Chương 251: Na Na Ngốc Nghếch
Vô Song Linh
09/03/2013
Phía nam, cả một vùng rộng tới hơn ba ngàn mét ở ranh giới khu vực số hai và khu vực số ba hiện tại là cả một rừng cây bát ngát xanh biếc. Điều đáng kỳ lạ là những cây mọc trên mảnh đất này không phải là những cây cao khổng lồ chót vót, cũng không phải là những cây bụi thấp rì bên dưới, mà là cả một rừng tre… không sai… ba ngàn mét vuông toàn bộ đều phủ kín những cây tre, một loại cây không thuộc Địa Cầu Đại Hội Giới này.
Người Trung Hoa và các nước Châu Á luôn coi tre là cây báo điềm lành, cũng giống với trúc là biểu tượng của “thanh tâm” của “quân tử”. Với Đại Việt thì tre có ý nghĩa hơn nhiều, tre vốn là một loại cây tượng trưng cho đức tính giản dị, hiền hậu, hiếu hòa. Nhưng tre cũng là loại cây vô cùng kiên cường, bền bỉ, là biểu tượng của những con người Đại Việt dũng cảm bất khuất. Giữa nơi xa lạ như thế này bỗng nhiên xuất hiện một rừng tre đều khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Điều làm mọi người choáng váng là ở gần trung tâm của khu rừng, có bốn con nhện khổng lồ đang không ngừng luồn lách, húc đổ, cạp gẫy những cây tre kiên cường để len lỏi vào trong. Bốn con nhện trên lưng màu đen, dưới bụng màu xanh lè này có kích cỡ không kém gì một chiếc xe tải trở container, những chiếc chân to như cả cánh tay của chiếc cần cẩu cỡ lớn đang không ngừng khua loạn hai bên cùng phía trước. Tuy nhiên giữa vô số những cây tre to bằng bắp đùi, đầy dẻo dai cùng cứng rắn như vậy, việc di chuyển là cực kỳ khó khăn, cả bốn con nhện khổng lồ phải nhích từng chút từng chút một để tiến lên.
Giữa rừng, bốn cây tre đang thẳng tắp bống nhiên uốn cong một góc chín mươi độ, bốn cây chụm đầu vào nhau, đan xen thành một bệ đỡ. Trên bệ đỡ này, một thiếu nữ xinh đẹp mặc chiếc váy trắng ngần ngồi ngay ngắn bên trên, tay không khừng kết ấn những động tác phức tạp. Cô bé xinh đẹp như nàng công chúa giữa rừng cây, như thiên nga bên vườn hoa như vậy quả là động lòng người. Duy chỉ có một khuyết điểm, đó chính là khuôn mặt nàng giờ tái nhợt, đôi mi run run, hàm răng trắng xinh cắn chặt môi dưới xem chừng cực kỳ thống khổ. Cô bé này chính là hoa vương Na Na.
Ngay từ lúc bước ra khỏi truyền tống, nàng liền đặt chân nơi này. Theo kế hoạch thì Na Na sẽ ngồi đây chờ đợi đám người Văn Lục tới. Ngàn vạn lần không nghĩ ra, ở gần nàng cũng có một tên đệ tử tiên môn được truyền tống tới đây. Kết quả là còn chưa kịp hỏi thăm câu nào, cả đám tinh anh tiên môn ầm ầm truyền tống tới. Đám người này cũng sử dụng linh phù truyền tống và la bàn giống như đệ tử Phi Thiên Môn.
Nhìn thấy danh môn “chánh phái” Na Na cũng phần nào bớt lo lắng đi tới chào hỏi. Theo suy nghĩ của nàng thì người ta chính là đại diện cho chính nghĩa tập hợp quần hùng chống lại ma môn, trống lại cái ác, ít nhất cũng phải nể mặt bọn họ một chút. Bất quá đời người nào phải thảm hoa hồng, vừa thấy Na Na tới cả đám đệ tử tinh anh tiên môn đã sáng ngời con mắt, tiếp đó cả đám dâm dâm tà tà híp mắt quét trên quét dưới khiến Na Na bị soi mói cũng dựng hết cả tóc gáy. Nếu là Văn Lục có mặt ở chỗ này chắc hắn sẽ nhảy lên mà mắng cho nàng tối tăm mặt mũi, mưa xuân phủ đầy hồ rồi. Ngây thơ cũng nên có mức độ thôi, không nhìn thấy Thánh Quang còn làm ngơ trước “ác bá” Huyết Tộc sao? Đây đằng này còn dẫn thỏ vào miệng cọp, nói bọn chúng không có ‘dâm tâm’ mới là chuyện lạ.
