Chương 631: Giấy chứng nhận (1)
Diệp Phi Dạ
15/07/2016
Trên người Kiều An
Hảo dày đặc hương vị ngọt ngào, trong nháy mắt liền quét sạch hết lý trí của Lục Cẩn Niên, anh chỉ còn sót lại một chút ý thức, thúc đẩy ý
nghĩ của anh muốn kéo cô từ trong ngực mình ra, nhưng tay của anh làm
sao cũng không nâng lên được.
Kiều An Hảo trong ngực anh, ngược lại còn nhón chân lên, chặn lại môi của anh.
Răng môi mềm mại giao nhau, hoàn toàn làm bạo phát dục vọng điên cuồng trong cơ thể anh, lý trí trong nháy mắt tan thành mây khói, trong đại não của anh cũng không còn hiện ra bất kỳ ý tưởng gì, chân cũng đã nâng lên, đá văng cửa, ôm Kiều An Hảo, bước chân đi vào phòng, sau đó ngược chân đá vào cánh cửa, liền đặt cô trên ván cửa, hôn càng sâu.
Lục Cẩn Niên hôn, mãnh liệt và khí phách, hôn đến khi Kiều An Hảo muốn ngất xỉu vô lực, thân thể mềm mại, trong nháy mắt không có chút hơi sức.
Có thể là bởi vì thuốc, động tác của anh có chút nóng nảy, khẩn cấp cởi quần áo của cô, bởi vì nút cài quá nhiều, cởi ra có chút khốn đốn khó khăn, anh liền trực tiếp dùng lực xé ra, khiến cho nút cài bay tứ tung, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy liên tiếp.
Hai người còn chưa tới phòng ngủ, quần áo đã toàn bộ cởi sạch, từ cửa phòng vươn vãi ra cả quầy rượu phòng khách, Lục Cẩn Niên nặng nề thở gấp, đẩy cửa phòng ngủ ra, mạnh mẽ đè Kiều An Hảo xuống giường, sau đó liền không kịp chờ đợi liền trực tiếp “hành động”.
Lục Cẩn Niên đã lâu không làm, dưới tác dụng của thuốc, nên còn điên cuồng hơn trước kia rất nhiều, Kiều An Hảo vốn rất tỉnh táo, tuy nhiên lại bị anh dẫn dắt đầu có chút oang oang, cực khổ lắm mới đợi được đến khi anh làm xong, cô vừa định thở phào một cái, thế nhưng trong lúc bất chợt anh lại ôm cô đổi một tư thế khác, lần nữa tiếp tục.
Đến cuối cùng, ngay cả Kiều An Hảo cũng đếm không hết rốt cuộc Lục Cẩn Niên làm bốn lần, hay là năm lần, cô chỉ là cảm giác toàn thân mình như muốn rời ra, mềm yếu vô lực.
Thật vất vả mới kết thúc, Kiều An Hảo ngay cả động cũng lười phải nhúc nhích, cứ như vậy gối lên lồng ngực của Lục Cẩn Niên, ngủ say sưa.
Khi Lục Cẩn Niên tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen nhánh, anh vươn tay muốn sờ điện thoại di động, lại mò được một cổ mềm mại, chân mày nhăn lại, sau đó mượn ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, thấy Kiều An Hảo vùi ở trong ngực của mình ngủ say, trong nháy mắt ngừi nào đó liền sửng sốt, qua một hồi lâu, mới rõ ràng tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó ý thức được, mình có thể là bị Kiều An Hảo bỏ thuốc.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm mặt Kiều An Hảo hồi lâu, mới nhẹ nhàng đỡ cô từ trong ngực của mình ra, nhẹ nhàng đặt ở trên gối đầu bên cạnh, sau đó vén chăn lên, xuống giường, đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Lục Cẩn Niên khoác một cái áo choàng tắm ra ngoài, nhìn Kiều An Hảo vẫn còn ngủ say ở trên giường, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Trên sàn nhà phòng khách, khắp nơi vươn vãi quần áo của hai người, Lục Cẩn Niên đứng một lát, khom người xuống, cầm quần áo từng món từng món nhặt lên, ném tới trong sọt quần áo bẩn trong phòng vệ sinh ở ngoài phòng khách.
Ra ngoài, lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, bốn giờ sáng.
Có thể tối hôm qua quá mức điên cuồng, Lục Cẩn Niên cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, anh pha cho mình một ly cà phê, bưng tới ban công, ngồi ở trên ghế trúc, thuận tay cầm bao thuốc lá để trên cái bàn tròn thủy tinh, rút một điếu thuốc châm lửa, nhìn chằm chằm ánh đèn chiếu sáng cảnh đêm ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm hít vào một hơi.
Khói mù lượn lờ sau lưng, vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng có chút bất định, cả người thoạt nhìn giống như là không có chuyện gì, nhưng là, chỉ có một mình anh rõ ràng nhất, đáy lòng của anh lúc này, đã sớm “mưa to gió lớn”, “nghiêng trời lệch đất”.
