Chương 747: Chọn lựa của Hứa Gia Mộc (6)
Diệp Phi Dạ
24/07/2016
Hiện tại, Kiều An Hảo hỏi anh, chỉ có vài người biết đến ảnh chụp, như thế nào lại bị tung lên mạng?
Anh phải trả lời thế nào đây?
Lúc trước ở dạ tiệc từ thiện, chuyện mẹ anh hại chết đứa bé của cô, đã bày ra ngoài sáng, hiện nay xuất hiện tình huống này, là ai làm, thực rõ ràng.
Nhưng, anh không biết nên mở miệng nói với cô thế nào, có thể là mẹ anh làm.
Hứa Gia Mộc cố ý muốn nói sang chuyện khác, anh nghĩ tới lúc bản thân mình giúp Kiều An Hảo, cô bị ngã trên mặt đất, anh liền mở miệng hỏi: "Kiều Kiều, vết thương của em sao rồi?"
Nói xong Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn vào cánh tay của Kiều An Hảo, thấy bị trầy da và rịn ra ít máu.
Anh vội vàng buông ly nước xuống, đứng lên, từ phía dưới bàn trà lấy ra một hộp thuốc: "Em bị thương, để anh băng bó lại cho em."
Kiều An Hảo biết, Hàn Như Sơ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ làm chút gì đó.
Chỉ là, cô không nghĩ tới, lại có thể nhanh đến như vậy.
Cho dù hiện tại Hàn Như Sơ khiến cô mang tiếng xấu, bà cũng đừng mơ tưởng có thể ung dung nhìn cô chịu thống khổ
Kiều An Hảo biết, bản thân mình rất quá đáng, Hứa Gia Mộc vừa mới bỏ mặt bản thân lại đây giúp cô, mà đến bây giờ cô còn muốn lợi dụng Hứa Gia Mộc đối phó với Hàn Như Sơ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Hàn Như Sơ giữ nhược điểm của Lục Cẩn Niên để đối phó anh, cô chỉ có thể gậy ông đập lưng ông, lấy nhược điểm của bà ta uy hiếp đánh trả lại.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm bộ dạng Hứa Gia Mộc thuận theo không nói lời nào chỉ lấy ra bông băng trong hộp thuốc, trong lòng đấu tranh, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Anh Gia Mộc, anh rõ ràng biết, lúc trước em đồng ý đề nghị của mẹ anh, vì em xem anh là bạn bè, mà khi đó anh xảy ra tai nạn xe, lại hôn mê bất tỉnh, em thật sự muốn giúp anh."
Hứa Gia Mộc đang vặn nắp bình cồn i-ốt, động tác khựng lại.
Đúng vậy, lúc trước Kiều Kiều là muốn giúp mình, nhưng ý tốt của cô, cuối cùng lại trở thành tai họa cho cô.
"Nhưng, anh Gia Mộc, em thật sự không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như hôm nay..." Theo lời nói của Kiều An Hảo, đáy mắt của cô trở nên ướt át, khóe mắt có một giọt nước mắt chảy xuống: "Anh Gia Mộc, anh biết không? Hiện tại toàn bộ người trên mạng đều mắng chửi em, em xong rồi, cả đời em đều xong rồi, ban đầu em vì giúp anh, cuối cùng bị hủy cả đời mình, em không đơn giản chỉ hủy đi chính mình, mà em còn liên lụy đến Lục Cẩn Niên..."
Kiều An Hảo kể khổ với Hứa Gia Mộc...nhưng Hứa Gia Mộc lại cảm thấy giống như bị chỉ trích, khiến anh ở trước mặt cô, hoàn toàn không nhấc đầu lên nổi.
Anh cẩm chặt bình cồn i-ốt, cố hết sức lực, cuối cùng vẫn mở miệng, nói một câu: "Thực xin lỗi."
"Anh Gia Mộc, anh nói xin lỗi em làm gì, cũng không phải lỗi của anh."
Giờ khắc này, Hứa Gia Mộc càng hi vọng Kiều An Hảo đứng lên, tức giận oán hận anh, trách anh có một người mẹ như vậy, mắng anh là kẻ vong ơn.
Anh cảm thấy như vậy còn dễ chịu hơn.
Anh biết rõ ba chữ "Thực xin lỗi" nhợt nhạt kia, hiện tại đối với việc tạo ra quấy nhiễu lớn như trước mắt cho Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, thật sự không có ích gì.
Nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ ba chữ này, cũng chỉ có thể nói ba chữ này: "Thực xin lỗi, Kiều Kiều, thật sự rất xin lỗi, thực xin lỗi."
Sau đó, vào lúc này, cửa bị đẩy ra, trong giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, rõ ràng mang theo vẻ lo lắng: "Kiều Kiều?"
Anh phải trả lời thế nào đây?
Lúc trước ở dạ tiệc từ thiện, chuyện mẹ anh hại chết đứa bé của cô, đã bày ra ngoài sáng, hiện nay xuất hiện tình huống này, là ai làm, thực rõ ràng.
Nhưng, anh không biết nên mở miệng nói với cô thế nào, có thể là mẹ anh làm.
Hứa Gia Mộc cố ý muốn nói sang chuyện khác, anh nghĩ tới lúc bản thân mình giúp Kiều An Hảo, cô bị ngã trên mặt đất, anh liền mở miệng hỏi: "Kiều Kiều, vết thương của em sao rồi?"
Nói xong Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn vào cánh tay của Kiều An Hảo, thấy bị trầy da và rịn ra ít máu.
Anh vội vàng buông ly nước xuống, đứng lên, từ phía dưới bàn trà lấy ra một hộp thuốc: "Em bị thương, để anh băng bó lại cho em."
Kiều An Hảo biết, Hàn Như Sơ sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ làm chút gì đó.
Chỉ là, cô không nghĩ tới, lại có thể nhanh đến như vậy.
Cho dù hiện tại Hàn Như Sơ khiến cô mang tiếng xấu, bà cũng đừng mơ tưởng có thể ung dung nhìn cô chịu thống khổ
Kiều An Hảo biết, bản thân mình rất quá đáng, Hứa Gia Mộc vừa mới bỏ mặt bản thân lại đây giúp cô, mà đến bây giờ cô còn muốn lợi dụng Hứa Gia Mộc đối phó với Hàn Như Sơ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Hàn Như Sơ giữ nhược điểm của Lục Cẩn Niên để đối phó anh, cô chỉ có thể gậy ông đập lưng ông, lấy nhược điểm của bà ta uy hiếp đánh trả lại.
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm bộ dạng Hứa Gia Mộc thuận theo không nói lời nào chỉ lấy ra bông băng trong hộp thuốc, trong lòng đấu tranh, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Anh Gia Mộc, anh rõ ràng biết, lúc trước em đồng ý đề nghị của mẹ anh, vì em xem anh là bạn bè, mà khi đó anh xảy ra tai nạn xe, lại hôn mê bất tỉnh, em thật sự muốn giúp anh."
Hứa Gia Mộc đang vặn nắp bình cồn i-ốt, động tác khựng lại.
Đúng vậy, lúc trước Kiều Kiều là muốn giúp mình, nhưng ý tốt của cô, cuối cùng lại trở thành tai họa cho cô.
"Nhưng, anh Gia Mộc, em thật sự không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như hôm nay..." Theo lời nói của Kiều An Hảo, đáy mắt của cô trở nên ướt át, khóe mắt có một giọt nước mắt chảy xuống: "Anh Gia Mộc, anh biết không? Hiện tại toàn bộ người trên mạng đều mắng chửi em, em xong rồi, cả đời em đều xong rồi, ban đầu em vì giúp anh, cuối cùng bị hủy cả đời mình, em không đơn giản chỉ hủy đi chính mình, mà em còn liên lụy đến Lục Cẩn Niên..."
Kiều An Hảo kể khổ với Hứa Gia Mộc...nhưng Hứa Gia Mộc lại cảm thấy giống như bị chỉ trích, khiến anh ở trước mặt cô, hoàn toàn không nhấc đầu lên nổi.
Anh cẩm chặt bình cồn i-ốt, cố hết sức lực, cuối cùng vẫn mở miệng, nói một câu: "Thực xin lỗi."
"Anh Gia Mộc, anh nói xin lỗi em làm gì, cũng không phải lỗi của anh."
Giờ khắc này, Hứa Gia Mộc càng hi vọng Kiều An Hảo đứng lên, tức giận oán hận anh, trách anh có một người mẹ như vậy, mắng anh là kẻ vong ơn.
Anh cảm thấy như vậy còn dễ chịu hơn.
Anh biết rõ ba chữ "Thực xin lỗi" nhợt nhạt kia, hiện tại đối với việc tạo ra quấy nhiễu lớn như trước mắt cho Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, thật sự không có ích gì.
Nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ ba chữ này, cũng chỉ có thể nói ba chữ này: "Thực xin lỗi, Kiều Kiều, thật sự rất xin lỗi, thực xin lỗi."
Sau đó, vào lúc này, cửa bị đẩy ra, trong giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lục Cẩn Niên, rõ ràng mang theo vẻ lo lắng: "Kiều Kiều?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.