Quả nhiên từ trong đám người, một người thanh niên bước ra giả bộ kinh ngạc kêu lên:
- Oa! Đây không phải tiểu cô nương tu thuật giả sao? Thế nào lại có một mình?
Câu này tưởng trừng như hỏi han bâng quơ, nhưng Na Na ngố ngố lại điềm nhiên bắt trước cách ăn nói của đám người tiên môn trả lời:
- Tiểu nữ ra mắt các vị huynh đài, tiểu nữ đúng là một mình truyền tống tới đây.
Người thanh niên mặc hoa phục màu trắng, cầm cây quạt phất qua phật lại, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười:
- Ra là vậy? Tại hạ là Vương Thập Lăng, giám hỏi tiểu cô nương tên gì? Đồng đội của cô đâu rồi?
- Đồng đội? Bọn họ còn ở xa, tiểu nữ chính là ở đây đợi mọi người tới, ước chừng cũng phải mấy ngày mới tới nơi.
“Thôi xong”, nếu có Văn Lục ở đây nhất định hắn sẽ ôm đầu mà cảm thán. Mấy câu hỏi của Vương Thập Lăng là những cái bẫy để Na Na tự động lao vào. Trả lời như của Na Na khác nào khai báo ra chỉ có mình ta ở đây. Lại còn bồi thêm một câu “mấy ngày nữa” đồng đội mới tới, bảo sao mắt của đám đệ tử tiên môn không sáng như quạ vào chuồng lợn. Với mộc thuật của Na Na dù không chiến đấu mạnh mẽ, nhưng để ẩn nấp giữa bạt ngàn cây cối này thì đám người tiên môn kia muốn tìm ra cũng phải mệt vỡ mặt. Chỉ là hiện tại hết thảy đều đã muộn.
Quả nhiên từ đám đệ tử tinh anh của tiên môn, một trung niên từ từ bước tới đứng cạnh Vương Thập Lăng âm dương quái khí nói:
- Thiếu chủ! Ta dùng pháp bảo kính chiếu yêu phát hiện ra đây là một con yêu tinh tu luyện lâu năm thành tinh đã biến ra được hình thể con người. Không nghĩ tới tu thuật Đại Việt luôn mồm kêu hòa bình chính nghĩa lại là ổ chứa tội ác.
Vương Thập Lăng đứng bên cạnh, khuôn mặt đang tươi cười cũng ngay lập tức lạnh xuống độ âm trầm giọng nói:
- Không sai! Tiên môn đại phái ta từ xưa tới nay hàng yêu trừ ma vô số, há lại nhân nhượng cho yêu ma quỷ quái làm hại nhân gian? Người đâu bày trận. Bằng mọi cách phải đưa con yêu nữ này xuống chín tầng địa ngục, kiếp kiếp không được siêu sinh.
Na Na còn đang há hốc chiếc miệng nhỏ xinh thì đám tinh anh đệ tử tiên môn đã vây kín bốn phương tám hướng, đến con ruồi cũng khó lọt. Thực tế làm gì có cái “kính chiếu yêu” nào, vở kịch này hai người nọ diễn đến nhuần nhuyễn như vậy cả tỉ lần, mí mắt cũng không thèm nháy lấy một cái khiến ngay cả Na Na cũng lầm tưởng bọn họ nhìn ra được thân phận thật của mình, nào biết dù nàng không phải hoa vương thì hôm nay kết quả vẫn đã được định rồi. Chỉ nghe tên trung niên lại tuôn ra một tràng:
- Thiếu chủ! Công pháp của người hiện tại thiếu một lô đỉnh để tiến cấp. Tiên môn chúng ta há lại hại người tốt để tăng tiến cấp độ? Nhưng trước mắt là một yêu nữ tội ác đầy trời a. Thiếu chủ hoàn toàn có thể biến yêu nữ thành lô đỉnh, hấp thu toàn bộ âm khí của nàng… Cạc cạc… vừa tăng cấp lại vừa hàng yêu trừ ma, bảo vệ trăm họ bách tỉnh, quả là một tên bắn hai con chim, trăm lợi mà không có lấy một hại.
