Chương 242: Khai Hội (2)
Vô Song Linh
09/03/2013
Ba lão già Huyết Tộc cũng giật mình nhìn uy thế của Lệ Phong trưởng lão mà choáng váng. Đang ngồi trong dinh thự tu luyện bỗng nhiên mất liên lạc đối với Huyết Âm, hơn nữa lại nghe các tinh anh báo cáo lại, lửa giận liền bốc lên, không có chút suy nghĩ đã vội chạy tới đây. Bọn họ nghĩ rằng mấy kỳ đại hội vừa qua tu thuật Đại Việt không tham dự là do bọn họ sa sút không có mặt mũi nào mà tham dự nữa. Năm nay dù có tới chẳng qua cũng chỉ là lộ ra mấy thiên tài liền tới… vớt vát chút ít. Không ngờ rằng đám tinh anh kia tùy tiện lôi ra một người đã làm bọn họ giật mình thon thót, hiện tại nhìn uy thế của Lệ Phong Trưởng Lão, cả đám xanh mặt vội vàng chạy ra xa.
Bất quá bọn họ làm sao mà tránh thoát được tốc độ kinh người của ba thủ ảnh. Chỉ nghe “ầm” một cái, ba hướng xa xa liền bốc lên ba cây nấm tro bụi khổng lồ. Tiếp đó là tiếng Lệ Phong Trưởng Lão vang lên:
- Cút! Đừng có tới làm phiền lão tử. Nếu không ta đốt cả nhà ngươi.
Đám tinh anh tu thuật giả đứng bên nghe vậy dù đang tức giận cũng phải bật cười. Đe dọa thế làm gì có ai sợ?
Tuy nhiên Lệ Phong Trưởng Lão mặc dù nóng giận nhưng ra tay rất chừng mực. Đánh trọng thương đối phương thì có thể, nhưng nếu giết ba người này thì không còn là chuyện đơn giản nữa rồi. Đại Việt dù không sợ Huyết Tộc nhưng lúc này cũng không phải lúc nháo loạn.
ba lão già Huyết Tộc trúng đòn bị thương nặng trong lòng oán độc cũng không giám quay lại gây sự. Nói chơi, cái tên “điên” đó tùy tiện tung một chưởng liền làm cả ba bị thương nặng, nếu hắn “chơi” thật thì không khéo xác cũng không còn mà nhặt về.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, có Huyết Tộc làm “đầu tầu gương mẫu”, lúc này các thế lực tỏ ý thăm dò tu thuật Đại Việt cũng vội vàng thu lại. Tuy nhiên trưởng lão một số thế lực không ngờ mấy ngày gần đây đều “thân mật” qua lại như vậy. Điều này làm cho một số thế lực khác cau mày nhăn trán suy tính một hồi không biết đám người kia giở trò quỷ gì.
Sáng sớm ngày mồng chín, sương mù còn bao phủ, tất cả các thế lực theo thứ tự của mình đã tụ họp về quảng trường. Dinh thự theo một vòng tròn bao quanh khói thạch bích, cho nên khi tập hợp, các thế lực cũng theo thế vòng tròn đó mà đứng. Giống như một khối bánh tròn bị cắt ra làm nhiều phần, ở phần đầu gần tâm nhất chính là vị trí mà các trưởng lão ngồi. Mà ở phía sau lần lượt là các đệ tử tinh anh đứng. Ở phía sau cùng, ngoài cùng đương nhiên là dinh thự của thế lực đó. Như vậy các thế lực quây quần lại gần như là “hội nghị bàn tròn”. Sắp xếp như thế này vừa đơn giản vừa nhanh chóng.
