Chương 830: Gặp người lớn (10)
Diệp Phi Dạ
16/08/2016
Editor: Skinny Cat
Lâm Thi Ý nghĩ đến đây, liền ngoắc ngoắc môi, đóng lại hộp phấn lót trong tay, nở nụ cười kiều mỵ nói: "Ôi, đây không phải Kiều An Hạ, Kiều đại tiểu thư sao? Thật sự đã lâu không gặp nha."
Bản thân Kiều An Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ, căn bản không nghe được người bên cạnh nói gì, một chút phản ứng cũng không có.
-
Nhưng thật ra đêm nay Kiều An Hảo cũng ăn cơm ở khách sạn lớn Bắc Kinh, khi nghe đến ba chữ "Kiều An Hạ", trố mắt ra, tay cầm di động.
Đó là tiếng của Lâm Thi Ý? Nói vậy, chị và Lâm Thi Ý đều ở bên ngoài?
Kiều An Hảo theo bản năng rút khăn giấy, sau đó chợt nghe giọng nói Lâm Thi Ý truyền đến: "A, Kiều đại tiểu thư sẽ không phải là người hay quên chứ, không nhớ rõ tôi là ai à?"
-
Lâm Thi Ý lần thứ hai mở miệng, làm Kiều An Hạ hơi tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng chuyển động tròng mắt, thờ ơ nhìn lướt qua Lâm Thi Ý, sau đó dưới vòi nước, rửa tay, sạch sẽ, đóng vòi nước, lau khô tay, bộ dáng chuẩn bị rời đi.
Lâm Thi Ý làm sao chịu để Kiều An Hạ đi, cô không cần suy nghĩ liền chắn trước mặt Kiều An Hạ: "Kiều đại tiểu thư, cô gấp gáp rời đi như vậy làm gì? Tôi còn có việc muốn nói cùng cô mà!"
Kiều An Hạ vòng hai tay trước ngực, thái độ ngạo mạn hơn nhiều so với Lâm Thi Ý, trên mặt nở nụ cười khẽ, biểu lộ sự khinh thường không chút che giấu: "Nói chuyện với tôi? Cô xứng à?"
Ở phòng kế bên, Kiều An Hảo nghe Kiều An Hạ nói những lời này, nhịn không được liền cười ra tiếng.
Cùng Kiều An Hạ so cái gì, cũng có thể so thắng được cô, nhưng chớ cùng cô so kiêu ngạo, người kia nha, rõ ràng rất mềm lòng, nhưng miệng lại cứng như đá.
Một câu của Kiều An Hạ, khiến cho Lâm Thi Ý lập tức tức giận: "Đến lúc này rồi, cô còn giả bộ lên mặt đại tiểu thư trước mặt tôi? Người khác không biết, nhưng tôi biết, người trong lòng cưới em gái của mình, như thế nào, tư vị này khẳng định rất khó chịu chứ gì?"
Nháy mắt sắc mặt Kiều An Hạ lạnh như băng đến cực hạn.
Trong phòng kế bên, vốn là Kiều An Hảo vừa bị câu nói kia của Kiều An Hạ chọc cười đầy mặt, nháy mắt liền đờ đẫn.
"À, không riêng gì điều đó? Tôi còn nghe nói, Trình Dạng chia tay với cô?" Trong giọng nói của Lâm Thi Ý, có cái loại đắc chí châm biếm: "Đúng nha, không phải Trình Dạng bỏ cô đấy chứ? Cho nên cô mới thất hồn lạc phách như vậy? Tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng có ý nghĩ kỳ lạ gì, cô không chiếm được Lục ảnh đế, cô cũng không chiếm được Trình Dạng, suy nghĩ một chút, Kiều đại tiểu thư thật đúng là đáng thương, chẳng qua, tôi cảm thấy có lẽ Kiều đại tiểu thư đề cao bản thân mình quá rồi, đừng tưởng rằng mình là Thiên Kim Đại tiểu thư, người khác sẽ xoay quanh cô..."
Kiều An Hảo ở phòng kế bên, nghe đến mấy câu này, trong lòng bốc lửa, cô không hề nghĩ ngợi đứng lên, vội vàng đẩy cửa phòng ngăn ra, đem di động đang cầm trong tay, đi qua đập lên người Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, cô câm miệng cho tôi, cô không nói chuyện người ta cũng không có coi cô là đồ câm điếc!"
Di động đập trúng Lâm Thi Ý, làm cô ta đau đến hét lên, sau đó Kiều An Hạ đồng thời quay đầu nhìn Kiều An Hảo.
Lúc Kiều An Hảo nhìn vào mắt của Kiều An Hạ, chỉ liếc nhìn nhau chút xíu, rồi có hơi chột dạ tránh đi, sau đó đi tới trước mặt Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, tôi nói chứ sao cô mãi chẳng khá lên được, lần nào cũng không chiếm được nửa điểm tốt, lúc nào cũng phải nhảy nhót trước mặt người khác! Tôi thật chưa từng gặp qua người nào đê tiện giống như cô vậy!"
