Chương 261: Đưa quà sinh nhật cho anh (1)
Diệp Phi Dạ
30/04/2016
Đáy lòng Kiều An Hạ
do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn mím môi, nhìn Kiều An Hảo buồn cười
lắc đầu: “Làm sao chị biết người trong lòng của Lục Cẩn Niên là ai chứ?
Cũng đã lâu chị không liên lạc với anh ấy rồi, hai chúng ta đều biết
giống nhau thôi, chỉ nghe người ta nói, cô gái anh ấy thích đã kết hôn,
cho nên chị mới thuận miệng hỏi em.”
“Vâng.” Kiều An Hảo ngượng ngùng trả lời một câu, cắn ống hút, quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ của quán cà phê.
Dừng một chút, Kiều An Hạ buông chén cà phê đang cầm trong tay ra, mở miệng hỏi tiếp: “Lâu rồi không thấy Gia Mộc, gần đây cậu ấy có khỏe không?”
Thực sự Hứa Gia Mộc còn nằm trong bệnh viện, chưa tỉnh lại, chỉ là người ngoài không biết mà thôi… Kiều An Hảo gật gật đầu, nói: “Rất tốt.”
Một lát sau còn nói: “Chị cũng biết, sau khi anh Gia Mộc bị hủy đi khuôn mặt, không muốn ra ngoài gặp người khác nữa.”
“Thật sự rất tiếc, nếu Gia Mộc không bị tai nạn xe cộ, cậu ấy cùng em nhất định là trai tài gái sắc.”
Kiều An Hảo rũ mắt xuống, che đi sự chột dạ nơi đáy mắt, cười cười, không nói gì.
“Nhưng mà cũng không quan trọng lắm, bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, chờ cơ thể Gia Mộc hồi phục tốt rồi, đến lúc đó sẽ có biện pháp.”
-
Lúc Lục Cẩn Niên nhận được tin nhắn của Kiều An Hảo, anh đang ngồi ở phòng họp của công ty truyền thông Hoàn Ảnh, nghe bộ phận quản lí báo cáo thành tích, những thành tích này, trước khi vào cuộc họp, anh đã xem sơ lược, cho nên có chút không tập trung khi nghe.
Đột nhiên điện thoại trong túi khẽ rung, lúc đầu anh không nghĩ sẽ lấy ra xem, nhưng cảm thấy hơi nhàm chán nên rút điện thoại ra, không ngờ là Kiều An Hảo gửi tin nhắn cho mình.
Trong nháy mắt khiến anh cảm thấy thời gian như xoay ngược lại, cảnh tượng này, giống như lúc anh học đại học, ngồi trong thư viện, bởi vì quay phim mà phải học lại, đột nhiên di động chuyển tới một tin nhắn, anh lấy ra xem, là Kiều An Hảo gửi đến một vài tin nhắn không quan trọng lắm: “Chuẩn bị anh đóng một bộ phim cổ trang à?” “Nghe anh Gia Mộc nói, bởi vì quay phim mà anh phải học lại?” “Ở Hàng Châu có tuyết rơi sao? Vậy có phải sẽ được nhìn thấy con đường phủ đầy tuyết hay không?”
Mỗi lúc như vậy, anh đều đang mệt mỏi cùng phiền chán, lại giống như có kỳ tích xuất hiện, anh bình ổn lại, sau đó một mình cầm lấy điện thoại, nói chuyện cùng cô một lúc lâu.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến những điều tốt đẹp của tuổi thanh xuân, gương mặt cũng nhiễm một chút thương cảm cùng xúc động, ngón tay trên mặt điện thoại nhẹ nhàng chạm hai cái, gửi tin nhắn trả lời cô.
Lúc cuộc họp kết thúc đã là năm giờ, Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng, xử lý một ít tài liệu cần thiết cho hôm nay, sau đó cầm điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, đã là năm giờ hai mươi, vì thế lại mở tin nhắn, nhìn lại tin nhắn giữa mình và Kiều An Hảo khi còn ở trong phòng họp, khóe môi nhịn không được cong lên thành một nụ cười.
“Ông Lục…” Trợ lý gọi tên của Lục Cẩn Niên, đẩy cửa vào.
Lục Cẩn Niên vội vàng đặt điện thoại lên bàn làm việc, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì?”
“Ông Lục, tối nay có một bữa tiệc lúc 7 giờ, để không bị kẹt xe, chúng ta cần xuất phát sớm…”
Trợ lý còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã thản nhiên ngắt ngang lời: “Bữa tiệc tối nay tôi không đi.”
