Hồn Thuật

Chương 87: Trận pháp

Vô Song Linh

09/03/2013

Đúng như Văn Lục dự tính, nếu hắn có thời gian áp súc lực lượng thì cấp mười hai tu luyện giả hắn cũng một đao tiễn đi chầu diêm vương. Sinh vật trí tuệ không ai ngu ngốc đứng cho Văn Lục súc tích lực lượng cả… nhưng trận pháp thì…

Cứ nghĩ tới đó Văn Lục lại nhịn không được mỉm cười. Vân Trọng và Lung Quang hớt hơ hớt hải từ trên không rớt xuống. Phía dưới là cả một cái hố to tới cả ngàn mét sâu hun hút, đúng với diện tích của phong ấn bên ngoài. Cái hố là do khoảng không của phong ấn bên ngoài sụp đổ. Đất cát bao bên trên bề mặt cánh đồng phần lớn sụp xuống khoảng không của phong ấn lớn đó. Còn lại nơi phạm vi phong ấn nhỏ bị Văn Lục dụng lực đẩy bay tung tóe khắp cánh đồng rồi. Cả hai đều tròn mắt thất thố nhìn Văn Lục đang đứng bên mép hố như nhìn một con quái thú thời tiền sử, nhịn không được lại quay lại nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ. “Quá khủng bố… tên này lực lượng ngày càng kinh khủng”.

"Đây là phong ấn cấp mười đấy… tuyệt đối là hàng thật giá thật. Vậy mà hắn nhất cử phá tan…"

Càng nghĩ hai người càng rùng mình. Không như Văn Lục “mù tịt” trận pháp. Hai vị công tử này đều thuộc danh môn thế gia, môn phái nổi tiếng. Từ những bí tịch, những chỉ điểm của những trưởng lão, cả hai đều có kiến thức nhất định về trận pháp. Chỉ là hai người cứ nghĩ Văn Lục “cao thủ” vậy chắc hẳn sẽ biết điều này nên không nói cho hắn biết. Đâu ngờ được Văn Lục chẳng khác gì nhà quê ra phố, nào biết trận pháp nó tròn méo ra làm sao.

Trong các tiểu thuyết cũng miêu tả trận pháp cực kỳ chung chung chẳng ra cái dạng gì. Nào là “bày biện mấy viên tinh thạch lập tức quang mang lóe lên… nào là vừa bước vào trong trận lập tức sương mù tản ra bao vây lấy…” quả thật là dọa người đây mà. Nghe cực kỳ “mờ ảo” luôn. Cho nên dù đọc nhiều truyện tiên hiệp, đây vẫn là lần đầu tiên Văn Lục chính thức tiếp xúc với trận pháp. Mà đau khổ là trận pháp nổi danh dùng phong ấn “cửu long mạch” này cả hai người Vân Trọng và Lung Quang đều có nghe qua đại khái… nó là cấp mười không sai đi đâu được. Trận pháp này hoàn toàn phải dựa vào người trên Văn Lang Thiên mới có thể phá giải, người dưới nhân gian thì… nằm mơ đi.

Điều làm mọi người ngạc nhiên là tu thuật giả trên Văn Lang Thiên dù biết cũng không xuống phá giải. Xem ra trong chuyện này có ẩn tình nào đó.

Trận pháp dựa theo tu thuật Đại Việt, cũng được chia làm mười hai cấp. Đây là tiêu chí dụng lực phá nó mà lập nên. Ví dụ trận pháp cấp một phải dụng lực cấp hai đỉnh phong trở lên mới trực tiếp đập vỡ được. Trận pháp cấp hai thì phải lực lượng cấp ba, cấp bốn tu luyện giả mới phá nổi… tương tự như vậy cho tới cấp mười hai thì phải không gian giả cấp một mới mong “đập bể” ra được nó.

