Chương 264: Thực Thảo Thú(3)
Vô Song Linh
09/03/2013
Những tiếng đập uỳnh uỳnh vang lên, hai phiến lá thay phiên nhau công kích làm Văn Lục trái phải tránh né, ngay cả cơ hội ra đòn cũng không có. Thậm chí do mải để ý tới động tĩnh của hai thế lực bên ngoài, Văn Lục bị trúng một đập khiến hắn đau đến kêu cha kêu mẹ. Cũng may thân thể của hắn đạt tới cấp tám thể thuật viên mãn nên mới bị thương nhẹ, vào đệ tử khác e rằng thành đống thịt bầy nhầy rồi.
Văn Lục còn phát hiện ra con quái vật này cực kỳ thông minh, nó không bao giờ thực hiện công kích đánh bật Văn Lục ra ngoài, dù trong tình huống nào, cho dù Văn Lục có va đập làm sao thì nơi hạ cánh cuối cùng của hắn vẫn là trung tâm của khu vực giống như cái hố bom khổng lồ này.
Ở ngoài mép khu vực tử thần, đám đệ tử thánh quang thấy Văn Lục rằng co với quái vật lâu như vậy sợ Chấp Không dẫn đệ tử phật môn quay lại thì hỏng hết việc. Tên đệ tử đứng cạnh thánh nữ thấy nàng nóng ruột thì hai mắt đảo quanh, cố nghĩ ra một kế để lấy lòng nàng. Kết quá chưa đầy ba nhịp hô hấp, hắn đã đứng ra hô lớn:
- Tên đạo tặc vô sỉ! Mau mau trả lại ngọc bài cho Thánh Quang ta, nếu không đừng trách bọn ta vô tình.
Đám đệ tử thánh quang còn lại còn đang ngẩn người xem chiến đấu nghe vậy thì chợt tỉnh người. Hận mình ngu ngốc không nghĩ ra chủ ý này sớm. Chỉ cần làm tên kia phân tâm chẳng phải hắn chết càng nhanh sao? Nghĩ vậy cả đám nhao nhao hò hét:
- Đạo tặc! Buông tay chịu chói đi! Mấy món công phu mèo cào của ngươi chỉ tổ người ta chướng mắt!
- Chống cự với đức chúa đại năng là điều cực kỳ ngu xuẩn. Mau mau trả lại ngọc bài cho Thánh Quang ta.
- Chết đi! Tên đạo tặc ghê tởm, quỷ dữ cũng phải ruồng bỏ ngươi…
Những tiếng mắng người ngày càng gay gắt, ngay cả Văn Tốn đứng phía đối diện hai mắt cũng muốn phún lửa. Cũng may tên này tâm trí kiên định, lại nhìn ba người còn đang hôn mê bên cạnh mình, Văn Tốn kiềm chế bản thân khỏi bị xúc động. Vừa lúc này Văn Lục truyền âm bảo hắn tránh ra xa hơn nữa, Văn Tốn cũng không nói nhiều, dùng lực lượng bao quanh ba người, nháy mắt chuyền liên tiếp qua các cành cây, lùi về phía sau.
Nhìn qua đám đệ tử Thánh Quang, Văn Lục thấy đám người nọ đang hưng phấn bừng bừng, ánh mắt soi mói đầy ham muốn của bọn họ khiến Văn Lục cảm giác mình chẳng khác nào con khỉ đang diễn xiếc. Trong lòng Văn Lục bất bình thầm nghĩ:
“Muốn coi anh đây chiến đấu cũng phải nộp lệ phí a.”
Kết quả là những vụ va đập chuyển dần, chuyền dần về phía đám đệ tử Thánh Quang đang đứng. Đương nhiên đám đệ tử này cũng không phải quả hồng mềm, ngay lập tức phát hiện ra điều không đúng. Thánh nữ là người phát hiện ra đầu tiên, vội vàng ra lệnh:
- Lùi! Mau lùi lại…
Bất quá tốc độ của cuộc chiến quá nhanh, cả Văn Lục lẫn hai phiến lá khổng lồ đều chỉ để lại không trung những tàn ảnh mờ mờ cùng những tiếng rít gào và không gian nhộn nhạo. Vừa mới ra tới gần mép, Văn Lục liền tung ra Long Ảnh Hóa Hình. Long Ảnh này là Văn Lục tích tụ lực lượng từ lúc nói chuyện với Bạch Y Công Chúa tới giờ đủ biết lực lượng khủng bố cỡ nào. Chỉ nghe “ngao” một tiếng, Long Ảnh vươn cổ gầm lên, đừng nói đám đệ tử thánh quang trực tiếp ong ong ngơ ngẩn đầu óc mà ngay cả hai phiến lá cũng như lâm vào vũng bùn, tốc độ chậm lại hiện ra bản thể.
