Chương 787: Em mang thai (7)
Diệp Phi Dạ
29/07/2016
Không phải muốn múa trống sao? Tại sao không mặc trang phục múa? Cũng không tạo hình? Chẳng lẽ dự định để như vậy múa?
Ấn đường Lục Cẩn Niên cau lại, sau đó liền nghe người chủ trì hỏi: "Kiều An Hảo, hai lần trước biểu diễn đều rất đặc sắc, lần này mang đến cho mọi người tiết mục gì?"
"Thật ra ban đầu chuẩn bị một tiết mục vô cùng đặc sắc cho mọi người, nhưng bởi vì có một số lý do nên tôi tạm thời thay đổi." Kiều An Hảo đứng trên sân khấu, duyên dáng yêu kiều.
Tạm thời thay đổi? Là bởi vì Lâm Thi Ý sao? Ánh mắt của Lục Cẩn Niên bỗng dưng lạnh xuống.
Người chủ trì lại hỏi: "Vậy tiết mục mà Kiều An Hảo thay đổi là tiết mục gì?"
Kiều An Hảo nhìn vào màn hình: "Một câu chuyện xưa."
"Một câu chuyện xưa?" Người chủ trì bày ra bộ dạng vô cùng hứng thú: "Vậy thì giao sân khấu cho Kiều An Hảo, để cho chúng tôi cùng mọi người mong đợi một câu chuyện xưa của cô."
Trên sân khấu chỉ còn lại một mình Kiều An Hảo, cô yên lặng khoảng mười giây, mới cầm micro lên, bắt đầu nói những suy nghĩ trong đầu mà mình đã chuẩn bị ở phía sau hậu trường ra ngoài: "Anh ấy nói, anh ấy đợi tôi 13 năm, 13 năm, nói ra là ba chữ đơn giản như vậy, nhưng cất giấu gần 5000 đêm dài dằn dặt, thế nhưng, anh ấy không biết, ký ức mà tôi nhớ sâu nhất, chính là 16 giờ anh ấy chờ tôi, một đêm kia đã hẹn đi ăn cơm, tôi lại sai hẹn, ban đêm trời đổ mưa, thế nhưng anh vẫn một mực cố chấp không chịu đi, anh gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, vẫn nhấn mạnh một câu, anh vẫn ở chỗ này chờ em, nơi nào cũng không đi."
Lục Cẩn Niên nghe được câu này, vẻ mặt trong nháy mắt ngưng trệ, nhìn chằm chằm không rời mắt Kiều An Hảo trên sân khấu.
Trợ lý lại kề sát bên tai Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói: "Ông Lục, hình như người cô Kiều nói chính là ông."
Kiều An Hảo mỉm cười: "Lúc đi học, tôi thường xuyên nhìn qua cửa sổ, thấy anh ở trong phòng học cầm bút soạt soạt vẽ tranh, khi đó, tôi rất tò mò rốt cuộc anh vẽ cái gì, chỉ là tôi chưa từng có cơ hội hỏi, qua rất nhiều năm, có một ngày tôi đi tìm anh, nhìn thấy một xấp giấy ở trong một căn phòng nhà anh, hình vẽ phía trên đấy đều là một bé gái, bộ dạng không giống nhau, đẩy xe đạp, nằm ngủ ở trên bàn, cắn bút khi không giải được bài. . . . . . Bé gái kia, chính là tôi lúc còn nhỏ."
Thì ra, cô đã thấy được những bức họa ở trong biệt thự Nghi Sơn kia.
Khóe môi Lục Cẩn Niên không nhịn được cũng khẽ cong lên theo Kiều An Hảo.
"Có một lần quay phim, xuất hiện ngoài ý muốn, tôi từ vách đá té xuống, phía dưới là con sông cuồn cuộn, thời gian chỉ trong nháy mắt, tôi bay ra rất xa, lúc ấy tôi thật sự cảm thấy tôi sắp chết rồi, nhưng tôi không muốn chết, tôi cố gắng chống chọi lại, cuối cùng vẫn lâm vào hôn mê, sau đó khi tôi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy toàn thân anh ướt nhẹp, một khắc kia, tôi cảm thấy được mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, bởi vì tôi là một người ngay cả chết cũng sẽ có một người đi theo cùng." Giọng của Kiều An Hảo rất ôn hòa, sau khi nói đến đây, khóe môi cô vẫn cố gắng giương lên, nhưng trong đáy mắt cũng đã chứa đầy nước mắt.
"Mùa thu năm trước, bởi vì hai người bạn hít thuốc phiện, mà tôi có quan hệ rất tốt với một người trong đó, vì thế liền vô tội bị dính líu, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nghi ngờ hít thuốc phiện, anh không nỡ thấy tôi bị mọi người mắng, vì vậy đứng ra, căng đan bản thân mình là con riêng bùng nổ, sau đó để cho tất cả những vết đen và thối nát trong cuộc sống mà mình đã trải qua, đều bị tiết lộ ở trước mặt của mọi người, chỉ vì muốn bảo vệ cho tôi."