Ở giữa quảng trường, những chiếc ghế to lớn được bưng ra cho các vị trưởng lão ngồi. Phía đằng sau là một lá cờ lớn, trung tâm lá cờ có khắc mặt trên của trống đồng Đại Việt. Đây cũng chính là biểu tượng của tu thuật giả trong mắt các thế lực tu luyện giả. Tương tự ở phía sau các trưởng lão của các thế lực khác cũng có một lá cờ vẽ hình vẽ đặc trưng cho thế lực mình. Chẳng hạn như Thánh Quang vẽ một cây thánh giá cực lớn, Phật giáo vẽ một bông hoa sen màu trắng, Tiên Môn lá cờ là một cây kiếm tỏa hào quang chói lọi, mà Ma Môn ở giữa lá cờ lại trình ình một cái đầu lâu đen đặc…
Văn Lục đảo mắt nhìn lên phía bên kia vòng tròn, ngồi ở vị trí tiếp theo Nhẫn Giả là một thế lực toàn bộ mặc trang phục thuần một màu trắng. Ở trên ghế trưởng lão là hai vị nữ tử xinh đẹp và một nam trung niên. Bất quá khuôn mặt hai vị nữ tử này đều lạnh lùng như khối băng vạn năm vậy. Đây là một thế lực khá bí ẩn giống như tu thuật Đại Việt, thông tin về bọn họ cực kỳ ít ỏi. Chỉ biết khởi tổ của bọn họ chính là những tuyết nhân to lớn cổ đại và bọn họ cũng chính là người bảo hộ nước Nga hùng mạnh. Nghĩ lại cũng đúng, nếu không có bọn họ bảo hộ thì Huyết Tộc và nước Mỹ đã thâu tóm nước Nga từ lâu rồi.
Ở hai bên ghế của ba vị trưởng lão tu thuật Đại Việt là thế lực đứng thứ mười và thế lực đứng thứ mười hai của kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước. Thế lực đứng thứ mười là đạo Bà La Môn của Ấn Độ. Ba trưởng lão của bọn họ gồm hai nam trung niên cao to lực lưỡng cùng một nữ trưởng lão xinh đẹp khả ái, giữa trán nàng mang một vật hình thoi như được đính chặt vào vậy. Đương nhiên do đạo Shiva được phép trú ngụ ở Đại Việt cho nên những người này nhìn tu thuật Đại Việt cũng không được hảo hữu lắm, chỉ là chào hỏi cho có lệ.
Ở vị trí thứ hai là một thế lực có công pháp tu luyện cũng cực kỳ quỷ dị đó là Trùng Thuật. Thế Lực này có gốc tích ở phía nam Trung Quốc. Nếu theo bản đồ cổ lúc khởi tổ loài người di cư thì bọn họ cũng thuộc vào đất đai của Đại Việt. Tuy nhiên sau nhiều năm bị các thế lực, tông phái trong Trung Nguyên đồng hóa, hiện tại bọn họ cũng không có cái nhìn hảo hữu với tu thuật Đại Việt. Thậm chí đôi khi còn có một vài giúp đỡ đáng kể đối với các triều đại phong kiến Trung hoa trong việc xâm chiếm nước Đại Việt. Trùng Thuật dựa theo việc nuôi cấy vi khuẩn, côn trùng độc hại để cường hóa thân thể cùng chiến đấu. Đừng nhìn mấy con vi khuẩn, côn trùng nhỏ bé bọn họ sử dụng mà coi thường, ngay cả tu chân giả cường đại cũng phải nếm đòn đau nếu đấu với bọn họ.
Lúc này, giữa quảng trường bước ra một lão già, trên ngực có mang biểu tượng của Nhẫn Giả. Lão già toàn thân mặc một bộ đồ dạ hành, mặt được bịt kín chỉ để lộ ra hai con mắt. Nhẫn Giả kỳ trước đứng ở vị trí thứ nhất được nhiều chỗ cực kỳ tốt, nước Nhật trong vòng bảo hộ của bọn họ cũng tiến hành cuộc xâm chiếm đại quy mô đối với Trung Quốc và một số nước Châu Á. Sau đó kinh tế lại như tên lửa mãnh tiến vùn vụt trở thành cường quốc trên địa cầu. Đó chỉ là chỗ tốt mặt bên ngoài, đối với thế lực Nhẫn Giả mà nói bọn họ sẽ được ba phần quyền tìm tòi và khai thác tài nguyên trên khắp dải ngân hà đây là một quyền lợi vô cùng tốt. Để tránh việc các thế lực tranh chấp tài nguyên trên các hành tinh thuộc dải ngân hà và xa hơn, cho nên dựa vào kết quả Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả mà chia ra phạm vi khai thác của các thế lực. Bọn họ hình tượng việc khai thác tài nguyên trên dải ngân hà là một “cái bánh”, thế lực có thứ tự đứng càng cao thì càng được “miếng bánh” to.