Trợ lý hơi lặng người, Lục Cẩn Niên đứng lên, vừa mặt đồ, vừa lạnh lùng nói: “Tôi ra xe trước, sáng mai cậu đến thẳng công ty, không cần đến Cẩm Tú Viên.”
“Vâng.” Kiều An Hảo ngượng ngùng trả lời một câu, cắn ống hút, quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ của quán cà phê.
Dừng một chút, Kiều An Hạ buông chén cà phê đang cầm trong tay ra, mở miệng hỏi tiếp: “Lâu rồi không thấy Gia Mộc, gần đây cậu ấy có khỏe không?”
Thực sự Hứa Gia Mộc còn nằm trong bệnh viện, chưa tỉnh lại, chỉ là người ngoài không biết mà thôi… Kiều An Hảo gật gật đầu, nói: “Rất tốt.”
Một lát sau còn nói: “Chị cũng biết, sau khi anh Gia Mộc bị hủy đi khuôn mặt, không muốn ra ngoài gặp người khác nữa.”
“Thật sự rất tiếc, nếu Gia Mộc không bị tai nạn xe cộ, cậu ấy cùng em nhất định là trai tài gái sắc.”
Kiều An Hảo rũ mắt xuống, che đi sự chột dạ nơi đáy mắt, cười cười, không nói gì.
“Nhưng mà cũng không quan trọng lắm, bây giờ kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, chờ cơ thể Gia Mộc hồi phục tốt rồi, đến lúc đó sẽ có biện pháp.”
-
Lúc Lục Cẩn Niên nhận được tin nhắn của Kiều An Hảo, anh đang ngồi ở phòng họp của công ty truyền thông Hoàn Ảnh, nghe bộ phận quản lí báo cáo thành tích, những thành tích này, trước khi vào cuộc họp, anh đã xem sơ lược, cho nên có chút không tập trung khi nghe.
Đột nhiên điện thoại trong túi khẽ rung, lúc đầu anh không nghĩ sẽ lấy ra xem, nhưng cảm thấy hơi nhàm chán nên rút điện thoại ra, không ngờ là Kiều An Hảo gửi tin nhắn cho mình.
Trong nháy mắt khiến anh cảm thấy thời gian như xoay ngược lại, cảnh tượng này, giống như lúc anh học đại học, ngồi trong thư viện, bởi vì quay phim mà phải học lại, đột nhiên di động chuyển tới một tin nhắn, anh lấy ra xem, là Kiều An Hảo gửi đến một vài tin nhắn không quan trọng lắm: “Chuẩn bị anh đóng một bộ phim cổ trang à?” “Nghe anh Gia Mộc nói, bởi vì quay phim mà anh phải học lại?” “Ở Hàng Châu có tuyết rơi sao? Vậy có phải sẽ được nhìn thấy con đường phủ đầy tuyết hay không?”
Mỗi lúc như vậy, anh đều đang mệt mỏi cùng phiền chán, lại giống như có kỳ tích xuất hiện, anh bình ổn lại, sau đó một mình cầm lấy điện thoại, nói chuyện cùng cô một lúc lâu.
Lục Cẩn Niên nghĩ đến những điều tốt đẹp của tuổi thanh xuân, gương mặt cũng nhiễm một chút thương cảm cùng xúc động, ngón tay trên mặt điện thoại nhẹ nhàng chạm hai cái, gửi tin nhắn trả lời cô.
Lúc cuộc họp kết thúc đã là năm giờ, Lục Cẩn Niên trở lại văn phòng, xử lý một ít tài liệu cần thiết cho hôm nay, sau đó cầm điện thoại, nhìn thoáng qua thời gian, đã là năm giờ hai mươi, vì thế lại mở tin nhắn, nhìn lại tin nhắn giữa mình và Kiều An Hảo khi còn ở trong phòng họp, khóe môi nhịn không được cong lên thành một nụ cười.
“Ông Lục…” Trợ lý gọi tên của Lục Cẩn Niên, đẩy cửa vào.
Lục Cẩn Niên vội vàng đặt điện thoại lên bàn làm việc, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Có chuyện gì?”
“Ông Lục, tối nay có một bữa tiệc lúc 7 giờ, để không bị kẹt xe, chúng ta cần xuất phát sớm…”
Trợ lý còn chưa nói xong, Lục Cẩn Niên đã thản nhiên ngắt ngang lời: “Bữa tiệc tối nay tôi không đi.”
Trợ lý hơi lặng người, Lục Cẩn Niên đứng lên, vừa mặt đồ, vừa lạnh lùng nói: “Tôi ra xe trước, sáng mai cậu đến thẳng công ty, không cần đến Cẩm Tú Viên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.