Chương 586: Chuyện không muốn ai biết. (16)
Diệp Phi Dạ
09/07/2016
Cửu ngũ chí tôn.
Kiều An Hảo không hút thuốc, cũng không thích người hút thuốc, cho nên cũng không chú ý đến nhãn hiệu thuốc lá.
Lúc cô và Lục Cẩn Niên đi chung với nhau, Lục Cẩn Niên rất ít khi hút thuốc trước mặt cô, chỉ khi mấy lần khi cô đi tìm anh, mới nhìn thấy anh đang hút thuốc, thật ra khi đó Lục Cẩn Niên luôn nhanh chóng dập thuốc, hoặc là mở cửa sổ để thông gió, hoặc là đổi chỗ khác để nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn thấy được bao thuốc lá của anh, đều có một cái nhãn: cửu ngũ chí tôn.
Đây cũng không khỏi quá đúng lúc rồi...
Rạng sáng Kiều An Hảo lăn qua lộn lại không ngủ được, ý nghĩ dự cảm kia lại trở về trong đầu cô, cộng thêm trực giác lúc này của cô, trong lúc bất chợt lại khiến cô cảm thấy có thể chắc cgã rằng, tối qua trong lúc nguy hiểm, người xuất hiện đánh ngất tên tên trộm kia, chính là Lục Cẩn Niên!
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm vào bao thuốc lá đó, trong phút chốc ngực lại phập phồng lên xuống không đều, cô thốt lên theo bản năng, lẩm bẩm gọi cái tên "Lục Cẩn Niên".
Triệu Manh đang nhét chăn vào cái túi lớn, nghe thấy Kiều An Hảo gọi cái tên này, chân mày không nhịn được mà cau lại.
Mấy tháng ở trong đoàn quay phim này, cô đều như vậy, trong lúc bất chợt lại ngơ ngẩn gọi tên Lục ảnh đế.
Đáy lòng Triệu Manh dâng lên một chút chua xót, quay đầu, vừa định đi an ủi Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lại nghiêng đầu, nhìn đáy mắt cô lóe ra một chút ánh sáng vui mừng, giơ cái bao thuốc lá bị cô làm rơi xuống đất do không cẩn thận, nói: "Triệu Manh, Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên!"
Triệu Manh nghe nói như thế, trong lòng càng khó chịu hơn, chẳng lẽ Kiều Kiều bị ngớ ngẩn sao, sao một hộp thuốc lại biến thành Lục ảnh đế rồi?
"Triệu Manh, tối qua là anh ấy! Tối qua là Lục Cẩn Niên!" Kiều An Hảo nói xong nước mắt liền rơi xuống, nhưng sau đó trên mặt của cô lại ngập tràn một nụ cười vô cùng rực rõ, giống như đã gặp được chuyện gì đó vô cùng vui vẻ, nước mắt giàn giụa trên mặt, lập tức nhào về phía cô, sau đó kích động ôm cô, vừa khóc vừa cười lời nói lại không mạch lạc: "Triệu Manh, Lục Cẩn Niên ở cạnh mình, tối qua người cứu mình là Lục Cẩn Niên! Anh ấy đang ở bên cạnh mình!"
Kiều An Hảo nói xong, liền một thanh dạt ra ôm cổ cô mìnhy, tung tăng giống như là một đứa bé, nắm cánh mìnhy của cô, không ngừng lắc lắc nói: "Triệu Manh, mình đã nói với ngươi, Lục Cẩn Niên vẫn chỉ hút ra cái nhãn hiệu thuốc lá này! Tuyệt đối là anh ấy, không thể nào sai!"
Kiều An Hảo vừa nói vừa ôm Triệu Manh thật chặt, nước mắt giống như một sợi dây ngọc bị cắt đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống: "Qủa nhiên anh ấy vẫn còn chú ý đến mình, mình đã nói, anh ấy yêu mình như thế, sao lại nỡ bỏ mình lại một mình cơ chứ?"
"Triệu Manh, mình rất vui, mình chờ anh ấy lâu như vậy, rốt cuộc mình cũng đợi được anh ấy . . . . . ."
"Nhưng anh ấy không muốn gặp mình, rõ ràng tối hôm qua anh ấy đã trốn tránh mình! Nếu không chắc hẳn sau khi cứu mình anh ấy đã không vội vàng chạy trốn như vậy!"
"Triệu Manh, cậu nghĩ giúp mình một chút, mình phải gạt anh ấy ra ngoài thế nào đây!"
Trong phút chốc dường như Kiều An Hảo đang nghĩ đến chuyện gì rất quan trọng, bỏ cánh tay đang ôm Triệu Manh ra, nhìn chằm chằm bao thuốc lá đó, khóe môi không nén được nụ cười, nghiêng đầu, vô cùng hào hứng đứng ở đó lảm nhảm nói: "Cậu nói nếu mình giả bộ bệnh thì sao? Nhưng lỡ giả bệnh không giống, anh không đến thì sao bây giờ? Không được..."
Kiều An Hảo lắc lắc đầu, sau đó ánh sáng lại bất chợt loé lên trong suy nghĩ, liền quay đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Manh, nói: "Nếu không chúng ta cùng bày ra tai nạn xe cộ?"
Kiều An Hảo không hút thuốc, cũng không thích người hút thuốc, cho nên cũng không chú ý đến nhãn hiệu thuốc lá.
Lúc cô và Lục Cẩn Niên đi chung với nhau, Lục Cẩn Niên rất ít khi hút thuốc trước mặt cô, chỉ khi mấy lần khi cô đi tìm anh, mới nhìn thấy anh đang hút thuốc, thật ra khi đó Lục Cẩn Niên luôn nhanh chóng dập thuốc, hoặc là mở cửa sổ để thông gió, hoặc là đổi chỗ khác để nói chuyện với cô, nhưng cô vẫn thấy được bao thuốc lá của anh, đều có một cái nhãn: cửu ngũ chí tôn.
Đây cũng không khỏi quá đúng lúc rồi...
Rạng sáng Kiều An Hảo lăn qua lộn lại không ngủ được, ý nghĩ dự cảm kia lại trở về trong đầu cô, cộng thêm trực giác lúc này của cô, trong lúc bất chợt lại khiến cô cảm thấy có thể chắc cgã rằng, tối qua trong lúc nguy hiểm, người xuất hiện đánh ngất tên tên trộm kia, chính là Lục Cẩn Niên!
Kiều An Hảo nhìn chằm chằm vào bao thuốc lá đó, trong phút chốc ngực lại phập phồng lên xuống không đều, cô thốt lên theo bản năng, lẩm bẩm gọi cái tên "Lục Cẩn Niên".
Triệu Manh đang nhét chăn vào cái túi lớn, nghe thấy Kiều An Hảo gọi cái tên này, chân mày không nhịn được mà cau lại.
Mấy tháng ở trong đoàn quay phim này, cô đều như vậy, trong lúc bất chợt lại ngơ ngẩn gọi tên Lục ảnh đế.
Đáy lòng Triệu Manh dâng lên một chút chua xót, quay đầu, vừa định đi an ủi Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lại nghiêng đầu, nhìn đáy mắt cô lóe ra một chút ánh sáng vui mừng, giơ cái bao thuốc lá bị cô làm rơi xuống đất do không cẩn thận, nói: "Triệu Manh, Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên!"
Triệu Manh nghe nói như thế, trong lòng càng khó chịu hơn, chẳng lẽ Kiều Kiều bị ngớ ngẩn sao, sao một hộp thuốc lại biến thành Lục ảnh đế rồi?
"Triệu Manh, tối qua là anh ấy! Tối qua là Lục Cẩn Niên!" Kiều An Hảo nói xong nước mắt liền rơi xuống, nhưng sau đó trên mặt của cô lại ngập tràn một nụ cười vô cùng rực rõ, giống như đã gặp được chuyện gì đó vô cùng vui vẻ, nước mắt giàn giụa trên mặt, lập tức nhào về phía cô, sau đó kích động ôm cô, vừa khóc vừa cười lời nói lại không mạch lạc: "Triệu Manh, Lục Cẩn Niên ở cạnh mình, tối qua người cứu mình là Lục Cẩn Niên! Anh ấy đang ở bên cạnh mình!"
Kiều An Hảo nói xong, liền một thanh dạt ra ôm cổ cô mìnhy, tung tăng giống như là một đứa bé, nắm cánh mìnhy của cô, không ngừng lắc lắc nói: "Triệu Manh, mình đã nói với ngươi, Lục Cẩn Niên vẫn chỉ hút ra cái nhãn hiệu thuốc lá này! Tuyệt đối là anh ấy, không thể nào sai!"
Kiều An Hảo vừa nói vừa ôm Triệu Manh thật chặt, nước mắt giống như một sợi dây ngọc bị cắt đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống: "Qủa nhiên anh ấy vẫn còn chú ý đến mình, mình đã nói, anh ấy yêu mình như thế, sao lại nỡ bỏ mình lại một mình cơ chứ?"
"Triệu Manh, mình rất vui, mình chờ anh ấy lâu như vậy, rốt cuộc mình cũng đợi được anh ấy . . . . . ."
"Nhưng anh ấy không muốn gặp mình, rõ ràng tối hôm qua anh ấy đã trốn tránh mình! Nếu không chắc hẳn sau khi cứu mình anh ấy đã không vội vàng chạy trốn như vậy!"
"Triệu Manh, cậu nghĩ giúp mình một chút, mình phải gạt anh ấy ra ngoài thế nào đây!"
Trong phút chốc dường như Kiều An Hảo đang nghĩ đến chuyện gì rất quan trọng, bỏ cánh tay đang ôm Triệu Manh ra, nhìn chằm chằm bao thuốc lá đó, khóe môi không nén được nụ cười, nghiêng đầu, vô cùng hào hứng đứng ở đó lảm nhảm nói: "Cậu nói nếu mình giả bộ bệnh thì sao? Nhưng lỡ giả bệnh không giống, anh không đến thì sao bây giờ? Không được..."
Kiều An Hảo lắc lắc đầu, sau đó ánh sáng lại bất chợt loé lên trong suy nghĩ, liền quay đầu, nhìn chằm chằm vào Triệu Manh, nói: "Nếu không chúng ta cùng bày ra tai nạn xe cộ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.