Lấy trung tâm là địa cầu, theo hình quạt mà chạy ra ngoài, Nhẫn Giả có được ba phần khai thác chính là một phạm vi cực kỳ khổng lồ. Đương nhiên dải ngân hà chỉ là thước đo trên mặt đàm phán, nếu có khả năng, các thế lực hoàn toàn có thể khai thác vượt ra ngoài phạm vi này, cứ theo hình quạt mà mở rộng. Nói tóm lại… “chiếc bánh” này quá hấp dẫn khiến cho các thế lực hoàn toàn điên cuồng dốc hết lực lượng của mình vào hòng đoạt lấy “miếng bánh” to nhất.
Nhìn toàn quảng trường một lượt, giọng lão già điềm tính vang lên:
- Hoan nghênh các quý vị tới tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả. Biết mọi người nóng lòng, những lời dài dòng ta sẽ không nói. Các kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả khác nhau, quy định thi đấu cũng khác nhau. Kỳ trước là thi đấu võ đài, vị tinh anh trẻ tuổi của thế lực nào đoạt giải nhất thì thế lực đó đứng đầu. May mắn… Nhẫn Giả ta đoạt được.
Quảng trường lập tức ồn ào, hiển nhiên với kết quả lần trước nhiều người ấm ức không phục, hoặc là thở dài ngao ngán, hận thế lực mình sao không đản sinh ra một tuyệt thế thiên tài như vị tinh anh trẻ tuổi lần trước của Nhẫn Giả.
Lão già Nhẫn Giả vẫn điềm tính chắp tay sau lưng đứng ở giữa quảng trường rộng dãi. Đợi cho tất cả những lời bàn tán lắng xuống vị lão già tiếp tục cất tiếng:
- Lần này, việc tranh đấu sẽ thay đổi. Theo như các trưởng lão của các thế lực thống nhất thì Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này sẽ không thi đấu võ đài như lần trước nữa mà sẽ đấu đại trà.
Văn Lục cùng Thủ Hộ Giả Lê đứng bên dưới nghe vậy nhìn nhau cười. Xem ra một chiêu của Thủ Hộ Giả Lê liền làm cho các thế lực bắt buộc phải thay đổi phương thức thi đấu rồi. Bọn họ sợ lại có một tên “tuyệt thế thiên tài” giống như vị tinh anh Nhẫn Giả lần trước, cho nên mới bày ra chế độ “đánh hội đồng” như vậy. Tuy nhiên cũng may, Văn Lục đã lường trước được tình huống này, ba tháng huấn luyện trận pháp của bọn họ đúng là luyện “trúng tủ” rồi.
Giữa quảng trường, lão giả vẫn thao thao bất tuyệt:
- Lần này, mỗi một tinh anh của một thế lực sẽ được phát một cái ngọc bội mang một tia khí tức của bản thân. Tiếp đó tất cả các tinh anh sẽ được truyền tống ngẫu nhiên vào trong Địa Cầu Đại Hội Giới bao la. Việc của mỗi thế lực chính là đoạt lấy thật nhiều ngọc bội của các thế lực khác. Thế lực nào đoạt được nhiều nhất tính là chiến thắng.
“Ầm”
Quảng trường lập tức bùng nổ, các đệ tử kẻ cau mày, người hưng phấn bàn tàn. Xem ra phương thức thi đấu này còn máu tanh hơn nhiều so với Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước. Tuy nhiên lời thông báo này trong mắt Văn Lục và Hương sát thủ lại tìm ra một ý nghĩa khác. Kết hợp với việc các trưởng lão của một số thế lực gần đây bỗng nhiên đi đi lại lại, quan hệ thân thiết thì hẳn là có suy tính “lấy đông hiếp ít” rồi. Nhất là Văn Lục nghe nói có cả trưởng lão Huyết Tộc tham dự thì mười phần có tới chín phần chắc chắn đầu mũi tên của khối “liên minh” này sẽ chĩa vào tu thuật Đại Việt rồi.
Ba vị trưởng lão tu thuật Đại Việt cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Bọn họ lần đầu tiếp xúc với phương thức thi đấu này cũng đã hiểu ra phần nào. Chỉ là theo phương thức bỏ phiếu thì bọn họ chỉ có ba phiếu ít ỏi, không thấm vào đâu cho nên cũng đành tức giận đồng ý.
Giữa quảng trường, vị lão già Nhẫn Giả tiếp tục nói:
- Xin mọi người lưu ý! Mỗi một ngọc bội ngoại trừ của bản thân ra sẽ được tính một điểm. Nếu ngọc bội của bản thân bị mất mà vẫn còn khả năng ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới sẽ bị trừ năm điểm. Cuối cùng tổng điểm của thế lực sẽ là tổng điểm hợp lại của tất cả số điểm của các thành viên ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới.
Nói đoạn lão già ngừng một chút rồi nói:
- Có một điều lão phu nghĩ nhất định các vị sẽ rất thích đó là ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ba “Hoàng Lệnh” ngọc bội. Mỗi một Hoàng Lệnh sẽ được tính là năm trăm điểm. Như vậy có lẽ đoạt được cả ba Hoàng Lệnh thì có lẽ giải nhất đã ở trong tay rồi. Tuy nhiên lão phu vẫn phải nhắc nhở là Hoàng Lệnh sẽ tự động phát ra tín hiệu thu hút, cho nên việc nắm trong tay Hoàng Lệnh lão phu cũng không dám chắc đó là hỷ sự hay tang sự đâu a.
Mọi người dưới quảng trưởng nghe câu nói đùa này đều bật cười. Lão già Nhẫn Giả vươn hai tay để mọi người hạ thấp âm thanh bàn tán xuống rồi nói:
- Điều cuối cùng lão phu xin nói chính là… mặc dù không có quy định về phương thức tranh đấu, bất cứ pháp bảo, công pháp gì cũng được phép sử dụng. Chỉ là mong mọi người điểm tới là dừng để tránh đánh mất hòa khí mà chúng ta xây dựng nên bấy lâu nay.
Bất quá bọn họ làm sao mà tránh thoát được tốc độ kinh người của ba thủ ảnh. Chỉ nghe “ầm” một cái, ba hướng xa xa liền bốc lên ba cây nấm tro bụi khổng lồ. Tiếp đó là tiếng Lệ Phong Trưởng Lão vang lên:
- Cút! Đừng có tới làm phiền lão tử. Nếu không ta đốt cả nhà ngươi.
Đám tinh anh tu thuật giả đứng bên nghe vậy dù đang tức giận cũng phải bật cười. Đe dọa thế làm gì có ai sợ?
Tuy nhiên Lệ Phong Trưởng Lão mặc dù nóng giận nhưng ra tay rất chừng mực. Đánh trọng thương đối phương thì có thể, nhưng nếu giết ba người này thì không còn là chuyện đơn giản nữa rồi. Đại Việt dù không sợ Huyết Tộc nhưng lúc này cũng không phải lúc nháo loạn.
ba lão già Huyết Tộc trúng đòn bị thương nặng trong lòng oán độc cũng không giám quay lại gây sự. Nói chơi, cái tên “điên” đó tùy tiện tung một chưởng liền làm cả ba bị thương nặng, nếu hắn “chơi” thật thì không khéo xác cũng không còn mà nhặt về.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, có Huyết Tộc làm “đầu tầu gương mẫu”, lúc này các thế lực tỏ ý thăm dò tu thuật Đại Việt cũng vội vàng thu lại. Tuy nhiên trưởng lão một số thế lực không ngờ mấy ngày gần đây đều “thân mật” qua lại như vậy. Điều này làm cho một số thế lực khác cau mày nhăn trán suy tính một hồi không biết đám người kia giở trò quỷ gì.
Sáng sớm ngày mồng chín, sương mù còn bao phủ, tất cả các thế lực theo thứ tự của mình đã tụ họp về quảng trường. Dinh thự theo một vòng tròn bao quanh khói thạch bích, cho nên khi tập hợp, các thế lực cũng theo thế vòng tròn đó mà đứng. Giống như một khối bánh tròn bị cắt ra làm nhiều phần, ở phần đầu gần tâm nhất chính là vị trí mà các trưởng lão ngồi. Mà ở phía sau lần lượt là các đệ tử tinh anh đứng. Ở phía sau cùng, ngoài cùng đương nhiên là dinh thự của thế lực đó. Như vậy các thế lực quây quần lại gần như là “hội nghị bàn tròn”. Sắp xếp như thế này vừa đơn giản vừa nhanh chóng.
Ở giữa quảng trường, những chiếc ghế to lớn được bưng ra cho các vị trưởng lão ngồi. Phía đằng sau là một lá cờ lớn, trung tâm lá cờ có khắc mặt trên của trống đồng Đại Việt. Đây cũng chính là biểu tượng của tu thuật giả trong mắt các thế lực tu luyện giả. Tương tự ở phía sau các trưởng lão của các thế lực khác cũng có một lá cờ vẽ hình vẽ đặc trưng cho thế lực mình. Chẳng hạn như Thánh Quang vẽ một cây thánh giá cực lớn, Phật giáo vẽ một bông hoa sen màu trắng, Tiên Môn lá cờ là một cây kiếm tỏa hào quang chói lọi, mà Ma Môn ở giữa lá cờ lại trình ình một cái đầu lâu đen đặc…
Văn Lục đảo mắt nhìn lên phía bên kia vòng tròn, ngồi ở vị trí tiếp theo Nhẫn Giả là một thế lực toàn bộ mặc trang phục thuần một màu trắng. Ở trên ghế trưởng lão là hai vị nữ tử xinh đẹp và một nam trung niên. Bất quá khuôn mặt hai vị nữ tử này đều lạnh lùng như khối băng vạn năm vậy. Đây là một thế lực khá bí ẩn giống như tu thuật Đại Việt, thông tin về bọn họ cực kỳ ít ỏi. Chỉ biết khởi tổ của bọn họ chính là những tuyết nhân to lớn cổ đại và bọn họ cũng chính là người bảo hộ nước Nga hùng mạnh. Nghĩ lại cũng đúng, nếu không có bọn họ bảo hộ thì Huyết Tộc và nước Mỹ đã thâu tóm nước Nga từ lâu rồi.
Ở hai bên ghế của ba vị trưởng lão tu thuật Đại Việt là thế lực đứng thứ mười và thế lực đứng thứ mười hai của kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước. Thế lực đứng thứ mười là đạo Bà La Môn của Ấn Độ. Ba trưởng lão của bọn họ gồm hai nam trung niên cao to lực lưỡng cùng một nữ trưởng lão xinh đẹp khả ái, giữa trán nàng mang một vật hình thoi như được đính chặt vào vậy. Đương nhiên do đạo Shiva được phép trú ngụ ở Đại Việt cho nên những người này nhìn tu thuật Đại Việt cũng không được hảo hữu lắm, chỉ là chào hỏi cho có lệ.
Ở vị trí thứ hai là một thế lực có công pháp tu luyện cũng cực kỳ quỷ dị đó là Trùng Thuật. Thế Lực này có gốc tích ở phía nam Trung Quốc. Nếu theo bản đồ cổ lúc khởi tổ loài người di cư thì bọn họ cũng thuộc vào đất đai của Đại Việt. Tuy nhiên sau nhiều năm bị các thế lực, tông phái trong Trung Nguyên đồng hóa, hiện tại bọn họ cũng không có cái nhìn hảo hữu với tu thuật Đại Việt. Thậm chí đôi khi còn có một vài giúp đỡ đáng kể đối với các triều đại phong kiến Trung hoa trong việc xâm chiếm nước Đại Việt. Trùng Thuật dựa theo việc nuôi cấy vi khuẩn, côn trùng độc hại để cường hóa thân thể cùng chiến đấu. Đừng nhìn mấy con vi khuẩn, côn trùng nhỏ bé bọn họ sử dụng mà coi thường, ngay cả tu chân giả cường đại cũng phải nếm đòn đau nếu đấu với bọn họ.