Trên lý thuyết thì là như thế, bất quá trận pháp muôn vẻ, thiên thiên bách quái… rồi lại trận lồng trận, trận kế trận, trận phụ trận,liên hoàn trận… loạn xì ngầu tùm lum không biết lối nào mà lần. Đôi khi không phải cứ lực lượng cấp ba là có thế phá giải hai cái trận cấp một lồng nhau được. Vậy nên việc phá trận bằng lực lượng hầu như người trên một hai cấp không hẳn đã phá được cái trận pháp đó. Cách phá giải an toàn nhất chính là tinh thông trận pháp. Đối với người tinh thông trận pháp, đôi khi người tu luyện giả cấp một cũng có thể phá giải trận pháp cấp mười hai. Nó cũng giống như một cái khóa, dù có cứng rắn tới đâu nhưng chìa khóa hắn cầm rồi thì ngươi cũng phải ngoan ngoãn mở ra mà thôi. Không có chìa thì chấp nhận dùng lực mà phá vậy…

Nhưng mà đối với quái thai Văn Lục mà nói, hiện tại ngoại trừ trận pháp của không gian giả thuộc về phạm trù “quy tắc” hắn không phá được, còn lại cứ để cho hắn có thời gian, “phá hoại tông sư” không phải chỉ có hư danh.

Vân Trọng rớt xuống đứng bên cạnh quan sát cái lỗ rộng lớn không khỏi giơ ngón tay cái sang phía Văn Lục:

- Lão đại ngày càng lợi hại…

Lung Quang đứng bên cạnh cái đầu cũng gật gật như gà mổ thóc đồng ý. Văn Lục lúc này còn đang để ý cái trận pháp hình cầu có đường kính ba trăm mét tỏa ra quang mang màu đen kia. Trận pháp trong lõi này mới quả thật khó chơi. Không phải Văn Lục không tự tin phá được nó. Nhưng mà đập bể ra, liệu đồ bên trong có còn nguyên vẹn không mới là vấn đề. Nếu lỡ tay đập tan luôn cái cái “long châu” bên trong chẳng phải long mạch cũng tiêu đời, lúc đó Văn Lục khóc mới không ra nước mắt đâu.

Vân Trọng và Lung Quang cũng nghển cổ nhìn vào trong hố, thấy có một viên cầu đường kính ba trăm mét tỏa ra quang mang màu đen cả hai đều không nhịn được nhìn nhau kinh dị. Nếu nói trận pháp bên ngoài là cấp mười chỉ có tính năng phòng thủ, hút linh khí thì trận pháp bên trong này mới tuyệt đối là nguy hiểm hơn nhiều.

Thảo nào thấy Văn Lục mạnh mẽ vậy mà cũng bó tay đứng nhìn.

- Những người khác đâu?



Văn Lục quay lại chỉ thấy hai người Vân Trọng và Lung Quang bèn hỏi. Lung Quang mắt vẫn dán vào trong cái hố rộng tới ngàn mét ấy trả lời:

- Đi thỉnh đại sư trận pháp tới giúp… bất quá xem ra chưa cầu được rồi.

Văn Lục nghe vậy gật gù:

- Ý kiến hay… mặc dù trong nhiệm vụ nói rõ không được nhờ người khác phá giải ngoài người trong tổ đội. Nhưng nếu người ta chỉ điểm một vài cũng tốt. Không khéo lại còn dạy cách phá trận cũng nên…

Tu thuật Đại Việt khác các tu luyện giả khác trên trái đất. Qua lão sư phụ của mình, Văn Lục biết những lão bất tử của tu thuật Đại Việt ít khi dấu tài. Không như các tu luyện giả tu chân, tu ma… toàn giấu giấu diếm diếm công pháp của mình, suốt ngày đánh đánh giết giết tranh đoạt, tu thuật Đại Việt lại thuộc dạng “ái tài”. Mấy lão bất tử cực kỳ ưu ái tài năng. Nếu có cơ duyên, kể cả người của môn phái khác, mấy lão bất tử hoàn toàn có thể khẳng khái truyền thụ kiến thức của mình cho người khác, nhất là kẻ được truyền thụ đó là một trẻ tuổi thiên tài thì càng tuyệt vời.

Chính vì thế tu thuật Đại Việt dù không có tranh đấu nhưng nhân tài đản sinh lớp lớp.

Văn Lục biết vẻ ngoài của mình luôn bình tĩnh kiên nhẫn xử lý cách tình huống, nhưng bản chất của hắn lại thuộc dạng bộp chộp, nói là làm. Cho nên hắn không hợp với việc đi dò từng ly từng tý để phá giải hay bố trí trận pháp. Nhất là hiện giờ hắn phát hiện ra khả năng “phá hoại” trận pháp của mình hắn cũng không tình nguyện bỏ ra thời gian dài để nghiên cứu trận pháp. Nhưng là trong tổ đội có một người lọt vừa mắt đại sư trận pháp nào đó thì quả là tuyệt. Xét lại thì “bộ não” của đội đã có… chính là Hương đầy quyễn rũ cùng nguy hiểm. “Bác sĩ” của đội cũng đã có cô bé tinh nghịch Na Na rồi, “phụ trợ đại sư” cũng có Vân Nhi, mấy tên “cuồng chiến đấu” cũng đầy đủ…

Văn Lục nghĩ tới đây ngẩn ra, không ngờ tổ đội mình giờ này cũng khá là hoàn hảo. Chỉ cần tăng thêm sự phối hợp, tích lũy thêm kinh nghiệm tuyệt đối là một tổ đội khủng bố.

