Chương 48: Đồng nước
Vô Song Linh
09/03/2013
Người ngồi ở giữa chính điện của trang viên có dáng người to lớn, nước da màu nâu đen làm người ta có cảm giác toàn thân đầy những lực lượng. Người nọ đang ngồi nghiêm mặt, nghe thấy lời của tiểu Thử tức thì sửng sốt, tiếp đó phá lên cười:
- Ha ha… đại ca dạo này cũng thảnh thơi a. Lại đầy nhã hứng mà đi chơi cùng bọn trẻ.
- Hừ! Ta đi đâu mặc ta… ngươi quản sao?
Tiểu Thử vênh cái mặt lên không thèm nhìn người nọ. Văn Lục vừa nhìn thấy người có làn da “nâu” này tức khắc hiểu ra mọi vấn đề. “Hóa ra những người phân chi tộc Nguyễn thuật là bị lão “trâu già” này ép phải ra thử thách tổ đội mình đây mà”.
Văn Lục bước lên ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế của lão Trâu, mọi người ngồi hai bên nhíu nhíu đôi mày. Sự đáng sợ của “con trâu già” này thì ai cũng biết, không nghĩ tới tên tiểu tử này lại vênh váo ngồi lên trên bục đó. Lão Trâu và tiểu Thử cũng sửng sốt, Văn Lục lại chẳng quan tâm tới những ánh mắt đó mà không nhanh không chậm nói:
- Tưởng trâu hiền lành tốt bụng chứ? Hóa ra vừa kiêu căng vừa hống hách a… Làm chúng ta mệt gần chết lại còn không bố chí chỗ ngồi… thật là… mỏi chân chết ta…
Tiểu Thử nghe Văn Lục nói vậy thì nằm bò càng trên vai Na Na mà cười, nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ chỉ lão Trâu:
- Đáng đời tên thích khoe mẽ nhà ngươi… Hôm nay xem ngươi kiêu ngạo làm sao trước mặt hậu bối… haha… cười chết ta mất…
Văn Lục nghĩ lão Trâu nghe vậy ắt hẳn sẽ tức tới “xì khói”. Không ngờ lão chỉ sửng sốt nhìn Văn Lục hồi lâu, tiếp đó phá lên cười:
- Được được… có chí khí, quả là tinh anh Đại Việt đời sau hơn đời trước. Ta thử thách các ngươi cũng vì tốt cho các ngươi mà thôi…haha…
“Lão này không mở miệng thì thôi… mở miệng rồi là oang oang cả lên”. Văn Lục bắt đầu hối hận khi ngồi gần lão. Văn Lục cũng không sợ lão làm gì mình vì hắn tin mình có một sư phụ không tầm thường, hơn nữa biết đâu lại được ngồi xem trâu chuột đánh nhau cũng nên. Lão Trâu bất chợt nhíu nhíu mày:
- Ồ! Các ngươi lôi đâu ra mấy cái đuôi thế? Bọn này mang lực lượng kỳ quái a…
Nói đoạn vung tay lên:
- Thôi đi sớm về sớm… các ngươi cẩn thận trong khảo nghiệm lần này…
Cả tố đội hai tức thì biến mất trên đại sảnh:
- Đại ca… lại lại đây, làm một chén, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau rồi. Đại ca nghĩ tổ đội này thế nào?
Lão Trâu vung tay lên, ở giữa đại sảng lại bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ghế khác. Chiếc ghế vừa đặt ra, trên ghế đã ngồi một thanh niên trẻ mặc áo bào màu xanh, mỉm cười đưa tay đón lấy chiếc chén:
- Còn non lắm…
….
Trên một cánh đồng rộng lớn dường như trải dài vô tận. Cả cánh đồng hầu hết là nước, lau sậy và những cây cao chừng hai ba mét hoa nho nhỏ màu vàng mọc um tùm. Thỉnh thoảng có những cây cổ thụ cao chọc trời lạ lạ vươn những rễ dài mọc trên cánh đồng đó.
“A…. không….”
“Chủm…”
Na Na nhìn ba vị công tử và mấy tên thư đồng toàn thân ướt sũng, lóp ngóp chui lên khỏi mặt nước tức thì thích thú vỗ tay:
- Hi hi… sao tự nhiên các vị lại có nhã hứng đi tắm thế? Nước có mát không?
