Chương 17: Lần đầu giết người
Vô Song Linh
09/03/2013
- Nhà Tống là nhà nào? Không lẽ ta “rơi về” quá khứ?
Văn Lục cười khổ, quay sang nhìn Vân Nhi. Cô bé đang run rẩy nhìn cái đầu lăn trên cát. Văn Lục đi lại sút nó lại gần chỗ cô bé ngồi.
- A! Mang nó đi đi, mang ra chỗ khác, Vân Nhi không muốn nhìn!
Vân Nhi hét lên bưng kín hai mắt, vai run rẩy nói. Văn Lục nghiêm túc nói:
- Thấy buồn nôn và khó chịu phải không?
Chưa đợi Văn Lục nói xong Vân Nhi đã quỳ rạp xuống mà nôn khan. Một lúc sau khuôn mặt tái nhợt mới ngẩng lên nhìn Văn Lục như muốn hỏi “tại sao lại làm như vậy?”.
Văn Lục quay mặt ra sông thở dài:
- Đã bước chân trên con đường tu luyện này em phải xác định rõ tâm tình của mình. Không phải em là thuật sư trữa trị mà kẻ địch sẽ tha cho em. Sau này em có thể phải nhìn thấy cảnh tượng còn kinh khủng hơn thế này. Giả sử em đang thi thuật trữa trị cho đồng đội, nếu em nhìn thấy vậy mà quay ra nôn thì sao? Đồng đội có lẽ chết hết.
Văn Lục quay lại nhìn Vân Nhi:
- Em hiểu chứ?
Thấy Vân Nhi lâm vào trầm tư Văn Lục mỉm cười:
- Nói thật với em, đây cũng là lần đầu tiên anh giết người.
Vân Nhi ngẩng lên nhìn Văn Lục vơi vẻ mặt không tin. Văn Lục nói:
- Quả thật là sau khi chính tay mình giết chết người, trong lòng có cảm giác muốn ói lắm, cứ như có gì nhầy nhầy mắc ở cổ. Nhưng mà kiềm chế rồi sẽ quen a. Nếu em mà xem một loạt phim kinh dị như “lưỡi cưa”, hay “lưỡi hái tử thần” thì cảm giác cũng không đến nỗi như em bây giờ.
Văn Lục bước tới bên cạnh Vân Nhi đưa tay rút thanh kiếm mỏng đeo bên hông của cô. Vân Nhi giật mình vội ngoài ra sau, vẻ mặt hoảng hốt. Văn Lục đưa chuôi kiếm về phía Vân Nhi thản nhiên nói:
- Nếu em muốn thực hiện nốt nguyện vọng của ca ca em, không để ca ca em chết vô nghĩa thì hãy tiến tới đâm cái xác ba nhát. Còn nếu không dám, anh sẽ giải trừ tổ đội để em thoát ra khảo nghiệm, trở về làm tiểu thư xinh đẹp, an phận qua ngày. Em tự quyết định đi.
Văn Lục không đành lòng, nhưng nếu bên cạnh mình là một “cành hoa” lúc nào cũng cần phải bảo vệ thì Văn Lục cảm thấy mình hiện giờ chưa đủ khả năng vừa bảo vệ cô bé vừa hoàn thành nhiệm vụ. Không bằng rứt khoát giải quyết vấn đề này rồi hãy nghĩ đến chuyện làm việc khác.
Vân Nhi run rẩy một hồi lâu, mặt tần ngần hết nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn cái xác không đầu “ghê tởm” kia. Văn Lục thấy Vân Nhi không phản ứng thì thu tay lại. Đột nhiên Vân Nhi đứng lên giằng lại thanh gươm cắn răng đi về phía cái xác. Hai mắt nhắm nghiền, vai run rẩy cắm mạnh thanh gươm xuống. Rất nhanh ba lần qua đi Vân Nhi vội quăng thanh gươm ra xa rồi ngơ ngẩn nhìn hai tay mình. Nhìn một lúc, cô bé khụy xuống ôm mặt khóc.
Văn Lục thở dài nhìn gợn sóng trên sông Như Nguyệt. Từ lúc nhận được tấm da do người lính đưa cho thì trong đầu cả hai người mới chính thức nhận được khảo nghiệm. Nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho tướng quân Lý Thường Kiệt, Trợ giúp tướng quân đánh tan quân Tống. “ Thật không đơn giản, học lịch sử rồi nếu cứ làm theo lịch sử chẳng phải thắng chắc sao? Khẳng định rằng có điều gì đó khó khăn đang chờ rồi”.