Vương Thập Lăng nghe vậy gật gù, ánh mắt dâm tà quét qua quét lại thân thình Na Na cười đắc ý:
- Ha ha! Vương thúc nói không sai! Cứ như vậy đi, mau chóng hàng phục con yêu nữ này tránh đêm dài lắm mộng… ha ha….
Tới lúc này nếu Na Na còn u u mê mê thì đã không phải là thành viên của tổ đội quái vật số mười hai rồi. Nàng mặc dù ngây thơ, lương thiện nhưng vẫn là người cực kỳ thông minh. Lại nhìn ánh mắt bỉ ổi của cả đám đệ tử tiên môn thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết hôm nay mình đừng hòng tránh được một kiếp.
Không đợi đám đệ tử tiên môn còn đang đắc ý, Na Na đã nhanh chóng thi triển mộc thuật. Bất thình lình dưới chân đám người mọc lên vố số sợi dây quấn lấy cả đám rồi quẳng ra xa. Tất cả các đệ tử tiên môn đều coi Na Na là cá lồng chim chậu, đâu có ngờ nàng lại có chiêu thức kỳ lạ tới vậy, bất chợt bị tập kích, không người nào kịp phản ứng đã bị ném ra xa cả mấy trăm mét.
Bất quá đám người đệ tử tiên môn cũng không phải mấy tên công tử bột, trong số sáu mươi người này, có ai không phải là người chui ra từ đống xác chết đâu? Do vậy khi bị Na Na điều khiển vô số những sợi dây vất đi thì có vài tên dù đang trên không cũng đồng loạt ra tay công kích. Phi kiếm như u ảnh từ ngoài bay vút tới làm Na Na dù có thực lực cấp sáu bảy sơ cấp cũng luống cuống một trận, những xúc tua do dây leo hình thành chỉ bảo vệ được những nơi hiểm yếu, chiếc váy trắng cũng bị xẻ ra mấy đường. Lúc này cũng chính là lúc Na Na uất ức truyền âm cho Văn Lục và Hương sát thủ.
Nhưng mà giật mình kinh hãi không chỉ có mình Na Na mà còn cả đám tinh anh tiên môn. Cả đám đều không ngờ tới một tiểu cô nương khuôn mặt còn nhỏ nhắn ngây thơ như vậy lại có thực lực quá dọa người. Trong khi điều khiển vô số những sợi dây to như vậy vẫn còn đủ tinh thần để chống lại bốn năm phi kiếm tập kích, lại chỉ bị thương nhẹ không đáng kể, cả đám đều mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ: “Không lẽ đụng phải thiết bàn?”
Tuy nhiên mộc thuật không phải là hệ có tính công kích mạnh, do vậy những sợi dây leo của Na Na ngoại trừ quẳng đám đệ tử tinh anh tiên môn ra xa một chút thì cũng chỉ để trên da thịt của bọn chúng một vết xước nhẹ, hoàn toàn không được đám đệ tử tinh anh tiên môn để vào mắt. Thậm chí việc này còn làm Vương Thập Lăng giận tái mặt, cả một đám tinh anh được tuyển chọn ra từ vô số đệ tử tiên môn, không nghĩ ra để một cô bé mặt còn non nớt như vậy xách như xách gà, ném cả đám bay tuốt ra xa. Đúng là không xả cơn giận này thề không làm người.
