Chương 385: Anh thấy tôi có chỗ nào không tốt? (15)
Diệp Phi Dạ
03/06/2016
Taxi dừng trước cửa bệnh viện, Lục Cẩn Niên trả tiền, ôm Kiều An Hảo xuống, bước lên bậc thềm đi vào.
Quay trở lại bệnh viện mà năm tiếng trước cô vừa rời đi, trong đầu Kiều An Hảo hiện lên lời cô y tá bảo hôm nay là ngày cô tái khám, đáy lòng không khỏi sợ sệt.
Giống lần Kiều An Hảo gặp tai nạn ở phim trường, Lục Cẩn Niên cũng đưa cô tới bệnh viện làm kiểm tra tổng quát. Kiều An Hảo không nhìn ra được nét khác thường nào trên mặt Lục Cẩn Niên, trông anh vẫn bình thường như mọi ngày.
Bệnh viện buổi chiều đông bệnh nhân hơn buổi sáng. Lục Cẩn Niên đặt cô ngồi nghỉ trên ghế, một mình xếp hàng đi đăng ký lấy số. Trong quá trình đăng ký, Kiều An Hảo thấy anh lấy điện thoại ra gọi, vì trong bệnh viện khá ồn, lại không thấy được khẩu hình của anh, nên cô chẳng biết anh gọi cho ai. Có lẽ do nhạy cảm, nên cô cảm thấy khó chịu với cú điện thoại đó.
Kiều An Hảo không bị trầy trật gì, ngồi nghỉ ngơi trên ghế suy nghĩ một chặp, cô đứng dậy đi tới chỗ Lục Cẩn Niên. Lục Cẩn Niên thấy cô tiến lại gần, mặt vẫn bình thản, mấp máy vài tiếng rồi ngắt cuộc gọi, sau đó nhíu mày nhìn cô: "Sao lại tới đây? Trong người có chỗ nào khó chịu à?"
Kiều An Hảo lắc đầu, nhìn Lục Cẩn Niên lộ ý cười: "Em không sao, chỉ hơi bị hoảng. Còn anh? Có bị thương không?"
Lục Cẩn Niên thả lỏng tinh thần: "Anh không sao."
Kiều An Hảo mở to hai mắt, giọng nói ôn hòa hỏi: "Nếu chúng ta cũng không có chuyện gì, bằng không đừng kiểm tra nữa, ngay cả bị thương ngoài da em cũng không có."
Kiều An Hảo nói xong câu đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn vẻ mặt Lục Cẩn Niên, bình thản như nước, không có bất kỳ phập phồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ có mục đích gì, giọng nói bình tĩnh không có gợn sóng nói: "Vẫn nên kiểm tra một chút, đề phòng vẫn tốt hơn."
Kiều An Hảo nhìn về phía Lục Cẩn Niên khẽ mỉm cười, không có tiếp tục tranh luận với anh: "Được rồi."
Sau khi lấy số, Lục Cẩn Niên mang theo Kiều An Hảo lên lầu, giống lần trước xuất hiện sự cố ở đoàn phim, Kiều An Hảo kiểm tra tổng quát, cả quá trình, cũng không có chỗ nào đặc biệt, trong lòng Kiều An Hảo dần dần buông lỏng, cảm thấy mình bị lời nói của y tá làm rối loạn đầu óc.
Kiều An Hảo làm rất nhiều mục kiểm tra, lúc kết thúc xong tất cả, đã là ban đêm.
Không biết từ lúc nào Lục Cẩn Niên đã đi mua một hộp sữa chua, thấy cô kiểm tra xong ra ngoài, đưa sữa chua cho cô, đợi lúc y tá gọi vào kiểm tra Lục Cẩn Niên để Kiều An Hảo ở chỗ này chờ mình, anh đi vào.
Thời gian Lục Cẩn Niên đi có hơi lâu, Kiều An Hảo uống xong sữa chua, anh vẫn chưa trở lại, đành vất hộp sữa chua vào trong thùng rác, rồi đứng lên đi tìm Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo nhìn qua cửa kính thấy Lục Cẩn Niên đang gật đầu với bác sĩ lúc nãy khám cho cô, vừa gấp tờ giấy trắng, bỏ vào bóp tiền, rồi nhét vào túi, sau đó cầm xấp giấy còn lại, kéo cửa kính, đi ra.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo, đưa xấp giấy tờ cho cô: "Phiếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì."
