Chương 238: Chỉ riêng cô ấy, ông không được đụng vào! (8)
Diệp Phi Dạ
18/04/2016
“Ông Lục, đủ rồi! Cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra án mạng mất!”
Lục Cẩn Niên không để ý tới lời nói của trợ lý, đẩy anh sang một bên, tay cầm phần ly thủy tinh còn lại, hung hăng đâm xuống.
Trợ lý nhanh tay ôm lấy thắt lưng Lục Cẩn Niên, dùng hết sức lực giữ chặt anh, kéo anh lùi về sau hai bước, lớn tiếng hét lên: “Ông Lục, nếu ông lỡ tay đánh chết người, chính ông cũng xong luôn đó!”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên như tóe lửa, điên cuồng thoát khỏi kiềm kẹp của trợ lý, nông nóng lao đến chỗ bầu Tôn.
Kiều An Hạ thấy Lục Cẩn Niên như lên cơn điên, côn đồ đang cầm phần thủy tinh bén nhọn đâm vào cổ họng của bầu Tôn, cô hoảng sợ đưa tay bưng kín miệng mình.
Trợ lý căng thẳng như có lửa đốt trong lòng, vô tình thoáng thấy Kiều An Hảo đã bất tỉnh trong phòng, bèn buột miệng thốt lên: “Ông Lục, cô Kiều bất tỉnh rồi, phải nhanh đưa đi bệnh viện, tránh xảy ra chuyện gì!”
Lời này như câu thần chú, tức khắc làm ngừng lại hành động của Lục Cẩn Niên.
Phần thủy tinh bén nhọn chỉ cách cái cổ ngấn đầy mỡ béo của bầu Tôn chừng hai cm.
Anh nhìn mặt mũi bị đánh bầm dập của bầu Tôn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mấp máy môi hít thở vài hơi rồi quăng mảnh thủy tinh trong tay đi.
Bầu Tôn sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Phần thủy tinh sượt qua tai, bay thẳng tắp ra ngoài, đụng vào chiếc ti vi cách đó không xa, tạo thành vệt nứt trên màn hình, ly thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh, phân tán khắp nơi.
Bầu Tôn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, toàn thân run rẩy.
Lục Cẩn Niên như chưa hết giận, hung hăng đá ngã bàn cà phê bên cạnh, rồi cúi xuống bóp lấy cổ bầu Tôn, ổn định hô hấp rồi sắc bén nói: “Trong làng giải trí, ông muốn làm cái gì, ngủ với ai, tôi mặc kệ, cũng không liên quan tới tôi!”
Lúc nói đến đây, con ngươi của Lục Cẩn Niên nổi lên tia máu, bàn tay bóp cổ bầu Tôn đây gân xanh, đáy mắt đen kịt lóe tia hung ác hủy diệt: “Nhưng tôi cảnh cáo ông, duy chỉ cô ấy, ông không được đụng vào! Nếu không tôi tuyệt đường sống của ông!”
(Bình tĩnh rồi, không mày-tao nữa.)
Dứt lời, Lục Cẩn Niên u ám đứng lên, không thèm liếc mắt đến Kiều An Hạ đứng ở cửa cùng trợ lý nhẹ nhõm thở dài, lui hai bước rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
Anh kéo khăn trải giường, bọc lấy người Kiều An Hảo, sau đó ôm cô đi ra khỏi phòng.
Khi Lục Cẩn Niên đi ngang qua cửa, Kiều An Hạ mới chớp chớp mắt hồi phục tinh thần, cô buông bàn tay đang che miệng xuống, nhìn Kiều An Hảo mê man được Lục Cẩn Niên ôm trong lòng, lo lắng hỏi han: “Kiều Kiều thế nào rồi?”
Sau đó, Kiều An Hạ vươn tay muốn nắm lấy tay của Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên theo phản xạ ôm Kiều An Hảo né tránh khỏi tay của Kiều An Hạ, sau đó ôm chặt Kiều An Hảo hơn như đang che chở vật báu. Anh làm ngơ như không nhìn thấy Kiều An Hạ, ôm Kiều An Hảo rời đi.
Lục Cẩn Niên không để ý tới lời nói của trợ lý, đẩy anh sang một bên, tay cầm phần ly thủy tinh còn lại, hung hăng đâm xuống.
Trợ lý nhanh tay ôm lấy thắt lưng Lục Cẩn Niên, dùng hết sức lực giữ chặt anh, kéo anh lùi về sau hai bước, lớn tiếng hét lên: “Ông Lục, nếu ông lỡ tay đánh chết người, chính ông cũng xong luôn đó!”
Đáy mắt Lục Cẩn Niên như tóe lửa, điên cuồng thoát khỏi kiềm kẹp của trợ lý, nông nóng lao đến chỗ bầu Tôn.
Kiều An Hạ thấy Lục Cẩn Niên như lên cơn điên, côn đồ đang cầm phần thủy tinh bén nhọn đâm vào cổ họng của bầu Tôn, cô hoảng sợ đưa tay bưng kín miệng mình.
Trợ lý căng thẳng như có lửa đốt trong lòng, vô tình thoáng thấy Kiều An Hảo đã bất tỉnh trong phòng, bèn buột miệng thốt lên: “Ông Lục, cô Kiều bất tỉnh rồi, phải nhanh đưa đi bệnh viện, tránh xảy ra chuyện gì!”
Lời này như câu thần chú, tức khắc làm ngừng lại hành động của Lục Cẩn Niên.
Phần thủy tinh bén nhọn chỉ cách cái cổ ngấn đầy mỡ béo của bầu Tôn chừng hai cm.
Anh nhìn mặt mũi bị đánh bầm dập của bầu Tôn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mấp máy môi hít thở vài hơi rồi quăng mảnh thủy tinh trong tay đi.
Bầu Tôn sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Phần thủy tinh sượt qua tai, bay thẳng tắp ra ngoài, đụng vào chiếc ti vi cách đó không xa, tạo thành vệt nứt trên màn hình, ly thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh, phân tán khắp nơi.
Bầu Tôn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, toàn thân run rẩy.
Lục Cẩn Niên như chưa hết giận, hung hăng đá ngã bàn cà phê bên cạnh, rồi cúi xuống bóp lấy cổ bầu Tôn, ổn định hô hấp rồi sắc bén nói: “Trong làng giải trí, ông muốn làm cái gì, ngủ với ai, tôi mặc kệ, cũng không liên quan tới tôi!”
Lúc nói đến đây, con ngươi của Lục Cẩn Niên nổi lên tia máu, bàn tay bóp cổ bầu Tôn đây gân xanh, đáy mắt đen kịt lóe tia hung ác hủy diệt: “Nhưng tôi cảnh cáo ông, duy chỉ cô ấy, ông không được đụng vào! Nếu không tôi tuyệt đường sống của ông!”
(Bình tĩnh rồi, không mày-tao nữa.)
Dứt lời, Lục Cẩn Niên u ám đứng lên, không thèm liếc mắt đến Kiều An Hạ đứng ở cửa cùng trợ lý nhẹ nhõm thở dài, lui hai bước rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
Anh kéo khăn trải giường, bọc lấy người Kiều An Hảo, sau đó ôm cô đi ra khỏi phòng.
Khi Lục Cẩn Niên đi ngang qua cửa, Kiều An Hạ mới chớp chớp mắt hồi phục tinh thần, cô buông bàn tay đang che miệng xuống, nhìn Kiều An Hảo mê man được Lục Cẩn Niên ôm trong lòng, lo lắng hỏi han: “Kiều Kiều thế nào rồi?”
Sau đó, Kiều An Hạ vươn tay muốn nắm lấy tay của Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên theo phản xạ ôm Kiều An Hảo né tránh khỏi tay của Kiều An Hạ, sau đó ôm chặt Kiều An Hảo hơn như đang che chở vật báu. Anh làm ngơ như không nhìn thấy Kiều An Hạ, ôm Kiều An Hảo rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.