Na Na còn đang tính lợi dụng thực vật ở quanh tiếp tục loạn kích để mình có cơ hội bỏ trốn. Không nghĩ ra phía xa đã vang lên tiếng quát của Vương Thập Lăng:
- Cả lũ ăn hại! Hỏa… hỏa công cho bổn thiếu gia…
Quát xong, trong miệng còn lẩm bẩm:
“Dám chơi hệ mộc với người tinh thông ngũ hành là bổn thiếu gia? Ngươi còn non lắm.”
Người Trung Hoa và các nước Châu Á luôn coi tre là cây báo điềm lành, cũng giống với trúc là biểu tượng của “thanh tâm” của “quân tử”. Với Đại Việt thì tre có ý nghĩa hơn nhiều, tre vốn là một loại cây tượng trưng cho đức tính giản dị, hiền hậu, hiếu hòa. Nhưng tre cũng là loại cây vô cùng kiên cường, bền bỉ, là biểu tượng của những con người Đại Việt dũng cảm bất khuất. Giữa nơi xa lạ như thế này bỗng nhiên xuất hiện một rừng tre đều khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Điều làm mọi người choáng váng là ở gần trung tâm của khu rừng, có bốn con nhện khổng lồ đang không ngừng luồn lách, húc đổ, cạp gẫy những cây tre kiên cường để len lỏi vào trong. Bốn con nhện trên lưng màu đen, dưới bụng màu xanh lè này có kích cỡ không kém gì một chiếc xe tải trở container, những chiếc chân to như cả cánh tay của chiếc cần cẩu cỡ lớn đang không ngừng khua loạn hai bên cùng phía trước. Tuy nhiên giữa vô số những cây tre to bằng bắp đùi, đầy dẻo dai cùng cứng rắn như vậy, việc di chuyển là cực kỳ khó khăn, cả bốn con nhện khổng lồ phải nhích từng chút từng chút một để tiến lên.
Giữa rừng, bốn cây tre đang thẳng tắp bống nhiên uốn cong một góc chín mươi độ, bốn cây chụm đầu vào nhau, đan xen thành một bệ đỡ. Trên bệ đỡ này, một thiếu nữ xinh đẹp mặc chiếc váy trắng ngần ngồi ngay ngắn bên trên, tay không khừng kết ấn những động tác phức tạp. Cô bé xinh đẹp như nàng công chúa giữa rừng cây, như thiên nga bên vườn hoa như vậy quả là động lòng người. Duy chỉ có một khuyết điểm, đó chính là khuôn mặt nàng giờ tái nhợt, đôi mi run run, hàm răng trắng xinh cắn chặt môi dưới xem chừng cực kỳ thống khổ. Cô bé này chính là hoa vương Na Na.
Ngay từ lúc bước ra khỏi truyền tống, nàng liền đặt chân nơi này. Theo kế hoạch thì Na Na sẽ ngồi đây chờ đợi đám người Văn Lục tới. Ngàn vạn lần không nghĩ ra, ở gần nàng cũng có một tên đệ tử tiên môn được truyền tống tới đây. Kết quả là còn chưa kịp hỏi thăm câu nào, cả đám tinh anh tiên môn ầm ầm truyền tống tới. Đám người này cũng sử dụng linh phù truyền tống và la bàn giống như đệ tử Phi Thiên Môn.
Nhìn thấy danh môn “chánh phái” Na Na cũng phần nào bớt lo lắng đi tới chào hỏi. Theo suy nghĩ của nàng thì người ta chính là đại diện cho chính nghĩa tập hợp quần hùng chống lại ma môn, trống lại cái ác, ít nhất cũng phải nể mặt bọn họ một chút. Bất quá đời người nào phải thảm hoa hồng, vừa thấy Na Na tới cả đám đệ tử tinh anh tiên môn đã sáng ngời con mắt, tiếp đó cả đám dâm dâm tà tà híp mắt quét trên quét dưới khiến Na Na bị soi mói cũng dựng hết cả tóc gáy. Nếu là Văn Lục có mặt ở chỗ này chắc hắn sẽ nhảy lên mà mắng cho nàng tối tăm mặt mũi, mưa xuân phủ đầy hồ rồi. Ngây thơ cũng nên có mức độ thôi, không nhìn thấy Thánh Quang còn làm ngơ trước “ác bá” Huyết Tộc sao? Đây đằng này còn dẫn thỏ vào miệng cọp, nói bọn chúng không có ‘dâm tâm’ mới là chuyện lạ.
