Chương 216: Gian Nan Phá Trận
Vô Song Linh
09/03/2013
Nghe được Bạch Y Công Chúa yếu ớt nói, Văn Lục cũng giật mình. Ai bước đi trên con đường của những cường giả này lại chẳng muốn mình có bản lĩnh “thông thiên đảo địa”, ai chẳng muốn mình là người đứng trên đỉnh cao của những cường giả được vạn người ngước lên ngưỡng mộ, được nắm quyền sinh sát chúng sinh trong tay?
Thử hỏi bỗng nhiên có một ngày ngươi đứng ở vị trí đó, ngươi có nguyện ý trở lại làm một tên lính mới yếu ớt? Cái này không thuộc về phạm trù phát hiện ra ảo trận hay không mà chính là muốn hỏi “ngươi có muốn thoát ra ngoài không hay vẫn muốn trầm mê trong ảo cảnh?”
Ngay từ lúc gặp đồng đội, khi đám người Kiệt Hào đưa ra quyển công pháp nghịch thiên, Văn Lục đã muốn nghi ngờ. Trên đời này liệu có tồn tại thứ công pháp khủng bố một bước lên trời như vậy? Đáp án là hoàn toàn không thể, nếu không trên đời đã vô số cường giả, nhan nhản kẻ “đứng đầu” rồi. Đừng có lôi chữ “có duyên” ra hù dọa, cái này chỉ làm khó được những người trẻ tuổi như Văn Lục thôi, đưa vào tay mấy lão thành như Ức Trai tiền bối hoặc Long Quân Thiên Đế thì chẳng làm nên nổi sóng gió gì.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Văn Lục liệu có thể làm ngơ được sao? Văn Lục cũng là người, đã bước chân trên con đường này thì cũng có dục vọng đạt tới đỉnh cao. Do vậy cơ hội trước mắt hắn cũng muốn thử, hơn nữa ít nhất lúc đó hắn vẫn chưa nghĩ rằng mình rớt vào một ảo trận to lớn hơn cả hai ảo trận ban đầu.
Sau cùng tu luyện xong hắn có thể vung tay vung chân liền tiêu diệt một không gian dễ dàng thì lúc này hắn lại càng quên mất rất có thể mình vẫn ở trong ảo trận. Sức mạnh làm u mê đầu óc…
Hiện tại có lời nhắc nhở của Bạch Y Công Chúa liền như giọt nước tràn ly. Văn Lục kiểm tra lại bản thân thì phát hiện ra một điều trí mạng đó là sức mạnh của hắn quả nhiên khủng bố, nhưng linh hồn vẫn còn ở cấp độ tám viên mãn. Nói như vậy là hắn chẳng khác nào một con robot có cái vẻ bề ngoài hung dữ bên trong rỗng tuếch.
Văn Lục mặc kệ đám Kiệt Hào bên cạnh ồn ào đòi đi Văn Lang Thiên chơi, hắn trầm ngâm trao đổi với Bạch Y Công Chúa.
- Nàng không sao chứ?
- Ta không biết, nhưng có cái gì đó luôn muốn mê hoặc ta.
- Là cái gì?
Văn Lục ngạc nhiên hỏi lại, tiếp nữa hắn nhớ ra, Bạch Y Công Chúa mặc dù trên mặt sức mạnh chỉ đạt cấp mười sơ cấp nhưng nàng là linh thể. Do vậy linh hồn nàng hiển nhiên phải đạt cấp mười. Cấp độ linh hồn của nàng cao hơn của Văn Lục hai cấp, cho nên sức chống trịu ảo trận mạnh hơn Văn Lục. Có lẽ ảo trận này cũng không mạnh lắm, theo như Bạch Y Công Chúa lúc này còn chút tỉnh táo thì hẳn là phải đạt tới cấp chín viên mãn hoặc cấp mười sơ cấp. Mặc dù là thế thì Văn Lục cũng khó lòng chống lại rồi.
Ảo trận đầu tiên người bố trí có phần sai sót nghiêm trọng, bởi vì bố trí mắt trận ở vòng hào quang có vô số pháp bảo trôi nổi lơ lửng đó. Người đó không nghĩ rằng việc đám người Văn Lục có tình cảm đồng đội sâu đậm cho nên khi để Văn Lục nhìn thấy cảnh đồng đội tàn sát lẫn nhau thì làm hắn trở nên điên cuồng tàn phá vòng hào quang dẫn tới vô tình thoát khỏi ảo trận ban đầu.