Đang nghĩ lan man, bất chợt bên cạnh một lão già mặc bộ đồ “nông dân”, đầu tóc rối mù xuất hiện. Lão già cũng nghển cổ nhìn xuống dưới cái hố sâu hun hút tới hơn ngàn mét phía trước sau đó chép chép miệng.

Ba người Văn Lục bất thình lình nghe thấy tiếng chép miệng đều kinh hãi quay lại. Đừng có nói là bác “hai lúa” tới gần, trong linh thức cấp tám của Văn Lục dù có một con muỗi bay xa cả ngàn km hắn cũng phát hiện ra. Nhưng lão nông dân này tới đây lúc nào mà Văn Lục không hề hay biết?

“Tuyệt đối là cao thủ…” Văn Lục nghĩ thầm. Sau phút thất thần, Văn Lục vội vàng cúi người thi lễ:

- Xin hỏi cụ là…?

- Hehe… quả nhiên là quái thai. Thào nào lão già đó cứ dương dương đắc ý trước mặt ta.

Lão già nhe bộ răng vàng yểng như răng vàng ra nói một câu không đầu không cuối làm đám người Văn Lục như đâm đầu vào sương mù. Lão già hết nhìn hai người Vân Trọng và Lung Quang lại quay sang nhìn Văn Lục. Ngoài mặt thì cười ha ha nhưng trong bụng cũng giật mình không ít. Đứng quanh lão bây giờ ít nhất có ba tên quái thai đấy nha, không muốn giật mình cũng khó.

- Ngươi làm ra cái hố này?

Lão già dường như không chú ý tới câu hỏi của Văn Lục, chỉ chỉ vào cái hố rộng đó hỏi lại:



Văn Lục không biết lão là ai, nhưng cũng không dám vô lễ vội vã gật đầu.

- Ngươi làm ra? Làm thế nào thế?

Lão già với ánh mắt không thể tin, kinh dị hỏi lại lần nữa. Văn Lục khua khua thanh đại đao.

“Một chém”

Cụ lão tức mình gõ cho hắn một cái.

- Ranh con… mới cấp tám hồn thuật đã tinh tướng… tưởng lão già ta lẩm cẩm hả?

Đánh chết lão cũng không tin một tên mới cấp bảy thể thuật, cấp tám hồn thuật có thể chém tan trận pháp cấp mười. Cấp mười đấy nha… hàng thật giá thật. Văn Lục ủy khuất xoa đầu, xem ra cái cốc này của lão không nhẹ chút nào. Lão già chỉ liếc một cái đã phát hiện ra tóc tách lực lượng của Văn Lục cũng làm hắn cảm giác không che dấu được ánh mắt của lão. Chỉ có một điều Văn Lục chắc chắn lão là người tu thuật nên cũng không úy kị đề phòng cho lắm.

Miệng nói không bằng dùng thực tế chứng thực, Văn Lục đứng thẳng, hai chân dạng ra, hai tay nắm chặt chuôi đao… ngũ hành vận chuyển.

Linh khí lập tức rít gào quanh Văn Lục.

“Ôh… bên ngoài phong ấn không bị hút mất lực lượng, tốc độ tích tụ tăng lên rất nhiều”.

Văn Lục thầm nghĩ, lực lượng ngũ hành vẫn ầm ầm áp súc. Bên cạnh lão già đã mắt tròn mắt dẹt kinh dị há hốc mồm.

Mãi khi Văn Lục thu lại lực lượng lão mới bất giác thốt ra:

“Tốt… quả nhiên là đồ tốt”

Văn Lục tưởng lão chú ý tới thanh đao của mình vội vã giấu sau lưng. Lão già nhìn thấy hành động của Văn Lục thì bĩu môi khinh thường buông một câu:

- Đao cùi bắp mà cũng tinh vi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Thuật

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook