Hồn Thuật

Chương 44: Tiểu Thử

Vô Song Linh

09/03/2013

Điều kỳ lạ là xung quanh quả núi con chuột đang đứng có rất nhiều cá. Đủ các loại cá to cá nhỏ, có con to bằng con bê, cũng có con to như cánh cửa, hay nhỏ hơn cũng có. Mặt nước trong vắt, thi thoảng lẫn rong rêu nên không khó để nhìn thấy điều đó. Nhưng mà mấy con quái vật trong suốt này lại không ngó ngàng tới lũ cá đó. Không lẽ bọn chúng thích ăn linh thú?

Khoảng cách quả núi với vị trí mọi người đứng khá gần, linh thức của Văn Lục thấy thì mọi người cũng kịp nhìn ra. Văn Lục đang muốn lao lên cứu con chuột. Nếu để nó chết nghĩa là cả đội “đi” theo mà bồi táng cùng.

Vừa lách mình, Văn Lục đã thấy một mũi phi đao vọt từ phía sau bay vút lên, xuyên qua đầu con quái vật nọ, cắp nhút vào vách núi.

Văn Lục tức thì ngẩn ngơ, tiếp đó đưa dựng ngón tay cái lên:

- Không ngờ đấy! Hóa ra Kiệt Hào nhà ta lại có ngón nghề phi đao nha!

Kiệt Hào đắc ý:

- Haha! Ta còn nhiều thuật đơn lẽ nữa cơ, có điều đại ca không để ý thôi!

Nghe Kiệt Hào nói vậy, Văn Lục đâm ra giật mình. Có lẽ từ lúc ra nhập tổ đội tới giờ, Văn Lục đã quá coi nhẹ tính đồng đội của mọi người rồi. Hắn hình như quá chơi trội mà quên mất mình đang trong một tổ đội. Một đội đoàn kết là một đội biết kết hợp sức mạnh của mọi người chứ không phải là do sức mạnh của một cá nhân dẫn dắt.

“Có lẽ chuyến này về, ta phải tìm hiểu nhiều hơn về thuật pháp của mọi người rồi”.

Văn Lục gật gù, vừa bay tới chỗ con chuột vừa nói:

- Đúng... sao ta lại quên mất mấy vị đều là thiên tài nhỉ?

Mấy người bay sau thoáng đỏ mặt. “Ta là thiên tài, còn ngươi là quái vật a”.

Kiệt Hào tu kim thuật, nên hắn có thể dùng kim lực lượng biến ra mọi vật bằng kim loại. Chính vì thế ngay từ nhỏ hắn đã muốn học kỹ năng phi đao rồi. Đối với hắn, phi đao không lúc nào hết, thì chẳng phải là tung hoành thiên hạ sao? Còn hai tên ít nói Lung Quang và Vân Trọng vẫn ỉm tài. Chưa thấy ra ngón đòn sát thủ của mình, nên Văn Lục cũng không biết nên bố trí thế nào.

Mọi người đáp xuống mỏm đá, mùi tanh tanh từ xác con quái vật nọ bốc lên khiến cả đội muốn nôn ọe. Ai cũng muốn ẵm con chuột nhỏ kia rồi chạy cho lẹ. Ở gần hai bầy phi hành thú đánh nhau kia, không có chút an toàn nào.

Na Na lại giở “ngón đòn” cũ, thò tay vào trong túi, lấy một miếng thịt khô ra nhử nhử trước mặt con chuột. Lần này con chuột đang run rẩy kia cũng không khách khí giơ hai chân trước nhỏ xíu lên đỡ lấy miếng thịt khô rồi nhảy lên vai Na Na, ngồi nhai ngồm ngoàm. Chắc bị con chim ưng bắt nên cu cậu sợ hãi quá, giờ gặp tổ đội hai, nó linh hoạt vừa ăn vừa nhìn đông nhìn tây. Đúng lúc này Văn Lục quát lên:

- Không hay! Mau chạy…

Mọi người chưa kịp làm ra phản ứng thì cả hai đàn phi hành thú đã bao vây xung quanh quả núi rồi.