Văn Lục lẩm bẩm trong miệng, linh thức trải ra bốn phía. Nếu như lịch sử miêu tả đúng thì đây là khúc sông Như Nguyệt, hai bên là hai dãy núi giống như hai con đê bên bờ sông vậy. Và chắc chắn đây cũng là nơi chiến trường sắp xảy ra. Có mỗi đoạn sông Văn Lục đang đứng là bãi bồi và phía sau nó cũng là khoảng sườn núi hạ xuống thấp gần mặt đất.
Văn Lục vươn vai cảm khái: “ Không khí thật là trong lành! Linh khí nồng đậm hơn cả lúc ta ở Hoàng Liên Sơn”.
- Hây! Cô nàng xinh đẹp, ta rất hân hạnh được mời cô tham gia tour du lịch quá khứ. Này gặp mấy ông quan bụng béo béo hai ta trộm ít vàng về chia cho người nghèo. Biết đâu nổi tiếng cũng nên…khà khà…
Vân Nhi đang khóc rấm rứt cũng phì cười. Đôi tay nhỏ nhỏ, đấm đấm Văn Lục.
- Giống tình nhân làm nũng quá đi. Haha. Giả sử mà Vân Nhi có người yêu, hắn mà trông thấy vầy chắc nó vác dao rượt ta từ sáng tới tối quá.
Văn Lục đưa tay kéo Vân Nhi đi về hướng nam. Vừa đi vừa trêu cô bé.
- Nói cho Văn Lục ca ca xem, Vân Nhi đã có người yêu chưa? Nếu chưa có ta sẽ không khách khí đâu.
Bị Văn Lục trêu một hồi, Vân Nhi ngây thơ khuôn mặt ửng hồng đi theo mà không biết hắn đang rất đắc ý. “Tâm lý thuật của ta ngày càng tiến bộ…khà khà…” Hai người phải quay lại Thăng Long để gặp tướng quân Lý Thường Kiệt, vừa để báo tin vừa để bảo vệ. Đang đi thì một người áo đen nhảy vọt ra chặn đường.
“Hình như ta mới tới, chưa gây thù oán gì với ai mà” Văn Lục buồn bực nhìn người mặc đồ đen ịt kín mặt đứng chặn phía trước. Vân Nhi rụt rè nấp sau Văn Lục thò mỗi cái đầu ra tò mò:
- Anh là…là cướp như trong truyền thuyết sao?
Văn Lục và người áo đen sửng sốt rồi cùng phá lên cười. Cô bé cũng quá đơn thuần rồi. Có ai gặp cướp còn tò mò thế đâu. Tên bịt mặt đang cười to bỗng nhiên chuyển sang cười gằn nói rít qua kẽ răng:
- Giết con ta phải đền mạng.
- Thằng nào là con ông?
Văn Lục khóc dở cười dở, oánh con nó thằng bố mò ra trả thù là đúng rồi. Người bịt mặt vung tay lên, một đoàn bụi màu xanh bay tới phía hai người, đồng thời ẩn trong đám khói là hai thanh phi đao bay ra. Đồng tử Văn Lục co rút: “Độc môn? Giang hồ nhà Tống cũng mời trợ giúp sao”.
Trong cuộc chiến đánh phủ đầu của quân Đại Việt đánh chiếm Ung Châu và Khâu Liêm của nước Tống, sau khi rút quân đã cài ở lại rất nhiều gián điệp. Những gián điệp này giả dạng là nhà sư điều tra tin tức của Tống. Mặc dù nhà Tống đã bưng bít không cho thông tin công việc chuẩn bị đánh Đại Việt lộ ra nhưng vẫn bị những gián điệp này lấy được kế hoạch. Các gián điệp này truyền thông tin cho những binh lính tình báo nằm vùng ở biên giới hai nước. Những binh lính này sẽ truyền thông tin về kinh đô Thăng Long. Không may là lần này bị nhà Tống nhờ những người giỏi võ trong giang hồ tới trợ giúp truy sát những người đưa tin của Đại Việt.
Những người trong giang hồ Trung Nguyên này phân chia thành rất nhiều môn phái cường đại. Đối với những binh lính hay gián điệp thì “giang hồ” này đúng là những tử thần. Tên bịt mặt thuộc độc môn, am hiểu ám sát và truy tung giống Ninja của Nhật Bản. Đáng lẽ là chuyến này hai cha con nắm chắc giết chết gián điệp của Đại Việt. Nhưng không ngờ người của Đại Việt cũng không phải là đồ bỏ đi. Đối mặt với những “cao thủ” giang hồ của nhà Tống nhưng thông tin vẫn truyền về tận trong nước. Hai cha con nhà hắc y nhân giỏi truy tung quyết định thâm nhập vào Đại Việt tiếp tục truy sát.