Lúc này, giữa quảng trường bước ra một lão già, trên ngực có mang biểu tượng của Nhẫn Giả. Lão già toàn thân mặc một bộ đồ dạ hành, mặt được bịt kín chỉ để lộ ra hai con mắt. Nhẫn Giả kỳ trước đứng ở vị trí thứ nhất được nhiều chỗ cực kỳ tốt, nước Nhật trong vòng bảo hộ của bọn họ cũng tiến hành cuộc xâm chiếm đại quy mô đối với Trung Quốc và một số nước Châu Á. Sau đó kinh tế lại như tên lửa mãnh tiến vùn vụt trở thành cường quốc trên địa cầu. Đó chỉ là chỗ tốt mặt bên ngoài, đối với thế lực Nhẫn Giả mà nói bọn họ sẽ được ba phần quyền tìm tòi và khai thác tài nguyên trên khắp dải ngân hà đây là một quyền lợi vô cùng tốt. Để tránh việc các thế lực tranh chấp tài nguyên trên các hành tinh thuộc dải ngân hà và xa hơn, cho nên dựa vào kết quả Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả mà chia ra phạm vi khai thác của các thế lực. Bọn họ hình tượng việc khai thác tài nguyên trên dải ngân hà là một “cái bánh”, thế lực có thứ tự đứng càng cao thì càng được “miếng bánh” to.
Lấy trung tâm là địa cầu, theo hình quạt mà chạy ra ngoài, Nhẫn Giả có được ba phần khai thác chính là một phạm vi cực kỳ khổng lồ. Đương nhiên dải ngân hà chỉ là thước đo trên mặt đàm phán, nếu có khả năng, các thế lực hoàn toàn có thể khai thác vượt ra ngoài phạm vi này, cứ theo hình quạt mà mở rộng. Nói tóm lại… “chiếc bánh” này quá hấp dẫn khiến cho các thế lực hoàn toàn điên cuồng dốc hết lực lượng của mình vào hòng đoạt lấy “miếng bánh” to nhất.
Nhìn toàn quảng trường một lượt, giọng lão già điềm tính vang lên:
- Hoan nghênh các quý vị tới tham dự Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả. Biết mọi người nóng lòng, những lời dài dòng ta sẽ không nói. Các kỳ Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả khác nhau, quy định thi đấu cũng khác nhau. Kỳ trước là thi đấu võ đài, vị tinh anh trẻ tuổi của thế lực nào đoạt giải nhất thì thế lực đó đứng đầu. May mắn… Nhẫn Giả ta đoạt được.
Quảng trường lập tức ồn ào, hiển nhiên với kết quả lần trước nhiều người ấm ức không phục, hoặc là thở dài ngao ngán, hận thế lực mình sao không đản sinh ra một tuyệt thế thiên tài như vị tinh anh trẻ tuổi lần trước của Nhẫn Giả.
Lão già Nhẫn Giả vẫn điềm tính chắp tay sau lưng đứng ở giữa quảng trường rộng dãi. Đợi cho tất cả những lời bàn tán lắng xuống vị lão già tiếp tục cất tiếng:
- Lần này, việc tranh đấu sẽ thay đổi. Theo như các trưởng lão của các thế lực thống nhất thì Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần này sẽ không thi đấu võ đài như lần trước nữa mà sẽ đấu đại trà.