- Không phải chúng đang đánh nhau sao Văn Lục ca ca?

Vân Nhi ngạc nhiên nhìn đàn phi hành thú con nào con nấy to lớn vây kín mít cả bầu trời quả núi mọi người đứng hỏi. Văn Lục cười khổ:

- Này… ta cũng không biết được. Rõ ràng chúng đang đánh nhau mà lại tự nhiên đồng ý “tác chiến” vậy. Chắc chúng nó coi chúng ta là kẻ thù chung rồi.

- Có khi nó coi chúng ta là “tiệc tùng” để hai bên ngồi lại nói chuyện cũng nên…

Lung Quang đứng bên cạnh cười cười, Na Na tức khí gõ vào trán hắn một cái trừng đôi mày nhỏ lên:

- Có ngươi mới đi làm thức ăn cho chúng. Ta không chịu đâu.

- Này! Đưng có cãi nhau nữa… nhìn phía trái kìa!

Na Na và Lung Quang quay đầu nhìn sang thì đã thấy hơn chục con “thằn lằn” bay vù vù bay tới tấn công. Nhìn như cả mấy cái cảnh cửa đập vào mặt, gió từ những đôi cánh của chúng không biết phối hợp với nhau thế nào mà quạt tới cực kỳ mạnh. Mọi người lung lay muốn ngã.

- Haha… tới hay lắm…

Vân Trọng thần tình hưng phấn, không biết lúc nào trên tay đã xuất hiện chiếc búa cực lớn khua khoắng. Chiếc búa mà Vân Trọng cầm có cán dài tới mét hai, đầu búa to, vuông, bên trên khắc đầy hoa văn kỳ lạ. “Hóa ra tên Vân Trọng này lại là tên cuồng chiến đấu”.

Mọi người vẻ mặt như hiểu ra vấn đề. Bên phải đàn chim ưng cũng lao xuống rồi, nhìn thấy muốn lạnh người.



Cũng may là hai con linh thú đầu đàn vẫn còn đang bay vòng bên trên trời, chứ nó mà xuống tham gia chắc mọi người “ngủm” sớm. Nếu có người bên ngoài nhìn vào dễ dàng nhận ra là hai đàn phi hành thú hình như đang đề phòng gì nhau nên cũng không dám dốc toàn sức xuống tiêu diệt người của đội hai. Xem ra trí tuệ của hai tên cầm đầu đàn phi hành thú này cũng đã như con người rồi.

Văn Lục vung đao chém tới phía đàn phi ưng đang xà xuống, đao ảnh ngập trời, dài hơn ba mươi mét phủ kín khoảng không phía trên đầu.

Đơn giản mà trực tiếp, những con phi hành thú cấp ba cấp bốn này chỉ được cái to xác. Văn Lục ngại là ngại hai cái tên to như xe tải đang bay vù vù bên trên cao kia, còn những con này, mọi người chỉ cố tránh cho xác nó khỏi rớt xuống đè trúng người là được.

Bên kia Vân Trọng gào thét, hưng phấn khua khoắng chiếc búa lớn bổ vào đàn “thằn lằn bay”. Thổ ảnh màu vàng lóe lên cả một góc trời. Mỗi búa đập xuống dường như mang theo lực lượng ngàn vạn cân của thổ thuật, khiến mặt nước bên dưới chân núi như nổ tung. Xác những con quái vật “dị dạng” nổi lên lềnh bềnh. Hóa ra là bọn chúng muốn thừa cơ hội tập kích nhóm người Văn Lục.

Mọi người thấy cảnh này thì luống cuống tay chân. Ba bề thọ địch, đánh một lúc thì không sao. Nhưng mà số linh thú ngày càng tăng khiến mọi người có cảm giác vô lực. Chỉ ngạc nhiên là tên Vân Trọng kia vừa gào thét vừa vung búa bổ lia lịa, mồ hôi vã ra như tắm, mà hắn vẫn còn hưng phấn đập lên đập xuống không biết mệt.