Lâm Thi Ý nghĩ đến đây, liền ngoắc ngoắc môi, đóng lại hộp phấn lót trong tay, nở nụ cười kiều mỵ nói: "Ôi, đây không phải Kiều An Hạ, Kiều đại tiểu thư sao? Thật sự đã lâu không gặp nha."
Bản thân Kiều An Hạ đang đắm chìm trong suy nghĩ, căn bản không nghe được người bên cạnh nói gì, một chút phản ứng cũng không có.
-
Nhưng thật ra đêm nay Kiều An Hảo cũng ăn cơm ở khách sạn lớn Bắc Kinh, khi nghe đến ba chữ "Kiều An Hạ", trố mắt ra, tay cầm di động.
Đó là tiếng của Lâm Thi Ý? Nói vậy, chị và Lâm Thi Ý đều ở bên ngoài?
Kiều An Hảo theo bản năng rút khăn giấy, sau đó chợt nghe giọng nói Lâm Thi Ý truyền đến: "A, Kiều đại tiểu thư sẽ không phải là người hay quên chứ, không nhớ rõ tôi là ai à?"
-
Lâm Thi Ý lần thứ hai mở miệng, làm Kiều An Hạ hơi tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng chuyển động tròng mắt, thờ ơ nhìn lướt qua Lâm Thi Ý, sau đó dưới vòi nước, rửa tay, sạch sẽ, đóng vòi nước, lau khô tay, bộ dáng chuẩn bị rời đi.
Lâm Thi Ý làm sao chịu để Kiều An Hạ đi, cô không cần suy nghĩ liền chắn trước mặt Kiều An Hạ: "Kiều đại tiểu thư, cô gấp gáp rời đi như vậy làm gì? Tôi còn có việc muốn nói cùng cô mà!"
Kiều An Hạ vòng hai tay trước ngực, thái độ ngạo mạn hơn nhiều so với Lâm Thi Ý, trên mặt nở nụ cười khẽ, biểu lộ sự khinh thường không chút che giấu: "Nói chuyện với tôi? Cô xứng à?"
Ở phòng kế bên, Kiều An Hảo nghe Kiều An Hạ nói những lời này, nhịn không được liền cười ra tiếng.
Cùng Kiều An Hạ so cái gì, cũng có thể so thắng được cô, nhưng chớ cùng cô so kiêu ngạo, người kia nha, rõ ràng rất mềm lòng, nhưng miệng lại cứng như đá.
Một câu của Kiều An Hạ, khiến cho Lâm Thi Ý lập tức tức giận: "Đến lúc này rồi, cô còn giả bộ lên mặt đại tiểu thư trước mặt tôi? Người khác không biết, nhưng tôi biết, người trong lòng cưới em gái của mình, như thế nào, tư vị này khẳng định rất khó chịu chứ gì?"
Nháy mắt sắc mặt Kiều An Hạ lạnh như băng đến cực hạn.
Trong phòng kế bên, vốn là Kiều An Hảo vừa bị câu nói kia của Kiều An Hạ chọc cười đầy mặt, nháy mắt liền đờ đẫn.
"À, không riêng gì điều đó? Tôi còn nghe nói, Trình Dạng chia tay với cô?" Trong giọng nói của Lâm Thi Ý, có cái loại đắc chí châm biếm: "Đúng nha, không phải Trình Dạng bỏ cô đấy chứ? Cho nên cô mới thất hồn lạc phách như vậy? Tôi nói cho cô biết, cô cũng đừng có ý nghĩ kỳ lạ gì, cô không chiếm được Lục ảnh đế, cô cũng không chiếm được Trình Dạng, suy nghĩ một chút, Kiều đại tiểu thư thật đúng là đáng thương, chẳng qua, tôi cảm thấy có lẽ Kiều đại tiểu thư đề cao bản thân mình quá rồi, đừng tưởng rằng mình là Thiên Kim Đại tiểu thư, người khác sẽ xoay quanh cô..."
Kiều An Hảo ở phòng kế bên, nghe đến mấy câu này, trong lòng bốc lửa, cô không hề nghĩ ngợi đứng lên, vội vàng đẩy cửa phòng ngăn ra, đem di động đang cầm trong tay, đi qua đập lên người Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, cô câm miệng cho tôi, cô không nói chuyện người ta cũng không có coi cô là đồ câm điếc!"
Di động đập trúng Lâm Thi Ý, làm cô ta đau đến hét lên, sau đó Kiều An Hạ đồng thời quay đầu nhìn Kiều An Hảo.
Lúc Kiều An Hảo nhìn vào mắt của Kiều An Hạ, chỉ liếc nhìn nhau chút xíu, rồi có hơi chột dạ tránh đi, sau đó đi tới trước mặt Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, tôi nói chứ sao cô mãi chẳng khá lên được, lần nào cũng không chiếm được nửa điểm tốt, lúc nào cũng phải nhảy nhót trước mặt người khác! Tôi thật chưa từng gặp qua người nào đê tiện giống như cô vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.