Kiều An Hảo trong ngực anh, ngược lại còn nhón chân lên, chặn lại môi của anh.
Răng môi mềm mại giao nhau, hoàn toàn làm bạo phát dục vọng điên cuồng trong cơ thể anh, lý trí trong nháy mắt tan thành mây khói, trong đại não của anh cũng không còn hiện ra bất kỳ ý tưởng gì, chân cũng đã nâng lên, đá văng cửa, ôm Kiều An Hảo, bước chân đi vào phòng, sau đó ngược chân đá vào cánh cửa, liền đặt cô trên ván cửa, hôn càng sâu.
Lục Cẩn Niên hôn, mãnh liệt và khí phách, hôn đến khi Kiều An Hảo muốn ngất xỉu vô lực, thân thể mềm mại, trong nháy mắt không có chút hơi sức.
Có thể là bởi vì thuốc, động tác của anh có chút nóng nảy, khẩn cấp cởi quần áo của cô, bởi vì nút cài quá nhiều, cởi ra có chút khốn đốn khó khăn, anh liền trực tiếp dùng lực xé ra, khiến cho nút cài bay tứ tung, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy liên tiếp.
Hai người còn chưa tới phòng ngủ, quần áo đã toàn bộ cởi sạch, từ cửa phòng vươn vãi ra cả quầy rượu phòng khách, Lục Cẩn Niên nặng nề thở gấp, đẩy cửa phòng ngủ ra, mạnh mẽ đè Kiều An Hảo xuống giường, sau đó liền không kịp chờ đợi liền trực tiếp “hành động”.
Lục Cẩn Niên đã lâu không làm, dưới tác dụng của thuốc, nên còn điên cuồng hơn trước kia rất nhiều, Kiều An Hảo vốn rất tỉnh táo, tuy nhiên lại bị anh dẫn dắt đầu có chút oang oang, cực khổ lắm mới đợi được đến khi anh làm xong, cô vừa định thở phào một cái, thế nhưng trong lúc bất chợt anh lại ôm cô đổi một tư thế khác, lần nữa tiếp tục.
Đến cuối cùng, ngay cả Kiều An Hảo cũng đếm không hết rốt cuộc Lục Cẩn Niên làm bốn lần, hay là năm lần, cô chỉ là cảm giác toàn thân mình như muốn rời ra, mềm yếu vô lực.
Thật vất vả mới kết thúc, Kiều An Hảo ngay cả động cũng lười phải nhúc nhích, cứ như vậy gối lên lồng ngực của Lục Cẩn Niên, ngủ say sưa.
Khi Lục Cẩn Niên tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn một mảnh đen nhánh, anh vươn tay muốn sờ điện thoại di động, lại mò được một cổ mềm mại, chân mày nhăn lại, sau đó mượn ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, thấy Kiều An Hảo vùi ở trong ngực của mình ngủ say, trong nháy mắt ngừi nào đó liền sửng sốt, qua một hồi lâu, mới rõ ràng tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó ý thức được, mình có thể là bị Kiều An Hảo bỏ thuốc.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm mặt Kiều An Hảo hồi lâu, mới nhẹ nhàng đỡ cô từ trong ngực của mình ra, nhẹ nhàng đặt ở trên gối đầu bên cạnh, sau đó vén chăn lên, xuống giường, đi vào phòng tắm.
Tắm xong, Lục Cẩn Niên khoác một cái áo choàng tắm ra ngoài, nhìn Kiều An Hảo vẫn còn ngủ say ở trên giường, kéo cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Trên sàn nhà phòng khách, khắp nơi vươn vãi quần áo của hai người, Lục Cẩn Niên đứng một lát, khom người xuống, cầm quần áo từng món từng món nhặt lên, ném tới trong sọt quần áo bẩn trong phòng vệ sinh ở ngoài phòng khách.
Ra ngoài, lấy điện thoại di động, liếc mắt nhìn thời gian, bốn giờ sáng.
Có thể tối hôm qua quá mức điên cuồng, Lục Cẩn Niên cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, anh pha cho mình một ly cà phê, bưng tới ban công, ngồi ở trên ghế trúc, thuận tay cầm bao thuốc lá để trên cái bàn tròn thủy tinh, rút một điếu thuốc châm lửa, nhìn chằm chằm ánh đèn chiếu sáng cảnh đêm ngoài cửa sổ, không nhanh không chậm hít vào một hơi.
Khói mù lượn lờ sau lưng, vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng có chút bất định, cả người thoạt nhìn giống như là không có chuyện gì, nhưng là, chỉ có một mình anh rõ ràng nhất, đáy lòng của anh lúc này, đã sớm “mưa to gió lớn”, “nghiêng trời lệch đất”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.