Văn Lục nhìn thấy cảnh này chợt có điều đốn ngộ. Tiếng long ngâm của Long Ảnh chủ yếu tác động lên những động vật, linh thú và ngay cả con người, nhưng với thực vật chưa có trí tuệ thì vô tác dụng. Long Ảnh vừa xuất hiện liền tạo ra uy áp khiến thế công hai phiến lá khổng lồ bị kìm hãm thì chứng tỏ quái vật này là linh thú rồi. Nhưng mà từ trước tới giờ nào có nghe thấy linh thú hình dạng thực vật như vầy đâu. Hơn nữa Văn Lục có cảm giác con quái vật này có một phần không bị ảnh hưởng bởi uy áp của Long Ảnh, điều này lại có phần giống với thực vật. Đúng là làm người ta đau đầu mà.
Bất quá lúc này cũng không phải lúc để Văn Lục ngẩn người, mục đích của hắn là kéo đám đệ tử Thánh Quang này “xuống nước”. Nhìn qua đã biết mục đích của đám đệ tử này không tốt lành gì với mình, thế thì tội gì không tặng “miễn phí” cơ hội giao đấu với quái vật cho bọn họ để tăng kinh nghiệm chiến đấu?
Long Ảnh gầm vang một tiếng, hai long trảo hừng hực lửa chụp thật mạnh lên một xúc tua có phần giống như cuống lá. Hỏa lực lượng tràn ngập thiêu đốt khiến xúc tua cùng phiến lá khổng lồ bên trên uốn lượn dữ dội, hòng vất Long Ảnh của Văn Lục ra xa. Nhưng mà Long Ảnh sống chết chụp toàn bộ móng vuốt vào xúc tua, thân hình như quấn chặt lấy khiến phiến lá khổng lồ này không cách gì thoát khỏi. Hơn nữa miệng Long Ảnh lại liên tiếp phun ra hỏa lực lượng. Xúc tua dù cứng rắn không thua kém gì đại đao của Văn Lục nhưng dưới hỏa lực lượng khủng bố vẫn co giật điên cuồng, hiển nhiên không dễ chịu chút nào. Đây là lần đầu Văn Lục chuyển toàn bộ lực lượng của Long Ảnh Hóa Hình về thuần một loại lực lượng. Vì xác định con quái vật này có chút dính líu tới thực vật cho nên dùng hỏa công là hữu hiệu nhất.
Dưới mặt đất xuất hiện hàng chục cái miệng với răng nhọn lởm chởm. Những cái miệng đồng loạt mở lớn rồi kêu oa oa như trẻ con khiến cả đám người lông tóc dựng đứng. Thật không ngờ con quái vật này còn có chiêu thức công kích tinh thần như vậy, sóng âm từ tiếng khóc trẻ con này làm mọi người lâm vào trạng thái kinh hãi, mặt mày trắng bệch. Ngay cả Văn Lục cũng phải vội vàng vận chuyển hồn thuật để phòng thủ linh hồn.
Vụ Ẩn trực tiếp tỏa ra bao quanh lấy Văn Lục. Dưới con mắt của đám đệ tử Thánh Quang, Văn Lục thình lình biến mất. Tuy nhiên chỉ có Văn Lục biết Vụ Ẩn của hắn đối với con quái vật là vô tác dụng, nếu không lúc trước hắn cũng không bị đập rụng từ trên trời rớt xuống. Nhưng mà mục đích của Văn Lục là khác, nhân lúc hai phiến lá trên không cùng phiến lá nằm là là mặt đất rối rít đập đập vẩy vẩy Long Ảnh, Văn Lục nhẹ nhàng luồn ra phía sau đám đệ tử Thánh Quang.
Ngay lúc ra phía sau, Văn Lục cũng lập tức thu lại Long Ảnh. Con quái vật thấy Long Ảnh mờ dần rồi mất tích hơn chục cái miệng răng nhọn lởm chởm rống lên hung dữ. Từ lúc định cư ở đây nào có bao giờ chịu thiệt như vậy, không những bị “con mồi” qua mặt, lại còn bị đốt cho thê thảm, ngay cả một trong hai xúc tua vươn dài lên không cũng bị thiêu đốt non nửa. Bảo sao nó không nổi giận?
