Chương 121: Phong Vân quy tụ
Vô Song Linh
09/03/2013
Bóng đen hiện phía cuối chân trời, trong nháy mắt tốc độ giống như thuấn di xuất hiện tại đỉnh núi phía bắc, nơi con đại bàng bay qua không khí đảo loạn khiến cho mấy người Văn Lục nghiêng ngả đứng không vững. Nhiều tiếng bàn tán đồng thời vang lên:
- Thật là kiêu ngạo a. Không ngỡ cưỡi cả linh thú hoàng tới! Muốn có bao nhiêu uy phong là có bấy nhiêu a…
- Ngươi thì biết cái gì kỳ đại hội trước Trung An môn chỉ đứng thứ ba cho nên lần này tổ chức các tầng lớp cao cấp của môn phái này đã nhất định phải đoạt vị trí cao đấy…
- Hừ... Hách dịch gì chứ? Kiểu gì cũng bị sư huynh Nguyễn Tuấn của chúng ta đả bại.
- Sư huynh của ngươi? Chẳng phải kỳ trước đã bị sư tỷ của môn phái ta đánh cho bay ra khỏi võ đài sao? Nếu không phải giới hạn tuổi tác của đại hội tăng lên sáu mươi, sư huynh của ngươi đã phải ở nhà trông con rồi…haha…
- Ngươi… ngươi… hừ, sư huynh ta sau kỳ đó đã bế môn tu luyện, tu vi ngày đi vạn dặm. Ngươi cứ đợi đấy mà coi… hừ…
Văn Lục đang dỏng tai nghe ngóng tình hình xung quanh thì tiếng bàn tán nhỏ dần. Mọi người đều bị chùm sáng chói mắt phía nam hấp dẫn. Hương đang đứng im bỗng nhiên cất tiếng:
- Xuống thôi… đứng giữa “đường tàu” thế này dễ chừng bị linh thú “húc” chết lúc nào không biết…
Cả nhóm đều cho là đúng liền bay nhanh đạp xuống đỉnh núi tiếp đón các nhân vật tới tham dự đại hội ở phía bắc của mười hai ngọn núi. Vừa tiếp đất, mọi người ngẩng lên đã thấy chùm sáng nháy mắt đã tiếp cận khu vực đại hội. Bên cạnh lại vang lên tiếng rì rào bàn tán của các tu thuật giả. Ở cạnh Văn lục người thanh niên trong nhóm ba người cất tiếng:
- Hóa ra là An Khê phái… năm nào cũng một màn cưỡi “bọ ngựa” chói mắt chạy tới đại hội. Thật không biết chán sao?
Một cô bé xinh sắn đứng bên cạnh người vừa rồi tò mò hỏi:
- An Khê phái là ở đâu vậy anh? Sao em chưa bao giờ nghe tới vậy?
- Hử? Em còn nhỏ đương nhiên là chưa gặp họ bao giờ rồi. Họ ở tít trong tỉnh Gia Lai. Môn phái này thuộc trong ba đại môn phái của miền nam Đại Việt mà. Hừ… cái gì mà đại môn phái chứ?
- Sao em nghe thấy giọng bất mãn của anh vậy nhỉ?
Cô bé ngây thơ hỏi, người trung niên đứng bên cạnh hai anh em nhà họ liền tức giận quát:
- Ta đã nói với con nhiều lần rồi! Thua xong mà không biết lấy đó làm động lực thúc đẩy, chỉ biết thù hằn ghen tị thì mãi mãi chỉ là kẻ tiểu nhân khi yếu sợ mạnh mà thôi. Người có tâm cường giả phải luôn luôn mở rộng… không phải cứ như con thua một lần liền quay ra ghanh ghét người ta đâu. Mà xét cho cùng năm đó người ta rõ ràng mạnh hơn con. Thế mà còn ôm hận tới giờ sao? Ta thật sự thất vọng với con rồi…
Hai anh em nghe được phụ thân giáo huấn liền im bặt đứng ngay ngắn nghe lời.
Nhóm người Văn Lục cũng vừa nghe thủng câu truyện đã thấy con “bọ ngựa” khổng lồ cõng trên lưng bốn năm ngàn người đang từ từ hạ xuống phía đình đài bố trí của họ. Dẫn đầu là năm vị lão già mặc trang phục Tây Nguyên. Tiếp sau đó là hàng dài đệ tử nhảy xuống, người thì anh khí ngời ngời, người thì khinh thường không thèm nhìn xung quanh đi thẳng vào trong “dinh trận”…. Lại có người chạy vội tới những dinh trận khác gặp gỡ bạn bè có lẽ đã làm quen từ kỳ đại hội trước.
Văn Lục nhìn thấy một màn liền cảm khái:
- Thật là hoành tráng a… có một môn phái mạnh như vậy đỡ đầu thật là may mắn.
Mấy người bên cạnh chỉ mỉm cười. Cô bé xinh đẹp đứng trong số ba người cách không xa nhóm người Văn Lục thấy toàn bộ người của An Khê phái đã đi vào dinh trận liền nũng nịu nói:
- Không biết đâu… con muốn cha kể về các môn phái của tu thuật Đại Việt cơ.
Người trung niên đứng bên cạnh hòa ái mỉm cười xoa đầu cô bé rồi nhẹ nhàng nói:
- Được rồi… tiểu quỷ, chỉ biết làm nũng cha. Nói cho con biết Đại Việt ta hiện tại có thập đại môn phái thì năm môn phái đã ở miền bắc, đây cũng chính là “kinh đô” của tu thuật giả. Năm môn phái lần lượt là Tàn Viên môn ở núi Tản Viên. Lệ Sơn phái ở hồ Ba Bể Bắc Kạn. Yên Tử môn ở núi Yên Tử. Yên Vân phái ở tỉnh Yên Bái, cuối cùng là Quan La môn ở tỉnh Sơn La. Năm đại môn phái này hiện tại chính là cực kỳ hùng mạnh, năm ngoái mặc dù ba đại môn phái miền nam chiếm lĩnh được vị trí cao, nhưng lần này họ tới với những tinh anh tài năng, rất có thể bọn họ sẽ quật khởi lần nữa.
Cô bé tròn mắt:
- Không thể nào thưa cha… ngũ đại môn phái ở miền bắc con cũng có biết qua. Làm thế nào mà kỳ đại hội trước lại thua ba đại môn phái ở miền nam cho được?
Người cha lắc đầu nói:
- Con nhầm rồi… ba đại môn phái ở trong miền nam cực kỳ không đơn giản. Tinh anh của bọn họ cũng đản sinh lớp lớp, không phải thế mà trong đợt thanh trừng gián điệp vừa rồi, họ còn hoàn thành trước cả miền bắc đó thôi.
- Thật sự như vậy? Thế cha mau mau kể cho con nghe về ba đại môn phái miền nam đi.
- Miền nam có ba đại môn phái lần lượt là An Khê phái ở tỉnh gia lai, một trong những môn phái có thành phần chủ yếu là người dân tộc thiểu số Tây Nguyên. Con đừng có nhìn vẻ ngoài họ là dân tộc thiểu số mà khinh thường. Những thuật pháp của họ mang một phong cách riêng cực kỳ cổ quái nhưng đầy mạnh mẽ. Chẳng thế mà anh con trong kỳ trước đã thàm bại trong tay bọn họ…
Người anh đứng bên cạnh nghe vậy liền bày ra bộ mặt không phục, bất quá có cha đứng bên cạnh, hắn liền không dám ho he tiếng nào. Người cha chỉ liếc mắt liền nhận ra phản ứng của người thanh niên liền buồn bã lắc đầu ” Hổ phụ sinh khuyển tử a”.
- Môn phái thứ hai có tên là Đại Đôn Cát Tiên môn ngự trú ở tỉnh Đồng Nai. Môn phái này cũng có phần giống như các thành viên ở Lệ Sơn phái, luôn phiêu vũ thoát trần giống như tiên nhân. Nhưng cũng phải nói nhân tài của bọn họ cũng không kém phần long trọng so với các môn phái khác, thực không thể nào khinh thường…
- Thế còn môn phái thứ ba?
Cô bé nóng lòng hỏi dồn dập, người cha bất đắc dĩ chuyển lời:
- Môn phái thứ ba là môn phái cực kỳ bí ẩn? Môn phái của bọn họ hầu hết đều tu luyện hắc ám "Mầm Thế Giới". Mục tiêu của bọn họ đều là đào tạo ra những sát thủ tuyệt đỉnh trong giới tu luyện giả. Môn phái họ có cái tên là U Long môn ngự trú ở rừng U minh tỉnh Cà Mau.
- Làm sao có truyện đó được? Chẳng phải tu thuật chúng ta rất đoàn kết sao? Làm sao lại có sát thủ được? Thế chẳng phải có thể thuê người giết nhau sao?
Nghe cô bé hỏi vậy, Văn Lục cũng phải kinh dị liếc mắt qua nhìn một lần. Nhìn cô bé xinh đẹp còn nhỏ chừng sáu bảy tuổi vậy mà tâm tư thực kín kẽ. Người cha biết nhóm người Văn Lục đang theo dõi câu truyện nhưng cũng không chút phiền lòng nói:
- Chuyện này đơn giản… U Long môn có một quy củ rõ ràng đó chính là không sát hại tu thuật giả Đại Việt?
- Trời! Thế thì đào tạo sát thủ làm gì khi mà không có việc làm?
- Con thử nói xem?
Người anh nãy giờ đứng im liền quay sang gõ vào đầu cô bé hai cái nói:
- Em gái ngu ngốc… U Long môn không nhận sinh ý từ tu thuật giả Đại Việt chẳng lẽ không nhận được sinh ý từ tu luyện giả trên trái đất à? Bọn họ ngày ngày chém giết lẫn nhau U Long môn đương nhiên là làm “không hết việc” ấy chứ?
Văn Lục nghe vậy liếc nhìn Hương sát thủ một chút. Liền thấy phản ứng của nàng có chút không được tự nhiên… xem ra nàng không phải xuất thân từ gia tộc mà có lẽ từ U Long môn này cũng nên. Chắc vì nói dối nhóm người Văn Lục cho nên giờ áy náy đây mà. Dù sao phong cách của sát thủ chính là luôn đưa mình vào bóng tối, ẩn nấp, che đậy không cho người ngoài biết thân phận thật của mình. Văn Lục cũng không để ý điều này liền nghe ngóng câu chuyện của ba cha con nhà nọ:
Người cha đang muốn nói tiếp thì bất chợt trên không trung bên ngoài đại trận của Việt Thuật Đại Hội, một luồng khí lưu ầm ầm bùng nổ, tiếp đó một cái khe không gian rộng lớn tới trăm người sóng vai đi cùng cũng không hết chiều ngang mở ra. Mọi người trong tổ đội số mười hai đều kinh dị phát hiện ra từ bên trong cái khe, liên tiếp những người là người bay ra. Sau khi đi ra sáu bảy ngàn người, cái khe tự động khép lại như bầu trời trưa có hiện tượng gì xảy ra. Phong cách “đổ quân” như vậy khiến bảy người trong tổ đội số mười hai hoàn toàn không nói được gì…
Kiệt Hào lúc này than thở:
- Đã biết là Việt Thuật Đại Hội luôn luôn xảy ra những điều không tưởng. Không nghĩ ra nó còn lớn hơn suy nghĩ của chúng ta rất nhiều.
Hương đứng bên cạnh xen vào:
- Tất cả đều ở tuổi trên dưới hai mươi, lần đầu tiên tham dự Việt Thuật Đại Hội đương nhiên là “choáng váng” rồi:
- Không lẽ đó là U Long môn sao?
Na Na cũng nhịn không được tò mò hỏi. Văn Lục lắc lắc đầu nói:
- Không phải?
- Làm sao đại ca biết được? Không lẽ đã gặp qua bọn họ?
Văn Lục mỉm cười nói:
- Mọi người nhìn xem!
Nói xong chỉ tay về phía sau. Chỉ thấy liên tiếp những bóng ảnh màu đen chớp nhoáng lên lại biến mất ở phía xa. Trong chốc lát đã tiếp cận khu vực Việt Thuật Đại Hội. Không đầy hai hô hấp, hơn một ngàn bóng đen đã xâm nhập vào trong dinh trận của mình. Bên trên dinh trận có ghi ba chữ: “U Long Môn”.
Na Na buột miệng:
- Phong cách của U Long môn quả là khác người. Thần thần bí bí tiếp cận mà không để ai biết. Nếu không phải Văn Lục đại ca chỉ Na Na còn không biết họ tới đâu? Vậy môn phái mới mở khe không gian kia là môn phái nào?
Văn Lục chỉ tay sang phía ba cha con nhà nọ. Mọi người liền nghe thấy cô bé hỏi lại y chang câu hỏi của Na Na. Người cha mỉm cười đáp:
- Miền trung có hai đại môn phái… Trung An môn thì con vừa nhìn thấy rồi. Môn phái còn lại chính là Ngọc Linh phái ở tỉnh Kontum. Ở trên đỉnh núi Ngọc Linh chính là cánh cổng tiến vào Ngọc Linh giới của bọn họ.
- Họ có mạnh hơn mấy đại môn phái kia không thưa cha?
- Hai môn phái ở miền trung thực lực tinh anh trẻ của bọn họ không có nhiều nhân tài như các môn phái của hai đầu đất nước. Nhưng mà tuyệt đối không thể khinh thường. Người miền trung luôn có tính cần cù, lòng quyết tâm của họ cực kỳ cao. Cho nên dù tinh anh ít nhưng những người đó tuyệt đối là kinh khủng nếu phải so đấu. Sau này anh con cũng nên cẩn thận nếu gặp họ trên võ đài.
Vừa lúc này trên không một nam một bắc đều có một quang hoàn chói lòa bay tới. Quang hoàn tỏa ra quang hoa bảy sắc khiến cho người ta có cảm giác tiên nhân hạ phàm. Mọi người nhìn kỹ thì nhận ra một bên là chim không tước, còn bên kia là chim phượng hoàng. Hai con linh thú khổng lồ tỏa ra màu sắc thật chói lóa trước mắt mọi người.
Tất cả còn đang há hốc mồm trước vẻ đẹp kinh diễm của con hai linh thú thì ở trên con phượng hoàng ở phía bắc đại trận vang lên một giọng nói hào hùng:
- Lão già! Đã lâu không gặp… không nghĩ tới ngươi lại thích theo gót bọn ta đến đại hội a?
Bên trên linh thú khổng tước lập tức vang lên tiếng vọng lại:
- Lão quỷ chết tiệt ngươi! Ai theo gót chứ? Là các ngươi tới sau chúng ta.
“Rầm Rầm”
Hai con linh thú đều không hẹn mà cùng nháy mắt nhảy bổ xuống xuống mặt phẳng của đỉnh núi phía bắc nơi Văn Lục và mọi người tề tựu khiến cho các đệ tử đang đứng trên lưng hai con linh thú choáng váng mặt mày.
- Ha ha… là ta đáp xuống trước…
- Hừ… lúc linh thú của ngươi sắp chạm đất thì một chân của khổng tước đã đụng tới mặt đất rồi… là ngươi tới sau.
Văn lục và người trong tổ đội mười hai đều tròn mắt: “Này… này là chuyện gì xảy ra”.
