Chương 590: Chuyện không muốn ai biết (20)
Diệp Phi Dạ
09/07/2016
Nói xong, Kiều An Hảo còn nâng mắt, dò xét Hàn Như Sơ.
Rõ ràng vẻ mặt của Hàn Như Sơ trở nên có chút cứng ngắc, giống như nghe thấy ý bóng gió trong lời nói của Kiều An Hảo, bàn tay cầm muỗng, tăng một chút lực.
Kiều An Hảo dứt khoát bỏ qua sự khác thường của Hàn Như Sơ, giả vờ mang dáng vẻ vô cùng buồn bực, ngây thơ đáng yêu tiếp tục mở miệng: "Kỳ lại, lúc trước, khi con ăn tổ yến bác Hứa đưa cho, lập tức cảm thấy mệt, sao lần này ăn vẫn tỉnh táo như vậy nhỉ?"
Kiều An Hạ hồn nhiên không biết có chuyện gì ẩn giấu sau tổ yến, không nhịn được vươn tay, vỗ đầu Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, em nói hưu nói vượn cái gì đấy, tổ yến chỉ có tác dụng an thần, không phải là thuốc ngủ!"
Kiều An Hảo bĩu môi, có chút không vui giơ tay lên, vuốt đầu óc của mình: "Chị, em đã nói với chị bao nhiêu lần, đừng đánh lên đầu em..."
Nói xong, Kiều An Hảo lại quay đầu, quay về phía Hứa Gia Mộc làm bộ đáng thương tố cáo: "Anh Gia Mộc, An Hạ lại đánh em..."
"Lại đây, anh xoa cho em." Hứa Gia Mộc mang vẻ mặt dung túng vươn tay, sờ chỗ vừa mới bị Kiều An Hạ vỗ của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo quay đầu, hả hê trừng mắt với Kiều An Hạ, nhìn như cực kỳ ngây thơ vô tình mở miệng nói: "Vừa rồi em cũng không nói láo, tổ yến bác Hứa đưa cho em, thật sự có tác dụng giống như thuốc ngủ!"
Lời Kiều An Hảo vừa nói xong, bên trong nhà vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất.
Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ vốn đang cãi nhau sôi nổi, lại chuyển sự chú ý tới nơi phát ra âm thanh.
Thế nhưng chén Hàn Như Sơ cầm trong tay, không cẩn thận đã rơi xuống đất, tổ yến trong chén, vẩy lên váy.
"Bà chủ, sao bà không cẩn thận như vậy?" Quản gia vội vàng rút khăn giấy, lau cho Hàn Như Sơ.
Sắc mặt của Hàn Như Sơ nhìn có chút không tốt, hình như là tâm trạng có chút phiền não, trực tiếp đẩy cánh tay quả gia ra, đứng lên, mở miệng, giọng điệu vẫn bình tĩnh thong dong như trước: "Tôi lên lầu thay quần áo trước, mọi người chờ một lát."
Lúc Hàn Như Sơ thay quần áo xong đi xuống, Hứa Vạn Lý và ba Kiều đã vào phòng đọc sách chơi cờ, những người còn lại ngồi trên sô pha trong phòng khách, vây quanh nhau.
Một bình trà nóng được bày ra trên khay trà bằng đá cẩm thạch được bày, hơi nóng lượn lờ.
Kiều An Hạ đang nói chuyện điện thoại với Trình Dạng, thỉnh thoảng lại cười một tiếng, thỉnh thoảng lại còn nũng nịu nói với Trình Dạng một câu "Đồ đáng ghét!" .
Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc đang xem ti vi,bên trong đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, Hàn Như Sơ chỉ liếc qua một cái, thấy bên trong có một cô gái mặc áo đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, phong cách xuất chúng, bà ta rất ít khi chú ý đến giới giải trí, nhưng lại biết, đây là ảnh hậu nối tiếng nhất vài năm nay, tên là Tống Tương Tư gì đó.
Hàn Như Sơ ngồi bên cạnh mẹ Kiều, dường như mẹ Kiều cũng không cảm thấy hứng thú lắm với bộ phim này, hai người liền nhắc tới một chuyện phiếm lúc trước khi chơi mạt chược nghe được.
Lúc Hàn Như Sơ đi xuống lầu, Kiều An Hảo đã chú ý tới bà ta, chỉ là chỉ là giả bộ ra vẻ nghiêm túc xem ti vi thôi, cô chờ đến lúc Hàn Như Sơ cùng mẹ Kiều tán gẫu bát quái xong, đột nhiên sau đó đang lúc liền khai mở miệng nói: "Diễn xuất của Lục Cẩn Niên, thật sự là không thể chê."
Tất cả mọi người đang ngồi đây đều biết Lục Cẩn Niên là con riêng của nhà họ Hứa, sau lại thu mua công ty Hứa thị, trong nháy mắt một câu nói này của Kiều An Hảo làm cho không khí trong phòng trở nên có chút lúng túng.