Quay trở lại bệnh viện mà năm tiếng trước cô vừa rời đi, trong đầu Kiều An Hảo hiện lên lời cô y tá bảo hôm nay là ngày cô tái khám, đáy lòng không khỏi sợ sệt.
Giống lần Kiều An Hảo gặp tai nạn ở phim trường, Lục Cẩn Niên cũng đưa cô tới bệnh viện làm kiểm tra tổng quát. Kiều An Hảo không nhìn ra được nét khác thường nào trên mặt Lục Cẩn Niên, trông anh vẫn bình thường như mọi ngày.
Bệnh viện buổi chiều đông bệnh nhân hơn buổi sáng. Lục Cẩn Niên đặt cô ngồi nghỉ trên ghế, một mình xếp hàng đi đăng ký lấy số. Trong quá trình đăng ký, Kiều An Hảo thấy anh lấy điện thoại ra gọi, vì trong bệnh viện khá ồn, lại không thấy được khẩu hình của anh, nên cô chẳng biết anh gọi cho ai. Có lẽ do nhạy cảm, nên cô cảm thấy khó chịu với cú điện thoại đó.
Kiều An Hảo không bị trầy trật gì, ngồi nghỉ ngơi trên ghế suy nghĩ một chặp, cô đứng dậy đi tới chỗ Lục Cẩn Niên. Lục Cẩn Niên thấy cô tiến lại gần, mặt vẫn bình thản, mấp máy vài tiếng rồi ngắt cuộc gọi, sau đó nhíu mày nhìn cô: "Sao lại tới đây? Trong người có chỗ nào khó chịu à?"
Kiều An Hảo lắc đầu, nhìn Lục Cẩn Niên lộ ý cười: "Em không sao, chỉ hơi bị hoảng. Còn anh? Có bị thương không?"
Lục Cẩn Niên thả lỏng tinh thần: "Anh không sao."
Kiều An Hảo mở to hai mắt, giọng nói ôn hòa hỏi: "Nếu chúng ta cũng không có chuyện gì, bằng không đừng kiểm tra nữa, ngay cả bị thương ngoài da em cũng không có."
Kiều An Hảo nói xong câu đó, ánh mắt thẳng tắp nhìn vẻ mặt Lục Cẩn Niên, bình thản như nước, không có bất kỳ phập phồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ có mục đích gì, giọng nói bình tĩnh không có gợn sóng nói: "Vẫn nên kiểm tra một chút, đề phòng vẫn tốt hơn."
Kiều An Hảo nhìn về phía Lục Cẩn Niên khẽ mỉm cười, không có tiếp tục tranh luận với anh: "Được rồi."
Sau khi lấy số, Lục Cẩn Niên mang theo Kiều An Hảo lên lầu, giống lần trước xuất hiện sự cố ở đoàn phim, Kiều An Hảo kiểm tra tổng quát, cả quá trình, cũng không có chỗ nào đặc biệt, trong lòng Kiều An Hảo dần dần buông lỏng, cảm thấy mình bị lời nói của y tá làm rối loạn đầu óc.
Kiều An Hảo làm rất nhiều mục kiểm tra, lúc kết thúc xong tất cả, đã là ban đêm.
Không biết từ lúc nào Lục Cẩn Niên đã đi mua một hộp sữa chua, thấy cô kiểm tra xong ra ngoài, đưa sữa chua cho cô, đợi lúc y tá gọi vào kiểm tra Lục Cẩn Niên để Kiều An Hảo ở chỗ này chờ mình, anh đi vào.
Thời gian Lục Cẩn Niên đi có hơi lâu, Kiều An Hảo uống xong sữa chua, anh vẫn chưa trở lại, đành vất hộp sữa chua vào trong thùng rác, rồi đứng lên đi tìm Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo nhìn qua cửa kính thấy Lục Cẩn Niên đang gật đầu với bác sĩ lúc nãy khám cho cô, vừa gấp tờ giấy trắng, bỏ vào bóp tiền, rồi nhét vào túi, sau đó cầm xấp giấy còn lại, kéo cửa kính, đi ra.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo, đưa xấp giấy tờ cho cô: "Phiếu kết quả kiểm tra không có vấn đề gì."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.