Chương 389: Anh thấy em có chỗ nào không tốt? (19)
Diệp Phi Dạ
03/06/2016
Bởi vì anh đã phá bỏ đứa con của cô, cảm thấy có lỗi với cô, áy náy cho nên mới đối tốt như vậy sao?
Nhưng trong nhiều ngày qua, cô còn hồ đồ, vì anh đối xử tốt mà cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc… Thậm chí cô còn ảo tưởng nghĩ đến, anh có thiện cảm với mình, cô còn mong ước đến tương lai của bọn họ… Cho tới bây giờ cô mới biết được, phía sau sự tốt đẹp đó, chỉ dùng để đổi lấy một sinh mệnh!
Nước mắt làm mờ đi tầm mắt của Kiều An Hảo, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa mặt, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, nước mắt liên tục rơi xuống.
Mặc kệ trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi dành cho anh, nhưng cuối cùng cô cũng không có dũng khí đánh thức anh rồi hỏi một câu.
Cho dù sự thật đã bày ra trước mắt, khiến cô không thể trốn tránh, nhưng cô vẫn không muốn đối mặt như cũ, hoặc có thể nói, là không thể chấp nhận.
-
Kiều An Hảo không thể ngủ ngon giấc, vừa mới sáng sớm đã tỉnh dậy, Lục Cẩn Niên bên cạnh còn ngủ say, cô không đánh thức anh, chỉ nhìn anh ngủ say trong chốc lát rồi lén đi vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sau đó vào phòng thay quần áo tim một chiếc váy vàng nhạt thiết kế đơn giản mặc vào, đi ra khỏi phòng ngủ.
Mẹ Trần còn chưa tỉnh dậy, phòng khách to lớn vô cùng im lặng, đèn tường vẫn sáng, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào nên càng nhợt nhạt hơn.
Kiều An Hảo cầm di động, gọi xe riêng, rồi thay giày, đi ra ngoài.
Không khí sáng sớm vô cùng tươi mát, hoaa trong vườn sau một đêm nở rất nhiều, còn có một cây hoa hồng bị một loại cây khác đè phải, Kiều An Hảo đi tới, nhặt cây kia lên, chỉnh lại cây hoa hồng, sau đó mới đi ra sân, kêu xe taxi đã chờ ở cửa, cô lên xe, tới bệnh viện.
Còn chưa tới giờ cao điểm, đường phố Bắc Kinh trống không, có vẻ có chút an tĩnh, cửa hàng hai bên đường phố, đèn đã tắt, cách một khoảng thời gian là có thể nhìn thấy một người mặt đồ vệ sinh màu xanh đến dọn dẹp.
Xe đứng trước cửa bệnh viện nhân dân, Kiều An Hảo thanh toán tiền xe, xuống xe, trực tiếp vào khoa phụ sản, lấy số, xếp hàng chờ chừng nửa tiếng, mới đến lượt cô, lúc gặp bác sĩ, nói rõ mình cần siêu âm, sau đó lại đợi nửa tiếng, mới vào phòng giải phẫu.
Kiểm tra xong, Kiểu An Hảo chỉnh lại quần áo, ngồi ở phòng chính nghỉ ngơi chờ kết quả, điện thoại vang lên.
Kiều An Hảo tưởng má Trần gọi đến, hỏi cô đi đâu, bởi không muốn để bọn họ biết việc cô tới bệnh viện, cho nên không bắt mắt vội, mà đi tới nhà vệ sinh trong cùng có vẻ yên tĩnh trong bệnh viện, mới lấy điện thoại ra, kết quả trên màn hình điện thoại di động lại hiện lên mấy chữ: Bác Hứa.
Kiều An Hảo thở ra một hơi, bấm nút nghe, áp điện thoại di động lên tai mình, dịu dàng lễ phép nói một tiếng với người bên kia: "Bác Hứa."
"Kiều Kiều, con dậy rồi à?" Giọng nói của Hàn Như Sơ nghe có vẻ mười phần có sức sống, ngừng một chút, lại hỏi: "Gần đây có bận gì lắm không?"
"Cũng được ạ..." Kiều An Hảo ngừng một chút, hỏi: "Anh Gia Mộc gần đây có khoẻ không ạ?"
"Gia Mộc rất khoẻ, hiện tại đã có thể xuống giường đi lại được, nói chuyện cũng rất trôi chảy, không bao lâu nữa là có thể về nhà nghỉ ngơi rồi." Nhắc tới tình hình hồi phục của con trai mình, Hàn Như sơ có chút vui vẻ.
