Chương 258: Em có biết anh ấy thích ai không? (18)
Diệp Phi Dạ
30/04/2016
“Vậy à…” Kiều An Hạ có vẻ không chút để ý đáp lại một câu, sau đó cầm tấm thiệp chúc mừng đã viết xong, đưa cho cô bán hàng.
Đợi cho Kiều An Hảo cũng gói xong hai phần quà tặng kia, hai người từ trong quầy chuyên doanh (trong cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá – theo QT) đi ra ngoài.
Có thể là do lúc nãy Kiều An Hảo nhắc tới đoàn làm phim, Kiều An Hạ lại nhớ tới mấy ngày hôm trước Kiều An Hảo gặp chút chuyện không may, ngay ngày hôm sau, xì căng đan Lâm Thi Ý bay đầy trời.
Nếu đổi lại là trước kia, cô cũng sẽ không liên tưởng đến chuyện gì cả, nhưng có một đêm cô tận mắt nhìn thấy, bộ dạng Lục Cẩn Niên vì muốn tốt cho Kiều An Hảo mà mất đi lí trí phát điên nổi giận. Cho nên ngày hôm sau lúc cô thấy Lâm Thi Ý bị người ta chửi rủa, cô lập tức hiểu rõ, đây chắc chắn là Lục Cẩn Niên đứng sau điều khiển vì Kiều An Hảo.
Cô cho rằng anh vì cô ấy đã làm rất nhiều chuyện nhưng vào đêm hôm đó, khi cô tham dự một bữa tiệc, vừa đúng trong bữa tiệc này có nữ cổ đông trong công ty Truyền thông Hoàn Ảnh, khi mọi người nhắc tới chuyện nhà sản xuất Tôn rút lui, nữ cổ đông này mở miệng nói rõ mọi chuyện, biết được chân tướng sự việc Lục Cẩn Niên tỏ thái độ cương quyết nhất định phải đá nhà sản xuất Tôn ra khỏi đoàn làm phim.
Thì ra, Lục Cẩn Niên vậy mà lại yêu Kiều An Hảo đến mức cái gì cũng có thể không cần.
“Chị, chị xem bộ quần áo này thế nào?” Giọng Kiều An Hảo chợt truyền tới, làm Kiều An Hạ từ trong suy nghĩ miên man tỉnh táo lại. Kiều An Hạ nhìn theo hướng giọng nói phát ra, thì thấy Kiều An Hảo đứng trước ngọn đèn chiếu rọi xuống cả người, trong tay cầm một bộ lễ phục màu hồng nhạt, nghiêng đầu, cười tươi tắn đứng đó.
Ánh đèn sáng rực rỡ, từ trên đầu Kiều An Hảo chiếu xuống dưới, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, cô không trang điểm, nhưng làn da lại đặc biệt tinh tế, khuôn mặt như vẽ, môi hồng răng trắng, đúng thật là người con gái đẹp hiếm thấy.
Ba mẹ Kiều An Hảo đều đã mất, sau đó sống nhờ ở trong nhà Kiều An Hạ, lúc nào cũng nhún nhường Kiều An Hạ, đối với Kiều An Hạ bảo sao nghe vậy, cho nên cho dù Kiều An Hạ biết Kiều An Hảo đẹp hơn mình, nhưng từ trước đến nay chưa từng để trong lòng.
Bởi vì từ tận đáy lòng cô, cô luôn rất tự tin, Kiều An Hảo không sánh bằng bản thân mình. Phải biết rằng, truyện chỉ đăng trên diendanlequyydon.com trang khác là ăn cắp, Kiều An Hảo chẳng qua chỉ là một cô nhi, mà cô lại là đại tiểu thư của xí nghiệp Kiều thị, là hòn ngọc quý giỏi giang trên tay ba mẹ, tương lai là người nối nghiệp xí nghiệp Kiều thị.
Nhưng mà bây giờ, Kiều An Hạ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo tươi cười dưới ánh đèn, tinh thần lại hơi lung lay.
Trước giờ cô không biết, Kiều An Hảo thế mà xinh đẹp thu hút ánh mắt người ta như vậy, tới mức rung động lòng người, cho nên Lục Cẩn Niên thích cô ấy, chính là thích khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy sao?
Kiều An Hảo thấy Kiều An Hạ nhìn chằm chằm vào mình, không nhịn được nhíu mày, môi mọng yêu kiều chu lên, rồi gọi hai tiếng: “Chị? Chị?”
Kiều An Hạ lần nữa trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện bản thân thế mà say mê nhìn chăm chú vào Kiều An Hảo, hạ mí mắt cúi xuống, khen một câu từ đáy lòng: “Rất xinh đẹp, thích không? Chị mua cho em.”
Kiều An Hảo xoay người, soi gương ngắm nghía một lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu: “Thôi ạ, đi dạo tiếp đi.”
Chuyến dạo chơi này, đi hơn một giờ, Kiều An Hảo cũng không cũng chọn thứ mình thích, cuối cùng cô và Kiều An Hạ tìm được một quán cà phê trong trung tâm mua sắm, sau đó ngồi xuống.
Từ sau khi Kiều An Hảo biết được ngày sinh của Lục Cẩn Niên, thì trong lòng vẫn luôn tính toán làm sao để mừng ngày sinh nhật Lục Cẩn Niên, khi tiến vào quán cà phê, lúc nhìn thấy trên vách tường quán cà phê dính đầy bong bóng xinh đẹp màu tím hồng nhạt, thì trong đầu cô chợt có ý nghĩ, mình cũng trang trí trong phòng ở Cẩm Tú Viên, khiến Lục Cẩn Niên ngạc nhiên mừng rỡ.