Kiệt Hào lắc đầu bất đắc dĩ:
- Lão sư lúc nào cũng tranh cường với Đại Đôn Cát Tiên môn. Thật không biết nói thế nào cho phải.
- Thật là kiêu ngạo a. Không ngỡ cưỡi cả linh thú hoàng tới! Muốn có bao nhiêu uy phong là có bấy nhiêu a…
- Ngươi thì biết cái gì kỳ đại hội trước Trung An môn chỉ đứng thứ ba cho nên lần này tổ chức các tầng lớp cao cấp của môn phái này đã nhất định phải đoạt vị trí cao đấy…
- Hừ... Hách dịch gì chứ? Kiểu gì cũng bị sư huynh Nguyễn Tuấn của chúng ta đả bại.
- Sư huynh của ngươi? Chẳng phải kỳ trước đã bị sư tỷ của môn phái ta đánh cho bay ra khỏi võ đài sao? Nếu không phải giới hạn tuổi tác của đại hội tăng lên sáu mươi, sư huynh của ngươi đã phải ở nhà trông con rồi…haha…
- Ngươi… ngươi… hừ, sư huynh ta sau kỳ đó đã bế môn tu luyện, tu vi ngày đi vạn dặm. Ngươi cứ đợi đấy mà coi… hừ…
Văn Lục đang dỏng tai nghe ngóng tình hình xung quanh thì tiếng bàn tán nhỏ dần. Mọi người đều bị chùm sáng chói mắt phía nam hấp dẫn. Hương đang đứng im bỗng nhiên cất tiếng:
- Xuống thôi… đứng giữa “đường tàu” thế này dễ chừng bị linh thú “húc” chết lúc nào không biết…
Cả nhóm đều cho là đúng liền bay nhanh đạp xuống đỉnh núi tiếp đón các nhân vật tới tham dự đại hội ở phía bắc của mười hai ngọn núi. Vừa tiếp đất, mọi người ngẩng lên đã thấy chùm sáng nháy mắt đã tiếp cận khu vực đại hội. Bên cạnh lại vang lên tiếng rì rào bàn tán của các tu thuật giả. Ở cạnh Văn lục người thanh niên trong nhóm ba người cất tiếng:
- Hóa ra là An Khê phái… năm nào cũng một màn cưỡi “bọ ngựa” chói mắt chạy tới đại hội. Thật không biết chán sao?
Một cô bé xinh sắn đứng bên cạnh người vừa rồi tò mò hỏi:
- An Khê phái là ở đâu vậy anh? Sao em chưa bao giờ nghe tới vậy?
- Hử? Em còn nhỏ đương nhiên là chưa gặp họ bao giờ rồi. Họ ở tít trong tỉnh Gia Lai. Môn phái này thuộc trong ba đại môn phái của miền nam Đại Việt mà. Hừ… cái gì mà đại môn phái chứ?
- Sao em nghe thấy giọng bất mãn của anh vậy nhỉ?
Cô bé ngây thơ hỏi, người trung niên đứng bên cạnh hai anh em nhà họ liền tức giận quát:
- Ta đã nói với con nhiều lần rồi! Thua xong mà không biết lấy đó làm động lực thúc đẩy, chỉ biết thù hằn ghen tị thì mãi mãi chỉ là kẻ tiểu nhân khi yếu sợ mạnh mà thôi. Người có tâm cường giả phải luôn luôn mở rộng… không phải cứ như con thua một lần liền quay ra ghanh ghét người ta đâu. Mà xét cho cùng năm đó người ta rõ ràng mạnh hơn con. Thế mà còn ôm hận tới giờ sao? Ta thật sự thất vọng với con rồi…
Hai anh em nghe được phụ thân giáo huấn liền im bặt đứng ngay ngắn nghe lời.