“Uỳnh…”

Một tiếng nổ vang lên, quang hoa màu vàng từ người Vân Trọng tỏa ra bốn phía. Mọi người sửng sốt.

- Đột phá? Tầng sáu viên mãn thổ thuật?

Tên này đúng là… Chiến đấu điên cuồng lại đâm ra đột phá lên cấp. Quả là kỳ sự năm nào cũng có.

Mọi người lúc này cũng không quan tâm được nhiều thế vì hai đàn phi hành thú dường như đạt được hiệp định nào đó, dốc toàn quan xuống truy kích rồi. Hơn nữa hai tên “cầm đầu” có vẻ muốn tham gia.

Xác linh thú phi hành đã rớt đầy tạo thành vòng tròn bao quanh mọi người rồi. Cũng chẳng ai dám bay lên không chiến đấu, ở dưới còn dựa vào núi chứ lên chắc bị quần công sáu phía chắc chết còn nhanh hơn.

Văn Lục đang cắn răng bổ ra đầy trời đao ảnh thì bỗng nhiên một luồng gió cực mạnh từ trên trời ập xuống. Không… nói đúng hơn là hai luồng ập tới làm cả đội ngã nghiêng ngả. Lực lượng của linh thú vương quả là kinh người. Văn Lục tới giờ vẫn chưa đủ khả năng đối kháng cùng bọn chúng. Nhất là hai con linh thú vương phi hành này chắc ít nhất cũng là linh thú vương cấp ba trở lên.

Mọi người ngã xoài trên sườn núi. Na Na yếu nhất còn bị rớt ra khỏi hòn đá đứng. Văn Lục không kịp giơ tay đón lấy. Đàn phi hành thú bên trên cũng vừa lúc xà xuống.

- Haha! Ta no rồi! Ta quyết định đi theo các vị…

Mọi người đang lúc tuyệt vọng, Na Na xắp rớt xuống mặt nước thì con chuột đang đứng trên vai cô bé bỗng nhiên lên tiếng. Tức thì linh khí ào ào tụ về, không gian vặn vẹo,

“Bịch bịch…”

Cả đội rớt lên mặt đất, đau đau lồm cồm bò dậy. Văn Lục nhìn quanh, hóa ra là cả đội đã về Đồng Trăng rồi. “Quả là nguy hiểm”.

Văn Lục đang cảm khái thì Vân Nhi đã hét toáng lên:

- Nhìn kìa! Nó cười đấy…

Văn Lục nhìn lại theo ngón tay của Vân Nhi thấy con chuột đứng trên vai Na Na thần tình biểu hiện đúng là đang ngoác cái miệng ra cười.

Văn Lục tới gõ vào đầu nó một cái tức giận nói:

- Ngươi… cái đồ tham ăn! Không kêu lên sớm chút để chúng ta về sớm, đỡ mệt không? Cắt của ngươi ba ngày ăn…

Con chuột ủy khuất xoa xoa cái đầu:

- Này… ta cũng không muốn vậy đâu… nhưng mà mồm bận ăn rồi nói sao được?

Vân Nhi tò mò ghé lại hỏi:

- Ngươi tên gì?

Con chuột gãi gãi bên má rồi ngẩn ra, một hồi không nói được lời nào. Kiệt Hào đứng bên không kiên nhẫn xen ngang nói:

- Gọi là tiểu Thử đi, chuột vẫn hoàn chuột… haha…

Văn Lục vỗ vỗ tay, nói:



- Được cứ vậy…

Nói đoạn chỉ chỉ vào đầu con chuột như dặn dò:

- Từ giờ ngươi tên là tiểu Thử, không nghe lời ta cắt lương thực của ngươi…

Nói xong lại ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi là vì việc bị phản bội nên đâm ra phá phách con người hả?

Tiểu Thử ủ rũ:

- Chỉ đúng một phần, phần khác là các ngươi sinh sản nhanh ghê, tuổi thọ lại hơn chúng ta, chiếm hết đất của chúng ta nên chúng ta không biết kiếm ăn ở đâu, đành vào đục khoét nhà các ngươi vậy.