Cũng giống như ba cái “bong bóng” lồng nhau, “bóng nhỏ” bên trong cùng, “bóng lớn’ nhất ở ngoài cùng, Văn Lục vừa lọt ra khỏi cái “bóng nhỏ” nhất thì rớt vào “bong bóng” thứ hai, cũng chính là ảo trận thứ nhì. Theo suy đoán của Văn Lục thì ảo trận thứ nhì này hẳn là có cấp độ bằng với cấp độ linh hồn của Văn Lục. Do vậy dưới sự nhắc nhở của Bạch Y Công Chúa dẫn tới hắn có thể dùng lực lượng linh hồn mình mà công phá ảo trận để thoát ra ngoài.
Chỉ là “cao tay” có “cao tay” trị, hắn thoát khỏi “bong bóng” thứ hai thì vẫn là ở “bong bóng” thứ ba mà thôi. Ảo trận thứ ba cũng chính là lúc Văn Lục nhận được quyển Vô Thượng Công Pháp này. Nếu Văn Lục đoán không nhầm thì mọi người trong đội nếu phá vỡ được hai ảo trận ban đầu thì cũng “có duyên” nhận được quyển công pháp “Vô Thượng” đó. Nhưng mà với linh hồn của mọi người, Văn Lục cũng không ý nghĩ may mắn có ai phá vỡ để mình thoát ra bởi vì linh hồn đám Kiệt Hào, Vân Trọng đều thấp hơn hắn.
Do vậy nếu hắn không phá vỡ ảo trận này thì hiển nhiên cả đội sẽ vĩnh viễn trầm mê trong ảo giác, vĩnh viễn không thể hoàn thành nhiệm vụ cho tới khi thân thể không được chăm sóc, cạn kiệt lực lượng trong Mầm Thế Giới và… toàn quân bị diệt.
Bất quá phát hiện là một vấn đề, còn phá được hay không lại là vấn đề khác. Nhìn đám người Kiệt Hào, Na Na “giả” đang ngẩn người bên cạnh, Văn Lục bất đắc dĩ hỏi Bạch Y Công Chúa:
- Nàng có cách thoát ra khỏi ảo trận này sao?
- Ngoài cường công ra, ta cũng không am hiểu cách phá trận.
- Ủa mà sao nàng không thuộc tổ đội số mười hai mà vẫn được đưa vào trong nhiệm vụ vậy?
Bạch Y Công Chúa mơ mơ hồ hồ:
- Không biết…
- A! Ta đoán là do nàng đang trong tình trạng kết hợp với thanh đại đao của ta. Cho nên nàng bị coi là “vũ khí”… ha ha…
- Hừ! Cười cái đầu ngươi. Còn không mau nghĩ cách thoát trận. Ta lại giải trừ tình trạng khế ước để ra ngoài trước bây giờ.
- Giải trừ khế ước?
Văn Lục nghe vậy lâm vào trầm tư, hắn đang nghĩ việc có nên hay không giải “giải trừ” tổ đội. Hắn là tổ trưởng hắn hoàn toàn có khả năng trục xuất thành viên trong đội. Nhưng mà bọn họ sau khi trục xuất có thoát ra ngoài hay không còn là vấn đề cần phải tính toán. Giữa các thành viên có một tia liên lạc vô hình, cảm nhận được vị trí cũng như tâm trạng của người khác. Ngộ nhỡ lúc Văn Lục trục xuất xong không còn liên lạc tổ đội với nhau mà bọn họ lại không thoát ra khỏi ảo trận được khiến hắn mất dấu thì khó lòng giải cứu được.
Văn Lục nghĩ tới đây cũng chỉ có cách thở dài, trách mình lỗ mãng. Cứ tưởngchuyến này vớ được bảo tàng, kho báu gì gì đó không nghĩ tới lại lỗ mãng lọt vào nhiệm vụ, mà còn là “khiêu chiến vượt cấp” mới ghê chứ. Văn Lục đoán rằng nếu bọn hắn từ từ giải quyết từng trận pháp một theo nhiệm vụ thông báo thì đương nhiên cấp độ của ảo trận này sẽ không bị nâng cao như vậy. Rất có khả năng lúc đó ảo trận cao nhất chỉ bằng với linh hồn người cao nhất trong đội, tới lúc đó Văn Lục dễ dàng giải trừ như giải trừ ảo trận thứ hai vậy. Hiện tại… Văn Lục mới khóc không ra nước mắt đâu. Cấp độ mười sơ cấp, ngay cả Bạch Y Công Chúa muốn cường công cũng phải hi sinh toàn bộ lực lượng của linh thể may ra mới phá được. Nhưng mà điều kiệt tiên quyết phải là nàng tự thân xuất hiện chứ không phải ở trong tình trạng khế hợp với vũ khí như bây giờ.
Mà nàng có muốn hi sinh cứu mọi người đi chăng nữa Văn Lục cũng không đồng ý. Đây chính là nguyên tắc của hắn, trừ khi hắn chết, nếu không đừng hòng bắt người thân hắn phải hi sinh. Mà hiển nhiên Bạch Y Công Chúa đã được Văn Lục coi là “người thân” rồi.
Càng nghĩ càng giận, Văn Lục thò tay vào trong ngực áo muốn túm tiểu Nghê ra trừng trị một trận. Tất cả là do tên tham lam này gây ra… Đáng tiếc, bên trong ngực áo của Văn Lục cũng không có con cún đó. Nó chắc lại tìm được chỗ tốt nào rồi chạy biến đi rồi.
Sau cùng Văn Lục quyết định mượn lực lượng linh hồn của hắn và Bạch Y Công Chúa để cường công phá trận. Dùng cách này hai người sẽ bù trừ cho nhau, cùng tốn lực lượng thì đương nhiên sức công phá sẽ mạnh mẽ gấp nhiều lần. Hơn nữa dù không phá được thì chắc chắn Văn Lục sẽ là người ngủm trước bởi vì lực lượng linh hồn của Văn Lục ít hơn của Bạch Y Công Chúa.
Bạch Y Công Chúa đơn thuần bị hắn “dụ dỗ” liền ngoan ngoãn chấp nhận. Sau một hồi tìm cách cộng hưởng lực lượng linh hồn. Văn Lục ngồi xếp bằng, từ trên thân thể lực lượng linh hồn hòa hợp giữa hai người bắt đầu phóng ra khiến cho không gian xung quanh vặn vẹo.
Nói thì đơn giản, nhưng để có sự cộng hưởng linh hồn này ít nhất hai người phải toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, nếu không chỉ cần một phân tâm nhẹ cũng làm đối phương bị phản thệ dẫn tới ngu ngốc ngay lập tức. Do vậy hai người đều dồn hết khả năng có thể vừa chú ý tới sự cộng hưởng lại vừa phải tìm cách công kích không gian ảo trận. Lực lượng linh hồn của Bạch Y Công Chúa ầm ầm chuyền từ thanh đại đao trên lưng sang bên não hải của Văn Lục. Văn Lục sẽ phải chịu trách nhiệm kết hợp ăn ý luồng lực lượng đó rồi phóng ra công kích. Công việc “nặng nhọc” như vậy khiến cho trong chốc lát khuôn mặt Văn Lục đã trở nên nhợt nhạt trắng bệch. Cũng may cả hai người đều tu luyện hồn thuật cho nên không dẫn tới sai sót nào trong việc cộng hưởng linh hồn.
Dưới sự hợp tác của Văn Lục và Bạch Y Công Chúa thì lực lượng linh hồn cộng hưởng tăng lên cấp mười sơ cấp đỉnh, thiếu một chút liền bước vào cấp mười trung cấp. Nhưng ảo trận là cấp mười sơ cấp, muốn phá vỡ nó bằng cách cường công thì đương nhiên lực lượng phải lớn hơn nhiều so với ảo trận may ra mới phá được. Đây chính là điều cơ bản đầu tiên của trận pháp, do vậy tâm tình của Văn Lục ngày càng trở nên tuyệt vọng. Mặc dù hắn và Bạch Y Công Chúa có thể xé rách ra những khe nứt không gian khổng lồ nhưng muốn nghiền nát nó thì lực lượng linh hồn không đủ.
