đổ máu tươi tràn ngập khuôn mặt, cả thân mình cũng rớt “ầm” xuống đất tạo thành cái hố hơn ba mét… chết bất đắc kỳ tử.
“Xoát” một tiếng, bốn bóng người thình lình xuất hiện bên cạnh Na Na. Cô bé đang nhắm mắt chờ chết bỗng nhiên thấy nguyên âm của mình không bị rút ra, lại thấy không khí quanh mình nhộn nhạo thì tò mò mở mắt. Đập vào mắt nàng là một bóng lưng với chiếc áo choàng dài cũng mái tóc bay bay xõa phía sau, thanh đao từ từ đáp vào tấm lưng rộng rãi đó. Lệ chảy đầy khuôn mặt ngọc của nàng, Na Na nghẹn ngào nói:
- Văn Lục đại ca…
Nói xong òa lên khóc, nước mắt nước mũi tèm lem làm Văn Lục đang bừng bừng lửa giận nhìn đám đệ tử tiên môn cũng phải dịu dàng quay lại hòa ái vuốt tóc nàng:
- Bé con! Lần sau còn dám lỗ mãng nữa không?
Na Na không dám nói gì, chỉ có dụi bên má hồng hồng vào bàn tay Văn Lục mà khóc thút thít. Hồng Hà đứng bên cạnh Văn Lục đã vung tay, hai luồng hỏa chạy dọc theo hai cánh tay nhu hòa bao lên cái kén đang quấn quanh Na Na, lập tức những sợi tơ nhện như gặp khắc tinh rối rít co lại, bất quá vẫn không cách gì luồng hỏa lực lượng bá đạo của Hồng Hà, tất cả trở thành tro tàn rơi trên mặt đất. Bên cạnh Văn Tốn cũng không khách khí vung chân sút một cái, tên Vương Thập Lăng liền bay ngược trở ra.
Mà lúc này đám đệ tử tinh anh tiên môn cũng phục hồi tinh thần, tên Vương thúc đỏ rực hai con mắt kêu lên:
- Không…. Lăng nhi….
Hắn chạy tới vội vội vàng vàng giơ tay đón lấy Vương Thập Lăng khóc rống lên:
- Không thể nào… Lăng Nhi, con của ta… con không thể chết được.
Lay động mãi, cái tên Vương Thập Lăng chết tới nỗi không thể chết lại, tên trung niên Vương Thúc ngẩng lên không biết rút đâu ra thanh kiếm cổ quái cầm ở tay phải, phẫn nộ nhìn đám người Văn Lục quát:
- Giết… giết sạch đám ác độc vô sỉ này cho ta.
Văn Lục đang an ủi Na Na nghe vậy lạnh lùng quay đầu nói:
- Còn chưa tính sổ bọn chúng, bọn chúng còn đòi đánh đòi giết? Hử… tiên khí?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.