Rõ ràng vẻ mặt của Hàn Như Sơ trở nên có chút cứng ngắc, giống như nghe thấy ý bóng gió trong lời nói của Kiều An Hảo, bàn tay cầm muỗng, tăng một chút lực.
Kiều An Hảo dứt khoát bỏ qua sự khác thường của Hàn Như Sơ, giả vờ mang dáng vẻ vô cùng buồn bực, ngây thơ đáng yêu tiếp tục mở miệng: "Kỳ lại, lúc trước, khi con ăn tổ yến bác Hứa đưa cho, lập tức cảm thấy mệt, sao lần này ăn vẫn tỉnh táo như vậy nhỉ?"
Kiều An Hạ hồn nhiên không biết có chuyện gì ẩn giấu sau tổ yến, không nhịn được vươn tay, vỗ đầu Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, em nói hưu nói vượn cái gì đấy, tổ yến chỉ có tác dụng an thần, không phải là thuốc ngủ!"
Kiều An Hảo bĩu môi, có chút không vui giơ tay lên, vuốt đầu óc của mình: "Chị, em đã nói với chị bao nhiêu lần, đừng đánh lên đầu em..."
Nói xong, Kiều An Hảo lại quay đầu, quay về phía Hứa Gia Mộc làm bộ đáng thương tố cáo: "Anh Gia Mộc, An Hạ lại đánh em..."
"Lại đây, anh xoa cho em." Hứa Gia Mộc mang vẻ mặt dung túng vươn tay, sờ chỗ vừa mới bị Kiều An Hạ vỗ của Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo quay đầu, hả hê trừng mắt với Kiều An Hạ, nhìn như cực kỳ ngây thơ vô tình mở miệng nói: "Vừa rồi em cũng không nói láo, tổ yến bác Hứa đưa cho em, thật sự có tác dụng giống như thuốc ngủ!"
Lời Kiều An Hảo vừa nói xong, bên trong nhà vang lên tiếng đồ sứ rơi xuống đất.
Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ vốn đang cãi nhau sôi nổi, lại chuyển sự chú ý tới nơi phát ra âm thanh.
Thế nhưng chén Hàn Như Sơ cầm trong tay, không cẩn thận đã rơi xuống đất, tổ yến trong chén, vẩy lên váy.
"Bà chủ, sao bà không cẩn thận như vậy?" Quản gia vội vàng rút khăn giấy, lau cho Hàn Như Sơ.
Sắc mặt của Hàn Như Sơ nhìn có chút không tốt, hình như là tâm trạng có chút phiền não, trực tiếp đẩy cánh tay quả gia ra, đứng lên, mở miệng, giọng điệu vẫn bình tĩnh thong dong như trước: "Tôi lên lầu thay quần áo trước, mọi người chờ một lát."
Lúc Hàn Như Sơ thay quần áo xong đi xuống, Hứa Vạn Lý và ba Kiều đã vào phòng đọc sách chơi cờ, những người còn lại ngồi trên sô pha trong phòng khách, vây quanh nhau.
Một bình trà nóng được bày ra trên khay trà bằng đá cẩm thạch được bày, hơi nóng lượn lờ.
Kiều An Hạ đang nói chuyện điện thoại với Trình Dạng, thỉnh thoảng lại cười một tiếng, thỉnh thoảng lại còn nũng nịu nói với Trình Dạng một câu "Đồ đáng ghét!" .
Kiều An Hảo cùng Hứa Gia Mộc đang xem ti vi,bên trong đang chiếu một bộ phim điện ảnh cũ, Hàn Như Sơ chỉ liếc qua một cái, thấy bên trong có một cô gái mặc áo đỏ, khuôn mặt xinh đẹp, phong cách xuất chúng, bà ta rất ít khi chú ý đến giới giải trí, nhưng lại biết, đây là ảnh hậu nối tiếng nhất vài năm nay, tên là Tống Tương Tư gì đó.
Hàn Như Sơ ngồi bên cạnh mẹ Kiều, dường như mẹ Kiều cũng không cảm thấy hứng thú lắm với bộ phim này, hai người liền nhắc tới một chuyện phiếm lúc trước khi chơi mạt chược nghe được.
Lúc Hàn Như Sơ đi xuống lầu, Kiều An Hảo đã chú ý tới bà ta, chỉ là chỉ là giả bộ ra vẻ nghiêm túc xem ti vi thôi, cô chờ đến lúc Hàn Như Sơ cùng mẹ Kiều tán gẫu bát quái xong, đột nhiên sau đó đang lúc liền khai mở miệng nói: "Diễn xuất của Lục Cẩn Niên, thật sự là không thể chê."
Tất cả mọi người đang ngồi đây đều biết Lục Cẩn Niên là con riêng của nhà họ Hứa, sau lại thu mua công ty Hứa thị, trong nháy mắt một câu nói này của Kiều An Hảo làm cho không khí trong phòng trở nên có chút lúng túng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.