Nhưng trong nhiều ngày qua, cô còn hồ đồ, vì anh đối xử tốt mà cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc… Thậm chí cô còn ảo tưởng nghĩ đến, anh có thiện cảm với mình, cô còn mong ước đến tương lai của bọn họ… Cho tới bây giờ cô mới biết được, phía sau sự tốt đẹp đó, chỉ dùng để đổi lấy một sinh mệnh!
Nước mắt làm mờ đi tầm mắt của Kiều An Hảo, cô đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa mặt, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, nước mắt liên tục rơi xuống.
Mặc kệ trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi dành cho anh, nhưng cuối cùng cô cũng không có dũng khí đánh thức anh rồi hỏi một câu.
Cho dù sự thật đã bày ra trước mắt, khiến cô không thể trốn tránh, nhưng cô vẫn không muốn đối mặt như cũ, hoặc có thể nói, là không thể chấp nhận.
-
Kiều An Hảo không thể ngủ ngon giấc, vừa mới sáng sớm đã tỉnh dậy, Lục Cẩn Niên bên cạnh còn ngủ say, cô không đánh thức anh, chỉ nhìn anh ngủ say trong chốc lát rồi lén đi vào phòng tắm, rửa mặt sạch sẽ, sau đó vào phòng thay quần áo tim một chiếc váy vàng nhạt thiết kế đơn giản mặc vào, đi ra khỏi phòng ngủ.
Mẹ Trần còn chưa tỉnh dậy, phòng khách to lớn vô cùng im lặng, đèn tường vẫn sáng, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào nên càng nhợt nhạt hơn.
Kiều An Hảo cầm di động, gọi xe riêng, rồi thay giày, đi ra ngoài.
Không khí sáng sớm vô cùng tươi mát, hoaa trong vườn sau một đêm nở rất nhiều, còn có một cây hoa hồng bị một loại cây khác đè phải, Kiều An Hảo đi tới, nhặt cây kia lên, chỉnh lại cây hoa hồng, sau đó mới đi ra sân, kêu xe taxi đã chờ ở cửa, cô lên xe, tới bệnh viện.
Còn chưa tới giờ cao điểm, đường phố Bắc Kinh trống không, có vẻ có chút an tĩnh, cửa hàng hai bên đường phố, đèn đã tắt, cách một khoảng thời gian là có thể nhìn thấy một người mặt đồ vệ sinh màu xanh đến dọn dẹp.
Xe đứng trước cửa bệnh viện nhân dân, Kiều An Hảo thanh toán tiền xe, xuống xe, trực tiếp vào khoa phụ sản, lấy số, xếp hàng chờ chừng nửa tiếng, mới đến lượt cô, lúc gặp bác sĩ, nói rõ mình cần siêu âm, sau đó lại đợi nửa tiếng, mới vào phòng giải phẫu.
Kiểm tra xong, Kiểu An Hảo chỉnh lại quần áo, ngồi ở phòng chính nghỉ ngơi chờ kết quả, điện thoại vang lên.
Kiều An Hảo tưởng má Trần gọi đến, hỏi cô đi đâu, bởi không muốn để bọn họ biết việc cô tới bệnh viện, cho nên không bắt mắt vội, mà đi tới nhà vệ sinh trong cùng có vẻ yên tĩnh trong bệnh viện, mới lấy điện thoại ra, kết quả trên màn hình điện thoại di động lại hiện lên mấy chữ: Bác Hứa.
Kiều An Hảo thở ra một hơi, bấm nút nghe, áp điện thoại di động lên tai mình, dịu dàng lễ phép nói một tiếng với người bên kia: "Bác Hứa."
"Kiều Kiều, con dậy rồi à?" Giọng nói của Hàn Như Sơ nghe có vẻ mười phần có sức sống, ngừng một chút, lại hỏi: "Gần đây có bận gì lắm không?"
"Cũng được ạ..." Kiều An Hảo ngừng một chút, hỏi: "Anh Gia Mộc gần đây có khoẻ không ạ?"
"Gia Mộc rất khoẻ, hiện tại đã có thể xuống giường đi lại được, nói chuyện cũng rất trôi chảy, không bao lâu nữa là có thể về nhà nghỉ ngơi rồi." Nhắc tới tình hình hồi phục của con trai mình, Hàn Như sơ có chút vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.