Nhóm người Văn Lục cũng vừa nghe thủng câu truyện đã thấy con “bọ ngựa” khổng lồ cõng trên lưng bốn năm ngàn người đang từ từ hạ xuống phía đình đài bố trí của họ. Dẫn đầu là năm vị lão già mặc trang phục Tây Nguyên. Tiếp sau đó là hàng dài đệ tử nhảy xuống, người thì anh khí ngời ngời, người thì khinh thường không thèm nhìn xung quanh đi thẳng vào trong “dinh trận”…. Lại có người chạy vội tới những dinh trận khác gặp gỡ bạn bè có lẽ đã làm quen từ kỳ đại hội trước.
Văn Lục nhìn thấy một màn liền cảm khái:
- Thật là hoành tráng a… có một môn phái mạnh như vậy đỡ đầu thật là may mắn.
Mấy người bên cạnh chỉ mỉm cười. Cô bé xinh đẹp đứng trong số ba người cách không xa nhóm người Văn Lục thấy toàn bộ người của An Khê phái đã đi vào dinh trận liền nũng nịu nói:
- Không biết đâu… con muốn cha kể về các môn phái của tu thuật Đại Việt cơ.
Người trung niên đứng bên cạnh hòa ái mỉm cười xoa đầu cô bé rồi nhẹ nhàng nói:
- Được rồi… tiểu quỷ, chỉ biết làm nũng cha. Nói cho con biết Đại Việt ta hiện tại có thập đại môn phái thì năm môn phái đã ở miền bắc, đây cũng chính là “kinh đô” của tu thuật giả. Năm môn phái lần lượt là Tàn Viên môn ở núi Tản Viên. Lệ Sơn phái ở hồ Ba Bể Bắc Kạn. Yên Tử môn ở núi Yên Tử. Yên Vân phái ở tỉnh Yên Bái, cuối cùng là Quan La môn ở tỉnh Sơn La. Năm đại môn phái này hiện tại chính là cực kỳ hùng mạnh, năm ngoái mặc dù ba đại môn phái miền nam chiếm lĩnh được vị trí cao, nhưng lần này họ tới với những tinh anh tài năng, rất có thể bọn họ sẽ quật khởi lần nữa.
Cô bé tròn mắt:
- Không thể nào thưa cha… ngũ đại môn phái ở miền bắc con cũng có biết qua. Làm thế nào mà kỳ đại hội trước lại thua ba đại môn phái ở miền nam cho được?
Người cha lắc đầu nói:
- Con nhầm rồi… ba đại môn phái ở trong miền nam cực kỳ không đơn giản. Tinh anh của bọn họ cũng đản sinh lớp lớp, không phải thế mà trong đợt thanh trừng gián điệp vừa rồi, họ còn hoàn thành trước cả miền bắc đó thôi.
- Thật sự như vậy? Thế cha mau mau kể cho con nghe về ba đại môn phái miền nam đi.
- Miền nam có ba đại môn phái lần lượt là An Khê phái ở tỉnh gia lai, một trong những môn phái có thành phần chủ yếu là người dân tộc thiểu số Tây Nguyên. Con đừng có nhìn vẻ ngoài họ là dân tộc thiểu số mà khinh thường. Những thuật pháp của họ mang một phong cách riêng cực kỳ cổ quái nhưng đầy mạnh mẽ. Chẳng thế mà anh con trong kỳ trước đã thàm bại trong tay bọn họ…
Người anh đứng bên cạnh nghe vậy liền bày ra bộ mặt không phục, bất quá có cha đứng bên cạnh, hắn liền không dám ho he tiếng nào. Người cha chỉ liếc mắt liền nhận ra phản ứng của người thanh niên liền buồn bã lắc đầu ” Hổ phụ sinh khuyển tử a”.
- Môn phái thứ hai có tên là Đại Đôn Cát Tiên môn ngự trú ở tỉnh Đồng Nai. Môn phái này cũng có phần giống như các thành viên ở Lệ Sơn phái, luôn phiêu vũ thoát trần giống như tiên nhân. Nhưng cũng phải nói nhân tài của bọn họ cũng không kém phần long trọng so với các môn phái khác, thực không thể nào khinh thường…
- Thế còn môn phái thứ ba?