Quả nhiên từ trong đám người, một người thanh niên bước ra giả bộ kinh ngạc kêu lên:
- Oa! Đây không phải tiểu cô nương tu thuật giả sao? Thế nào lại có một mình?
Câu này tưởng trừng như hỏi han bâng quơ, nhưng Na Na ngố ngố lại điềm nhiên bắt trước cách ăn nói của đám người tiên môn trả lời:
- Tiểu nữ ra mắt các vị huynh đài, tiểu nữ đúng là một mình truyền tống tới đây.
Người thanh niên mặc hoa phục màu trắng, cầm cây quạt phất qua phật lại, khuôn mặt anh tuấn mỉm cười:
- Ra là vậy? Tại hạ là Vương Thập Lăng, giám hỏi tiểu cô nương tên gì? Đồng đội của cô đâu rồi?
- Đồng đội? Bọn họ còn ở xa, tiểu nữ chính là ở đây đợi mọi người tới, ước chừng cũng phải mấy ngày mới tới nơi.
“Thôi xong”, nếu có Văn Lục ở đây nhất định hắn sẽ ôm đầu mà cảm thán. Mấy câu hỏi của Vương Thập Lăng là những cái bẫy để Na Na tự động lao vào. Trả lời như của Na Na khác nào khai báo ra chỉ có mình ta ở đây. Lại còn bồi thêm một câu “mấy ngày nữa” đồng đội mới tới, bảo sao mắt của đám đệ tử tiên môn không sáng như quạ vào chuồng lợn. Với mộc thuật của Na Na dù không chiến đấu mạnh mẽ, nhưng để ẩn nấp giữa bạt ngàn cây cối này thì đám người tiên môn kia muốn tìm ra cũng phải mệt vỡ mặt. Chỉ là hiện tại hết thảy đều đã muộn.
Quả nhiên từ đám đệ tử tinh anh của tiên môn, một trung niên từ từ bước tới đứng cạnh Vương Thập Lăng âm dương quái khí nói:
- Thiếu chủ! Ta dùng pháp bảo kính chiếu yêu phát hiện ra đây là một con yêu tinh tu luyện lâu năm thành tinh đã biến ra được hình thể con người. Không nghĩ tới tu thuật Đại Việt luôn mồm kêu hòa bình chính nghĩa lại là ổ chứa tội ác.
Vương Thập Lăng đứng bên cạnh, khuôn mặt đang tươi cười cũng ngay lập tức lạnh xuống độ âm trầm giọng nói:
- Không sai! Tiên môn đại phái ta từ xưa tới nay hàng yêu trừ ma vô số, há lại nhân nhượng cho yêu ma quỷ quái làm hại nhân gian? Người đâu bày trận. Bằng mọi cách phải đưa con yêu nữ này xuống chín tầng địa ngục, kiếp kiếp không được siêu sinh.
Na Na còn đang há hốc chiếc miệng nhỏ xinh thì đám tinh anh đệ tử tiên môn đã vây kín bốn phương tám hướng, đến con ruồi cũng khó lọt. Thực tế làm gì có cái “kính chiếu yêu” nào, vở kịch này hai người nọ diễn đến nhuần nhuyễn như vậy cả tỉ lần, mí mắt cũng không thèm nháy lấy một cái khiến ngay cả Na Na cũng lầm tưởng bọn họ nhìn ra được thân phận thật của mình, nào biết dù nàng không phải hoa vương thì hôm nay kết quả vẫn đã được định rồi. Chỉ nghe tên trung niên lại tuôn ra một tràng:
- Thiếu chủ! Công pháp của người hiện tại thiếu một lô đỉnh để tiến cấp. Tiên môn chúng ta há lại hại người tốt để tăng tiến cấp độ? Nhưng trước mắt là một yêu nữ tội ác đầy trời a. Thiếu chủ hoàn toàn có thể biến yêu nữ thành lô đỉnh, hấp thu toàn bộ âm khí của nàng… Cạc cạc… vừa tăng cấp lại vừa hàng yêu trừ ma, bảo vệ trăm họ bách tỉnh, quả là một tên bắn hai con chim, trăm lợi mà không có lấy một hại.
