Chương 141: Anh cũng thích trời mưa (5)
Diệp Phi Dạ
24/01/2016
Kiều An Hảo lập tức
né tránh ánh nhìn của Lục Cẩn Niên, cô ngoảnh đầu nhìn quang cảnh bên
ngoài cửa sổ sát đất để làm dịu đi tâm tình của mình lúc này, vốn là
định nói điều gì đó nhưng bất chợt dừng lại, kìm lòng không được phát ra một câu: "Mưa rồi."
Vừa nói hết câu, cô liền đứng lên, đi về phía cửa sổ.
Lục Cẩn Niên nghe thấy lời nói của Kiều An Hảo cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy trên mặt kính phủ dày đặc vết nước, mà Kiều An Hảo đứng trước cửa sổ đang chăm chú nhìn không chớp mắt.
Lục Cẩn Niên ngắm nhìn dáng vẻ cô một lúc mới kiềm chế thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục ăn hết những đồ mà Kiều An Hảo mang đến rồi mới buông đũa xuống, đứng lên.
Anh rút tờ giấy ăn lau khóe miệng một chút, sau đó ném vào túi rác, bản thân chần chừ do dự mất mấy giây mới cất bước đi về phía cửa sổ, đứng bên cạnh Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên cao hơn cô rất nhiều, bởi vì trời về đêm nên cửa sổ sát đất như trở thành một tấm gương phản chiếu hai bóng hình của anh và cô, cũng phản chiếu dáng vẻ mười phần tập trung ngắm nhìn trời mưa của Kiều An Hảo trước đôi mắt anh. Anh không nhịn được, nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Cô cũng thích trời mưa?"
Kiều An Hảo lơ đãng duỗi tay miết lên mặt kính theo vết chảy của giọt mưa đi xuống, chợt nghe đến âm thanh của Lục Cẩn Niên truyền tới mới phát giác được anh đang đứng bên cạnh từ lúc nào, ngón tay tạm dừng một lúc mời nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, tôi rất thích."
Lục Cẩn Niên không nói chuyện nhưng vẻ mặt nhất thời biến đổi mang theo chút mềm mại ôn hòa.
Một lát sau, Kiều An Hảo lạ tiếp tục đưa tay vẽ lung tung theo dấu vết của giọt mưa trên cửa kính, thế nào lại chú ý đến Lục Cẩn Niên, cô tò mò hỏi: "Anh cũng thích trời mưa sao?"
"Ừ, thích". Lục Cẩn Niên trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng chầm chậm mang theo tâm tình phảng phất muốn bộc lộ.
Thì ra cả anh và cô đều thích trời mưa... Có lẽ thầm mến chính là như thế, bởi vì hai người đều có chung sở thích, trong phút chốc cứ như điều này đã vô tình kéo khoảng cách của họ lại gần hơn rất nhiều.
Trong lòng Kiều An Hảo nhất thời dâng lên sự ngọt ngào, cảm giác như nó đang lan tràn toàn thân, ngấm vào tận cốt tủy.
Sở dĩ thích trời mưa là bởi vì lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó trời cũng đổ mưa ào ạt như thế này.
Từ lần ấy, một lần gặp, nhiều năm sau đều mãi mãi khó quên, cứ một mực chung thủy dành tình yêu trong lòng cho anh.
Nhưng không biết anh thì sao?
Kiều An Hảo đang do dự muốn hỏi Lục Cẩn Niên tại sao lại thích trời mưa thì người đàn ông bên cạnh lại chủ động mở miệng trước: "Vốn dĩ lúc đầu tôi không thích trời mưa."
Lục Cẩn Niên nói tới đây, giống như đang nhớ lại hồi ức cũ, liền trầm mặc trong chốc lát rồi mới tiếp tục: "Vì một kỷ niệm khó quên, ... mới trở nên thích mưa!
Vừa nói hết câu, cô liền đứng lên, đi về phía cửa sổ.
Lục Cẩn Niên nghe thấy lời nói của Kiều An Hảo cũng quay đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên thấy trên mặt kính phủ dày đặc vết nước, mà Kiều An Hảo đứng trước cửa sổ đang chăm chú nhìn không chớp mắt.
Lục Cẩn Niên ngắm nhìn dáng vẻ cô một lúc mới kiềm chế thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục ăn hết những đồ mà Kiều An Hảo mang đến rồi mới buông đũa xuống, đứng lên.
Anh rút tờ giấy ăn lau khóe miệng một chút, sau đó ném vào túi rác, bản thân chần chừ do dự mất mấy giây mới cất bước đi về phía cửa sổ, đứng bên cạnh Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên cao hơn cô rất nhiều, bởi vì trời về đêm nên cửa sổ sát đất như trở thành một tấm gương phản chiếu hai bóng hình của anh và cô, cũng phản chiếu dáng vẻ mười phần tập trung ngắm nhìn trời mưa của Kiều An Hảo trước đôi mắt anh. Anh không nhịn được, nhắm mắt lại, mở miệng nói: "Cô cũng thích trời mưa?"
Kiều An Hảo lơ đãng duỗi tay miết lên mặt kính theo vết chảy của giọt mưa đi xuống, chợt nghe đến âm thanh của Lục Cẩn Niên truyền tới mới phát giác được anh đang đứng bên cạnh từ lúc nào, ngón tay tạm dừng một lúc mời nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng, tôi rất thích."
Lục Cẩn Niên không nói chuyện nhưng vẻ mặt nhất thời biến đổi mang theo chút mềm mại ôn hòa.
Một lát sau, Kiều An Hảo lạ tiếp tục đưa tay vẽ lung tung theo dấu vết của giọt mưa trên cửa kính, thế nào lại chú ý đến Lục Cẩn Niên, cô tò mò hỏi: "Anh cũng thích trời mưa sao?"
"Ừ, thích". Lục Cẩn Niên trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng chầm chậm mang theo tâm tình phảng phất muốn bộc lộ.
Thì ra cả anh và cô đều thích trời mưa... Có lẽ thầm mến chính là như thế, bởi vì hai người đều có chung sở thích, trong phút chốc cứ như điều này đã vô tình kéo khoảng cách của họ lại gần hơn rất nhiều.
Trong lòng Kiều An Hảo nhất thời dâng lên sự ngọt ngào, cảm giác như nó đang lan tràn toàn thân, ngấm vào tận cốt tủy.
Sở dĩ thích trời mưa là bởi vì lần đầu tiên hai người gặp nhau, khi đó trời cũng đổ mưa ào ạt như thế này.
Từ lần ấy, một lần gặp, nhiều năm sau đều mãi mãi khó quên, cứ một mực chung thủy dành tình yêu trong lòng cho anh.
Nhưng không biết anh thì sao?
Kiều An Hảo đang do dự muốn hỏi Lục Cẩn Niên tại sao lại thích trời mưa thì người đàn ông bên cạnh lại chủ động mở miệng trước: "Vốn dĩ lúc đầu tôi không thích trời mưa."
Lục Cẩn Niên nói tới đây, giống như đang nhớ lại hồi ức cũ, liền trầm mặc trong chốc lát rồi mới tiếp tục: "Vì một kỷ niệm khó quên, ... mới trở nên thích mưa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.