Cô bé nóng lòng hỏi dồn dập, người cha bất đắc dĩ chuyển lời:
- Môn phái thứ ba là môn phái cực kỳ bí ẩn? Môn phái của bọn họ hầu hết đều tu luyện hắc ám "Mầm Thế Giới". Mục tiêu của bọn họ đều là đào tạo ra những sát thủ tuyệt đỉnh trong giới tu luyện giả. Môn phái họ có cái tên là U Long môn ngự trú ở rừng U minh tỉnh Cà Mau.
- Làm sao có truyện đó được? Chẳng phải tu thuật chúng ta rất đoàn kết sao? Làm sao lại có sát thủ được? Thế chẳng phải có thể thuê người giết nhau sao?
Nghe cô bé hỏi vậy, Văn Lục cũng phải kinh dị liếc mắt qua nhìn một lần. Nhìn cô bé xinh đẹp còn nhỏ chừng sáu bảy tuổi vậy mà tâm tư thực kín kẽ. Người cha biết nhóm người Văn Lục đang theo dõi câu truyện nhưng cũng không chút phiền lòng nói:
- Chuyện này đơn giản… U Long môn có một quy củ rõ ràng đó chính là không sát hại tu thuật giả Đại Việt?
- Trời! Thế thì đào tạo sát thủ làm gì khi mà không có việc làm?
- Con thử nói xem?
Người anh nãy giờ đứng im liền quay sang gõ vào đầu cô bé hai cái nói:
- Em gái ngu ngốc… U Long môn không nhận sinh ý từ tu thuật giả Đại Việt chẳng lẽ không nhận được sinh ý từ tu luyện giả trên trái đất à? Bọn họ ngày ngày chém giết lẫn nhau U Long môn đương nhiên là làm “không hết việc” ấy chứ?
Văn Lục nghe vậy liếc nhìn Hương sát thủ một chút. Liền thấy phản ứng của nàng có chút không được tự nhiên… xem ra nàng không phải xuất thân từ gia tộc mà có lẽ từ U Long môn này cũng nên. Chắc vì nói dối nhóm người Văn Lục cho nên giờ áy náy đây mà. Dù sao phong cách của sát thủ chính là luôn đưa mình vào bóng tối, ẩn nấp, che đậy không cho người ngoài biết thân phận thật của mình. Văn Lục cũng không để ý điều này liền nghe ngóng câu chuyện của ba cha con nhà nọ:
Người cha đang muốn nói tiếp thì bất chợt trên không trung bên ngoài đại trận của Việt Thuật Đại Hội, một luồng khí lưu ầm ầm bùng nổ, tiếp đó một cái khe không gian rộng lớn tới trăm người sóng vai đi cùng cũng không hết chiều ngang mở ra. Mọi người trong tổ đội số mười hai đều kinh dị phát hiện ra từ bên trong cái khe, liên tiếp những người là người bay ra. Sau khi đi ra sáu bảy ngàn người, cái khe tự động khép lại như bầu trời trưa có hiện tượng gì xảy ra. Phong cách “đổ quân” như vậy khiến bảy người trong tổ đội số mười hai hoàn toàn không nói được gì…
Kiệt Hào lúc này than thở:
- Đã biết là Việt Thuật Đại Hội luôn luôn xảy ra những điều không tưởng. Không nghĩ ra nó còn lớn hơn suy nghĩ của chúng ta rất nhiều.
Hương đứng bên cạnh xen vào:
- Tất cả đều ở tuổi trên dưới hai mươi, lần đầu tiên tham dự Việt Thuật Đại Hội đương nhiên là “choáng váng” rồi:
- Không lẽ đó là U Long môn sao?
Na Na cũng nhịn không được tò mò hỏi. Văn Lục lắc lắc đầu nói:
- Không phải?