Ấn đường Lục Cẩn Niên cau lại, sau đó liền nghe người chủ trì hỏi: "Kiều An Hảo, hai lần trước biểu diễn đều rất đặc sắc, lần này mang đến cho mọi người tiết mục gì?"
"Thật ra ban đầu chuẩn bị một tiết mục vô cùng đặc sắc cho mọi người, nhưng bởi vì có một số lý do nên tôi tạm thời thay đổi." Kiều An Hảo đứng trên sân khấu, duyên dáng yêu kiều.
Tạm thời thay đổi? Là bởi vì Lâm Thi Ý sao? Ánh mắt của Lục Cẩn Niên bỗng dưng lạnh xuống.
Người chủ trì lại hỏi: "Vậy tiết mục mà Kiều An Hảo thay đổi là tiết mục gì?"
Kiều An Hảo nhìn vào màn hình: "Một câu chuyện xưa."
"Một câu chuyện xưa?" Người chủ trì bày ra bộ dạng vô cùng hứng thú: "Vậy thì giao sân khấu cho Kiều An Hảo, để cho chúng tôi cùng mọi người mong đợi một câu chuyện xưa của cô."
Trên sân khấu chỉ còn lại một mình Kiều An Hảo, cô yên lặng khoảng mười giây, mới cầm micro lên, bắt đầu nói những suy nghĩ trong đầu mà mình đã chuẩn bị ở phía sau hậu trường ra ngoài: "Anh ấy nói, anh ấy đợi tôi 13 năm, 13 năm, nói ra là ba chữ đơn giản như vậy, nhưng cất giấu gần 5000 đêm dài dằn dặt, thế nhưng, anh ấy không biết, ký ức mà tôi nhớ sâu nhất, chính là 16 giờ anh ấy chờ tôi, một đêm kia đã hẹn đi ăn cơm, tôi lại sai hẹn, ban đêm trời đổ mưa, thế nhưng anh vẫn một mực cố chấp không chịu đi, anh gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, vẫn nhấn mạnh một câu, anh vẫn ở chỗ này chờ em, nơi nào cũng không đi."
Lục Cẩn Niên nghe được câu này, vẻ mặt trong nháy mắt ngưng trệ, nhìn chằm chằm không rời mắt Kiều An Hảo trên sân khấu.
Trợ lý lại kề sát bên tai Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói: "Ông Lục, hình như người cô Kiều nói chính là ông."
Kiều An Hảo mỉm cười: "Lúc đi học, tôi thường xuyên nhìn qua cửa sổ, thấy anh ở trong phòng học cầm bút soạt soạt vẽ tranh, khi đó, tôi rất tò mò rốt cuộc anh vẽ cái gì, chỉ là tôi chưa từng có cơ hội hỏi, qua rất nhiều năm, có một ngày tôi đi tìm anh, nhìn thấy một xấp giấy ở trong một căn phòng nhà anh, hình vẽ phía trên đấy đều là một bé gái, bộ dạng không giống nhau, đẩy xe đạp, nằm ngủ ở trên bàn, cắn bút khi không giải được bài. . . . . . Bé gái kia, chính là tôi lúc còn nhỏ."
Thì ra, cô đã thấy được những bức họa ở trong biệt thự Nghi Sơn kia.
Khóe môi Lục Cẩn Niên không nhịn được cũng khẽ cong lên theo Kiều An Hảo.
"Có một lần quay phim, xuất hiện ngoài ý muốn, tôi từ vách đá té xuống, phía dưới là con sông cuồn cuộn, thời gian chỉ trong nháy mắt, tôi bay ra rất xa, lúc ấy tôi thật sự cảm thấy tôi sắp chết rồi, nhưng tôi không muốn chết, tôi cố gắng chống chọi lại, cuối cùng vẫn lâm vào hôn mê, sau đó khi tôi mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy toàn thân anh ướt nhẹp, một khắc kia, tôi cảm thấy được mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, bởi vì tôi là một người ngay cả chết cũng sẽ có một người đi theo cùng." Giọng của Kiều An Hảo rất ôn hòa, sau khi nói đến đây, khóe môi cô vẫn cố gắng giương lên, nhưng trong đáy mắt cũng đã chứa đầy nước mắt.
"Mùa thu năm trước, bởi vì hai người bạn hít thuốc phiện, mà tôi có quan hệ rất tốt với một người trong đó, vì thế liền vô tội bị dính líu, bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió nghi ngờ hít thuốc phiện, anh không nỡ thấy tôi bị mọi người mắng, vì vậy đứng ra, căng đan bản thân mình là con riêng bùng nổ, sau đó để cho tất cả những vết đen và thối nát trong cuộc sống mà mình đã trải qua, đều bị tiết lộ ở trước mặt của mọi người, chỉ vì muốn bảo vệ cho tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.