Văn Lục cùng Thủ Hộ Giả Lê đứng bên dưới nghe vậy nhìn nhau cười. Xem ra một chiêu của Thủ Hộ Giả Lê liền làm cho các thế lực bắt buộc phải thay đổi phương thức thi đấu rồi. Bọn họ sợ lại có một tên “tuyệt thế thiên tài” giống như vị tinh anh Nhẫn Giả lần trước, cho nên mới bày ra chế độ “đánh hội đồng” như vậy. Tuy nhiên cũng may, Văn Lục đã lường trước được tình huống này, ba tháng huấn luyện trận pháp của bọn họ đúng là luyện “trúng tủ” rồi.
Giữa quảng trường, lão giả vẫn thao thao bất tuyệt:
- Lần này, mỗi một tinh anh của một thế lực sẽ được phát một cái ngọc bội mang một tia khí tức của bản thân. Tiếp đó tất cả các tinh anh sẽ được truyền tống ngẫu nhiên vào trong Địa Cầu Đại Hội Giới bao la. Việc của mỗi thế lực chính là đoạt lấy thật nhiều ngọc bội của các thế lực khác. Thế lực nào đoạt được nhiều nhất tính là chiến thắng.
“Ầm”
Quảng trường lập tức bùng nổ, các đệ tử kẻ cau mày, người hưng phấn bàn tàn. Xem ra phương thức thi đấu này còn máu tanh hơn nhiều so với Địa Cầu Đại Hội Tu Luyện Giả lần trước. Tuy nhiên lời thông báo này trong mắt Văn Lục và Hương sát thủ lại tìm ra một ý nghĩa khác. Kết hợp với việc các trưởng lão của một số thế lực gần đây bỗng nhiên đi đi lại lại, quan hệ thân thiết thì hẳn là có suy tính “lấy đông hiếp ít” rồi. Nhất là Văn Lục nghe nói có cả trưởng lão Huyết Tộc tham dự thì mười phần có tới chín phần chắc chắn đầu mũi tên của khối “liên minh” này sẽ chĩa vào tu thuật Đại Việt rồi.
Ba vị trưởng lão tu thuật Đại Việt cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Bọn họ lần đầu tiếp xúc với phương thức thi đấu này cũng đã hiểu ra phần nào. Chỉ là theo phương thức bỏ phiếu thì bọn họ chỉ có ba phiếu ít ỏi, không thấm vào đâu cho nên cũng đành tức giận đồng ý.
Giữa quảng trường, vị lão già Nhẫn Giả tiếp tục nói:
- Xin mọi người lưu ý! Mỗi một ngọc bội ngoại trừ của bản thân ra sẽ được tính một điểm. Nếu ngọc bội của bản thân bị mất mà vẫn còn khả năng ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới sẽ bị trừ năm điểm. Cuối cùng tổng điểm của thế lực sẽ là tổng điểm hợp lại của tất cả số điểm của các thành viên ra khỏi Địa Cầu Đại Hội Giới.
Nói đoạn lão già ngừng một chút rồi nói:
- Có một điều lão phu nghĩ nhất định các vị sẽ rất thích đó là ở trong Địa Cầu Đại Hội Giới sẽ xuất hiện ngẫu nhiên ba “Hoàng Lệnh” ngọc bội. Mỗi một Hoàng Lệnh sẽ được tính là năm trăm điểm. Như vậy có lẽ đoạt được cả ba Hoàng Lệnh thì có lẽ giải nhất đã ở trong tay rồi. Tuy nhiên lão phu vẫn phải nhắc nhở là Hoàng Lệnh sẽ tự động phát ra tín hiệu thu hút, cho nên việc nắm trong tay Hoàng Lệnh lão phu cũng không dám chắc đó là hỷ sự hay tang sự đâu a.
Mọi người dưới quảng trưởng nghe câu nói đùa này đều bật cười. Lão già Nhẫn Giả vươn hai tay để mọi người hạ thấp âm thanh bàn tán xuống rồi nói:
- Điều cuối cùng lão phu xin nói chính là… mặc dù không có quy định về phương thức tranh đấu, bất cứ pháp bảo, công pháp gì cũng được phép sử dụng. Chỉ là mong mọi người điểm tới là dừng để tránh đánh mất hòa khí mà chúng ta xây dựng nên bấy lâu nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.