Đang lúc Văn Lục muốn giải trừ khế ước tổ đội để trục xuất đám người Kiệt Hào ra. Hi vọng bọn họ có thể thoát khỏi ảo trận thì một tia linh hồn bỗng nhiên liên lạc với hắn. Bắt được tia linh hồn này Văn Lục mừng húm, vội vàng tiếp nhận. Bạch Y Công Chúa cũng thốt lên ngạc nhiên:
- Là Na Na…
Thử hỏi bỗng nhiên có một ngày ngươi đứng ở vị trí đó, ngươi có nguyện ý trở lại làm một tên lính mới yếu ớt? Cái này không thuộc về phạm trù phát hiện ra ảo trận hay không mà chính là muốn hỏi “ngươi có muốn thoát ra ngoài không hay vẫn muốn trầm mê trong ảo cảnh?”
Ngay từ lúc gặp đồng đội, khi đám người Kiệt Hào đưa ra quyển công pháp nghịch thiên, Văn Lục đã muốn nghi ngờ. Trên đời này liệu có tồn tại thứ công pháp khủng bố một bước lên trời như vậy? Đáp án là hoàn toàn không thể, nếu không trên đời đã vô số cường giả, nhan nhản kẻ “đứng đầu” rồi. Đừng có lôi chữ “có duyên” ra hù dọa, cái này chỉ làm khó được những người trẻ tuổi như Văn Lục thôi, đưa vào tay mấy lão thành như Ức Trai tiền bối hoặc Long Quân Thiên Đế thì chẳng làm nên nổi sóng gió gì.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, Văn Lục liệu có thể làm ngơ được sao? Văn Lục cũng là người, đã bước chân trên con đường này thì cũng có dục vọng đạt tới đỉnh cao. Do vậy cơ hội trước mắt hắn cũng muốn thử, hơn nữa ít nhất lúc đó hắn vẫn chưa nghĩ rằng mình rớt vào một ảo trận to lớn hơn cả hai ảo trận ban đầu.
Sau cùng tu luyện xong hắn có thể vung tay vung chân liền tiêu diệt một không gian dễ dàng thì lúc này hắn lại càng quên mất rất có thể mình vẫn ở trong ảo trận. Sức mạnh làm u mê đầu óc…
Hiện tại có lời nhắc nhở của Bạch Y Công Chúa liền như giọt nước tràn ly. Văn Lục kiểm tra lại bản thân thì phát hiện ra một điều trí mạng đó là sức mạnh của hắn quả nhiên khủng bố, nhưng linh hồn vẫn còn ở cấp độ tám viên mãn. Nói như vậy là hắn chẳng khác nào một con robot có cái vẻ bề ngoài hung dữ bên trong rỗng tuếch.
Văn Lục mặc kệ đám Kiệt Hào bên cạnh ồn ào đòi đi Văn Lang Thiên chơi, hắn trầm ngâm trao đổi với Bạch Y Công Chúa.
- Nàng không sao chứ?
- Ta không biết, nhưng có cái gì đó luôn muốn mê hoặc ta.
- Là cái gì?
Văn Lục ngạc nhiên hỏi lại, tiếp nữa hắn nhớ ra, Bạch Y Công Chúa mặc dù trên mặt sức mạnh chỉ đạt cấp mười sơ cấp nhưng nàng là linh thể. Do vậy linh hồn nàng hiển nhiên phải đạt cấp mười. Cấp độ linh hồn của nàng cao hơn của Văn Lục hai cấp, cho nên sức chống trịu ảo trận mạnh hơn Văn Lục. Có lẽ ảo trận này cũng không mạnh lắm, theo như Bạch Y Công Chúa lúc này còn chút tỉnh táo thì hẳn là phải đạt tới cấp chín viên mãn hoặc cấp mười sơ cấp. Mặc dù là thế thì Văn Lục cũng khó lòng chống lại rồi.
Ảo trận đầu tiên người bố trí có phần sai sót nghiêm trọng, bởi vì bố trí mắt trận ở vòng hào quang có vô số pháp bảo trôi nổi lơ lửng đó. Người đó không nghĩ rằng việc đám người Văn Lục có tình cảm đồng đội sâu đậm cho nên khi để Văn Lục nhìn thấy cảnh đồng đội tàn sát lẫn nhau thì làm hắn trở nên điên cuồng tàn phá vòng hào quang dẫn tới vô tình thoát khỏi ảo trận ban đầu.
Cũng giống như ba cái “bong bóng” lồng nhau, “bóng nhỏ” bên trong cùng, “bóng lớn’ nhất ở ngoài cùng, Văn Lục vừa lọt ra khỏi cái “bóng nhỏ” nhất thì rớt vào “bong bóng” thứ hai, cũng chính là ảo trận thứ nhì. Theo suy đoán của Văn Lục thì ảo trận thứ nhì này hẳn là có cấp độ bằng với cấp độ linh hồn của Văn Lục. Do vậy dưới sự nhắc nhở của Bạch Y Công Chúa dẫn tới hắn có thể dùng lực lượng linh hồn mình mà công phá ảo trận để thoát ra ngoài.
Chỉ là “cao tay” có “cao tay” trị, hắn thoát khỏi “bong bóng” thứ hai thì vẫn là ở “bong bóng” thứ ba mà thôi. Ảo trận thứ ba cũng chính là lúc Văn Lục nhận được quyển Vô Thượng Công Pháp này. Nếu Văn Lục đoán không nhầm thì mọi người trong đội nếu phá vỡ được hai ảo trận ban đầu thì cũng “có duyên” nhận được quyển công pháp “Vô Thượng” đó. Nhưng mà với linh hồn của mọi người, Văn Lục cũng không ý nghĩ may mắn có ai phá vỡ để mình thoát ra bởi vì linh hồn đám Kiệt Hào, Vân Trọng đều thấp hơn hắn.
Do vậy nếu hắn không phá vỡ ảo trận này thì hiển nhiên cả đội sẽ vĩnh viễn trầm mê trong ảo giác, vĩnh viễn không thể hoàn thành nhiệm vụ cho tới khi thân thể không được chăm sóc, cạn kiệt lực lượng trong Mầm Thế Giới và… toàn quân bị diệt.
Bất quá phát hiện là một vấn đề, còn phá được hay không lại là vấn đề khác. Nhìn đám người Kiệt Hào, Na Na “giả” đang ngẩn người bên cạnh, Văn Lục bất đắc dĩ hỏi Bạch Y Công Chúa:
- Nàng có cách thoát ra khỏi ảo trận này sao?
- Ngoài cường công ra, ta cũng không am hiểu cách phá trận.
- Ủa mà sao nàng không thuộc tổ đội số mười hai mà vẫn được đưa vào trong nhiệm vụ vậy?
Bạch Y Công Chúa mơ mơ hồ hồ:
- Không biết…
- A! Ta đoán là do nàng đang trong tình trạng kết hợp với thanh đại đao của ta. Cho nên nàng bị coi là “vũ khí”… ha ha…
- Hừ! Cười cái đầu ngươi. Còn không mau nghĩ cách thoát trận. Ta lại giải trừ tình trạng khế ước để ra ngoài trước bây giờ.
- Giải trừ khế ước?
Văn Lục nghe vậy lâm vào trầm tư, hắn đang nghĩ việc có nên hay không giải “giải trừ” tổ đội. Hắn là tổ trưởng hắn hoàn toàn có khả năng trục xuất thành viên trong đội. Nhưng mà bọn họ sau khi trục xuất có thoát ra ngoài hay không còn là vấn đề cần phải tính toán. Giữa các thành viên có một tia liên lạc vô hình, cảm nhận được vị trí cũng như tâm trạng của người khác. Ngộ nhỡ lúc Văn Lục trục xuất xong không còn liên lạc tổ đội với nhau mà bọn họ lại không thoát ra khỏi ảo trận được khiến hắn mất dấu thì khó lòng giải cứu được.
Văn Lục nghĩ tới đây cũng chỉ có cách thở dài, trách mình lỗ mãng. Cứ tưởngchuyến này vớ được bảo tàng, kho báu gì gì đó không nghĩ tới lại lỗ mãng lọt vào nhiệm vụ, mà còn là “khiêu chiến vượt cấp” mới ghê chứ. Văn Lục đoán rằng nếu bọn hắn từ từ giải quyết từng trận pháp một theo nhiệm vụ thông báo thì đương nhiên cấp độ của ảo trận này sẽ không bị nâng cao như vậy. Rất có khả năng lúc đó ảo trận cao nhất chỉ bằng với linh hồn người cao nhất trong đội, tới lúc đó Văn Lục dễ dàng giải trừ như giải trừ ảo trận thứ hai vậy. Hiện tại… Văn Lục mới khóc không ra nước mắt đâu. Cấp độ mười sơ cấp, ngay cả Bạch Y Công Chúa muốn cường công cũng phải hi sinh toàn bộ lực lượng của linh thể may ra mới phá được. Nhưng mà điều kiệt tiên quyết phải là nàng tự thân xuất hiện chứ không phải ở trong tình trạng khế hợp với vũ khí như bây giờ.
Mà nàng có muốn hi sinh cứu mọi người đi chăng nữa Văn Lục cũng không đồng ý. Đây chính là nguyên tắc của hắn, trừ khi hắn chết, nếu không đừng hòng bắt người thân hắn phải hi sinh. Mà hiển nhiên Bạch Y Công Chúa đã được Văn Lục coi là “người thân” rồi.
Càng nghĩ càng giận, Văn Lục thò tay vào trong ngực áo muốn túm tiểu Nghê ra trừng trị một trận. Tất cả là do tên tham lam này gây ra… Đáng tiếc, bên trong ngực áo của Văn Lục cũng không có con cún đó. Nó chắc lại tìm được chỗ tốt nào rồi chạy biến đi rồi.
Sau cùng Văn Lục quyết định mượn lực lượng linh hồn của hắn và Bạch Y Công Chúa để cường công phá trận. Dùng cách này hai người sẽ bù trừ cho nhau, cùng tốn lực lượng thì đương nhiên sức công phá sẽ mạnh mẽ gấp nhiều lần. Hơn nữa dù không phá được thì chắc chắn Văn Lục sẽ là người ngủm trước bởi vì lực lượng linh hồn của Văn Lục ít hơn của Bạch Y Công Chúa.
Bạch Y Công Chúa đơn thuần bị hắn “dụ dỗ” liền ngoan ngoãn chấp nhận. Sau một hồi tìm cách cộng hưởng lực lượng linh hồn. Văn Lục ngồi xếp bằng, từ trên thân thể lực lượng linh hồn hòa hợp giữa hai người bắt đầu phóng ra khiến cho không gian xung quanh vặn vẹo.
Nói thì đơn giản, nhưng để có sự cộng hưởng linh hồn này ít nhất hai người phải toàn tâm toàn ý tin tưởng đối phương, nếu không chỉ cần một phân tâm nhẹ cũng làm đối phương bị phản thệ dẫn tới ngu ngốc ngay lập tức. Do vậy hai người đều dồn hết khả năng có thể vừa chú ý tới sự cộng hưởng lại vừa phải tìm cách công kích không gian ảo trận. Lực lượng linh hồn của Bạch Y Công Chúa ầm ầm chuyền từ thanh đại đao trên lưng sang bên não hải của Văn Lục. Văn Lục sẽ phải chịu trách nhiệm kết hợp ăn ý luồng lực lượng đó rồi phóng ra công kích. Công việc “nặng nhọc” như vậy khiến cho trong chốc lát khuôn mặt Văn Lục đã trở nên nhợt nhạt trắng bệch. Cũng may cả hai người đều tu luyện hồn thuật cho nên không dẫn tới sai sót nào trong việc cộng hưởng linh hồn.
Dưới sự hợp tác của Văn Lục và Bạch Y Công Chúa thì lực lượng linh hồn cộng hưởng tăng lên cấp mười sơ cấp đỉnh, thiếu một chút liền bước vào cấp mười trung cấp. Nhưng ảo trận là cấp mười sơ cấp, muốn phá vỡ nó bằng cách cường công thì đương nhiên lực lượng phải lớn hơn nhiều so với ảo trận may ra mới phá được. Đây chính là điều cơ bản đầu tiên của trận pháp, do vậy tâm tình của Văn Lục ngày càng trở nên tuyệt vọng. Mặc dù hắn và Bạch Y Công Chúa có thể xé rách ra những khe nứt không gian khổng lồ nhưng muốn nghiền nát nó thì lực lượng linh hồn không đủ.
Đang lúc Văn Lục muốn giải trừ khế ước tổ đội để trục xuất đám người Kiệt Hào ra. Hi vọng bọn họ có thể thoát khỏi ảo trận thì một tia linh hồn bỗng nhiên liên lạc với hắn. Bắt được tia linh hồn này Văn Lục mừng húm, vội vàng tiếp nhận. Bạch Y Công Chúa cũng thốt lên ngạc nhiên:
- Là Na Na…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.