Vương Thập Lăng nghe vậy gật gù, ánh mắt dâm tà quét qua quét lại thân thình Na Na cười đắc ý:
- Ha ha! Vương thúc nói không sai! Cứ như vậy đi, mau chóng hàng phục con yêu nữ này tránh đêm dài lắm mộng… ha ha….
Tới lúc này nếu Na Na còn u u mê mê thì đã không phải là thành viên của tổ đội quái vật số mười hai rồi. Nàng mặc dù ngây thơ, lương thiện nhưng vẫn là người cực kỳ thông minh. Lại nhìn ánh mắt bỉ ổi của cả đám đệ tử tiên môn thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết hôm nay mình đừng hòng tránh được một kiếp.
Không đợi đám đệ tử tiên môn còn đang đắc ý, Na Na đã nhanh chóng thi triển mộc thuật. Bất thình lình dưới chân đám người mọc lên vố số sợi dây quấn lấy cả đám rồi quẳng ra xa. Tất cả các đệ tử tiên môn đều coi Na Na là cá lồng chim chậu, đâu có ngờ nàng lại có chiêu thức kỳ lạ tới vậy, bất chợt bị tập kích, không người nào kịp phản ứng đã bị ném ra xa cả mấy trăm mét.
Bất quá đám người đệ tử tiên môn cũng không phải mấy tên công tử bột, trong số sáu mươi người này, có ai không phải là người chui ra từ đống xác chết đâu? Do vậy khi bị Na Na điều khiển vô số những sợi dây vất đi thì có vài tên dù đang trên không cũng đồng loạt ra tay công kích. Phi kiếm như u ảnh từ ngoài bay vút tới làm Na Na dù có thực lực cấp sáu bảy sơ cấp cũng luống cuống một trận, những xúc tua do dây leo hình thành chỉ bảo vệ được những nơi hiểm yếu, chiếc váy trắng cũng bị xẻ ra mấy đường. Lúc này cũng chính là lúc Na Na uất ức truyền âm cho Văn Lục và Hương sát thủ.
Nhưng mà giật mình kinh hãi không chỉ có mình Na Na mà còn cả đám tinh anh tiên môn. Cả đám đều không ngờ tới một tiểu cô nương khuôn mặt còn nhỏ nhắn ngây thơ như vậy lại có thực lực quá dọa người. Trong khi điều khiển vô số những sợi dây to như vậy vẫn còn đủ tinh thần để chống lại bốn năm phi kiếm tập kích, lại chỉ bị thương nhẹ không đáng kể, cả đám đều mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ: “Không lẽ đụng phải thiết bàn?”
Tuy nhiên mộc thuật không phải là hệ có tính công kích mạnh, do vậy những sợi dây leo của Na Na ngoại trừ quẳng đám đệ tử tinh anh tiên môn ra xa một chút thì cũng chỉ để trên da thịt của bọn chúng một vết xước nhẹ, hoàn toàn không được đám đệ tử tinh anh tiên môn để vào mắt. Thậm chí việc này còn làm Vương Thập Lăng giận tái mặt, cả một đám tinh anh được tuyển chọn ra từ vô số đệ tử tiên môn, không nghĩ ra để một cô bé mặt còn non nớt như vậy xách như xách gà, ném cả đám bay tuốt ra xa. Đúng là không xả cơn giận này thề không làm người.
Na Na còn đang tính lợi dụng thực vật ở quanh tiếp tục loạn kích để mình có cơ hội bỏ trốn. Không nghĩ ra phía xa đã vang lên tiếng quát của Vương Thập Lăng:
- Cả lũ ăn hại! Hỏa… hỏa công cho bổn thiếu gia…
Quát xong, trong miệng còn lẩm bẩm:
“Dám chơi hệ mộc với người tinh thông ngũ hành là bổn thiếu gia? Ngươi còn non lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.