Đáng hận là hai tình báo của Đại Việt về đến gần sông Như Nguyệt lại chia ra hai hướng làm hai cha con hắn cũng phải phân chia công việc. Hắc y nhân cha sau khi giết chết người lính tình báo nọ, quay lại thì thấy con mình đầu một nơi thân một nẻo nằm trên bãi cát. Hắn tức giận cấp tốc truy theo. Văn Lục vì muốn giải tỏa tinh thần trầm trọng của Vân Nhi nên vừa đủng đỉnh đi vừa trêu đùa nên tốc độ chỉ như người bình thường cho nên tên hắc y nhân cha mới theo kịp. Gặp được thủ phạm giết con, hắc y nhân chắc thầm trong lòng sẽ trả thù được cho con. Hắn không nghĩ là đang đâm đầu vào đá.
Giang hồ? Oai lắm sao? Gặp người tu thuật của Việt cũng tắt điện. Đến mấy lão già tu chân của Trung Nguyên cổ còn không dám một thân một mình tự tiện tiến vào đất của Đại Việt vậy mà mấy tên giang hồ không biết trời cao đất dày lại dám mò vào truy sát người.
- Chết đi!
Hắc y nhân hét lên, hai thanh phi đao bay về phía một nam một nữ đang đứng. Văn Lục bĩu môi:
- Chẳng có tính xây dựng… Không còn câu nào mới hơn sao?
Hắc y nhân vừa hô xong thì cảm thấy lông tóc dựng đứng. Tiếp đó hắn thấy một bàn chân to lớn rất nhanh đập vào mặt. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của hắn. Văn Lục sau khi cho tên hắc y nhân “cha” một cước mới nhảy quay lại đưa hai ngón tay kẹp lấy hai thanh phi đao. Tốc độ qua nhanh, còn độc vụ của giang hồ mà nói đối với hai người Văn Lục và Vân Nhi chẳng có tý uy hiếp nào cả. Văn Lục tay phải ôm tiểu A Lôi, tay trái tung tung hai thanh phi đao nhìn khuôn mặt đang trắng bệch của Vân Nhi cười cười.
- Chúng ta đi nhanh thôi! Hi vọng tối nay về tới kinh thành!
Văn Lục cười khổ, quay sang nhìn Vân Nhi. Cô bé đang run rẩy nhìn cái đầu lăn trên cát. Văn Lục đi lại sút nó lại gần chỗ cô bé ngồi.
- A! Mang nó đi đi, mang ra chỗ khác, Vân Nhi không muốn nhìn!
Vân Nhi hét lên bưng kín hai mắt, vai run rẩy nói. Văn Lục nghiêm túc nói:
- Thấy buồn nôn và khó chịu phải không?
Chưa đợi Văn Lục nói xong Vân Nhi đã quỳ rạp xuống mà nôn khan. Một lúc sau khuôn mặt tái nhợt mới ngẩng lên nhìn Văn Lục như muốn hỏi “tại sao lại làm như vậy?”.
Văn Lục quay mặt ra sông thở dài:
- Đã bước chân trên con đường tu luyện này em phải xác định rõ tâm tình của mình. Không phải em là thuật sư trữa trị mà kẻ địch sẽ tha cho em. Sau này em có thể phải nhìn thấy cảnh tượng còn kinh khủng hơn thế này. Giả sử em đang thi thuật trữa trị cho đồng đội, nếu em nhìn thấy vậy mà quay ra nôn thì sao? Đồng đội có lẽ chết hết.
Văn Lục quay lại nhìn Vân Nhi:
- Em hiểu chứ?
Thấy Vân Nhi lâm vào trầm tư Văn Lục mỉm cười:
- Nói thật với em, đây cũng là lần đầu tiên anh giết người.
Vân Nhi ngẩng lên nhìn Văn Lục vơi vẻ mặt không tin. Văn Lục nói:
- Quả thật là sau khi chính tay mình giết chết người, trong lòng có cảm giác muốn ói lắm, cứ như có gì nhầy nhầy mắc ở cổ. Nhưng mà kiềm chế rồi sẽ quen a. Nếu em mà xem một loạt phim kinh dị như “lưỡi cưa”, hay “lưỡi hái tử thần” thì cảm giác cũng không đến nỗi như em bây giờ.
