Chương 158: Nội Gian (2)
Vô Song Linh
09/03/2013
Mọi người trên khán đài thấy các vị giám sát sử và các trưởng lão đồng loạt biến đổi sắc mặt đứng dậy thì ngạc nhiên không hiểu ra làm sao. Trong mắt các đệ tử thì chẳng phải hai tên kia còn đang so khí thế đó thôi đã đánh đấm gì đâu mà các vị đức cao trọng vọng kia lại thất thố như vậy a.
Chỉ duy có một người đứng vác kiếm ở trong đám đệ tử là hai mắt híp lại, mỉm cười, lẩm bẩm:
- A ha! Tóm được một con chuột. Không hổ danh là tổ đội quái vật số mười hai… càng ngày các vị càng gây cho ta nhiều bất ngờ nha.
Trên võ đài, khuôn mặt Vô Thiên trắng bệch sợ hãi nhìn Kiệt Hào. Người ngoài chỉ nhìn thấy hắn đang so đấu khí thế với Kiệt Hào chứ đâu biết rằng cái tên Kiệt Hào kia không phụ cái danh tự “âm hiểm” mà Văn Lục đặt cho đã tặng "miễn phí" Vô Thiên một đòn nặng nề.
Hóa ra ẩn núp sau cái gọi là khí thế kia chính là kim lực lượng. Mặc dù kim lực lượng không ẩn tàng tốt như thủy lực lượng hay hắc ám lực lượng, tuy nhiên dùng để đánh lén thì nó cũng không kém linh hoạt so với hai loại lực lượng kia là bao. Kiệt Hào mới đầu chỉ là tung ra khí thế để “dọa” cho Vô Thiên sơ hở. Tiếp đó kim lực lượng lặng lẽ ẩn tàng trong khí thế mà đột nhập vào não hải của Vô Thiên. Đương nhiên “trò vặt” này chỉ qua mắt được đám đệ tử trên võ đài và Vô Thiên đang bị hoảng hốt chứ làm sao che dấu được mấy vị giám sát sử và các vị trưởng lão kia. Bất quá khoảng cách giữa Kiệt Hào và Vô Thiên quá gần, hơn nữa các vị giám sát sử đều cho rằng với cấp độ của Vô Thiên thì chút lực lượng kim kia làm sao đột nhập được vào não hải của Vô Thiên? Cho nên dù biết rằng Kiệt Hào ẩn tàng kim lực lượng trong khí thế thì mọi người vẫn thản nhiên quan sát.
Chỉ là không như các vị giám sát sử kia dự đoán, kim lực lượng của Kiệt Hào lại thuận lợi đột phá phòng ngự của não hải vốn được coi là mạnh mẽ kia. Phải biết rằng ngoại trừ những người chuyên môn tu luyện linh hồn như hồn thuật của Văn Lục hay cầm khúc của cô bé Nguyệt kia thì muốn đột phá vào trong não hải của một tu thuật giả cho dù cấp thấp đi chăng nữa thì độ khó khăn là cực cao chứ không nói tới hai người ngang cấp. Giết thì dễ, đột nhập vào trong não hải của đối phương mới khó. Không có linh hồn cao cấp hơn thì khó lòng mà làm được. Chính điều này mới dẫn tới việc các vị giám sát sử đều bị Kiệt Hào dọa sốc.
Lúc này vị giám sát sử đang đứng ngoài cũng nhanh tay vội bố trí một kết giới vòng xung quanh Vô Thiên để ngăn cách kim lực lượng và khí thế của Kiệt Hào. Tuy nhiên Kiệt Hào đã nhất quyết hạ gục tên Vô Thiên này, bởi vậy hắn cũng đã tính tới sự can thiệp của các vị giám sát sử. Cho nên ngay lúc ban đầu, khi những tia mỏng manh kim lực lượng như những mũi kim kia tới được não hải của Vô Thiên hắn cũng không vội tấn công mà đứng ngoài chờ đợi để tụ tập nhiều hơn. Sau đó tất cả những tia lực lượng đó đồng thời bộc phá chui vào trong não hải của Vô Thiên thì dù các vị giám sát sử có nhanh tay thế nào cũng chỉ ngăn cản được những kim lực lượng của hắn đi sau mà thôi. Còn số lượng lớn đã tập kích kia thì không cách nào nhanh chóng loại bỏ được. Nếu không có người linh hồn cao cấp dưới sự tình nguyện của Vô Thiên mà đưa linh hồn của mình tiến vào não hải của Vô Thiên loại bỏ kim lực lượng kia, để cho chúng hoành hành thì không lâu sau… sẽ có một kẻ ngu ngốc đản sinh.