Tiểu Thử nói xong ưỡn cái ngực nhỏ xíu lên, ra vẻ ta đây là vì bị “dòng đời xô đẩy”. Mọi người gật gù, Vân Nhi đang nhìn tiểu Thử bỗng nhiên thốt lên:

- Ủa sao xong nhiệm vụ rồi mà vẫn chưa có phần thưởng vậy?

Văn Lục cũng ngạc nhiên, đáng lẽ được trở lại thế giới thực thì phần thường phải có chứ? Nhưng mà ngọc ấn chưa xuất hiện có nghĩa là… chưa xong nhiệm vụ. Nhiệm vụ thứ chín, trước khi Văn Lục và Vân Nhi thoát ra đã được thưởng luôn trong thế giới ảo. Nhưng bây giờ mọi việc vẫn chưa có dấu hiệu gì là được thưởng cả.

Tiểu Thử đứng trên vai Na Na quay ngang quay ngửa, nhìn đông nhìn tây rồi mới đủng đỉnh nói:

- Nhiệm vụ à? Còn lâu nhé! Giờ chúng ta đi thăm bác Trâu nào!

Văn Lục lại cốc cho nó một cái rồi nói:

- Ngươi cầm tinh con chuột thì phải nhanh nhẹn chút, sao lúc nào cũng ăn nói lề mề vậy….

Na Na thấy Văn Lục cốc tiểu Thử đâm ra đau lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ xíu giùm nó. Xem ra Văn Lục bị “nhiễm” phong cách của sư phụ rồi. Hơi động một chút là cốc cho mấy cốc. Cũng may tiểu A Lôi chưa tỉnh chứ nếu không chắc bị hắn gõ cho thê thảm a.

Tiểu Thử ủy khuất giơ tay chùi chùi, trông như kiêu đang lau nước mắt. Văn Lục nhìn vậy vẫn không có chút ngủi lòng nào. Chuột là một loại thông minh, ai biết được nó có giở trò không cơ chứ?

Đúng như Văn Lục phỏng đoán, tiểu Thử khóc được một lúc, lén nhìn lên vẫn thấy Văn Lục giương mắt nhìn nó, chẳng có vẻ gì là ăn năn hối lỗi cả khiến nó lại khóc to hơn, khiến Na Na vội vàng ẵm nó rồi nhỏ nhẹ an ủi như dỗ dành trẻ em. Văn Lục thấy nó giả bộ lại còn hai chân còn sờ mó loạn lung tung trước ngực Na Na tức thì trợn trừng mắt…

“Không có biện pháp… con này cáo già rồi”. Văn Lục sách tai nó lên làm nó kêu “chít chít”.

- Ngươi nói là chúng ta đi gặp bác Trâu là sao?

Tiểu Thử vùng vằng ra khỏi tay Văn Lục, sau đó nhảy tót vào lòng Na Na nằm ưỡn cái bụng lên rồi ra vẻ lão già lơ đễnh nói:

- Thì gặp lão Trâu già chứ còn sao nữa? Nghe nói lão vẫn ở Thái Bình thì phải.

Nói đoạn quay sang giơ cái chân trước chỉ chỉ Văn Lục:

- Ta nói ngươi nha… không biết kính trọng người già. Ít nhất ta cũng vài trăm ngàn tuổi rồi đấy.

- Sặc… nói láo nè.

Văn Lục lại gõ cho tiểu Thử một gõ. Bất quá trong lòng thầm kinh hãi. “Đừng có nói rằng hắn là con linh thú hoàng kia nhé”. Văn Lục đang suy nghĩ, tiểu Thử lại thao thao bất tuyệt.

- Gặp lão Trâu sau đó đi gặp lão hổ, à còn lão mèo chết tiệt kia nữa chứ, rồi tới lão rồng già…

Cả tổ đội nghe vậy tức thì ngẩn người nhìn nhau, rồi đồng loạt thốt lên:

- Mười hai con giáp?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Thuật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook