Chương 946: Kéo dài (26)
Diệp Phi Dạ
03/08/2016
Thành thật mà nói,
thời điểm cô ta nhìn thấy Hứa Gia Mộc viết xuống giấy ba chữ "Tống Tương Tư" này, phản ứng đầu tiên của cô ta là có chút sụp đổ.
Cô ta không dám nói, cô ta yêu anh cỡ nào, càng có thể nói, đàn ông ưu tú như anh, bất kỳ phụ nữ nào thấy, cũng sẽ động lòng.
Cho nên, lúc cô nhìn đầu ngọn bút của anh từng chữ "Tống Tương Tư" tiếp tục hiện lên, đáy lòng cô ta thật sự nổi lên co8n đau bị một đao sắc bén đâm vào.
Khi cô ta biết tất cả mật mã của anh, đều là sinh nhật của Tống Tương Tư thì cô ta có chút tức giận.
Tức giận, bị anh xem như thế thân.
Nhưng nghe xong chuyện xưa của anh, những tức giận kia, liền tiêu tan dần hầu như không còn.
Cô ta không phải là bị tình yêu của bọn họ cảm động, cô ta đã từng thấy tình yêu đẹp nhất, là tình yêu của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, thầm mến của tuổi trẻ, cuối cùng gần nhau, đơn độc nhìn như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Cô ta là bị thẳng thắn của Hứa Gia Mộc làm rung động, mặc dù những lời thẳng thắn của anh khiến người ta rất đau đớn, nhưng lại dễ chịu hơn lời nói dối đường hoàng, huống chi, anh không có giống như một số kẻ có tiền bỏ rơi phụ nữ, đưa tiền, cho nhà, cho xe.
Mặc dù anh làm thương tổn cô ta, nhưng vậy mà anh lại cho cô ta tôn trọng.
Buồn sao? Có chút buồn.
Nhưng mà, Dương Tư Tư mở trừng hai mắt, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói của mình nghe rất thoải mái vui vẻ: "Gia Mộc, mặc dù không thể cùng với anh, em có chút buồn, cũng có chút hơi mất mác, nhưng mà, em vẫn rất vui mừng, anh không dùng một câu đuổi em, mà như vậy có kiên nhẫn thẳng thắn tất cả với em."
"Không phải có câu chia tay trong vui vẻ sao? Trước khi chia tay, chúng ta có thể ăn chung một bữa cơm cuối cùng hay không?"
Hứa Gia Mộc không có cự tuyệt Dương Tư Tư, lái xe chở cô ta trở về trong thành phố, tìm câu lạc bộ tốt nhất ăn bữa trưa.
Ăn cơm trưa xong, đã là ba giờ chiều, từ trong câu lạc bộ ra ngoài, Hứa Gia Mộc mở miệng hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
"Không cần." Dương Tư Tư cười.
Hứa Gia Mộc cũng không miễn cưỡng, đặc biệt thân sĩ giúp Dương Tư Tư gọi một chiếc taxi, trước khi Dương Tư Tư lên xe taxi, vẫn mở miệng hỏi một câu: "Anh có nghĩ muốn quay lại với Tống Tương Tư hay không? Cứ bỏ qua như vậy, rất đáng tiếc."
Nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt ôn hòa của Hứa Gia Mộc, khẽ ngưng một chút, sau đó liền nhếch môi: "Ngày mai cô ấy phải về nước Mỹ rồi."
Hơn nữa lúc nói những lời này, trên mặt Hứa Gia Mộc không nhìn ra bất kỳ thay đổi đau khổ và buồn bã lớn nào, nhưng Dương Tư Tư vẫn thấy được nặng nề cô đơn khi anh rũ mắt xuống.
"Cũng đã từ chối em, tại sao không đi giữ cô ấy lại?"
Hứa Gia Mộc trầm mặc thật lâu, mới mở miệng, giọng nói rất khàn khàn: ". . . . . . Cô ấy kết hôn rồi."
Cho nên, anh biết rõ không thể cùng người phụ nữ kia, nhưng cũng không muốn tìm người cùng mình đi hết quãng đường còn lại?
Anh mới chỉ ba mươi tuổi, cách lúc chết mấy chục năm, năm tháng dài đằng đẵng như vậy, một mình cô độc trải qua. . . . . . Suy nghĩ một chút, cũng khiến người ta đau lòng.
"Vậy sau này anh định như thế nào?"
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn trời một chút, không lên tiếng.
Có lẽ ngay cả chính anh, hiện tại cũng không biết sau này nên ra sao?
Mặc dù Hứa Gia Mộc và Dương Tư Tư tách ra thoải mái như vậy, nhưng trong lòng của cô ta tuyệt không thoải mái, thậm chí lúc cô ta ngồi lên xe taxi, cô ta liền bắt đầu rơi nước mắt.