“Rầm…”
Một khối đất tròn to chừng chiếc xe xích lô cứ như từ trên trời bỗng nhiên rớt xuống. Một đệ tử Thánh Quang còn đang bị sóng âm từ những cái miệng dọa cho kinh hãi ngẩn ngơ đứng đó nháy mắt thành đống thịt vụn, máu văng tung tóe. Đám đệ tử Thánh Quang cả đám mặt mày trắng bệch y như bộ giáp bọn họ khoách trên người, phải tới ba giây sau mới thấy tiếng la hét:
- Chạy… chạy mau…
“Rầm…”
Một đệ tử nữa lại chung số phận, bị khối đất tròn to cứng rắn đè nát. Tới lúc này thì đám đệ tử Thánh Quang thực sự hoảng sợ rồi, cả đám như đàn kiến bị dội nước, chạy tóe tung ra tứ phía. Khi người ta đối mặt với tử vong thì sợ hãi trở thành động lực, tốc độ chạy trốn cực kỳ kinh người, Văn Lục đang ẩn nấp phía sau cũng há mồm trợn mắt mà nhìn. Ngay từ đầu Văn Lục đã không tin con quái vật này chỉ có công kích tầm gần là hai phiến lá cùng những cái miệng lởm chởm răng nhọn đó. Cho nên hắn thử kích nộ con quái vật rồi chui ra phía sau đám đệ tử Thánh Quang ngồi chơi xem con quái vật giở trò gì. Chỉ là Văn Lục cũng không nghĩ tới con quái vật trực tiếp dụng ba phiến lá khổng lồ, xúc lên cả mảng đất to lớn, lại không biết vo vo viên viên làm sao, khối đất to bằng nửa cái sân bóng rổ lại chỉ còn lại một khối tròn bằng chiếc xích lô. Tiếp đó chẳng khác nào vận động viên bóng chày, các khối đất tròn được bắn ra với tốc độ chẳng kém gì công kích của hai phiến lá. Một viên bay về phía Văn Lục cũng khiến hắn nhảy dựng vội vã nhảy loi choi tránh né.
Hiệu xuất bắn “người” của con quái vật quả là kinh khủng, chẳng mấy chốc, khu vực tử thần liền bị nạo vét thành một cái hố sâu, mà viên đất to như chiếc xích lô cứng rắn bắn ra đám đệ tử Thánh Quang nối đuôi nhau… về với chúa. Cả đám vô cùng sợ hãi với sức công kích của con quái vật. Nghĩ không ra nó lại kinh khủng như vậy, đúng là không được tự mình tận hưởng thì không biết cảm giác “đê mê”. Nhưng mà hiện tại không kẻ nào nguyện ý ở lại cái khu vực đáng chết này một giây một phút nào…cả đám hận mình sao không có nhiều chân để chạy cho nhanh, ngay cả thánh nữ cũng nhảy phắt một cái lên thanh thập tự kiếm, tiếp đó vù một tiếng biến mất dạng, trong lòng không ngừng căm hận tên đạo tặc khốn khiếp. Chỉ mong đám đệ tử có thể chạy thoát một phần ba đã là vạn hạnh rồi. Giáp bạc sáng loáng trên người đám đệ tử trước những khối đất tròn tròn kia chẳng khác nào giấy vụn… đụng là tan tành.
Văn Tốn đứng ở ngoài xa tỏa linh thức thấy cảnh này cũng toát mồ hôi hột. Cũng may lúc trước Văn Lục nhắc nhở hắn chạy ra xa nếu không con quái vật kia chắc gì đã tha cho bốn người bọn hắn. Chỉ cần một khối đất bắn tới thôi, trên mình lại mang ba người hôn mê như thế này… chết là cái chắc. Văn Tốn vô thức đưa tay vuốt mặt một lần, hít sâu một hơi tiếp đó tiếp tục… chuồn ra xa hơn.
Ở gần con quái vật duy nhất lúc này chính là Văn Lục và nhiều đống thịt vụn. Nhìn qua cũng biết với tốc độ bắn ra mỗi giây cả chục viên đất như vậy, hơn nữa viên nào viên đấy tuyệt đối trúng đích, thậm chí còn có viên đập tan cả hai, ba đệ tử, số người chạy thoát của Thánh Quang hiện giờ chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên làm Văn Lục chú ý không phải là tình trạng thảm hại của đám đệ tử Thánh Quang mà là bộ dạng hiện thực của con quái vật. Đất xung quanh bị ba phiến lá khổng lồ nạo vét, thân thể con quái vật lộ ra, Văn Lục vừa nhìn thấy cũng phải mặt mày co rúm một trận.