Văn Lục hai tay cắp hai cô gái cũng cười cười, hắn nghe thấy lời lão trâu đã cảm thấy không hay nên đề phòng trước cho nên mới vươn tay cắp được hai cô bé. Còn mấy tên kia rớt sạch xuống nước. Kiệt Hào vừa chui lên, thần tình khinh bỉ nhìn về phía ba người trên không:
- Trọng sắc khinh bạn… hừ….
Hắn không thèm nhín điệu bộ ôm bụng cười của Na Na và Vân Nhi mà lồm cồm bò lên trên một cái cây nhỏ ngang nhiên cởi áo ra vắt mà quên mất mình có thể dùng lực lượng "Mầm Thế Giới" mà hong khô. Thân hình to lớn của mấy vị công tử làm cái cây oằn sát xuống mặt nước.
Cả đám đang nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Trâu già, thì bỗng nhiên mấy cái cây lay động. Không… chính xác là mặt đất dung động dẫn đến những cái cây nghiêng ngả khiến cả đám ngoại trừ ba người Văn Lục ra thì lại rớt xuống nước.
- Ừm… nước đang rút đi thì phải?
Lung Quang ít nói thì thào nhìn quanh, hai vị công tử và sáu thư đồng cũng ngẩn ngơ nhìn nhau. Rất nhanh mọi người phát hiện ra không phải là nước rút đi mà dường như là mặt đất dưới chân mọi người đứng được nâng lên. Văn Lục linh thức tỏa ra tức thì mặt mày biến sắc quát lên:
- Chạy lẹ… nhanh…
Mọi người cực kỳ tin tưởng Văn Lục, nghe hắn nói vậy thì cũng chẳng buồn tìm hiểu đều vọt lên trên không.
“Roạt…”
Vừa bay lên cách mặt nước mới hơn mười mét, cả nhóm nghe thấy tiếng động quay lại tức thì mặt mày xám ngoét. Cả chu vi hơn năm mươi mét đất và cây bỗng nhiên cao dần lên. Mọi người bay vọt đi, ngoái đầu quay lại nhìn thì thấy đập vào mắt là đôi con ngươi hình cầu to chừng hai ba mét đang đảo liên hồi. Con quái vật vừa vùng dậy từ dưới lòng đất liền cất cẳng đuổi theo mọi người, tốc độ cực kỳ nhanh:
- Trời đất ơi….
Na Na và Vân Nhi nhịn không được ôm cái miệng nhỏ thốt lên. Trước mắt mọi người là một con cáy khổng lồ, thân hình con cáy to và rộng áng chừng hơn năm mươi mét, trông như một tòa nhà di động. Tám cái cẳng to lớn gia tốc với những tàn ảnh mờ mờ khiến cho tốc độ của nó tăng lên khủng bố. Nhất là hai cái càng phía trước đầy những gai nhọn khiến người ta dựng tóc gáy.
“Két… két…”
Mấy vị công tử không kịp bay lên mà chỉ vội vã bay vun vút trên mặt nước. Văn Lục cũng vội vàng vận ngũ hành tuần hoàn lên tối đa vọt xuống bao lấy mọi người, vừa lúc con cáy nọ đã đuổi tới sát nút.
Con cáy di động cũng cực kỳ quỷ dị, Văn Lục tưởng rằng dòng họ nhà cua chỉ chạy ngang, ai ngờ đổi hướng mấy lần rồi mà lần nào nó cũng đuổi theo ngay được. Văn Lục áng chừng con cáy này cũng phải đạt tới cấp bảy cấp tám linh thú vương.
Với thực lực bây giờ của Văn Lục thì cũng chỉ đại chiến được với linh thú vương cấp bốn cấp năm mà thôi. Gặp con cáy này cũng chỉ chạy thục mạng.
Con cáy kêu lên “két…két… đuổi theo không buông bỏ. Nó đang tức mấy “sinh vật” này thừa lúc nó đang ngủ không ngờ nhảy choi choi lên đầu lên mai nó. Phải cắp cho tan xác chắc nó mới hả dạ.
Văn Lục tụ khí bao bọc mọi người rồi tăng tốc ngay sát mũi con cáy. Chợt Văn Lục nhíu nhíu mày, trong linh thức phát hiện ra, phía trước có một cảnh tượng làm Văn Lục sửng sốt. Một con cáy chỉ nhỏ hơn con đang truy đuổi này một chút đang cắp một cô gái chầm chậm bò đi. Văn Lục còn phát hiện ra rằng cô gái nọ đã bị cắt đứt một chân tới tận đùi. Máu chảy ra nhiều khiến cô gái đó ngất xỉu.