Vị giám sát sử với khuôn mặt trung niên đứng ngoài cũng trợn trừng mắt nổi giận đùng đùng với Kiệt Hào:
- Khốn khiếp… ngươi…
Đang định hoãn trận đấu lại để cứu chữa cho Vô Thiên thì dị biến phát sinh. Chỉ thấy Vô Thiên ôm đầu la hét, khuôn mặt dữ tợn, thất khiếu chảy máu. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Vô Thiên đã ngừng ôm đầu la hét mà khuôn mặt hắn lại vặn vẹo một hồi rất dữ tợn, cười hắc hắc nhìn Kiệt Hào.
- Nhóc con! Không ngờ lão già ta mấy trăm năm tính kế lại thất bại trong tay ngươi. Đã vậy thì ngươi cũng chết đi.
Chưa nói hết, Vô Thiên đã ầm ầm chuyển động lực lượng trong "Mầm Thế Giới". Người đứng gần võ đài còn nghe thấy rõ từng tiếng xé rách vang lên từ trên thân thể của Vô Thiên.
Kiệt Hào cũng không phải dạng ngu ngốc để cho người ta nhào nặn. Mọi người chỉ nghe thấy hắn hét lên:
“Ta thua”
Lập tức hắn được kết giới đưa ra khỏi võ đài. Mà ở bên trong, Vô Thiên thấy Kiệt Hào quyết đoán như vậy thì sửng sốt, tiếp đó ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng thê lương khiến người nghe muốn dựng tóc gáy. "Mầm Thế Giới" của hắn cũng đã vỡ nát, chỉ khoảnh khắc liền muốn bùng nổ phá tan mọi thứ.
Vừa lúc này một tiếng “hừ” cất lên như vang vào lòng từng người. Các đệ tử trên võ đài chỉ thấy một bóng người chớp nhoáng đã xuất hiện trên đỉnh đầu Vô Thiên, mà ngay cả kết giới cũng không rung động lấy một gợn, như thể bóng người kia đã tồn tại sẵn ở trong đó từ trước vậy.
Mọi người nhìn kỹ thì đều nhận ra, bóng người đó không phải ai khác mà chính là Ức Trai tiền bối. Vung tay chụp xuống đầu Vô Thiên, Ức Trai tiền bối chỉ khẽ vận lực, lập tức Vô Thiên ngay cả cơ hội tự bạo liền không có, nằm sụi lơ ra mặt đất.
Mọi người trên khán đài đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hiểu ra làm sao. Bỗng dưng một trận đấu lại thành ra loạn xì ngầu như thế này, mà ngay cả vị đại sư vận mệnh kia cũng ra tay thì mọi người càng như lạc vào sương mù.
Bất quá mọi người không phải đợi lâu, Ức Trai tiền bối sau khi phất tay, Vô Thiên lập tức biến mất vào trong thế giới của tiền bối thì nhìn khắp một vòng rồi nói:
- Vô Thiên bị dính vào dạng tình nghi bị tu luyện giả khác đoạt xác. Hiện tại Kiệt Hào được phán định thắng trận này. Còn về phần Vô Thiên sẽ do Văn Lang Pháp xử lý.
Nói xong Ức Trai tiền bối lại trở về chỗ ngồi, chỉ để lại một tàn ảnh còn đang đứng trong kết giới võ đài số hai.
Khắp đỉnh núi trung tâm lúc này mới “ồ” lên một tiếng chụm đầu vào nhau bàn tán. Một vị tiểu thư đứng cạnh một vị trưởng lão nhíu đôi mày lá liễu hồi lâu vẫn không lý giải được tình huống thì nhịn không được nũng nịu vị trưởng lão râu tóc bạc phơ kia.
- Ông nội! Cháu nghĩ mãi vẫn không ra. Làm sao tên gầy gầy kia lại phát hiện ra được Vô Thiên là kẻ nội gian chứ?
Vị trưởng lão xoa xoa đầu cô bé mỉm cười hòa ái giảng giải:
- Thực ra cũng không có gì sâu xa. Với kim thuật của tiểu tử Lệ Sơn phái kia thì khó có cách nào điều tra được linh hồn của Vô Thiên. Có lẽ lúc trước đã có ai mách cho hắn a. Nghe nói đội trưởng của đội trưởng số mười hai thông thạo linh hồn, có lẽ là do người này nhận ra.
