Chương 694: Giải thích 2
Diệp Phi Dạ
21/07/2016
Nói tới đây, bất chợt Hứa Gia Mộc quay đầu, anh nhìn chằm chằm vào Hàn Như Sơ chẳng biết từ
lúc nào đã khóc, vẻ mặt lại trở nên rất lạnh nhạt: "Con đã cho mẹ cơ
hội, không chỉ một lần, ngay lúc vừa rồi, khi con hỏi mẹ, rốt cuộc mẹ
còn làm gì nữa, mẹ chỉ cần mở miệng nói thằng với con, cho dù mẹ có gây
ra những sai lầm kia, con đều có thể đi chuộc thay mẹ, nhưng mẹ không
làm vậy, mẹ vẫn muốn xem con như một thằng ngốc để lừa gạt."
"Tốt nhất mẹ hãy tự chăm sóc bản thân đi, ta về sau cũng sẽ không trở về nhà họ Hứa rồi."
"Gia Mộc, đừng mà, mẹ sai rồi… Mẹ không thể không có con được, Gia Mộc..." Lúc Hàn Như Sơ nghe được câu nói sau cùng, rốt cuộc cũng vì quá đau lòng mà khóc thành tiếng.
Hứa Gia Mộc rũ mắt, đến cùng cũng là mẹ ruột, thấy bà khóc như vậy, trong lòng vẫn sẽ đau: "Con rất muốn tin mẹ, nhưng lúc này, con không làm được nữa."
Hứa Mộc nói xong, liền lui về sau hai bước.
Hàn Như Sơ càng khóc lớn hơn, hệt như tê tâm liệt phế: "Gia Mộc, mẹ đã không còn gì rồi, tối nay mẹ sẽ thân bại danh liệt, về sau mọi người cũng sẽ nói mẹ là một người rất xấu, nhất định ba con sẽ trách mẹ vì đã làm hỏng chuyện, nếu như mẹ mất con nữa, thật sự mẹ sẽ không còn gì nữa… Gia Mộc… Mẹ xin con đừng đi…"
Cuối cùng Hứa Gia Mộc vẫn xoay người đi.
Quản gia cũng lên tiếng bắt đầu van xin: "Cậu chủ, cậu đừng đi."
"Gia Mộc..."
Hứa Gia Mộc kéo cửa xe ra, ngồi vào.
"Gia Mộc, mẹ đã sai rồi, Gia Mộc…"
Hứa Gia Mộc nhắm mắt, đóng cửa lại, ngăn tiếng khóc phía ngoài.
Anh ngồi ngây người trong chốc lát, cũng không nhìn sang Hàn Như Sơ bên cạnh, dứt khoát chạy xe, rời đi.
Lúc lái xe, Hứa Gia Mộc vẫn không nhịn được, một giọt nước mắt lại lăn xuống.
Anh rất đau khổ.
Anh không thể nói ra mình đang đau khổ vì cái gì.
Anh cảm thấy trong một đêm, những gì mà mình từng biết đều đã đổ vỡ.
Người mẹ vẫn yêu thương anh, lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn với anh trai, với bạn của anh như vậy.
Người anh kì quái mà anh có chút hận kia, rõ ràng đã thu mua công ty Hứa thị, tuy nhiên lại một mực âm thầm để lại công ty cho anh, ngay cả trên giấy tờ chia tài sản để lại, người được lợi đều là tên của anh, cho dù mẹ của anh có đối xử với anh ấy như vậy.
Nước mắt ước đẫm không ngừng tuôn ta từ mắt Hứa Gia Mộc, anh đưa tay lên lau nước mắt, sau đó lại rút một tập tài liệu ở bên cạnh ra, đó là giấy tờ phân chia tài sản có chữ ký của Lục Cẩn Niên.
Thì ra, người anh trai từ nhỏ đã không yêu thương đến anh, đều là anh cảm thấy mình đã nhường nhịn người anh trai này, thật ra thì trong xương tuỷ, anh ấy vẫn luôn để ý đến người em trai này.
Hứa Gia Mộc nắm phần bản sao kia thật chặt, ngón tay bắt đầu run rẩy, cuối cùng giống như không thể kìm nén được cảm xúc, dừng xe ở ven đường, gục trên tay lái, bả vai không ngừng run rẩy.
Bởi vì Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc kéo đi, buổi đấu giá bị buộc phải dừng lại, mất đi chủ nhân, tất nhiên những thứ tin tức bùng ra một cách bất ngờ kia cũng ngừng lại, mọi người rối rít tản ra.