“Cứu hay không cứu?”
Văn Lục rơi vào tình trạng phải đấu tranh. Nếu cứu thì cả đội có thể phải gặp nguy hiểm thậm chí mất mạng, nguy hiểm quá lớn. Còn nếu không cứu thì Văn Lục cũng cảm thấy không yên lòng, thấy chết không cứu không phải tính cách của người tu thuật.
Văn Lục cắn răng dồn hết lực lượng, rút thanh đại đao sau lưng vung lên chém về phía trước. Mọi người đang tập trung về phía con cáy sau lưng nên thấy Văn Lục chém vào khoảng không phía trước tức thì sửng sốt. Vừa lúc đó đao ảnh chém ra thì trước mặt dường như tối sầm lại. Mọi người kinh hoàng phát hiện trước mắt là một con cáy nữa to như quả núi nhỏ chặn phía trước.
Văn Lục tính toán chính xác, đao ảnh vừa vụt ra thì cũng vừa kịp chém lên khớp càng của con cáy nọ, khiến nó gầm lên đau đớn thả lỏng đôi càng đang kẹp cô gái. Văn Lục vội lách mình mang theo cả đội luồn xuống phía dưới đôi càng to lớn như chiếc xe tải đó, tay chụp vào khoảng không, tức thì cô gái vừa rớt ra bị hút vào trong vòng bao bọc lực lượng phi hành của Văn Lục.
Đúng lúc đó con cáy phía sau cũng ập tới va mạnh vào con phía trước khiến chiếc càng còn lại của nó văng lên đập vụt ngang vòng lực lượng.
Cả đội mồ hôi dòng dòng, ngàn cân treo sợi tóc. Văn Lục quát lên:
- Đánh…
Vừa nói vừa vung đao lên chém mạnh về phía chiếc càng to lớn. Mọi người nghe tiếng quát bên tai cũng từ trong kinh hoàng tỉnh dậy, vội vàng dồn hết sức lực đánh ra một đòn tổng thể ập tới chiếc càng nọ. Sự việc diễn ra cực nhanh, chỉ trong chớp mắt lực lượng của cả va chạm với chiếc càng khiến nó văng sang bên phải, vừa lúc đó cả đội cũng vọt đi như tia chớp.
Văn Lục nửa đứng nửa quỳ thở hổn hển. Hai lần liên tiếp dùng toàn lực, cảm giác hư thoát toàn thân.
- Cứu cô ấy mau đi!
Vừa thở Văn Lục vừa quay sang nhìn cô gái bị cụt một chân nọ. Na Na cũng vội vàng thi triển mộc thuật. Nhưng mà cô bé mới ở tầng năm nên hiện tại chưa thể chữa cho chiếc chân mọc ra mà chỉ có thể làm vết thương lành lại mà thôi. Điều đó có nghĩa là chiếc chân có lẽ sẽ cụt suốt đời.
Trong linh thức Văn Lục cũng phát hiện ra hai con cáy đang ầm ầm đánh nhau nên thở phảo nhẹ nhõm. “Chắc con phía trước tưởng con phía sau tấn công nó làm nó mất con mồi nên tức khí cắn nhau đây mà”. Nghĩ vậy Văn Lục cũng không vội vàng di chuyển mà bay vụt lên không đứng trầm ngâm. Linh thức tỏa ra thì phát hiện ở xa tít phía tây chừng hơn bốn mươi ngàn mét có một ngôi làng nhỏ. Ngoài ra bốn phía đều là đồng nước nông và những khí tức to nhỏ đủ cả của các linh thú.
Văn Lục cũng không dám dùng linh thức mà điều tra sâu tới bọn chúng kẻo mang họa vào người. Vẫn biết rằng linh thú vương ngoại chừ loại biết bay bẩm sinh thì không thể bay được cho tới khi đạt tới linh thú hoàng. Nhưng mà trong cái thế giới ảo này biết đâu lại lôi ra một con “sinh vật lạ” như khảo nghiệm lần trước của con chuột thì mất mạng lúc nào không biết.
Dọc đường bay về ngôi làng, Văn Lục phải đi vòng rất nhiều lần để tránh mấy khí tức khủng bố mà Văn Lục cũng nhìn không thấu. Điều đó có nghĩa là cấp bậc của bọn chúng ít nhất cũng phải bằng hoặc hơn con cáy ban đầu cả nhóm gặp.
Văn Lục cũng thắc mắc là cô gái dường như bằng với tuổi của mình sao lại có thể một thân một mình đi xa tới vậy vào trong khu vực đầy dẫy nguy hiểm này?
- Lão Trâu già đáng chết… chết băm chết vằm…
Kiệt Hào và hai vị công tử còn lại đang ngồi nguyền rủa lão Trâu ngàn vạn lần không thôi. Đang yên đang lành lại bỏ xuống đúng lưng con linh thú vương đó làm gì để chạy bán sống bán chết. Ai nấy đúng là đầy một bụng khí. Văn Lục nhìn thấy vậy thì cười cười, thầm nghĩ:
“Không biết lực lượng của mấy con giáp phía sau có kém hơn hai lão trâu chuột này không, chứ cứ kiểu này thì mệt chết. Cũng may là "Mầm Thế Giới" của mình trong thế giới ảo vẫn có thể tự vận chuyển ngũ hành vòng nên "Mầm Thế Giới" luôn luôn lớn dần lên chứ như người khác chắc khổ nói không hết.
Ừm! Sau lần dùng hết lực lượng nọ, ngũ hành vòng vận chuyển kịch liệt. "Mầm Thế Giới" có cảm giác lơn hơn một chút. Có lẽ không lâu nữa sẽ đạt cấp sáu sơ kỳ viên mãn. Tới hậu kỳ đại viên mãn cấp sáu "Mầm Thế Giới" có lẽ dùng Long Ảnh Hóa Hình có lẽ không bị xỉu nữa. Ài”
Văn Lục ngước lên nhìn, mặt trời đã dần chuyển về chiều, gió thổi lồng lộng đung đưa những bụi lau sậy dập dìu. Chợt quay lại thấy Vân Nhi đang ngồi ngẩn ngơ nhìn mình, Văn Lục cười cười:
- Đang sợ sao cô bé? Ta đã khuyên muội trở về đừng tham gia nhiệm vụ nữa mà muội không nghe… giờ thì không về được rồi.
Vân Nhi hếch khuôn mặt nhỏ lên nhìn Văn Lục một lúc, tiếp đó cúi đầu lý nhí:
- Có Văn Lục ca ca ở bên cạnh Vân Nhi không sợ…
Khuôn mặt đỏ bừng cúi gằm xuống tận ngực, Na Na ngồi bên cạnh nhìn biểu tình của hai người như vậy vội chen vào:
- Con chuột vẫn trên vai Na Na sao giờ không thấy rồi. Văn Lục có thấy nó đâu không?
Vân Nhi thấy Na Na chen ngang thì khuôn mặt u ám liếc một cái rồi không thèm nói gì nữa.
Văn Lục đang sửng sốt, hết nhìn Na Na rồi lại nhìn Vân Nhi bật cười:
- Chắc ở lại với lão trâu già rồi… linh thú hoàng… muội khỏi lo cho hắn đi.
Không khí có chút không được tự nhiên, cả nhóm trầm ngâm ngồi yên lặng.
Khoảng chừng hai giờ chiều thì cả nhóm đã đáp xuống một bãi đất trống. Ngôi làng được dựng lên trên dải đất dài, có thể nói đây là vùng giao tiếp giữa đồng bằng và vùng núi. Ngôi làng cũng khá lớn, áng chừng hơn ba trăm hộ dân cư trú trong những ngôi nhà tranh. Văn Lục cực kỳ thắc mắc là không hiểu sao thời này đầy dẫy những linh thú kinh khủng vậy mà con người vẫn tồn tại được.
Có một điều Văn Lục không biết đó là con người sau này lấy mười hai con vật làm con giáp không phải là ngẫu nhiên. Mà chính là những linh thú hoàng này… ừm… có thể nói là khi bọn họ còn nhỏ có mang ơn của con người. Sau này trở thành linh thú hoàng mới bảo hộ bọn họ tránh khỏi những đại họa do linh thú gây ra. Dưới uy phong của mười hai linh thú hoàng cũng không có linh thú nào dám làm quá mức tuyệt tình cả. Sau này tu thuật phát triển, linh thú dần dần bị con người tiêu diệt, vai vế kẻ đi săn và kẻ bị săn thay đổi… e cũng là quy tắc tuần hoàn mà thôi.