- Làm sao đại ca biết được? Không lẽ đã gặp qua bọn họ?
Văn Lục mỉm cười nói:
- Mọi người nhìn xem!
Nói xong chỉ tay về phía sau. Chỉ thấy liên tiếp những bóng ảnh màu đen chớp nhoáng lên lại biến mất ở phía xa. Trong chốc lát đã tiếp cận khu vực Việt Thuật Đại Hội. Không đầy hai hô hấp, hơn một ngàn bóng đen đã xâm nhập vào trong dinh trận của mình. Bên trên dinh trận có ghi ba chữ: “U Long Môn”.
Na Na buột miệng:
- Phong cách của U Long môn quả là khác người. Thần thần bí bí tiếp cận mà không để ai biết. Nếu không phải Văn Lục đại ca chỉ Na Na còn không biết họ tới đâu? Vậy môn phái mới mở khe không gian kia là môn phái nào?
Văn Lục chỉ tay sang phía ba cha con nhà nọ. Mọi người liền nghe thấy cô bé hỏi lại y chang câu hỏi của Na Na. Người cha mỉm cười đáp:
- Miền trung có hai đại môn phái… Trung An môn thì con vừa nhìn thấy rồi. Môn phái còn lại chính là Ngọc Linh phái ở tỉnh Kontum. Ở trên đỉnh núi Ngọc Linh chính là cánh cổng tiến vào Ngọc Linh giới của bọn họ.
- Họ có mạnh hơn mấy đại môn phái kia không thưa cha?
- Hai môn phái ở miền trung thực lực tinh anh trẻ của bọn họ không có nhiều nhân tài như các môn phái của hai đầu đất nước. Nhưng mà tuyệt đối không thể khinh thường. Người miền trung luôn có tính cần cù, lòng quyết tâm của họ cực kỳ cao. Cho nên dù tinh anh ít nhưng những người đó tuyệt đối là kinh khủng nếu phải so đấu. Sau này anh con cũng nên cẩn thận nếu gặp họ trên võ đài.
Vừa lúc này trên không một nam một bắc đều có một quang hoàn chói lòa bay tới. Quang hoàn tỏa ra quang hoa bảy sắc khiến cho người ta có cảm giác tiên nhân hạ phàm. Mọi người nhìn kỹ thì nhận ra một bên là chim không tước, còn bên kia là chim phượng hoàng. Hai con linh thú khổng lồ tỏa ra màu sắc thật chói lóa trước mắt mọi người.
Tất cả còn đang há hốc mồm trước vẻ đẹp kinh diễm của con hai linh thú thì ở trên con phượng hoàng ở phía bắc đại trận vang lên một giọng nói hào hùng:
- Lão già! Đã lâu không gặp… không nghĩ tới ngươi lại thích theo gót bọn ta đến đại hội a?
Bên trên linh thú khổng tước lập tức vang lên tiếng vọng lại:
- Lão quỷ chết tiệt ngươi! Ai theo gót chứ? Là các ngươi tới sau chúng ta.
“Rầm Rầm”
Hai con linh thú đều không hẹn mà cùng nháy mắt nhảy bổ xuống xuống mặt phẳng của đỉnh núi phía bắc nơi Văn Lục và mọi người tề tựu khiến cho các đệ tử đang đứng trên lưng hai con linh thú choáng váng mặt mày.
- Ha ha… là ta đáp xuống trước…
- Hừ… lúc linh thú của ngươi sắp chạm đất thì một chân của khổng tước đã đụng tới mặt đất rồi… là ngươi tới sau.
Văn lục và người trong tổ đội mười hai đều tròn mắt: “Này… này là chuyện gì xảy ra”.
Kiệt Hào lắc đầu bất đắc dĩ:
- Lão sư lúc nào cũng tranh cường với Đại Đôn Cát Tiên môn. Thật không biết nói thế nào cho phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.