- Người đeo thanh đại đao kia ư? Thật không ngờ nha.
Cô bé hai mắt sáng ngời nhìn Văn Lục một hồi, sau đó vẫn cau mày nói:
- Nhưng như thế nào mà trên Văn Lang Thiên lắm vị tiền bối tu vi cao như vậy mà còn để Vô Thiên qua mặt được? Thật khó hiểu đi.
Vị trưởng lão kia cũng kiên nhẫn trả lời.
- Con đều biết là linh hồn cao cấp hơn đều có thể đọc được suy nghĩ của người dưới mình hai ba cấp không? Đương nhiên là biết chứ gì? Tuy nhiên đối với tu thuật giả mà nói đó thực ra là hành vi không nên dùng. Bởi lẽ ai cũng có bí mật riêng của mình, chính vì thế các vị tiền bối tu vi cao thâm mạt trắc nếu không phải tình huống đặc thù thì không bao giờ đi đọc suy nghĩ của người khác cả. Đây cũng là lòng tự tôn của cao thủ, sau này cháu cũng nên lưu ý.
Nhưng mà không ngờ cái tên tu luyện giả kia nếu ta đoán không nhầm thì chính là một tu chân giả sau khi dùng biện pháp nào đó mà dùng linh hồn chiếm đoạt thai nhi còn trong bụng mẹ. Bởi vậy hắn mới giống như là “đầu thai chuyển thế” hoàn toàn khế hợp với cái thân thể đáng lẽ của Vô Thiên kia.
Nhưng dù đã hoàn hảo khế hợp với thân xác của tu thuật giả thì ký ức của hắn vẫn không thể nào để lộ ra ngoài nếu không có ai đó vô tình dụng đọc tâm thuật với hắn thì đúng là sôi hỏng bỏng không. Cho nên hắn mới lợi dụng tính kiêu ngạo không thèm đọc tâm thuật đối với lớp trẻ mà lọt hết “lưới này” qua “lưới nọ”. Còn vùng ký ức lúc trước của hắn thì đã bị hắn dụng biện pháp nào đó phong ấn lại. Thực ra chuyện về tên Vô Thiên này ta cũng biết một ít. Nghe nói hồi vị thành niên hắn si tình một cô bé tu thuật giả trên Văn Lang Thiên. Sau này cô bé kia chết đi khiến hắn đau buồn liền phong ấn khoản thời gian liên quan tới cô bé kia lại để tránh đạo tâm gặp trắc trở ảnh hưởng tới con đường tu luyện. Chỉ là mọi người đều không ngờ đó chỉ là cái cớ chính đáng để hắn phong ấn ký ức kia lại mà thôi. Nếu ta đoán không lầm thì cô bé tu thuật giả kia có tới tám chín phần là hắn giết.
Người nữ đệ tử nghe vậy thì rùng mình mấy cái, không khỏi hiện lên nét căm thù trên mặt. Vị trưởng lão già vẫn điểm tĩnh giảng giải, lúc này cũng đã có nhiều đệ tử chưa hiểu rõ vây quanh muốn nghe:
- Trong lúc chiến đấu, tiểu tử Lệ Sơn phái kia đã rất khôn khéo dùng kim lực lượng qua mặt các vị giám sát sử mà “đột kích” vào não hải của Vô Thiên. Tình thế bất ngờ, Vô Thiên hoàn toàn bị kim lực lượng của tiểu tử Lệ Sơn phái kia đánh thẳng tới phong ẩn ở giữa não hải. Kết quả khỏi phải nói, sau cơn đau đầu kinh khủng thì phong ấn kia cũng bị kim lực lượng chọc thủng khiến bản tâm từ trong đám ký ức kiếp trước của tên tu chân giả kia sống dậy. Tuy nhiên biết ở nơi này toàn những vị giám sát sử tu vi cao thâm khó dò thì cái tàn hồn kia làm sao có cơ hội thoát chứ. Bởi vậy hắn mới dẫn động lực lượng của "Mầm Thế Giới" tính tự bạo để kéo theo tiểu tử kia chết cùng.
Chỉ là tiểu tử Lệ Sơn phái kia tới giờ lão phu cũng phải bội phục phản ứng linh hoạt của hắn. Không chần trừ hắn đã hô lớn nhận thua để kết giới quẳng hắn ra ngoài khiến cho Vô Thiên cũng phải ngẩn người, tự bạo cũng chậm lại vài nhịp…. Haha… đúng là thật thú vị…
Nói đoạn vị trưởng lão nhìn quanh một lượt các đệ tử đang dỏng tai lên lắng nghe mà nói:
- Các ngươi nên học hỏi nhóm người tổ đội số mười hai này nhiều hơn. Bọn họ… thật không đơn giản.