Văn Lục bước tới bên cạnh Vân Nhi đưa tay rút thanh kiếm mỏng đeo bên hông của cô. Vân Nhi giật mình vội ngoài ra sau, vẻ mặt hoảng hốt. Văn Lục đưa chuôi kiếm về phía Vân Nhi thản nhiên nói:
- Nếu em muốn thực hiện nốt nguyện vọng của ca ca em, không để ca ca em chết vô nghĩa thì hãy tiến tới đâm cái xác ba nhát. Còn nếu không dám, anh sẽ giải trừ tổ đội để em thoát ra khảo nghiệm, trở về làm tiểu thư xinh đẹp, an phận qua ngày. Em tự quyết định đi.
Văn Lục không đành lòng, nhưng nếu bên cạnh mình là một “cành hoa” lúc nào cũng cần phải bảo vệ thì Văn Lục cảm thấy mình hiện giờ chưa đủ khả năng vừa bảo vệ cô bé vừa hoàn thành nhiệm vụ. Không bằng rứt khoát giải quyết vấn đề này rồi hãy nghĩ đến chuyện làm việc khác.
Vân Nhi run rẩy một hồi lâu, mặt tần ngần hết nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn cái xác không đầu “ghê tởm” kia. Văn Lục thấy Vân Nhi không phản ứng thì thu tay lại. Đột nhiên Vân Nhi đứng lên giằng lại thanh gươm cắn răng đi về phía cái xác. Hai mắt nhắm nghiền, vai run rẩy cắm mạnh thanh gươm xuống. Rất nhanh ba lần qua đi Vân Nhi vội quăng thanh gươm ra xa rồi ngơ ngẩn nhìn hai tay mình. Nhìn một lúc, cô bé khụy xuống ôm mặt khóc.
Văn Lục thở dài nhìn gợn sóng trên sông Như Nguyệt. Từ lúc nhận được tấm da do người lính đưa cho thì trong đầu cả hai người mới chính thức nhận được khảo nghiệm. Nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho tướng quân Lý Thường Kiệt, Trợ giúp tướng quân đánh tan quân Tống. “ Thật không đơn giản, học lịch sử rồi nếu cứ làm theo lịch sử chẳng phải thắng chắc sao? Khẳng định rằng có điều gì đó khó khăn đang chờ rồi”.
Văn Lục lẩm bẩm trong miệng, linh thức trải ra bốn phía. Nếu như lịch sử miêu tả đúng thì đây là khúc sông Như Nguyệt, hai bên là hai dãy núi giống như hai con đê bên bờ sông vậy. Và chắc chắn đây cũng là nơi chiến trường sắp xảy ra. Có mỗi đoạn sông Văn Lục đang đứng là bãi bồi và phía sau nó cũng là khoảng sườn núi hạ xuống thấp gần mặt đất.
Văn Lục vươn vai cảm khái: “ Không khí thật là trong lành! Linh khí nồng đậm hơn cả lúc ta ở Hoàng Liên Sơn”.
- Hây! Cô nàng xinh đẹp, ta rất hân hạnh được mời cô tham gia tour du lịch quá khứ. Này gặp mấy ông quan bụng béo béo hai ta trộm ít vàng về chia cho người nghèo. Biết đâu nổi tiếng cũng nên…khà khà…
Vân Nhi đang khóc rấm rứt cũng phì cười. Đôi tay nhỏ nhỏ, đấm đấm Văn Lục.
- Giống tình nhân làm nũng quá đi. Haha. Giả sử mà Vân Nhi có người yêu, hắn mà trông thấy vầy chắc nó vác dao rượt ta từ sáng tới tối quá.
Văn Lục đưa tay kéo Vân Nhi đi về hướng nam. Vừa đi vừa trêu cô bé.
- Nói cho Văn Lục ca ca xem, Vân Nhi đã có người yêu chưa? Nếu chưa có ta sẽ không khách khí đâu.
Bị Văn Lục trêu một hồi, Vân Nhi ngây thơ khuôn mặt ửng hồng đi theo mà không biết hắn đang rất đắc ý. “Tâm lý thuật của ta ngày càng tiến bộ…khà khà…” Hai người phải quay lại Thăng Long để gặp tướng quân Lý Thường Kiệt, vừa để báo tin vừa để bảo vệ. Đang đi thì một người áo đen nhảy vọt ra chặn đường.
“Hình như ta mới tới, chưa gây thù oán gì với ai mà” Văn Lục buồn bực nhìn người mặc đồ đen ịt kín mặt đứng chặn phía trước. Vân Nhi rụt rè nấp sau Văn Lục thò mỗi cái đầu ra tò mò:
- Anh là…là cướp như trong truyền thuyết sao?