Văn Lục còn phát hiện ra con quái vật này cực kỳ thông minh, nó không bao giờ thực hiện công kích đánh bật Văn Lục ra ngoài, dù trong tình huống nào, cho dù Văn Lục có va đập làm sao thì nơi hạ cánh cuối cùng của hắn vẫn là trung tâm của khu vực giống như cái hố bom khổng lồ này.
Ở ngoài mép khu vực tử thần, đám đệ tử thánh quang thấy Văn Lục rằng co với quái vật lâu như vậy sợ Chấp Không dẫn đệ tử phật môn quay lại thì hỏng hết việc. Tên đệ tử đứng cạnh thánh nữ thấy nàng nóng ruột thì hai mắt đảo quanh, cố nghĩ ra một kế để lấy lòng nàng. Kết quá chưa đầy ba nhịp hô hấp, hắn đã đứng ra hô lớn:
- Tên đạo tặc vô sỉ! Mau mau trả lại ngọc bài cho Thánh Quang ta, nếu không đừng trách bọn ta vô tình.
Đám đệ tử thánh quang còn lại còn đang ngẩn người xem chiến đấu nghe vậy thì chợt tỉnh người. Hận mình ngu ngốc không nghĩ ra chủ ý này sớm. Chỉ cần làm tên kia phân tâm chẳng phải hắn chết càng nhanh sao? Nghĩ vậy cả đám nhao nhao hò hét:
- Đạo tặc! Buông tay chịu chói đi! Mấy món công phu mèo cào của ngươi chỉ tổ người ta chướng mắt!
- Chống cự với đức chúa đại năng là điều cực kỳ ngu xuẩn. Mau mau trả lại ngọc bài cho Thánh Quang ta.
- Chết đi! Tên đạo tặc ghê tởm, quỷ dữ cũng phải ruồng bỏ ngươi…
Những tiếng mắng người ngày càng gay gắt, ngay cả Văn Tốn đứng phía đối diện hai mắt cũng muốn phún lửa. Cũng may tên này tâm trí kiên định, lại nhìn ba người còn đang hôn mê bên cạnh mình, Văn Tốn kiềm chế bản thân khỏi bị xúc động. Vừa lúc này Văn Lục truyền âm bảo hắn tránh ra xa hơn nữa, Văn Tốn cũng không nói nhiều, dùng lực lượng bao quanh ba người, nháy mắt chuyền liên tiếp qua các cành cây, lùi về phía sau.
Nhìn qua đám đệ tử Thánh Quang, Văn Lục thấy đám người nọ đang hưng phấn bừng bừng, ánh mắt soi mói đầy ham muốn của bọn họ khiến Văn Lục cảm giác mình chẳng khác nào con khỉ đang diễn xiếc. Trong lòng Văn Lục bất bình thầm nghĩ:
“Muốn coi anh đây chiến đấu cũng phải nộp lệ phí a.”
Kết quả là những vụ va đập chuyển dần, chuyền dần về phía đám đệ tử Thánh Quang đang đứng. Đương nhiên đám đệ tử này cũng không phải quả hồng mềm, ngay lập tức phát hiện ra điều không đúng. Thánh nữ là người phát hiện ra đầu tiên, vội vàng ra lệnh:
- Lùi! Mau lùi lại…
Bất quá tốc độ của cuộc chiến quá nhanh, cả Văn Lục lẫn hai phiến lá khổng lồ đều chỉ để lại không trung những tàn ảnh mờ mờ cùng những tiếng rít gào và không gian nhộn nhạo. Vừa mới ra tới gần mép, Văn Lục liền tung ra Long Ảnh Hóa Hình. Long Ảnh này là Văn Lục tích tụ lực lượng từ lúc nói chuyện với Bạch Y Công Chúa tới giờ đủ biết lực lượng khủng bố cỡ nào. Chỉ nghe “ngao” một tiếng, Long Ảnh vươn cổ gầm lên, đừng nói đám đệ tử thánh quang trực tiếp ong ong ngơ ngẩn đầu óc mà ngay cả hai phiến lá cũng như lâm vào vũng bùn, tốc độ chậm lại hiện ra bản thể.