Kỳ quái, rõ ràng chỉ mới quen biết một tháng, làm sao lại buồn như vậy chứ?
Cô ta không dám nói, cô ta yêu anh cỡ nào, càng có thể nói, đàn ông ưu tú như anh, bất kỳ phụ nữ nào thấy, cũng sẽ động lòng.
Cho nên, lúc cô nhìn đầu ngọn bút của anh từng chữ "Tống Tương Tư" tiếp tục hiện lên, đáy lòng cô ta thật sự nổi lên co8n đau bị một đao sắc bén đâm vào.
Khi cô ta biết tất cả mật mã của anh, đều là sinh nhật của Tống Tương Tư thì cô ta có chút tức giận.
Tức giận, bị anh xem như thế thân.
Nhưng nghe xong chuyện xưa của anh, những tức giận kia, liền tiêu tan dần hầu như không còn.
Cô ta không phải là bị tình yêu của bọn họ cảm động, cô ta đã từng thấy tình yêu đẹp nhất, là tình yêu của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, thầm mến của tuổi trẻ, cuối cùng gần nhau, đơn độc nhìn như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Cô ta là bị thẳng thắn của Hứa Gia Mộc làm rung động, mặc dù những lời thẳng thắn của anh khiến người ta rất đau đớn, nhưng lại dễ chịu hơn lời nói dối đường hoàng, huống chi, anh không có giống như một số kẻ có tiền bỏ rơi phụ nữ, đưa tiền, cho nhà, cho xe.
Mặc dù anh làm thương tổn cô ta, nhưng vậy mà anh lại cho cô ta tôn trọng.
Buồn sao? Có chút buồn.
Nhưng mà, Dương Tư Tư mở trừng hai mắt, lại nhẹ nhàng nở nụ cười, cô ta hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói của mình nghe rất thoải mái vui vẻ: "Gia Mộc, mặc dù không thể cùng với anh, em có chút buồn, cũng có chút hơi mất mác, nhưng mà, em vẫn rất vui mừng, anh không dùng một câu đuổi em, mà như vậy có kiên nhẫn thẳng thắn tất cả với em."
"Không phải có câu chia tay trong vui vẻ sao? Trước khi chia tay, chúng ta có thể ăn chung một bữa cơm cuối cùng hay không?"
Hứa Gia Mộc không có cự tuyệt Dương Tư Tư, lái xe chở cô ta trở về trong thành phố, tìm câu lạc bộ tốt nhất ăn bữa trưa.
Ăn cơm trưa xong, đã là ba giờ chiều, từ trong câu lạc bộ ra ngoài, Hứa Gia Mộc mở miệng hỏi: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
"Không cần." Dương Tư Tư cười.
Hứa Gia Mộc cũng không miễn cưỡng, đặc biệt thân sĩ giúp Dương Tư Tư gọi một chiếc taxi, trước khi Dương Tư Tư lên xe taxi, vẫn mở miệng hỏi một câu: "Anh có nghĩ muốn quay lại với Tống Tương Tư hay không? Cứ bỏ qua như vậy, rất đáng tiếc."
Nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt ôn hòa của Hứa Gia Mộc, khẽ ngưng một chút, sau đó liền nhếch môi: "Ngày mai cô ấy phải về nước Mỹ rồi."
Hơn nữa lúc nói những lời này, trên mặt Hứa Gia Mộc không nhìn ra bất kỳ thay đổi đau khổ và buồn bã lớn nào, nhưng Dương Tư Tư vẫn thấy được nặng nề cô đơn khi anh rũ mắt xuống.
"Cũng đã từ chối em, tại sao không đi giữ cô ấy lại?"
Hứa Gia Mộc trầm mặc thật lâu, mới mở miệng, giọng nói rất khàn khàn: ". . . . . . Cô ấy kết hôn rồi."
Cho nên, anh biết rõ không thể cùng người phụ nữ kia, nhưng cũng không muốn tìm người cùng mình đi hết quãng đường còn lại?
Anh mới chỉ ba mươi tuổi, cách lúc chết mấy chục năm, năm tháng dài đằng đẵng như vậy, một mình cô độc trải qua. . . . . . Suy nghĩ một chút, cũng khiến người ta đau lòng.
"Vậy sau này anh định như thế nào?"
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn trời một chút, không lên tiếng.
Có lẽ ngay cả chính anh, hiện tại cũng không biết sau này nên ra sao?
Mặc dù Hứa Gia Mộc và Dương Tư Tư tách ra thoải mái như vậy, nhưng trong lòng của cô ta tuyệt không thoải mái, thậm chí lúc cô ta ngồi lên xe taxi, cô ta liền bắt đầu rơi nước mắt.
Kỳ quái, rõ ràng chỉ mới quen biết một tháng, làm sao lại buồn như vậy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.