Chỉ duy có một người đứng vác kiếm ở trong đám đệ tử là hai mắt híp lại, mỉm cười, lẩm bẩm:
- A ha! Tóm được một con chuột. Không hổ danh là tổ đội quái vật số mười hai… càng ngày các vị càng gây cho ta nhiều bất ngờ nha.
Trên võ đài, khuôn mặt Vô Thiên trắng bệch sợ hãi nhìn Kiệt Hào. Người ngoài chỉ nhìn thấy hắn đang so đấu khí thế với Kiệt Hào chứ đâu biết rằng cái tên Kiệt Hào kia không phụ cái danh tự “âm hiểm” mà Văn Lục đặt cho đã tặng "miễn phí" Vô Thiên một đòn nặng nề.
Hóa ra ẩn núp sau cái gọi là khí thế kia chính là kim lực lượng. Mặc dù kim lực lượng không ẩn tàng tốt như thủy lực lượng hay hắc ám lực lượng, tuy nhiên dùng để đánh lén thì nó cũng không kém linh hoạt so với hai loại lực lượng kia là bao. Kiệt Hào mới đầu chỉ là tung ra khí thế để “dọa” cho Vô Thiên sơ hở. Tiếp đó kim lực lượng lặng lẽ ẩn tàng trong khí thế mà đột nhập vào não hải của Vô Thiên. Đương nhiên “trò vặt” này chỉ qua mắt được đám đệ tử trên võ đài và Vô Thiên đang bị hoảng hốt chứ làm sao che dấu được mấy vị giám sát sử và các vị trưởng lão kia. Bất quá khoảng cách giữa Kiệt Hào và Vô Thiên quá gần, hơn nữa các vị giám sát sử đều cho rằng với cấp độ của Vô Thiên thì chút lực lượng kim kia làm sao đột nhập được vào não hải của Vô Thiên? Cho nên dù biết rằng Kiệt Hào ẩn tàng kim lực lượng trong khí thế thì mọi người vẫn thản nhiên quan sát.
Chỉ là không như các vị giám sát sử kia dự đoán, kim lực lượng của Kiệt Hào lại thuận lợi đột phá phòng ngự của não hải vốn được coi là mạnh mẽ kia. Phải biết rằng ngoại trừ những người chuyên môn tu luyện linh hồn như hồn thuật của Văn Lục hay cầm khúc của cô bé Nguyệt kia thì muốn đột phá vào trong não hải của một tu thuật giả cho dù cấp thấp đi chăng nữa thì độ khó khăn là cực cao chứ không nói tới hai người ngang cấp. Giết thì dễ, đột nhập vào trong não hải của đối phương mới khó. Không có linh hồn cao cấp hơn thì khó lòng mà làm được. Chính điều này mới dẫn tới việc các vị giám sát sử đều bị Kiệt Hào dọa sốc.
Lúc này vị giám sát sử đang đứng ngoài cũng nhanh tay vội bố trí một kết giới vòng xung quanh Vô Thiên để ngăn cách kim lực lượng và khí thế của Kiệt Hào. Tuy nhiên Kiệt Hào đã nhất quyết hạ gục tên Vô Thiên này, bởi vậy hắn cũng đã tính tới sự can thiệp của các vị giám sát sử. Cho nên ngay lúc ban đầu, khi những tia mỏng manh kim lực lượng như những mũi kim kia tới được não hải của Vô Thiên hắn cũng không vội tấn công mà đứng ngoài chờ đợi để tụ tập nhiều hơn. Sau đó tất cả những tia lực lượng đó đồng thời bộc phá chui vào trong não hải của Vô Thiên thì dù các vị giám sát sử có nhanh tay thế nào cũng chỉ ngăn cản được những kim lực lượng của hắn đi sau mà thôi. Còn số lượng lớn đã tập kích kia thì không cách nào nhanh chóng loại bỏ được. Nếu không có người linh hồn cao cấp dưới sự tình nguyện của Vô Thiên mà đưa linh hồn của mình tiến vào não hải của Vô Thiên loại bỏ kim lực lượng kia, để cho chúng hoành hành thì không lâu sau… sẽ có một kẻ ngu ngốc đản sinh.
Vị giám sát sử với khuôn mặt trung niên đứng ngoài cũng trợn trừng mắt nổi giận đùng đùng với Kiệt Hào:
- Khốn khiếp… ngươi…
Đang định hoãn trận đấu lại để cứu chữa cho Vô Thiên thì dị biến phát sinh. Chỉ thấy Vô Thiên ôm đầu la hét, khuôn mặt dữ tợn, thất khiếu chảy máu. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Vô Thiên đã ngừng ôm đầu la hét mà khuôn mặt hắn lại vặn vẹo một hồi rất dữ tợn, cười hắc hắc nhìn Kiệt Hào.
- Nhóc con! Không ngờ lão già ta mấy trăm năm tính kế lại thất bại trong tay ngươi. Đã vậy thì ngươi cũng chết đi.
Chưa nói hết, Vô Thiên đã ầm ầm chuyển động lực lượng trong "Mầm Thế Giới". Người đứng gần võ đài còn nghe thấy rõ từng tiếng xé rách vang lên từ trên thân thể của Vô Thiên.
Kiệt Hào cũng không phải dạng ngu ngốc để cho người ta nhào nặn. Mọi người chỉ nghe thấy hắn hét lên:
“Ta thua”
Lập tức hắn được kết giới đưa ra khỏi võ đài. Mà ở bên trong, Vô Thiên thấy Kiệt Hào quyết đoán như vậy thì sửng sốt, tiếp đó ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng thê lương khiến người nghe muốn dựng tóc gáy. "Mầm Thế Giới" của hắn cũng đã vỡ nát, chỉ khoảnh khắc liền muốn bùng nổ phá tan mọi thứ.
Vừa lúc này một tiếng “hừ” cất lên như vang vào lòng từng người. Các đệ tử trên võ đài chỉ thấy một bóng người chớp nhoáng đã xuất hiện trên đỉnh đầu Vô Thiên, mà ngay cả kết giới cũng không rung động lấy một gợn, như thể bóng người kia đã tồn tại sẵn ở trong đó từ trước vậy.
Mọi người nhìn kỹ thì đều nhận ra, bóng người đó không phải ai khác mà chính là Ức Trai tiền bối. Vung tay chụp xuống đầu Vô Thiên, Ức Trai tiền bối chỉ khẽ vận lực, lập tức Vô Thiên ngay cả cơ hội tự bạo liền không có, nằm sụi lơ ra mặt đất.
Mọi người trên khán đài đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hiểu ra làm sao. Bỗng dưng một trận đấu lại thành ra loạn xì ngầu như thế này, mà ngay cả vị đại sư vận mệnh kia cũng ra tay thì mọi người càng như lạc vào sương mù.
Bất quá mọi người không phải đợi lâu, Ức Trai tiền bối sau khi phất tay, Vô Thiên lập tức biến mất vào trong thế giới của tiền bối thì nhìn khắp một vòng rồi nói:
- Vô Thiên bị dính vào dạng tình nghi bị tu luyện giả khác đoạt xác. Hiện tại Kiệt Hào được phán định thắng trận này. Còn về phần Vô Thiên sẽ do Văn Lang Pháp xử lý.
Nói xong Ức Trai tiền bối lại trở về chỗ ngồi, chỉ để lại một tàn ảnh còn đang đứng trong kết giới võ đài số hai.
Khắp đỉnh núi trung tâm lúc này mới “ồ” lên một tiếng chụm đầu vào nhau bàn tán. Một vị tiểu thư đứng cạnh một vị trưởng lão nhíu đôi mày lá liễu hồi lâu vẫn không lý giải được tình huống thì nhịn không được nũng nịu vị trưởng lão râu tóc bạc phơ kia.
- Ông nội! Cháu nghĩ mãi vẫn không ra. Làm sao tên gầy gầy kia lại phát hiện ra được Vô Thiên là kẻ nội gian chứ?
Vị trưởng lão xoa xoa đầu cô bé mỉm cười hòa ái giảng giải:
- Thực ra cũng không có gì sâu xa. Với kim thuật của tiểu tử Lệ Sơn phái kia thì khó có cách nào điều tra được linh hồn của Vô Thiên. Có lẽ lúc trước đã có ai mách cho hắn a. Nghe nói đội trưởng của đội trưởng số mười hai thông thạo linh hồn, có lẽ là do người này nhận ra.
- Người đeo thanh đại đao kia ư? Thật không ngờ nha.