Cả nhóm vừa bước vào ngôi làng, chợt có một người trung niên tuổi chừng mười bốn mươi tuổi hốt hoảng từ xa chạy tới, vừa chạy vừa la to:
- Trưởng lão… trưởng lão ơi! Không hay rồi… “thần nước” lại đòi thêm cống phẩm rồi…
- Ha ha… đại ca dạo này cũng thảnh thơi a. Lại đầy nhã hứng mà đi chơi cùng bọn trẻ.
- Hừ! Ta đi đâu mặc ta… ngươi quản sao?
Tiểu Thử vênh cái mặt lên không thèm nhìn người nọ. Văn Lục vừa nhìn thấy người có làn da “nâu” này tức khắc hiểu ra mọi vấn đề. “Hóa ra những người phân chi tộc Nguyễn thuật là bị lão “trâu già” này ép phải ra thử thách tổ đội mình đây mà”.
Văn Lục bước lên ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế của lão Trâu, mọi người ngồi hai bên nhíu nhíu đôi mày. Sự đáng sợ của “con trâu già” này thì ai cũng biết, không nghĩ tới tên tiểu tử này lại vênh váo ngồi lên trên bục đó. Lão Trâu và tiểu Thử cũng sửng sốt, Văn Lục lại chẳng quan tâm tới những ánh mắt đó mà không nhanh không chậm nói:
- Tưởng trâu hiền lành tốt bụng chứ? Hóa ra vừa kiêu căng vừa hống hách a… Làm chúng ta mệt gần chết lại còn không bố chí chỗ ngồi… thật là… mỏi chân chết ta…
Tiểu Thử nghe Văn Lục nói vậy thì nằm bò càng trên vai Na Na mà cười, nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ chỉ lão Trâu:
- Đáng đời tên thích khoe mẽ nhà ngươi… Hôm nay xem ngươi kiêu ngạo làm sao trước mặt hậu bối… haha… cười chết ta mất…
Văn Lục nghĩ lão Trâu nghe vậy ắt hẳn sẽ tức tới “xì khói”. Không ngờ lão chỉ sửng sốt nhìn Văn Lục hồi lâu, tiếp đó phá lên cười:
- Được được… có chí khí, quả là tinh anh Đại Việt đời sau hơn đời trước. Ta thử thách các ngươi cũng vì tốt cho các ngươi mà thôi…haha…
“Lão này không mở miệng thì thôi… mở miệng rồi là oang oang cả lên”. Văn Lục bắt đầu hối hận khi ngồi gần lão. Văn Lục cũng không sợ lão làm gì mình vì hắn tin mình có một sư phụ không tầm thường, hơn nữa biết đâu lại được ngồi xem trâu chuột đánh nhau cũng nên. Lão Trâu bất chợt nhíu nhíu mày:
- Ồ! Các ngươi lôi đâu ra mấy cái đuôi thế? Bọn này mang lực lượng kỳ quái a…
Nói đoạn vung tay lên:
- Thôi đi sớm về sớm… các ngươi cẩn thận trong khảo nghiệm lần này…
Cả tố đội hai tức thì biến mất trên đại sảnh:
- Đại ca… lại lại đây, làm một chén, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau rồi. Đại ca nghĩ tổ đội này thế nào?
Lão Trâu vung tay lên, ở giữa đại sảng lại bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ghế khác. Chiếc ghế vừa đặt ra, trên ghế đã ngồi một thanh niên trẻ mặc áo bào màu xanh, mỉm cười đưa tay đón lấy chiếc chén:
- Còn non lắm…
….
Trên một cánh đồng rộng lớn dường như trải dài vô tận. Cả cánh đồng hầu hết là nước, lau sậy và những cây cao chừng hai ba mét hoa nho nhỏ màu vàng mọc um tùm. Thỉnh thoảng có những cây cổ thụ cao chọc trời lạ lạ vươn những rễ dài mọc trên cánh đồng đó.
“A…. không….”
“Chủm…”
Na Na nhìn ba vị công tử và mấy tên thư đồng toàn thân ướt sũng, lóp ngóp chui lên khỏi mặt nước tức thì thích thú vỗ tay:
- Hi hi… sao tự nhiên các vị lại có nhã hứng đi tắm thế? Nước có mát không?
Văn Lục hai tay cắp hai cô gái cũng cười cười, hắn nghe thấy lời lão trâu đã cảm thấy không hay nên đề phòng trước cho nên mới vươn tay cắp được hai cô bé. Còn mấy tên kia rớt sạch xuống nước. Kiệt Hào vừa chui lên, thần tình khinh bỉ nhìn về phía ba người trên không:
- Trọng sắc khinh bạn… hừ….