Đợi cho Kiều An Hảo cũng gói xong hai phần quà tặng kia, hai người từ trong quầy chuyên doanh (trong cửa hàng quầy chuyên bán một loại hàng hoá – theo QT) đi ra ngoài.
Có thể là do lúc nãy Kiều An Hảo nhắc tới đoàn làm phim, Kiều An Hạ lại nhớ tới mấy ngày hôm trước Kiều An Hảo gặp chút chuyện không may, ngay ngày hôm sau, xì căng đan Lâm Thi Ý bay đầy trời.
Nếu đổi lại là trước kia, cô cũng sẽ không liên tưởng đến chuyện gì cả, nhưng có một đêm cô tận mắt nhìn thấy, bộ dạng Lục Cẩn Niên vì muốn tốt cho Kiều An Hảo mà mất đi lí trí phát điên nổi giận. Cho nên ngày hôm sau lúc cô thấy Lâm Thi Ý bị người ta chửi rủa, cô lập tức hiểu rõ, đây chắc chắn là Lục Cẩn Niên đứng sau điều khiển vì Kiều An Hảo.
Cô cho rằng anh vì cô ấy đã làm rất nhiều chuyện nhưng vào đêm hôm đó, khi cô tham dự một bữa tiệc, vừa đúng trong bữa tiệc này có nữ cổ đông trong công ty Truyền thông Hoàn Ảnh, khi mọi người nhắc tới chuyện nhà sản xuất Tôn rút lui, nữ cổ đông này mở miệng nói rõ mọi chuyện, biết được chân tướng sự việc Lục Cẩn Niên tỏ thái độ cương quyết nhất định phải đá nhà sản xuất Tôn ra khỏi đoàn làm phim.
Thì ra, Lục Cẩn Niên vậy mà lại yêu Kiều An Hảo đến mức cái gì cũng có thể không cần.
“Chị, chị xem bộ quần áo này thế nào?” Giọng Kiều An Hảo chợt truyền tới, làm Kiều An Hạ từ trong suy nghĩ miên man tỉnh táo lại. Kiều An Hạ nhìn theo hướng giọng nói phát ra, thì thấy Kiều An Hảo đứng trước ngọn đèn chiếu rọi xuống cả người, trong tay cầm một bộ lễ phục màu hồng nhạt, nghiêng đầu, cười tươi tắn đứng đó.
Ánh đèn sáng rực rỡ, từ trên đầu Kiều An Hảo chiếu xuống dưới, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, cô không trang điểm, nhưng làn da lại đặc biệt tinh tế, khuôn mặt như vẽ, môi hồng răng trắng, đúng thật là người con gái đẹp hiếm thấy.
Ba mẹ Kiều An Hảo đều đã mất, sau đó sống nhờ ở trong nhà Kiều An Hạ, lúc nào cũng nhún nhường Kiều An Hạ, đối với Kiều An Hạ bảo sao nghe vậy, cho nên cho dù Kiều An Hạ biết Kiều An Hảo đẹp hơn mình, nhưng từ trước đến nay chưa từng để trong lòng.
Bởi vì từ tận đáy lòng cô, cô luôn rất tự tin, Kiều An Hảo không sánh bằng bản thân mình. Phải biết rằng, truyện chỉ đăng trên diendanlequyydon.com trang khác là ăn cắp, Kiều An Hảo chẳng qua chỉ là một cô nhi, mà cô lại là đại tiểu thư của xí nghiệp Kiều thị, là hòn ngọc quý giỏi giang trên tay ba mẹ, tương lai là người nối nghiệp xí nghiệp Kiều thị.
Nhưng mà bây giờ, Kiều An Hạ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo tươi cười dưới ánh đèn, tinh thần lại hơi lung lay.
Trước giờ cô không biết, Kiều An Hảo thế mà xinh đẹp thu hút ánh mắt người ta như vậy, tới mức rung động lòng người, cho nên Lục Cẩn Niên thích cô ấy, chính là thích khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy sao?
Kiều An Hảo thấy Kiều An Hạ nhìn chằm chằm vào mình, không nhịn được nhíu mày, môi mọng yêu kiều chu lên, rồi gọi hai tiếng: “Chị? Chị?”
Kiều An Hạ lần nữa trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện bản thân thế mà say mê nhìn chăm chú vào Kiều An Hảo, hạ mí mắt cúi xuống, khen một câu từ đáy lòng: “Rất xinh đẹp, thích không? Chị mua cho em.”
Kiều An Hảo xoay người, soi gương ngắm nghía một lát, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu: “Thôi ạ, đi dạo tiếp đi.”
Chuyến dạo chơi này, đi hơn một giờ, Kiều An Hảo cũng không cũng chọn thứ mình thích, cuối cùng cô và Kiều An Hạ tìm được một quán cà phê trong trung tâm mua sắm, sau đó ngồi xuống.
Từ sau khi Kiều An Hảo biết được ngày sinh của Lục Cẩn Niên, thì trong lòng vẫn luôn tính toán làm sao để mừng ngày sinh nhật Lục Cẩn Niên, khi tiến vào quán cà phê, lúc nhìn thấy trên vách tường quán cà phê dính đầy bong bóng xinh đẹp màu tím hồng nhạt, thì trong đầu cô chợt có ý nghĩ, mình cũng trang trí trong phòng ở Cẩm Tú Viên, khiến Lục Cẩn Niên ngạc nhiên mừng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.