Ba Kiều mẹ Kiều vừa rất tức giận, lại rất lo lắng, không ngừng an ủi Kiều An Hảo, thậm chí còn định kéo Kiều An Hảo trở về nhà họ Kiều.
Kiều An Hảo liên tục nói không có việc gì, nói chỉ muốn ở một mình cho yên tĩnh một lát, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý.
"Tốt nhất mẹ hãy tự chăm sóc bản thân đi, ta về sau cũng sẽ không trở về nhà họ Hứa rồi."
"Gia Mộc, đừng mà, mẹ sai rồi… Mẹ không thể không có con được, Gia Mộc..." Lúc Hàn Như Sơ nghe được câu nói sau cùng, rốt cuộc cũng vì quá đau lòng mà khóc thành tiếng.
Hứa Gia Mộc rũ mắt, đến cùng cũng là mẹ ruột, thấy bà khóc như vậy, trong lòng vẫn sẽ đau: "Con rất muốn tin mẹ, nhưng lúc này, con không làm được nữa."
Hứa Mộc nói xong, liền lui về sau hai bước.
Hàn Như Sơ càng khóc lớn hơn, hệt như tê tâm liệt phế: "Gia Mộc, mẹ đã không còn gì rồi, tối nay mẹ sẽ thân bại danh liệt, về sau mọi người cũng sẽ nói mẹ là một người rất xấu, nhất định ba con sẽ trách mẹ vì đã làm hỏng chuyện, nếu như mẹ mất con nữa, thật sự mẹ sẽ không còn gì nữa… Gia Mộc… Mẹ xin con đừng đi…"
Cuối cùng Hứa Gia Mộc vẫn xoay người đi.
Quản gia cũng lên tiếng bắt đầu van xin: "Cậu chủ, cậu đừng đi."
"Gia Mộc..."
Hứa Gia Mộc kéo cửa xe ra, ngồi vào.
"Gia Mộc, mẹ đã sai rồi, Gia Mộc…"
Hứa Gia Mộc nhắm mắt, đóng cửa lại, ngăn tiếng khóc phía ngoài.
Anh ngồi ngây người trong chốc lát, cũng không nhìn sang Hàn Như Sơ bên cạnh, dứt khoát chạy xe, rời đi.
Lúc lái xe, Hứa Gia Mộc vẫn không nhịn được, một giọt nước mắt lại lăn xuống.
Anh rất đau khổ.
Anh không thể nói ra mình đang đau khổ vì cái gì.
Anh cảm thấy trong một đêm, những gì mà mình từng biết đều đã đổ vỡ.
Người mẹ vẫn yêu thương anh, lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn với anh trai, với bạn của anh như vậy.
Người anh kì quái mà anh có chút hận kia, rõ ràng đã thu mua công ty Hứa thị, tuy nhiên lại một mực âm thầm để lại công ty cho anh, ngay cả trên giấy tờ chia tài sản để lại, người được lợi đều là tên của anh, cho dù mẹ của anh có đối xử với anh ấy như vậy.
Nước mắt ước đẫm không ngừng tuôn ta từ mắt Hứa Gia Mộc, anh đưa tay lên lau nước mắt, sau đó lại rút một tập tài liệu ở bên cạnh ra, đó là giấy tờ phân chia tài sản có chữ ký của Lục Cẩn Niên.
Thì ra, người anh trai từ nhỏ đã không yêu thương đến anh, đều là anh cảm thấy mình đã nhường nhịn người anh trai này, thật ra thì trong xương tuỷ, anh ấy vẫn luôn để ý đến người em trai này.
Hứa Gia Mộc nắm phần bản sao kia thật chặt, ngón tay bắt đầu run rẩy, cuối cùng giống như không thể kìm nén được cảm xúc, dừng xe ở ven đường, gục trên tay lái, bả vai không ngừng run rẩy.
Bởi vì Hàn Như Sơ bị Hứa Gia Mộc kéo đi, buổi đấu giá bị buộc phải dừng lại, mất đi chủ nhân, tất nhiên những thứ tin tức bùng ra một cách bất ngờ kia cũng ngừng lại, mọi người rối rít tản ra.
Ba Kiều mẹ Kiều vừa rất tức giận, lại rất lo lắng, không ngừng an ủi Kiều An Hảo, thậm chí còn định kéo Kiều An Hảo trở về nhà họ Kiều.
Kiều An Hảo liên tục nói không có việc gì, nói chỉ muốn ở một mình cho yên tĩnh một lát, bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.