Văn Lục nhìn thấy cảnh này chợt có điều đốn ngộ. Tiếng long ngâm của Long Ảnh chủ yếu tác động lên những động vật, linh thú và ngay cả con người, nhưng với thực vật chưa có trí tuệ thì vô tác dụng. Long Ảnh vừa xuất hiện liền tạo ra uy áp khiến thế công hai phiến lá khổng lồ bị kìm hãm thì chứng tỏ quái vật này là linh thú rồi. Nhưng mà từ trước tới giờ nào có nghe thấy linh thú hình dạng thực vật như vầy đâu. Hơn nữa Văn Lục có cảm giác con quái vật này có một phần không bị ảnh hưởng bởi uy áp của Long Ảnh, điều này lại có phần giống với thực vật. Đúng là làm người ta đau đầu mà.
Bất quá lúc này cũng không phải lúc để Văn Lục ngẩn người, mục đích của hắn là kéo đám đệ tử Thánh Quang này “xuống nước”. Nhìn qua đã biết mục đích của đám đệ tử này không tốt lành gì với mình, thế thì tội gì không tặng “miễn phí” cơ hội giao đấu với quái vật cho bọn họ để tăng kinh nghiệm chiến đấu?
Long Ảnh gầm vang một tiếng, hai long trảo hừng hực lửa chụp thật mạnh lên một xúc tua có phần giống như cuống lá. Hỏa lực lượng tràn ngập thiêu đốt khiến xúc tua cùng phiến lá khổng lồ bên trên uốn lượn dữ dội, hòng vất Long Ảnh của Văn Lục ra xa. Nhưng mà Long Ảnh sống chết chụp toàn bộ móng vuốt vào xúc tua, thân hình như quấn chặt lấy khiến phiến lá khổng lồ này không cách gì thoát khỏi. Hơn nữa miệng Long Ảnh lại liên tiếp phun ra hỏa lực lượng. Xúc tua dù cứng rắn không thua kém gì đại đao của Văn Lục nhưng dưới hỏa lực lượng khủng bố vẫn co giật điên cuồng, hiển nhiên không dễ chịu chút nào. Đây là lần đầu Văn Lục chuyển toàn bộ lực lượng của Long Ảnh Hóa Hình về thuần một loại lực lượng. Vì xác định con quái vật này có chút dính líu tới thực vật cho nên dùng hỏa công là hữu hiệu nhất.
Dưới mặt đất xuất hiện hàng chục cái miệng với răng nhọn lởm chởm. Những cái miệng đồng loạt mở lớn rồi kêu oa oa như trẻ con khiến cả đám người lông tóc dựng đứng. Thật không ngờ con quái vật này còn có chiêu thức công kích tinh thần như vậy, sóng âm từ tiếng khóc trẻ con này làm mọi người lâm vào trạng thái kinh hãi, mặt mày trắng bệch. Ngay cả Văn Lục cũng phải vội vàng vận chuyển hồn thuật để phòng thủ linh hồn.
Vụ Ẩn trực tiếp tỏa ra bao quanh lấy Văn Lục. Dưới con mắt của đám đệ tử Thánh Quang, Văn Lục thình lình biến mất. Tuy nhiên chỉ có Văn Lục biết Vụ Ẩn của hắn đối với con quái vật là vô tác dụng, nếu không lúc trước hắn cũng không bị đập rụng từ trên trời rớt xuống. Nhưng mà mục đích của Văn Lục là khác, nhân lúc hai phiến lá trên không cùng phiến lá nằm là là mặt đất rối rít đập đập vẩy vẩy Long Ảnh, Văn Lục nhẹ nhàng luồn ra phía sau đám đệ tử Thánh Quang.
Ngay lúc ra phía sau, Văn Lục cũng lập tức thu lại Long Ảnh. Con quái vật thấy Long Ảnh mờ dần rồi mất tích hơn chục cái miệng răng nhọn lởm chởm rống lên hung dữ. Từ lúc định cư ở đây nào có bao giờ chịu thiệt như vậy, không những bị “con mồi” qua mặt, lại còn bị đốt cho thê thảm, ngay cả một trong hai xúc tua vươn dài lên không cũng bị thiêu đốt non nửa. Bảo sao nó không nổi giận?
“Rầm…”
Một khối đất tròn to chừng chiếc xe xích lô cứ như từ trên trời bỗng nhiên rớt xuống. Một đệ tử Thánh Quang còn đang bị sóng âm từ những cái miệng dọa cho kinh hãi ngẩn ngơ đứng đó nháy mắt thành đống thịt vụn, máu văng tung tóe. Đám đệ tử Thánh Quang cả đám mặt mày trắng bệch y như bộ giáp bọn họ khoách trên người, phải tới ba giây sau mới thấy tiếng la hét:
- Chạy… chạy mau…
“Rầm…”
Một đệ tử nữa lại chung số phận, bị khối đất tròn to cứng rắn đè nát. Tới lúc này thì đám đệ tử Thánh Quang thực sự hoảng sợ rồi, cả đám như đàn kiến bị dội nước, chạy tóe tung ra tứ phía. Khi người ta đối mặt với tử vong thì sợ hãi trở thành động lực, tốc độ chạy trốn cực kỳ kinh người, Văn Lục đang ẩn nấp phía sau cũng há mồm trợn mắt mà nhìn. Ngay từ đầu Văn Lục đã không tin con quái vật này chỉ có công kích tầm gần là hai phiến lá cùng những cái miệng lởm chởm răng nhọn đó. Cho nên hắn thử kích nộ con quái vật rồi chui ra phía sau đám đệ tử Thánh Quang ngồi chơi xem con quái vật giở trò gì. Chỉ là Văn Lục cũng không nghĩ tới con quái vật trực tiếp dụng ba phiến lá khổng lồ, xúc lên cả mảng đất to lớn, lại không biết vo vo viên viên làm sao, khối đất to bằng nửa cái sân bóng rổ lại chỉ còn lại một khối tròn bằng chiếc xích lô. Tiếp đó chẳng khác nào vận động viên bóng chày, các khối đất tròn được bắn ra với tốc độ chẳng kém gì công kích của hai phiến lá. Một viên bay về phía Văn Lục cũng khiến hắn nhảy dựng vội vã nhảy loi choi tránh né.
Hiệu xuất bắn “người” của con quái vật quả là kinh khủng, chẳng mấy chốc, khu vực tử thần liền bị nạo vét thành một cái hố sâu, mà viên đất to như chiếc xích lô cứng rắn bắn ra đám đệ tử Thánh Quang nối đuôi nhau… về với chúa. Cả đám vô cùng sợ hãi với sức công kích của con quái vật. Nghĩ không ra nó lại kinh khủng như vậy, đúng là không được tự mình tận hưởng thì không biết cảm giác “đê mê”. Nhưng mà hiện tại không kẻ nào nguyện ý ở lại cái khu vực đáng chết này một giây một phút nào…cả đám hận mình sao không có nhiều chân để chạy cho nhanh, ngay cả thánh nữ cũng nhảy phắt một cái lên thanh thập tự kiếm, tiếp đó vù một tiếng biến mất dạng, trong lòng không ngừng căm hận tên đạo tặc khốn khiếp. Chỉ mong đám đệ tử có thể chạy thoát một phần ba đã là vạn hạnh rồi. Giáp bạc sáng loáng trên người đám đệ tử trước những khối đất tròn tròn kia chẳng khác nào giấy vụn… đụng là tan tành.
Văn Tốn đứng ở ngoài xa tỏa linh thức thấy cảnh này cũng toát mồ hôi hột. Cũng may lúc trước Văn Lục nhắc nhở hắn chạy ra xa nếu không con quái vật kia chắc gì đã tha cho bốn người bọn hắn. Chỉ cần một khối đất bắn tới thôi, trên mình lại mang ba người hôn mê như thế này… chết là cái chắc. Văn Tốn vô thức đưa tay vuốt mặt một lần, hít sâu một hơi tiếp đó tiếp tục… chuồn ra xa hơn.
Ở gần con quái vật duy nhất lúc này chính là Văn Lục và nhiều đống thịt vụn. Nhìn qua cũng biết với tốc độ bắn ra mỗi giây cả chục viên đất như vậy, hơn nữa viên nào viên đấy tuyệt đối trúng đích, thậm chí còn có viên đập tan cả hai, ba đệ tử, số người chạy thoát của Thánh Quang hiện giờ chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên làm Văn Lục chú ý không phải là tình trạng thảm hại của đám đệ tử Thánh Quang mà là bộ dạng hiện thực của con quái vật. Đất xung quanh bị ba phiến lá khổng lồ nạo vét, thân thể con quái vật lộ ra, Văn Lục vừa nhìn thấy cũng phải mặt mày co rúm một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.