Cô bé hai mắt sáng ngời nhìn Văn Lục một hồi, sau đó vẫn cau mày nói:
- Nhưng như thế nào mà trên Văn Lang Thiên lắm vị tiền bối tu vi cao như vậy mà còn để Vô Thiên qua mặt được? Thật khó hiểu đi.
Vị trưởng lão kia cũng kiên nhẫn trả lời.
- Con đều biết là linh hồn cao cấp hơn đều có thể đọc được suy nghĩ của người dưới mình hai ba cấp không? Đương nhiên là biết chứ gì? Tuy nhiên đối với tu thuật giả mà nói đó thực ra là hành vi không nên dùng. Bởi lẽ ai cũng có bí mật riêng của mình, chính vì thế các vị tiền bối tu vi cao thâm mạt trắc nếu không phải tình huống đặc thù thì không bao giờ đi đọc suy nghĩ của người khác cả. Đây cũng là lòng tự tôn của cao thủ, sau này cháu cũng nên lưu ý.
Nhưng mà không ngờ cái tên tu luyện giả kia nếu ta đoán không nhầm thì chính là một tu chân giả sau khi dùng biện pháp nào đó mà dùng linh hồn chiếm đoạt thai nhi còn trong bụng mẹ. Bởi vậy hắn mới giống như là “đầu thai chuyển thế” hoàn toàn khế hợp với cái thân thể đáng lẽ của Vô Thiên kia.
Nhưng dù đã hoàn hảo khế hợp với thân xác của tu thuật giả thì ký ức của hắn vẫn không thể nào để lộ ra ngoài nếu không có ai đó vô tình dụng đọc tâm thuật với hắn thì đúng là sôi hỏng bỏng không. Cho nên hắn mới lợi dụng tính kiêu ngạo không thèm đọc tâm thuật đối với lớp trẻ mà lọt hết “lưới này” qua “lưới nọ”. Còn vùng ký ức lúc trước của hắn thì đã bị hắn dụng biện pháp nào đó phong ấn lại. Thực ra chuyện về tên Vô Thiên này ta cũng biết một ít. Nghe nói hồi vị thành niên hắn si tình một cô bé tu thuật giả trên Văn Lang Thiên. Sau này cô bé kia chết đi khiến hắn đau buồn liền phong ấn khoản thời gian liên quan tới cô bé kia lại để tránh đạo tâm gặp trắc trở ảnh hưởng tới con đường tu luyện. Chỉ là mọi người đều không ngờ đó chỉ là cái cớ chính đáng để hắn phong ấn ký ức kia lại mà thôi. Nếu ta đoán không lầm thì cô bé tu thuật giả kia có tới tám chín phần là hắn giết.
Người nữ đệ tử nghe vậy thì rùng mình mấy cái, không khỏi hiện lên nét căm thù trên mặt. Vị trưởng lão già vẫn điểm tĩnh giảng giải, lúc này cũng đã có nhiều đệ tử chưa hiểu rõ vây quanh muốn nghe:
- Trong lúc chiến đấu, tiểu tử Lệ Sơn phái kia đã rất khôn khéo dùng kim lực lượng qua mặt các vị giám sát sử mà “đột kích” vào não hải của Vô Thiên. Tình thế bất ngờ, Vô Thiên hoàn toàn bị kim lực lượng của tiểu tử Lệ Sơn phái kia đánh thẳng tới phong ẩn ở giữa não hải. Kết quả khỏi phải nói, sau cơn đau đầu kinh khủng thì phong ấn kia cũng bị kim lực lượng chọc thủng khiến bản tâm từ trong đám ký ức kiếp trước của tên tu chân giả kia sống dậy. Tuy nhiên biết ở nơi này toàn những vị giám sát sử tu vi cao thâm khó dò thì cái tàn hồn kia làm sao có cơ hội thoát chứ. Bởi vậy hắn mới dẫn động lực lượng của "Mầm Thế Giới" tính tự bạo để kéo theo tiểu tử kia chết cùng.
Chỉ là tiểu tử Lệ Sơn phái kia tới giờ lão phu cũng phải bội phục phản ứng linh hoạt của hắn. Không chần trừ hắn đã hô lớn nhận thua để kết giới quẳng hắn ra ngoài khiến cho Vô Thiên cũng phải ngẩn người, tự bạo cũng chậm lại vài nhịp…. Haha… đúng là thật thú vị…
Nói đoạn vị trưởng lão nhìn quanh một lượt các đệ tử đang dỏng tai lên lắng nghe mà nói:
- Các ngươi nên học hỏi nhóm người tổ đội số mười hai này nhiều hơn. Bọn họ… thật không đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.