Hắn không thèm nhín điệu bộ ôm bụng cười của Na Na và Vân Nhi mà lồm cồm bò lên trên một cái cây nhỏ ngang nhiên cởi áo ra vắt mà quên mất mình có thể dùng lực lượng "Mầm Thế Giới" mà hong khô. Thân hình to lớn của mấy vị công tử làm cái cây oằn sát xuống mặt nước.
Cả đám đang nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Trâu già, thì bỗng nhiên mấy cái cây lay động. Không… chính xác là mặt đất dung động dẫn đến những cái cây nghiêng ngả khiến cả đám ngoại trừ ba người Văn Lục ra thì lại rớt xuống nước.
- Ừm… nước đang rút đi thì phải?
Lung Quang ít nói thì thào nhìn quanh, hai vị công tử và sáu thư đồng cũng ngẩn ngơ nhìn nhau. Rất nhanh mọi người phát hiện ra không phải là nước rút đi mà dường như là mặt đất dưới chân mọi người đứng được nâng lên. Văn Lục linh thức tỏa ra tức thì mặt mày biến sắc quát lên:
- Chạy lẹ… nhanh…
Mọi người cực kỳ tin tưởng Văn Lục, nghe hắn nói vậy thì cũng chẳng buồn tìm hiểu đều vọt lên trên không.
“Roạt…”
Vừa bay lên cách mặt nước mới hơn mười mét, cả nhóm nghe thấy tiếng động quay lại tức thì mặt mày xám ngoét. Cả chu vi hơn năm mươi mét đất và cây bỗng nhiên cao dần lên. Mọi người bay vọt đi, ngoái đầu quay lại nhìn thì thấy đập vào mắt là đôi con ngươi hình cầu to chừng hai ba mét đang đảo liên hồi. Con quái vật vừa vùng dậy từ dưới lòng đất liền cất cẳng đuổi theo mọi người, tốc độ cực kỳ nhanh:
- Trời đất ơi….
Na Na và Vân Nhi nhịn không được ôm cái miệng nhỏ thốt lên. Trước mắt mọi người là một con cáy khổng lồ, thân hình con cáy to và rộng áng chừng hơn năm mươi mét, trông như một tòa nhà di động. Tám cái cẳng to lớn gia tốc với những tàn ảnh mờ mờ khiến cho tốc độ của nó tăng lên khủng bố. Nhất là hai cái càng phía trước đầy những gai nhọn khiến người ta dựng tóc gáy.
“Két… két…”
Mấy vị công tử không kịp bay lên mà chỉ vội vã bay vun vút trên mặt nước. Văn Lục cũng vội vàng vận ngũ hành tuần hoàn lên tối đa vọt xuống bao lấy mọi người, vừa lúc con cáy nọ đã đuổi tới sát nút.
Con cáy di động cũng cực kỳ quỷ dị, Văn Lục tưởng rằng dòng họ nhà cua chỉ chạy ngang, ai ngờ đổi hướng mấy lần rồi mà lần nào nó cũng đuổi theo ngay được. Văn Lục áng chừng con cáy này cũng phải đạt tới cấp bảy cấp tám linh thú vương.
Với thực lực bây giờ của Văn Lục thì cũng chỉ đại chiến được với linh thú vương cấp bốn cấp năm mà thôi. Gặp con cáy này cũng chỉ chạy thục mạng.
Con cáy kêu lên “két…két… đuổi theo không buông bỏ. Nó đang tức mấy “sinh vật” này thừa lúc nó đang ngủ không ngờ nhảy choi choi lên đầu lên mai nó. Phải cắp cho tan xác chắc nó mới hả dạ.
Văn Lục tụ khí bao bọc mọi người rồi tăng tốc ngay sát mũi con cáy. Chợt Văn Lục nhíu nhíu mày, trong linh thức phát hiện ra, phía trước có một cảnh tượng làm Văn Lục sửng sốt. Một con cáy chỉ nhỏ hơn con đang truy đuổi này một chút đang cắp một cô gái chầm chậm bò đi. Văn Lục còn phát hiện ra rằng cô gái nọ đã bị cắt đứt một chân tới tận đùi. Máu chảy ra nhiều khiến cô gái đó ngất xỉu.
“Cứu hay không cứu?”