Văn Lục và người áo đen sửng sốt rồi cùng phá lên cười. Cô bé cũng quá đơn thuần rồi. Có ai gặp cướp còn tò mò thế đâu. Tên bịt mặt đang cười to bỗng nhiên chuyển sang cười gằn nói rít qua kẽ răng:
- Giết con ta phải đền mạng.
- Thằng nào là con ông?
Văn Lục khóc dở cười dở, oánh con nó thằng bố mò ra trả thù là đúng rồi. Người bịt mặt vung tay lên, một đoàn bụi màu xanh bay tới phía hai người, đồng thời ẩn trong đám khói là hai thanh phi đao bay ra. Đồng tử Văn Lục co rút: “Độc môn? Giang hồ nhà Tống cũng mời trợ giúp sao”.
Trong cuộc chiến đánh phủ đầu của quân Đại Việt đánh chiếm Ung Châu và Khâu Liêm của nước Tống, sau khi rút quân đã cài ở lại rất nhiều gián điệp. Những gián điệp này giả dạng là nhà sư điều tra tin tức của Tống. Mặc dù nhà Tống đã bưng bít không cho thông tin công việc chuẩn bị đánh Đại Việt lộ ra nhưng vẫn bị những gián điệp này lấy được kế hoạch. Các gián điệp này truyền thông tin cho những binh lính tình báo nằm vùng ở biên giới hai nước. Những binh lính này sẽ truyền thông tin về kinh đô Thăng Long. Không may là lần này bị nhà Tống nhờ những người giỏi võ trong giang hồ tới trợ giúp truy sát những người đưa tin của Đại Việt.
Những người trong giang hồ Trung Nguyên này phân chia thành rất nhiều môn phái cường đại. Đối với những binh lính hay gián điệp thì “giang hồ” này đúng là những tử thần. Tên bịt mặt thuộc độc môn, am hiểu ám sát và truy tung giống Ninja của Nhật Bản. Đáng lẽ là chuyến này hai cha con nắm chắc giết chết gián điệp của Đại Việt. Nhưng không ngờ người của Đại Việt cũng không phải là đồ bỏ đi. Đối mặt với những “cao thủ” giang hồ của nhà Tống nhưng thông tin vẫn truyền về tận trong nước. Hai cha con nhà hắc y nhân giỏi truy tung quyết định thâm nhập vào Đại Việt tiếp tục truy sát.
Đáng hận là hai tình báo của Đại Việt về đến gần sông Như Nguyệt lại chia ra hai hướng làm hai cha con hắn cũng phải phân chia công việc. Hắc y nhân cha sau khi giết chết người lính tình báo nọ, quay lại thì thấy con mình đầu một nơi thân một nẻo nằm trên bãi cát. Hắn tức giận cấp tốc truy theo. Văn Lục vì muốn giải tỏa tinh thần trầm trọng của Vân Nhi nên vừa đủng đỉnh đi vừa trêu đùa nên tốc độ chỉ như người bình thường cho nên tên hắc y nhân cha mới theo kịp. Gặp được thủ phạm giết con, hắc y nhân chắc thầm trong lòng sẽ trả thù được cho con. Hắn không nghĩ là đang đâm đầu vào đá.
Giang hồ? Oai lắm sao? Gặp người tu thuật của Việt cũng tắt điện. Đến mấy lão già tu chân của Trung Nguyên cổ còn không dám một thân một mình tự tiện tiến vào đất của Đại Việt vậy mà mấy tên giang hồ không biết trời cao đất dày lại dám mò vào truy sát người.
- Chết đi!
Hắc y nhân hét lên, hai thanh phi đao bay về phía một nam một nữ đang đứng. Văn Lục bĩu môi:
- Chẳng có tính xây dựng… Không còn câu nào mới hơn sao?
Hắc y nhân vừa hô xong thì cảm thấy lông tóc dựng đứng. Tiếp đó hắn thấy một bàn chân to lớn rất nhanh đập vào mặt. Đó cũng là hình ảnh cuối cùng của hắn. Văn Lục sau khi cho tên hắc y nhân “cha” một cước mới nhảy quay lại đưa hai ngón tay kẹp lấy hai thanh phi đao. Tốc độ qua nhanh, còn độc vụ của giang hồ mà nói đối với hai người Văn Lục và Vân Nhi chẳng có tý uy hiếp nào cả. Văn Lục tay phải ôm tiểu A Lôi, tay trái tung tung hai thanh phi đao nhìn khuôn mặt đang trắng bệch của Vân Nhi cười cười.
- Chúng ta đi nhanh thôi! Hi vọng tối nay về tới kinh thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.