Văn Lục rơi vào tình trạng phải đấu tranh. Nếu cứu thì cả đội có thể phải gặp nguy hiểm thậm chí mất mạng, nguy hiểm quá lớn. Còn nếu không cứu thì Văn Lục cũng cảm thấy không yên lòng, thấy chết không cứu không phải tính cách của người tu thuật.
Văn Lục cắn răng dồn hết lực lượng, rút thanh đại đao sau lưng vung lên chém về phía trước. Mọi người đang tập trung về phía con cáy sau lưng nên thấy Văn Lục chém vào khoảng không phía trước tức thì sửng sốt. Vừa lúc đó đao ảnh chém ra thì trước mặt dường như tối sầm lại. Mọi người kinh hoàng phát hiện trước mắt là một con cáy nữa to như quả núi nhỏ chặn phía trước.
Văn Lục tính toán chính xác, đao ảnh vừa vụt ra thì cũng vừa kịp chém lên khớp càng của con cáy nọ, khiến nó gầm lên đau đớn thả lỏng đôi càng đang kẹp cô gái. Văn Lục vội lách mình mang theo cả đội luồn xuống phía dưới đôi càng to lớn như chiếc xe tải đó, tay chụp vào khoảng không, tức thì cô gái vừa rớt ra bị hút vào trong vòng bao bọc lực lượng phi hành của Văn Lục.
Đúng lúc đó con cáy phía sau cũng ập tới va mạnh vào con phía trước khiến chiếc càng còn lại của nó văng lên đập vụt ngang vòng lực lượng.
Cả đội mồ hôi dòng dòng, ngàn cân treo sợi tóc. Văn Lục quát lên:
- Đánh…
Vừa nói vừa vung đao lên chém mạnh về phía chiếc càng to lớn. Mọi người nghe tiếng quát bên tai cũng từ trong kinh hoàng tỉnh dậy, vội vàng dồn hết sức lực đánh ra một đòn tổng thể ập tới chiếc càng nọ. Sự việc diễn ra cực nhanh, chỉ trong chớp mắt lực lượng của cả va chạm với chiếc càng khiến nó văng sang bên phải, vừa lúc đó cả đội cũng vọt đi như tia chớp.
Văn Lục nửa đứng nửa quỳ thở hổn hển. Hai lần liên tiếp dùng toàn lực, cảm giác hư thoát toàn thân.
- Cứu cô ấy mau đi!
Vừa thở Văn Lục vừa quay sang nhìn cô gái bị cụt một chân nọ. Na Na cũng vội vàng thi triển mộc thuật. Nhưng mà cô bé mới ở tầng năm nên hiện tại chưa thể chữa cho chiếc chân mọc ra mà chỉ có thể làm vết thương lành lại mà thôi. Điều đó có nghĩa là chiếc chân có lẽ sẽ cụt suốt đời.
Trong linh thức Văn Lục cũng phát hiện ra hai con cáy đang ầm ầm đánh nhau nên thở phảo nhẹ nhõm. “Chắc con phía trước tưởng con phía sau tấn công nó làm nó mất con mồi nên tức khí cắn nhau đây mà”. Nghĩ vậy Văn Lục cũng không vội vàng di chuyển mà bay vụt lên không đứng trầm ngâm. Linh thức tỏa ra thì phát hiện ở xa tít phía tây chừng hơn bốn mươi ngàn mét có một ngôi làng nhỏ. Ngoài ra bốn phía đều là đồng nước nông và những khí tức to nhỏ đủ cả của các linh thú.
Văn Lục cũng không dám dùng linh thức mà điều tra sâu tới bọn chúng kẻo mang họa vào người. Vẫn biết rằng linh thú vương ngoại chừ loại biết bay bẩm sinh thì không thể bay được cho tới khi đạt tới linh thú hoàng. Nhưng mà trong cái thế giới ảo này biết đâu lại lôi ra một con “sinh vật lạ” như khảo nghiệm lần trước của con chuột thì mất mạng lúc nào không biết.
Dọc đường bay về ngôi làng, Văn Lục phải đi vòng rất nhiều lần để tránh mấy khí tức khủng bố mà Văn Lục cũng nhìn không thấu. Điều đó có nghĩa là cấp bậc của bọn chúng ít nhất cũng phải bằng hoặc hơn con cáy ban đầu cả nhóm gặp.
Văn Lục cũng thắc mắc là cô gái dường như bằng với tuổi của mình sao lại có thể một thân một mình đi xa tới vậy vào trong khu vực đầy dẫy nguy hiểm này?
- Lão Trâu già đáng chết… chết băm chết vằm…
Kiệt Hào và hai vị công tử còn lại đang ngồi nguyền rủa lão Trâu ngàn vạn lần không thôi. Đang yên đang lành lại bỏ xuống đúng lưng con linh thú vương đó làm gì để chạy bán sống bán chết. Ai nấy đúng là đầy một bụng khí. Văn Lục nhìn thấy vậy thì cười cười, thầm nghĩ:
“Không biết lực lượng của mấy con giáp phía sau có kém hơn hai lão trâu chuột này không, chứ cứ kiểu này thì mệt chết. Cũng may là "Mầm Thế Giới" của mình trong thế giới ảo vẫn có thể tự vận chuyển ngũ hành vòng nên "Mầm Thế Giới" luôn luôn lớn dần lên chứ như người khác chắc khổ nói không hết.
Ừm! Sau lần dùng hết lực lượng nọ, ngũ hành vòng vận chuyển kịch liệt. "Mầm Thế Giới" có cảm giác lơn hơn một chút. Có lẽ không lâu nữa sẽ đạt cấp sáu sơ kỳ viên mãn. Tới hậu kỳ đại viên mãn cấp sáu "Mầm Thế Giới" có lẽ dùng Long Ảnh Hóa Hình có lẽ không bị xỉu nữa. Ài”
Văn Lục ngước lên nhìn, mặt trời đã dần chuyển về chiều, gió thổi lồng lộng đung đưa những bụi lau sậy dập dìu. Chợt quay lại thấy Vân Nhi đang ngồi ngẩn ngơ nhìn mình, Văn Lục cười cười:
- Đang sợ sao cô bé? Ta đã khuyên muội trở về đừng tham gia nhiệm vụ nữa mà muội không nghe… giờ thì không về được rồi.
Vân Nhi hếch khuôn mặt nhỏ lên nhìn Văn Lục một lúc, tiếp đó cúi đầu lý nhí:
- Có Văn Lục ca ca ở bên cạnh Vân Nhi không sợ…
Khuôn mặt đỏ bừng cúi gằm xuống tận ngực, Na Na ngồi bên cạnh nhìn biểu tình của hai người như vậy vội chen vào:
- Con chuột vẫn trên vai Na Na sao giờ không thấy rồi. Văn Lục có thấy nó đâu không?
Vân Nhi thấy Na Na chen ngang thì khuôn mặt u ám liếc một cái rồi không thèm nói gì nữa.
Văn Lục đang sửng sốt, hết nhìn Na Na rồi lại nhìn Vân Nhi bật cười:
- Chắc ở lại với lão trâu già rồi… linh thú hoàng… muội khỏi lo cho hắn đi.
Không khí có chút không được tự nhiên, cả nhóm trầm ngâm ngồi yên lặng.
Khoảng chừng hai giờ chiều thì cả nhóm đã đáp xuống một bãi đất trống. Ngôi làng được dựng lên trên dải đất dài, có thể nói đây là vùng giao tiếp giữa đồng bằng và vùng núi. Ngôi làng cũng khá lớn, áng chừng hơn ba trăm hộ dân cư trú trong những ngôi nhà tranh. Văn Lục cực kỳ thắc mắc là không hiểu sao thời này đầy dẫy những linh thú kinh khủng vậy mà con người vẫn tồn tại được.
Có một điều Văn Lục không biết đó là con người sau này lấy mười hai con vật làm con giáp không phải là ngẫu nhiên. Mà chính là những linh thú hoàng này… ừm… có thể nói là khi bọn họ còn nhỏ có mang ơn của con người. Sau này trở thành linh thú hoàng mới bảo hộ bọn họ tránh khỏi những đại họa do linh thú gây ra. Dưới uy phong của mười hai linh thú hoàng cũng không có linh thú nào dám làm quá mức tuyệt tình cả. Sau này tu thuật phát triển, linh thú dần dần bị con người tiêu diệt, vai vế kẻ đi săn và kẻ bị săn thay đổi… e cũng là quy tắc tuần hoàn mà thôi.
Cả nhóm vừa bước vào ngôi làng, chợt có một người trung niên tuổi chừng mười bốn mươi tuổi hốt hoảng từ xa chạy tới, vừa chạy vừa la to:
- Trưởng lão… trưởng lão ơi! Không hay rồi… “thần nước” lại đòi thêm cống phẩm rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.